Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 203

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bởi vì cái cục xương giả này mình mang rất không thoải mái nên lúc ngủ cô sẽ lấy nó ra.
Lúc nãy là vì cô quá sợ hãi mới hét lên như vậy, còn để cho Lý Thiên Mặc cùng Quân Dương vào phòng ngủ.
Cô, lại quên giấu cục xương giả vào trong ---
Má ơi! Chính Hiền sợ đến bối rối! Cô nhanh chóng nắm cục xương giả lên mở chăn ra nhét vào.
Quân Dương vừa mới tỉnh ngủ, cho nên không thích ứng với ánh sáng nhanh bằng hai người được.
Lúc này, anh mới chậm rãi mở mắt ra đã thấy được bóng lưng của Lý Thiên Mặc.
Thằng nhóc này đang ngăn cản trước mặt anh, hai tay không ngừng múa loạn, nhưng mà Quân Dương ở phía sau anh cho nên không biết anh đang chỉ cái gì.
Quân Dương rất tức giận: “Hai người lại đang làm gì?” Giống như chuyện gì cũng phải che giấu anh vậy!
Quân Dương rất khó chịu! Thật giống như bảo bối mà mình yêu thương nhiều năm sắp bị người khác ςướק đi mất rồi vậy.
Anh nhanh chóng bước qua Lý Thiên Mặc nhìn lên giường, chỉ thấy Chính hiền đang dùng chăn trùm kín đầu lại....
“Làm gì vậy?” Quân Dương muốn đưa tay vén chăn lên, nhưng Lý Thiên Mặc lại níu anh lại.
“Quân Dương tiên sinh --- Xin anh tôn trọng một chút? em đã nói bao nhiêu lần rồi, tại sao anh vẫn làm như vậy?”
Lý Thiên Mặc lại bắt đầu chỉ trích Quân Dương: “Bây giờ anh lại chưa được sự đồng ý của người ta lại muốn vén chăn của người ta lên, khi nãy lúc anh đi vào cũng không gõ cửa! Lỡ như.... người ta không mặc quần áo thì sao? Lỡ như, người ta đang tắm thì sao? Anh đường đột như vậy rất là không có lễ phép, anh có biết không?”
Quân Dương nghiến răng nghiến lợi: “Tôi và em ấy là anh em bao nhiêu năm, em ấy không mặc quần áo, tắm còn sợ tôi nhìn sao? Mẹ nó --- ngược lại là cậu! Hơn nửa đêm cậu còn ở trong phòng của anh em tôi đâu! Lỡ như, người ta đi vệ sinh thì sao, cậu tới ngửi mùi à?”
Lý Thiên Mặc không muốn nói chuyện với anh!
Quân Dương cũng đã giận đến không còn lý trí, hừ lạnh nói: “Nếu không phải con chuột thì không cần phải sợ. Đi ngủ đi.”
Quân Dương xoay người, vừa muốn đi trở về phòng, đột nhiên dừng bước lại.
Anh xoay người nói với Lý Thiên Mặc: “Cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn nói mấy câu với em ấy.”
Lý Thiên Mặc buồn buồn không lên tiếng... tại sao lại là anh đi ra... anh thật sự không muốn ra ngoài mà...
Nhưng mà, quan hệ giữa Dịch Hiền và Quân Dương.... hình như là còn tốt hơn anh nữa. Lý Thiên Mặc rất khó chịu bực bội...
Lúc này, Dịch Hiền chui đầu nhỏ ra ngoài, Lý Thiên Mặc hỏi cô: “Quân Dương muốn nói chuyện với em, em muốn trò chuyện với anh ấy không?”
Còn chưa chờ Chính Hiền trả lời, quân Dương liền hét: “Cậu nói cái gì vậy? Em ấy là anh em của tôi, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn em ấy luôn sao? Còn cần cậu nói nhiều chắc?”
Quân Dương thật là tức muốn ૮ɦếƭ! Anh và Chính Hiền đã là bạn bao nhiêu năm rồi? Còn cần thằng nhóc này chỉ chõ sao?”
Chính Hiền gật đầu với Lý Thiên Mặc, nếu Quân Dương có lời muốn nói, vậy nhất định là chuyện rất quan trọng.
“Đi ra ngoài --- mau lên một chút! Tôi có lời muốn nói!” Quân Dương thừa dịp Lý Thiên Mặc không chú ý liền đẩy anh ra.
“Cạch...” Khóa cửa.
Lý Thiên Mặc muốn đạp cửa vào, nhưng mà vẫn nhịn được. Quân Dương không biết Chính Hiền là cô gái... Nếu anh có ý gì với Chính Hiền thì đã ra tay từ mấy năm trước rồi, căn bản là sẽ không cần chờ nhiều năm như vậy.
Cho dù Chính Hiền là con trai hai con gái, Lý Thiên Mặc anh cũng muốn bày tỏ tình cảm với cô. Cho dù cô là con trai hay con gái thì anh đều thích cô đến không thể nhịn được nữa.
Ý niệm muốn chung sống cùng với cô của anh đang nổ mạnh trong thân thể, dù là một giây đồng hồ anh cũng không thể chờ được, dù là tất cả người trên thế giới này đều phản đối! Dù là không được thế tục tha thứ!
Lý Thiên Mặc đứng bên ngoài cửa phòng của cô đi đi lại lại, anh không có đi xa, chỉ ở gần cnah1 cửa. Trời ơi.... Chính Hiền, cô ấy là con gái... Thật là không thể nào tin được.
Lý Thiên Mặc rơi lệ đầy mặt.
Mặc dù, anh thích cô là không liên quan đến giới tính... nhưng mà, biết cô là con gái, anh thật là mừng rỡ như điên! Anh muốn nhảy! Anh muốn hét lên! Anh muốn tuyên bố với toàn thế giới, người anh thích là một cô gái, “Oa” Lý Thiên Mặc mừng đến khóc oa oa.
Anh vẫn là trai thẳng! “Oa ---” Đột nhiên Lý Thiên Mặc có loại cảm giác bị hạnh phúc đập trúng, còn vui mừng hơn là trúng hai trăm triệu nữa biết không?
*
Sau khi Lý Thiên Mặc bị Quân Dương đẩy ra ngoài, trên mặt Chính Hiền tràn đầy hoảng sợ nhìn Quân Dương.
Bởi vì, sắc mặt của Quân Dương thật sự là rất khó coi.
Trên gương mặt đẹp trai của anh giống như bị trét lên một tầng lọ nồi vậy....
Quân Dương đứng bên giường, nhìn cô chằm chằm. Chính hiền co rút cổ lại, không dám lên tiếng.
Đột nhiên quân dương hỏi cô:“Rốt cuộc giữa em và Lý Thiên Mặc có chuyện gì? Sao cái gì em cũng nghe cậu ta? Bạn bình thường không thể làm như vậy em có biết không?”
Chính Hiền yếu ớt nhìn Quân Dương, gật đầu liên tục nói: “Em và Thiên Mặc không phải bạn bình thường, chúng em là bạn tốt.”
“Bạn tốt? Các em mới quen biết nhau bao nhiêu ngày? Thằng nhóc đó tâm cơ rất sâu em đừng có bị nó lừa!”
Chính Hiền không vui: “Cậu ấy là người rất tốt! Cậu ấy lừa gạt em cái gì? Hơn nữa, em có cái gì đáng giá để cậu ta lừa gạt?” Cô vỗ иgự¢, trong lòng nghĩ “Mình cũng là một người con trai, cậu ấy cũng không lừa sắc được!”
Mặc dù, có vẻ như... Lúc nãy đã bị Lý Thiên Mặc biết... trong lòng có chút đau xót, Lý Thiên Mặc thích con trai... thật là muốn khóc, cô là một người giả mạo, cô không phải là con trai thật sự. Nhất định Lý Thiên Mặc sẽ cảm thấy đã bị lừa gạt, bị lừa gạt....
Chính Hiền bĩu môi.
Quân Dương thấy hình dạng này của cô, lời nói ác độc sắp phun ra cũng nuốt trở về.
Nhịn một hồi, quân Dương mới nói: “Sau này cách xa cậu ta một chút, cậu ta không có lòng tốt gì đối với em đâu!”
“Mới không phải!” Chính Hiền trịnh trọng nói: “Cậu ấy rất tốt! Đối với em cũng rất tốt! Cậu ấy làm người chính trực, lại rất nhiệt tình! Cậu ấy cũng không quen biết anh Yến, vì cứu anh Yến cậu ấy đã mệt đến té xỉu, anh cũng đã nhìn thấy rồi còn gì! Em rất thích loại người có nghĩa khí như vậy! em muốn làm bạn với cậu ấy!”
Lời nói của Quân Dương bị chặn trở về, tức giận đến sắp nổ tung rồi? thích thằng nhóc kia? Cái chữ này có thể sử dụng trên người một thằng “đàn ông” hay sao chứ?
Quân Dương tức đến muốn hung hăng đánh cô một trận! Còn có Lý Thiên Mặc, anh cũng muốn đánh một trận!
Thật lâu sau, Quân Dương mới tỉnh lại, trên mặt tràn đầy căm tức nói: “Em còn học được cãi lại? Có phải là học với thằng nhóc xấu xa kia không? Hai người mới quen biết có mấy ngày mà em đã bị cậu ta dạy hư rồi!”
“Sao lại là làm hư chứ?” Chính Hiền không phục nói: “Căn bản không phải là cậu ấy làm hư em, em cảm thấy cậu ấy dạy cho em rất nhiều thứ. Em cảm thấy rất có ích!”
“A! Em còn lý luận?” Quân Dương tức đến nhức đầu, anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Chính Hiền, giơ tay phải cốc lên đầu cô....
Vừa mới đưa tay ra, lại cố gắng kềm lại. Đột nhiên Quân Dương nhớ ra... Lý Thiên Mặc từng nói, anh phải tôn trọng Chính Hiền, không thể luôn xem em ấy như một đứa bé.
Mẹ nó! Quân Dương càng tức giận hơn! Tại sao anh phải nghe lời thằng nhóc kia nói chứ?
Sức ảnh hưởng của thằng nhóc xấu xa Lý Thiên Mặc kia cũng quá lớn rồi chứ?
Quân Dương chịu đựng lửa giận lại hỏi Chính Hiền: “Em cảm thấy cậu ta rất tốt, đúng không? Em thích cậu ta, đúng không? Em muốn làm bạn với cậu ta, đúng không? Em không cần anh, đúng không? Hả?”
Chính Hiền lập tức khóc lên.
Quân Dương nhìn Chính hiền chằm chằm, nhưng mà Chính Hiền lại rưng rưng nước mắt, từ đầu đến cuối lại không nói câu nào.
Lửa giận trong lòng Quân Dương dâng lên bừng bừng, anh đã tức đến sắp nổ tung rồi!
Quân Dương tức giận đến đôi mắt đỏ đậm, anh đi về phía Chính Hiền chỉ trong nháy mắt đã đẩy Chính Hiền ngã xuống, môi lập tức in lên.
“Ngô ---”
Quân Dương thấy trong mắt cô đều là nước, còn chưa đợi Chính hiền phản ứng, Quân Dương đã buông cô ra.
Quân Dương cưởi thảm một tiếng, đứng lên, khó khăn xoay người đi ra phòng ngủ... Quân Dương vẫn luôn biết suy nghĩ của Chính Hiền vô cùng truyền thống, ghét cay ghét đắng đối với mấy thứ “Đam mỹ, nam yêu nam, GAY” này! Chỉ cần có người nói Chính Hiền nhìn rất nữ tính, là GAY, Chính Hiền sẽ tức giận đến đỏ mặt.
Anh làm bạn với cô nhiều năm như vậy, đương nhiên là hiểu rõ tính cách của cô nhất. Cho nên, anh luôn cố ý tránh đề tài như “đàn ông, đàn bà” như vậy để tránh cho Chính Hiền lúng túng.
Đã nhiều năm như vậy, cho dù là anh thích, cũng chỉ lặng lẽ giấu ở trong lòng, bởi vì... Anh không muốn nhìn thấy em trai nhỏ của anh khổ não bởi vì anh em của mình thích một người đàn ông. Tính cách của Chính Hiền lại nhạy cảm như vậy, anh không muốn nhìn thấy cô khó chịu. Cho nên, cố ý giả vờ ngây ngốc, không dám đề cập đến phương diện kia.
Mấy ngày nay, Quân Dương có bao nhiêu buồn khổ đều chỉ có thể nuốt trong lòng.
Quân Dương mở cửa, chỉ thấy Lăng Vi cùng Lý Thiên Mặc đứng bên ngoài chờ.
Từ sau khi mang thai Lăng Vi vẫn luôn không mở mắt ra được, có lúc đứng cũng buồn ngủ... lúc nãy cô đã ngủ, đột nhiên nghe được có người hét lên, chắc là đã xảy ra chuyện nên cô không thể không bò dậy.
Cô mặc áo choàng nhung dài, lúc đi ra ngoài chỉ thấy Lý Thiên Mặc gấp gáp đi qua đi lại trên hành lang giống như con kiến trên chảo nóng vậy.
Lăng Vi cũng không có hỏi là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đi đến bên cạnh lặng lẽ cùng anh.
Lý Thiên Mặc rất muốn nói chuyện của Chính Hiền, nhưng mà, trong lòng của anh rối như tơ vò, nửa chữ cũng không nói được.
“Tiểu Vi.... tiểu Vi...” Anh cứ kêu tên của Lăng Vi... bởi vì, trong lòng anh có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Sau khi Quân Dương đi ra gật đầu với Lăng Vi liền đi về phòng của mình đóng kín cửa lại.
Lý thiên Mặc đi chập chững từng bước.... đến cửa phòng của Chính Hiền, cô không có khóa cửa.
Lý Thiên Mặc nghe được Chính Hiền đang khóc... trái tim anh đau thắt lại.
Anh gõ cánh cửa đang khéo hờ, Chính hiền ngẩng đầu lên nhìn anh. Hai người đối mặt trong chốc lát, Chính Hiền càng khóc càng to, nước mắt hung hăng trào ra ngoài như lũ tràn bờ đê vậy.
Cô nói: “Thật xin lỗi....”
Hốc mắt Lý Thiên Mặc lập tức đỏ lên, nước mắt chảy vào trong lòng, cô là từ chối anh.... chọn Quân Dương sao? Trái tim Lý Thiên Mặc vỡ vụn thành phấn. Nhưng mà, cô khóc thật là nhiều, anh lại không có cách nào nói gì không tốt với cô, thậm chí anh buồn cười an ủi cô, nhưng mà, dù cố gắng cỡ nào cũng không cười nổi.
Anh muốn khóc--- anh cố gắng chịu đựng, ánh mắt đã nhịn đến căng cứng, anh nói: “Không sao hết không sao hết, em rất tốt! Em đừng khóc. Chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Lý Thiên Mặc lui về sau một bước, đóng kỹ cửa lại. chậm một bước nữa, anh sợ sẽ để cho cô thấy anh rơi lệ.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy khóe mắt Thiên Mặc có hai hàng lệ chảy xuống, vẫn chảy đến cằm, nhỏ lên quần áo. Lý Thiên Mặc giơ tay lên lau nước mắt, nhưng mà... nước mắt vẫn rơi xuống.
Lăng Vi đi tới, ôm anh.
“...” Lý Thiên Mặc ôm lấy cô, khóc như một đứa bé.
Mối tình đầu của anh, còn chưa bắt đầu.... đã ૮ɦếƭ yểu. Anh rất đau lòng, thật khó chịu! Anh thật sự rất thích cô... vừa nghĩ đến không thể ở chung một chỗ với cô, anh liền hận đến không thể lập tức ૮ɦếƭ đi! CẢ người Lý Thiên Mặc đều rất đau... đau đến sắp vỡ nát ra. Lăng Vi ôm lấy, giơ tay lên lau nước mắt cho anh.
Nước mắt của anh đúng là rất nhiều, thật giống như 20 năm chưa từng khóc, lần này nhất định phải khóc cho thật đã vậy.
Lăng Vi nhẹ vỗ sau lưng anh.
Hai người cùng im lặng.
Lăng Vi nói: “Mình đi xem em ấy một chút. Cậu đi về phòng trước đi.”
“Ừ,,,“ Lý Thiên Mặc nghe lời gật đầu, trên mặt tràn đầy ủy khuất làm Lăng Vi đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Nhưng mà, đây là quyết định của Chính Hiền, cô phải tôn trọng cô ấy.
Lăng Vi lại lau nước mắt cho anh: “Cậu đi ngủ một lúc trước, sáng sớm ngày mai mình sẽ đi tìm cậu.”
“Ừ...” Lý Thiên Mặc buồn buồn trả lời một tiếng, trở về phòng của mình.
Lăng Vi gõ cửa Chính Hiền một cái, chỉ chốc lát sau, Chính hiền leo xuống vội tới mở cửa cho cô. Chính hiền vừa mở cửa ra đã thấy Lăng vi đứng đó, nước mắt của cô lại lập tức chảy ra: “Chị dâu...” Chính Hiền nhào vào trong иgự¢ Lăng Vi, nước mắt rơi lã chã, từng giọt từng giọt rơi vào hõm vai của Lăng Vi.
Lăng Vi vuốt lưng của cô: “Lên giường đi, trên đất lạnh.”
Chính Hiền gật đầu một cái, kéo cô cùng nhau nằm vào trong chăn.
Lăng Vi dựa đầu vào tường, vuốt tóc Chính Hiền, ôn nhu nói: “Đi ngủ, đừng suy nghĩ nhiều. Sáng mai tất cả sẽ tốt đẹp.”
Chính Hiền nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi thành hai hàng, cô khóc rấm rứt... vẫn luôn nghẹn ngào. Lăng Vi cầm khăn giấy lau cho cô: “Mau đi ngủ. Ngày mai nói hết mọi chuyện ra. Hai người kia đều không phải là không hiểu chuyện, cũng sẽ không có gì đâu.”
Hai người không nói gì nữa, Lăng Vi cứ ôm Chính Hiền như vậy, bàn tay trắng nõn vẫn luôn vỗ nhẹ lên người Chính Hiền. Một lát sau, Chính Tiên liền an tĩnh lại. Tên vốn có của Chính Hiền là Chính Tiên, bởi vì dùng thân phận của con trai cho nên đổi Tiên thành Hiền.
Cũng không biết cô là ngủ thật hay giả ngủ. Lăng Vi cũng nằm xuống.
Rạng sáng ngày thứ hai, trời còn chưa hoàn toàn sáng. Lăng Vi còn chưa tỉnh ngủ liền nghe được tiếng Chính Hiền đi xuống đất rửa mặt. Lăng Vi muốn mở mắt nhìn cô một cái, nhưng mà thật sự là quá mệt, ali5 nghe Chính Hiền nói: “Chị dâu, chị cứ ngủ tiếp, em đi rửa mặt. Hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm đâu.”
“Ừ.” Lăng Vi lại ngủ, ba người kia đều là người lớn, lại tỉnh táo một buổi tối, với sự hiểu biết của cô với ba người, là tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Chính Hiền thấy Lăng Vi lại ngủ tiếp cô mới rón rén đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô không có đeo cục xương giả lên nữa, cô rửa mặt, đánh răng thật nhanh, từ phòng tắm đi ra, cô mặc quần áo con gái vào, bắt đầu thu dọn hành lý. Cô phải trở về với chính mình!
Trong hành lý của cô luôn có một bộ đồ nữ. Cô rất muốn đổi về thân phận con gái, sau này đã có thể không cần lo sợ bị ai phát hiện nữa! Cho dù bị tống trở về nước cô cũng không cảm thấy gì cả!
Lúc Lăng Vi tỉnh...
Phát hiện.... quần áo của Dịch Hiền đều biến mất! Con bé này chạy rồi? Cô là.... cả hai đều không chọn? Cô đi đâu được?
Trên mặt Lăng Vi ngỡ ngàng... cô đi vào vốn là muốn canh chừng Chính Hiền, kết quả ngay dưới mắt còn để cho cô trốn mất?
Lăng Vi cầm điện thoại lên xem, mới có sáu giờ!
Vội vàng xuống đất, đi gõ cửa của Quân Dương: “Quân Dương --- Chính Hiền đi rồi!”
Trong lòng Lăng Vi tính toán. Chính Hiền đi từ căn cứ ra ngoài phải dùng đến trực thăng phi cơ.... trực thăng phi cơ có được đưa người ra ngoài hay không phải được sự đồng ý của Quân Dương mới được.
Nếu quân Dương còn chưa biết chuyện mà nói, vậy rõ ràng là Chính Hiền chưa có rời đi.
Lăng Vi vừa gõ cửa liền nghe được trong phòng Quân Dương và Lý Thiên Mặc truyền đến tiếng bước chân “Đặng đặng đặng” chạy tới mở cửa. Hai người dường như là đồng loạt mở cửa, ánh mắt của cả hai đều đỏ bừng, hiển nhiên là suy nghĩ cả một buổi tối, ai cũng không có ngủ.
Lăng Vi hỏi Quân Dương: “Chính Hiền thu dọn đồ đạc, chị đoán có lẽ là em ấy muốn rời khỏi nơi này. Nếu em ấy muốn dùng trực thăng phi cơ mà nói, không có sự đồng ý của em là không thể đi được phải không?”
Quân Dương lập tức bối rối: “Không phải vậy... em đã nói với phi cơ trưởng là nếu các người đi ra ngoài cũng có thể tùy ý... không cần phải báo cáo với em.”
“Ầm ầm ---” Tiếng sấm giữa trời quang ----
Bổ trúng đỉnh đầu của ba người.
Lý Thiên Mặc lập tức nổi giận: “Tối hôm qua cậu đã nói gì với em ấy?”
Trái tim Lý Thiên Mặc đau đến muốn nức ra! Rõ ràng Chính Hiền đã từ chối anh, nhưng mà, Quân Dương tên khốn kiếp này lại không coi chừng cô thật kỹ!
Lý Thiên Mặc giơ quả đấm lên, hung hăng đánh lên người Quân Dương, đều tại tên khốn kiếp này!
“Hôm qua cậu đã nói gì với em ấy?”
Tối ngày hôm qua, sau khi Quân Dương nói chuyện với Chính Hiền xong thì Chính Hiền vẫn luôn khóc, còn nói với anh: “Thật xin lỗi...” Cả người Lý Thiên Mặc tức đến muốn nổ tung!
Quân Dương không có tránh, gắng gượng chịu một đấm của anh.
Nhưng mà, một đấm này Quân Dương cũng không có chịu vô ích, anh cũng giơ quả đấm lên đánh về phía Lý Thiên Mặc: “Tôi nói gì với em ấy đó là chuyện của tôi! Tôi chỉ là muốn cho em ấy biết tên khốn kiếp cậu không có lòng tốt! Cậu biết rõ em ấy ghét nhất bị người ta nói là ẻo lả, vậy mà cậu còn cố gắng tiếp cận em ấy! Đây chính là tôn trọng mà cậu đã nói sao? Hôm nay lão tử cũng đặc biệt không biết dễ dàng tha cho cậu!”
Trên mặt Lý Thiên Mặc hung hăng bị một quyền, anh cũng không có tránh né, tiếp tục giơ quả đấm lên đánh về phía Quân Dương: “Chính Hiền là một cô gái! Cậu là bạn bè với cô ấy nhiều năm như vậy mà cũng không phát hiện, cậu có tư cách gì nhận mình là bạn của cô ấy?”
Quân Dương chợt sững sốt một hồi! Một đấm này của Lý Thiên Mặc đã trúng ngay hai mắt của anh, con mắt của Quân Dương như bị đánh bể vậy, đau đến anh che mắt kêu rên “Tê tê”
Trước mắt Quân Dương tràn đầy sao nhỏ.
Còn chưa kịp phản ứng từ trong khi*p sợ, Lý Thiên Mặc lại đấm một quyền tới: “Chính Hiền thích cậu nhiều năm như vậy, cậu cũng không biết! Là cậu quá ngây thơ, hay căn bản là không có đặt cô ấy vào trong lòng? Cậu không để ý cảm nhận của cô ấy mà tìm bạn gái! Cô ấy đều đã buông tha cho thích cậu, cậu còn tới ép cô ấy! Cậu không để cho cô ấy và tôi sống tốt! Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy?”
Quân Dương nghẹn lời, nửa chữ cũng không nói được. Anh không trả đũa lại, chịu một đấm lại một đấm của Lý Thiên Mặc, thật giống như nỗi đau ở trên người sẽ làm trong lòng anh dễ chịu hơn một chút.
Lăng Vi nhìn hai người đánh nhau, đột nhiên hét lên một tiếng: “Đều tỉnh táo lại đi! Còn không mau chạy ra bãi đậu máy bay xem thử, lỡ như em ấy còn chưa đi thì sao?”
Nháy mắt Lý Thiên Mặc đã thu tay lại, co giò chạy ra ngoài. Quân Dương cũng muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thấy không còn mặt mũi....
Lăng Vi nhìn Quân Dương, khổ sở trong lòng Quân Dương cũng tràn ra hốc mắt.
Lăng Vi thở dài: “Em cũng đi đi, Thiên Mặc tuổi trẻ không hiểu chuyện, suy nghĩ của cậu ấy tương đối đơn giản, không suy nghĩ chu đáo như em. Giữ Chính Hiền lại rồi nói sau, tránh cho một mình em ấy chạy ra ngoài chúng ta cũng phải lo lắng.”
Quân Dương gật đầu xong cũng chạy ra ngoài.
Đi tới bãi đậu máy bay, Quân Dương cùng Lý Thiên Mặc phát hiện... trên bãi đậu có ba chiếc trực thăng phi cơ, bây giờ chỉ còn lại hai chiếc...
Thì ra..... là thật....
Kết thúc người đi, vườn không nhà trống...
Lý Thiên Mặc đau lòng, sa sút tinh thần... không thể hít thở được.
Quân Dương rơi lệ, cố gắng nhịn xuống nhưng làm thế nào cũng không nhịn được. Anh chỉ có thể ngước đầu lên, nhìn bầu trời xanh bao la.
Hai người không đánh nhau nữa, bởi vì đã đau đến không còn chút sức lực.
Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Tôi không xứng với cô ấy! Cậu cũng không xứng! Cô ấy đáng được thứ tốt hơn! Để cho cô ấy cden961 thế giới bên ngoài xem thử đi, trên thế giới này không phải chỉ có một Mộc Quân Dương! Cũng có rất nhiều người đàn ông tốt hơn Lý Thiên Mặc này chờ cô ấy!”
Quân Dương lập tức ngã xuống đất, nhưng mà.... trên thế giới chỉ có một Chính Hiền...
Trong lòng anh thật sự là quá đau... Nước mắt thành sông cũng chảy vào trong tim. Tiếng chuông bảy giờ vang lên, đoàn người lại bắt đầu bận rộn, thời gian làm thí nghiệm của Quân Dương đã đến. Lý Thiên Mặc còn phải tiếp tục làm công thức biến dị cho bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc