Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 220

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Peach lúng túng, eo của cô ấy chợt nhói, thiếu chút nữa ngã xuống, hai người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cô ấy. Mỗi người đỡ lấy một cánh tay cô ấy... Từ Phi đột nhiên chỉ chỉ vào túi áo khoác của cô ấy, Peach vừa cúi đầu, 囧 囧 phát hiện ra, chìa khóa và điện thoại di động của cô ấy nằm chung một chỗ, còn lòi một nửa ra bên ngoài túi áo...
Peach đau khổ...”Làm người phải phúc hậu... thân... Từ Phi th***, anh đã trở nên không phúc hậu như vậy từ lúc nào?”
Từ Phi mỉm cười, không nói gì.
Sao Từ Phi và Hàn Yến có thể đi ra ngoài ăn cơm với cô ấy được, cô ấy vừa mới gội đầu, tóc vẫn còn ướt! Bọn họ lại không muốn hại cô ấy bị bệnh, nhà bừa bộn thì có là gì?
Peach mím môi không nói gì cả, tay của hai người đàn ông này còn đỡ cánh tay của cô đấy.
Cô dùng sức vặn vẹo, tránh ra. Cô chuyển tầm mắt, trùng hợp thấy tóc mình vẫn còn chảy nhỏ giọt... Còn... nhỏ lên trên bộ âu phục trắng của Hàn Yến nữa chứ...
“Má ơi...” Peach muốn khóc, “Bộ âu phục đẹp thế này... Thật xin lỗi! Tôi làm bẩn của anh rồi!” Cô vội vàng nâng tay lên, lấy ống tay áo, dùng sức lau cho người ta.
Hàn Yến trực tiếp cởi cúc áo, *** vest ra, ném cho cô, “Đừng lau nữa, cho em.”
“Hu hu hu...” Thật là cảm động! Peach muốn lấy chiếc áo vest của anh để lau nước mũi, chuẩn bị sưng cái gì(*)?
(*) Ở đây tác giả dùng腫麼辦 ( chuẩn bị sưng cái gì)( zhǒng ma bàn) gần đồng âm với từ肿么办 (Phải làm gì) (zhǒng yāo bàn), bởi vì cách phát âm thú vị và khá hay nên nó được rất nhiều người thích dùng. So với từ truyền thống “Phải làm gì” thì từ “chuẩn bị sưng cái gì” nghe thú vị hơn và còn trôi chảy hơn. Thông thường người ta sử dụng nó để tạo hiệu ứng hài hước và bầu không khí vui vẻ.
Cô ấy làm biểu tình “Xin lỗi “ nhìn Hàn Yến, chỉ thấy Hàn Yến nghiêm túc nói: “Bộ âu phục này được nhà thiết kế nổi tiếng Daniel thiết kế, giá 50 vạn một bộ, cái áo này, tôi cũng không muốn lấy nhiều của em, giảm giá hai trăm ngàn cho ngươi.”
“Phốc ——” Peach thiếu chút nữa hộc máu bỏ mạng... Hàn Yến ơi là Hàn Yến! Quả nhiên quả nhiên! Tôi biết anh là “Sói xám khoác bộ lông cừu siêu cấp siêu cấp phúc hắc” mà!
Cửa thang máy mở ra. Peach đi về nhà mình, vừa muốn hát bài hát thiếu nhi: “Thỏ trắng nhỏ, đi chợ phiên. Mua củ cải đường cho rằng là quả lê... Cắn một miếng, kẻ gian cay giọt, có đeo "chuôi" nhỏ giọt nữa hay không!”
“Hai người đàn ông nhỏ giọt, đều là siêu cấp đại phúc hắc!”
Peach đi tới cửa nhà mình, mở cửa ra.
Cô nghiêng đầu nói với hai người đàn ông: “Các anh đứng chờ ở đây, tôi đi vào dọn dẹp trước, rồi các anh hẵng vào.”
Hàn Yến lại nói: “Thu dọn cái gì? Tôi thu dọn giúp em.” Nói xong, anh nhấc chân dài lên, đi vào trong phòng.
Từ Phi cũng nói: “Tôi đã ở một mình từ khi còn bé rồi, thu dọn nàh cửa là sở trường lớn nhất của tôi.”
Anh ta cũng nhấc chân dài đi vào.
Được rồi, nếu các anh nguyện ý thu dọn... Vậy tôi... Sẽ không khách khí nữa! Peach làm ra vẻ: “Đây không phải là nhà tôi “, đi vào...
Quả thật... nhà cô ấy... chỉ hơi... bừa bộn... mà thôi...
Hai người đàn ông, giống như vừa trở về nhà mình, Từ Phi mở cửa sổ ra, Hàn Yến thu dọn mặt bàn cho cô ấy, Từ Phi thu dọn quần áo vứt bừa bãi trên ghế salong mang nhét vào trong máy giặt ở trong nhà tắm.
Hàn Yến vào phòng bếp, nấu cơm cho cô ấy... bọn họ không mang hôm cơm được gửi ở phòng bảo vệ lên.
Peach ngồi ở trên ghế sa lon, như vào nhà người khác... cô ấy yếu ớt hỏi: “Này? Hai anh... xem tôi có thể làm gì không?”
Từ Phi vừa lau nhà, vừa nói, “Em cứ ngồi yên trên đó đi, không cần phải làm gì cả.”
Hàn Yến vừa rửa rau, vừa nói: “Em chăng sóc tôi một tháng, tôi trả lại cho em cả đời.”
Peach nhìn chằm chằm vào Hàn Yến, im lặng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Hàn Yến cũng nhìn cô ấy, lúc này, ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, nụ cười nhẹ nhàng, không giống như đang nói đùa.
Peach che ***, cảm thấy trái tim mình đang nhảy loạn cả lên! Khuôn mặt của cô chợt đỏ bừng.
Chẳng có người phụ nữ nào có thể chống cự được lời nói này... Huống chi, đó còn là người đàn ông cô thích... còn là Hàn Yến ưu tú nữa chứ...
Ánh mắt của Từ Phi trầm xuống, anh ta không có nói gì. Buông cây lau nhà xuống, đi đến bàn trang điểm lấy máy sấy tóc đưa cho cô, “Em sấy khô tóc trước đi, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.”
“Hắt xì ——” Peach đặc biệt phối hợp... Lập tức chứng minh lời của bác sĩ Từ là chính xác.
Peach chạy nhanh đi đến bàn trang điểm sấy tóc.
Hai người đàn ông này, làm cho cô cảm thấy áp lực rất lớn... Hơi có cảm giác như không thở nổi. Cô ấy nhìn mình trong gương, khuôn mặt của mình trong gương ửng hồng... Cô ấy muốn đi uống nước, bởi vì cổ họng... dường như rất nóng, nóng đến mức làm cô choáng váng đầu...
Cô cầm máy sấy tóc, “Rè rè” thổi bay bay sợi tóc, mái tóc đen nhánh tung bay theo làn gió máy sấy tóc thổi ra, cử chỉ vừa vui vẻ lại vừa dè dặt... giống như tâm tình của cô vậy.
Từ trong gương, cô nhìn thấy Hàn Yến bê một chiếc bát sứ đi ra. Anh ta chậm rãi đi tới sau lưng cô, Peach ấn tắt công tắc máy sấy tóc, trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Hàn Yến bê bát sứ đến trước mặt cô, anh ta nói: “Em uống bát nước gừng này đi, để trừ lạnh. Lúc tôi ở vùng cực, thường xuyên uống nước gừng, đến bây giờ chưa bao giờ bị cảm lạnh.”
Peach vội vàng buông xuống máy sấy tóc xuống, đưa tay nhận bát nước gừng trong tay anh ta. Anh ta lại không trực tiếp đưa cho cô, anh ta nói: “Còn hơi nóng, chờ hai phút.”
“Được... Cám ơn...” Cô ấy ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt của Hàn Yến rất đẹp, dịu dàng ấm áp như dòng nước.
Hàn Yến đặt bát lên bàn sách cạnh bàn trang điểm của cô, anh ta nhìn thấy manga cô vẽ...
Hàn Yến mỉm cười, bởi vì anh ta nhìn thấy được mình… ở trong manga của cô.
Hàn Yến quay đầu, Từ Phi đã đi rồi, rõ ràng… vừa rồi lúc Từ Phi đi lấy máy sấy tóc cho cô, cũng nhìn thấy những tờ bản thảo manga này.
Từ Phi thức thời ra khỏi nhà Peach, cửa thang máy mở ra, nhưng anh ta chậm chạp không bước vào... trái tim anh ta nhói đau, đau đến nỗi... Ngay cả nửa bước anh ta cũng không di chuyển được.
Vừa rồi anh ta nhìn thấy, mấy tờ giấy vẽ trên bàn sách của Peach, trong giấy vẽ đều là hình Hàn Yến... Cô ấy vẽ đặc biệt có thần, đôi mắt của Hàn Yến cực kỳ đẹp, đặc biệt có thần, dịu dàng như ngọc, giống như dòng suối ấm áp.
Peach vẫn luôn thích Hàn Yến, nhưng cô gái này giấu ở trong lòng rất sâu... dựa vào cách cô ấy chăm sóc cho Hàn Yến bao nhiêu ngày qua, ai cũng không nhìn ra được.
Bề ngoài cô ấy luôn có vẻ tùy tiện, nhưng thật ra trong lòng cô ấy rất cẩn thận... Cô ấy nhạy cảm mà lại tùy tính, cố gái tốt như vậy, đáng tiếc... trái tim của cô ấy lại không ở chỗ anh ta.
Từ Phi tử cảm thấy... rất khó tin! Anh ta thật sự cảm thấy rất khó tin, trong một tháng ngắn ngủi như vậy, anh ta lại điên cuồng thích một cô gái. Thích đến mức… ngày nhớ đêm mong.
Vốn... trước khi chưa bày tỏ với cô, anh ta có thể làm bộ như không quan tâm cái gì cả, nhưng từ sau khi bày tỏ với cô ấy, tất cả tình cảm ẩn giấu ở trong lòng anh ta, cuồn cuộn chảy như nước lũ, không thể kiểm soát được!
Tuổi tác của anh ta cũng không còn nhỏ nữa, anh ta cho rằng mình sẽ không giống như đám nhóc vắt mũi chưa sạch, liều mạng đâm đầu theo đuổi một cô gái. Nhưng anh ta thật sự không thể khống chế được mình.
Tính cách của anh ta tương đối trầm ổn, lại không ngờ rằng, anh ta và Hàn Yến sẽ cùng làm ra loại chuyện điên cuồng như thế này.
Trong phòng khách, Peach phát hiện ra Từ Phi đi mất, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ khổ sở... Cô không muốn làm cho bất kỳ ai thương tâm, nhưng chuyện tình cảm, cô không có cách vẹn cả đôi đường...
Bản tính của cô ấy đặc biệt hiền lành, vào lúc này... cô ấy chợt muốn khóc.
Cô ấy nhìn Hàn Yến, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể đi ra ngoài được không?”
Hàn Yến ôn hòa gật đầu, “Em đi đi, tôi sẽ chờ em trở lại dùng cơm.”
Thiếu chút nữa Peach bật khóc.
Cô ấy đứng lên, chạy thật nhanh ra ngoài. Cũng may, Từ Phi còn chưa đi xa, anh ta đang đứng ở cửa thang máy, một tay che ***, một tay vịn tường, đầu rũ thấp... nhìn giống như đang rất khó chịu, nhìn giống như thân thể sắp không chống đỡ nổi.
Từ Phi nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lập tức đứng thẳng người. Nghiêng đầu nhìn thấy Peach chạy ra, anh ta lập tức thông suốt mỉm cười, giả bộ thờ ơ nói: “Nếu đã tìm được người đàn ông mình thích, em phải biết quý trọng, hy vọng hai người chung một chỗ, hạnh phúc.”
“...” Peach không biết nên nói cái gì cho phải, trước kia có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Cô ấy cũng đã cự tuyệt không ít người đàn ông ưu tú, nhưng chưa lần nào làm cô cảm thấy khó chịu như cự tuyệt Từ Phi lúc này.
Ngày anh ta tỏ tình với cô ấy, là lúc cô yếu ớt nhất cả người đều như muốn sụp đổ. Cô ấy có thể cảm giác được, anh ta như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô!
Anh ta thật sự rất tốt, anh ta biết nội tâm của cô rất nhạy cảm, anh ta biết ngày đó cô đã gần như suy sụp hoàn toàn!
Người đàn ông cô ấy thích, nằm ở trên giường bệnh, hôn mê hơn một tháng, trái tim của cô đau khổ biết nhường nào. Cô không cầu hồi báo, hết lòng chăm sóc cho anh ta, nhưng em gái của anh ta lại dùng lời nói ác độc công kích cô ấy, cô ấy thật sự rất ủy khuất...
Lúc đó, là Từ Phi tiếp thêm sức mạnh cho cô, làm cho cô cảm thấy ấm áp. Cô ấy vẫn rất cảm kích anh ta.
Từ Phi nhìn thấy ánh lệ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.
Anh ta mỉm cười nói, “Đàn ông bị cự tuyệt, là chuyện rất bình thường. Tôi có thể dễ dàng điều chỉnh tâm tình của mình, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”
Anh ta thông suốt mỉm cười nhìn cô ấy, thấy cô cắn môi, chóp mũi cũng đều đỏ ửng lên, anh ta tiếp tục nói: “Thật sự không có chuyện gì, lúc tôi bày tỏ với em, cũng không nghĩ đến chuyện em có thích tôi hay không... Tôi chỉ muốn em đừng khổ sở nữa. Tôi vốn không muốn nói ra chuyện thích em, bởi vì... tôi không muốn làm em cảm thấy khó xử... Là tôi quá bốc đồng, tôi muốn làm cho em vui vẻ lên thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác.”
Peach rưng rưng nước mắt, Từ Phi lập tức trở nên luống cuống, “Em đừng khóc, gặp được người mình thích, hãy hòa hợp sống chung. Em không biết mình may mắn như thế nào đâu... Em thích Hàn Yến, anh ta cũng thích em. Hai người cùng thích nhau gặp được nhau, còn có thể vui vẻ nắm tay nhau, không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
Peach gật đầu, nước mắt rơi vào trên áo. Từ Phi lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô ấy, “Em mau lau nước mắt đi, cả tôi và anh ta, đều không muốn nhìn thấy em khóc. Em không biết... lúc em mỉm cười, đẹp như thế nào đâu.”
Peach lê hoa đái vũ, kéo khóe môi, mỉm cười. Từ Phi nhấn mở thang máy, đi vào. Anh ta xoay người đối mặt với cô ấy, nhẹ giọng nói: “Em mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Peach gật đầu. Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Từ Phi nhìn chăm chú nhìn cô qua khe hở cửa thang máy đang từ từ đóng chặt lại, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: “Chúc các em hạnh phúc. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều hy vọng em có thể dũng cảm đối mặt.”
“Đinh ——” cửa thang máy đóng chặt lại, đưa Từ Phi xuống tầng một.
Lúc Peach nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ hành lang, anh ta đã đi ra khỏi cửa nhà trọ, quay đầu... nhìn về hướng phòng cô. Anh ta đứng yên ở đó nhìn rất lâu, quay đầu... Bước dài đi xa.
Peach cất chân trở về nhà mình, vừa mới đẩy cửa ra, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Hàn Yến đã làm xong hai món ăn, cải thảo hầm, khoai tây sợi chua cay... bây giờ anh ta đang xào ngồng tỏi...
Peach “Phốc xuy”, cười phun ra. Nam thần quốc dân, lại cũng có lúc làm mấy món thế này!
Cô ấy còn tưởng rằng anh ta sẽ làm món nào cho cô ăn, không ngờ rằng lại là cải thảo, khoai tây...
Peach cười vui vẻ, Hàn Yến lập tức quay đầu nhìn cô ấy. anh ta đã xào xong ngồng tỏi, múc vào trong đĩa bưng ra.
Peach đứng ở đó, vui vẻ nhìn anh ta. Hàn Yến đặt đĩa xuống, cởi tạp dề ra nói: “Trước mắt... tôi chỉ biết xào mấy món đơn giản này thôi, ừ... Chủ yếu là do trong tủ lạnh nhà em không có nguyên liệu khác...”
Peach bụm mặt cười, cô ấy ở căn cứ hơn một tháng tháng, sau khi về nhà, đã đi siêu thị mua thức ăn một lần. Ngoài cải thảo, khoai tây ra, nhà cô ấy thật sự không có thứ gì khác.
Hàn Yến rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ba món mình làm, cảm thấy màu sắc thức ăn cũng không tệ lắm, anh ta cười nói: “Sau này tôi sẽ mua sách dạy nấu ăn, nghiên cứu kỹ, để ngày ngày thay đổi món ăn cho em.”
Peach cắn môi cười, đi tới bên bàn đọc sách bưng bát canh gừng vừa nãy lên uống.
Lúc trở về bàn cơm, Hàn Yến đã nấu ăn xong, bày biện bát đũa. Hai người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bàn ăn nhà cô là loại bàn gỗ, được phủ một chiếc khăn trải bàn bằng plastic, Hàn Yến nhìn cô nói: “Loại khăn trải bàn làm bằng plastic này dùng lâu không tốt đâu, buổi chiều tôi sẽ đi siêu thị mua một chiếc khăn trải bàn khác về.”
“Ừ...” Peach đột nhiên che mặt... rốt cuộc người đàn ông của gia đình này mọc từ đâu ra? Tại sao anh ta lại đột nhiên chạy đến nhà cô?
Anh ta dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô, thật sự làm cho cô chịu không nổi!
Hàn Yến không nhìn cô ấy nữa, cúi đầu ăn cơm. Lúc này Peach mới cảm thấy áp lực giảm xuống.
Dáng vẻ Hàn Yến ăn cơm cực kỳ đẹp mắt, ăn rất nhanh, nhưng vô cùng ưu nhã, quan trọng nhất là dáng vẻ đẹp mắt... nên làm cái gì cũng đẹp mắt... Peach che mặt, nhìn anh ta qua kẽ ngón tay, ôi mẹ ơi... Thật sự không chịu nổi nữa! Không dưng lại đẹp trai như vậy làm gì? Hại cô ngay cả ăn cơm cũng ăn không ngon!
Khuôn mặt của Peach nóng bừng lên, bây giờ và trước kia không giống nhau... cho dù trước kia có thích, cô ấy cũng không dám biểu hiện ra.
Nhưng cô ấy chăm sóc cho anh ta một tháng, ngày ngày lau mặt, lau chân, lau người cho anh ta. Trên người anh ta có mấy cọng tóc gáy, cô cũng biết rõ.
Vừa nghĩ tới chuyện, bây giờ người đàn ông này mạnh như rồng như cọp ngồi ở bên cạnh mình, cả người cô lại như lên cơn sốt!
Mặt cô nóng bừng lên như cái bánh kếp hành được rán trên chảo, cả bữa cơm, cô đều không dám nhìn thẳng vào anh ta, cô ấy vẫn luôn lấy tay trái che mặt, tay phải cầm đũa, miệng nhỏ ăn từng miếng từng miếng. Thỉnh thoảng, nhìn anh ta qua kẽ ngón tay trái.
Sao người đàn ông đẹp trai như Hàn Yến lại ngồi ở bên cạnh cô ấy, cùng ăn cơm chung với cô ấy? Còn nói ở trong nhà cô ấy là... Phải chăm sóc cô cả đời!
Ôi mẹ ơi... trái tim của Peach... đập loạn...
Cô ấy thật sự rất muốn móc trái tim của mình ra, gãi cho bớt ngứa...
Hàn Yến nhanh chóng ăn xong, anh ta mang bát của mình vào phòng bát rửa, đi ra nói với cô ấy: “Em cứ ăn từ từ, tôi đi đọc sách.”
Peach chợt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bỏ tay trái ra, lộ mắt ra nhìn chằm chằm vào anh ta, cô ấy cười nói: “Đi đi, đi đi, anh đi đọc sách đi.”
Hàn Yến ôn hòa chăm chú nhìn cô ấy, cười nói, “Em cứ ăn từ từ, ăn xong cứ để bát đũa đấy tôi rửa.” Anh ta xoay người đi tới cạnh kệ sách.
Peach nhìn chằm chằm vào bóng lưng đẹp trai của anh ta, không dời tầm mắt đi được... cô nào còn tâm tình muốn ăn cơm! Bây giờ cô chỉ muốn ngã nhào vào người anh ngay lập tức thôi, được không?!
Peach nhéo mạnh vào má mình, “Bình tĩnh bình tĩnh! Không thể thấy sắc… đẹp, là không nhịn được muốn đẩy ngã! Dè đặt dè đặt...”
Bữa cơm này, Peach ăn mất một tiếng đồng hồ. Lúc Hàn Yến đi ra xem cô, cii mới phát hiện ra... có vẻ như mình ăn rất lâu.
Hàn Yến nhìn cô rất lâu rồi hỏi: “Em ăn no chưa? Đồ ăn đã nguội rồi, để tôi đi hâm nóng lại đồ ăn?”
“Không cần! Không cần ——” Peach vội vàng để đũa xuống, “Tôi ăn no rồi, tôi đã sớm ăn xong rồi.”
Hàn Yến ngồi ở bên cạnh cô ấy, ôn hòa hỏi cô ấy, “Có phải tôi ở... đây, em cảm thấy không được tự nhiên hay không?”
“Không có!” Peach xua tay lia lịa, “Thấy anh ở đây, tôi rất vui vẻ... chỉ là tôi... ôi trời ơi, tôi bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên ở riêng với anh như thế nào...”
“Phốc ——” Peach nói xong, tự phun ra, nàncô ấy đã nói ra, tất cả suy nghĩ trong lòng mình...
Peach 囧...
Hàn Yến cười vui vẻ, “Thành thật mà nói... Tôi cũng không biết cách nói chuyện, tôi cũng không biết nên ở riêng với em như thế nào, nếu không... em cứ coi như tôi không có ở đây, em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, tôi sẽ ngồi đọc sách ở ngay bên cạnh đây, sẽ không quấy rầy tới em.”
Peach thầm nghĩ trong đầu, “Anh cứ ở ngồi bên cạnh tôi thế này, tôi còn có thể muốn làm gì, thì làm cái đó? Không phải là cho dù có mót ỉa, tôi cũng phải nhịn sao?”
Nghĩ tới đây, cô bỗng cảm thấy vui vẻ.
Hàn Yến không biết cô cười cái gì, cũng cười theo. Anh ta bất ngờ nằm lấy tay cô ấy.
Peach nhìn thẳng vào mắt anh ta, Hàn Yến nhìn cô...
Cô nhìn thấy sắc mặt của anh ta dần đỏ lên, rất lâu sau, Hàn Yến nói: “Bây giờ... tôi là bạn trai của em hả?”
Peach chợt muốn độn thổ...
Khuôn mặt của cô cũng đỏ bừng lên, cô ấy không biết nên trả lời như thế nào, nói lung tung: “Anh nghĩ như thế nào, thì là thế đó đi...”
Ai nha! Ghét ghê... tự dưng lại hỏi vấn đề này!
Hàn Yến cực kỳ vui vẻ, anh ta thu dọn tất cả bát đĩa, rửa bát xong, cất vào trong tủ bát, lau tay vào khăn.
Peach đứng ở bên cạnh anh ta, thưởng thức dáng vẻ anh ta làm việc. Bàn tay của anh ta rất đẹp, giống như bạch ngọc vậy, không ngờ rằng, có một ngày, đôi bàn tay giống như bạch ngọc này lại nấu canh rửa bát cho cô.
Hàn Yến rửa bát xong, nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt của cô dịu dàng mà si ngốc, cô vừa cong môi ngượng ngùng cười, vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta
Hàn Yến hỏi cô, “ Có phải rất đẹp trai hay không?”
“Hả?” Peach bối rối, Hàn Yến nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Anh rất đẹp trai, có phải hay không?”
Ôi mẹ ơi... mình không chịu nổi nữa rồi! Peach che mặt, cho dù anh có thật sự rất đẹp trai, cũng không thể nói thẳng ra như vậy chứ... anh làm như vậy sẽ khiến người ta không thể nào nói ra câu kế tiếp được đâu, anh có biết không? Anh Yến, hình như vừa rồi anh còn nói mình không biết cách nói chuyện cơ mà!
Hàn Yến nhìn cô che mặt, dáng vẻ thẹn thùng, cảm thấy rất thú vị. Anh ta đi tới bên cạnh cô ấy, đưa tay cầm lấy tay trái của cô ấy, kéo tay đang che mặt của cô ấy xuống.
Anh ta nhìn cô ấy cực kỳ nghiêm túc, “Em không cần phải xấu hổ, cái đẹp được tạo ra là để thưởng thức. Anh sẽ không cười nhạo em.”
Peach muốn tát anh ta một tát, không phải bà chỉ nhìn chằm chằm vào anh mấy phút thôi sao? Anh khoe khoang cái gì! Hừ —— bà đây không hiếm lạ gì nhìn anh đâu!
Peach hất tay của anh ta ra, xoay người đi tới bên bàn đọc sách ngồi vẽ.
Hàn Yến đặc biệt biết điều, ngồi ở bên cạnh giá sách đọc sách. Sách trong nhà cô ấy... Phần lớn đều là manga, còn có một bộ phận là tài liệu dạy cách vẽ, còn một phần nhỏ là ngôn tình...
Hàn Yến chọn tới chọn lui, cũng không tìm được quyển sách nào làm mình cảm thấy hứng thú, cuối cùng... đưa tay chọn bừa, cầm phải một quyển tự điển...
“Ha ha ha ha ——” Peach đến nỗi đau cả bụng.
Hàn Yến, anh thật đúng là đáng yêu, anh có biết không?
Trái tim của Peach như muốn say... người đàn ông này nha...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc