Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 216

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hàn Linh Tê thấy mọi người đi hết, cô ta đặt ௱ôЛƓ ngồi cạnh mẹ mình, đấm P0'p cho Hàn Yến: “Mẹ, hay là chúng ta đưa anh ra nước ngoài trị bệnh đi? Mẹ nhìn đám chuyên gia không ra gì này đi… Không hề đáng tin cậy!”
Mẹ Hàn trợn mắt nhìn cô ta: “Con động tay là được, miệng không cần động!”
Hàn Linh Tê bị mắng, trong lòng tức giận! Nhưng cô ta rất sợ mẹ… Nên nén giận, không dám lên tiếng.
Một lát sau, Hàn Linh Tê nói tiếp: “Người đàn bà tên Hoa Đào đó, con thấy liền phiền! Cô ta muốn theo đuổi anh con đúng không? Cũng không nhìn lại thân phận mình! Anh con là chuyên gia địa chất cấp quốc gia, trong tay còn nắm giữ 35% cổ phần Hàn gia chúng ta, muốn gió có gió, muốn mưa có mua, một Tổng biên tập trang web nho nhỏ như cô ta mà muốn gả vào Hàn gia chúng ta? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Mẹ Hàn nổi giận: “Không phải mẹ bảo con ngậm miệng lại sao? Nói tiếng người thì nói, không nói tiếng người thì trở về tiểu học học lại!”
Mẹ Hàn đứng lên, nhìn Hàn Linh Tê, lắc đầu không ngừng: “Là mẹ sai! Mẹ sinh con ra, không dạy dỗ con cho tốt! Mẹ thật sự sai hoàn toàn!”
Hàn Linh Tê như chộp được cái chuôi, lập tức lấy lời này bật lại: “Mẹ còn biết mẹ sai? Ba mẹ sinh con ra, không quan tâm con một ngày nào, ném con cho ông bà nội chăm sóc, ông bà lão như họ có thể biết cái gì? Mỗi ngày trừ ép con ăn cơm, đi ngủ, không hiểu gì khác! Lúc con đi học, người ta đều là ba mẹ lái xe ô tô đón đưa, ông nội thì đạp xe đạp! Nhà con không có tiền sao? Các người chưa từng nghĩ tới tìm một bà ✓ú chăm sóc cho con! Thà rằng ném con ở bên ngoài, mặc kệ con! Mẹ còn biết mẹ sai?”
Mẹ Hàn ôm ***, tim đau thắt! Bà giận đến muốn đứng tim…
Mẹ Hàn nhức đầu không thôi, hơn nửa tháng không ngủ ngon giấc, lúc này, chỉ cảm thấy choáng váng.
“Ầm ——” một tiếng, mẹ Hàn lập tức hôn mê bất tỉnh. Khi mẹ Hàn ngã xuống, ***ng cái bàn bên cạnh, bình nước ấm, ly nước trên bàn rơi xuống đất.
“A! Mẹ ——” Hàn Linh Tê kêu lớn, Hoa Đào ở cách vách, cô vừa tắm xong còn chưa ngủ, đột nhiên nghe tiếng vang, không mặc áo khoác đã chạy qua.
Hàn Linh Tê sợ choáng váng, thấy Hoa Đào tới, liền khóc: “Mẹ tôi ngất xỉu, cô còn sững sờ đó làm gì? Còn không mau gọi bác sĩ tới!”
Hoa Đào không để ý tới cô ta nói gì, vội đi gọi bác sĩ Từ. Từ Phi tới, lập tức đỡ Hàn phu nhân lên sofa cạnh giường.
Từ Phi kiểm tra cho bà: “Mệt nhọc quá độ, lại tức giận… Mọi người đừng quấy rầy bà ấy, để bà ấy nghỉ ngơi một lát.”
Hàn Linh Tê trợn mắt nhìn Hoa Đào: “Đều tại các người! Thấy mẹ tôi cực khổ như vậy lại không cho bà ấy đi nghỉ ngơi trước? Bà ấy lớn tuổi như vậy, hơn nửa đêm, các người đều đi ngủ, để một mình bà ấy ở đây trông nom! Các người nghĩ gì thế?”
Từ Phi quay đầu, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hoa Đào, vành mắt Hoa Đào đen như gấu mèo. Hàn Linh Tê đảo lộn thị phi, chữ chữ đáng ghét!
Một người đàn ông như Từ Phi cũng không nhịn được, hừ một tiếng, nói: “Cô biết mẹ mình cực khổ sao không đến giúp? Cô chọc mẹ cô tức giận ngất xỉu, tôi không nói thẳng, trong lòng cô không hiểu sao?”
Hàn Linh Tê nghẹn họng, đen mặt. Cô ta không lên tiếng nữa, vì sắc mặt Từ Phi quả thực quá kém! Tuy lời anh ta nói không tàn bạo bao nhiêu, nhưng từng chữ một đều tát vào mặt cô ta!
Hoa Đào nhìn chằm chằm Hàn Linh Tê, đột nhiên nhếch môi cười lạnh. Cô quay đầu nói với Từ Phi: “Bác sĩ Từ, làm phiền anh rồi. Tôi quá mệt mỏi, tôi đi nghỉ ngơi trước.”
Từ Phi đau lòng nhìn cô chốc lát, gật đầu. Cô gái này quá tốt, là cô gái tốt nhất trong những người anh ta từng gặp…
Nhiều ngày như vậy, anh ta cũng thích cô gái này…
Cô gái tốt như Hoa Đào, ai không thích chứ…
Mẹ Hàn, ba Hàn đều hận không thể lập tức đánh thức Hàn Yến, bảo anh nhanh chóng lấy cô gái người ta về nhà. Cô gái tốt như vậy, đốt đèn ***g cũng khó tìm nha!
Nhưng hơn nửa tháng qua, từ đầu đến cuối không thấy Hoa Đào có tình ý đặc biệt gì với Hàn Yến… Bọn họ cũng không nói thể nói gì.
Từ Phi kiểm tra kỹ cho Hàn phu nhân xong, đi ra ngoài gõ cửa phòng Hoa Đào.
Hoa Đào bước xuống chạy đi mở cửa, lúc mở cửa, thấy Từ Phi ở ngoài, cứng đờ như gỗ…
Từ Phi không đầu không đuôi nói một câu: “Loại gia đình bất hòa như bọn họ, không phải chỗ tốt! Không đến cũng được! Tới nhà tôi đi… Chỉ có một mình tôi, sẽ không có ai làm khó em.”
Hoa Đào sửng số hồi lâu, cô khó khăn mở mắt. Mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp với Từ Phi.
Từ Phi chợt vui vẻ: “Em mau đi ngủ đi.”
Hoa Đào mờ mịt gật đầu: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Từ Phi xoay người rời đi, đi hai bước, lại quay đầu… Vô cùng thâm tình nhìn cô chằm chằm, anh ta mấp máy môi, nói tiếp: “Tôi sẽ tốt với em. Tốt hơn bất kỳ người nào.”
Lại cảm thấy những lời này rất yếu ớt không có lực, cũng không biết trúng gió gì, lấy năm tấm thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân ra: “Sau này đều giao cho em giữ.”
Anh ta chỉ chứng minh nhân dân: “Ngày sinh trong chứng minh nhân dân là mật mã thẻ ngân hàng của tôi.”
Hoa Đào bị dọa sợ, mờ mịt cầm thẻ ngân hàng của anh ta, chỉ cảm thấy nóng phỏng tay nha… Cô yếu ớt hỏi: “Anh… Cái đó, ách… Tôi có thể mạo muội hỏi…. Anh muốn theo đuổi tôi sao?”
Gương mặt tuấn tú của Từ Phi trong nháy mắt đỏ lên, đeo mắt kính gọng vàng cũng không che giấu được thẹn thùng lúng túng trong mắt anh ta.
Hoa Đào cười cười, cô chỉ đầu mình, nói: “Bây giờ, đầu óc không linh hoạt… Chờ tôi nghỉ ngơi thật tốt, sẽ suy nghĩ chuyện anh muốn theo đuổi tôi.”
“Được được.” Từ Phi vội gật đầu, Hoa Đào nhét thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân vào tay anh ta.
Tay anh ta ấm áp khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô cũng có máu có thịt! Không nề hà cực khổ, không cầu hồi báo, vất vả chăm sóc người kia gần một tháng lại đổi lấy sỉ nhục và chửi rủa của người nhà anh, đổi lại là ai cũng tức giận.
Lúc này Từ Phi dùng lời nói và hành động chất phác nhất cho cô ấm áp, thật sự… rất làm cô cảm động.
Nhưng bây giờ cô thật sự không thể nào suy tính, cô cực kỳ nghiêm túc cười với anh: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
Từ Phi rất vui. Anh ta vốn định vĩnh viễn chôn phần tình cảm này trong lòng, dù sao Yến Lục theo đuổi Đào Hoa trước anh ta, mà khi đó, anh ta cũng không có tình ý gì với cô gái này.
Nhưng tiếp xúc nhiều ngày, anh ta thật sự bị cô gái này mê hoặc. Sự kiên trì, ngốc nghếch trên người cô thật khiến người khác đau lòng! Thấy cô bị Hàn Linh Tê khi dễ, anh ta quả thực không nhịn được!
Anh ta liền nghĩ, bây giờ mình tới bày tỏ với cô, cô nhất định rất vui, một khi vui là có thể quên đi chuyện không vui.
Anh ta hy vọng cô có thể luôn cười vui vẻ, mãi cười… Anh ta không muốn nhìn thấy cô cực khổ, không vui như vậy.
Hoa Đào nhìn anh ta đi về phòng mình, lúc này mới đóng cửa. Cô hơi lờ mờ, hoàn toàn không cảm giác được Từ Phi thích cô nha…
Mẹ ơi… số đào hoa của cô tới thật sao?
Mặc kệ, quá mệt, ngủ!
Qua một đêm phấn đấu, đầu óc Diệp Đình, Lý Thiên Mặc, Quân Dương, Kaya quay cuồng.
Mấy chuyên gia cũng không nghỉ ngơi, cùng nghiên cứu suốt đêm.
Kaya nói: “Trước kia tôi từng xem ghi chép trong quyển sách cổ của gia tộc, nói là nhiễm sắc thể là tái thể DNA, cho nên khi nhiễm sắc thể bị mất đoạn hoặc lặp đoạn, hoặc chuyển đoạn, hoặc đảo đoạn thì sẽ tạo thành hiện tượng biến dị…”
Kaya cực kỳ nắm rõ nội dung quyển sách cổ kia.
Quân Dương và các chuyên gia nghe vô cùng nghiêm túc. Rối rít gật đầu, ghi chép lại.
Ba Kaya là thủ lĩnh cao nhất ở chỗ bọn họ, nội dung sách cổ gia tộc truyền thừa không được tiết lộ ra ngoài, nhưng bây giờ cứu Hàn Yến là quan trọng nhất, cô cũng không đoái hoài được nhiều như vậy.
Mọi người nghe cô giảng giải, đột nhiên hiểu ra! Có chuyên gia nói: “Nội dung này của cô rất có ích.”
Kaya thấy mọi người nghe nghiêm túc, cô nói tiếp: “Tôi thấy tình hình Hàn Yến bây giờ ngày càng tệ hại… Tôi đoán, trong thân thể Hàn Yến nhất định có chất phóng xạ. Bởi vì chất phóng xạ có thể khiến cấu trúc nhiễm sắc thể của người hoặc động vật phát sinh thay đổi, các người thấy thế nào?”
Quân Dương gật đầu: “Đúng, anh cũng nghĩ vậy, nhưng khi hóa nghiệm máu, không tra ra chất phóng xạ nào.”
Diệp Đình suy nghĩ mộ lúc, nói: “Căn cứ vào tình trạng biến dị của những tế bào này, quả thật hẳn là có chất phóng xạ. Tôi đồng ý lời của Kaya.”
Lý Thiên Mặc cũng cho Kaya một phiếu.
Mấy chuyên gia cũng gật đầu, đều nghiêng về cách nói này: “Nhưng mà hóa nghiệm không ra… Chúng tôi không thể nào chứng thực là chất phóng xạ gì…” Quân Dương suy nghĩ đến tóc cũng sắp bạc.
Diệp Đình hỏi anh: “Có chất phóng xạ nào gặp phải máu hoặc vi khuẩn gây bệnh khác thì sẽ mất đặc tính của bản thân không?”
Quân Dương sững sờ!
Mắt anh xoay vòng, xoay vòng…
Anh đột nhiên nói: “Anh Đình, anh và Thiên Mặc… Mau! Mau! Mau! Mau tính kết quả biến dị tối mai cho em! Em nghĩ ra rồi!”
Quân Dương chạy đi làm thí nghiệm, Diệp Đình và Lý Thiên Mặc lập tức lập công thức tính toán biến dị lần nữa.
Sáng hôm sau, mọi người phát hiện, Hoa Đào lên trực thăng đi mất…
Đầu Từ Phi “ong ong”, là tại tối qua anh ta đột nhiên bày tỏ hù cô sao? Khiến cô cảm thấy khó xử sao?
Trong lòng Từ Phi hối tiếc! Anh ta không bày tỏ thì tốt rồi, ít ra mỗi ngày đều có thể thấy dáng vẻ cô bận trước bận sau…
Bây giờ… cô gái người ta trực tiếp bị hù chạy mất…
Lăng Vi phát hiện Hoa Đào mất tích, lập tức gọi cho cô, bộ dáng Hoa Đào cực kỳ mệt mỏi nói: “Ông nội mình bỗng nhiên bị bệnh, mình phải về nhà chăm sóc ông nội mình. Các cậu nhiều người chăm sóc Hàn Yến như vậy, thiếu mình cũng không sao. Các cậu ngủ đi, mình không làm ồn các cậu.”
Lăng Vi cũng không biết cô nói thật hay giả, cô đoán lời của Hàn Linh Tê hôm qua tổn thương Hoa Đào rồi…
Hoa Đào trở lại ổ nhỏ của mình ở Đế Đô, ngã đầu liền ngủ. Ông nội cô đã mất hai năm trước, làm gì còn bệnh. Cô chỉ không muốn tiếp tục ở đó.
Là con người, đều sẽ nóng nảy, đều sẽ buồn rầu. Huống chi, Hoa Đào cô cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng!
Bên Quân Dương đã nghiên cứu ra thuốc giải mới! Anh tìm ra chấ phóng xạ đó, anh đặt tên cho nó là “Nguyên tố X”!
Bây giờ anh chỉ cần loại bỏ được nguyên tố X này là có thể cứu Hàn Yến tỉnh lại!
Ba mẹ Hàn phát hiện Hoa Đào đã đi… Mẹ Hàn trong nháy mắt đau lòng không thôi! Lập tức quyết định mang theo quà đến nhà Hoa Đào nói xin lỗi!
Ba Hàn cũng nói: “Chúng ta phải trịnh trọng nói xin lỗi đứa nhỏ này! Lòng người đều là thịt, không thể ủy khuất người ta như vậy!”
Trong lòng Lăng Vi cực kỳ khó chịu… Bề ngoài Hoa Đào tùy tiện, nhưng thật ra cô vô cùng nhạy cảm. Lời của Hàn Linh Tê nhất định đã tổn thương cô rất sâu rất sâu.
Lăng Vi ngược lại hy vọng Hoa Đào đừng thích Hàn Yến, đỡ cho sau này có cô em chồng không bình thường, mỗi ngày còn phải giận vô cớ vì tiện nhân kia!
Cha Hàn, mẹ Hàn và Lăng Vi hỏi rõ địa chỉ nhà Peach, mang theo quà tặng, rồi trực tiếp đi tới.
Nhưng Peach không có ở nhà. Cô ấy đang ở trong căn phòng nhỏ thuê ở đế đô.
Cha Hàn mẹ Hàn đến vùng quê Giang Nam của Peach... Một mảnh sân lớn, tứ hợp viện quây thành sân nhà, phía sau là căn lầu nhỏ hai tầng lịch sự tao nhã. Phía trước lầu nhỏ có rừng trúc, có thảm cây xanh mượt, có hòn giả sơn nho nhỏ, cả hệ thống nước chảy.
Cha Hàn, mẹ Hàn lập tức thích nơi này, khó trách nơi đây có thể nuôi được cô gái tràn đầy sức sống như vậy, chỗ này, đúng là địa linh nhân kiệt.
Bọn họ lễ phép bày tỏ ý định của mình với cha mẹ Peach.
Cha mẹ Peach cũng không biết “ Peach “ là ai... Bởi vì, cái tên Peach này là Pu't danh trên trang web của cô ấy.
Cha Hàn, mẹ Hàn đều bị choáng váng, trước khi bọn họ tới đây, bọn họ đều đã quên không hỏi tên thật của Peach là gì.
Mẹ Hàn vội vàng nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi tiểu Vi.”
Bà ấy vừa muốn gọi điện thoại, thì chợt nhìn thấy một cô gái đi ra từ trong lầu nhỏ.
Cô gái này mi thanh mục tú(*), làn dan mềm mại trắng nõn như có thể P0'p ra nước. Vóc người của cô ấy dong dỏng cao, mặc chiếc váy màu trắng. Môi mỏng nhẹ nhàng vểnh lên, mắt hạnh có thần nhìn bọn họ. Không phải là Peach sao?
(*)Mi thanh mục tú Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ
Mẹ Hàn nhìn thấy “ Peach “ đi ra, lập tức vui vẻ, “ Peach à, hai bác đến tìm cháu!”
Cô gái này không phải là Peach, cô ta là chị sinh đôi của Peach... Peach vốn tên là Giản Ninh, chị cô ấy là Giản Văn.
Giản Văn nhìn chằm chằm vào bọn họ trong chốc lát, vừa muốn nói mình không phải là Peach.
Mẹ Hàn đã trực tiếp mở lời, “ Peach này, mấy ngày qua... cháu chăm sóc cho Hàn Yến, hai bác cảm kích cháu từ tận đáy lòng. Hàn Linh Tê nhà bác không hiểu chuyện, các bác đã dạy dỗ nó một trận rồi! Bọn Quân Dương đã tìm hiểu được thành phần thuốc, tiểu Yến sắp tỉnh lại rồi, cháu không đi qua thăm nó sao? Nếu tiểu Yến tỉnh lại, người đầu tiên nó muốn nhìn thấy nhất... chắc chắn là cháu... hai bác biết khoảng thời gian gần đây cháu đã phải khổ cực...”
Hàn Yến? Giản Văn lập tức dựng ngược chân mày lên, em gái cô ta đang chung một chỗ với Hàn Yến?
Giản Văn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh!
Lần trước cô ta đi theo một tàu buôn đến vùng cực( vùng cực này là chỉ nam cực bắc cực của trái đất nhá, nhưng ở đây tác giả không nói cụ thể nên mình chỉ để vùng cực thôi) chụp ảnh, kết quả chiếc tàu buôn kia gặp phải nguy hiểm! Người trên tàu bị mắc kẹt một tháng, là nhờ bọn Hàn Yến bất chấp nguy hiểm đến tính mạng phá vỡ lớp băng vây hãm chiếc tàu, cứu tất cả người trên tàu bọn họ về.
Lúc ấy, cô ta đã nhìn trúng Hàn Yến... Cho dù cô ta là nhiếp ảnh gia, sẽ không dễ dàng bị hấp dẫn bởi nhữ thứ tuyệt đẹp.
Nhưng sự phong độ lịch sự và anh tuấn của Hàn Yến đã làm cho cô ta thật sự say mê. Cô ta đã chụp lén rất nhiều bức ảnh của anh ta... Bây giờ, trong phòng trưng bày của cô ta, vẫn còn trưng bày rất nhiều bức ảnh của Hàn Yến với nhiều góc độ khác nhau.
Lúc ấy, cô ta còn chủ động nói chuyện với Hàn Yến, nói là cảm ơn bọn họ, muốn chụp ảnh cho tổ đội của anh ta, giúp bọn họ tuyên truyền. Kết quả, Hàn Yến trực tiếp nhìn về phía thuyền trưởng con tàu, lãnh đạm nói: “Có chuyện gì thì tìm anh ta.”
Nói xong, Hàn Yến xoay người rời đi. Cô ta quấn lấy anh ta rất nhiều lần ở trên tàu. Nhưng Hàn Yến đều chỉ cho cô ta sắc mặt lạnh.
Giản Văn cô ta cũng là cô gái có rất nhiều người theo đuổi, lần đó chủ động lấy lòng Hàn Yến, nhưng lại bị đập thẳng mũi vào “tường”! Cho dù cô ta có thích thế nào đi nữa, cũng sẽ không mặt dày mày dạn đuổi theo! Thật ra thì, đó đều là những lời cô ta tự an ủi trong lòng mình, nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cô ta từ bỏ việc theo đuổi Hàn Yến là, thái độ của Hàn Yến thật sự... Quá lạnh! Lạnh đến để cho đời người úy, lạnh đến mức làm cho cô ta không dám đến gần.
Thậm chí anh ta không cần nhìn thẳng vào cô ta, chỉ đứng ở bên cạnh anh ta thôi, Giản Văn cũng chỉ cảm thấy duy nhất được một điều... cô ta rất —— dư thừa!
Cho dù cô gái có da mặt dày thế nào đi nữa, cũng không có cách nào sống chung với người đàn ông có thái độ như vậy. Vì vậy, Giản Văn vứt bỏ. Sauk hi xuống tàu, cô ta không đánh chủ ý lên người Hàn Yến nữa.
Nhưng hôm nay... cha mẹ Hàn Yến đột nhiên đến tìm “ thanh tuyển “... Đó là em gái cô ta! Tại sao em gái cô ta lại biết Hàn Yến? Chẳng lẽ, Hàn Yến gặp em gái cô ta, đã coi em gái cô ta thành cô ta?
Giản Văn tức giận đến mức lửa giận bốc cao ba mét! Cái đứa em gái thiếu lòng đó! Chắc chắn nó đã hoa ngôn xảo ngữ lừa Hàn Yến!
Hôm nay cô ta phải đi gặp Hàn Yến nói cho rõ ràng!
Mẹ Hàn còn chưa nói hết lời, Giản Văn đã trực tiếp nói: “Bác trai bác gái, hai bác chờ cháu. Cháu sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay bây giờ, chúng ta lập tức lên đường.”
Mẹ Hàn đột nhiên cảm thấy... giọng nói này... hơi không đúng. Ánh mắt cũng không đúng...
Bà nhìn về phía cha Hàn, cha Hàn cũng nhíu mày.
Nhưng chị gái Peach đã xoay người trở về lầu nhỏ. Chỉ chốc lát sau, cô ta thu thập đồ đạc xong, xách cặp da đi ra, “Chúng ta đi thôi.”
Cha Hàn, mẹ Hàn đều đứng yên không nhúc nhích, quan sát cô ta từ trên xuống dưới. Rõ ràng là Peach mà... Nhưng tại sao cảm giác lại không đúng nhỉ?
Ngôn từ cử chỉ... Đều giống như biến thành một người khác. Peach vẫn luôn thích cười, thấy ai khuôn mặt cũng sẽ treo hai má lúm đồng tiền, nở nụ cười ngọt ngào mà chân thành với đối phương.
Khí chất đó của Peach đặc biệt có thể lây truyền cho người. Làm người ta cảm thấy, cô gái này đặt biệt hoạt bát tràn đầy sức sống, là cô gái rộng lượng bao dung làm việc không thích tính toán xét nét.
Nhưng người trước mặt này... Không phải! Ánh mắt của cô gái này lạnh lùng mà u tối, lộ ra tâm cơ. Bọn họ đã sống hơn nửa đời người, loại người gì chưa từng thấy qua, nên vẫn là rất dễ dàng là có thể phân biệt ra được người nào với người nào từ khí chất của bọn họ.
Đặc biệt là cha Hàn, ông ta là người làm ăn, sao có thể nhận lầm người, ông ta trực tiếp hỏi cô gái này, “Cháu là Peach hả?”
Chị gái Peach không phủ nhận, “Sao vậy? Chúng ta đi nhanh đi. Không phải Hàn Yến sắp tỉnh lại rồi sao? Cháu có rất nhiều lời muốn nói với anh ta. Chúng ta đi nhanh đi!”
Cha Hàn, mẹ Hàn đầy bụng nghi ngờ. Cha Hàn còn muốn hỏi lại, lúc này, cha mẹ Giản Văn, Giản Ninh đi ra tiễn bọn họ, mẹ Peach nói: “Các bác từ xa tới đây, ngay cả ly trà cũng còn chưa uống, sao đã muốn đi rồi? Hai bác ở lại ăn bữa cơm với gia đình chúng tôi rồi mới trở về chứ?”
Cha Hàn lịch sự từ chối nói: “ Lần này chúng tôi tới đây, chủ yếu là tới xin lỗi con gái bác. Nếu cháu ấy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi muốn mau chóng đưa cháu ấy trở về. Bởi vì, bây giờ con trai chúng tôi đang nằm ở trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, chúng ta không thể ở bên ngoài lâu.”
“Ai nha!” Mẹ Giản lập tức thông cảm nói, “Vậy các bác mau trở về đi, cứ để tiểu Văn chăm sóc cho con trai các bác, này? Đúng rồi, con trai nhà bác là bạn trai của tiểu Văn?”
Từ sau khi con gái lớn nhà bà tốt nghiệp, chưa từng chia tay với bạn trai, chỉ là còn chưa nói đến chuyện cưới gả.
Mẹ Giản biết con gái lớn nhà mình có bạn trai, vì vậy, cũng không cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, thuận lý thành chương cho rằng, đây chính là cha mẹ của bạn trai cô ta.
Cha Hàn “À “, nhìn nhau với mẹ Hàn, mẹ Hàn khó xử nói: “ Bây giờ chúng tôi còn chưa chắc chắn về mối quan hệ giữa hai đứa... Ai nha, chuyện của bọn nhỏ, cứ để cho bọn họ tự lo. Chúng ta không đi theo quan tâm bậy bạ làm gì.”
“Đúng đúng đúng, thuận theo tự nhiên... Tôi tin tưởng vào ánh mắt của bọn nhỏ. Tôi cũng không hỏi nhiều về chuyện của bọn nhỏ… “ mẹ Giản cười nói, vừa đưa bọn họ ra cửa, vừa nói: “Tôi thì tôi không bận tâm về chuyện của tiểu Văn nhà tôi đâu, tôi chỉ bận tâm đến Ninh Ninh nhà tôi tôi... Đã bằng đấy tuổi rồi, còn chưa từng quen một người bạn trai nào...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc