Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 209

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Được.” tiểu Tứ gật đầu: “Chị cứ nói.”
Anh vừa gật đầu vừa mạnh mẽ ăn thịt lừa nướng.
Đây chính là anh dùng nhiệm vụ đổi lấy, không ăn đủ vốn chính là đã làm phụ lòng cái miệng này của mình!!!
Lăng Vi nói: “Hôm nay con chip của tôi bị trộm, tôi lén nói cho các cậu, đây là một âm mưu tôi đã thiết kế xong từ trước.”
“?.” Tiểu tổ bốn người Bạo Phong ngây người, bày tỏ: Phu nhân, chỉ số thông minh của chúng tôi không theo kịp... Tốt nhất là ngài nên nói đơn giản một chút.
Lăng Vi nói: “Tôi biết rõ Lâm Kha ghét tôi, cô ta càng hận bạn tôi là Tạp Nhã cùng Tần Sanh đến tận xương. Tại sao tôi phải giữ cô ta ở lại sở nghiên cứu, còn để cho cô ta làm phụ tá của tôi. Chính là tôi muốn biết cách làm việc, ranh giới cuối cùng của người đàn bà này nằm ở đâu.”
-
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong nghiêm túc nghe, không nghĩ tới phu nhân của bọn họ.... trước kia đã đi một nước cờ sâu xa như vậy.
Lăng Vi nói: “Cô ta đối với tôi như thế nào tôi cũng có thể nhịn. Nhưng mà, cô ta lại phá hư hôn lễ của bạn tôi là Tạp Nhã và Tần Sanh! Người đàn bà này quá ác độc, tôi không thể giữ cô ta ở bên cạnh, cho nên, tôi phải đề phòng cô ta. Nếu không, một ngày nào đó cô ta nhào tới cắn tôi một cái. Quả nhiên đã bị tôi đoán trúng.
Cô cầm hai cái ly trà đặt lên bàn, bàn tay trắng dài chỉ một cái ly trong đó nói: “Tôi cũng không có thiết kế để cô ta trộm con chip của tôi, nhưng mà, tôi biết chắc sẽ có một ngày như vậy. Cho nên, tôi chỉ tương kế tựu kế! Tôi phải cho cô ta biết hậu quả của việc trộm đồ của tôi, khi dễ bạn tôi là gì!”
Chân Dũng có chút không hiểu: “Phu nhân, không phải cảnh sát bên kia đang điều tra sao? Sao cô lại xác định là Lâm Kha làm?”
Lăng Vi nói: “Trừ cô ta ra sẽ không có người khác. Người của khoa khác cũng sẽ không biết hạng mục tôi đang nghiên cứu. Cho dù không phải tự mình Lâm Kha làm, cũng nhất định là cô ta tìm người làm giúp mình. Hơn nữa, tôi đã kêu chồng gắn một thiết bị theo dõi trên con chip, bây giờ cũng xác nhận, con chip đang tại nhà của Lâm Kha. Các người không cần để ý nhiều như vậy, cứ nghe tôi sắp xếp, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải cho cô ta nếm thử mùi vị rơi xuống địa ngục!”
Chân Dũng nói: “Phu nhân, cô ra lệnh đi.”
Lăng Vi nói: “Trong tay cô ta có con chip, cô ta không thể nào giữ trong người lâu được, vật này giống như một trái bom hẹn giờ. Nhất định cô ta sẽ mau chóng ra tay. Cô ta phải ra tay liền sẽ tìm khách hàng. Tôi sẽ chờ cô ta ra tay mới có cớ mà bắt con cá lớn này! Sỡ dĩ tôi không nói cho cảnh sát là vì không muốn để Lâm Kha biết, tôi đã biết là cô ta làm. Như vậy.... Cô ta mới dám bán con chip đi. Nếu không, một khi bên cảnh sát hoài nghi cô ta thì cô ta sẽ không dám có hành động.”
Ánh mắt tiểu Tứ xẹt qua một tia ánh sáng: “Cô ta bán con chip đi, đây chính là phạm tội buôn bán! Trộm hạng mục độc quyền do quốc gia nâng đỡ... cô ta có mấy cái đầu cũng không đủ chém!”
“Đúng!” Lăng Vi cười tán thưởng anh: “Tôi đã nói, tôi không cố ý để cô ta trộm con chip của mình, nhưng mà cô ta không có lòng tốt, tất nhiên tôi không thể giữ cô ta lại.”
Lăng Vi nhìn tiểu Tứ, đột nhiên hé miệng cười: “Cho nên, tiểu Tứ... tiếp theo, phải để cho em ra sân. Em phải cho một người đi đổi chác với Lâm Kha. Người này.... phải là một bại gia tử siêu cấp nhà giàu...”
Cô không có nói thẳng là ai, mà chỉ mập mờ nhắc đến...
Cô còn nói: “Em giả vờ làm đàn em của anh, áp giải anh đi mua con chip với Lâm Kha, cho dù bao nhiêu tiền cũng phải mua vào tay được. Sau đó, chúng ta cầm lấy chứng cứ, đến pháp đình đưa thẳng chứng cứ cho quan tòa. Đây phải là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột! Vậy là được!”
Cô cầm ly, đập lên bàn một cái!
Còn nói: “Tiền, vẫn sẽ trở lại trong tay chúng ta, con chip cũng vẫn sẽ là của chúng ta. Mà Lâm Kha cầm con chip kia đi một vòng, tiền còn chưa cầm nóng tay đã phải vào tù ăn cơm rồi.”
“...”
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong nghe thật sự là hết hồn hết vía!
Tiểu Tứ gật đầu: “Phu nhân, lần này cô chơi thật là đẹp.”
Lăng Vi nói: “Lòng hại người không thể có. Nhưng lòng phòng bị, không thể không. Tôi không muốn hại cô ta, nhưng mà, tôi không thể không đề phòng cô ta, nếu không người ૮ɦếƭ chính là tôi. Hôm nay, cô ta đã ***ng vào họng S***g của tôi, tôi cũng sẽ không cố ý ép cô ta đi ૮ɦếƭ. Lại nhìn xem bước kế tiếp cô ta tính làm gì. Nếu là trong lòng cô ta áy náy trả con chip lại cho tôi, tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống. Nếu cô ta thật sự cầm con chip của tôi đi bán, coi thường thành quả cho chính tôi sáng tác, coi thường công sức tôi và Long Diệc Hân, Trần tiên sinh bỏ ra, vậy tôi.... thật sẽ... chỉ có thể, thật có lỗi...”
Tiểu Tử nghe lời nói của Lăng Vi, câu nói sau cùng của cô cùng những từ vô cùng bất đắc dĩ: “Thật sẽ.... chỉ có thể.... trong lòng phu nhân vẫn rất hiền lành.
Người đàn bà kia không ép cô đến tuyệt cảnh cô cũng không muốn đưa người đàn bà kia vào chỗ ૮ɦếƭ!
Lăng Vi nói: “Hôm nay tôi còn cố ý nói xin lỗi cô ta, nói tôi trách lầm cô ta, hy vọng cô ta có thể suy nghĩ thật cẩn thận... Rốt cuộc chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Sát Mã Đặc tiểu Khải vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Người đang làm, trời đang nhìn... thật là nhiều người, cho rằng mình làm chuyện xấu, là không ai biết.... Nhưng mà, chỉ có cô ta ngu xuẩn không biết, lúc cô ta làm chuyện xấu, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cô ta.”
Tiểu tổ Bạo Phong ăn một bữa thật no, tiểu Tứ lập tức đi tìm tên bại gia tử mà Lăng Vi chỉ định.
Người mà Lăng Vi tìm.... chính là.... Nhị đương gia tiểu Bạch của “tập đoàn Lam Mị”
Mà lúc này, tiểu Bạch vẫn còn ở trong nhà của Diệp Đình ngắm hoa đâu, Diệp Đình và Vinh Tứ đang dựa vào sát thủ Angle đó mà câu cá lớn đâu. Làm sao có thể thả tiểu Bạch.
Lúc tiểu Tứ tìm được tiểu Bạch, tiểu Bạch căn bản là không biết bọn họ muốn làm gì.
Tiểu Tử dụ dỗ lừa gạt nói cho anh, chỉ cần đi làm một khoản giao dịch liền thả anh, còn nói vị trí mà Angle đang trốn cho anh.
Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, hơi lo lắng hỏi: “Các người không phải là... muốn cho tôi đi giao dịch... giả chứ... hoặc là MT gì đó?”
Tiểu Tứ cười nhạo anh: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu sẽ giống với cảnh sát nằm vùng vậy! Hiện trường giao dịch sẽ có rất nhiều cảnh sát mai phục ở đó. Cậu xem như là giúp cảnh sát bắt kẻ xấu, Không chỉ cậu không có việc gì mà còn lập công lớn đâu!”
Tiểu Bạch nửa tin nửa ngờ... có chút không tin.
Nhưng mà, đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh cảnh sát bắt kẻ ác, cùng nhau vật lộn, bắn nhau, anh có chút nhiệt huyết sôi trào! Đột nhiên cảm thấy H**g phấn... là chuyện gì xảy ra? A a a....
anh chính là thanh niên nhiệt huyết như vậy ha ha...
Tiểu Tứ còn chưa khuyên bảo bao nhiêu tiểu Bạch đã động lòng, hơn nữa còn đồng ý... Trong lòng tiểu Tứ âm thầm phỉ nhổ, đây quả thật là một người bị bệnh ngu ngốc nghiêm trọng luôn.
Não tàn là một loại bệnh, phải trị!
Người anh em này, thật là không uổng với cái tên --- tiểu Bạch!
Tiểu Bạch hẹn thời gian với Lâm Kha, là hai giờ đêm.... anh cùng Lâm Kha gặp mặt. Vốn là Lâm Kha không muốn tự mình ra mặt, nhưng mà, con chip này quá quan trọng! Số tiền hai trăm triệu cô giao cho ai đều không cảm thấy yên tâm.
Cô mang mũ đen, đeo khẩu trang, kính mát lớn. Từ trên xuống dưới toàn một màu đen... hơn hai giờ đêm, trong một kho hàng trống rỗng mà Lâm Kha muốn, cô mang con chip tới....
...
Lăng Vi vẫn nhìn Lâm Kha chằm chằm, trong lòng vẫn luôn hy vọng cô ta có thể thay đổi ý định... Hy vọng cô ta không nên bàn con chip, dù là cô ta chỉ có một chút xíu lương tâm phát hiện....
Lăng Vi thật lòng không hy vọng nhìn thấy..... kết cục bi thảm của Lâm Kha.
Lâm Kha là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cũng không biết nên làm sao mới an toàn.
Cô khẩn tvali vô cùng, đầu óc trống rỗng. Hoàn toàn không biết nên làm gì.
Sỡ dĩ cô tự mình tới, chủ yếu là bởi vì tiểu Bạch là nhị đương gia của Lan Mị, loại thân phận đó của người ta, anh sẽ không.... lùa gạt chút tiền này của cô chứ?
Mặc dù, cô không phải là đặc biệt lo lắng đối với tiểu Bạch, nhưng mà cô vì cho mình được thêm chút an tâm mà thuê mấy chục tên côn đồ ở chợ đen, bảo bọn họ mai phục ở xung quanh kho hàng.
Lỡ như tiểu Bạch muốn đen ăn đen như vậy dù gì cô cũng có thể ςướק con chip đó lại.
Lúc tiểu Bạch đi vào kho hàng lớn kia, trên mặt tràn đầy dáng vẻ “Tôi chính là cái tên bại gia tử ngu ngốc siêu cấp trong truyền thuyết đó.”
“Ai nha, cô gái, cô tới thật là sớm. Đã mang đồ tới chưa?”
Lâm Kha vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh lập tức liền an tâm. Xem ra là anh thành tâm tới mua con chip, công ty lớn như Lan Mị vậy, kỹ thuật này nghiên cứu ra tới đừng nói là hai trăm triệu, hai ngàn triệu cũng vẫn lời to.
Lâm Kha an lòng nói: “Tiền đâu? Tôi phải nhìn thấy tiền trước.”
“Không thành vấn đề!” Tiểu Bạch cầm bốn tấm thẻ ngân hàng ra quẹt vào máy quẹt thẻ mà Lâm Kha mang tới, mỗi lần quẹt là năm mươi triệu, trên giấy in rõ tổng cộng là hai trăm triệu.
Lâm Kha chắc chắn trong thẻ có tiền, mới vừa muốn lấy con chip ra, đột nhiên ---- tiếng chuông điện thoại di động của cô reo ----
Cô nhìn xem số dein965 thoại, không quen biết... nhưng mà cô vẫn nhận, giọng nữ trong điện thoại nói: “Lâm tiểu thư cô khỏe. Tôi là tiểu Kỳ, phụ tá của chủ tịch Hào Duệ Khí Xa, nghe nói trong tay cô có con chip máy xe hơi. Chủ tịch của chúng tôi muốn ra giá cao mua lại, không biết cô định giá là bao nhiêu.”
Nhất thời Lâm Kha cảm thấy máu nóng lên tới đầu!
Đây là.... một người mua khác! Đây là “Hào Duệ” Khí Xa Vinh Diệu!
Lúc trước cô đã liên lạc với Hào Duệ, nhưng mà đối phương vẫn không có trả lời, cho nên cô liền chọn người ra giá cao nhất là Lan Mị.
Không nghĩ tới, lúc cô đang muốn bán con chip cho Lan Mị, cái này.... Hào Duệ Khí Xa lại điện thoại tới cho cô ngay lúc quan trọng nhất.
Lâm Kha cũng không có gạt tiểu Bạch, liền trực tiếp hỏi ngay mặt tiểu Bạch: “Cô có thể ra giá bao nhiêu?”
Đối phương nói: “Khách hàng hiện tại của cô có thể ra giá bao nhiêu? Chúng tôi có thể ra nhiều hơn anh hai mươi triệu.”
Lâm Kha nói: “Hai trăm năm mươi triệu!”
Đối phương chần chờ một lát rồi nói: “Tôi phải xin phép chủ tịch một lát.”
Thật lâu sau, tiểu Kỳ trong điện thoại nói: “Chủ tịch nói, nhiều nhất chỉ có thể là hai trăm bốn mươi triệu. Với cái giá này... toàn thế giới đã không còn ai ra giá cao hơn chúng tôi nữa.”
Bên Vương Vinh Diệu kia chủ yếu là muốn ổn định Lâm Kha, anh đã phái người chạy tới kho hàng bên đây. Nếu như, mua không được.... anh cũng chỉ có thể mạnh mẽ ςướק đoạt! Trước kia anh cho người theo dõi Lâm Kha cuối cùng bây giờ đã có tác dụng.
Cho dù con chip này là do ai mua đi, anh cũng sẽ ςướק con chip lại giữa đường.
Cái kỹ thuật máy móc này, ai lấy được, thì chẳng khác nào nắm giữ mạch sống của nghề xe hơi này!
Vật này, bao nhiêu người đỏ mắt!
Ha ha.... Các người không biết có câu nói là: Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau sao?
LÂm Kha cũng không biết mình bị Vương Vinh Dự theo dõi, cô nói với tiểu Kỳ: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Cô vừa cúp điện thoại, lại tiếp được một cuộc gọi tới, là mẹ cô.
Mẹ của Lâm Kha trong điện thoại vội vàng hỏi: “Hơn nửa đêm con chạy đi đâu? Mẹ tìm khắp nhà cũng không thấy con.”
Lâm Kha không nhịn được: “Con và bạn đang uống R*ợ*u bên ngoài, Mẹ đừng làm phiền con! Lát nữa con sẽ trở về! Đừng gọi điện thoại nữa, con đang bận! Mẹ mau ngủ đi!”
“Ca ---” Lâm Kha nhấn nút tắt điện thoại. Vừa mới cúp đột nhiên mẹ cô lại gọi vào nữa: “Tiểu Kha, đừng chơi quá muộn. Con như vậy làm sao mẹ ngủ được, mau về nhà đi con, bên ngoài thật là nguy hiểm, ngày mai con còn phải đi làm nữa.”
Phiền ૮ɦếƭ: “Ai nha không nói nữa. Mẹ đừng làm phiền con nữa!”
Lâm Kha cúp điện thoại nhìn về phía tiểu Bạch. Lúc nãy Hào Duệ cho cô cái giá hai trăm bốn mươi triệu!
Lâm Kha nhìn tiểu Bạch trong chốc lát, biểu tình trên mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý.
Cô nói: “Xin lỗi, có người ra giá mua con chip của tôi là hai trăm năm mươi triệu... nếu rằng ngài không ra giá cao hơn, sợ là phải....”
Còn chưa chờ cô nói xong, Tiểu Bạch cười giễu cợt: “Rõ ràng người ta nói là hai trăm bốn mươi triệu...” anh lại không bị điếc....
Điện thoại của Lâm Kha to như vậy... chỉ số thông minh của người đàn bà này thật là thấp, còn không mau đi bổ sung thêm...
Hơn nữa, đó là con chip của Lăng Vi, sao lại thành tài sản của cô? Không biết xấu hổ!
Tiểu Bạch nói: “Tôi cũng không muốn tốn sức nữa, trực tiếp năm trăm triệu! Bán cho tôi đi.”
Dù sao.... cũng là tiền của Diệp Đình.... cho dù là hai tỉ, anh cũng sẽ không đau lòng.
Lúc này Lâm Kha cũng ngu ngơ, theo bản năng nói: “Năm trăm mười triệu!” Nhiều một phần là một phần, cô không dám muốn nhiều hơn, nhưng mà không tăng giá giống như lại đau lòng.
Tiểu Bạch trợn mắt nhìn cô, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi đưa tay P0'p cổ Lâm Kha: “Người đàn bà này, thấy tốt thì im lặng ngoan ngoãn đi! Đừng chọc tiểu gia *** cô làm dơ tay của tiểu gia!”
Lâm Kha lập tức sợ đến gương mặt trắng bệch, cô mở miệng run rẩy gật đầu: “Năm trăm triệu thì năm trăm triệu... anh có nhiều tiền như vậy sao?”
Tiểu Bạch buông lỏng tay, nhìn cô đã ngây ngốc liền tiện tay cầm lấy cặp da phía sau lưng. Vừa mở ra bên trong là mấy tấm thẻ ngân hàng đang nằm chỉnh tề.
anh quẹt thẻ, Lâm Kha nhìn theo, bên trong mỗi tấm đều là năm mươi triệu. Cộng thêm mấy tờ lúc trước, tổng cộng mười tờ, vừa đủ năm trăm triệu.
Tiểu Bạch nói: “Mỗi tấm năm mươi triệu, mật mã ******, mật mã của mười tấm đều giống nhau. Sợ dĩ không đặt trong một thẻ là vì, giao dịch lớn vô cùng dễ đưa tới sự chú ý. Cho nên đời mấy chục triệu, mấy triệu như vậy đi sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Được!” Lâm Kha thử mật mã đều đúng hết. Tiểu Bạch vội vàng kiểm hàng, cô liền đưa con chip ra, lúc trước cô để con chip trong áo ***.
Lúc tiểu Bạch cầm vào tay vẫn còn nóng hổi....
Tiểu Bạch che miệng, buồn nôn từng trận...
Anh chán ghét... cầm trong tay, trực tiếp ném, cũng may là ném vào trong vali đựng thẻ ngâng hàng. Phụ tá sau lưng anh vội vàng cầm con chip lên, cắm trong chỗ đựng chip kết nối với máy tính.
Bên này kiểm hàng, nghiệm tiền, sau khi giải quyết xong hết cảnh sát cũng đã chuẩn bị bắt xong! Bởi vì, chỉ có một tay giao hàng, một tay giao tiền mới có thể xem như là giao dịch chân chính, lúc này bắt người mới là chứng cứ xác thật!
Cảnh sát vừa muốn bắt người, đột nhiên Diệp Đình gọi điện thoại cho Lăng Vi. Anh nói: “Vợ, tiểu tổ trong bóng tối mới phát hiện tình huống, người của Vương Vinh Dự đang mai phục ở kho hàng, anh đang muốn chặn ςướק ngay lúc đang giao dịch, em bảo tiểu Bạch giả vờ mang con chip đi. Nhất định cảnh sát rất thích loại mua bán mua một tặng một này. Có loại tiện nghi này, không chiếm mới là dậm chân giận dữ, vợ.”
Suýt chút nửa Lăng Vi đã cười ra tiếng: “Đúng, có tiện nghi mà không chiếm thật là dậm chân giận dữ!”
Cô vội vàng thông báo Giang Quân, bắt Lâm Kha trước! Sau đó lấy lại conchip, để tiểu Bạch mang con chip giả đi.
Diệp Đình đã gửi vị trí đàn em của Vương Vinh Dự tới.
Giang Quân lập tức sắp sếp người lặng lẽ đến gần đó vây bắt.
Lâm Kha cầm mười tấm thẻ ngân hàng, đang bận đổi mật mã. Đột nhiên ---- “Không được nhúc nhích! Chúng tôi là hình cảnh của Giang thành!” Trước mắt Lâm Kha hiện lên hai mươi mấy bóng người, nháy mắt đã hoàn toàn bao vây cô --- bọn họ đều võ trang đầy đủ, tay cầm S***g ống!”
Trái tim Lâm Kha nhảy kịch liệt.
Lúc nãy khi đang giao dịch, cô đã khẩn tvali đến đầu óc trống rỗng. Lại còn H**g phấn, choáng váng đến không tìm ra đông tây nam bắc.
Đột nhiên ---- trước mặt xuất hiện nhiều cảnh sát dangt9 cầm S***g như vậy, là xảy ra chuyện gì?
Lâm Kha kinh hoàng vô cùng --- cô nhìn những họng S***g đen thui kia chằm chằm, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
“A ---” Đột nhiên cô kêu thét lên!
“Tôi là công dân hợp pháp! Các người muốn làm gì?”
Một tên cảnh sát nói: “Cô là công dân hợp pháp, nhưng mà cô lại ăn cắp thành quả lao động của người ta một cách phi pháp, bán con chip đi với giá năm trăm triệu, đã tạo thành sự thật phạm tội cực kỳ tồi tệ!” Cảnh sát nói xong liền sai người bắt cô lại.
Lâm Kha còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc đứng đó... sau đó trực tiếp ngã xuống đất, có người còng tay cô lại “cạch“....
Lâm Kha run run, lúc này cô mới hiểu được, mình đây là... họa lớn trước mắt?!
Bất quá, cũng còn tốt... Ba của cô có chút thế lực, có lẽ có thể cứu cô ra.
“Lâm Kha, số tiền đủ chưa?” Lúc này, Lăng Vi đi ra.
Lăng Vi đi tới, đứng bên cạnh Lâm Kha chung với tiểu Bạch. Lâm Kha nghiêng đầu, trợn to mắt hung hăng nhìn cô: “Lăng Vi ---- con tiện nhân mày, sao mày lại ở chỗ này?” Cô nghiến răng nghiến lợi! Ánh mắt đỏ như máu.
Lăng Vi phủi phủi áo choàng dài tên người.
Lăng Vi nhìn cô chằm chằm, biểu tình không có gì vui thích, từ đầu đến cuối Lăng Vi vẫn nhíu mày nói: “Lâm Kha, cô trộm đồ của tôi, tại sao tôi không thể ở đây? Còn nữa, tất cả những cảnh sát tiên sinh này đều là do tôi mời đến.”
Lâm Kha nghiến răng nghiến lợi mắng một cậu: “Quả nhiên mày, rất, ti, tiện!”
Lăng Vi “Hừ” nói: “Lâm Kha, cô còn không biết sao? Tôi nghiên cứu hạng mục này, chính là hạng mục độc quyền được quốc gia nâng đỡ, cô biết bây giờ mình phạm vào tội gì không?”
Lâm Kha giật nảy mình.
Lăng vi ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Cô... là tiết lộ cơ, mật, quốc, gia! Phải bị bắn ૮ɦếƭ! Lan Mị chính là công ty của nước ngoài, cô bán kỹ thuật nghiên cứu mới nhất của nước ta cho công ty nước ngoài... cô cảm thấy mình còn đường sống sao?”
Lâm Kha bị sợ đến trắng bệch cả mặt! Tiết lộ.... cơ, mật, quốc, gia! Cô sợ đến hoảng hồn --- Cô vẫn nghĩ rằng chỉ cần cha cô bỏ ra ít tiền sẽ cứu cô ra được... Bây giờ xem ra, thật là quá buồn cười?
Lăng Vi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, còn nói: “Lâm Kha, biết năm trăm triệu có khái niệm gì không?”
Lâm Kha run rẩy, chỉ nghe được âm thanh của Lăng Vi giống như ác quỷ đang nhào tới vậy: “Chính là muốn --- bắn cô năm trăm lần!”
Lâm Kha ngu ngơ, biểu bình hoàn toàn ngây ngốc, không có tức giận mắng, cũng không có thét chói tai, hoàn toàn sợ hãi đến ngu rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Lăng Vi lắc đầu cười khổ: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của cô bây giờ, thật đó. Tôi đã cho cô cơ hội hết lần này đến lần khác, nhưng cô vẫn u mê không tỉnh. Biết tại sao mẹ cô phải gọi điện thoại cho cô không?”
Nước mắt Lâm Kha lập tức tuôn ra ngoài.
Lăng Vi nói: “Là tôi gọi điện thoại đến nhà cô. Hy vọng mẹ cô có thể gọi cô về, chỉ cần cô không bàn con chip, thành thật trả con chip về chỗ cũ, những chuyện này.... tôi đều có thể không truy cứu.”
“Nhưng mà cô thì sao? Mẹ cô kêu cô về nhà, cô mắng bà nhiều chuyện! Cô có biết lúc nãy mình đã đi tới đi lui giữa ranh giới sống ૮ɦếƭ bao nhiêu lần không, tất cả mọi người đều đẩy cô vào hố lửa, chỉ có mẹ cô kéo cô lên! Nhưng mà cô, cô lại rất vô tình đẩy tay bà ra!”
Lâm Kha bật khóc, khóc đến vô cùng đáng thương: “Lăng Vi, tôi sai rồi... tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô một trận... tôi không biết sẽ như vậy, tôi không nghĩ tới chuyện sẽ lớn như vậy...”
Lăng Vi cười, không phải nụ cười đắc ý, cô cười Lâm Kha thật đáng buồn, cười Lâm Kha đáng thương. Lăng Vi nói: “Người đáng thương, nhất định sẽ có chỗ đáng hận... lời này không sai một chút nào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc