Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 224

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Đình nhìn thấy Hàn Yến, cô ấy đột nhiên hét lên: “Oa oa! Anh Yến của em... non thế này... nhìn giống như trai mười tám vậy!”
Peach bụm mặt, cười nói: “Nhờ áo sơ mi cả đấy...”
“Đúng đúng!” Lôi Đình nói: “Chọn chiếc áo sơ mi này rất hợp!”
Peach phồng mũi nói: “Mình chọn cho anh ấy...”
“Ha ha...” Lôi Đình cười phá lên, Lăng Vi bồi thêm một câu: “Chị cũng mua cho chồng chị một chiếc, sắp được đưa tới rồi.”
“A?” Trong đầu Lôi Đình “Ông” lên... Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên lên nhìn chằm chằm vào Diệp Đình: “Ha ha...” cô ấy lại cười lớn, vẻ mặt đầy cảm thông nhìn Diệp Đình, rồi lại quay sang nhìn Hàn Yến.
“Ai nha trời ơi...” Lôi Đình không nhịn được kêu to, nhìn Lăng Vi nói: “Chị dâu, em cũng mua cho chồng em một chiếc, được không?”
Lăng Vi cho cô ấy ánh mắt tán thưởng “Chị coi trọng em “.
Lôi Đình được khích lệ, vội vàng gọi điện thoại cho cửa hàng kia.
Hoa Thiểu Kiền: “...”
Anh ta nhìn Diệp Đình và Hàn Yến, trong mắt lộ ra vẻ oán hận... mình còn oan hơn so với Đậu Nga! Trong lòng thầm nói: “Các anh đúng là kẻ điên! Hai người đàn ông trưởng thành... mặc áo sơ mi màu hồng, cũng không phải là thằng nhóc mười tám mười chín tuổi nữa... các anh thích mặc áo màu hồng thì kệ các anh... sao còn kéo tôi vào làm gì?”
Lôi Đình nói chuyện điện thoại xong, Lăng Vi đột nhiên nói: “Không thể để chồng chúng ta chiếm hết chuyện tốt này được... mua cho cả Tần Sinh và Lôi Tuấn đi.”
“Phốc —— ha ha...” Peach muốn cười ngạo kiều...”Không phải là lỗi của tôi, đều là do vầng trăng gây họa...”
Lôi Đình hơi không dám...”Tính khí của anh Sinh không được tốt lắm, em sợ anh ấy sẽ đánh em, còn cả anh trai em nữa... anh ấy sẽ phá hủy em.”
Lăng Vi nói: “Sợ cái gì? Có chị đây!”
Đầu tiên là Lăng Vi gọi điện thoại cho Kaya và Hạ Tiểu Hi trưng cầu ý kiến của hai người bọn họ, Kaya hơi do dự, nói: “Được! Anh ấy dám không mặc, tối nay mình sẽ để cho anh ấy ngủ trên sàn nhà!”
Hạ Tiểu Hi H**g phấn kêu lên: “Mình muốn! Mình muốn! Đặt cho mình cả chục cái đi! Mình sẽ bảo chồng mình mặc cả tháng liền.”
“...” Hàn Yến bày tỏ: Chuyện này không liên quan gì đến tôi.
“...” Diệp Đình bày tỏ: Người anh em, chuyện này đều từ em mà ra.
Hoa Thiểu Kiền làm ra vẻ vô tội, bày tỏ: Đều là do các anh làm hư tiểu Đình...
Lăng Vi cúp điện thoại, Lôi Đình hỏi cô: “Chị dâu, có nên đặt luôn cho Tứ ca một chiếc không? Tứ ca, còn cả Thiên Ma đều chưa có.”
Lăng Vi lắc đầu: “Bọn họ chưa có vợ, không có ai làm chủ được bọn họ... Bọn họ chắc chắn sẽ không mặc.”
“Khụ —— “
Mấy người đàn ông ở đó đều say... Em nói như vậy, có cân nhắc đến cảm thụ của mấy vị “Vợ quản nghiêm “ bọn anh không?
Lúc Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn tới, áo sơ mi đều đã được đưa tới.
Lúc Lôi Tuấn đi vào, nhìn thấy anh Đình của mình mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng đi ra khỏi phòng thay đồ.
“Ôi má ơi —— Fucking! Mình đi nhầm phòng hả?”
Anh ta lại lui ra ngoài, đi vào trong lần nữa, kết quả... anh Đình còn mặc chiếc áo sơ mi màu hồng đó...
“Ai ta đi! Chuyện gì xảy ra? Mình còn chưa tỉnh ngủ?” Lôi Tuấn dùng sức dụi mắt, Diệp Đình bình tĩnh đi tới bên cạnh gật đầu với anh ta, sau đó, anh ta lại nhìn thấy Hoa Thiểu Kiền đi ra từ phòng thay đồ cách vách...
Cũng giống vậy, một chiếc áo sơ mi màu hồng.
“Ha ha ha ha ha —— dụi… dụi... Có phải mình đang nằm mộng... xuân... hay không? Sao hôm nay mọi người đều mặc màu hồng?”
“Khụ ——” Hàn Yến hắng giọng, bày tỏ: Nơi này còn có một người... Hàn Yến đang ngồi ở trong góc tạo kiểu tóc, thợ làm tóc che mất người ta anh, nên lúc Lôi Tuấn đi vào, không nhìn thấy anh ta.
Lôi Tuấn vươn cổ nhìn qua chỗ anh ta bên kia, rồi lập tức cười to “Ha ha”! Anh ta vỗ bắp đù*, bỏ đá xuống giếng đất trêu ghẹo nói: “ Hôm nay các anh muốn làm gì vậy? Muốn tụ họp mấy kẻ lăng nhăng hả?”
Lăng Vi cực kỳ cảm thông nhìn anh ta, thầm nói trong lòng: “Anh đừng nghĩ quá đẹp... anh cũng có phần đấy... không chỉ một chiếc đâu, cả chục chiếc đấy...”
Lăng Vi mím môi, đặc biệt thiện lương nhìn Lôi Tuấn cười.
Lôi Tuấn bị cô cười đến sợ hãi: “Chị dâu... Chị không phải đang có chủ ý xấu gì đó chứ?”
Nhìn thấy biểu cảm của Lăng Vi, Lôi Tuấn có cảm giác bất an từ trong lòng trỗi dậy...
Tiếp theo, chợt nghe Hạ Tiểu Hy hỏi: “Em mua cho Lôi Tuấn một tá áo đã mang tới chưa? Mau đi tìm cho anh ấy thử một chút!”
“Má...” Lôi Tuấn quay đầu, trợn to mắt nhìn Hạ Tiểu Hy... Anh lấy tai móc móc lỗ tai tỏ vẻ: Anh nghe nhầm đúng không? Vợ à, chắc chắn em đang nói mớ rồi!
Hạ Tiểu Hy vẻ mặt chờ mong nhìn anh...
“...” Lôi Tuấn run run: “Vợ à, em muốn làm gì? Anh Đình và anh Yến... Đều là mỹ nam! Bọn họ trắng... Mặc màu hồng nhạt có thể tôn lên, không sao cả! Em nhìn lại anh đi!”
Anh chỉ vào mặt mình: “Em nhìn anh này... Da anh màu rám nắng như vậy... Cái màu socola này...”
Hạ Tiểu Hy cắn môi nhìn anh.
Lôi Tuấn trong lòng đau khổ: “Không phải anh không muốn mặc... Nhưng em nhìn mặt anh này... Anh mặc áo sơ mi màu hồng phấn chỉ sợ dọa khách chạy hết... Người ta mua áo sơmi hồng đáng tiền, chúng ta mua áo sơmi hồng... Muốn ૮ɦếƭ a!”
Hạ Tiểu Hy vẫn mang vẻ mặt ủy khuất nhìn anh.
Lôi Tuấn nước mắt ròng ròng...
Chịu không nổi vẻ mặt này của cô mà...”Anh đâu có nói anh không mặc...”
Hạ Tiểu Hy lập tức nở nụ cười, nhét áo sơ mi màu hồng vào tay anh: “Mau thay!”
Lăng Vi vô cùng tán thưởng vỗ vỗ bả vai Lôi Tuấn: “Người trẻ tuổi, chị coi trọng chú!”
Lôi Tuấn muốn hỏi cô có chuyện gì xảy ra? Nhưng lại không dám sao? Anh Đình thấy anh trừng mắt với Lăng Vi, trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp là chuyện gì xảy ra?
Lôi Tuấn không còn cách nào khác... Cầm áo sơmi, yên lặng vào phòng thay đồ...
Tần Sanh tới hơi muộn, cũng không biết vì sao... Vợ mình ở nhà quấn lấy anh hai lần, nhu tình mật ý đến mức anh đê mê không biết nay là ngày tháng năm nào.
Lúc Tần Sanh vào đến nơi, chỉ thấy Diệp Đình, Hàn Yến, Hoa Thiếu Càn, Lôi Tuấn... Bốn tên đàn ông, vậy mà vậy mà... Tần Sanh lập tức hiểu ra! Anh hiểu ra vì sao hôm nay vợ mình nhiệt tình như vậy rồi! Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu a!
Tạp Nhã cầm áo sơ mi hồng thử thử lên người anh: “Chồng ơi, màu này rất đẹp, thật sự... Cũng không quá hồng, màu nhạt rất tôn dáng...”
Lăng Vi chọc cô: “Nhã Nhã, tiếng địa phương của cậu càng ngày càng lưu loát rồi đấy. ‘Nâng người’ cậu cũng biết?”
Tạp Nhã cười đầy phong tình: “Biết! Hôm trước chồng mình mua quần áo cho mình, nhân viên cửa hàng liên tục khen mình nói bộ đồ kia ‘nâng người’, lúc ấy mình còn nghĩ... Một bộ quần áo sao có thể nâng người lên chứ? Lẽ nào là ‘thần tiên vũ y’? Mình lập tức bảo chồng trả tiền, mua về. Về nhà mình thử đến thử đi vẫn không thấy nâng lên gì cả... Buồn bực... Cuối cùng, vẫn là chồng mình tự nâng mình lên...”
Nói xong, cười quyến rũ với Tần Sanh: “Chồng ơi, đi thay.”
Tính tình Tần Sanh có chút cứng rắn, nhưng đối với Tạp Nhã... Quên đi, không nói... Không hiểu đều phải đi úp mặt vào tường.
Lúc Vinh Tứ tới thiếu chút nữa cười đến đứt ruột!
“Ôi trời! Ha ha ha ha ——” Vinh Tứ thực sự cảm thấy may mắn vì mình chưa có vợ!
Lôi Tuấn ơi Lôi Tuấn! Cho cậu lúc trước tranh giành với anh! Cậu cũng có ngày hôm nay! Vinh Phỉ nhìn Hạ Tiểu Hy chuẩn bị cho Lôi Tuấn một loạt mười hai cái áo sơ mi hồng nhạt, lập tức trong lòng cảm thấy an ủi...
Có điều... Anh cũng tự an ủi bản thân một chút, nếu Hạ Tiểu Hy thật sự theo anh, anh cũng nguyện ý mặc áo sơ mi hồng để cô vui vẻ. Vợ mình mà... Mình không thương thì để ai thương. Yên tâm, ai cũng không trốn được.
Vinh Phỉ trong lòng chua xót, cũng may Lý Thiên Mặc tới. Hai tên thất tình cùng nhau uống R*ợ*u đi.
Yến hội, lúc Diệp Đình, Hàn Yến đi tới lập tức khiến một đám nam nữ trẻ tuổi kinh hô...”Trời ạ! Tới bây giờ mình còn chưa thấy anh chàng nào mặc áo sơ mi hồng nhạt đẹp như vậy đâu...”
“Đúng vậy! Về nhà mình cũng mua cho chồng một cái...”
“A? Sao tất cả đều mặc áo sơ mi hồng? +-* Mode năm nay à? Lưu hành?”
“Chắc chắn vậy rồi! Ánh mắt của Diệp tiên sinh và Hàn tiên sinh còn phải nói, chắc chắn là mode năm nay rồi!”
“Mình cũng muốn mua cho bạn trai một bộ!”
“Phốc —— Lôi thiếu... Là chuyện gì xảy ra?” Mọi người đều nhìn thấy Lôi Tuấn vừa đi tới... Tên gọi “Tuấn”, cũng quả thật rất anh tuấn...
Nhưng mà màu da anh...”Khụ khụ ——”
“Ha ha ——” Trong đại sảnh lập tức tràn ngập tiếng cười vang!
Vừa rồi đều là tiếng tán thưởng, từ lúc Lôi Tuấn đi ra lập tức thay đổi...
Không ít người quen biết Lôi Tuấn đều cười lăn lộn.
Tiếp theo, chính là Tần Sanh...
“Ha ha ha ——” Một người đàn ông thân thể cường tráng như vậy... Lại còn cố nặn thành kiểu ôn nhu tình cảm!
Cũng may Hoa Thiếu Càn đi cuối cùng HOLD lại được.
Yến hội này còn chưa bắt đầu cũng đã khí thế ngất trời.
Có mấy người phiền muộn, ở nhà tôi cũng có một chiếc áo sơ mi hồng nhạt... Nhưng... Vì sao người ta mặc áo sơ mi là khí thế “nam thần”? Mình mặc vào lại giống như “nhân viên phục vụ“...
Trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt. Không khí đặc biệt sôi động.
Ở trong góc, Tiểu Bạch lạnh lùng “Hừ” một tiếng! Khoe khoang mấy người có vợ à! Tôi cũng có! Anh vui vẻ chạy tới dẫn nữ sát thủ kia vào.
Diệp Đình định mang theo người này cùng bọn họ vào núi, bởi vì cô ta có một ngoại hiệu: “tê tê”, chính vì cô ta có một kỹ năng đặc thù hạng nhất, đó là quen thuộc với cây cối. Có cô và Vinh Phỉ dẫn đường, bọn họ nắm chắc được tám phần mười.
Chỉ cần trông chừng người này, nắm được nhược điểm của cô ta, cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cô gái này, bây giờ tất cả mọi nơi đều có người đang đuổi giết cô ta, cô ta không thành thật nghe lời, Diệp Đình lập tức ném cô ta ra chịu ૮ɦếƭ.
Vinh Phỉ đùa nghịch vô đạo đức, không biết nhét loại bom gì vào đầu cô ta... Dọa cô ta hai ngày không dám ngủ, lúc nào cũng đòi phẫu thuật...
Tiểu Bạch đau lòng! Nhưng không có cách gì! Anh tức mình hừ hừ dẫn cô đi ra: “Th***, cô Angel, yến hội này cô muốn phá kiểu gì thì phá đi. Đừng nói tôi thả cô ra là được!”
Angel cười với anh: “Tôi sẽ quấy rối nhiệt tình.” Nghĩ thầm: Ngoài kẻ ngốc, ai cũng biết anh thả tôi ra cả...
Cô lắc lắc eo, đi về phía Vinh Phỉ: “Tứ gia... Tôi nhớ ngài quá đi...”
Vinh Phỉ tức giận: “Muốn tôi giúp cô tháo bom?”
Cô ta hờn dỗi cười: “Tứ gia đại nhân đại lượng... Tha cho tôi đi...”
Vinh Phỉ mắng một câu: “Cút ra xa một chút! Đi tẩy sạch mùi trên người cô đi!”
Cô ta “hừ” một tiếng, cô dùng loại mê hương rất nhẹ, không ngờ lại bị Vinh Phỉ ngửi được. Cô pha lẫn với nước hoa dùng, người bình thường đều không phát hiện được.
Cô ta thấy anh không động, liền hầm hừ đến một góc ngồi uống R*ợ*u, bảo cô quấy rối, cô bây giờ còn chưa có cái gan đó... Bảo vệ chỗ này có thể hù ૮ɦếƭ người, cô mới không ngốc như vậy, lấy mạng nhỏ của mình đổi với đám cá ươn tôm thối này!
Có đổi, cũng phải đổi với vợ của Diệp Đình chứ, ha hả... Đáng tiếc không có cơ hội.
Tay Diệp Đình vẫn khoác lên hông Lăng Vi. Hai người thân mật khăng khít.
Diệp Đình vì phối hợp với chiếc áo sơ mi hồng này, cố ý mặc một bộ âu phục thuần trắng. Lăng Vi mặc váy dài hồng nhạt đứng bên cạnh anh, hai người đặc biệt xứng đôi.
Lăng Vi mang thai, không mang trang sức gì, chỉ đeo một khối ngọc phật.
Vòng ngọc mặt phật này rất khó có được, nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, sáng bóng oánh nhuận, cô gái nào nhìn thấy cũng đều hiện lên hai chữ *** trong mắt.
Đào Hoa cũng không đeo trang sức gì, chỉ dùng một chiếc châm kim cương. Cô không biết... Chiếc châm hoa mai này là Hàn gia chuẩn bị truyền cho con dâu dùng.
Ba Hàn, mẹ Hàn không hề bất ngờ, chỉ có Hàn Linh Tê có chút mất hứng. Nhưng cô ta cũng không nói gì thêm, cô vẫn là rất sợ anh trai mình.
Hàn Yến có chuyện muốn nói với ba mình, Đào Hoa tìm Lăng Vi, Tạp Nhã chơi đùa.
Hàn Yến bưng lên một ly R*ợ*u đưa cho ba mình, anh cúi xuống nhìn ly R*ợ*u... Thật lâu thật lâu sau... Hàn Yến mới nói: “Con đem tất cả tài sản của mình đều chuyển sang danh nghĩa Giản Trữ.”
Ba Hàn chấn động!
Lại nghe Hàn Yến nói: “Chính là sản nghiệp tổ tiên ông nội để lại cho con.”
“Cạch ——” Ba Hàn P0'p nát cái chén trong tay! R*ợ*u chảy đầy tay ông.
Hàn Yến nói: “Lỡ như... Có một ngày, con không còn... Để Giản Trữ hiếu kính hai người...”
“Anh! Anh điên rồi à?!”
Hàn Linh Tê đột nhiên hét lên một tiếng: “Anh vậy mà đem sản nghiệp tổ tiên đưa cả cho chị ta? Sao anh không để cho em?”
Hàn Linh Tê muốn điên rồi! Cô chỉ muốn lấy một ly R*ợ*u uống, không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại này!
Hàn Yến liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Để cho em anh mới điên đấy.”
Hàn Linh Tê tức giận đến hai mắt đỏ bừng: “Đó là sản nghiệp tổ tiên ông nội chúng ta để lại! Anh dựa vào cái gì mà đưa cho người khác?” Hàn Linh Tê hét ầm lêm!
Mọi người trong đại sảnh yến hội đều lập tức quay sang nhìn cô.
Hàn Yến nhìn xung quanh, thanh âm lạnh lùng nói: “Đồ của tôi, tôi có quyền lực chi phối.”
Ba Hàn đã từ khiếp sợ bình tĩnh lại, ông quát Hàn Linh Tê: “Đây là ở đâu? Là chỗ cho con hô to gọi nhỏ à? Không câm miệng, quay về phòng đi!”
Hàn Linh Tê rơm rớm nước mắt, hung hăng trừng Hàn Yến một cái, lại hừ với anh một tiếng, chạy khỏi đại sảnh.
Ba Hàn tức giận lắc đầu, ông suy nghĩ một lát, kỳ thật ra ông đã nghĩ kỹ rồi. Tiểu Yến quyết định như vậy chính nó có cân nhắc... Tiểu Yến biết bọn họ không thiếu tiền, bọn họ thiếu chính là con gái quan tâm bọn họ...
Lỡ như...
Lỡ như... Anh mất, bảo Hàn Linh Tê bồi dưới gối hầu hạ họ, đó tuyệt đối là người si nói mộng... Mà Đào Hoa thì khác... Đứa nhỏ này thiện lương, rộng rãi...
Cho dù không chuyển hết sản nghiệp cho cô, chỉ bằng việc cô yêu Hàn Yến, cô cũng nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bọn họ, trò chuyện cùng bọn họ.
Nhưng ba Hàn vừa nghe được tin này, ông có chút khiếp sợ!
Ông là thương nhân, bận rộn hơn nửa đời người cũng không kiếm được nhiều bằng Tiểu Yến tùy tiện đầu tư một chút...
Còn có tổ trạch nhà bọn họ, phong thuỷ cực kỳ tốt. Ai ở đều đắc thế... Tiểu Yến còn hào phóng đưa cả cho Đào Hoa?
Ba Hàn có chút đau lòng! Nhưng là, thật sự giống Tiểu Yến nói, những thứ đó đều là của nó! Nếu không phải ba năm trước Tiểu Yến mua lại căn nhà kia, ông cũng đã phá sản ngồi tù rồi...
Căn nhà này, tuy rằng trên danh nghĩa là sản nghiệp tổ tiên, nhưng thật ra đều là Tiểu Yến lấy tiền của bản thân mua về.
Tiểu Yến là người có quyền lực chi phối tài sản đó nhất.
Mẹ Hàn nghe họ nói, tâm can cũng run rẩy. Bà vốn đang muốn nói với Hàn Yến vài câu, nhưng lại bị Hàn Linh Tê làm ầm ỹ như vậy, bà thật sự hoàn toàn đứng về phía Hàn Yến.
Bà nói: “Mẹ ủng hộ quyết định của con, chuyện của con con cứ tự mình quyết định đi.” Bà nói xong, đột nhiên lại hỏi: “Con định khi nào kết hôn với Giản Trữ? Phải làm nhanh lên!”
Mẹ Hàn nghĩ, cứ lấy người về rồi nói sau. Dù sao Giản Trữ là người Hàn gia rồi, về sau nếu cô có mang thai đứa nhỏ, sản nghiệp của nó còn không phải đều là sản nghiệp của Hàn gia bọn họ sao.
Hàn Yến lại nói: “Con không định kết hôn với cô ấy. Ít nhất trong vòng hai năm, con chưa từng nghĩ đến. Con cũng không định để cô ấy mang thai đứa nhỏ của con. Con chỉ muốn để cô ấy hưởng thụ tình yêu, không có ý nghĩ gì khác.”
“Cái gì?” Mẹ Hàn sửng sốt!
Hàn Yến cười cười với bọn họ: “Cô ấy không phải người Hàn gia cũng sẽ đối tốt với hai người.”
Anh đi về phía Đào Hoa. Đào Hoa mặt mày hớn hở nhào về phía anh, cô hỏi: “Vừa rồi Hàn Linh Tê hét gì vậy? Em không nghe thấy. Là nói em à?”
Hàn Yến ôn nhu vỗ về khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh nói em rất đẹp, em chỉ cần nghe rõ câu này là được.”
Đào Hoa nhăn mặt với anh: “Khẳng định không phải câu này!” Nhưng cô cũng không hỏi.
Yến hội kết thúc, Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ lập tức xuất phát đến Tần Lĩnh, Đại Ba Sơn.
Hàn Yến cùng Đào Hoa đến căn cứ của Quân Dương.
Đào Hoa cảm thấy, chuyện ý nghĩa nhất đời này cô từng làm, chính là cùng Hàn Yến chứng kiến kỳ tích sinh mệnh!
Nếu, cô không ở cùng Hàn Yến, cô nhất định sẽ cực kỳ hối hận.
Người, cả đời có lẽ sẽ gặp rất nhiều người rất nhiều chuyện, Hàn Yến... Là món quà quý giá nhất ông trời tặng cô, cô may mắn trong những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời có thể quen biết anh, yêu nhau.
Hàn Yến cũng đặc biệt quý trọng Đào Hoa, anh lựa chọn ở cùng Đào Hoa cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu ích kỷ... Thật sự, anh sẽ dùng hết tình yêu cả đời mình đến che chở, mang lại ấm áp cho cô, cho dù anh sống không quá lâu, anh cũng muốn dạy cô kiên cường mà đối diện với đoạn tình cảm tiếp theo của mình.
Anh biết “Th***” của anh sẽ cùng anh làm hết những chuyện sau đó bọn họ phải làm, trở thành thực nghiệm thú vị nhất. Thực nghiệm thành công hay thất bại, cũng không phải quá mức uể oải.
Bởi vì, đời người... chẳng qua cũng ngắn ngủi mấy chục năm thôi, có người đi sớm, có người đi muộn hơn. Ai cũng trơ trụi bước đến, trơ trụi ra đi. Từ xưa đến nay, đều là như thế.
Không thể vì tương lai có thể anh sẽ rời đi mà không nắm giữ vui vẻ hạnh phúc ở hiện tại.
Ai có thể cam đoan mình vĩnh viễn bất tử?
Ai có thể cam đoan mình vĩnh viễn không gặp chuyện bất trắc gì?
Hôm nay cho dù cô không chọn anh mà chọn một người khác, có thể cam đoan người đó cũng sống được đến bảy mươi tám mươi tuổi?
Cho dù người nọ sống đến bảy mươi tám mươi tuổi, có thể cam đoan cùng cô tương cứu trong lúc hoạn nạn, bên nhau đến già?
Đào Hoa càng phóng khoáng hơn anh, đột nhiên thích nghiên cứu tế bào này ai cũng biết, nhưng ai cũng không biết bí mật trong đó đâu.
Máy bay trực thăng của Diệp Đình dừng ở ngoại thành phụ cận Tần Lĩnh: “Vợ, em ở đây chờ bọn anh.”
“Ừm, mọi người phải chú ý an toàn...” Lăng Vi ôm Diệp Đình, tình ý kéo dài ôm hôn anh, tạm thời phải tách xa anh... Tuy có thể một hai ngày đã gặp lại... Nhưng, thực sự luyến tiếc phải tách xa anh...
Lăng Vi không trực tiếp theo vào. Kế hoạch của bọn họ là, Diệp Đình vào trước thăm dò đường, đợi khi tìm được “Độc khô thảo”, lại mang cô vào hái.
Diệp Đình đã tìm rất nhiều tư liệu, hầu hết đều ghi lại loại cỏ này có thể an thai, hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng muốn tìm nó, quả thật còn khó hơn lên trời...
Nhưng, không thử một lần, ai lại giây tiếp theo có thể xảy ra kỳ tích hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc