Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 214

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cô bấm số của Đào Hoa, Đào Hoa vô cùng vui vẻ nói: “Đúng, Quân Dương thật sự rất lợi hại! Còn có Trương lão tiên sinh cũng rất lợi hại! Ông còn mời rất nhiều cao thủ trung y tới, nếu không có Trương lão tiên sinh hết sức tương trợ, tuyệt đối sẽ không làm ra thuốc giải được!”
Lăng Vi đang nấu cháo điện thoại với Đào Hoa, đột nhiên Vương quản gia lại tới báo cáo: “Tiên sinh, phu nhân, có một đôi vợ chồng xông vào đường cảnh giới của chúng ta. Hai người kia đều là người quen của hai người, bọn họ là cha mẹ của Trương Diệc Đình. Bây giờ xe của bọn họ đang bị chúng ta canh phòng ngăn cản ở bên ngoài.”
Lăng Vi nói: “Tạm biệt” với Đào Hoa.
Cô bấm điện thoại trên tay, trong đầu nghĩ, lần trước Trương Diệc Đình cho một trăm người tới chặn cô, sau khi Diệp Đình tới đã mang Trương Diệc Đình đang té xỉu trở về.
Cha mẹ cô ta sao có thể không nóng nảy? Dù sao nhị gia của Trương Diệc Đình đã cứu Hàn Yến, bọn họ muốn một mạng đổi một mạng?
Lăng Vi nói: “Bảo bọn họ chờ, lát nữa tôi đi qua.” Trng viên biệt thự của Diệp Đình cũng không phải là ai cũng có thể vào được.
Diệp Đình lại nói: “Để bọn họ đến phòng khách của viện trước chờ một chút đi.”
Lăng Vi kinh ngạc ngước mặt lên nhìn anh, Diệp Đình đưa tay nhéo lên má cô: “Bên ngoài rất lạnh, em không nên chạy ra chạy vào, để cho bọn họ vào nhà cũng tiện cho em tiếp khách.”
Đột nhiên trong lòng Lăng Vi.... cảm thấy thật ấm áp giống như bị gió xuân lướt qua vậy, Diệp Đình ghét nhất là người xa lạ tới nhà. Lần trước Họa Triển đã phá lệ một lần....
“Được.” Nếu chồng thương cô như vậy, vậy thì cô nhất định phải nhận tình cảm của anh.
Lăng Vi không gấp gáp đi ra ngoài, mà là thoải mái mở nước và xà bông thơm ngát, mặc áo choàng tắm thử độ nóng. Cô vừa thêm nước, Diệp Đình vừa sấy tóc cho cô.
Diệp Đình nhìn sữa tắm trong tay cô chằm chằm hỏi: “Không phải những loại đồ trang điểm này đều có thành phần hóa học sao? Em hấp thu vào không tốt cho thân thể.”
“A! Đúng...” Chủ yếu nhất là không tốt với thai nhi! Đã rất lâu rồi cô chưa từng dùng đồ trang điểm, hôm nay muốn đi gặp khách nên cô mới muốn nhẹ thoa một ít lên mặt. Như vậy phải làm sao? Da thiếu nước cũng khó nhìn!
Diệp Đình nói: “Không phải chúng ta có dưa leo sao? Anh thấy trên ti vi có phim như vậy.”
“Ha ha, chồng.... xem ra anh rất hiểu biết về mặt này?” Lăng Vi ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn anh.
Diệp Đình nói: “Từ sau khi có vợ, cái gì cũng phải hiểu một chút. Bởi vì.... vợ thật sự là quá mơ hồ.”
Lăng Vi ngắt bên hông anh, kết quả cả người anh đều là bắp thịt, căn bản là không nhéo được.
Tiểu Khiết cắt dưa leo thành từng miếng nhỏ bưng vào. Lăng Vi nhìn vào trong khay rồi nói với tiểu Khiết: “Sau này, em không cần cắt.”
Cô muốn chính tay cắt! Ha ha ha --- đột nhiên cô nghĩ đến, say này dùng dưa leo và chuối tiêu luyện tay! Ha ha ha --- cho anh dám chọc giận em! Anh lại chọc em giận nữa em liền cắt của anh!
Nháy mắt Diệp Đình cảm thấy đầu gối bị trúng một mũi tên...
Lăng Vi đắp mặt, thoải mái thay quần áo xong liền đi đến phòng khách của viện trước.
Mẹ của Trương Diệc Đình cũng thay đổi thái độ lần trước, đôi mắt sáng trưng quan sát phòng khách của Diệp Đình.
Bà thật muốn sờ những món đồ cổ trên kệ kia, còn có cánh cửa vàng óng rực rỡ kia nữa.
Lúc Lăng Vi tiến vào, bà Trương nịnh hót: “Ai nha... Diệp phu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, lần trước.... ở trong nhà tôi..,. Ha ha ha... cô xem, Hàn tiên sinh cũng đã sắp tỉnh... có phải nên...?”
Lăng Vi đi tới, liếc bà: “Vị phu nhân này, bà nói gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Ách...” Mẹ của Trương Diệc Đình nghẹn lời, một chuỗi lời nói dài lúc nãy đã chuẩn bị nháy mắt bị nghẹn trở về.
Mẹ của Trương Diệc Đình lúng túng nở nụ cười: “Tôi nói.... Nhi già nhà chúng tôi đi hỗ trợ.... tìm ra thuốc giải giúp bạn tốt của cô.... Diệc Đình nhà chúng tôi.... vẫn còn ở.... nơi này của nhài.... ngài có thể.... hay không...” Bà nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói, vô cùng cẩn thận, từ lúc bắt đầu “cô” nháy mắt đã đổi thành “ngài”, đời này của bà vẫn chưa từng nói chuyện mà dùng chữ ngài này với ai cả, nhưng hôm nay trước khi tới, cả gia đình đã dạy bà nói.
Nói thật ra, mẹ của Trương Diệc Đình cũng hơi sợ Lăng Vi, bà vẫn luôn nhìn sắc mặt của Lăng Vi nói chuyện, nếu sắc mặt của cô trầm xuống, bà sẽ không nói ra nửa chữ, nói lời cuối cùng xong, lại bị sợ đến không còn âm thanh.
Lăng Vi liếc mắt nhìn bà.
Trương mẹ nuốt nước miếng, dùng cùi chỏ dụng tay của chồng bà.
Ba của Trương Diệc Đình vô cùng biết điều, mặc dù chưa từng gặp loại tình cảnh lớn như vậy bao giờ, nhưng mà, dù sao cũng là đứng đầu một nhà, anh trầm ổn, vô cùng thành khẩn nhìn Lăng Vi chằm chằm nói: “Diệp phu nhân, Diệc Đình nhà chúng tôi mua người Gi*t cô, là nó sai hoàn toàn! Nó làm ra chuyện sai lầm như vậy nên đưa vào tù bắn ૮ɦếƭ! Hôm nay, cho dù nó có ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ không càm thấy đáng tiếc. Làm người không thể đường đường chính chính, ở lại trên đời này, cũng là gieo họa cho người khác. Nếu không, còn cần luật pháp làm gì?”
Mẹ của Trương Diệc Đình giận đến đôi mắt đỏ như máu! Bà hét: “Ngao! *** mẹ ông! Đó là con gái ông! Cho dù con gái của ông lại sai đi chăng nữa thì nó cũng là do ông sinh ra!”
Ba của Trương Diệc Đình nói: “Nuôi mà không dạy là lỗi của cha! Tôi sinh con gái lại không có dạy dỗ thật tốt, tôi tình nguyện cùng nó đi bắn bia, tôi cũng không muốn nhìn thấy nó lại sống những ngày không biết liêm sỉ như vậy nữa.”
Mẹ của Trương Diệc Đình giận đến choáng váng đầu, bà nghiến răng nghiến lợi, lại không dám quá lớn tiếng, đè thấp âm thanh trong cổ họng lại, gầm nhẹ: “Ông im miệng cho tôi! Tôi cho ông tới không phải là để ông nói những điều này! Trước kia, không phải tôi đã dạy ông nói như thế nào sao? Ông điếc à?”
Sắc mặt Trương ba tái xanh nói: “Bà để cho tôi nói cái gì thì tôi phải nói cái đó sao! Trương Diệc Đình nó làm thương tổn Diệp phu nhân, mua một trăm người Gi*t một cô gái nhỏ như vậy! Nó còn lương tri sao? Nhị gia của nó cũng ở tại chỗ đó, nó thậm chí ngay cả Nhị gia của mình mà cũng phải Gi*t! Đây là đại nghịch bất đạo! Loại con gái như vậy, là tôi dạy không tốt! Tôi tình nguyện để quốc gia dạy thay tôi! Ăn cơm tù vẫn dạy không tốt thì bắn ૮ɦếƭ! Hy vọng lần sau nó đầu thai có thể làm một người tốt!”
Trương ba càng nói càng kích động, hiển nhiên từ đó đến giờ anh chưa từng đường đường chính chính nói chuyện như vậy, làm mẹ của Trương Diệc Đình giật mình đến đứng ngây ngốc ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lăng Vi nhìn Trương ba chằm chằm một hồi nói: “Cô ta ở chỗ của tôi rất tốt, chú nhất định muốn để cho cô ta trở về sao?”
Trương ba và Trương mẹ cùng nhau ngây ngẩn. hai người nhanh chóng đứng dậy nhìn Lăng Vi chăm chú.
Trương mẹ vội vàng ςướק lời: “Cám ơn đại ân đại đức của Diệp phu nhân! Coi ở mặt mũi của nhị gia, cám ơn diệp phu nhân tha cho Diệc Đình nhà tôi một mạng. Chúng tôi mang Diệc Đình trở về nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt! Nhất định sẽ để cho nó đến chỗ cô nhận sai!”
Lăng Vi cười lạnh, nói với bà: “Bà vẫn là đừng nói chuyện, bà vừa nói tôi lại muốn thay đổi ý định.”
Mẹ của Trương Diệc Đình bị nghẹn.
Lăng Vi nói với Trương ba: “Chí, lời nói của chú rất hay. Tôi có thể thả người. Nhưng mà, các người có từng nghĩ tới không.... tôi mang Trương Diệc Đình theo, cũng là đã cứu cô ta?”
TRên mặt Trương ba, Trương mẹ tràn đầy kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Lăng Vi nói: “Trương Diệc Đình nổi điên, muốn hơn một trăm người tới Gi*t tôi. Các người biết cô ta cho đám côn đồ đó bao nhiêu tiền không?”
Hai người nghẹn lời.
Lăng Vi còn nói: “Những tên côn đồ đó bị hộ vệ của tôi đánh bị thương nặng khắp người, tiền thuốc thang này, các người có biết cần bao nhiêu không? Trương Diệc Đình nào có tiền? Những tên côn đồ kia không lấy được tiền còn không phải muốn mạng cô ta sao? Tôi mang cô ta trở lại, những tên côn đồ đó không tìm ra cô ta, mạng nhỏ của cô ta là tạm thời giữ được. Các người không cảm thấy là phải cảm ơn tôi sao?”
Trương ba vội vàng quỳ xuống dập đầu cho Lăng vi, Lăng Vi đi tới, thân thiết kéo tay ông: “Chú, chúng ta người thông minh không nói bậy bạ. Nếu không phải xem ở mặt mũi của Nhị gia, tôi đã đưa cô ta vào tù từ sớm. Lăng Vi tôi làm việc cũng không nương tay. Một quả bom hẹn giờ giây giây phút phút đều muốn Gi*t tôi, thật sự là tôi không muốn giữ lại.”
Trương ba đau lòng ôm đầu: “Cô nói đúng! Căn bản là tôi không muốn đưa nó về. Nhi gia cứu bạn của ngài, đó là tấm lòng của bác sĩ, ai có bệnh đến xem bệnh chúng tôi đều sẽ trợ giúp. Cho tới bây giờ chúng tôi không có cái câu lấy mạng đổi mạng này. Từ xưa đến nay cũng không có như vậy. Làm sao, ông là bác sĩ, đi chữa hết bệnh cho bệnh nhân còn yêu cầu bệnh nhân phải thả tên tội phạm Gi*t người ra ngoài? Cái người phạm tội Gi*t người này vẫn là đã Gi*t chủ nhân của cậu. Không có nói như vậy được!”
Lăng Vi gật đầu, đột nhiên Trương mẹ khóc: “Diệp phu nhân.... cô đừng nghe ba nó nói bậy.”
Đột nhiên Trương ba rống lên: “Bà im miệng đi! Cái nhà này, sau này đều là do tôi định đoạt!”
Trương mẹ chấn động, bị sợ đến co rút cổ. Giống như con rùa đen rút đầu vậy.
Lăng Vi thấy khí thế của Trương ba, không chút nào bị Trương mẹ gù dọa, lúc này mới nó: “Người, chú có thể mang đi. Cô ta ở chỗ tôi tôi còn phải cho cô ta thêm một chén gạo. Đưa vào tù cũng là lãng phí lương thực của quốc gia. Các người có dạy dỗ tốt hay không đó là chuyện của các người. Với tính tình này của Trương Diệc Đình, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi dám cam đoạn, cô ta ở bên ngoài xã hội, kết quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn là đi vào nhà tù lúc này.”
Nháy mắt mẹ Trương oán hận nhìn Lăng Vi chằm chằm.
Lăng Vi lười nói chuyện với bà, trực tiếp nói với Trương ba: “Ngày đó trên bàn cơm, không phải Trương Diệc Đình bị ói sao? Đó là cô ta mang thai đứa bé của người khác. Người bao nuôi cô ta đã có vợ, chú suy nghĩ một chút, phu nhân chính thức của người ta sẽ tha cho cô ta sao? Thủ đoạn của những phu nhân nhà giàu còn ác độc hơn chúng tôi nhiều. Người ta sẽ giữ một đứa con riêng cho chồng mình, tới chia tài sản với con mình hay sao? Những lời khác tôi cũng không muốn nói nhiều, điểm đến thì ngừng, có thể hiểu hay không thì chính các người suy nghĩ.”
“Cám ơn! Cám ơn!” Trương ba ngàn ân vạn ta, ông hoàn toàn hiểu ý của Lăng Vi. Trương Diệc Đình chọc họa lớn, bây giờ không thể mang cô về nhà. Chỉ cần bước vào thôn một bước, những tên côn đồ kia sẽ đòi tiền cô, nếu không có tiền, phải Gi*t ૮ɦếƭ cô. Cũng không thể để cho cô tiếp tục làm tiểu tam, hẳn là vợ của người đàn ông kia đã phát hiện cái gì, nói không chừng lúc trở về, không chỉ có không sinh đứa bé ra được, mà ngay cả chính cô cũng đã ૮ɦếƭ trong tay người ta.
Lăng Vi không nói nhảm nhiều nữa, để cho Vương quản gia mang bọn họ đi gặp Trương Diệc Đình.
Với loại tính cách này của Trương Diệc Đình, Lăng Vi đều không thẻm để ý đến. Chỉ cần đặt Trương Diệc Đình vào xã hội thượng lưu, chưa đầy một phút đã bị người ta Gi*t ૮ɦếƭ.
Cần gì phải làm dơ tay của mình.
Loại người như Trương Diệc Đình sẽ có nhiều người dạy dỗ cô ta, để cho cô ta từ từ “trải nghiệm” đi, sẽ có nhiều người nguyện ý “dạy” cô ta, cái gì mới gọi là ác độc chân chính! Từ từ xem đi.”
Sau khi ba mẹ Trương Diệc Đình rời đi, Vương quản gia lại tới báo cáo: “Phu nhân, có một đôi vợ chồng họ Lâm muốn gặp ngài.”
“Họ Lâm?”
Vương quản gia nói: “Tôi mới vừa hỏi thân phận của họ, vị tiên sinh kia là quán trưởng của một võ quán, vị nữ sĩ kia dạy đại học.”
Trong lòng Lăng Vi đã đoán ra, là ba mẹ Lâm Kha?
Hai người này, cô không phải rất muốn gặp. Hơn nữa, cô rất mệt... liền nói với Vương quản gia: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc trước.”
Vừa nói vừa đi trở về phòng ngủ.
Trong đầu Lăng vi nghĩ, xem chỗ này của cô là chỗ nào? Muốn tới thì tới? Con gái mấy người trộm con chip của tôi, còn muốn bán năm trăm triệu... tôi lại không có tình cảm gì với cô ta, tại sao lại phải gặp các người?
Lâm Kha của các người là gì? Tôi là thân thích hay bạn bè của mấy người? Các người xem tôi là cái gì? Hơn nữa, chuyện này.... đến tìm cô có ích lợi gì? Cảnh sát bên kia đã nắm giữ tất cả chứng cứ, không phải cô nói thả người là có thể thả người ra.
Cô cũng không phải là tư pháp, cô không có quyền lực lớn như vậy! Hơn nữa, cho dù cô là quan tòa, cô cũng không thể nói thả người là thả người!
Vẫn còn nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy đây, cảnh sát, quan tòa, tòa án đã bắt đầu thụ lý rồi, tìm cô có ích lợi gì?
Lăng Vi liền trực tiếp đi ngủ. Ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác bên cạnh cô có một vật nặng, cô chui về phía đó ủi ủi, đưa tay ôm eo anh: “Chồng.... Sao trên người anh không lạnh?”
Diệp Đình cười hôn cô, trước khi anh tới đã sưởi ấm rồi, chính là sợ làm cho cô lạnh.
Diệp Đình ôm cô ngủ, Lăng Vi mơ mơ màng màng nói: “Ba mẹ Lâm Kha muốn gặp em, em không gặp.”
“Ừ.” Diệp Đình vuốt lưng cô: “Muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì cứ để bọn họ chờ ở đó.”
Lăng Vi hé miệng cười, chồng cô giống cô, chính là giả vờ như vậy, thì tính sao!
Diệp Đình đưa bàn tay ấm áp vào áo, sờ bụng cô: “Vợ, sao hai vật nhỏ này không có động tĩnh?”
Lăng Vi cảm thấy buồn cười: “Còn chưa được bốn tháng đâu? Chờ đến bốn tháng sẽ cảm nhận được máy thai. Bây giờ, còn chưa tới thời điểm.”
“Ừ...” Diệp Đình tính ngày, bốn tháng? Cũng sắp.... còn chưa được nửa tháng nữa!
Đột nhiên Diệp Đình dời bàn tay lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú: “Vợ, không cảm giác được máy thai, nhưng em lại ít vận động rồi. Em vận động nhiều một chút bọn nhỏ mới nguyện ý động đậy. Em quá lười, đứa bé cũng lười như em vậy.”
Lăng Vi tát một cái qua: “Cút qua một bên đi, là chính anh muốn vận động với em! Anh nghĩ em ngu chắc? Anh chính là thiếu bị đánh! Mau ngủ, bớt nói nhảm!”
Thật ra thì Diệp Đình chỉ muốn trêu chọc cô một chút, vợ thâи áι của anh lúc ngủ chu miệng nhỏ vô cùng khả ái. Gương mặt đẹp mềm mại cũng đẫy đà hơn rất nhiều, tròn vo thật là muốn nhéo mấy cái....
Diệp Đình ôm lấy, hôn gương mặt nhỏ nanh của cô, hôn đôi môi nhỏ xinh của cô.
Lăng Vi ôm cổ, ôn nhu nhìn anh. Đột nhiên Diệp Đình bật cười:“Đi ngủ đi ngủ.... em chủ động như vậy anh sẽ không kềm ném được.”
Lăng Vi cười nhạo anh: “Anh chỉ có chút định lực đó thôi sao! Khinh bỉ anh! Anh nhìn xem em, hôn như thế nào cũng không sao!”
“Phải không?” Diệp Đình không phục: “Anh xem em là càng gấp gáp hơn anh.” Ngón tay anh từ trên eo dời xuống, Lăng Vi đạp anh một cước bay ra xa: “Cút --- bà chính là không muốn, sao vậy!”
Diệp Đình vừa cười làm làm vừa than thở nói: “Hai thằng nhóc con này! Chờ bọn nó sinh ra lão tử nhất định sẽ đánh bọn nó sưng mặt sưng mũi!”
Đột nhiên Lăng Vi nhớ tới một truyện cười, cô nói: “Lúc em lên đại học, bạn cùng phòng ngủ nói với em và Hạ Tiểu Hi một chuyện cười, hai người chúng em nghe không hiểu. Bây giờ suy nghĩ lại, thật là siêu cấp thú vị.”
Diệp Đình hỏi cô: “Chuyện cười gì, nói anh nghe thử xem.”
Lăng Vi nói: “Khi đó, nữ sinh kia hỏi em và Hạ Tiểu Hi: Có một người đàn bà sinh thai đôi, lúc hai đứa bé ra đời, bé trai giơ tay chỉ lên đầu ba nó, mắng: Con chỉ vào mặt ba, ba vui mừng không? Cô bé kia nhổ nước miếng lên mặt ba nó: Con phun lên mặt ba, ba vui mừng sao?! Tại sao?”
“...”
Chân mày Diệp Đình nhíu lại, dường như nghe không hiểu. Lăng Vi bụm miệng cười: “Chồng, anh thật thuần khiết... Lúc ấy em nghe xong cũng là biểu tình này...”
Cái biểu tình này... nói cách khác, chính là mặt đầy ngu ngốc...
Diệp Đình còn đang ngu ngơ đâu, liền nghe Lăng Vi nói: “Nghe không hiểu đúng không? Ha ha ha ha ha ---- Diệp Đình... Anh cũng có ngày hôm nay, còn có chuyện mà anh nghe không hiểu, ha ha ha ---”
Diệp Đình nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu rõ: “Nghe không hiểu, tại sao cặp sinh đôi đó vừa sinh ra đã biết nói chuyện?”
“Phốc ---” Lăng Vi cười đau bụng: “Điểm chính không phải là sinh đôi biết nói chuyện! Trời đất ơi, ý ở đây.... chủ yếu là nội dung bọn nó nói! Là nội dung!”
Nội dung? Cũng không hiểu....
Lăng Vi cười đến sắp rút gân, cô bò dậy quỳ trên giường nói: “Bởi vì, sau khi đàn bà mang thai, đầu của đứa bé đều là hướng xuống dưới. Bởi vì phải vào chậu, đầu của đứa bé trút xuống dưới mới sinh ra thuận lợi được.”
Diệp Định lại ngu ngơ, vẫn là không hiểu.... Cái này có liên quan gì đến truyện cười? Chỉ đầu ba? Nhổ nước miếng lên mặt ba... thật bẩn!
“Trời đất ơi, cười ૮ɦếƭ em rồi, ha ha ha ha...” Lăng Vi cười đến lăn lộn, đột nhiên cô nhãy cẫng lên.
Mau chóng kéo ngăn tủ ở đầu giường ra lấy cho Diệp Đình một trăm vé mời: “Mau đi phòng buôn bán bổ sung chỉ số thông mình!”
Diệp Đình muốn ૮ɦếƭ.... rốt cuộc có ý gì?
Lăng Vi nín cười, cẩn thận nói cho anh: “Bởi vì đầu của đứa bé trút xuống dưới mà! Lúc đàn ông làm cái gì đó, ai nha! Anh tự suy nghĩ, anh tự suy nghĩ một chút!”
“Phốc ---” Nghiêm túc như Diệp Đình.... cũng phun đầy mặt Lăng Vi.
Aiz! ông trời của tôi ơi.... thật là mệt ૮ɦếƭ tôi! Diệp Đình cười to “ha ha”, Lăng Vi cũng cười to “ha ha”!
Lăng Vi còn nói: “Nữ sinh kia nói chuyện cười mờ mịt này, trên mặt của em và Tiểu Hi tràn đầy ngu ngơ, cô ấy giải thích cho em xong, em giả vờ nghe hiểu, thật ra thì không biết gì cả. Cho đến khi em mang thai, thường xuyên nhìn những loại sách về phương diện này em mới đột nhiên nghĩ ra.”
Diệp Đình ôm cô cười: “Vợ anh quá thuần khiết....”
Lăng Vi cũng ôm anh cười: “Chồng em cũng thuần khiết....”
Đột nhiên Diệp Đình nhón dậy, sờ sờ phía trên cô cười xấu xa nói: “Hay là hai chúng ta làm chút chuyện không trong sáng đi?”
Lăng Vi cắn răng trừng mắt nhìn anh: “Anh này, sao lại không thể khen như vậy chứ! Mới vừa khen anh xong, anh liền bắt đầu đắc ý!”
Diệp Đình chế nhạo cô nói: “Nhìn xem thử, nhìn xem thử, lại xấu xa nữa! Anh nói đúng, nói thêm mấy chuyện cười nữa, hai ta giải trí một chút, xem thử xem em nghĩ như thế nào?”
“...” Đột nhiên Lăng Vi muốn đánh anh một trận, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Đình ôm cô, dùng sức Ϧóþ Ϧóþ cánh tay cô, đè môi mỏng xuống, hung hăng hôn lên môi cô, thật giống như thích cô đến nghiến răng nghiến lợi vậy.
“Vợ, anh thật là quá yêu em, không thể rời bỏ em.” Anh dùng sức hôn cô.
Trong lòng Lăng Vi ấm áo, thật hạnh phúc. Anh vỗ lưng của cô: “Mau đi ngủ đi. Anh ôm em ngủ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc