Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 202

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Chính Hiền đỡ anh nói: “Quân Dương bên kia đã làm thí nghiệm rồi, thời gian đầy đủ, không có vấn đề gì lớn. Anh Yến có chị Đào Hoa cùng dì Hàn chăm sóc, không có chuyện gì. Sáng sớm hôm nay Quân Dương còn nói, anh ấy dựa theo công thức của em nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể ức chế tế bào ác sinh sôi nảy nở, xem ra, anh Yến có thể nhanh chóng tỉnh lại rồi.”
“Ah ---” Lý Thiên Mặc thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thật là quá tốt rồi, xem ra cố gắng của em cũng không có xem như là uổng phí.”
Bây giờ xem ra... Hàn Yến tỉnh lại, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian! Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Lý Thiên Mặc cũng đã buông xuống được rồi.
Lý Thiên Mặc ăn một ít thức ăn. thể lực cũng đã gần khôi phục xong, anh thần thần bí bí ôm Chính Hiền nói: “Ai? Anh em, gần đây em phát hiện một quyển truyện tranh rất hay, giới thiệu cho anh đọc thử.”
“Hả! Được...” Chính Hiền thích xem truyện tranh nhất, mấy ngày nay bận rộn vô cùng, căn bản là không có thời gian xem truyện tranh luôn.
Lý Thiên Mặc mở điện thoại mình lên, bấm vào phần mềm truyện tranh. Chính Hiền đang mang mắt kính đen, thấy bên trong thư viện của Lý Thiên Mặc toàn là truyện đam mỹ... cũng chính là... nam nam yêu nhau.
Chính Hiền nghi ngờ: “Em thích nam nam?” Không nghĩ tới, Lý Thiên Mặc lại có loại ham mê này?!
Lý Thiên Mặc nói dối: “Trước kia không thích xem!” Nhưng mà.... Từ sau khi gặp được thằng nhóc xấu xa này, tiểu gia tôi... ngày ngày đều thôi miên mình... trong đầu nghĩ. Trong mắt nhìn, dùng sức xem! Xem nhiều rồi lại cảm thấy nam nam cũng rất tốt, rất dễ thương.
Nhưng mà, biểu tình của Chính Hiền...
Lý Thiên Mặc lo sợ hỏi: “Anh không thể tiếp nhận chuyện nam nam yêu nhau sao?”
Chính Hiền lắc đầu: “Không phải rất thích, tôi đã từng xem mấy quyển truyện tranh, cảm giác.... có vẻ như cúc hoa sẽ rất đau, hơn nữa.... còn thọt vào ௱ôЛƓ người ta vang lên tiếng “ba ba”, rất là chán ghét...”
...
Trái tim của Lý Thiên Mặc bị tổn thương..... trong lòng “gào khóc” lớn, Lý Thiên Mặc ơi Lý Thiên Mặc, mày suy nghĩ đẹp cỡ nào, nhưng người ta không chấp nhận thì phải làm sao?
Làm sao giờ?
Không được không được, nhất định phải bồi dưỡng cái hứng thú này của Chính Hiền!
Đúng! Hôm nay cho anh xem truyện tranh, ngày mai lại cho anh xem video của hai người đàn ông! Oa ha ha... Nói không chừng, anh xem một hồi, cũng sẽ cảm thấy rất hữu ái chứ?
Được rồi! Cứ làm như vậy!
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Chính hiền đang nấu cơm cho mọi người.
Quân Dương, Hồ lão tiên sinh, Chung lão tiên sinh đều mệt đến không nhúc nhích được.
Thời gian buổi trưa này phải được nghỉ ngơi, nếu không thân thể thật sự là sẽ không chịu nổi. Quân Dương cùng các trợ thủ của anh còn tạm được, nhưng hai vị lão tiên sinh thật là mệt mỏi đến rã rời rồi...
Cơm nước xong, đám người ngồi xuống nghỉ ngơi, Quân Dương sai bảo Chính Hiền làm việc: “Chính Hiền, đi pha bình trà cho các anh, nhanh một chút! Chúng anh còn phải tiêu hóa thức ăn trong bụng nữa.”
Chính Hiền vội vàng đứng lên, nhưng Lý Thiên Mặc lại nắm tay Chính Hiền, bất mãn nói: “Anh ấy bảo anh đi thì anh liền đi? Anh ấy là cha của anh sao?”
Nói xong, trừng mắt nhìn Quân Dương.
Quân Dương lập tức im miệng. Nói thật.... đã quen...
Lăng Vi cong môi, nhìn nhìn ba người, cô không nói gì cả. Trong đầu lại nghĩ: “Đánh đi đánh đi... xem ai có thể thắng.”
Chỉ là cười cười, không nói lời nào. Ba người đều là bạn của cô, giúp ai cũng không được.
Lý Thiên Mặc lại đè Chính hiền lại trên ghế, trịnh trọng nói với Quân Dương: “Em biết anh làm việc rất khổ cực, nhưng mà, chúng em cũng khổ cực. Em sợ lần thí nghiệm này của anh không thành công, em còn chuẩn bị công thức cho lần biến dị sau. Mỗi ngày Chính Hiền phải chăm sóc lo thức ăn, lo nghỉ ngơi cho nhiều người như vậy cũng rất khổ cực. Anh muốn cho anh ấy đi châm trà cũng được! Nhưng mà, anh phải nói “làm ơn!”
Quân Dương ngây ngẩn, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị Lý Thiên Mặc dạy dỗ như vậy.
Lý Thiên Mặc nhìn quân Dương chằm chằm, nghiêm túc nói: “Sau này, xin anh chú ý từng lời nói của mình, lúc anh nói chuyện với Chính Hiền phải nói là: “Chính Hiền, em làm ơn pha giúp các anh một bình trà.” mà không phải là: “Chính Hiền, mau đi pha trà cho các anh,. nhanh lên một chút!” Anh nghe hiểu không?”
Sắc mặt quân Dương đen sì.
Thật giống như bị chọi một cục gạch vào vậy, vừa đỏ vừa tím.
Anh nhìn Lý Thiên Mặc chằm chằm, cũng không biết đã bị trúng tà gì, thành thật nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Anh em tốt, làm ơn pha bình trà giúp anh, anh hơi mệt mỏi chút... cám ơn.”
Chính Hiền cảm động đến sắp khóc... mấy năm rồi, lần đầu tiên Quân Dương nói chuyện với cô như vậy. Cô cảm kích cười với Lý Thiên Mặc.
Rồi nói với Quân Dương: “Dạ dạ, anh muốn uống trà gì?”
Lý Thiên Mặc thật là tức muốn hộc máu, mặc kệ anh uống cái gì, tại sao phải nuông chiều anh như vậy? Không pha cho anh không được sao? Hoặc là, tùy tiện pha cho anh cũng được, thích uống thì uống, không uống thì dẹp!
Lý Thiên Mặc thở phì phò đứng lên, nắm tay Chính Hiền mang đến phòng giải khát: “Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Anh không mạnh mẽ hơn một chút được sao? Mỗi chúng ta đều là một cá thể độc lập, chúng ta không phải món đồ phụ thuộc của bất cứ người nào, cho nên, anh sống thì phải biết tiến tới chứ, không thể tùy tiện để người khác định đoạt được.”
Chình Hiền bĩu môi, nuồn buồn nói: “À.”
Lý Thiên Mặc thật có một loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép, bất quá... dễ khi dễ như vậy, cũng là một loại cá tính của Chính Hiền... Thôi, chỉ cần anh không so đo, sống vui vẻ làm được rồi/
Chính hiền đang cầm mấy lon trà ra, cô đang suy nghĩ xem nên chọn loại nào?
Hai người sóng vai mà đứng, Lý Thiên Mặc theo sát sau lưng cô... mùi hương trên người Chính Hiền bay thẳng vào trong mũi anh. Trong lòng Lý Thiên Mặc âm thầm phỉ nhổ, sao thằng nhóc này thơm như vậy? Một chút cũng không giống một thằng đàn ông!
Lý Thiên Mặc nhích lại gần Chính Hiền, giả vờ nhìn cai1lon trong tay cô.
Chính Hiền lùn hơn anh không ít. Nhưng mà.... hai người bọn họ lại đứng gần như vậy, anh vừa cúi người, liền có thể hôn đến cái miệng nhỏ nanh của cô. Lý Thiên Mặc nhìn môi của Chính Hiền chằm chằm, đột nhiên... tâm tư trong lòng xao động! Cổ họng khô khốc, ***g *** căng đau.
Cả người như bị lửa cháy, thật là khó chịu.
Đột nhiên anh muốn hỏi Chính Hiền: “Làm bạn gái của anh, được không?” Nhưng mà người ta.... cũng là một người đàn ông.... làm sao có thể làm bạn gái mình?
Lời này phỏi nói như thế nào ta? “Làm bạn trai em được không?” Chúng ta quen nhau... được không?” Lý Thiên Mặc hơi không dám nói... Sợ Chính Hiền tát anh một cái bay ra xa.
Anh là biết.... anh biết Chính Hiền tuyệt đối không thể chấp nhận nam nam, nhưng mà, anh thật sự rất muốn được ở chung với "anh’... vô cùng muốn, vô cùng muốn... Anh rất muốn hỏi "anh’ một câu: “Anh có thể theo đuổi em không?” Bởi vì, không nói ra những lời này, có lẽ anh sẽ nghẹn ૮ɦếƭ, bởi vì anh quá muốn được biết đáp án.
Lý Thiên Mặc thật là không hít thở được nữa.
Cả người anh giống như phát sốt vậy, sắp bốc cháy rồi.
Anh lấy hết dũng khí, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Chính Hiền: “Khụ khụ ---” lời lên đến cổ họng, anh lại vô cùng khẩn trương: “Anh Chính Hiền, em biết anh không thích đàn ông... nhưng mà em...” Thật thích anh... em rất muốn được ở chung một chỗ với anh, chúng ta quen nhau đi.
Những lời này, lặp đi lặp lại trong đầu cả ngàn lần, cảm thấy rất tốt... lại khó khăn mở miệng nói: “Em thật sự rất thích....”
Chính Hiền ngẩng đầu, cũng nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, Lý Thiên Mặc rất khẩn trương, nhưng mà giọng nói của anh lại rất ôn nhu, ánh mắt cũng ôn nhu như một dòng nước trên thiên sơn.
“Thích gì?” Chính Hiền cắn môi, ngượng ngùng nhìn anh.
Lý Thiên Mặc mím chặt môi, từ trong kẽ hở giửa răng phát ra một chữ: “Anh.....”
“Hai người đang làm gì vậy?” Lúc này, đột nhiên quân Dương đi vào! Anh nhanh chóng đi tới, trực tiếp đứng ở giữa Lý Thiên Mặc và Chính Hiền, anh nghiêng đầu hỏi Chính Hiền: “Đã pha xong chưa?” Anh cũng không biết tại sao, vẫn luôn không yên tâm để hai người đó ở riêng với nhau.
Chính Hiền không có nghe được lúc nãy Lý Thiên Mặc đã nói gì. Bởi vì tiếng hét kia của quân Dương quá lớn.
Chính Hiền bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Quân Dương, có chút không biết làm sao: “Em phải pha loại nào?”
Quân Dương nói: “Pha cái Băng Đường Cúc Hoa đi, gần đây chúng ta đều quá nóng rồi, phải hạ nhiệt độ xuống.”
Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Không được...” Cúc hoa, cúc hoa của Chính Hiền sao có thể cho Quân Dương được, cho dù là pha trà cũng không được....
Mẹ nó.... Đột nhiên Lý Thiên Mặc phát hiện mình thật là đen tối.... đều là tại truyện tranh!
Gần đây anh xem rất nhiều truyện tranh đam mĩ, ô ô ô...
Quân Dương cùng Chính Hiền đồng thời nhìn về phía Lý Thiên Mặc, cũng không biết vì sao anh lại có phản ứng lớn như vậy.
Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói bên tai Chính Hiền: “Anh quên rồi sao? Lúc nãy anh mới nói, trà cúc hoa... thọt vào kêu lên "ba ba"... thật đáng ghét, anh có thể uống được sao?”
“Phốc ---” Chính Hiền chỉ cảm thấy ***g *** chấn động, cúc hoa căng thẳng.
A a a.... sau này bảo cô làm sao có thể đối mặt với trà cúc hoa thuần khiết như vậy? Lý Thiên Mặc! Cậu phụ trách cho tôi!
Nháy mắt Chính Hiền liện đậy ly trà cúc hoa lại.
Lý Thiên Mặc cười “ha ha.” hai tiếng bởi vì gian kế của mình đã thực hiện được.
Quân Dương ở bên cạnh dòm ngó hai người, vừa nói nhỏ, vừa liếc mắt đưa tình, còn có bí mật nhỏ với nhau nữa?
Con mẹ nó... Quân Dương buồn bực! Anh muốn tống khứ tên Lý Thiên Mặc này đi.
Lý Thiên Mặc chọn một lon trà Phổ Nhị ra nói: “Mùa đông uống cái này, vậy thì pha cái này đi.”
Chính Hiền nghe lời pha trà xong.
Đám người uống trà, nghỉ ngơi một hồi lại bắt đầu bận rộn công việc của mình.
Đến buổi tối, Lý Thiên Mặc nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được... Bắt đầu từ sau khi anh tạo mật mã cho người khác, anh liền tưởng tượng “người không mật mã” của mình vô số lần trong đầu...
Đó nhất định là một mùa có nhiều cơn gió lớn thổi qua, các loại cây, còn có... đều bị gió lớn thổi ngã, cây lớn cũng bị gió thổi bật gốc, trạm an ninh còn bị gió thổi bay ra xa mấy chục mét.
Nhưng mà, sau đó anh phát hiện... Anh lớn lên ở phương Bắc, căn bản là không có cơn bão nào lớn như vậy.
Tỉnh, anh lại tự suy diễn một tình hình khác, không phải gió lớn thổi qua, vậy cũng là cát bụi đầy trời, ánh nắng chiều trên sống.
Nhưng mà, sau đó anh phát hiện... Anh lớn lên ở bình nguyên phương Bắc, căn bản là không có sa mạc....
Ai, vẫn là thực tế một chút đi, giống như rừng hoa nở rộ, tuyết bay tán loạn gì đó... rừng hoa nhở rộ nữ tính quá, vẫn là tuyết bay tán loạn tốt hơn một chút!
Đúng! Cứ quyết định như vậy, nhất định phải là một mùa đông tuyết bay đầy trời!
Anh ra quyết định này, nhưng mà không nghĩ tới không nghĩ tới... lại thật sự gặp trong mùa đông tuyết bay đầy trời... Ô ô ô... Người “không mật mã” của anh lại là một thằng, nhóc, nhỏ hiền lành ngượng ngùng nhẫn nhục chịu đựng.
Lý Thiên Mặc khóc lớn “Oa oa oa.”, vừa nghĩ tới người “không mật mã” lại là một thằng, nhóc, nhỏ anh liền đau tim! Thật ra thì anh... vẫn thích nữ sinh....
Vốn là, anh thật không nghĩ tới mình sẽ thích người “không mật mã”, cũng vẫn luôn không ôm hy vọng.
Dù sao trên thế giới này rất nhiều người rất nhiều việc, lỡ như người “không mật mã” mà anh gặp là một lão yêu quái chẳng lẽ còn phải dối lòng mình đi thích anh.
Tuyệt đối không phải, anh mới không cần đâu, thà là cô đơn cả đời, chứ anh tuyệt đối không khuất phục trước quyền uy của tên lão quái vật đó.
Nhưng mà, để cho anh bất ngờ là... người “không mật mã” của anh, anh lại rất thích.... vô cùng thích!
Thích đến moi tim moi phổi, cho dù là lần đầu tiên lúc gặp anh, anh mang theo khẩu trang, ôm quyền sách, còn mang cặp mắng kiếng dày cộm, nhưng mà.... anh lại thích!
Sau đó, khi anh biết thằng nhóc đó chỉ mang khẩu trang để che giấu, nháy mắt Lý Thiên Mặc cảm giác: “Không xem không biết, xem một cái mới giật mình, xấu xí đổi thành anh đẹp trai, thế giới thật kỳ diệu...”
Anh thích "anh’, không phải do thằng nhóc này trở nên đẹp trai, mà là.... lúc ở chung với thằng nhóc này, anh rất là vui vẻ, thấy thằng nhóc kia bị khi dễ, anh liền giận đến căng cứng cả người! Cho nên, anh vô cùng muốn ra mặt cho thằng nhóc kia.
Lý Thiên Mặc cũng từng nói với mình, đó là một người đàn ông, là một thẳng nam giống như mình vậy!
Nếu mình muốn ở chung với "anh’, cha mẹ của mình cũng sẽ không đồng ý...
Nhưng mà, anh không thể nào khống chế hành động của mình được, cũng không thể nào ức chế mình không nhớ về "anh’ nữa.
Biết rõ thằng nhóc kia không thể tiếp nhận nam nam, nhưng mà, anh chính là muốn đi bẻ cong "anh’ thì sao chứ!
Ô ô ô....
Trái tim Lý Thiên Mặc... thật là đau, vô cùng đau. Đau đến sắp nứt ra luôn rồi.
Vừa nghĩ tới anh không thể nào ở chung với thằng nhóc kia, cả người anh lại đau nhói. Trong lòng khó chịu! Vô cùng hốt hoảng... Trái tim của anh, một trái tim cẩn thận chân thành, toàn bô ***g *** vừa sưng vừa nóng, thân thể giống như bị sốt 38 39 độ vậy.
Lý Thiên Mặc lăn qua lăn lại trên giường thật lâu sau, khi thì nằm xoay lên đầu giường, khi thì nằm xoay cuối giường, giống như một con lươn quằn quại vậy.... khó chịu!
Anh rất là thích Chính Hiền... thích vô cùng, không thấy được "anh’ liền bắt đầu nhớ, muốn ôm "anh’, muốn hôn "anh’, cũng muốn khi dễ "anh’, nhưng mà lại không nỡ, cho nên, lại càng muốn ra mặt dùm "anh’, bất bình thay cho "anh’.
Lý Thiên Mặc không nằm được nữa liền xuống đất đi bộ, anh đi tới đi lui trong phòng... Một hồi lại đi ra cửa sổ nhìn, bên ngoài cửa sổ không có gì cả, chỉ có một bãi huấn luyện rộng lớn vô cùng.
Anh lại đi về giường, cầm lấy điện thoại di động, rất hy vọng Chính Hiền sẽ nanh tin hay gọi điện thoại gì cho mình.... Nhưng mà, bây giờ đã hơn một giờ đêm, người ta đã ngủ từ sớm rồi.
Thật ra Chính Hiền cũng không ngủ, cô cũng đang phiền lòng đâu... Thật rất khó để có cảm giác với một người đàn ông... đáng tiếc, người ta lại là GAY... cô mở thư viện truyện tranh kia lên, xem một hồi liền nước mắt lưng tròng...
Xem ra Lý Thiên Mặc thật là một hủ nam lâu năm! Anh thật sự thích đàn ông!
Truyện tranh nặng khẩu vị như vậy, anh lại.... thích xem đến thế.
Chính Hiền buồn bực... không nghĩ tới, Lý Thiên Mặc lại thích đàn ông, ô ô ô.... tại sao trong lòng lại... khó chịu như vậy chứ?
Thật muốn khóc... cô, là cô gái mà... cô, là một thằng con trai giả! Làm sao giờ?
Kiên quyết không thể để Lý Thiên Mặc biết mình là cô gái, nếu không, sau này ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không còn...
Nhất định Lý Thiên Mặc sẽ không tha thứ cho cô.
Chính Hiền càng nghĩ càng khó chịu, đột nhiên nghe được tiếng bước chân bên cách vách “Tất tất tất tất” “A ----” Có phải có con chuột không?
Chính Hiền sợ nhất là chuột! Mặc dù cô nuôi nhiều động vật đáng sợ như vậy, nhưng mà, điểm yếu duy nhất của cô, chính là ---- con chuột!
“A ---- anh! Nhà anh có con chuột lớn!”
Quân Dương ở đối diện phòng của cô đang mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên nghe được tiếng hét của cô gái, đột nhiên giật mình, anh lập tức nhảy lên, chạy thật nhanh đá văng cửa “Ầm ---”, trực tiếp vọt đến phòng của Chính Hiền.
Giọng hét nhất đình là từ phòng của Chính Hiền truyền tới, nhưng... tại sao lại là giọng nữ?
Anh cho là mình ngủ mơ màng, trong lòng vội vàng trực tiếp đưa tay mở cửa, phát hiện cửa không khóa.
“Chính Hiền? Sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?” Trong phòng rất tối, Quân Dương lại ngủ mơ mơ màng màng, không nhìn thấy gì cả.
Quân Dương gấp gáp đi vào trong, đột nhiên nghe thấy bên trong có người nói chuyện: “Anh ấy không sao... anh ấy nghĩ rằng có con chuột, nhưng thật ra là em... em ngủ không được nên đi đi lại lại trên đất...”
“Lý Thiên Mặc? Sao em lại ở đây?” Quân Dương rất tức giận, tức đến muốn nổ phổi.
Lý Thiên Mặc đương nhiên nói: “Em nghe được tiếng kêu, nên phải đến xem thử, anh có thể qua thì tại sao em không qua được chứ?”
Quân Dương mờ mờ thầy được Lý Thiên Mặc đang đứng bên cửa sổ, thật giống như đang rót nước cho Chính Hiền. quân Dương lập tức liền nổi giận, tiện tay mở chốt điện trong tay lên.
Ánh đèn sáng bừng đồng thời làm ba người lóa mắt.
Quân Dương chờ một hồi mới thích ứng với ánh sáng được, lại phát hiện.... Không biết từ khi nào Lý Thiên Mặc đã rời khỏi cửa sổ đi đến bên mép giường của Chính Hiền, mà chỗ đứng của Lý Thiên Mặc lại vừa vặn ở giữa anh và Chính Hiền.
Lúc này, Lý Thiên Mặc nhìn Chính hiền chằm chằm, anh phát hiện!
Anh phát hiện một bí mật lớn! Đôi mắt Lý thiên Mặc mở thật to, nhìn cổ Chính Hiền chằm chằm... cục xương ở cổ họng đâu? cục xương ở cổ họng của Chính Hiền đâu rồi? Lúc nãy anh thật là nghe được tiếng hét của một cô gái ---
Ta trời đất quỷ thần thiên đị!
Lý Thiên Mặc đi đến cái tủ bên giường của Chính Hiền nhìn xem, chỉ nháy mắt... cọng tóc cũng muốn dựng lên!
Mẹ tôi ơi.... hù ૮ɦếƭ tôi! Cái thứ gì đang nằm trên đầu tủ vậy? Cục xương giả sao?
A ha ha ha ha ha --- Lý thiên Mặc muốn điên rồi!
hơn nửa đêm có cần phải kích thích như vậy không --- Chính Hiền.... cô ấy là con gái? Cô ấy, là con gái? Là con gái?
Lý thiên Mặc hoàn toàn không biết làm sao, anh bối rối! Ngạc nhiên, mừng rỡ, kinh sợ... không tưởng tượng nổi! Đây là đang nằm mơ sao? Đây không phải là thật? Các loại suy nghĩ từ trong đầu bay loạn xa.
Đây là mơ sao? Có phải mình đang mộng du không? Lý Thiên Mặc dùng sức bấm một cái lên đùi --- ai da má ơi... thật là đau!
Đây là thật, không phải mơ! Anh cực kỳ kinh ngạc: “Chính Hiền, anh anh anh anh anh anh anh...” Anh nửa ngày, nhìn Chính Hiền chằm chằm lại không biết nên nói gì...
A! Suýt chút nữa đã quên rồi, quân Dương vẫn còn ở! Đột nhiên Lý Thiên Mặc nhận ra, Quân Dương không biết Chính Hiền là cô gái! Lý thiên Mặc nhanh chóng chạy tới canh trước mặt Quân Dương, hành vi của anh hoàn toàn là theo bản năng, cực kỳ nhanh chóng ngăn cản giữa hai người.
Chính Hiền còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lý Thiên Mặc hoảng sợ nhìn cô chằm chằm.
Cô vừa muốn mở miệng hỏi anh: “Em thấy cái gì đáng sợ sao?”
Còn chưa mở miệng, đã thấy Lý Thiên Mặc không ngừng ra dấu chỉ cho cô, cô nhìn theo phương hướng anh chỉ, nghiêng đầu.
Chỉ thấy... cục xương giả ở cổ họng của cô... đặt trên tủ đầu giường! A a a a --- Trời ơi! Cô quên!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc