Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 215

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi chui vào иgự¢ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ấm áp ngủ...
Đã qua nửa tháng, Lăng Vi cũng không gặp ba mẹ Lâm Kha. Cho dù bọn họ dùng hết tài sản và quan hệ vẫn không thấy Lăng Vi và Diệp Đình.
Lúc mở quan tòa, Lăng Vi chỉ lên làm chứng xong lập tức về ngay. Cảnh sát đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh Lâm Kha mua bán sản phẩm độc quyền được quốc gia nâng đỡ, số tiền to lớn, tính chất tồi tệ, tội danh thành lập! Bị xử tù chung thân, lập tức thi hành!
Ba mẹ Lâm Kha đau lòng ôm đầu, nhưng mà, lại không thể làm gì. Bọn họ muốn dùng quan hệ, nhưng mà..... vụ án này quá khó để giải quyết, dù là chỉ để cho bọn họ xử nhẹ tay chút xíu, thì có cũng là chuyện phải rơi đầu!”
Ai dám? Ai cũng không dám!
Tối hôm đó, Diệp Đình, Lăng Vi, Vinh Phi, Lôi Đình, Lôi Tuấn tiến hành một cuộc hội nghị cực kỳ quan trọng trong phòng làm việc.
Lôi Tuấn nói: “Tiểu Bạch đã tìm được nữ sát thủ kia, mắc cười chính là, nữ sát thủ kia ở trong núi đã bị kềm ném đến sắp điên rồi. Cái tổ chức sát thủ bí mật kia không có tìm được cô ta, lại để cho tiểu Bạch tìm được.”
Lôi Đình bật cười: “Phốc ---- NHất định là tiểu Bạch nghe mùi tìm. Nhất định trên người cô gái đó có mùi hương mà anh thích...”
“Ha ha ha ---” Lôi Tuấn nói: “Có ta ở trong núi đã hơn nửa tháng chưa tắm, như vậy mùi hương trên người sẽ....”
Lôi Đình vội vàng bịt mũi. Vinh Phi bĩu môi, khinh thường hừ.
Lăng Vi cong môi cười.
Lôi Tuấn lại nói tiếp: “Càng buồn cười là, lúc cô gái đó thấy tiểu Bạch liền giống như nhìn thấy người thân vậy, chỉ còn thiếu quỳ xuống dập đầu, cô ta xin tiểu Bạch bảo cậu ấy dẫn cô ta đến gặp chúng ta.”
Lôi Đình bội phục diệp Đình sát đất: “Anh, chiêu này của anh.... quả thật là quá nham hiểm. Bây giờ nữ sát thủ kia xem chúng ta như cha ruột vậy. Rất sợ chúng ta không thèm để ý cô ta! Bây giờ cô ta rơi vào trong tay chúng ta thì có thể còn con đường sống. Nhưng nếu cô ta bị tổ chức sát thủ cùng lão quỷ Bảo La tìm được, như vậy nhất định chỉ là một con đường ૮ɦếƭ. Cô ta lại không ngốc, biết nên hàng phục ai.”
“Đi thôi, đi gặp cô ta một chút.”
Trong phòng thẩm vấn dưới đất, mùi hương..... vô cùng thúi...
quả nhiên.... để cho Lôi Tuấn nói trúng, cả người nữ sát thủ kia hôi thối vô cùng. Cô ta vừa thấy bọn họ liền giống như thấy cha ruột vậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vinh Phi: “Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
Diệp Đình, Lôi đình, Lôi Tuấn đi ra ngoài. Nữ sát thủ kia nhìn tiểu Bạch chằm chằm, bảo anh “Cút”
Tiểu Bạch chu miệng, không chịu đi. Lôi tuấn đưa tay nắm cổ anh lôi ra ngoài.
Trong phòng thẩm vấn, chỉ còn lại hai người là Vinh Phi và nữ sát thủ.
Nữ sát thủ nhìn Vinh Phi chằm chằm nói: “Tôi có thể nói hết với anh, nhưng mà, anh phải giúp tôi một chuyện.”
Vinh Phi không lên tiếng, chỉ là gật đầu, ý bảo cô nói đi.
Nữ sát thủ nói: “Từ khi tôi chào đời chưa từng được nhìn thấy cha mẹ, tôi cũng không có bất cứ người thân nào... Trên cái thế giới này, chỉ có một mình tiểu Bạch là đối xử tốt với tôi. Cậu ấy thật lòng tốt với tôi, nhưng mà, cái thân phận này của tôi, anh cũng biết.... Ngay cả tính mạng cũng không phải của mình. Tôi không muốn làm trễ nai thời gian của cậu ấy. Nếu anh có thể làm cho cậu ấy từ bỏ ý đồ với tôi, thì tôi sẽ nói hết tất cả cho cậu.
Vinh Phi cười lạnh: “Cô muốn tôi cùng diễn trò với cô? Giả vờ chúng ta là một đôi? Để cho tiểu Bạch từ bỏ ý định?”
Nữ sát thủ nhìn anh chằm chằm, Vinh Phi lạnh giọng hừ: “Không cần phức tạp như vậy, cô chỉ cần trực tiếp nói với tiểu Bạch, cô có bệnh AIDS, anh sẽ lập tức đời này cũng không muốn gặp lại cô.”
Nữ sát thủ nhìn Vinh Phi chằm chằm hồi lâu sau, đột nhiên bật cười: “Ai.... Tôi thật là hận anh! Nhưng mà, tôi lại không làm gì được anh! Tôi thật là hận đến ngứa răng! Vinh Tứ gia! Đời này, chỉ cần tôi không ૮ɦếƭ, anh sẽ phải vẫn luôn đề phòng tôi! Nói không chừng ngày nào đó tôi khó chịu trong lòng sẽ tìm anh gây phiền toái!”
Vinh Phi thờ ơ nói: “Giỏi thì cứ tới.”
Nữ sát thủ cũng không nói nhảm nữa, nói hết tất cả ra. Ngay cả nơi lão quỷ Bảo La ẩn núp cũng nói ra hết.
Vinh Phi lập tức cho người mang cô ta đi tắm, tính tình của cô gái này chính là nỗi đau đớn như thế nào cũng có thể nhịn được, nhưng lại không chịu nổi dơ bẩn!
Vinh Phi trở lại phòng làm việc, nói chổ Bảo La ẩn nấp ra. Diệp Đình lập tức cho người đi chứng thật. Kết quả! Lão quỷ Bảo La thật sự ở nơi đó!
Diệp Đình hăm hở, anh lấy một tấm bản đồ đặt lên bàn, cầm cây 乃út chỉ lên một cái đảo nhỏ ở Đại Tây Dương nói: “Tối hôm nay, phải xâm chiến tất cả kho hàng ở đây! Sáng mai, liền ra tay ở nơi này! Thừa dịp lão quỷ Bảo La không có ở nhà ông ta, nhất định phải thừa dịp thời cơ lần này để cho anh đầu lìa khỏi xác!”
“Được! Tối hôm nay sẽ hành động!” Nháy mắt Lôi Tuấn nhiệt huyết sôi trào! Tối hôm nay lão quỷ Bảo La nhất định sẽ ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ!
Đúng lúc ấy thì, đột nhiên Quân Dương gọi điện thoại đến: “Anh! Xảy ra vấn đề!”
Giọng nói của Quân Dương làm Diệp Đình chấn động! Anh lập tức mở loa lên làm cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe.
Quân Dương nói: “Rõ ràng đã làm ra thuốc giải, nhưng mà, sau khi anh Yến uống vẫn chưa có tỉnh lại.”
Quân Dương nói vô cùng khó khăn.... giọng của anh đều run rẩy nói: “Uống thuốc giải xong, tế bào ác.... cũng không có giảm bớt! thậm chí, rõ ràng trước kia đã áp chế tế bào ác sinh sôi, bây giờ.... sau khi uống thuốc giải này, ngược lại ngay cả áp chế tế bào sinh sôi nảy nở cũng không được nữa.”
“...” Nháy mắt trong phòng làm việc như bị đóng lại thành một tầng băng!
Thuốc giải không có tác dụng? Tế bào ác còn tăng trường “vù vù”?
Các vị Trung y và Tây y tham dự lần nghiên cứu này đều là những người có quyền uy và lực ảnh hưởng lớn nhất trong nước!
“Tại sao có thể như vậy?” Căn cứ thí nghiệm của Quân Dương ai ai cũng lòng đầy bàng hoàng!
“Vậy phải làm sao bây giờ??” Lúc chưa nghiên cứu ra thuốc giải, đều mong đợi thuốc giải được chế tạo xong, đó là hy vọng của bọn họ!
Nhưng mà, bây giờ.... Rõ ràng đã chế tạo thuốc giải xong!
Nhưng mà, hiệu quả.... lại không được như ý, không chỉ không cứu người tỉnh lại, ngược lại còn nghiêm trọng hơn trước kia! Như vậy còn hy vọng ở nơi nào nữa?
Tiếp theo, bọn họ phải làm sao?
Trước đây một chút, Quân Dương vốn là ngủ say mấy ngày, đột nhiên lại bị trợ thủ đánh thức: “Lão đại! Lão đại! Xảy ra chuyện, nhanh lên!”
Quân Dương vừa bò dậy liền nghe trợ thủ nói: “Chuyện không tốt! Tế bào ác còn sinh nôi nảy nở mạnh hơn trước kia nữa!”
Suýt chút nữa Quân Dương đã té xỉu! Chỉ cảm thấy đầu mình bị một cây 乃úa tạ đập mạnh xuống!
Vội vàng gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc! Thiên Mặc! Đã xảy ra chuyện, cậu mau trở lại!”
Lý Thiên Mặc đang giơ máy ảnh muốn chụp cảnh ánh nắng chiều ở sa mạc xinh đẹp, vừa nghe đến giọng nói gấp đến sắp khóc của Quân Dương, máy ảnh trong tay lập tức rơi xuống đất “Đông”
Anh sững sốt hồi lâu, nhặt máy chụp hình lên nhanh chân chạy trở về.
Quân Dương bức tóc, nháy mắt đã rơi vào một mảnh bóng tối. Anh thiếu niên đắc chí, tất cả đều xuôi gió xuôi nước, cho tới bây giờ đều chưa từng bị bất cứ khó khăn nào đánh ngã.
Nhưng mà, người đang nằm đó..... là anh em tốt thân thiết nhất quý giá nhất của anh! Anh lại bó tay hết cách!
Trái tim Quân Dương, đã đau đến sắp nổ tung!
Lăng Vi và Diệp Đình đồng loạt chạy tới, lúc Quân Dương nhìn thấy Diệp Đình, đột nhiên Quân Dương.... rơi lệ đầy mặt.
Ánh mắt bi thương kia của anh làm trong lòng Diệp Đình cực kỳ khó chịu... Diệp Đình nhanh chóng đi tới, Quân Dương đứng lên ôm anh: “Thật xin lỗi.... em quá vô dụng.”
Diệp Đình vỗ lưng khích lệ của anh: “Từ từ đi, để anh xem quá trình tế bào ác đó sinh sôi như thế nào.”
Vinh Phỉ cho Quân Dương hai quyền: “Tiền đồ đâu?”
Quân Dương khó chịu không nói nên lời.
Nhưng khi anh ta nhìn Diệp Đình và Vinh Phỉ, giống như có cây kim trong lòng.
Diệp Đình vỗ vai Quân Dương: “Không sao, sẽ có cách. Cậu dẫn ôi đi xem thử quá trình tế bào biến dị.”
Trước kia, Diệp Đình luôn chú ý tiến triển chỗ Hàn Yến, có Lý Thiên Mặc và Quân Dương ở đấy, anh cũng không lo lắng. Hơn nữa, tất cả mọi người đều rất nỗ lực, thật sự nghiên cứu ra thuốc giải.
Điều này anh cũng nghĩ gần giống, chẳng qua không nghĩ tới… Điều chế ra thuốc giải, nhưng sau khi Hàn Yến uống thuốc giải, không chỉ không khỏe lên, ngược lại nghiêm trọng hơn!
Diệp Đình đột nhiên cảm thấy tình hình nghiêm trọng, anh phải sang đây xem thử! Dù bỏ qua thời cơ tốt nhất để Gi*t Paul Luis! Anh cũng không thể mặc kệ anh em anh!
Quân Dương biết gần đây Diệp Đình bận đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có, anh đang chuẩn bị Gi*t Paul Luis, bây giờ xem ra, tất cả đều phải trì hoãn.
Diệp Đình ngồi trước máy vi tính nửa ngày, Lý Thiên Mặc cũng chạy về.
Lý Thiên Mặc thấy Diệp Đình, ưu tư căng thẳng sắp bùng nổ trong nháy mắt hòa hoãn lại. Không biết tại sao, vừa thấy Diệp Đình, tất cả mọi người đều bình tĩnh.
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc ngồi trước máy vi tính, cẩn thận nghiên cứu tế bào biến hóa, Diệp Đình nhìn công thức tính toán, hoàn toàn không sai.
Hơn nữa thuốc giải Quân Dương tạo ra cũng đúng hoàn toàn.
Nhưng mà… Tại sao Tiểu Yến uống xong thì càng ngày càng nghiêm trọng chứ? Lý Thiên Mặc sắp sụp đổ, bảo anh ta tính toán công thức lần nữa, không phải là không được, nhưng… Tính ra, cũng không trị hết cho Hàn Yến, vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàn toàn không thấy được hy vọng. Lý Thiên Mặc chỉ cảm thấy nhìn gì cũng đều là đen.
Buổi tối, Chính Hiền cũng trở lại, tuy cô đi lang thang bên ngoài, nhưng cô luôn chú ý tình hình nơi này.
Cô đi tới phòng bệnh của Hàn Yến, mẹ Hàn đang lau nước mắt, vẻ mặt ba Hàn buồn thiu. Đến lúc này, bọn họ mới thật sự cảm giác được nguy cơ!
Em gái Hàn Yến – Hàn Linh Tê đứng bên cửa sổ, đi qua đi lại. Ngón tay nhỏ dài xoa trán, móng tay đỏ thẫm khiến sắc mặt trông ảm đạm hơn.
Người Hàn gia thật sự lo lắng muốn ૮ɦếƭ.
Tần Sênh và Kaya thấy Chính Hiền đi vào, liền kêu cô ta qua ngồi. Lôi Đình, Hạ Tiểu Hi ngồi cạnh Chính Hiền, mọi người trong phòng không nói lời nào, Lôi Tuấn và Tần Sênh đi ra phòng bệnh, tìm Diệp Đình và Quân Dương cùng nhau nghĩ cách, ba Hàn cũng đi ra ngoài theo.
Trong phòng chỉ còn lại phụ nữ.
Hoa Đào bận bịu trước bận bịu sau, một hồi lau tay, một hồi lau chân. Một hồi đổi thuốc nước, một hồi đút nước, một hồi đổi túi đi vệ sinh.
Lôi Đình, Chính Hiền, Hạ Tiểu Hi và Kaya cùng phụ cô, mẹ Hàn khóc mãi, vừa khóc vừa đấm Ϧóþ cho con trai bà, bất tỉnh hơn nửa tháng, người cũng cứng đờ rồi!
Kaya đổi thau nước cho Hàn Yến, Hoa Đào lau mặt cho Hàn Yến.
Kaya đặt thau nước xuống, khoanh tay ngồi trên sofa, cô trừng mắt về phía cạnh cửa sổ. Kaya hừ một tiếng, nói: “Hàn Linh Tê, cô là em gái Hàn Yến, việc chăm sóc Hàn Yến, cô không chủ động gánh vác, cũng không nên chỉ đứng nhìn chứ?”
Kaya ở trong phòng bệnh cả buổi chiều, chỉ thấy Hoa Đào bận trước bận sau, mẹ Hàn, Chính Hiền, Lôi Đình, còn có Hạ Tiểu Hi đều là Hoa Đào nhờ bọn họ giúp gì, bọn họ liền giúp cái đó.
Hàn Linh Tê không động tới một đầu ngón tay.
Kaya cô là bạn của Hàn Yến, trong lòng cô sốt ruột, hy vọng Hàn Yến nhanh chóng tỉnh lại, nên cô nguyện ý phụ giúp những việc này, nhưng, cô không ưa! Đây chính là em gái ruột! Anh ruột mình hôn mê bất tỉnh, cô ta khoanh tay đứng nhìn? Còn có nhân tính không?
Mọi người đều nói “Bệnh lâu không có con có hiếu, nhân tình ấm lạnh tôi tự biết.” Ý là, bệnh nặng nằm liệt giường thời gian quá lâu, con cái hiếu thuận đi nữa cũng có lúc chán ghét oán trách, lúc nghiêm trọng, thậm chí một bóng người cũng không thấy.
Hoa Đào người ta và Hàn Yến không quen không biết, chăm sóc Hàn Yến hơn nửa tháng, gần được một tháng rồi! Người ta không có một câu oán hận nào!
Người ta còn từ chức Tổng biên tập lớn, một mực chăm sóc Hàn Yến! Những người bạn như cô cũng cảm thấy xấu hổ. Hàn Linh Tê vừa không có công việc, vừa không có nhiệm vụ đặc biệt, sao lại không chăm sóc anh mình?
Người nằm đó không phải là anh ruột cô ta?
Bình thường không đến cũng được đi, mọi người cho là Hàn Yến có thể lập tức tỉnh lại, ai ngờ vừa nằm liền nằm gần một tháng!
Uống thuốc giải xong, bệnh tình càng nghiêm trọng! Ai không lo lắng?
Kaya giận đến mức hận không thể đi lên tát Hàn Linh Tê hai bạt tai thật mạnh!
Hàn Linh Tê nhìn Kaya, lại nhìn Hoa Đào. Hàn Linh Tê nói: “Không phải có các người sao? Nếu các người không ở đây, tôi nhất định chăm sóc. Các người cũng làm hết rồi, còn bắt tôi làm gì?”
Sắc mặt mẹ Hàn trong nháy mắt trở nên khó coi, con gái này của bà thật sự quá kiêu căng rồi. Vì bà và ba Hàn vô cùng bận rộn, từ khi Hàn Linh Tê ra đời, bọn họ chưa từng ở bên dạy dỗ ngày nào, Hàn Linh Tê luôn sống cùng ông bà nội cô ta, ông bà cưng chiều cháu mình như một tiểu công chúa. Cái gì cũng không làm, đã thành thói quen.
Trong lòng Kaya dấy lên lửa giận, hóa ra Hoa Đào người ta phụ giúp là sai lầm! Người ta bận trước bận sau, làm việc ૮ɦếƭ bỏ trái lại là ςướק đoạt công việc của cô, làm xong hết chuyện của cô, người ta đáng đời à?
Kaya xưa nay không nuông chiều ai!
Kaya đứng lên, đi tới bên cửa sổ, quăng một cái tát: “Không làm gì thì cút ra khỏi phòng bệnh! Đừng ở đây làm chướng mắt!”
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nghe tiếng “ba” vang dội.
Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ, run run. Hoa Đào cực kỳ bình tĩnh tiếp tục lau иgự¢ cho Hàn Yến, Hàn Yến vốn trắng, nằm đây… da trắng như vật thể trong suốt.
Lúc Lăng Vi đi tới, thấy trong phòng bệnh gươm súng sẵn sàng.
Cô thấy tất cả mọi người đầy vây quanh giường bệnh, chỉ có Hàn Linh Tê đứng bên cửa sổ, Kaya đang xoa đầu ngón tay, giống như muốn đánh người.
Hàn Linh Tê thấy Lăng Vi đi vào, càng mất mặt, má trai cô ta đau đớn! Cô ta lớn như vậy, chưa từng bị anh tát: “Kaya cô là thá gì? Cô cũng không phải mẹ tôi! Cô có tư cách gì dạy dỗ tôi?”
Nói xong, cô ta vung tay muốn tát Kaya!
Kaya giận đến cực điểm! Đưa tay giữ lại cổ tay Hàn Linh Tê, một tay khác hung hăng tát mặt Hàn Linh Tê!
Kaya tức giận quát: “Tôi không phải mẹ cô, tôi thay anh cô dạy dỗ cô!”
Hàn Linh Tê nổi giận, cô ta hét to, muốn rút tay về, nhưng sức lực của Kaya quá lớn, siết chặt tay cô ta, cô ta động cũng không động được!
“Mẹ —— mẹ nhìn đi, cô ta đánh con!” Hàn Linh Tê tìm mẹ phân xử.
Lăng Vi cũng nổi lên lửa giận, người tốt như Hàn Yến, tại sao có thể có em gái gây phiền phức cho người khác như vậy chứ?
Mẹ Hàn giận đến run lẩy bẩy, bà nói với Hàn Linh Tê: “Chỗ này không cần con giúp, con mau về nhà đi.”
Hàn Linh Tê tức giận, hất tay đi ra ngoài.
Lúc tới cửa phòng bệnh, cô ta liếc mắt, trừng Lăng Vi: “Nếu các người không chữa khỏi cho anh tôi, các người không yên với tôi đâu! Còn có đám chuyên gia kia, mỗi một người đều như phế vật! Chút bệnh như vậy cũng không trị hết! Còn làm chuyên gia gì!”
Lăng Vi lập tức nổi giận! Vô cùng tức giận! Cô ta bị thiểu năng phải không? Ngu đần!
Tính tình Lăng Vi vốn không tốt, trực tiếp đâm cô ta: “Cô có bị bệnh không? Chưa uống thuốc à? Đồ kiến thức nông cạn! Ai không muốn Hàn Yến sớm tỉnh lại? Ai không lo lắng bằng Hàn Linh Tê cô? Chuyên gia người ta bận đến chóng mặt, ngay cả nước bọt cũng không có thời gian nuốt, không có thời gian ngủ, hơn nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba giờ! Người bình thường đều không chịu hổi! Huống chi bọn họ phải dùng lượng lớn bộ não mỗi ngày! Như thế mệt bao nhiêu, cô không biết sao? Cô bị ngu à? Đang nói tiếng người sao?”
Lăng Vi giận đến độ muốn vung tay đánh ૮ɦếƭ cô ta, nhưng Hàn Linh Tê chạy quá nhanh, cô không đuổi kịp, bằng không làm thế nào cô cũng phải nhấc chân hung ác đạp cô ta!
“Ngu đần!” Lăng Vi mắng một câu, cô cũng không để ý mẹ Hàn ở trong phòng có nghe được hay không, cô không nhịn được, cô muốn mắng người.
Lăng Vi giận đến cả người bốc cháy!
Nửa đêm, mẹ Hàn bảo mọi người đi nghỉ ngơi. Lôi Đình và Lăng Vi mang thai, thức đêm không tốt, hai người liền đi nghỉ trước. Kaya đi tìm Diệp Đình và Quân Dương xem cô có thể giúp gì không.
Việc chăm sóc người khác, cô thật sự không thể giúp gì nhiều. Lúc cô lên đại học, có học một môn thuyết tiến hóa tế bào, cũng không biết có hữu dụng hay không. Mặc kệ có giúp được không, dù sao cô cũng phải đi xem thử. Nếu không, không yên tâm.
Lúc Hàn Linh Tê tới, thấy Chính Hiền, Hoa Đào, Hạ Tiểu Hi và mẹ cô ta đang xoa vai, Ϧóþ chân cho Hàn Yến.
Mặt Hàn Linh Tê đầy không cam lòng đi vào, nhỏ giọng lầm bầm: “Đàn bà hèn hạ đó không phải cũng không ở lại sao? Còn không biết xấu hổ mà mắng tôi?”
Hạ Tiểu Hi là một trái hồng mềm, cô mơ mơ màng màng, cũng không nghe rõ Hàn Linh Tê nói gì.
Tuy Chính Hiền biết điều, tính cách tốt, thường xuyên bị khi dễ, nhưng chị em của cô bị người khác chửi rủa, cô không thể nhẫn nhịn!
Chính Hiền nói: “Kaya đến phòng thí nghiệm, người ta đi phụ giúp. Cô làm gì? Cô có tư cách gì soi mói tật xấu của cô ấy?”
Mẹ Hàn thấy bầu không khí lại căng thẳng, liền quát Hàn Linh Tê: “Hơn nửa đêm, con tới đây làm gì? Có thể giúp một tay thì giúp, không giúp được liền đi về nhà!”
Hàn Linh Tê ủy khuất nói: “Ban ngày con về nhà ngủ một giấc, nghĩ đến tối mọi người đều không có tinh thần, con tới chăm sóc anh con! Bây giờ con tới các người còn mắng con!”
Trong lòng mẹ Hàn tức giận, nhưng Hàn Linh Tê nói đúng, bây giờ Hoa Đào, Chính Hiền, Hạ Tiểu Hi đều mệt đến cay mắt, tay mỏi… Thức trắng cả đêm, sao thân thể chịu được.
Mẹ Hàn nói với bọn họ: “Các cháu đều đi nghỉ ngơi đi, dì và Linh Tê chăm sóc Tiểu Yến.”
“Được.” Ba cô gái đều không từ chối, lập tức về phòng mình ngủ. Ngày mai còn phải bận rộn. Đây là một quá trình lâu dài, phấn đấu gian khổ, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc