Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 208

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bắt đầu từ ngày Lăng Vi vào sở nghiên cứu, Lâm Kha liền chê bai chửi xéo các loại.
Hơn nữa, chuyện của Tần Sanh và Tạp Nhã, Lâm Kha càng hận Lăng Vi, ai bảo Tần Sanh và Tạp Nhã đều là bạn của Lăng vi! Hai người kia, Lâm Kha cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Long Diệc Hân nói: “Nếu mất con chip này, tất cả thành quả nghiên cứu của chúng ta đều sẽ.... tan, thành, bọt, biển!”
“Là ai lấy, móng tay người đó sẽ hư thối...” Lăng Vi nhìn Lâm Kha chằm chằm, từ từ cong môi lên.
Lăng Vi còn nói: “Trộm đồ của người khác, trước khi trộm đồ nhất định sẽ động tay động chân với máy thu hình. Nếu như đoạn thu hình bị biến mất hoặc không thấy rõ vậy nhất định là do người trong khoa thất của chúng ta làm.”
Sắc mặt của Lâm Kha nháy mắt đen lại.
Đột nhiên cô cười lạnh: “Lăng Vi, Long Diệc Hân... bây giờ các người, rõ ràng là hoài nghi tôi à?”
Cô tức giận kêu to với Lăng Vi: “Trong ban chúng ta có bốn người! Trần giáo sư, Long Diệc Hân, còn có tôi. Dựa vào cái gì không thể là do bọn họ trộm, hết lần này đến lần khác hoài nghi tôi? Cũng bởi vì, tôi đã từng bài xích cô sao? Nếu quả thật là bởi vì cái suy nghĩ này, vậy cô cũng quá ngây thơ rồi! Tôi đã từng đối nghịch với cô, chẳng lẽ tôi còn trộm con chip nữa, đây không phải là chọc các người hoài nghi sao? Tôi ngu như vậy sao?! Biết rõ các người ghét tôi còn làm loại chuyện này? Để cho các người nghi kỵ tôi sao?”
Cô nói lời này, Long Diệc Hân liền nghe không lọt tai. anh làm người chính trực nhất, bình thường rất ít nói, nhưng một khi nói chuyện, đó chính là đinh là đinh, mũ là mũ, tuyệt đối không bậy bạ
Long Diệc Hân nói: “Chúng tôi sẽ không oan uổng cô. Tôi chờ giây phút chân tướng rõ ràng kia!”
Nhân viên an ninh đều đi lấy camera thu hình.
Lúc Trần giáo sư tới, đúng lúc nhân viên an ninh đang phát lại video thu hình từ nửa đêm hôm qua đến sáng sớm.
Nhân viên an ninh nói: “Quả nhiên có một đoạn video bị tối đen.”
Lăng Vi không khỏi cười nói: “Thủ pháp quá vụng về...”
Tài nghệ giống như mấy đứa mẫu giáo vậy... có lẽ chính là dùng mảnh vải che camera lại.
Nhân viên an ninh còn nói: “Thời gian là 8 giờ 15 đến 8 giờ 18 tối hôm qua.”
Tối đen, nói rõ không phải thu hình bị cắt bỏ, mà là.... có người dùng đồ che camera lại... dùng ba phút lấy con chip, tốc độ này vô cùng tốt.
Con chip của Lăng Vi có đến năm tầng mật mã, có thể giải hết toàn bộ mật mã trong vòng ba phút, nói rõ người trộm con chip là cao thủ máy tính hoặc là mời một cao thủ máy tính tới hỗ trợ.
Lăng Vi nói: “Hay là báo cảnh sát đi, giặc ngoài dễ phòng, giặc trong khó phòng... Cảnh sát tới, điều tra thời gian quẹt thẻ trong sở nghiên cứu của chúng ta là sẽ biết, thời gian đó.... là ai, còn ở trong trong sở nghiên cứu.
Lâm Kha nhìn dáng vẻ nói chuyện đó của Lăng Vi liền giận đến không chỗ phát tiết!
Cô lạnh giọng cười: “Vậy thì báo cảnh sát đi, 7 giờ ngày hôm qua tôi đã tan việc! 8 giờ sáng sớm hôm nay tôi mới đến! Hoài nghi tôi? Thật là buồn cười!”
Cô còn chưa nói hết lời, Long Diệc Hân đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lâm Kha càng ngày càng tức giận, cô hất càm, không nửa điểm sợ sệch.
Lăng Vi nhìn cô, môi từ từ cong lên. Thật là một kẻ ngu, như vậy cho dù trước khi ૮ɦếƭ cũng không biết được mình ૮ɦếƭ như thế nào...
Chơi với tôi, vậy thì tôi chơi cùng với cô.... chơi, thật, là, lớn!
Cảnh sát đến rất nhanh.
Lúc Giang Quân và ba vị cảnh sát tiến vào, Lăng Vi chẳng qua là khẽ gật đầu với họ.
Giang Quân cũng gật đầu, bọn họ cũng không nói gì nhiều. Giang quân công bằng nói: “Mới vừa rồi sở cánh sát nhận được điện thoại, tôi là Giang Quân, đội trưởng đại đội hình trinh, xin hỏi là nơi này báo án sao?”
Giang quân lấy thẻ cảnh sát ra.
Long Diệc Hân nói: “Giang cảnh sát anh khỏe, là nơi này báo án.” Anh nói đại khái tình huống vừa nãy lại.
Giang quân bảo nhân viên an ninh của sở nghiên cứu mở đoạn video khi nãy lại. Quả nhiên có người che camera.
Anh nói: “Không phải sở nghiên cứu của các người có hệ thống phân biệt vân tay sao? Giờ đi làm tan sở các người cũng phải dùng vân tay mới có thể đi vào, bây giờ tôi muốn lấy video quản lý nhân viên ra vào của các người.”
Nhân viên an ninh nói: “Xin mời mấy vị đến phòng giám sát, tôi lấy tài liệu giúp các người.”
Giang Quân và đồng nghiệp của anh cũng đi theo vào phòng giám sát.
Bên trong phòng giám sát, nhân viên lục đoạn video lúc 8 giờ ngày hôm qua ra, khoa của Lăng Vi có bốn người.
Lăng Vi không tới làm, Long Diệc Hân cũng đã tan việc lúc 7 giờ rưỡi.
Lâm Kha là tan việc lúc 7 giờ.
Trần giáo sư đi tương đối sớm, ông còn có một hạng mục khác phải nghiên cứu, 6 giờ rưỡi đã tan việc, ông đi đến khoa của người khác, 8 giờ rưỡi mới rời khỏi sở nghiên cứu.
Thời gian mất con chip... là từ 8 giờ 15 đến 8 giờ 18 phút, trong khoa của bọn họ chỉ có Trần giáo sư là còn chưa rời khỏi sở nghiên cứu.
Mặc dù ông đi khoa khác, nhưng không thể đảm bảo là ông không quay trở lại. Như vậy, Trần giáo sư lại tương đối bị hoài nghi nhiều nhất.
Ngoài ra, sau khi Long Diệc Hân và Lâm Kha tan việc cũng chưa có ghi chép quay trở lại. Giang quân nhìn đi nhìn lại video, những khoa khác sau tám giờ có nhân viên nào rời đi hay không, Giang Quân đều ghi chép rõ ràng.
Khoa của Lăng Vi sau khi Long Diệc Hân rởi đi cũng chưa từng mở ra... Trong hành lang, có vài người đi ngang qua, nhưng mà, cũng không có ai đến cửa phòng nghiên cứu kia.
Con chip kia là bị mất lúc 8 giờ 15.....
Sau bảy giờ, liền không có ai đi vào nữa.... con chip bị ai lấy chứ? Chẳng lẽ là ma?
Giang Quân nói: “Tôi phải mang đoạn video sau khi Long Diệc Quân rời khỏi là 7 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi về sở nghiên cứu.”
Anh suy đoán.... camera thu hình bị người ta động tay động chân.
Sau khi Giang quân từ phòng giám sát trở lại, LÂm Kha lập tức hỏi anh: “Giang cảnh sát, các người điều tra thế nào? Ngài phải trả lại cho tôi trong sạch! Bọn họ đều hoài nghi đồ là do tôi lấy, nhưng mà 7 giờ hôm qua tôi đã tan việc! Sáng sớm hôm nay 8 giờ tôi mới đến! Lúc nãy nhân viên an ninh cũng nói, cái thứ đó là 8 giờ 15 mới mất! Ngài nói có phải bọn họ rất mắc cười không? Căn bản là tôi không có ở sở nghiên cứu thì sao trộm đồ được? Những người này thật là ức hiếp người quá đáng.
Lâm Kha càng nói càng kích động, nước mắt cũng rơi xuống:“Nếu không có camera thu hình làm chứng cho tôi thì hôm nay tôi đã bị oan uổng đến ૮ɦếƭ rồi!”
Giang quân nói: “Vị nữ sĩ này, xin cô không cần gấp gáp. Bây giờ vẫn không thể kết luận là ai lấy con chip đi, tôi phải mang video trở về cục kiểm tra, có phải oang uổng cô hay không chúng tôi sẽ sớm điều tra được.”
Sau khi Giang Quân đi, Long Diệc Hân hỏi nhân viên an ninh: “Tôi có thể xem ghi chép ra vào không?”
Nhân viên an ninh nói: “Cái video giám sát này... chúng tôi phải giữ bí mật. Có cảnh sát đang điều tra, cậu cứ yên tâm đi.”
Cái video giám sát kia.... thật ra rất bất lợi với Trần giáo sư, bởi vì theo như thời gian gây án, người có hiềm nghi lớn nhất là Trần giáo sư.
Nhưng mà, Long Diệc Hân cũng có hiềm nghi. Anh là người cuối cùng rời khỏi khoa.
Mặc dù thời gian 8 giờ 15 phút máy camera bị biến thành màu đen, giống như bị che lại, nhưng mà... cũng không thể chắc chắn là có phải có người cố ý đánh lừa mọi người hay không.... Nếu như Long Diệc Hân lấy con chip trước khi rời khỏi sở nghiên cứu, lại tùy tiện che video giám sát ba phút lúc 8 giờ kia cũng là có thể.
Bây giờ xem ra, khoa của bọn họ chỉ có Lâm Kha là tương đối ít hiềm nghi nhất. Mặc dù cô từng có ***ng chạm với Lăng vi, nhưng mà... cô không có thời gian, cũng không có cơ hội gây án.
Trần giáo sư nhíu mày, con chip của Lăng Vi đã từng bị mất trong tay ông hai lần... cái này gọi là chuyện gì?
Lần trước, Long Diệc Hân nằm mơ đọc một chuỗi công thức dài, ông còn tưởng rằng đó là thành quả tính toán của Long Diệc Hân, còn ghi dnah độc quyền giúp anh. Kết quả, máy kia, căn bản không phải là Long Diệc Hân thiết kế....
Lúc này đâu... Lăng Vi vừa mới có đột phá... con chip lại bị người đánh cắp, cho dù những công thức này Lăng vi đã nhớ kỹ trong đầu, nhưng mà.... nếu nội dung của con chip kia tiết lộ ra ngoài, người khác có thể dùng con chip kia để chế tạo máy.
Như vậy, Lăng Vi còn ưu thế gì nữa?
Một món đồ mà bất cứ ai cũng có thể chế tạo đã không còn hiếm hoi nữa!
Trần giáo sư rất khó chịu... nhưng mà, ông lại không nói gì.... Hôm qua ông là người rời khỏi sở nghiên cứu trễ nhất... lại là sau khi xảy ra vụ án. Hiền nghi của ông quá lớn, cho dù ông có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa, trước khi cảnh sát chưa có công bố đáp án, ông cũng sẽ không nói nửa chữ.
Bầu không khí trong khoa vô cùng quỷ dị.
Lâm Kha rất tức giận, đập đồ khắp nơi ầm ầm: “Oan uổng tôi?! Một đám tiện nhân! Tôi dễ khi dễ như vậy sao?” Vừa nói vừa mạnh mẽ quăng bản ghi chép trong tay xuống.
Long Diệc Hân nghe cô nói chuyện không lọt tai: “Cô nói ai là tiện nhân? Là tôi oan uổng cô! Đừng mắng luôn những người khác!”
Anh tức giận nói: “Tôi oan uổng cô, cô còn oan uổng tôi đâu! Cô còn oan uổng Trần giáo sư đâu! Không phải sáng sớm hôm nay sau khi cô đến vẫn luôn nói tôi là người cuối cùng rời khỏi khoa? Không phải cô vẫn luôn nói Trần giáo sư là người cuối cùng rời khỏi sở nghiên cứu? Lúc cô oan uổng chúng tôi tại sao cô không nói? Cô oan uổng chúng tôi cũng là chỉ mặt gọi tên, oan uổng đến chó chứng có cớ, tôi oan uổng cô chính là vì nhìn cô ngứa mắt. Tôi đã nói lời cụ thể gì chưa?”
Giọng của Long Diệc Hân kiên định vô cùng, anh là nửa chữ cũng chưa từng nói.
Lâm Kha “hừ“.
Cả đám người không ai nói gì nữa.
Đừng ở sở nghiên cứu một hồi, bầu không khí thật sự rất đè nén, Lăng Vi liền nói: “Ở đây không có chuyện gì gấp nữa thì tôi đi về trước. Chờ bên cảnh sát có kết quả tôi lại đến.”
Trần giáo sư vô cùng áy náy, anh biết trong lòng Lăng Vi rất khó chịu, thành quả mình khổ tâm nghiên cứu kết quả lại thay đổi bất ngờ.... nếu là cô gái khác có lẽ đã vừa khóc vừa náo loạn.
Lăng Vi lại không nói nửa chữ, chỉ là biểu tình trên mặt không thể nào dễ nhìn.
Long Diệc Hân cũng vô cùng tự trách, đều do anh mơ giấc mơ kia.... Nếu không, Lăng Vi cũng sẽ không tới sở nghiên cứu. Thành qảu nghiên cứu của cô cũng sẽ không bị trộm.
Lăng Vi đi tới vỗ vai anh nói: “Anh Diệc Hân, anh đừng suy nghĩ nhiều, em nghiên cứu vật này phải gặp tai nạn như vậy. Không có đả kích sẽ không có động lực. Không có chuyện anh xin độc quyền lần trước kia cũng không K**h th**h tiềm năng của em ra, không phải sao? Nếu không, sao lại có thành quả nghiên cứu bây giờ.”
“Nhưng mà...” Long Diệc Hân dau lòng nói: “Nghiên cứu ra được thì để làm gì chứ? Còn không phải là làm áo cưới cho người khác sao...” Anh càng nói càng khó chịu.
Lăng Vi cười nói: “Không có gì, tất cả đều là an bài tốt nhất.”
Lâm Kha ở bên cạnh tức giận đến ngứa răng.
Rõ ràng Lăng Vi đã làm mất thành quả nghiên cứu, tại sao lại không chút tức giận nào?
Lăng Vi càng không tức giận, cô càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Trần giáo sư, anh Diệc Hân, em đi về trước.” Lăng Vi chậm rãi đi đến phòng làm việc của Lâm Kha, vô cùng trịnh trọng xin lỗi cô: “Tiểu Kha, xin lỗi, trách lầm cô.”
Lâm Kha nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Ha ha...” Lâm Kha xoay mặt đi, chưa nói đến tha thứ, cũng chưa nói gì khác.
Hiển nhiên, là không muốn nói chuyện với Lăng Vi.
Lăng Vi cười, không nói thêm gì nữa. Cô từ sở nghiên cứu đi ra liền trực tiếp đến đại đội hình trinh.
Giang Quân đang bận nhìn video giám sát, Lăng Vi kêu anh: “Anh Quân!”
Giang Quân nghe được giọng nói của cô, liền ngước mặt lên, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Anh cười: “Em đến rồi sao. Em xem hai chúng ta, có vụ án mới có thể gặp một lần...”
“Ha ha....” Nháy mắt Lăng Vi đã bị anh chọc cười: “Khoảng thời gian này em cũng không thường ở Giang thành, phải chạy khắp nơi cũng không có thời gian tìm anh”
Giang Quân gật đầu, lần trước chuyện tháo *** ở nhà Trần Tư Uyển, anh cũng có mặt ở hiện trường. Sau đó cô đi biên giới, lại đi tìm trung y cái gì, anh đều biết. Anh cố ý nói như vậy không khí lúng túng giữa 2 người liền lập tức biến mất.
Lăng Vi hỏi anh: “Anh điều tra sao rồi?”
Giang Quân lặng lẽ nói: “Lúc nãy anh đưa video giám sát cho Diệp Đình xem... cậu ấy đã xác định, video trong hành lang của khoa em đã bị người ta sửa đổi.”
“À? Bị sửa đổi?” Lăng Vi cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Giang quân nói: “Sau khi Long Diệc Hân rời đi, có người đi qua khoa của các em, nhưng mà, người này lại thay đổi video thành đoạn lúc hành lang còn trống rỗng trước kia, để cho người khác không nhìn ra có người đã đến khoa của em.”
“Ừ...” Cô biết: “Vậy người này là một cao thủ máy tính. Có thể cũng là người trộm con chip luôn không? Con chip kia của em có mấy tầng mật mã. Trừ mật mã còn cần vân tay của em kiểm tra.”
Giang Quân nói: “Kiểm tra vân tay thì rất dễ làm được... Bây giờ có một loại kỹ thuật mới, có thể dùng ở trên ly mà em ấn lên hoặc là những nơi khác mà em đã để lại. Em ở trong khoa lâu như vậy, muốn được đến dấu tay của em là chuyện rất dễ dàng.”
Lăng Vi gật đầu.
Giang quân còn nói: “Diệp Đình đã sửa video lại. Em xem...” Hằn bật lại video, Lăng Vi thấy trên màn hình xuất hiện.... một mảnh sương mù trắng xóa....
Giang Quân nói: “Người này dùng *** châu, sau khi đốt *** châu có thể thả ra một số lượng sương trắng lớn lại không đưa đến bình chữa lửa báo cháy. Hơn nữa tiêu tán rất nhanh, lại không mùi, sẽ không làm người khác chú ý.”
Lăng Vi nói: “Xem thủ pháp này, đây là một kẻ tái phạm sao?”
Giang Quân gật đầu: “Bây giờ tra được người này cũng không khó. Cao thủ có thể ra vào máy tính của sở nghiên cứu, không hề khó kiểm soát.”
Đột nhiên Lăng Vi cười: “Anh Quân, hai chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược gì?” Giang Quân nhìn cô chằm chằm nói.
Lăng Vi thần thần bí bí: “Thì đánh cược.... xem hai ta ai phá án trước.”
Giang quân cong môi cười nói: “Được thôi, anh là chuyện nghiệp về mảng này mà.”
Lăng Vi nhướng mày nói: “Tối hôm nay là em đã có thể bắt tên trộm con chip, anh thì sao?”
Giang Quân suy nghĩ một hồi nói: “Anh tăng thêm thời gian làm việc để điều tra, có lẽ cũng là tối nay, hoặc sáng sớm ngày mai đi.”
“Được! Vậy chúng ta liền quyết định, người nào thua thì phải đi đến quảng trường suối phun hét to anh/em yêu em/anh với một người khác phái trước mặt mọi người!”
Lăng Vi xấu xa nháy mắt với anh, nói xong, lại bổ sung một câu: “Phải tìm người trẻ tuổi, xinh đẹp! Thôi... chúng ta có thể chỉ định người phải tỏ tình cho người thua. Chính là em thua anh chỉ một người cho em. Anh thua, em chỉ người cho anh. Thế nào?”
Dáng vẻ nghịch ngợm này của cô chọc Giang Quân bật cười... vẫn luôn cười.
“Được.” Tính cách của Giang Quân tương đối chững chạc, nội liễm. Để cho anh tìm một người khác phái nói ba chữ kia trước mặt mọi người, thật đúng là làm khó anh.
Lăng Vi giơ hai ngón tay lên hình cây kéo với anh: “Vậy em đi ---”
Lăng Vi từ đại đội hình trinh đi ra, bao một gian phòng trong một nhà hàng gần đó, cô trực tiếp kêu Bạo Phong đi ra.
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong lục tục đi vào gian phòng của cô bao. Lăng Vi gật đầu, bảo bọn họ đóng cửa lại.
“Ngồi đi ---” Lăng Vi chỉ chí cái ghế bên cạnh bàn cơm.
“...” Bốn người Bạo Phong trố mắt nhìn nhau....
Sứ mạng của bọn họ là phải bảo vệ phu nhân an toàn, nơi nào mà có sự xuất hiện của bọn họ, tình huống nhất định là đao quang kiếm ảnh, cực kỳ nguy hiểm.
Hôm nay.... Phu nhân đây là muốn làm gì? Mời bọn họ ăn cơm à?
Chân Dũng nói: “Phu nhân, ngài có chuyện gì cứ trực tiếp ra lệnh.”
Lăng Vi nghiêm túc nói: “Chuyện của tôi, chính là tìm các người ăn cơm.” Cô lại giữ vững nói: “Ngồi đi.”
chân Dũng gật đầu với ba người kia: “Phu nhân bảo ngồi thì ngồi đi.”
Anh ngồi bên phải Lăng Vi, Kim Biên Nhãn Kính số hai Kim Trạch ngồi bên cạnh anh. Sát Mã Đặc số ba tiểu Khải, số bốn Chính Thái theo thứ tự ngồi một vòng.
Số bốn Chính Thái theo lẽ tự nhiên được sắp xếp ngồi bên trái Lăng Vi.
“Tiểu Tứ, em thích ăn cái gì? Chị gọi cho em.”
Lăng Vi nhìn số bốn bên tay trái cô. Số bốn ăn mặc giống Kha Nam... mang mắt kiếng thật to, kiểu tóc cũng đặc biệt giống COS... thú vị nhất là sau ót cũng cột đuôi nhỏ.
Số bốn trợn trắng mắt, trong lòng nói: “Gương mặt của tôi chỉ là nhìn trẻ tuổi, năm nay tiểu gia đã 24 tuổi! Còn lớn hơn cô!”
Tiểu Tứ không lên tiếng, Lăng Vi lại hỏi ba người khác: “Các người thích ăn cái gì? Tôi gọi cho các người.”
Chân Dũng nghiêm túc nói: “Bình thường chúng tôi ăn cơm rất không có quy luật, không có sở thích đặc thù gì. Bởi vì chúng tôi phải đi theo phu nhân giờ giờ phút phút, phu nhân đi chỗ nào chúng tôi đều phải chạy tới trước, Mới có thể có một cái bánh bao nóng ăn, cũng đã là hưởng lớn nhất.”
“...”
Cho tới hôm nay, Lăng Vi mới nhận ra.... Bốn người bọn họ lại khổ cực như vậy...
Cô nói: “Sau này các người không cần bảo vệ tôi trong bóng tối nữa, cứ trực tiếp đứng bên cạnh tôi, cùng đi xe với tôi, cùng ăn cơm với tôi.”
Bốn người kia rối rít ngước mặt nhìn cô chằm chằm.
Lăng Vi cười: “Cũng không phải là chỉ suy nghĩ cho các người, như vậy đối với tôi mà nói cũng an toàn hơn một chút.”
Lăng Vi không quấn quít chuyện này nữa, bảo nhà hàng lên thức ăn, sau đó nói với tiểu Tứ: “Tứ nhi.... lát nữa chị phải giao cho em một nhiệm vụ nặng nề mà lại vinh quang cho một mình em...”
Tiểu Tứ đang ăn thịt lừa nướng mà anh thích nhất.
Trong lòng lặng lẽ chảy nước mắt... Quả nhiên là, ăn thịt người miệng mềm, bắt người tay ngắn mà.
Ăn thịt lừa còn chưa ra chút mùi vị nào..... đã bị cho nhiệm vụ?
Anh đang ăn miếng thịt bị nóng đến ho khan. Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, gật đầu với ba người khácvànói: “Em xem... rốt cuộc vẫn là nhỏ tuổi... sao không ổn định như ba người anh của mình.”
“...” Ba người khác yên lặng ăn cơm, trong đầu nghĩ: “Đừng cười trên sự đau khổ của người khác... bây giờ phu nhân muốn dày vò tiểu Tứ, một lát nữa sẽ dày vò bọn họ.”
Tiểu Tứ nuốt thịt lừa nướng xuống nói: “Phu nhân có yêu cầu gì cứ trực tiếp sắp xếp là được.”
Lăng Vi vỗ vai anh nói: “Chị rất thưởng thức em!”
Có lẽ... nhìn bộ dạng, đây không phải là chuyện nhỏ...&
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc