Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 222

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hoa Đào thật muốn đánh mặt, cô cố ý trêu anh, không nghĩ tới… Mỗi lần đều bị anh trêu ngược lại. Ai nói Hàn Yến hướng nội? Ai nói anh im lìm? Anh là một cao thủ trêu gái đó được không?
Hai người gửi đồ xong, lại đi siêu thị. Tiền trong thể Hoa Đào cũng chỉ còn 190 đồng…
Vốn có hơn 8800, mua áo choàng và sơ mi chỉ còn lại hơn 700, sau đó mua đồ ngủ cho anh, chỉ còn hơn 100 đồng…
Hàn Yến hỏi cô: “Bình thường em đều tiêu tiền không có kế hoạch như vậy?” Khó trách kiếm được không ít nhưng dành dụm không nhiều. Xem ra anh cần phải tính toán.
Hoa Đào nói: “Không sợ, không phải còn có anh sao? Em không có tiền, anh có mà! Anh nói anh muốn chăm sóc em cả đời… Sau này em liền ăn của anh, mặc của anh! Anh nuôi em, có được không?”
Hàn Yến dừng bước, vô cùng thâm tình nhìn cô chằm chằm. Hoa Đào cười với anh.
Giữa biển người trong siêu thị, Hàn Yến kéo cô vào иgự¢, anh nhìn cô chăm chú, nhìn chằm chằm môi cô, đột nhiên hỏi: “Anh có thể hôn em không?”
Hoa Đào ngước đầu nhìn anh, giọng anh dịu dàng dễ nghe, chỉ nghe giọng anh, cô đã say…
Cô cắn môi, nhấc mũi chân, hôn lên môi anh, nhưng Hàn Yến không thỏa mãn, ôm eo cô, ôm chặt cô vào trong иgự¢, anh điên cuồng áp lên môi cô, xâm chiếm, ςướק đoạt.
Hoa Đào sắp điên rồi, đây chính là siêu thị! Cô cho rằng anh muốn hôn… là môi nhẹ chạm môi… Nhưng anh giống như cơn lũ bất ngờ bộc phát, trong nháy mắt nuốt mất cô.
Hàn Yến không nghe được những thanh âm xung quanh, tai anh chỉ quanh quẩn tiếng cười, còn có tiếng nói giòn giã của cô, muốn anh ở lại, còn nói: “Em muốn anh nuôi em cả đời.”
Mỗi một câu nói của cô, anh đều thích. Mỗi một chuyện cô làm, anh đều thích.
Thậm chí cô nghịch ngợm, cô hờn dỗi, cô tùy hứng đều khiến anh mê hoặc, cô quan tâm càng khiến anh cảm động,…
Anh yêu cô bé này… Nhưng anh cũng biết, anh không thể yêu.
Nụ hôn đầu của Hàn Yến và Hoa Đào nhưng lại hôn giống như sắp sinh ly tử biệt.
Hoa Đào bị anh hôn đến khóc, không biết tại sao, nụ hôn ngọt ngạo như vậy lại làm cho cô có cảm giác đau buồn.
Lúc Hàn Yến buông cô ra, Hoa Đào nức nở nói: “Anh nói anh muốn nuôi em cả đời, anh muốn chăm sóc em cả đời, anh không thể đổi ý.”
Ngón tay Hàn Yến vuốt ve gò má cô, mắt đầy dịu dàng… Cô gái tốt của anh, cô gái tốt của anh… Anh nghẹn ngào hôn môi cô, không nỡ buông, cũng không nỡ buông.
Hoa Đào nắm tay đi siêu thị, bọn họ tính toán tỉ mỉ, mua chút thức ăn và thịt, trứng gà. Lại mua giấy ăn, khăn lông, khăn tắm, vài đồ lặt vặt tiện nghi…
Hoa Đào ghi chép, mua xong còn hơn 140 đồng, còn lại hơn 30 đồng. Cô rất hài lòng, không hết sạch!
Đi tới quầy tính tiền, Hàn Yến đứng chất đồ, Hoa Đào nhìn thấy kệ bên cạnh có một hộp bạc hà nhỏ, vừa vặn hơn 30 đồng, cô đỏ mặt ném hộp vào trong xe đẩy của bọn họ.
Hàn Yến thấy cô lấy thứ này, mặt ửng đỏ, nói khẽ với cô: “Cái này không phải kẹo cao su.”
“Phốc ——” Hoa Đào mỉm cười: “Em biết không phải kẹo cao su. Nó là bong bóng!”
“…” Hàn Yến đặt cái hộp kia trên kệ: “Chúng ta không đủ tiền.”
Hoa Đào giả vờ bình tĩnh cầm cái hộp lại, lấy một cái khăn lông trắng ra, nói: “Nhiêu đây đủ rồi. Em vẫn dùng khăn cũ.”
Hàn Yến đưa tay ôm cô. Bên cạnh có không ít người đều quay mặt chỗ khác cười cười, hai người này… sao buồn cười vậy chứ… nơi đông người…
Đối diện có một chàng trai sốt ruột! Nếu người đàn ông này lại để cái hộp lên kệ, cậu sẽ hét lên: “Mua đi! Mua đi! Không đủ tiền, lão tử trả cho hai người!”
Về nhà, Hàn Yến đeo khăn choàng làm bếp, xuống bếp nấu cơm.
Hoa Đào giặt đồ, hơ khô, qua một, hai giờ, Hàn Yến có thể mặc.
Cô nghĩ tới chuyện vừa rồi, thật buồn cười, mỗi lần thấy Hàn Yến bị cô chọc đỏ mặt, trong lòng cô liền thoải mái, ha ha ha ——
Cô biết Hàn Yến sẽ không làm gì cô, nên cô không sợ. Chẳng qua rất muốn trêu anh.
Cô giặt quần áo, khăn tắm xong hết, hơ khô, Hàn Yến cũng nấu ăn xong, từ trong bếp đi ra.
Anh cởi khăn choàng làm bếp, Hoa Đào đột nhiên nhào tới anh, tay cô ôm cổ anh, không báo trước mà hôn lên mặt anh.
Hàn Yến nhìn bộ dáng nghịch ngợm của cô, hận không thể lập tức ôm cô vào иgự¢, dùng sức hôn.
Anh hít thở sâu, ép mình trấn định, làm bộ bình tĩnh cười với cô: “Ăn cơm đi.”
Nhưng Hoa Đào không muốn tha cho anh, môi mềm mại dán tới, trăn trở, hôn ʍúŧ môi anh.
Hàn Yến lập tức nổ, ôm cô thật chặt, hôn lại như bão táp.
Lúc anh buông cô ra, Hoa Đào nhìn anh chằm chằm, ánh mắt yêu kiều lóe sáng, giọng vui vẻ nói: “Thích anh hôn em.”
Hàn Yến lại ôm cô vào trong lòng, hôn nhẹ nhàng, hôn đến khi cô cười không ngừng, anh lại bá đạo, điên cuồng hôn cô.
Lúc cô đẩy anh ra, Hàn Yến đi vào phòng tắm rửa mặt, hít thở sâu.
Hoa Đào cười lớn: “Ha ha ha —— nhìn chút định lực của anh kìa!”
Hàn Yến đi ra, tóc trước trán đều ướt, cô đứng lên lấy khăn lau cho anh.
Hoa Đào ôm cánh tay anh, cùng anh ngồi xuống, cô ngồi bên cạnh anh, không còn lúng túng như buổi trưa.
Hoa Đào ăn vài muỗng cơm, nghiêng đầu tựa vào vai anh, hỏi anh: “Anh sẽ mãi yêu em, đúng không?”
Hàn Yến cười, hôn lên tóc cô. Hoa Đào đột nhiên đập đũa xuống bàn, hai mắt lóe sáng, nói: “Em quên! Em quên!”
“Quên cái gì?” Hàn Yến nhìn cô chăm chú.
Hoa Đào kích động cười lớn: “Em quên chụp hình gửi bạn bè! Ha ha ha ——” Cô chạy đi lấy điện thoại, chụp thức ăn trên bàn, những món đó đều do Hàn Yến nấu dựa theo công thức, vô cùng tuyệt vời!
Vừa ăn ngon, vừa nhìn đẹp! Hoa Đào chụp đồ ăn xong, lại chụp cùng Hàn Yến, cô nói: “Em phải lớn tiếng tuyên bố với tất cả mọi người, bạn trai bà đây đẹp trai đệ nhất thiên hạ!”
Hàn Yến phối hợp với cô, anh nhìn ống kính, ôn nhu nói: “Ở trong lòng em, anh đẹp trai đệ nhất thiên hạ phải không?”
“Ừ! Còn kém chút xíu!” Hoa Đào hôn lên mặt anh, mặt Hàn Yến trong nháy mắt ửng đỏ, Hoa Đào lập tức nhìn ống kính, nhấn nút chụp!
Trời ạ… Tấm hình này, có thể nói Hàn Yến tuyệt đẹp nha! Anh quá đẹp trai, ánh mắt ôn nhu như chứa nước!
Hoa Đào cực kỳ say mê, lập tức gửi hình cho bạn bè, ra roi thúc ngựa đắc ý. Cô kèm theo hàng chữ: “Mọi người nhìn đi, chồng nhà mình xào đồ ăn, nấu cơm, nhìn xem chồng nhà mình có đẹp trai hay không!”
Trong nháy mắt, bạn bè bùng nổ! Đủ loại trời ơi, mẹ ơi, chao ôi!
Lăng Vi: “Sương mù! Cay mắt!”
Kaya: “… Bà bấm ngón tay tính toán, gần đây trong mạng cưng hiện lên hoa đào!”
Lăng Vi trả lời Kaya: “Yaya tính giúp mình, có phải gần đây mạng mình thiếu tiền không?”
Kaya trả lời Lăng Vi: “Mạng cậu thiếu đạo đức…”
Lăng Vi trả lời Kaya: “Hừ —— tuyệt giao năm phút!”
Lôi Đình: “Mẹ ơi! Anh Yến nhà chúng ta đỏ mặt! A a a! Ánh mắt đó của anh Yến là thế nào?”
Lăng Vi trả lời Lôi Đình: “Ánh mắt đó của em là thế nào??? Chỉ nhìn thấy mắt Hàn Yến???”
Lôi Đình trả lời Lăng Vi: “… Bây giờ nhìn thấy miệng…”
Lôi Đình: “Ha ha ha —— anh Yến của em ơi, miệng anh sao thế? Bị ai gặm đến sưng luôn rồi?”
Lăng Vi: “Nhất định không phải con mèo nhỏ cắn.”
Kaya: “Cũng không phải mình cắn.”
Hạ Tiểu Hi: “Hả? Mình cầm tinh con mèo! Ai dám ςướק đồ ăn mèo của mình!”
Lôi Tuấn: “Vợ, em lại có thể lực rồi đúng không?”
Hạ Tiểu Hi: “Cút…”
Lôi Tuấn: “Được!”
Lăng Vi: “Ha ha ha ——”
Lăng Vi: “Mình sắp vấy bẩn rồi, trời ơi, có phải bây giờ mình rất hư không?”
Lôi Đình: “Vỗ tay —— chữ “cút” này, dùng rất hay! Chữ “được” này, đáp rất tốt!”
Kaya trả lời Lăng Vi: “Cho cậu 100 vali bụi, câu kia của Tiểu Đình cũng rất dơ…”
Lôi Đình: “… Mình là giọt nước trong sáng… Các cậu thật hư!”
Hoa Đào: “Nhìn chút tiền đồ của các cậu đi! Chồng mình chỉ xào đồ ăn cho mình thôi mà đã kích động các cậu! Cho các cậu nhìn thứ lợi hại hơn!”
Hoa Đào lại gửi hình đồ ngủ cô vừa mua cho Hàn Yến… Cô gửi riêng, chỉ có bạn thân nhất của cô nhìn thấy.
Lăng Vi: “Lợi hại anh mình! Mình thấy cái, gì, thế, này?”
Lôi Đình: “Em thấy quần, lót!”
Lăng Vi trả lời Lôi Đình: “Em chỉ thấy ҨЦầЛ ŁóŤ?”
Hai phút sau, Lôi Đình: “Em rốt cuộc thấy được… bao… cao… su… Hu hu hu, không phải em thấy, là chồng em thấy…”
Lăng Vi trả lời Lôi Đình: “Chồng em hiểu rõ hơn em, bình thường.”
Lôi Đình trả lời Lăng Vi: “Phốc… Chị dâu… Hay là chúng ta nói về Hoa Đào và anh Yến đi.”
Kaya: “Mình đi vệ sinh!”
Kaya: “Mình nói này, hai người kiềm chế nha! Một hộp lớn cũng không ít đâu, đừng dùng cả đêm.”
Hoa Đào: “Các cậu đang nói gì? Không hiểu ý bảo bảo sao? Đó không phải là bong bóng sao? Chờ mình thổi lên rồi cho các cậu xem.”
Lăng Vi: “Thổi! Phải thổi! Không thổi bà đây tuyệt giao với cưng!”
Kaya: “Thổi! Mau thổi! Thổi không lên ngày mai bà cho cưng 100 hộp!”
Hoa Đào: “Mình sai rồi… Bọn mình là quan hệ nam nữ trong sáng, các cậu đừng nghĩ nhiều mà… Tối nay… mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng sẽ không xảy ra chuyện gì…”
Lôi Đình: “Ừ… Mình tin tưởng, với nhân phẩm của anh Yến, mình đảm bảo hai người trần trụi, ôm nhau ngủ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì không nên xảy ra.”
Lăng Vi: “Đúng nha, sẽ không xảy ra chuyện gì không nên xảy ra, nhưng nên xảy ra, đều sẽ xảy ra.”
Kaya: “Mình rốt cuộc biết chữ “phục” viết thế nào rồi! Vi Vi, cậu hư như vậy, chồng cậu biết không?”
Lăng Vi: “Xin lỗi… Vợ tôi đi vệ sinh, bây giờ là tôi online.”
Lôi Đình: “Ha ha ha —— chị dâu! Chị phân hồn à!”
Kaya: “Đúng, anh Đình, vợ anh là một bà lão hư hỏng, em nói cho anh, anh đừng nói cho cậu ấy.”
Lăng Vi: “Mình trở lại!”
Hoa Đào cười đến run người, Hàn Yến bình tĩnh ăn cơm, bữa cơm này của Hoa Đào… phun ra vô số lần!
Hàn Yến ςướק điện thoại, cho cô ăn nhiều cơm.
Hoa Đào vừa nhịn cười vừa ăn. Khắp nơi trên bàn ăn đều là cơm, đồ ăn cô phun ra…
Hàn Yến cũng không ngại, chờ cô ăn xong, lại cho cô nhắn tin, anh đi dọn bàn, rửa chén, giặt khăn ăn.
Hoa Đào mở điện thoại lên, có hơn 200 tin nhắn…
Cô nhìn lướt qua, ô nhiễm ah!
Lúc Hàn Yến từ phòng bếp đi ra, Hoa Đào đã thay đồ ngủ, đang nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm…
Trong mắt hạnh xinh đẹp của cô tựa như cất giấu một tia nghịch ngợm quậy phá.
Hô hấp Hàn Yến liền rối loạn…
Con nhóc nghịch ngợm, chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh! Màu đen... Nhìn qua trong rất thần bí.
Ánh mắt của Hàn Yến lập tức đứng yên.
“Có lạnh không?” Sao cô ấy lại ăn mặc như vậy? Cô ấy muốn làm gì? Hình như bộ đồ ngủ này là bộ đồ ngủ cô ấy vừa mới mua?
Hàn Yến vội vàng cầm áo khoác, đi về phía cô ấy.
Peach để điện thoại di động xuống, cắn môi nhìn anh ta: “Rất lạnh, anh mau ôm em lên giường đi, em đã lạnh đến nỗi không thể cử động được rồi! Ai biết được anh rửa bát lâu như vậy... Anh xem chân em này, lạnh đến mức đỏ bừng lên rồi.”
Nói xong, cô còn đặc biệt phối hợp “Hắt xì—— “
Hàn Yến bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, khoác áo khoác lên trên vai của cô ấy. Vừa rồi anh ta giặt cả khăn trải bàn, vì vậy thời gian rửa hơi lâu.
Ai biết được... cô ấy lại mặc như vậy, đợi anh ta...
Hàn Yến không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vòng tay qua sau lưng cô ấy, một tay khác vòng qua bắp chân của cô, hơi dùng lực ôm ngang cô ấy lên.
Peach nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ anh ta. Áo khoác trên vai cô ấy trượt xuống, Peach đưa tay lấy xuống, ném ở trên ghế sa lon.
Hàn Yến nhìn một loạt động tác này của cô ấy, không biết nên dời mắt sang nơi nào... cô ấy thật sự rất đẹp... chất liệu vải mỏng manh chẳng che giấu được gì cả.
Peach nở nụ cười ngọt ngào, bề sát ở bên tai anh ta nói: “ Em thử quần áo mới mua, anh thấy có đẹp không?”
Hàn Yến ôm lấy cô, vừa đi về phòng ngủ, vừa gật đầu nói: “Đẹp.”
Peach níu cổ anh xuống, vui vẻ hôn lên má anh: “Đẹp chỗ nào?”
Cả người Hàn Yến dần nóng lên, mặt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đều đỏ, anh ta cảm thấy từng sợi tóc của mình như tê như dại.
Anh ôm cô, giống như đang ôm một khối nhuyễn ngọc ấm áp, Hàn Yến cảm thấy nhiệt huyết trong người mình từ từ dâng lên!
Peach vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, thấy hầu kết của anh ta lăn lên lăn xuống, anh ta hít thật sâu nói: “Đều đẹp.”
Peach lại cố ý hỏi: “Vậy đều đẹp, là đẹp chỗ nào?”
Hàn Yến chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên mỉm cười. khuôn mặt anh phủ một tầng phấn hồng, trong đôi mắt đen viết rõ mấy chữ: “Em quá nghịch ngợm...”
Peach cười to “Ha ha”: “Kích động không?”
Hàn Yến không trả lời, đi nhanh đến bên giường.
Anh nhét cô vào trong chăn, Peach còn ôm lấy cổ anh ta, không để cho anh ta đi...
Hàn Yến cảm thấy cả người đều rất khó chịu, anh ta không dám ᴆụng vào cô, lại không đi được. Peach xấu xa cười nói với anh ta: “Không để cho ngươi đi.”
Hàn Yến đỏ mặt tim đập nhanh nói: “Anh còn đang mặc áo khoác.”
Peach hôn lên má anh: “Đi tắm rồi thay quần áo đi, em chờ anh.”
Hàn Yến cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Anh ta cảm thấy mình như muốn điên lên... cạnh tượng anh ta dự tính không phải là như vậy...
Anh ta vốn muốn đến nhà cô ở cùng cô, cho dù là cùng đọc sách, tán gẫu với nhau... Cho dù là cùng cô lên mạng, chơi game, anh ta cũng đã nghĩ rới...
Duy chỉ không nghĩ tới, con nhóc này... lại lớn mật, dám chủ động... giống như nếu hôm nay không ăn được anh, cô sẽ rất tức giận, rất thất vọng.
Hàn Yến nhìn chằm chằm vào mình trong gương, nội tâm của anh ta rất mâu thuẫn.
Nội tâm rất giãy giụa, anh ta nghĩ muốn cô gái này... Nhưng anh ta có thể muốn không? Anh ta đứng lên, chống hai tay ở trên bồn rửa mặt, kề mặt gần sát mặt gương, đôi mắt ở trong gương của anh ta cũng viết đầy hai chữ giãy giụa.
Anh ta còn có bao nhiêu ngày? Anh ta không thể ích kỷ chiếm đoạt cô gái này, anh ta tới đây, vì muốn sắp xếp cho cô ấy một tương lại tốt đẹp, chứ không muốn sau này cô phải sống trong đau khổ tột cùng.
Nhưng... Thực tế dường như đang đối nghịch với anh ta. Anh ta hoàn toàn không khống chế được sự phát triển của tình hình... Sở dĩ anh ta cảm thấy mâu thuẫn, là bởi vì, anh ta thật sự rất muốn ích kỷ một lần... người không vì mình, trời tru đất diệt! Nhưng nếu hôm nay anh ta ích kỷ đoạt lấy cô, thì sau này cô phải làm gì? Cô sẽ lún sâu vào dầm lầy đau khổ...
Suy nghĩ của anh ta không phải như vậy, anh ta không muốn làm cô bỏ ra quá nhiều tình cảm, anh ta chỉ muốn cho cô ký tên, sau đó, tương lai cô sẽ có cuộc sống dễ dàng.
“Cốc cốc cốc ——” Hàn Yến nghe thấy tiếng gõ cửa, là cô đi xuống giường gõ cửa phòng tắm tìm anh.
“Sao vậy?” Hàn Yến hỏi cô.
Peach há miệng run rẩy hỏi anh ta: “Anh làm gì vậy? Vẫn luôn không mở nước, em tới xem xem có phải anh té xỉu ở trong nhà tắm hay không...”
Hàn Yến cười nói: “Không có... anh đang cạo râu.”
“À... em cho rằng, anh đang đợi em giúp anh tắm...”
“...” Đầu óc của Hàn Yến trở nên mơ hồ. Lại nghe thấy cô nói tiếp: “Không có gì, trong khoảng thời gian anh nằm bệnh viện một tháng kia, em đều tắm giúp anh mà.”
“...” đầu óc của Hàn Yến trở nên tỉnh táo, trong hơn một tháng qua, cô đã nhìn hết của anh từ trên xuống dưới... anh ta còn ở đây kiểu cách cái gì? Mặc dù, chưa làm chuyện gì đi quá giới hạn, nhưng cô đã... hoàn toàn coi anh làm người đàn ông của mình.
Hàn Yến ૮ởเ φµầɳ áo mở nước.
Anh ta tắm xong, lau sạch, mặc vào bộ đồ ngủ màu lam nhạt cô đã giặt sấy khô cho anh ta, trên bộ đồ ngủ này còn có mùi thơm thoang thoảng.
Lúc anh ta ra khỏi phòng tắm, Peach gọi anh ta: “Anh nhanh sấy khô tóc đi.”
Hàn Yến ngoan ngoãn đi sấy tóc, nói thật... từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ sấy tóc, một người đàn ông... sấy tóc cái gì? Mái tóc của anh ta không quá dài, gặp nóng sẽ hơi cong lên, rất phong cách, rất thoải mái, không phải là kiểu tóc quá ngắn, chỉ lau lau mấy lần là khô. Vì vậy, Peach bảo anh ta sấy, anh ta liền đi sấy. Anh ta vốn không quá chú trọng về kiểu tóc, từ... sau khi gặp được cô ấy, anh ta đã đến chuyện làm đẹp mình, chỉ hy vọng có thể hấp dẫn được sự chú ý của cô...
Chưa tới hai phút, mái tóc đã khô. Anh ta nhìn mình trong gương, khuôn mặt hơi đỏ ửng. Anh ta thầm nghĩ trong đầu, chắc chắn là hơi nóng do máy sấy tóc đã làm khuôn mặt anh ta nóng lên, tuyệt đối không phải bởi vì... Trong phòng ngủ có một cô gái đang đợi anh ta...
Anh ta đi tới cửa phòng ngủ của cô, nhìn thấy cô đang mơ mơ màng màng nằm ở trong chăn, dáng vẻ lười biếng mỉm cười nhìn anh ta.
Dáng vẻ của cô cực kỳ xinh đẹp, tràn đầy hơi thở quyến rũ, phòng của cô rất giản dị, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, drap trải giường màu xanh nhạt.
Cô nhìn thấy anh ta đi vào, liền ngồi dậy, hơi nhích vào trong.
Cô đưa tay vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Anh mau tới đây...”
Chân của Hàn Yến đã không còn nghe sự điều khiển của anh ta... cô bảo anh ta làm gì, anh ta liền làm cái đó, giống như ma thuật vậy.
Anh ta hơi nóng lên...
Lúc anh ta đi tới bên cạnh cô, cô đưa tay ra kéo lấy tay anh ta: “Mau vào đây, sàn nhà lạnh lắm.”
Hàn Yến ngồi xuống, cô vén chăn lên đắp cho anh ta, cảm giác ấm áp bất ngờ ập tới làm anh ta rùng mình.
Peach ôm lấy cánh tay của anh ta, người cũng dính sát trên cánh tay của anh ta. Cô gối đầu vào trên đầu vai của anh ta, nói: “Cho anh xem nhìn manga em vẽ này.”
Cô đưa tay lấy manga ở trên tủ đầu giường, tủ đầu giường ở phía bên anh ta, cô phải vượt qua anh ta mới có thể với đến ngăn kéo kia. Hàn Yến không nói hỗ trợ, bởi vì... anh ta đã không còn cách nào để suy nghĩ, bây giờ anh ta chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt nhẹ nhàng lượn quanh ở đầu mũi của anh ta, cảm giác mềm mại ấm áp lướt qua иgự¢ và cánh tay anh ta.
Vất vả lắm, cô mới lấy tập bản thảo manga của mình. Đây là bản thảo manga cô vẽ bằng tay, đều là mấy mẩu truyện hài vui nhộn.
Cô giải thích cho anh nội dung mấy mẩu truyện ngắn, đầu nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui ở trong иgự¢ anh ta. Cô ngồi một lúc, lại cảm thấy không thoải mái, kéo cánh tay của anh ta vòng qua sau lưng mình, trong khoảng khắc... anh lại ôm cô vào trong иgự¢.
Toàn bộ người cô đều dán lên иgự¢ anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc