Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 218

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lão Chung thấy vẻ mặt hớn hở của cô, lúng túng cười nói: “Cô đừng nóng vội... tôi còn chưa nói hết lời...”
Lăng Vi: “...”
Trong nháy mắt, lại không muốn nói chuyện với ông lão này! Thở mạnh—— chắc chắn nửa câu sau không phải là lời tốt lành gì!
Lão Chung nói: “Loại thảo dược này, rất đặc thù. Đặc biệt khó tìm thì không nói, còn... đặc biệt dễ bị khô héo...”
“Dễ bị khô héo?” Lăng Vi cau mày.
“Đúng...” Lão Chung gật đầu, nói đúng sự thật: “Loại thảo dược này gọi là cỏ khô độc, cũng gọi cỏ khô độc...” Lão tiên sinh viết một chữ “Độc” trong cô độc ở trên bàn, rồi lại viết một chữ “Độc” trong có độc (*).
(*) Chữ độc đầu tiên(獨) có nghĩa là cô độc, một mình. Còn chữ độc thứ hai (毒) có nghĩa là thuốc độc, độc hại.
Lăng Vi nhìn ông viết hai chữ này, gật đầu, bày tỏ nghe hiểu.
Ông lão lại nói tiếp: “Loại cỏ khô độc này có một đặc tính rất đặc biệt, một khi bị hái xuống, không tới nửa giờ sau, nó sẽ bị khô héo, không còn tý dược tính nào.”
“...” Lăng Vi nhíu chặt mày lại.
Suy nghĩ rồi lại hỏi lão tiên sinh: “Không trực tiếp hái xuống được, ngay cả đào cả cây lẫn đất lên cũng không được?”
Lão tiên sinh lắc đầu, “Vậy sao nó còn được gọi là cỏ khô độc( Độc trong nghĩa cô độc) nữa, nó sinh trưởng ở nơi cô độc, chỉ cần nơi nào có nó sinh trưởng, những loại hoa cỏ khác đều thể không sống nổi, bởi vì rễ của nó rất lớn, lại thải ra một loại độc tố, những loại hoa cỏ nhỏ sẽ không thể chịu nổi, còn chưa sinh trưởng đã bị độc ૮ɦếƭ. Vì vậy, nếu cô nhìn thấy trong diện tích một mét vuông, không có một cây hoa ngọn cỏ nào sống nổi, duy chỉ có một cây nhỏ yếu ớt sinh trưởng, đó chính là độc cỏ khô. Nếu cô cho rằng nó rất dễ tìm, vậy thì cô sai hoàn toàn rồi, loại thảo dược này, toàn bộ dãy núi Tần Lĩnh cũng chưa chắc có được hai khóm cây! Vấn đề bây giờ là... Tìm nó khó khăn, mang nó đi càng khó khăn hơn...”
Lăng Vi vẫn không hiểu, “Tại sao đào cả cây lẫn đất lên, nó vẫn còn bị khô héo? Chúng ta không phá xấu nó căn tu, nhiều đào một ít đất, để cho nó dinh dưỡng đầy đủ không được sao?”
Lão tiên sinh bất lực cười nói: “Không phải vấn đề do đất... Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như thay đổi môi trường sống. Khí hậu trong núi Đại Ba là khí hậu ẩm ướt, cỏ khô độc có yêu cầu đặc biệt cao với độ ẩm trong không khí, nhiều thêm một phần nước, nó không sinh trưởng được, ít đi một phần nước nó cũng không sống được. Vì vậy, tôi nói dãy núi lớn Tần Lĩnh như vậy, cũng chưa chắc có được hai khóm cây. Loại thảo dược này... Còn có một đặc tính, nó sợ chấn động. Một khi có người đào nó lên, mang nó đi, gặp hết chấn động này đến chấn động khác, nó cũng sẽ từ từ khô héo.”
Lăng Vi cười nói: “Loại thảo dược này đúng là khó hầu hạ... như Hoàng đế vậy, quá căng quý(*)...”
(*)矜貴:Căng quý: Khoe khoang, tự cho mình là tôn quý, trân quý.
Bottom of Form
Trước kia cô luôn nói Diệp Đình khó hầu hạ... Bây giờ nhìn lại, ông chồng nhà cô, thật sự là... Tương đối dễ phục vụ...
Lão Chung bất đắc dĩ cười nói: “Những thứ này chưa được coi là căng quý gì cả, đừng nói là mang đi, chỉ cần gặp mưa to gió lớn, nó cũng không chịu nổi. Vì vậy nếu cô đi tìm, tốt nhất là tìm ở nơi có thể che mưa che gió. Tuy nhiên... Đây cũng chính là chỗ căng quý của cỏ khô độc.”
Lăng Vi cười khanh khách.
Đến bây giờ, Lăng Vi mới được coi là nghe hiểu toàn bộ, “Ý của ông là... chỉ khi nào tôi đi theo, tìm được rồi lập tức uống, mới có hiệu quả phải không?”
“Ừ, “ Lão Chung gật đầu nói: “Hơn nữa, bây giờ cô đang trong thời kỳ mang thai ổn định, vằn vặn bốn tháng, thai ổn định, rất thích hợp ăn nó. Nếu muộn hơn, hiệu quả cũng sẽ không tốt được như bây giờ. Trước đây, cô còn chưa mang thai được bốn tháng, tôi không nói chuyện này, bởi vì khi đó nói ra sẽ chỉ làm cô lo lắng mà thôi.”
Lăng Vi cắn cắn môi, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Chồng tôi nói... Nơi anh ấy muốn đi là Tần Lĩnh, trong rừng sâu núi thẳm núi Đại Ba, đặc biệt nguy hiểm! Anh ấy sẽ không đồng ý cho tôi đi theo.”
“Ừ, vậy thì phải nhìn vào chính các cô. Tôi là một bác sỹ, tôi có trách nhiệm nói những chuyện mình biết ra. Còn có làm hay không, thì đó là chuyện của các cô...”
Lăng Vi suy nghĩ cẩn thận, nói: “Được, cảm ơn ông nói với tôi những chuyện này… Tôi tìm chồng tôi thương lượng.”
Cô đi ra phòng họp, lo lắng… Từ đầu đến cuối đều cau mày.
Trước kia, cô vẫn luôn lo lắng, sợ đứa nhỏ sẽ sinh sớm. Đứa nhỏ từ từ lớn lên, bụng cô nhất định sẽ nặng không thôi…
Tình hình chính cô, cô rõ hơn ai khác.
Bây giờ có cơ hội, cô chắc chắn phải tìm thử. Nếu bây giờ không tìm, đến tháng thứ bảy, tình hình sẽ tệ hơn.
Khi đó, nếu đứa nhỏ có nguy hiểm gì, cô còn muốn sống hay không?
Bác sĩ Chung nói với cô những điều này chứng tỏ bây giờ con cô còn nhỏ, thai ổn định. Đi ra ngoài đi đi lại lại cũng không sợ, lão tiên sinh lo lắng sau này.
Cô rất muốn đi, nhưng 180% Diệp Đình sẽ không đồng ý!
Vấn đề bây giờ là phải nói thế nào với Diệp Đình…
Tên kia cố chấp bướng bỉnh như con lừa! Anh nói không được, nhất định là không được…
Lăng Vi bĩu môi, đi tới thư phòng của Quân Dương, Quân Dương, Diệp Đình, Vinh Phỉ và Tần Sênh, Lôi Tuấn đang nghiên cứu địa hình của núi Đại Ba, Tân Lĩnh.
Quân Dương đã pha thuốc giải mới xong, bây giờ phải đợi, một giờ sau, cho Hàn Yến uống thêm.
Hàn Yến uống thuốc này xong, mọi người đều thấy hiệu quả, nếu đã loại bỏ tế bào ác tính trong thân thể Hàn Yến, vậy thì thuốc giải này chế biến thành công!
Nhưng vấn đề là… cho dù loại bỏ tế bào ác tính, hồng cầu trong thân thể Hàn Yến cũng bị phá hoại hết, bọn họ phải nhanh chóng tìm mẹ Diệp Đình, cầu bà tới phẫu thuật phục hồi tế bào cho Hàn Yến.
Năm người bọn họ đang nghiên cứu địa hình, đột nhiên thấy mặt Lăng Vi đầy vẻ “Bà rất không vui, ai cũng đừng chọc bà” tức tối đi vào…
Tần Sênh, Vinh Phỉ, Quân Dương, Lôi Tuấn liếc nhau, Vinh Phỉ nói: “Đói rồi, chúng ta ăn chút gì rồi nghiên cứu tiếp.”
Lăng Vi lại nói: “Các người không cần trốn tôi, tôi có lời muốn nói với Diệp Đình, nhưng… các người cũng không cần tránh, chuyện này, tôi cũng muốn trưng cầu ý kiến các người.”
Lăng Vi ngồi xuống sofa, từ từ điều chỉnh ưu tư mình.
Một lát sau, cô tĩnh tâm lại. Điềm đạm cười nói với mọi người: “Tôi có tin tốt muốn nói cho mọi người.”
Vinh Phỉ thầm ọe: “Biểu tình cô lúc đi vào… không giống có tin tốt…”
Tần Sênh mấp máy môi, không nói gì.
Quân Dương cười “ha ha”, cũng không dám lên tiếng.
Chỉ có tên ngốc Lôi Tuấn không muốn sống hỏi một câu: “Chị dâu, chị có tin tốt gì? Không phải là ngày mai đứa nhỏ ra đời chứ? Ha ha ha ha ——”
Lăng Vi nhìn chằm chằm Lôi Tuấn, cười nói: “Cậu nói… gần đúng.”
“Phốc ——” Lôi Tuấn phun ra: “Tôi chỉ đùa thôi… Chị dâu, chị không cần phối hợp với tôi như vậy… Thật đó… Chị như bây giờ, tôi hơi pia*…”
(*) Từ mô tả tiếng bạt tai. Ý ở đây là giống như bị tát.
Lăng Vi hừ nói: “Pia cái rắm!”
Cô khoanh hai tay trước ***, dáng vẻ phòng vệ nhìn mọi người, nói: “Vừa rồi bác sĩ nói với tôi màng cung tôi mỏng, đứa nhỏ ngày càng lớn, đến khi bảy, tám tháng sẽ dễ sinh sớm. Dáng dấp sinh đôi vốn nhỏ, còn sinh sớm… Đứa nhỏ rất nguy hiểm.”
Thật ra cô biết, bác sĩ đều chọn tình trạng nhẹ nhất để nói, nghiêm trọng, người ta đều giữ lại một nửa.
Mọi người đều hiểu.
Diệp Đình đứng trong bàn gỗ lim, nhìn cô hỏi: “Tin tốt thì sao?”
Lăng Vi nhướng mày, nhìn chăm chú vào anh. Cô toét miệng cười: “Tin tốt là có một loại thảo dược có thể an thai! Có một người đàn bà cũng có màng cung nhỏ như em, cô ấy vô tình ăn được thảo dược đó, thai liền ổn định, đủ tháng mới sinh!”
Diệp Đình hỏi cô: “Thảo dược này đúng lúc ở nơi bọn anh muốn đi?”
“Aiyaya, chồng! Sao anh thông minh như vậy?” Lăng Vi liền đứng lên, chạy tới ôm cổ Diệp Đình, hôn lên mặt anh.
“Khụ ——” Vinh Phỉ khụ một tiếng, đã rất lâu anh không chạm vào đàn bà, không chịu nổi show *** như vậy có được không?
Tần Sênh, Lôi Tuấn đều có vợ, tỏ vẻ không ảnh hưởng gì…
Mặt Quân Dương cũng là biểu tình “Tâm hồn lão tử rất mỏng manh, hai người đây là trắng trợn đả thương lão tử! Còn nữa, lão tử không mù, hai người không thể K**h th**h ánh mắt lão tử như vậy”. Huhuhu… Người vừa thất tình, các người không hiểu…
Với sự thông minh của Diệp Đình, sao không hiểu Lăng Vi muốn nói gì.
Anh rũ mắt, dùng ánh mắt “Em lại muốn chọc phá anh” nhìn cô, giọng vững chắc hỏi: “Em còn muốn nói thảo dược này… chỉ có thể dẫn em đi theo mới hữu dụng, người khác đi đều vô dụng đúng không?”
“Hu hu hu…” Lăng Vi làm bộ lau nước mắt: “Chồng, anh thông minh như vậy, em thật cảm động nha!”
Diệp Đình hung tợn cắn răng: “Không được!”
Lăng Vi bĩu môi, cô cau mày trừng anh. Hồi lâu, cô xoay người, hừ một tiếng: “Không tốt với anh nữa!”
Cô đi tới sofa ngồi xuống.
Cô thầm suy nghĩ, tự cô nói nhất định không thuyết phục được Diệp Đình, cô phải tìm cứu binh!
Cô đi ra ngoài, mời lão Hồ, lão Chung, lão Trương tới. Còn có Kaya, Lôi Đình, Thiên ma, Hạ Tiểu Hi, Chính Hiền cũng tới theo.
Tổng hợp ý kiến của mấy vị lão chuyên gia, Lăng Vi tổng kết: “Bây giờ em mới bốn tháng, ra ngoài hẳn không thành vấn đề. Nếu tìm được thảo dược, có thể ổn định thai nhi, đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh lớn lên, hoàn toàn không có chuyện gì. Nếu không tìm được, tình hình không khác gì bây giờ… Bây giờ em ở nhà ngồi chờ ૮ɦếƭ, đứa nhỏ đến tháng thứ sáu, thứ bảy, chúng ta phải nghe theo mệnh trời… Tại sao em không thể ra sức cho đứa nhỏ? Cho dù trong quá trình này em xảy ra bất trắc gì, ít ra em đã cô hết sức, ít ra em không phụ lòng bọn nhỏ!”
Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm. Biểu tình cô kiên nghị, ánh mắt cũng lộ ra sức mạnh chấn động lòng người!
Ban đầu Diệp Đình bị tính cách kiên cường và ánh mắt chấn động lòng người của cô mê hoặc.
Chỉ cần cô lộ ra bộ dáng này, có 10 ngàn Diệp Đình cũng không chống cự được…
Diệp Đình rốt cuộc gật đầu: “Em có thể đi theo, bọn họ xem hoàn cảnh trước rồi quyết định có dẫn em đi vào trong không. Toàn bộ quá trình em phải đi theo anh, phải nghe theo chỉ huy của anh. Anh bảo em về nhà, em phải về nhà, anh bảo em đi theo, em mới có thể tiếp tục đi theo.”
“Không thành vấn đề! Chồng em nhất định sẽ không để cho em xảy ra chuyện!” Mặt Lăng Vi đầy biểu tình “Anh chính là bầu trời của em”.
Diệp Đình nhìn cô, chợt bật cười: “Qua đây…”
Lăng Vi chạy tới, Diệp Đình không có động tác gì, cô hôn lên môi anh…
Diệp Đình hài lòng nhếch môi, tỏ vẻ “Coi như em hiểu chuyện”… Lăng Vi toét miệng cười với anh.
“Khụ ——” Mọi người đồng thời trợn trắng mắt… Nhìn trần nhà… Vừa rồi bọn họ ngu bao nhiêu, còn lo lắng thay hai người họ, sợ họ gây gổ?
Một giờ sau, Lôi Đình cẩn thận bưng thuốc giải cho Hàn Yến uống.
Mọi người đi tới cửa phòng bệnh Hàn yến, Chính Hiền chạy đầu tiên mở cửa cho bọn họ.
Vừa mở cửa, phát hiện ba Hàn, mẹ Hàn, Hàn Linh Tê, “Hoa Đào” đều ở đây…
Lăng Vi đột nhiên dừng chân.
Mọi người đều không nhìn ra Hoa Đào này có gì không đúng, chỉ có Lăng Vi vừa nhìn liền nhận ra!
“Cô ấy không phải Hoa Đào, cô ấy là chị của Hoa Đào!”
Lăng Vi chỉ cảm thấy cả phòng bệnh tối tăm hẳn đi.
Cô nhìn ba Hàn, tựa như đang hỏi: “Không phải con đã nói rõ với bác rồi sao? Tại sao bác dẫn chị cậu ấy tới?”
Ba Hàn vô cùng khó xứ, ông đi ra phòng bệnh, Lăng Vi đi theo sau ông.
Ba Hàn đóng kín cửa, nói với Lăng Vi: “Bác đã nói cực kỳ rõ ràng với cô gái này, bác nói Tiểu Yến nhà bác thích em gái cô ta, cô ta khăng khăng không tin. Lời tốt, lời xấu, bác và mẹ Tiểu Yến đều nói hết rồi, cũng nói cho cô ta rất rõ, người hai bác muốn tìm không phải cô ta, nhưng cô gái này không chịu tin, nhất quyết nói phải tìm Hàn Yến ngay mặt đối mặt!”
Ông dừng một lát, nói tiếp: “Bác và mẹ Tiểu Yến cản cũng không cản được, cô gái này đòi đi theo. Còn chất vấn hai bác, cô ta nói: Là Hàn Yến chính miệng nói với hai bác anh ấy thích Giản Ninh sao? Không có đúng không? Anh ấy luôn hôn mê bất tỉnh, hai bác cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh ấy thích người nào, đúng không?”
“…”
Lăng Vi trong nháy mắt phiều thấu người chị này của Hoa Đào!
Ba Hàn nói: “Hai bác bị cô ta quấn lấy, không còn cách nào, không thể không mang cô ta tới, không mang cô ta đi cùng, bác và bác gái Hàn của cháu không về được! Cháu không nhìn thấy tình hình lúc đó đâu, khóc lóc om sòm trên đường chính… Nhiều người vây xem như vậy, bác và bác gái của cháu cũng mất mặt… Thật sự không có cách…”
“Dạ…” Lăng Vi có thể tưởng tượng tình cách lúc ấy, đổi lại là ai cũng không có cách.
Ba Hàn hỏi cô: “Có cần gọi cho Hoa Đào không? Bảo cô bé đến đây? Bác và bác gái cháu vốn muốn trực tiếp đi tìm Hoa Đào, nhưng không gọi được cô bé… Luôn tắt máy.”
“?” Đầu Lăng Vi “ong ong”, cô nói: “Có phải Hoa Đào đổi số điện thoại rồi không?
Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoa Đào, đúng là tắt máy.
Cô lại lên Buckle nhắn tin cho Hoa Đào, hình đại diện của Hoa Đào vẫn đen, nói thế nào cũng không đổi, hiển nhiên đã nhiều ngày không đăng nhập…
Lăng Vi lo lắng, nói với ba Hàn: “Cháu gửi qua bưu điện cho cậu ấy, cháu có địa chỉ cậu ấy! Bây giờ cháu nhờ người đến nhà cậu ấy xem thử.”
“Được!”
Lăng Vi tranh thủ thời gian bảo ám dạ đến nhà nhỏ của Hoa Đào điều tra.
Thành viên ám dạ ở gần Hoa Đào lập tức báo cáo: “Phu nhân, hai ngày nay Hoa Đào tiểu thư luôn ở trong nhà, vừa rồi tôi đi gõ cửa, cô ấy ngủ mơ mơ màng màng ra mở cửa… Tôi nói tôi là thợ tới sửa nước nóng, cô ấy liền đóng cửa đi ngủ…”
Lúc này Lăng Vi mới yên tâm, ba Hàn nói: “Hoa Đào thật sự mệt mỏi… Bác đoán cô bé luôn ngủ, điện thoại hết pin cũng không biết.”
“Dạ…” Lăng Vi dặn dò thành viên ám dạ canh chừng gần nhà Hoa Đào, nếu đến tối Hoa Đào vẫn chưa chịu dậy ăn cơm liền mua đồ ăn bên ngoài đến cho cô, gọi cô dậy ăn.
Thành viên ám dạ: “…” Trầm mặc chốc lát, nói: “Dạ… Phu nhân…”
Giọng điệu không biết làm sao đó… Bọn họ làm sát thủ, điều tra hành động, không phải nhân viên giao hàng…
Lăng Vi mặc kệ bọn họ, gần đây bên Đế Đô cũng không có chuyện gì làm, chút chuyện nhỏ này, các người còn dám kén chọn!
Hừ ——
Lăng Vi và ba Hàn trở lại phòng bệnh, chỉ thấy mẹ Hàn, Hàn Linh Tê, Lôi Đình, Kaya, Chính Hiền luống cuống tay chân đút thuốc cho Hàn Yến, giọng bọn họ đều không nhỏ, không ngừng ồn ào ồn ào, nhưng cuối cùng vẫn đút cạn thuốc cho Hàn Yến.
Một lát sau, máy kiểm tra bắt đầu ca hát…
Thanh âm đó…
Tâm tình mọi người đều tốt vô cùng! Vì máy kiểm tra hiện ra diện tích tế bào ác tính giảm bớt!
Chính Hiền bay nhảy chạy ra ngoài, hô lớn: “Anh —— Các anh mau đến xem!”
Quân Dương, Lôi Tuấn, Lý Thiên Mặc nhanh chóng chạy tới, Diệp Đình, Vinh Phỉ, Tần Sênh cũng chạy theo sau.
Mọi người nhìn máy kiểm tra, Quân Dương H**g phấn hét lớn: “Ha ha —— Tế bào ác tính bị loại bỏ! Thí nghiệm của lão tử thành công!”
Anh kích động vừa la vừa nhảy! Nhiều ngày qua quả thật ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ anh.
Anh ôm Chính Hiền, đè ót cô, áp môi mình lên môi cô.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn em trở lại!” Anh cảm kích ôm Chính Hiền, cũng vì cô… Tối qua anh sắp sụp đổ, cũng may Chính Hiền trở lại, cô trở lại làm việc cùng anh cả đêm!
Cô không ngừng khích lệ anh, tiếp cho anh lòng tin!
Anh rốt cuộc công phá trùng trùng ải khó, điều chế ra thuốc giải!
Chính Hiền! Cậu chính là người cứu rỗi tâm hồn tôi… Không có cậu, tôi giống như bụi cỏ khô, không có cậu, sinh mạng tôi cũng từ từ khô héo…
Mặt Chính Hiền đầy ngượng ngùng… Cô đẩy Quân Dương ra, trốn sau lưng Lăng Vi.
Lý Thiên Mặc bĩu môi, anh ta cũng muốn hôn Chính Hiền…. Lần này chế biến thuốc giải thành công, công lao của anh ta cũng không nhỏ nha…
Không có anh ta tính toán công thức, sao Quân Dương biết kế quả tế bào biến dị… Nhưng, trải qua lần thử thách này… Dường như Chính Hiền rốt cuộc nghĩ kỹ, ai mới là hoàng tử bạch mã không thể thay thế trong cuộc đời cô…
Chính Hiền thẹn thùng trợn mắt nhìn Quân Dương, lại ngẩng đầu cười áy náy với Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc cười thản nhiên với cô, tỏ ý không sao. Mặc dù trong lòng đau khổ… Nhưng, anh ta vẫn cười với cô.
Mọi người đều nhìn ba người họ, thật vi diệu…
Tất cả mọi người đều lo cho ba người, chỉ có Lăng Vi bỗng nhiên buồn cười nghĩ xảy ra chuyện gì? Cô phát hiện, cô ngày càng hư rồi… Nếu không phải Lý Thiên Mặc chợt tiến tới bước này, Quân Dương vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của anh với Chính Hiền, Chính Hiền cũng vĩnh viễn không dám nói ra mình là nữ.
Thiên ma ơi Thiên ma, cậu làm Lôi Phong sống… Nhưng không lấy được gì cả… Nhưng không sao, con người đều đang trưởng thành mà… Không có tôi luyện, sao có thể thành thục? Chờ cậu thành một người thành thục, mê người, đương nhiên sẽ tìm được mục tiêu định trước của mình, chứ không phải “Không có mật mã”… Khi đó, cậu cũng sẽ không hối hận mình đã từng thích một cô gái như vậy.
Chờ đợi rất lâu, Hàn Yến rốt cuộc tỉnh lại.
Mọi người kích động đến đỏ mắt! Hàn Yến tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, anh thấy tất cả mọi người đều vây quanh anh… Anh suy yếu cười với mọi người, giọng dịu dàng, yếu ớt nhưng tràn đầy chân tình, anh nói: “Có thể thấy được mọi người, thật sự quá tốt… Mọi người cực khổ rồi.”
Chính Hiền, Lôi Đình lập tức bật khóc, nước mắt rơi xuống.
Mẹ Hàn, ba Hàn nắm tay Hàn Yến, nước mắt lưng tròng…
Lăng Vi vỗ tay, nói: “Hàn Yến tỉnh là chuyện tốt nha! Chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng đi!”
“Được! Ngay tại tầng trên cùng Đế Luân sang trọng nhất ở Đế Đô!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc