Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 229

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

An Kỳ Nhi mặc dù đang cười nhưng biểu tình có phần mạnh mẽ.
Cô hất càm, nói: “Cỏ này rất đặc trưng, tôi gần đây cũng biết một ít.”
Cỏ này, hái xuống ngay lập tức sẽ khô héo từ từ, đặc biệt nó còn sợ âm thanh lớn. Diệp Lão Bản, ông muốn lái máy đào tới đào sao? Chỉ e máy đào còn chưa đến, nó đã bị héo khô vì tiếng ồn? Dĩ nhiên, mọi người cũng có thể tiếp tục đi chỗ khác tìm....Nhưng ở đâu...Độc tính cỏ này vốn đặc thù như vậy, cho nên, tìm được nó ở nơi khác, hoàn cảnh cũng không có gì thay đổi, tuyệt đối sẽ không có tình huống tốt hơn bây giờ. Xin hỏi Diệp Lão Bản...Anh nói nên chọn cách nào là tốt hơn?”
Lăng Vi nghe cô nói xong lời này, đột nhiên liền cười.
Cô mở chai nước suối đưa cho An Kỳ Nhi: “Lần đầu tiên nghe cô nói nhiều như vậy, khát nước chứ? Uống nước, thấm giọng ta nói tiếp.”
An Kỳ Nhi: “...”
Cô rất muốn hét lên: “Nói chuyện nghiêm túc được không? Phu nhân Lăng Vi! cô chuyển đề tài như vậy, rất hay sao?”
An Kỳ Nhi nhận lấy chai nước Lăng Vi đưa, trong lòng rất buồn rầu, nói chuyện với những người này, thật là mệt mỏi!
Từng cái, tâm tư ma quỷ quá nhiều!
Không cẩn thận, lsẽ chui vào cái bẫy đã được bố trí sẵn.
An Kỳ Nhi suy nghĩ một lúc, vì đánh vỡ sự bế tắc, cô nói: “Vậy chúng ta cùng nhường một bước...”
Cô suy nghĩ, nhìn Vinh Phỉ nói: “Anh Vinh Tứ, anh để cho tôi suy tính về điều kiện một chút. Thật ra thì...tôi cũng không có yêu cầu gì khác....Không phải là để cho tôi đổi điều kiện sao?”
Ánh mắt cô gian xảo, tươi cười như hoa nói với Vinh Phỉ: “Anh đảm bảo tôi năm mươi năm không ૮ɦếƭ, tôi giúp các anh đem cỏ kia về. Dĩ nhiên, nếu gặp biến chứng thì không có cách nào cứu vãn. Các anh chỉ cần bảo đảm tôi không bị Sát thủ *** là được.”
Vinh Phỉ cười nói: “ Cô ngược lại không hề ngốc...”
Yêu cầu này, so với vừa rồi không đơn giản.
An Kỳ Nhi nhún vai, ý kia là....Cần hay không tùy các anh.
Lăng Vi dứt khoát nói: “Không cần phải dài dòng, để cô ấy đi đi.”
An Kỳ Nhi nhìn Lăng Vi thật sâu. Cô cười cười ý vị xa xăm. Lăng Vi ngược lại thái độ hời hợt, không nói gì.
Thật ra bây giờ loại chuyện này, trừ dùng An Kỳ Nhi, cũng không có cách nào tốt hơn....Hơn nữa, cô biết anh Vinh Tứ không biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì.
An Kỳ Nhi ngủ không yên giấc, gặp ác mộng, đó chỉ là cô tự hù dọa chính cô....anh Vinh tứ nói biết được cô đang toan tính những gì, đó chính là muốn hù dọa cô một chút...
Mới vừa rồi anh Vinh Tứ nói để cho An Kỳ Nhi thay đổi điều kiện, thật ra cũng vì ý này....anh căn bản không có điều kiện mà cô muốn, vốn tính cách kiêu ngạo như anh, làm sao biết cách cùng một người phụ nữ hư hư ảo ảo trao đổi điều kiện.
Lăng Vi lên tiếng, Diệp Đình cùng Vinh Phỉ đều gật đầu.
Vinh Phỉ nói: “Đi đi, không làm được, cũng không thể trách ở tôi.”
An Kỳ Nhi rất nhanh nói: “Trên đời này, An Kỳ Nhi tôi không có chuyện gì mà không làm được!”
Vinh Phỉ không độ lượng nhắc nhở cô: “Cô được thuê để giết Diệp Đình, cô không phải không làm được sao? Hiện tại cô ở đây, là vì cái gì? cô... quên nhanh như vậy à?”
An Kỳ Nhi giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Vinh Phỉ đáng ghét! Tôi hận anh! Không giết được Diệp Đình, đây là nỗi nhơ lớn nhất trong cuộc đời cô! Anh còn nhằm ngay vào việc này mà nói!
Đáng ghét! Thật là đáng ghét! An Kỳ Nhi vừa lầm bầm vừa mặc đồ trang bị.
Tối hôm qua, cô đã chuẩn bị hết những đồ cần dùng, bởi vì cô biết, Diệp Đình sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cuối cùng khẳng định còn phải dùng đến cô.
Cô mặc vào bộ y phục đặc chế màu xanh nhạt, trong tay cầm một con dao sắc bén.
Tiếp đến, cô đánh bật nắp chai thủy tinh nhỏ, rồi từ trong chai đổ ra một giọt chất lỏng sền sệch màu vàng.
Tiểu Bạch tò mò hỏi cô: “Đây là cái gì?”
An Kỳ Nhi nói: “Đây là chất chiết xuất từ trong da rắn chúa. Tôi lấy nó lau đế giày, các loại rắn khác sẽ không dám đếm gần tồi. Bởi vì bọn chúng sợ mùi rắn chúa! Một khi bọn chúng ngửi được mùi xà vương thì cảm giác cổ bị bức bách đến mãnh liệt, cho nên, rắn độc cũng sẽ chạy xung quanh.”
“Ồ? Vẫn có chuyện như thế sao?” Tiểu Bạch kinh ngạc nói: “Bọn chúng tại sao lại sợ xà vương. Bởi vì xà vương so với bọn chúng độc hơn sao?”
“Không phải như vậy: “An Kỳ Nhi lắc đầu nói: “Bản thân xà vương không có độc, nhưng nó miễn dịch với tất cả các loài rắn độc còn lại, cho nên, bất kỳ rắn độc nào cũng có thể trở thành thức ăn của xà vương. Đây mới là nguyên nhân mà các loài rắn còn lại sợ xà vương.”
“Aiya...Thật là dọa người...” Tiểu Bạch không khỏi rùng mình.
An Kỳ Nhi nói: “Không có gì phải sợ, giống như chúng ta thấy, những người càng có quyền thế, càng có địa vị, có thể tùy tiện gây khó dễ, nắm giữ mạng sống chúng người khác vậy.”
Tiểu Bạch nói: “Giống như....cô thấy anh Vinh tứ đây, đúng không?”
“Phốc-------” Lôi Đình đang uống nước bên cạnh, suýt chút nữa bị những lời này của Tiểu Bạch làm cho sặc ૮ɦếƭ.
Lăng Vi cũng che miệng, cười lên. Diệp Đình ôm Lăng Vi, âm thầm lắc đầu...Anh không muốn để An Kỳ Nhi đi hái loại cỏ kia, nguyên nhân chủ yếu không phải anh để ý người đàn bà này đã từng làm rất nhiều chuyện không tốt...
Mà là, anh không muốn để cho cô cùng Vinh Phỉ có gì dính dán với nhau.
Lúc này, chỉ thấy Vinh Phỉ nhìn về phíaTiểu Bạch đầy kỳ lạ, bày ra vẻ mặt rõ ràng là...”Anh là người hiền lành”
Mặt An Kỳ Nhi đầy dửng dưng lấy mất giọt “Vương xà tinh hoa” lau đế giày, chuẩn bị kỹ càng,một mình cô nhanh chóng chạy về phía động rắn.
Vinh Phỉ nhìn An Kỳ Nhi chạy xa, đột nhiên nói: “Một đám nam nhân chúng ta, nhìn một cô gái đi thám hiểm động rắn, việc này có được không?”
Lăng Vi hỏi anh: “Anh Vinh Tứ, anh cảm thấy ấy nấy sao? Bây giờ anh đi vẫn còn kịp...”
Vinh Phỉ bực bội cười: “Được, mọi người ở đây chờ tôi.”
“.....” Trong lòng Lăng Vi nghĩ: “Anh Vinh tứ! em chỉ đùa một chút, anh không thể xem là thật nha!”
Kết quả, Vinh Phỉ đã hối hả đuổi theo hướng An Kỳ Nhi.
“Má ơi-------” Tiểu Bạch sợ đến mức ngồi xuống đất: “Vinh Phỉ......Anh ta muốn làm gì? Anh ta cũng không mặc quần áo đặc chế! Chân anh cũng không thoa vương xà tinh hoa!”
Diệp Đình nói: “Đừng lo lắng, Anh Vinh Tứ ở Amazon cũng không phải không biết....Đối với mấy loại rắn này làm sao làm khó được anh.”
“À?"" Tiểu Bạch thật giống như bị làm hồ đồ...
Anh châu mày nói: “Vinh Phỉ....Anh ta có thể hái được loại cỏ kia? Vậy tại sao mọi người lại đồng ý để An Kỳ Nhi đi hái?”
Mới vừa rồi, trông bọn họ không phải không còn cách nàokhác, không phải là An Kỳ Nhi không biểu hiện thái độ sao?
Lôi Tuấn đưa tay kéo Tiểu Bạch lên, nói: “ Anh hãy về nhà từ từ suy nghĩ......người thông minh như anh, có nói với anh anh cũng không thể hiểu được...”
Tiểu Bạch bối rối đứng lên, đưa tayphủi ௱ôЛƓ, nói: “Khác nhau nha.....anh nói cho tôi nghe một chút... nếu tôi thông minh thì anh để tôi vỗ béo anh nữa năm, tôi cũng không nghĩ ra được...”
Những người khác cũng chỉ cười, không nói gì...
Lôi Đình nhắc nhở Tiểu Bạch: “Anh Vinh tứ chỉ muốn trêu chọc cô ta một chút thôi...”
“*** kiếp! Thật buồn cười, có người trêu chọc sao?” Mình giống như đã suy nghĩ thông suốt...lại giống như không biết gì....thật là phức tạp...
Lúc này, Vinh Phỉ đi tới sau lưng An Kỳ Nhi, cô sợ hết hồn! Cô đang chuyên tâm tiến gần đến động rắn, đột nhiên nghe tiếng bước chân sau lưng.
Mặc dù tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng cô vẫn bị dọa đến giật mình!
Cô quay đầu lại, là Vinh Phỉ: “Tại sao anh lại tới đây?”
An Kỳ Nhi trợn to hai mắt, Vình Phỉ không có mặc y phục đặc chế ( ý chỉ quần áo chuyên biệt để bảo vệ), chỉ mặc quần áo thông thường, ngay cả cây “chủy thủ” cũng không có mang theo...
“Anh tới đây làm gì? Muốn ૮ɦếƭ sao?” An Kỳ Nhi nôn nóng gầm nhẹ: “Mau về đi------”
Cô thấy Vinh Phỉ vẫn tiếp tục đi về phía cô, cô không thể không dừng bước, từ trong túi lấy ra bình “vương xà tinh hoa” đưa cho anh.
Vinh Phỉ không nhận lấy.
Anh nhìn cô cười gian xảo: “Bình của cô, tôi không cần dùng....! Trên người tôi vốn đã toát lên khí chất đế vương, những thứ tầm thường này sẽ trực tiếp sợ hãi mà bỏ chạy.”
An Kỳ Nhi “hứ” một tiếng: “ Khí chất đế vương.....là con rùa thì có! “
Vinh Phỉ cười, nói: “Cô chú ý về hướng sáu giờ kìa!”
An Kỳ Nhi lập tức nhìn về hướng sáu giờ, chỉ thấy một con rắng Hoàng Hoa bò ra từ trong hang, thè lưỡi về phía bọn họ!
An Kỳ Nhi tiến về phía trước nửa bước, ngăn Vinh Phỉ sau lưng mình.
“.....” Vinh Phỉ trong tích tắc không còn gì để nói, anh từng sinh sống nơi hoang dã nhiều năm như vậy.....Nhưng đây là lần đầu tiên để cho một người phụ nữ bảo vệ sau lưng.
Vinh Phỉ nói: “Ơ! nhìn cô như thế này, ý muốn bảo vệ tôi sao?”
An Kỳ Nhi cẩn thận đối phó với con rắn kia, giọng lạnh nhạt hừ một tiếng: “Là anh thuê tôi, bảo vệ anh, cũng là chuyện bình thường mà tôi phải làm.”
Vinh Phỉ đột nhiên đi tới sau lưng cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Bây giờ… cô bị sa thải.”
Nói xong, với tốc độ cực nhanh Vinh Phỉ chạy lên trước mặt cô.
Con rắn Hoàng Hoa kia dường như nhìn thấy được điều gì đó cực kỳ khinh khủng, kêu lên một tiếng rồi sợ hãi lùi về sau mấy mét.
Vinh Phỉ chạy như bay tới cửa động rắn, từ sau lưng, tay anh rút ra một con dao nhọn: “két”, cắm xuống phần đất bên trong cửa động.
Rắn Hoàng Hoa giống như bị cái gì đâm xuyên mãnh liệt, đột nhiên nó như nổi điên lao về phía Vinh Phỉ -------
Vinh Phỉ thuận tay vung lên: “Giết------” Rắn hoàng hoa bị chặt thành hai đoạn.
Động tác của anh rấtdứt khoát, lưu loát! Rất mạnh mẽ, ngang ngược.
An Kỳ Nhi thấy rắn Hoàng Hoa mặc dù bị chém trúng bảy tấc, nhưng thân nó còn nằm xuống đất vặn vẹo.
An Kỳ Nhi rống to: “Anh điên à? Anh giết con rắn này, con khác sẽ bò ra! Cái tên điên này!”
An Kỳ Nhi muốn cầm dao chọc ૮ɦếƭ anh!
Lúc này, chỉ thấy Vinh Phỉ nhanh chóng đào cỏ, đem cỏ nhét vào túi áo...Kết quả! “Ôi trời ạ------” sau lưng Vinh Phỉ “tê tê tê*” đột nhiên chui ra năm sáu con rắn Hoàng Hoa--------
*Tiếng kêu của rắn.
An Kỳ Nhi chỉ cảm thấy da đầu tê dại! Con heo Vinh Phỉ này, anh ta muốn làm gì đây? Anh hiện không có mặc đồ bảo vệ! Vương xà tinh hoa cũng vô ích, những con rắn này vẫn chưa chưa cắn anh ta....? Còn anh thì muốn ૮ɦếƭ sao?
An Kỳ Nhi thật muốn điên lên!
Lúc này, Vinh Phỉ đột nhiên kéo tay cô: “Cô ngốc à! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau chạy đi?”
“Vinh Phỉ! Ông của tôi ơi!--------” An Kỳ Nhi bị anh kéo, chạy vù vù -------
Sau lưng, những con rắn kia như nổi điên: “ tê tê” đuổi theo bọn họ!
An Kỳ Nhi thật muốn mắng....! Cô lớn như vậy, chưa từng phải trải qua nhiệm vụ nào chật vật như thế này! Trước kia ghê gớm lắm là bị người đuổi theo, còn bây giờ....Cô, đặc biệt....lần đầu tiên bị rắn đuổi!
Nhưng, trên giày của cô có vương xà tinh hoa, cô sợ cái gì a! Cho dù bị mấy chục con rắn bao vây, trừ việc chán ghét, cô cũng không bị ảnh hưởng gì đến tính mạng.
Bây giờ lại thất bại, cô muốn hất tay Vinh Phỉ ra, vùng vẫy cũng không ra. Người này, một bên kéo tay cô chạy, một bên còn có thể hướng sau lưng vung đao!
Cỏ sương mù------- Vinh Phỉ giống như có đôi mắt phía sau, anh không quay đầu lại, chẳng qua nghe âm thanh là có thể chính xác chém con rắn thành hai đoạn.
An Kỳ Nhi cũng lười mắng anh, thấy một con rắn lao về phía Vinh Phỉ, cô giơ tay chém xuống, chạy như bay tới sau lưng giúp anh chém sạch toàn bộ rắn độc.
Hai người bận rộn đầu đầy mồ hôi! Tim của An Kỳ Nhi như đập “đùng đùng“. So với cô, Vinh Phỉ không khá hơn bao nhiêu nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh, hoàn toàn không bị cảnh tượng này làm cho sợ, nhưng là...Phía sau bọn họ, rắn độc bò tới ngày càng nhiều!
Mùi vương xà bôi ở lòng bàn chân An Kỳ Nhi cũng sắp bay hết! Tụi rắn kia giống như cũng không sợ cô: “ tê tê” lao tới chỗ cô.
“Vinh Phỉ! Cái tên đàn ông thối này! Chờ tôi trở về, không thể không nghĩ cách *** anh!”
An Kỳ Nhi lấy bình thủy tinh ra, chợt ném về phía sau lưng. Tụi rắn kia lập tức lui về sau, hai người nhân cơ hội chạy thật nhanh về phía trước!
Trên đầu, trực thăng đang bay lòng vòng -------
Gió thổi lớn, cản trở tốc độ bọn họ, tụi rắn độc hoàn toàn không chịu thua, trong nháy mắt lao về phía bọn họ.
Vinh Phỉ đột nhiên đưa tay ôm lấy eo An Kỳ Nhi, đi về phía trước nhảy lên, cánh tay anh vươn ra bắt lấy thang dây: “Đi thôi-----”
An Kỳ Nhi ngay lập tức cảm giác hai chân bị nhấc bổng khỏi mặt đất, trực thăng bay lên không trung. Dưới chân, tụi rắn độc nhảy phốc lên, Vinh Phỉ hất chân. “lốp bốp, lốp bốp” đạp bay mấy con.
Thật là mạo hiểm!
May là tim An Kỳ Nhi cũng đập rộn lên. Cô đột nhiên muốn nghĩ cho Vinh Phỉ một cái tát!
“Vinh Phỉ! Anh rốt cuộc có ý gì? Anh không phải đồng ý để tôi làm nhiệm vụ sao? Tôi đã nhận nhiệm vụ, sao anh lại đổi ý?
Cô giơ tay lên, chỉ chỉ trên đầu mình.
Vinh Phỉ gian xảo nhếch miệng, gương mặt đẹp trai tiến gần đến cô, nhìn cô: “Không có cách nào khác, đồ là tôi hái về, nhiệm vụ của cô thất bại. Vật kia chỉ có thể ở trong đầu cô thôi.”
“A!!!” An Kỳ Nhi liền tát anh: “Bốp------” một tiếng giòn giã!
Má trái Vinh Phỉ trở nên cay cay, anh nhếch mép, buông eo cô ra, một mình vịn thang leo lên.
An Kỳ Nhi như muốn bùng nổ! Cô giận như điên lên!
“Tôi muốn giết anh! Tối nhất định phải *** anh! Vinh Phỉ------!”
An Kỳ Nhi nghiến răng, nghiến lợi, vành mắt sắp nứt, cô muốn buông tay, trực tiếp từ trên thang nhảy xuống, để cho cô trở thành mồi cho bọn rắn độc!
Leo lên phi cơ, Vinh Phỉ lấy nắm cỏ trong túi ra, lại móc ra nửa đoạn thân rắn, anh nhanh nhẹn lấy ra mật rắn, tất cả đưa cho Lăng Vi: “Mau ăn...!”
Vừa mới bò lên An Kỳ Nhi lập tức trợn to hai mắt....
Vừa rồi cô cùng Vinh Phỉ trải qua toàn bộ quá trình vạn phần nguy hiểm. Trong hoàn cảnh đó, anh ta lại len lén giấu nửa thân con rắn sao?
Anh ta làm sao làm được? Anh ta lúc nào lại làm được?
An Kỳ Nhi nhìn Vinh Phỉ kỳ quặc, nói thật, chính cô đã chuẩn bị đầy đủ, đi hái cỏ kia cũng không chắc mang nửa thân con rắn trở về.
Người đàn ông này biến hóa hay sao?
Vinh Phỉ đưa mật rắn và độc cỏ khô Diệp Đình, nghiêng đầu liếc nhìn An Kỳ Nhi: “Tại sao đột nhiên lại nhìn tôi với ánh mắt sùng bái như vậy? Thích tôi sao?”
An Kỳ Nhi liếc anh, hừ lạnh nói: “Thích anh, còn không bằng thích một con heo.”
Vinh Phỉ gật đầu nói: “Ừ, cũng không tệ.”
An Kỳ Nhi cố ý hỏi: “Vinh tứ, anh nói heo không tệ? Nghĩa là anh cũng không tệ đúng chứ?”
Vinh Phỉ nói: “Không hề gì.”
An Kỳ Nhi trong nháy mắt tỉnh ngộ... Trong mắt Vinh Phỉ, cô và đầu heo chẳng có gì khác nhau, cô mà thích heo nữa thì có mà quá bát bình thường rồi.
Đột nhiên cô không muốn nói chuyện với anh nữa!
Diệp Đình mang mật rắn và cỏ khô trong tay đi rửa sạch, Lăng Vi đi bên cạnh anh, nhe răng trợn mắt nói: “Mật này để làm gì nữa vậy? Bác sỹ chưa từng bảo...”
Vinh Phỉ đi theo phía sau nói: “Cho em ăn thì cứ ăn, đừng nói nhảm nữa!”
Diệp Đình cụng trán mình vào trán cô, an ủi: “Trước khi đến đây, anh đã nói chuyện với anh tư rồi, chỉ có mật đắng của rắn độc mới có thể trừ đi độc tính. Chung lão nói với anh cũng vì e em sợ nên chưa trực tiếp nói cho em biết.”
Lăng Vi cười, không thể không uống. Cô cảm nhận mùi vị... muốn ói quá, một mùi tanh nồng...
Vinh Phỉ đưa một tay đầu máu đến trước mặt Lăng Vi: “Em nhìn anh của em đây này, vì em mà... Thiếu chút đã làm thức ăn cho rắn rồi, em lại còn không uống? Như vậy lát thuốc cũng không có tác dụng gì!”
Lăng Vi nhìn máu tươi trên tay Vinh Phỉ, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên! Cô hít vào một hơi, nhắm mắt lại, nhét cỏ khô và mật đắng vào miệng, dứt khoát nuốt xuống.
Vật kia theo cổ cô trôi xuống, đắng đến mức khiến cô muốn ói ngay lập tức. Cô cố nhẫn nhịn nuốt xuống.
Diệp Đình đau lòng ôm cô, anh đột nhiên có chút băn khoăn... Bọn họ chịu *** như vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Anh muốn cô vui vẻ, sống một cuộc sống thảnh thơi... Tại sao giờ lại giống như càng đi về phía trước thì lại càng làm cho cô cực khổ vậy?
Lăng Vi chậm chạp tiến lại ôm Diệp Đình, cô ngẩng lên nhìn anh: “Anh lại vừa suy nghĩ lung tung phải không? Chúng ta như vậy đề vì Đại Bảo, Nhị Bảo? Không có chúng, em sao có thể vui được.”
Diệp Đình nhìn cô, hai mày nhíu chặt rốt cuộc dần thả lỏng.
Cô đưa tay lên xoa nhẹ vào mi tâm anh, nói: “Em biết anh đau lòng vì em, uống cái này xong, chúng ta có thể yên tâm đợi cục cưng ra đời là được rồi, vui lên đi...”
Diệp Đình nhẹ hôn lên môi cô.
“Khụ khụ -----” Lôi Tuấn làm bộ ho khan: “Ai da... Nhìn người ta *** đúng là K**h th**h ha! Không biết vợ tôi đã tỉnh chưa nữa, phải nhìn chút thôi.”
Lôi Đình lấy điện thoại gọi video cho Hoa Thiếu Kiền, đã mấy ngày không gặp, thật là nhớ anh…
Tiểu Bạch chán ốm, người ta ai cũng có đôi có cặp... Cậu cọ cọ An Kỳ Nhi bên cạnh...
An Kỳ Nhi không muốn quá thân cận với cậu, lãnh đạm đi rửa tay.
Vinh Phỉ đang rửa tay, thấy cô tới đây thì không nói gì. An Kỳ Nhi cười một tiếng với anh: “Tứ gia... lúc nào thì có thể lấy đồ cho tôi vầy? Nhiệm vụ lần này tôi cũng làm được không ít đó nha.. Đúng chứ?”
Tiểu Bạch đi theo phía sau, nghe thấy An Kỳ Nhi nói chuyện với Vinh Phỉ, cái gì mà "vầy", mà "nha", nghe như cô gái đang làm nũng với bạn trai ấy.
Nhưng lúc An Kỳ Nhi nói chuyện với mình đâu có vậy... cò lúc còn thái độ, có lúc ngay cả nhìn một cái thôi còn không có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc