Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 210

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi đứng lên, không muốn nói thêm gì nữa. Cô vừa bước ngang qua tiểu Bạch hai bước liền quay đầu nói với Lâm Kha: “Là bây giờ cô mới biết sai? Hay vẫn luôn biết sai nhưng thủy chung vẫn không chịu sửa lại?”
Đột nhiên giọng nói của Lăng Vi lạnh xuống: “Lâm Kha... lúc ở sở nghiên cứu, tôi chủ động nói xin lỗi với cô, nói tôi oan uổng cô, khi đó cô không nhân ra mình sai lầm rồi sao? Lúc cô cầm con chip của tôi về nhà, cô không nhận ra là mình sai lầm rồi sao? Lúc cô liên lạc với người khác, cô không nhận ra mình sai lầm rồi sao? Cô tới kho hàng, vẫn còn mướn nhiều tên côn đồ ở chợ đen như vậy, để tránh bị đen ăn đen! Cô trả giá với người bán, chỉ đơn giản là muốn cho tôi một bài học như vậy thôi sao?”
Giọng nói của Lăng Vi càng ngày càng lạnh: “Hai giờ đêm! Lúc mẹ cô kêu cô về nhà, cô không có nửa điểm áy náy? Cô chỉ nghĩ, mau chóng cầm được tiền!”
“Dạy dỗ? Cho tôi chút dạy dỗ?” Lăng vi cười lạnh: “Đừng tự nói mình vô tội như vậy! Cô chính là tham tiền! Hai trăm triệu, cô liền bán đứng linh hồn của mình! Trước kia, tôi còn rất đồng tình với cô, cảm thấy cô là một nhân tài, cho nên cũng không bởi vì tôi không thích cô mà điều cô đi. Nhưng mà... tất cả những gì cô làm, thật là làm cho người ta không cách nào tha thứ! Bây giờ tôi nhìn thấy cô, đều cảm thấy chán ghét!”
Cút con mẹ nó đồng tình đi, cô đi ૮ɦếƭ sớm một chút đi!
Lăng Vi xoay người, lấy con chip của mình lại, “bịch…bịch…bịch” chỉ vài bước đã đi xa.
Đám người hình cảnh lập tức nhét Lâm Kha vào xe cảnh sát. Nhưng mà, xe không có lập tức trở về bót cảnh sát, mà là, chờ đợi bắt một con cá lớn.
Tiểu Bạch ngồi trong xe mà Diệp Đình đã sắp xếp, mơ mơ màng màng mặc cho người ta định đoạt. Bây giờ anh.... cần phải làm gì tiếp theo cũng không biết.
...
Trong иgự¢ anh ôm chặt vali đựng con chip giả. Đến bây giờ anh còn không biết con chip này là giả đâu.
Xe chạy một đường về phía trước. anh cho là bây giờ chỉ cần cầm con chip trở về giao cho Diệp Đình là được, xem như là hoàn thành nhiệm vụ.
Trong phòng sách, Diệp Đình nắm tất cả trong tay, đang suy nghĩ.... làm sao có thể dụ đích thân Vương Vinh Diệu đi ra?
Chẳng qua là bắt đàn em của anh, không có chút tác dụng nào... chỉ có lão già kia đích thân ra tay mới xem như là bắt dược ông ta. Bắt Vương Vinh Dự thì chẳng khác nào diệt trừ được một tên kình địch lớn nhất của tiểu Vi!
Năm đó, thảm án của ba mẹ tiểu Vi, mặc dù người cầm đầu là Vương Hân Bình, nhưng nhất định cũng phải có sự tham gia cũa Vương Vinh Diệu. Nếu không, tại sao Vương Hân Bình lại nghi kỵ như vậy, đầu tiên là gả cho Lãng Trí, tiếp theo liền dời tất cả tài sản của Lăng thị đi.
Không có Vương Vinh Diệu chỉ điểm sau lưng, chỉ bằng cái đầu heo Vương Hân Bình đó làm sao có thể làm mọi việc hoàn mỹ không chê vào đâu được như vậy.
Diệp Đình suy nghĩ một hồi, lập tức gọi cho tài xế của tiểu Bạch, bảo anh lập tức dừng xe!
Nháy mắt tài xế của tiểu Bạch liền đạp thắng gấp, xe “Chi ---” liền dừng! Đầu của tiểu Bạch đập vào trên ghế dựa trước mặt một ái “Ầm”: “૮ɦếƭ tiệt --- Cậu đang làm gì vậy? Điên rồi sao?”
Tiểu Bạch che đầu, sờ lên. Má ơi --- bị u một cục lớn!
Lớn như một quả trứng gà vậy!
Tiểu Bạch đau đến “Gào khóc” thảm thiết, không ngừng hỏi anh: “Làm gì vậy? Dừng xe làm gì? Tại sao còn chưa đi?”
Con chip vẫn còn trong tay anh, món đồ này trị giá mấy trăm triệu, tê dại cả trứng! Nếu để cho anh làm mất Diệp Đình nhất định sẽ liều mạng với anh!
Tiểu Bạch bi kịch... Bây giờ còn chưa biết.... con chip trong tay anh là giả đâu...
Anh còn bận tâm như vậy.
Tài xế của tiểu Bạch căn bản là không có để ý đến anh, trong tai nghe của anh truyền tới tiếng nói của Diệp Đình: “Tôi cho trực thăng phi cơ qua đó, các người ở tại chỗ chờ lệnh! Coi chừng tiểu Bạch, đừng để cho anh rời đi!”
“Dạ, tiên sinh!”
Tài xế của tiểu Bạch... là thành viên của tiểu tổ ám ảnh. anh lập tức nháy mắt với số hai và số năm phía sai, số hai và số năm ngồi bên cạnh tiểu Bạch, kẹp anh ở giữa.
Tiểu Bạch buồn rầu: “Hai tên đàn ông các người tới gần sát tôi như vậy làm gì?” Mơ ước cúc hoa của lão tử sao? Không có cửa đâu!
Trong phòng làm việc của Vương Vinh Diệu đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
“Chủ tịch! Có lẽ mọi chuyện có biến! Xe của Bạch tiên sinh đột nhiên dừng lại, bọn họ không có đi đến deim963 mai phục của chúng ta.”
Vương Vinh Diệu trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, bọn họ phát hiện có mai phục sao?”
Đối phương nói: “Có lẽ không phải.... Hẳn là trước đó bọn họ đã có kế hoạch, đại khái là sợ bị mai phục, cho nên Bạch tiên sinh còn chưa tới chỗ chúng ta mai phục anh đã dùng trực thăng phi cơ.”
“Cái gì?” Vương Vinh Diệu giật mình nói: “Tiểu Bạch dùng trực thăng phi cơ? Bây giờ con chip đang ở trên trực thăng phi cơ sao?”
“Đúng vậy.... chủ tịch. Có người thấy Bạch tiên sinh xách một cái vali lên trực thăng phi cơ.”
Vương Vinh Diệu nghiến răng nghiến lợi! Thằng nhóc đê tiện này, có thật nhiều tâm tư!
Xung quanh kho hàng, tiểu Bạch mai phục một số sức chiến đấu lớn, làm cho anh không thể không sắp xếp vị trí ςướק bóc thật xa.
Ai có thể nghĩ đến, thằng nhóc kia lại.... còn chơi một tay như vậy... cái thằng súc, sinh này! Bình thường cũng đâu có thấy anh quỷ quái như vậy?
Vương Vinh Diệu lập tức gọi điện thoại, điều động trực thăng phi cơ của mình đuổi theo! Cho dù như thế nào, trước tiên phải biết được nơi đặt chân của thằng nhóc kia! hôm nay có thể ςướק được thì ςướק, không ςướק được, thì chậm rãi bày kế hoạch!
Dù sao, cái con chip này anh là kiên quyết muốn cầm vào tay! Nhất định không thể để cho Lan Mị lấy được, càng không thể tiện nghi cho Lăng Vi con tiện nhân kia.
Trước kia anh vẫn không có để Lăng Vi trong lòng, bởi vì, anh cho là.... Lăng Vi chỉ là một con nhóc lừa đảo, có thể tạo nên sóng gió gì được? Lời nói trong lòng, anh chính là không xem trọng cô.
Nhưng mà... bây giờ nhìn lại.... con nhóc này vẫn là có chút bản lãnh. Lại có thể nghiên cứu ra kỹ thuật tân tiến như vậy. Chỉ bất quá, chỉ số thông minh chỉ biết dùng để thiết kế mà không chia chút nào ra để phòng bị người khác.
Một người ngu ngốc như vậy, nói cho cùng, còn không phải là thiết kế, nghieen6 cứu ra kỹ thuật mới thay người khác sao. Cho dù là anh giành được, hay bị Lan Mị ςướק đi.
Quay đầu lại, thì con nhóc lừa đảo đó vẫn là không còn gì cả!
Lan Mị ơi Lan Mị... Làm sao con chip lại đến trong tay của Lan Mị chứ?
Vương Vinh Diệu cực kỳ lo lắng Lan Mị sẽ lấy được con chip này.
Bởi vì, trong phạm vi cả nước, toàn bộ ngành xe hơi ngoại trừ “Lan Mị” thì chính là “Hào Duệ” bọn họ chiểm lĩnh mức tiêu thụ cao nhất. Mà lượng tiêu thụ trong nước lại càng chiếm số thứ tự trên thế giới.
Nếu Lan Mị lấy được con chip này, các công ty nhỏ khác lại càng không có đường sống. Mà mức tiêu thụ của Hào Duệ bọn họ cũng sẽ bị thương nặng!
Ngược lại thì sao? Nếu như bọn họ lấy được con chip này, ha ha --- lão nhị vạn năm là anh! Sẽ phải xoay mình làm chủ nhân rồi!
Đến lúc đó, Lan Mị, cũng bất quá là một con kiến nho nhỏ dưới lòng bàn chân của anh mà thôi!
Nghĩ tới những thứ này....
Vương Vinh Diệu càng là nhất định phải cầm được con chip trong tay!
Anh điều động trực thăng phi cơ một đường đuổi theo trực thăng phi cơ của tiểu Bạch, bởi vì, mục tiêu của trực thăng phi cơ quá lớn, muốn tìm thấy bóng dáng của một trực thăng phi cơ trong thành phố là chuyện không hề có chút khó khăn nào. Nhưng mà, trực thăng phi cơ đi quá xa sẽ rất khó đuổi kịp.
Cũng may, trước khi trực thăng phi cơ của tiểu Bạch bay khỏi thành phố thì Vương Vinh Diệu đã phái trực thăng phi cơ đuổi theo.
Hai chiếc trực thăng phi cơ cách rất xa, nhưng mà, vẫn có thể xác định vị trí của đối phương được.
Đầu tiên, cơ trưởng của trực thăng phi cơ mà tiểu Bạch đang ngồi phát hiện khác thường, chỉ chỉ cho Kiệt Sâm đang ngồi kế tiểu Bạch.
Kiệt Sâm lập tức bào cáo với Diệp Đình: “Tiên sinh, phía sau có trực thăng phi cơ đuổi theo.”
Diệp Đình cong môi cười: “Cá mắc câu, câu nó đi. Đừng bay chậm quá, tránh cho đối phương sinh nghi, làm theo phản ứng bình thường đánh lạc hướng anh.”
“Dạ!”
Kiệt Sâm lập tức cầm máy truyền tin lên, thông qua loa của buồng phi cơ nói với tiểu Bạch: “Bạch tiên sinh ---- phía sau.... thật giống như có một chiếc trực thăng phi cơ đang đuổi theo chúng ta!”
Tiểu Bạch hoảng sợ nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đen nhánh không thấy gì cả! Di? Cách rất xa.... dường như nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ... vừa mới chợt lóe lên!
Tiểu Bạch nóng này: “Cái con mẹ nó, bay nhanh lên một chút! Bọn họ là muốn tới ςướק con chip!” Tiểu Bạch cũng đổ mồ hôi, mấy trăm triệu ---- nếu con chip này bị mất, Diệp Đình còn không lấy cái mạng nhỏ của anh?
Tiểu Bạch không ngừng thúc giục: “Mau mau chạy! chạy mau lên! Sao các người lại bay chậm như vậy?”
Kiệt Sâm nói: “Tăng tốc!”
Cơ trưởng của phi cơ vẫn luôn tăng tốc độ ---
Phía sau, cơ trưởng của chiếc trực thăng phi cơ kia phát hiện trực thăng phi cơ phía trước đột nhiên tăng tốc độ, vội vàng báo cáo với Vương Vinh Diệu: “Chủ tịch! Chiếc trực thăng phi cơ phía trước phát hiện chúng ta, vẫn luôn tăng tốc độ!”
“Đuổi theo!” Nếu đã bị phát hiện liền không còn gì cố kỵ nữa!
Vương Vinh Diệu ra lệnh: “Bất kể giá nào, nhất định phải ςướק được con chip! Tôi lập tức phái thêm người cho cậu!”
“Dạ! Chủ tịch!”
Cơ trưởng của trực thăng phi cơ lập tức gửi tọa độ cho Vương Vinh Diệu, Vương Vinh diệu cho đoàn xe ở gần đó đi tiếp viện trực thăng phi cơ.
Trực thăng phi cơ của tiểu Bạch có lúc cũng sẽ phải hạ xuống, chỉ cần hạ xuống là anh có thể phái người tới ςướק bóc!
Hai chiếc trực thăng phi cơ liều mạng bay về phía trước, đoàn xe phía dưới sắp hàng thành từng đội từng đội giống như con kiến vậy chạy theo, có xe lạc đội, cũng có xe bổ sung vào.
Nháy mắt tiểu Bạch liền sợ hãi: “Đây là muốn làm gì? Còn để cho chúng ta hạ xuống hay không?” anh vội vàng chạy tới cửa buồng lái nói: “Kiệt Sâm, trực thăng phi cơ của chúng ta còn bao nhiêu xăng?”
Kiệt Sâm cũng ngây người....
Kiệt Sâm nói: “Cậu yên tâm đi, còn có thể bay sáu giờ. Sáu giờ, đã đủ để bỏ rơi bọn họ. hơn nữa, chúng ta chỉ cần tùy tiện hạ xuống vị trí nào đó đều sẽ có một nhóm chuyên gia lớn đến bảo vệ. Nhất định sẽ không để cho ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Ai má ơi.... sao cậu không nói sớm!” Tiểu Bạch vỗ vỗ trái tim còn đang sợ hãi: “Làm tôi sợ thế này....” Hơn nửa đêm, có cần kích thích như vậy hay không? Trước là cảnh sát đại chiến kẻ trộm, sau lại là trực thăng phi cơ tuyệt địa theo dõi! Kích thích hơn chính là, anh lại là nhân vật chính --- a ha ha....
Đột nhiên Kiệt Sâm nghe được tiếng cười điên cuồng đằng sau cánh cửa...
Trong đầu Kiệt Sâm nghĩ: “Tiểu Bạch điên rồi....”
Tên này bị não tàn thời kỳ cuối, tuyệt chứng, không còn cách nào trị nữa!
Trừ phi cắt bỏ hết toàn bộ đầu óc của anh... mới có thể trị bệnh này được....
Tiểu Bạch nhìn chiếc trực thăng phi cơ phía sau chăm chú: “Làm sao vẫn gần như vậy nha! Một chút cũng không bỏ rơi bọn họ được sao?”
Kiệt Sâm mở cửa buồng lái, lại trưng cầu ý kiến của anh: “Bạch tiên sinh, vẫn luôn đuổi theo như vậy có thể chúng ta sẽ bị bọn họ đuổi kịp, không bằng tìm một chỗ hạ xuống trước rồi mau chóng di dời con chip đi?”
Tiểu Bạch không biết có bao nhiêu âm mưu trong đây, ngu ngơ gật đầu: “Được! Mau lên một chút, mau một chút đi!”
Trực thăng phi cơ hạ xuống ở một nơi đất bằng tại ngoại ô.
“Đây cũng quá sai rồi chứ?” Tiểu Bạch hơi sợ. Nơi này vô cùng hẻo lánh, có một khu biệt thự bên trái cách đó không xa. Còn dư lại chính là một mảnh tuyết trắng mờ mịt. Trời, ngược lại cũng không tối lắm.
Lúc tiểu Bạch đang từ trên trực thăng phi cơ đi xuống, mắt mở ti hí nhìn khắp nơi: “Chuyên gia bảo vệ đã nói đâu? Sao lại không có ai cả?”
Tiểu Bạch vô cùng sợ ૮ɦếƭ, anh còn tương lai tốt đẹp phía trước! Nếu anh lại ૮ɦếƭ như vậy, gia sản lớn thế kia xem như là tiện nghi cho người khác rồi!
“Gào khóc” Cơn gió bắc nhỏ thổi anh chảy nước mắt nước mũi ròng ròng. anh mặc một chiếc áo choàng dài màu xám tro che kín người, trong đầu nhgi4 cảnh sát nằm vùng này cũng không dễ làm... Hơn nửa đêm không được ngủ, còn phải phập phồng lo sợ bị kẻ địch đuổi theo chạy khắp thế giới... anh giơ tay lên chà sát chóp mũi bị lạnh đến đông cứng.
Kiệt Sâm nhìn bộ dạng kia của anh thật là muốn cười. Nhưng lại phải kềm nén, Kiệt Sâm nhỏ giọng nói: “Bạch tiên sinh, xin yên tâm đi. Người bảo vệ chúng ta ở trong bóng tối, sẽ không để cho chúng ta có nguy hiểm.”
“AAA, vậy thì đi mau đi, thừa dịp bây giờ trời còn tối... mau chóng đứng lên đi.” Bây giờ cũng đã là hơn ba giờ đêm rồi, hai mí mắt của tiểu Bạch đánh nhau liên tục, đầu cũng ngã trái ngã phải... Buổi tối hôm nay, thật là vừa mệt, vừa kích thích, làm cho anh đau đầu vô cùng...
tiểu Bạch dè dặt nhìn bốn phía: “Xe của chúng ta đâu?”
“Tới rồi!” Kiệt Sâm chỉ về phía trước: “Mau lên xe, chúng ta đến chỗ tiếp ứng gần đây nghỉ ngơi tạm.”
“Quá tốt! Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi!” Tiểu Bạch cảm động đến sắp khóc!
Một chiếc trực thăng phi cơ khác vẫn luôn đuổi theo không buông, cơ trướng báo cáo với Vương Vinh Diệu: “Chủ tịch, trực thăng phi cơ của Bạch tiên sinh ngừng lại ở ngoại ô, chúng tôi không dám đáp xuống, tôi sợ ở đó có mai phục.”
Vương Viinh Dự nói: “Phát tọa độ của bọn họ cho tôi.”
Cơ trưởng phong tỏa vị trí của tiểu Bạch, phát tọa độ tới.
Vương Vinh Diệu nhìn bản đồ, đột nhiên cười to: “Ha ha ha... Chỗ đậu thật tốt! Nơi này chính là nơi đào tạo chiến lực bí mật của chúng ta! Ngừng ở nơi này, bọn họ chẳng khác nào là tự tìm cái ૮ɦếƭ!”
Vương Vinh Diệu lập tức ra lệnh: “Nghe kỹ cho tôi, kẻ địch đã đến địa bàn của chúng ta, trực thăng phi cơ đừng đuổi theo nữa, canh gác mọi nơi trên mặt đất, lập tức bao vây tiểu Bạch! Nhất địnhphải lấy được con chip trong tay anh! Nếu là anh dám phản kháng, Gi*t ૮ɦếƭ hay đánh tàn phế đều không cần phụ trách.”
Vương Vinh Dự ra lệnh, các nơi trên mặt đất lập tức lựa chọn hành động! Sắc trời bên ngoài mờ mờ, chính là thời điểm tốt để Gi*t người ςướק của!
Tiểu Bạch và Kiệt Sâm thấy xe của mình tới vội vàng lên xe chạy đi, ngay tại lúc này.... đột nhiên ---- mười mấy chiếc xe hơi nhỏ màu đen từ bốn phái ập lại.
Nháy mắt những chiếc xe này đã bao vây tiểu Bạch và Kiệt Sâm. Hai người đứng giữa vòng tròn do mười mấy chei61c xe làm thành gió thổi cũng không lọt.
“Ca ca ---” Tất cả cửa xe đều mở ra, bên trong mỗi một chiếc xe đều có bốn người mặc âu phục đen, tổng cộng 12 chiếc, 48 người.
“Mẹ nó!” Tiểu Bạch mắng, hỏi Kiệt Sâm: “Đây là người của chúng ta sao?”
Kiệt Sâm nhíu mày hói: “Đương nhiên không phải, nhưng mà.... anh đừng lo lắng. Người của chúng ta đối phó với mấy chục người như vậy đều không thành vấn đề.”
Nói xong, liền nhìn thấy mấy chục bóng người chui ra từ chung quanh khu biệt thự: “Anhi xem, người của chúng ta tới. Đừng lên tiếng, để cho người của chúng ta đánh bất ngờ bọn họ!”
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, Gi*t bọn họ không chừa manh giáp.”
Thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh đã sớm chờ trong bóng tối lập tức lao ra đánh nhau với mấy người kia. Kiệt Sâm vốn cho là, với thực lực của tiểu tổ Ám Ảnh, đối phó với mấy chục người như vậy còn không phải giống như mèo vờn chuột sao? Kết quả.... có vẻ như đối phương rất giỏi võ, trong lúc nhất thời lại đánh khó phân thnag81bai5.
Xung quanh đều là những tiếng kêu thảm thiết!
Tất cả đàn em của Vương Vinh Diệu đều là tinh anh! Ai ai cũng anh dũng thiện chiến! Bọn họ đều nhìn cái vali trong tay tiểu Bạch chằm chằm, mục đích vô cùng rõ rảng là đều muốn xông lên ςướק tiểu Bạch. Chủ tịch đã truyền lệnh xuống, ai ςướק được cái vali này sẽ được thưởng năm trăm ngàn!
Ai không liều mạng ςướק chứ?
Mắt thấy một người mặc quần áo đen hung thần ác sát nhào tới, tiểu Bạch sợ ngây người! theo bản năng dùng cái vali ngăn cản trước người.
Người mặc quần áo đen kia lập tức cầm lấy cái vali ôm vào trong иgự¢ mình, đột nhiên “Ầm”, cổ tay của anh bị người ta đá trúng một cước, nháy mắt cái vali trong tay bay ra ngoài. anh lập tức nhào qua muốn ôm cái vali --- thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức ngăn cản trước mặt anh, đá một cước vào xương sườn anh ---
“Ngô...” Bởi vì nóng lòng ςướק cái vali, năng lực đề phòng còn kém. Xương sườn người này lập tức gãy nát, lăn lộn trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Người áo đen bên cạnh lập tức tới tiếp viện, bốn năm người đều xông lên ςướק cái vali.
Thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức phân ra bốn năm người tới đánh nhau với bọn họ!
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn ---- âm thanh gào khóc “Ô ngao” vang đầy trời!
Cái vali chứa con chip lập tức bay loạn khắp nơi giống như mọc cánh vậy...
Người của hai đội ai cũng không hiền lành, đánh vô cùng thảm thiết!
Tiểu Bạch sợ đến chân tay run lẩy bẩy! Quyền cước không có mắt, hơn một trăm người đánh nhau ở một nơi nhỏ như vậy, ai sơ ý cho anh một quyền cũng đủ cho anh nằm xuống rồi.
Đang nghĩ tới đây, đột nhiên ---- “Bành...”
Cùi chỏ của một người ᴆụng vào hốc mắt của tiểu Bạch, tiểu Bạch đau đến mắt nổ đom đóm, cũng không thèm để ý đến cái vali, bởi vì cái vali kia bay tơi bay lui, anh muốn ςướק nhưng căn bản là không thể ςướק được. Người của hai phe đều quá mạnh mẽ, tiểu Bạch nhức đầu vô cùng, trong lúc nhất thời không phân iết được đâu là người mình đâu là người muốn ςướק vali.
Trái tim tiểu Bạch nhảy “bịch bịch”! Không thèm để ý đến hốc mắt bị đau, mắt ti hí nhìn cái vali kia chằm chằm, cũng không theo kịp tiết tấu, đột nhiên ----
Người cầm vali quăng đi. Cái vali kia giống như có ánh mắt vậy nhanh chóng bay về phía tiểu Bạch, tiểu Bạch sợ hãi kêu lên: “A! Cái con mẹ nó! Ai mà quăng chính xác như vậy?” Cái vali kia lập tức nện lên đầu tiểu Bạch “Bịch”
Tiểu Bạch đau đến kêu to “Oa oa”, còn chưa chờ anh sờ cục u trên đầu, tiếp theo liền nhìn thấy mười mấy người nhào về phía anh!
“Mẹ nó!” Nhiều người như vậy nhào tới, anh còn mạng hay không! Lúc này phản ứng của tiểu Bạch vô cùng nhanh, anh nắm cái vali lên nhanh chóng ném ra ngoài ---
Kiệt Sâm bị người đánh sưng mặt mày trong lòng phỉ nhổ: “Tiên sinh nhà anh nói quá đúng! Tiểu Bạch..... thật là một người siêu cấp sợ ૮ɦếƭ....”
Anh Đình thật sự là liệu việc như thần, cái vali kia căn bản là không cần người ta tới ςướק, tiểu Bạch vì bảo vệ tính mạng cũng có thể cầm lấy cái vali quỳ xuống cầu xin người ta trước tiên: “Cho các người, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu...”
Dù sao.... mạng, phải giữ lại trước, tiền gì đó.... về rồi lại nói anh phải bồi thường bao nhiêu đi. Dù sao, cha anh không thiếu tiền...
Tiểu Bạch vừa ném cái vali này ra, những người đó lập tức đổi phương hướng lại đi ςướק cái vali. Cả gương mặt tiểu Bạch sưng như cái bánh bao vậy, anh ôm hốc mắt bầm tím kêu rên: “Kiệt Sâm, thừa dịp lúc bọn họ đánh nhau hai ta trộm chiếc xe chạy đi!” Quá đáng sợ!
Kiệt Sâm gật đầu nói: “Được!”
Đúng lúc ấy thì, đột nhiên tiểu Bạch giơ tay lên chỉ: “Kiệt Sâm! Cậu xem! Lại có xe tới! Là người của chúng ta sao?”
Kiệt Sâm ngẩng đầu lên, giật mình sỡ hãi đến mặt mũi trắng bệch: “Không phải người của chúng ta! Là đối phương lại phái mười mấy chiếc xe tới!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc