Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 225

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi và Diệp Đình ở lại trong một trấn nhỏ gần vùng núi. Lần này tiểu tổ Bạo Phong có hơn ba mươi người đến, tất cả đều là vì bảo hộ cô an toàn.
Diệp Đình và đám người Vinh Phỉ mang theo công cụ ngồi máy bay trực thăng, tiến thẳng về phía núi Đại Sơn.
Lúc Vinh Phỉ trói nữ sát thủ kia lên máy bay trực thăng: “Đồ ngốc Bạch” tiểu Bạch cũng muốn theo đi.
Diệp Đình và Vinh Phỉ đã sớm đoán được cậu ta sẽ theo tới, Vinh Phỉ mang tiểu Bạch lên máy bay trực thăng, nói với cô gái “Ê, tướng tốt của cô tới rồi này.”
Ý nhạo báng trong câu nói của Vinh Phỉ rất đậm.
Chân mày nữ sát thủ hơi nhíu, lạnh nhạt nói với tiểu Bạch: “Cút ——”
Đồ ngốc Bạch lờ đi, cậu ta cợt nhả đi bên cạnh cô ta lải nhải: “Tôi lăn rồi, thì ai bảo vệ cô đây? Cô thử nhìn khuôn mặt thối của mấy gã kia mà xem, ai ai cũng đăm đăm như Bao Công ấy. Bọn họ đều muốn đổi cách thức khác để ức Hi*p cô, chỉ có mỗi mình tôi là đối xử tốt với cô. Cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Cô gái: “…”
Trong lòng cô ta nghĩ, anh đừng có gây thêm phiền phức cho tôi là tốt lắm rồi… Cái dáng người bé nhỏ kia, còn bảo vệ tôi á… Chờ đến lúc vào rừng rồi, quái vật gì cũng có, nhất định anh sẽ là người đầu tiên bị sợ mà nằm luôn xuống ấy!
Lăng Vi vẫn còn đang thoải mái trong vườn hoa tại một khu nhà nhỏ, lúc xẩm tối ăn uống xong xuôi, cô ngồi trên chiếc ghế dài trong tiểu khu, nhìn các bà các dì trong khu đó nhảy “Vũ điệu quảng trường”…
Di động của cô đang mở chế độ video, cô nhìn thấy Diệp Đình bọn họ xuống khỏi máy bay trực thăng, mang theo công cụ, mặc quần áo chống nước và đội mũ, đi vào rừng.
Trong rừng toàn sương mù, có cái loại cảm giác ẩm ẩm ướt ướt giống hệt như sắp mưa. Hiện giờ đã gần đến đầu tháng 4, rất lạnh.
Mấy người Diệp Đình mặc không ít quần áo, trang bị lại đầy đủ, hoàn toàn không có vấn đề. Đáng thương cho tiểu Bạch… lạnh cóng đến mức hắt xì liên tục… Cậu ta muốn tới tạm thời, cho nên không chuẩn bị thứ gì cả…
Người khác có áo choàng dài, có áo chống nước, còn cậu ta chỉ mặc một bộ âu phục màu trắng… quần áo cũng ẩm ướt…
Người khác có mũ chống nước, còn cậu ta… dùng một cái túi nilon màu đỏ chụp lên đầu…
“Ha ha ha —— cay hết cả mắt…” Lăng Vi cười to mấy tiếng, hình ảnh này thật sự quá …
Khi chiếc túi nilon màu đỏ kia bay bya vô cùng giống cái thứ đồ nho nhỏ kia, mới có thể đeo vào trên đầu. Chiếc túi nilon giúp cậu ta chống đỡ cũng bị chia năm xẻ bảy.
Trong video, tiểu Bạch khóc thảm: “Tôi sắp bị cảm rồi! Đám súc vậy, a... căn bản không quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của người ta mà!”
“Ha ha ha…” Lôi Đình cũng kết nối video với Lôi Tuấn, khiến cô và cô ấy cùng cười đến mức rút ruột.
Lăng Vi nói: “Em xem, đội cái thứ đồ thế kia, còn không bằng mặc quần áo ở trong rồi mặc đồ lót ra ngoài còn tốt hơn…”
“Phụt ha ha ha… Chị dâu… càng ngày chị càng học thói xấu rồi.” Lôi Đình cười ngất ngưởng không dừng được. Lăng Vi nói: “Chị vốn như vậy sẵn mà…”
Tiểu Bạch ủy khuất nói: “Còn lâu tôi mới cần! Các người ức Hi*p tôi!”
Lăng Vi cười: “Tại sao tôi lại ức Hi*p anh chứ? Siêu nhân người ta chẳng mặc đồ lót bên ngoài đấy sao? Anh sợ cái gì? Anh đội đồ lót lên trên đỉnh đầu, vậy thì anh chính là hiệp, sĩ, đồ, lót!”
“Hu hu hu” Tiểu Bạch khóc hu hu: “Túi đựng quần áo của tôi bị rơi trên máy bay trực thăng rồi, không mang xuống…”
“Ha ha ha ——” Lăng Vi và Lôi Đình sắp cười đến phát ngốc, Lôi Đình lau dòng nước chảy ra từ khóe mắt mình, nói: “Anh ta thực sự muốn đội đồ lót lên trên đỉnh đầu mình kìa? Ha ha ha ha …”
Lăng Vi cũng cười “ha ha” không ngừng, các bà các cô trên quảng trường cũng không tiếp tục nhảy nữa, đều tò mò nhìn hai cô gái cười đến chảy nước mắt kia.
Đồ ngốc Bạch thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, lạnh quá đi.
Diệp Đình nói: “Phía trước chắc là có khu đất trống, chung ta đến đó dựng trại đi. Hôm nay cứ thăm dò địa hình quanh đây trước đã, ngày mai sẽ chính thức vào núi.”
“Vâng.” Vinh Phỉ và Lôi Tuấn biểu thị ý tứ đồng ý.
Tiểu Bạch mơ màng hỏi Diệp Đình: “Làm sao anh biết phía trước có đất trống? Anh nhìn bản đồ trước hả? Không đúng… Bản đồ cũng đâu chú thích mấy nơi như khu đất trống gì gì đó.”
Diệp Đình kiên nhẫn giải thích: “Nhìn mấy cây linh sam Ba sơn này, lá cây của chúng đều nghiêng về phía bắc, cho thấy hướng nam phía trước rất có khả năng có gió lớn thổi liên tục, thế nên tôi đoán khu đất trống này cũng không nhỏ.”
Vinh Phỉ gật đầu: “Không sai, chúng ta qua đó xem sao.”
Nữ sát thủ liếc mắt đánh giá Diệp Đình, không nghĩ đến đầu óc người này lại thông minh như vậy… cô ta là vua của rừng rậm, còn có một biệt danh gọi là “Xuyên Sơn giáp”, cô ta cũng nhìn ra được phía trước có một khu đất trống rộng lớn, thế nhưng lại không nói gì. Vốn dĩ cô ta muốn đùa dai, chỉnh tiểu Bạch, để cho cậu ta phải chịu đông lạnh một lúc, bởi vì bộ dáng kia của tiểu Bạch thực sự quá buồn cười.
Lại không nghĩ rằng, Diệp Đình và Vinh Phỉ cũng đều quen thuộc với rừng rậm như thế.
Lăng Vi ở đầu video bên kia nhìn Diệp Đình dẫn cả đám người thật sự tìm được một khu đất trống rất lớn, Lăng Vi chớp chớp mắt, ôm иgự¢, thể hiện bộ dạng thiếu nữ đang cuồng, hét lớn: “Chồng, anh thật là đẹp trai… Cái gì anh cũng biết hết á, tại sao anh lại thần thông đến vậy a~!”
Tâm trạng của Diệp Đình vô cùng tốt, cả đời này được hàng vạn hàng nghìn người khen ngợi, cũng không bằng được lời ca ngợi của một mình cô.
Biết rõ là cô cố ý làm ra cái biểu cảm như kia, nhưng anh thực sự rất thích…
Diệp Đình lãnh đạm, nói với bên kia đầu dây: “Chồng em là ai, còn chưa thấy rõ sao?”
“Ha ha ha…” Lăng Vi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, cười nói: “Vẫn chưa thấy rõ… anh nhích mặt lại gần chút xíu…”
Diệp Đình dùng điện thoại di động, chính là cái mà lần trước anh thiết kế, có thể đeo trên cổ tay, bình thường trông giống đồng hồ đeo tay, sau đó nhấn một cái nút, trên cánh tay sẽ xuất hiện một màn hình điện thoại và bàn phím.
Hiện tại Lăng Vi cũng đang dùng chiếc di động như thế, cô có một tật xấu, chính là tùy tiện vứt di động cũ lung tung, sau khi Diệp Đình thiết kế ra chiếc điện thoại này, vật này không lúc nào tách ra khỏi người cô.
Diệp Đình lắp máy thu hình ở vành mũ phía trước đầu, chiếc máy thu hình kia được chế tạo rất đặc biệt, chia thành bốn phương hướng trái phải trước sau.
Cho nên tình huống bên Diệp Đình cũng được chia ra thành bốn khung hình nhỏ xuất hiện trên màn hình di động của Lăng Vi.
Diệp Đình đóng ba phương hướng khác của máy thu hình, chỉ giữ lại đúng cái khung chiếu vào gương mặt đẹp trai của anh.
Đôi mắt đen của anh khẽ nâng lên, anh nhướng mày nhìn vào máy thu hình, sau đó liền nghe thấy Lăng Vi ‘wow’ một tiếng: “Chồng… anh thật đẹp trai mà… em thật muốn đến đó tìm anh… người ta muốn ôm một cái…”
Diệp Đình ra vẻ bình tĩnh, góc 45 độ đã tạo ra một góc nghiêng thần thánh phô bày hết vẻ đẹp trai của anh.
“Ai yo… chồng ơi, sống mũi anh cao như vậy, lại thẳng nữa… ánh mắt đen láy thế này, còn rất sáng… người ta không chịu nổi nữa rồi!”
“Phụt——” Lôi Tuấn ở đầu bên đó đột nhiên nói một câu: “Chị dâu, chị chắc chắn mình có thể nhìn thấy được ánh mắt của Đình ca thật sao? Bên trong cái mũ kia đen như vậy…”
Lăng Vi rống anh ta: “Cần cậu quản chắc! Tôi dù có tắt đèn cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt chồng mình nhá.”
Lăng Vi cười không phanh lại được… vội vàng lôi Lăng Vi rời đi… Các bà các cô người ta đang khiêu vũ cũng đều không nhảy nữa, toàn nhìn các cô thế kia…
***
Mật thám bên phái Tam giác vàng đột nhiên báo cáo: “Lão đại! Diệp Đình và Lăng Vi đã ra ngoài! Diệp Đình ngồi máy bay trực thăng vào núi, để lại Lăng Vi trong một trấn nhỏ! Có thể chờ cơ hội động thủ!”
***
Sau khi yến hội Đế Luân kết thúc, Vương Vinh Diệu gọi Sở Minh Y đến thư phòng của lão ta.
Chả trách nhìn Sở Minh Y này quen mắt như thế… hóa ra khuôn mặt của cô gái này, trông rất giống Lăng Vi!
Vương Vinh Diệu híp mắt, lão nghĩ tới một kế hoạch âm hiểm…
Hừ hừ —— không phải Lăng Vi rất biết thiết kế sao? Vậy thì lão liền bắt cô ta đến đây, để cho cô ta làm thiết kế thay lão!
Sau khi yến hội Đế Luân kết thúc, không phải là bọn họ muốn đi đến vùng nội địa Tần Lĩnh, núi Đại Ba sao… bây giờ có một thế thân như Sở Minh Y, muốn bắt Lăng Vi thật đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Sở Minh Y vào đến thư phòng của Vương Vinh Diệu, biểu cảm có chút không chịu được, hiện giờ cô ta đang phục vụ Vương Tử Thần rất tốt, Trình Giai Ny kia bị cô ta chỉnh vô cùng thảm, không bao lâu nữa, cô ta có thể thay thế Trình Giai Ny ngồi lên vị trí thiếu nãi nãi chính thức.
Bây giờ cô ta không để lão già trước mặt này vào mắt, mặc dù có tiền thật đấy, thế nhưng… lão thật sự quá già rồi. Cô ta còn lâu mới có tâm tình đi phục vụ một ông già!
Vương Vinh Diệu quan sát Sở Minh Y từ trên xuống dưới.
Sở Minh Y bị lão nhìn như vậy liền cảm thấy bực bội, thế nhưng cô ta không thể biểu hiện ra ngoài, dù sao lão cũng là ông nội của Vương Tử Thần, về sau cô ta muốn vào được cái nhà này thì vẫn cần phải có lão đồng ý thì mới được.
Sở Minh Y lắc eo, cười với lão già kia một chút: “Ông nội, ông gọi con đến đây, là có chuyện gì … đặc biệt… sao?”
Sở Minh Y nhấn mạnh vào hai cái chữ ‘đặc biệt’ này.
Trong suy nghĩ của cô ta, một người đàn ông gọi một người phụ nữ đơn độc vào thư phòng mình, nhất định là có ý định gây rối gì đó, bất kể người đàn ông kia bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.
Dù sao thì, mười gã cũng có đến chính kẻ háo sắc. Một gã còn lại, thuộc loại không bình thường… Đây chính là suy nghĩ trong đầu cô ta.
Vương Vinh Diệu quán át cô ta, nhưng vẫn đang ngẫm nghĩ… để cho cô ta trao đầu dê bán thịt chó, giả trang thành Lăng Vi!
Vương Vinh Diệu nói: “Cô đi rửa mặt sạch sẽ đi, tôi muốn xem một chút.”
Sở Minh Y lập tức cảm thấy rét lạnh, cô ta biết ý tứ của câu này chính là… cô đi tắm đi… tôi muốn chơi thứ sạch sẽ…
Sắc mặt Sở Minh Y liền cứng lại, cô ta thấy Vương Vinh Diệu thành thật nhìn chằm chằm mình, đột nhiên lại cười: “Ông nội… sao ông lại hư như vậy nha…”
Trong nụ cười đó của cô ta mang theo vẻ đau khổ, đầu thì đang nghĩ: Lúc cô ta vào đại học, bạn trai là Diệp Đình… sau khi chia tay Diệp Đình, vị hôn phu của cô ta là Lôi Dịch…
Tự cô ta chơi mình đến thảm trạng như vậy, hiện giờ không những bị Vương Tử Thần chơi như rác rưởi, mà lại còn phải phục vụ cả ông nội hắn ư?
Trong lòng Sở Minh Y thấy khổ sở, chua sót, nảy sinh ác độc!
Làm sao cô ta lại rơi vào tình cảnh thế này? Tất cả đều tại lỗi lầm của Lăng Vi!
Trong lòng cô ta hận! Thế nhưng khuôn mặt vẫn mang theo tươi cười, hờn dỗi một tiếng: “Ông nội, ngài chờ con một chút…” Cô ta lả lướt bước vào phòng tắm đơn bên cạnh thư phòng.
Sau khi tắm rửa xong bước ra, còn cố ý mặc một tấm lụa mỏng màu trắng hồng nửa trong suốt.
Lúc trở lại thư phòng của Vương Vinh Diệu, rõ ràng cô ta nhìn thấy ánh mắt Vương Vinh Diệu ‘bùng sáng’ lên!
Lão già kinh ngạc hô một tiếng: “Quá giống ——”
Sở Minh Y nghẹn: “Giống cái gì?”
Lão già nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, ánh mắt kia thật giống như muốn ăn luôn cô ta vào bụng! À cái ăn này, không phải thứ ăn xấu xa mà cô ta nghĩ đến kia. Mà là cái loại ác độc hung hăng muốn xé nát cô ta ra mà nuốt!
Vương Vinh Diệu cười to mấy tiếng ‘ha ha’: “Tại sao lại có thể giống như vậy? Nếu như cô không phải họ Lâm, tôi còn tưởng cô chính là chị em sinh đôi với Lăng Vi.”
Sở Minh Y chấn động mạnh một cái: “Ông nội, ông nói là Lăng Vi?”
Hình như cô ta đã biết cái gì rồi!
Vương Vinh Diệu lôi một xấp ảnh trong ngăn kéo ra: “Cô nhìn người này mà xem, có phải dáng dấp rất giống cô đúng không?”
Sở Minh Y nhìn lướt qua chỗ ảnh trên bàn, hừ một tiếng: “Không cần nhìn, mặt tôi là phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh theo đúng khuôn mặt này của cô ta. Có thể không được được sao…”
“Cái gì?” Vương Vinh Diệu hơi kinh ngạc: “Cô biết cô ta?”
Sở Minh Y nghiến răng nghiến lợi: “Đâu chỉ mỗi biết, hiện giờ tình cảnh của tôi thê thảm thế này, tất cả đều là do cô ta ban tặng!”
Sở Minh Y đã sớm biết họ Vương có thâm cừu đại hận với Lăng gia! Cho nên, cô ta dám nói như vậy, cũng là vì tranh thủ sự tin tưởng sâu hơn của Vương Vinh Diệu đối với chính mình.
Vương Vinh Diệu lại nhìn kỹ khuôn mặt cô ta thêm một lần: “Rốt cuộc cô là ai? Thân phận hiện giờ của cô, không phải là thân phận thật đúng không?”
Sở Minh Y cười: “Ông nội, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, lúc lên đại học, là bạn gái của Diệp Đình. Sau khi chia tay anh ta, lại sống cùng với công tử của tập đoàn Laroe – Lôi Dịch. Sau đó, con tiện nhân Lăng Vi này bôi xấu danh tiếng của tôi, còn muốn đưa tôi vào tù! Cô ta hại tôi bị hôn phu từ hôn, cô ta hại tôi thân bại danh liệt! Cô ta hại tôi bị một gã đàn ông thối tha chỉnh cho sống không bằng ૮ɦếƭ! Cô ta hại tôi không thể không thay hình đổi dạng, không thể không dùng tên người khác mà sống tạm qua ngày! Sở dĩ tôi phẫu thuật chỉnh hình giống với cô ta, chính là chờ đến một ngày có thể trả thù cô ta! Tôi muốn đích thân đẩy cô ta xuống địa ngục!”
Vương Vinh Diệu đột nhiên vô mạnh lên bàn: “Tốt!”
Vương Vinh Diệu ngoắc tay, bảo cô ta đế gần: “Nếu như cô đã quen thuộc cô ta như vậy, bảo cô giả trang thành cô ta, thì càng không thành vấn đề. Kế hoạch hiện giờ cô tôi chính là Diệp Đình dẫn người tiến vào núi Đại Ba, để lại một mình Lăng Vi trong một trấn nhỏ gần đó… bây giờ cô ta muốn làm gì ở đó tôi còn không biết. Thế nhưng cô ta đã tách ra khỏi Diệp Đình, đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm có một!”
Sở Minh Y đột nhiên cười lạnh: “Ông nội, ông nghĩ Diệp Đình và Lăng Vi quá đơn giản rồi…”
Hai tay cô ta duỗi thẳng, chống xuống bàn làm việc trước mặt Vương Vinh Diệu: “Ông nội, ông biết bên cạnh Lăng Vi có bao nhiêu vệ sĩ ngầm không?”
Vương Vinh Diệu cau mày: “Có bao nhiêu ám vệ?”
Sở Minh Y liếc nhìn lão: “Ông nội, ngay cả việc bên cạnh cô ta có bao nhiêu ám vệ cũng không biết, vậy mà còn muốn bắt cô ta? Ông nghĩ cũng quá đơn giản rồi… tôi còn tưởng rằng, kế hoạch của ông chu đáo đến thế nào nữa cơ.”
Sở Minh Y bày tỏ, lần hành động này… cô ta phải cân nhắc kỹ hơn.
Vương Vinh Diệu lại nói: “Có khuôn mặt này của cô, dù bên cạnh cô ta có bao nhiêu ám vệ đi chăng nữa, thì dã làm sao? Chúng ta dùng trí, chứ không phải đối chọi trực tiếp.”
Sở Minh Y bĩu môi: “Vậy ông thử nói về kế hoạch xem nào.”
Vương Vinh Diệu quan sát cô ta, giống như vẫn còn hoài nghi, Sở Minh Y chỉ thiếu mỗi nước lột sạch mình lao vào trong иgự¢ lão.
Cô ta vỗ иgự¢, nói: “Ông nội, ông còn nghi ngờ tôi sao? Trên thế giới này, trừ tôi ra, ông có thể đi đâu tìm được một người có dáng vẻ giống Lăng Vi khác được đây? Đi đâu để tìm ra được một người phụ nữ hiểu rõ cô ta như thế này? Không phải tôi thổi phồng mình, những thói quen, hành động kia của Lăng Vi, tuy tôi không bắt chiếc được giống hệt, nhưng cũng có thể học được tám, chín phần. Chỉ cần tôi có ý định, lừa gat Diệp Đình thì tôi không dám chắc, nhưng để gạt được đám ám vệ kia của cô ta, tôi chắc chắn làm được.”
Vương Vinh Diệu nói: “Cô thử làm cho tôi xem.”
Biểu cảm của Sở Minh Y giống như ngại phiền, nhưng vẫn chuẩn bị, quay về phía gương, hơi cười điềm đạm một tiếng. Cô ta đứng rất trang nhã, hơi hất cằm, trong chốc lát ánh mắt liền trở nên sáng rõ trong veo, thật giống như tiên khí không nhiễm một chút bụi trần nào.
Vương Vinh Diệu nói: “Có thể, Chỉ cần ánh mắt này là đủ rồi.”
“A…” Có thể không được sao? Chỉ mỗi ánh mắt này, cô ta đã luyện mất bao nhiêu lâu?!
Vương Vinh Diệu lôi ra một xấp tài liệu, ném lên mặt bàn. Ngón tay già cỗi của lão gõ gõ trên giấy: “Không phải Diệp Đình muốn vào núi sao? Lăng Vi qua đó cùng hắn, nhất định là có mục đích gì đó. Chúng ta chờ đến ngày kia, cô ta ngồi máy bay trực thăng vào núi…”
Chân mày Sở Minh Y vừa nâng, nhìn chăm chú vào ánh mắt gian ngoan lóe lên của lão.
Lão già đó nói: “Chờ đến trước khi lên máy bay trực thăng, chúng ta nhân cơ hội đánh tráo, đưa cô qua đó… cơ hội như vậy, nếu như không nắm được, vậy thì cô chính là một đứa bỏ đi. Nếu như lần này thất bại, chúng ta muốn tìm được một cơ hội hội tụ đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa khác sẽ càng khó khăn hơn.”
Sở Minh Y nói: “Ông nói thì đơn giản, nhưng cô ta lên máy bay trực thăng trước, làm sao mà tôi gặp được, bên người cô ta cũng có mấy chục ám vệ.”
Vương Vinh Diệu mắng: “Óc! Heo! Ngu! Xuẩn!”
Lão nói: “Bây giờ cô ta còn đang ngây ngô ở một tiểu khu gì đó kìa, nhiều người khó quan sát hết, cô giả dạng thành một bà lão tới gần cô ta, thừa dịp cô ta đi toilet, thì tráo đổi. Chuyện đơn giản như vậy, còn cần tôi dạy sao? Cô ta vào nhà xí, chẳng lẽ những kẻ hộ vệ ngầm kia cũng đi theo chắc?”
Sở Minh Y suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Tôi sẽ chờ cơ hội thực hiện.”
Nếu như cô ta thật sự tráo đổi được với Lăng Vi, như vậy cô ta có thể trở về bên cạnh Diệp Đình rồi!
Sở Minh Y đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, cả người cô ta căng cứng, kích động giống như sắp sửa lên cơn sốt.
Vương Vinh Diệu đưa Sở Minh Y đến cái trấn nhỏ mà Lăng Vi đang ngây người kia, Sở Minh Y hóa trang thành một bà lão sống trong tiểu khu, thường xuyên ngồi trên chiếc ghế dài mà Lăng Vi và Lôi Đình hay ngồi để đan áo len.
Hai ngày liên tục, các cô đều không đáp lời cô ta lấy một lần.
Buổi tối ngày thứ ba, đột nhiên Sở Minh Y thở dài một tiếng: “Haiz…”
Lôi Đình và Lăng Vi đang gọi video với Diệp Đình, Lăng Vi nói đủ mọi thứ thú vị, khiến cho tâm trạng Diệp Đình vô cùng tốt. Anh thừa dịp cả đoàn người không chú ý, liền hái một đóa hoa nhỏ màu tím, giơ đến trước ông kính: “Vợ, tặng em.”
Lăng Vi hừ một tiếng: “Phá hư hoa cỏ cây cối! Anh có biết bông hoa nhỏ kia phải chịu bao nhiêu đau đớn không? Nó đang kêu ôi chao ôi chao kia kìa, anh không nghe thấy sao?”
Diệp Đình nói: “Nghe thấy… buổi tối chính em chẳng kêu như vậy còn gì.”
“Phụt ——“ Lôi Đình không chịu nổi...
Sở Minh Y ngồi bên cạnh, dùng giọng điệu khàn khàn của người già nói: “Các cháu trò chuyện thật vui, bà ngồi đây suốt hai ngày trời, nhìn các cháu ngày nào cũng vui vui vẻ vẻ. Thật tốt…”
Lôi Đình hỏi cô ta: “Bà không thấy tốt sao? Hôm nào cũng không có chuyện buồn, liền ngồi ở đây đan áo len.”
“Ài… Ai nói bà không có chuyện buồn, con gái cũng không ở bên cạnh, bạn già đã sớm mất rồi… ngày ngày, ăn cơm hay đi ngủ cũng chỉ có mỗi một mình.”
Lôi Đình đồng tình nhìn cô ta.
Lăng Vi thì không nói chuyện với cô ta, vẫn nhìn vào khuôn mặt Diệp Đình, ánh mắt cũng không dứt ra được.
Diệp Đình vào núi được bốn ngày, đột nhiên gọi điện thoại cho Lăng Vi: “Vợ, máy bay trực thăng đến đón em rồi, em chuẩn bị ra đi ——”
Lăng Vi vẫn còn đang nằm trong chăn chưa dậy nữa kìa, cô hào hứng hô một tiếng: “Vậy là đã tìm được loại cỏ đó rồi?”
“Chưa… tôi nhớ em, muốn gặp em một chút…”
Lăng Vi trợn trắng mắt: “Tiền đồ đâu mất rồi…” Mặc dù, cô cũng rất nhớ anh…
Rõ ràng Lăng Vi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Diệp Đình cũng hơi ửng hồng, hẳn là anh rất nhớ cô? Ngày ngay gọi video, thế mà vẫn chưa đủ…
“Buổi chiều hôm nay qua đó sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Diệp Đình nói: “Bây giờ qua luôn đi, chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau, tôi mới tìm được một khu đất trống, vừa vặn máy bay trực thăng có thể hạ xuống đó.”
“Được, vậy em sẽ đi ngay bây giờ.”
Lăng Vi và Lôi Đình thu dọn đồ đạc, xuống tầng, chuẩn bị ngồi xe đến bãi đậu máy bay.
Lăng Vi vừa muốn lên xe, đột nhiên hỏi Lôi Đình: “Em có muốn di toilet một chút không? Đến vùng đất hoang vu không người, có thể sẽ không có chỗ đi vệ sinh đâu.”
Lôi Đình nói: “Em vừa mới đi xong, chị dâu đi đi.”
Lăng Vi đi vào nhà vệ sinh công cộng, Sở Minh Y cũng đi theo…
Lăng Vi đi vệ sinh xong, lúc đứng bên bồn rửa tay, đột nhiên phía sau cô có một bà lão bước đến, bà lão này là người mà mấy hôm nay cô vẫn hay gặp, chính là bà lão trong tiểu khu vẫn thường ngồi gần các cô đan len.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc