Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 201

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh giật mình nhất, bọn họ quan sát người trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, bất quá mới hai hai, hai ba tuổi.... Không phải là anh đang nói xạo đấy chứ.
Sự biến hóa của các tế bào ác đó, bọn họ đã quan sát quá trình biến dị cùng với Quân Dương cả ngày, căn bản là không tìm ra bất cứ manh mối nào.
Thằng nhóc này lại nói đã tìm ra quy luật? Đây không phải là trêu chọc bọn họ sao?
Chính Hiền vỗ tay, kinh ngạc nhìn Lý Thiên Mặc: “Oa! Anh Thiên Mặc, anh thật là quá tuyệt!”
Đột nhiên cảm thấy người này thật là lợi hại! Giống như bất cứ chuyện gì cũng hiểu, bất cứ chuyện gì cũng không làm khó anh được vậy.
Chính Hiền nhìn Lý Thiên Mặc, đây quả thật là..... đôi mắt tràn đầy ánh sao, cả người tràn đầy bong bóng trái tim màu hồng. Cô không có chút hoài nghi nào với Lý Thiên Mặc, trong mắt tràn đầy.... sùng bái....
Đột nhiên Lý Thiên Mặc hơi ngượng ngùng.
Anh đỏ mặt lên, vểnh môi, cười với Chính Hiền, sau khi Chính Hiền tháo mắt kính đen cùng với khẩu trang kia ra quả thật là.... vô cùng đẹp mắt....
Bộ dạng của “anh” quả thật là rất đẹp, mặc dù là mắt một mí, nhưng lại thể hiện được trình độ cao nhất của vẻ đẹp mắt một mí.
Còn có sống mũi xinh xinh, miệng hồng nhỏ nanh, dù sao.... cũng chính là cho dù nhìn thế nào cũng không dời mắt được. Lý Thiên Mặc phiền muộn ngày ngày, rốt cuộc là tại vì sao?
Tại sao anh lại nhìn một người đàn ông mê mẩn như vậy? Ô ô ô....
Trừ ba mẹ ra, Chình Hiền là người duy nhất để cho Lý Thiên Mặc không nghĩ ra mật mã được. Nhưng mà, Chính Hiền là một người đàn ông... Ô ô ô....
Mặc dù anh vẫn luôn không có nghĩ tới mình sẽ yêu một người đàn ông, nhưng mà... Ô ô ô....
Thôi, nam thì nam đi, thật rất khó gặp được một người “vô mật mã”, làm sao thì cũng phải thử một chút, tranh thủ bẻ cong Chính Hiền rồi nói sau.
“Khụ khụ --” Quân Dương nhìn Chính Hiền, lại nhìn Lý Thiên Mặc... Quân Dương nhíu chặt mày lại, tại sao hai người kia lại.... liếc mắt đưa tình, thẹn thùng thêm chút sợ hãi.... vậy chứ?
Trong lòng Quân Dương vô cùng không thoải mái.
Anh nhìn hai người, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Quân Dương mở miệng hỏi Chính Hiền: “Này? Anh nói, từ khi nào mà hai người thân thiết đến như vậy? Hai người mới quen nhau mấy ngày thôi mà?”
Chính Hiền cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Lý Thiên Mặc nói: “Lần trước từ sau khi thấy Chính Hiền ở nhà anh Sanh, tôi liền nhớ anh Chính Hiền mãi không quên. Tôi nghĩ, đây chính là duyên phận.”
“Phốc ---” Quân Dương muốn hộc máu: “Hai thằng đàn ông mà duyên phận cái gì! Tôi thấy vẫn là con ba ba đi ị --- là một viên phân mới đúng hơn!”
Đột nhiên Chính Hiền chu miệng, nhíu mày liếc Quân Dương.
Quân Dương la anh: “Làm gì? Cánh chim đầy đủ rồi? Còn dám liếc anh?”
Nói xong liền giơ tay đánh lên đầu của Chính Hiền.
Lý Thiên Mặc tức giận, vội vàng đỡ tay của Quân Dương: “Anh ấy đã là người lớn, anh còn đánh đầu anh ấy như vậy, anh ấy cũng không phải là đứa bé ba tuổi nữa! Người ta là có tự ái! Cho dù là anh em của anh, anh cũng không thể khi dễ anh ấy như vậy.”
Quân Dương cùng Chính Hiền đều sững sốt một chút, Chính Hiền đã bị Quân Dương khi dễ quen rồi.
Nhéo mặt, đánh đầu, nhéo lỗ tai... không phải là chuyện bình thường như cơm bữa sao?
Lý Thiên Mặc kéo Chính Hiền ra sau lưng mình, nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Sau này không được để cho anh ấy đánh đầu anh như vậy, anh ấy lại đánh nữa, thì anh phải phản kháng.”
Chính Hiền yếu ớt gật đầu, đã xấu hổ đến sắp không thở nổi.
Từ nhỏ cô đã bị các anh khi dễ quen rồi, căn bản là không dám phản kháng. Kết quả của phản kháng... chính là bị đánh càng thảm hại hơn. Bởi vì, bà nội của cô trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, khi cô còn bé, bà già kia còn dùng kim đâm cô... Cho nên, tạo thành lúc cô tiếp xúc với người khác là gan vộ cùng nhỏ, vô cùng dễ dàng sợ hãi.
Nhiều năm như vậy, xông xáo ở bên ngoài, cô đã tốt hơn lúc trước rất nhiều... Một lần lúc cô trở về quê, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Cô sợ hãi bà nội lại mắng cô, cho nên mới nuôi nhiều “sủng vật” làm bạn như vậy. Bởi vì, lúc cô du học nước ngoài là dùng tên giả của một bé trai.
Lăng Vi thấy bầu không khí thật là có hơi vi diệu, liền kéo đề tài trở lại, cô hỏi Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, anh đã nhìn ra quy luật gì? Nói cho chúng tôi xem thử một chút.”
Quân Dương cũng vội vàng hỏi: “Anh thật sự nhìn ra quy luật sao?”
Quân Dương cũng không có hoài nghi Lý Thiên Mặc. Anh vẫn là có chút hiểu biết đối với Lý Thiên Mặc, lần trước chuyện Lý Thiên Mặc bị bắt cóc anh đã biết, cho dù thằng nhóc này bị che mắt, chỉ dựa vào âm thanh có thể từng bước từng bước đoán được mình bị nhốt ở nơi nào, còn dùng mật mã bí mật truyền tin tức và mật mã cho anh Đình.
Đầu óc của thằng nhóc này không giống với người thường.
Cho nên, Quân Dương cũng lập tức cùng Lăng Vi hỏi anh: “Em và các trợ thủ của em đã nghiên cứu rất nhiều ngày... Căn bản là không có chút xíu đầu mối nào! anh Thiên Mặc anh nói thử cho em xem với?”
Nói đến chuyện chính, cả đám người đều nghiêm trang lại.
Lý Thiên Mặc cũng nghiêm túc lại: “Tôi nói không như vậy sợ rằng mọi người cũng nghe không hiểu, hay là vừa nhìn hình ảnh trong máy tính vừa nói đi.”
“Được.” Quân Dương dẫn đầu đi đến phòng làm việc của mình, Chính Hiền cũng đi vào theo.
Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Máy vi tính này của em không được, phải đi phòng chủ căn cứ của các em, dùng thêm vài cái máy tính nữa anh mới có thể nói rõ với các em được.”
“Gì? Anh nói gì?” Quân dương ngỡ ngàng...
“Phỏng chủ căn cứ? Hôm nay anh đi đến phòng chủ căn cứ của em?” Quân Dương vô cùng kinh ngạc! Biểu tình của anh chính là đang muốn ăn thịt người.
Lý Thiên Mặc lắc đầu nói: “Anh không có đi phòng chủ căn cứ, anh nhìn xem tại phòng làm việc của em. Nhưng mà.... với năng lực tự hiểu của các em... anh nghĩ rằng ít nhất phải dùng mười cái máy vi tính thì anh mới có thể biểu diễn quy luật ra cho các em hiểu.”
Quân Dương: “...”
Chính Hiền: “...”
Lăng Vi: “...” Đây là bị chê bai sao? Chỉ số thông minh ơi? Mày đang ở nơi nào? Mày đang bị người ta chê bai một cách trắng trợn, mày có biết không?
Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh thì trực tiếp làm như không nghe được, bọn họ vốn là không quen thuộc máy vi tính, ngay cả mở máy cũng không biết.
Cho nên, khụ khụ --- người trẻ tuổi, cậu nói cái gì? Năng lực hiểu biết của lão già tôi không theo kịp...
Quân Dương suy nghĩ một hồi nói: “Chúng ta nhìn trong máy vi tính trước thử đi, nếu thật sự không hiểu, em lại dẫn mọi người đi phòng chủ căn cứ.”
Dù sao, tất cả thành quả nghiên cứu của anh đều nằm trong máy vi tính của phòng chủ căn cứ.
Chỗ đó làm sao có thể tùy tiện cho người khác vào được.
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Ừ! Cũng được!”
Mấy người đi đến phòng làm việc của Quân dương, trên màn hình máy vi tính của Quân Dương vẫn còn hình ảnh các tế bào đang biến hóa.
Lý Thiên Mặc vừa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức khác thường.
Sống lưng anh thẳng tắp, lập tức giống như bị cái gì nhập vào vậy, tinh thần và gương mặt cũng khác hẳn. Mọi người nhìn anh, nháy mắt cảm giác được... nhất định thằng nhóc này đã tìm ra được quy luật.
Chỉ nhìn ánh mắt kia của anh, liền cảm giác giống như có hai luồng ánh sáng mạnh chiếu ra vậy.
Lý Thiên Mặc gõ lên màn hình nói: “Bây giờ chúng ta thấy tế bào ác, cùng tính chất lúc nãy chúng ta thấy là khác nhau. Nhưng mà, công thức lại giống nhau. tôi nói đơn giản hơn tí đi.”
- *
Anh liền cần tập giấy nháp trên bàn lật vèo vèo: “Chờ một chút... tôi muốn tìm cái công thức thứ nhất của chúng ta.”
Ánh mắt của mọi người đều trừng thật to ra... mẹ của tôi ơi... một chồng giấy dày như vậy, tất cả đều là giấy nháp để anh tính toán?
Xấp giấy kia.... dày cở phân nửa cuốn từ điển vậy.
Quân Dương nhìn Chính Hiền, Chình Hiền nhìn Lăng Vi, trên mặt Lăng Vi tràn đầy bình tĩnh.
Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh trố mắt nhìn nhau...
Trong nháy mắt... lại có loại cảm giác không muốn nghe anh nói nữa, xấp giấy dày như vậy, phải nói đến năm tháng nào?
Xem ra, cái công thức này.... là rất không đơn giản.
Cho dù Lý Thiên Mặc nói với bọn họ, cũng không biết phải đến năm tháng nào mới nói xong, mà cho dù nói xong cũng chưa chắc bọn họ có thể hiểu.
Mặc dù trong lòng ai cũng nghĩ như vậy, nhưng mà lại không ai lên tiếng.
Lỡ như nghe hiểu thì sao...
Lý Thiên Mặc lật đến công thức thứ nhất của anh: “Các người xem, tế bào ác này là do... %$...&%#@!...”
Mấy người đứng sau lưng anh giống như đang nghe vô tự thiên thư vậy.
Hoàn toàn nghe không hiểu nghe không hiểu!
Lý Thiên Mặc đang nói, đột nhiên phát hiện trong miệng mọi người trừ phát ra những âm thanh như: “À... ừ... hả? Ừm...” thì ngay cả một vấn đề nhỏ cũng không hỏi tới.
Anh vô cùng vui mừng ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Các người nghe hiểu hết sao?”
Quân Dương nghiêm túc gật đầu: “Đã hiểu!”
Lý Thiên Mặc kích động: “Anh Quân Dương, anh thật là lợi hại!”
Quân Dương cười khổ: “Em nói con số 123 anh đều hiểu hết, nhưng mà tổ hợp lại một chỗ... lại hoàn toàn không hiểu...” Hai chữ “không hiểu” kia của anh là nghiến răng nghiến lợi nói ra, chọc hai vị lão tiên sinh cười “ha ha...” không ngừng.
Lý Thiên Mặc than thở: “Quả thật... có thể là em nói quá thâm ảo rồi... những công thức này, IQ ít nhất phải là trên 180 mới có thể nghe hiểu. Như vậy đi... em giải hết tất cả công thức, sau đó viết lại đại khái một chút thì có lẽ chỉ cần IQ 140 là có thể hiểu được.”
Cái con mẹ nó.... hàng nhàn hàng vạn con người nhỏ trong đầu Quân Dương đều muốn tìm cái lỗ chui xuống.
“Đừng! Đừng giải...” Quân Dương vội vàng ngăn cản anh: “Tốt nhất là em nên viết chỉ số 80 là có thể hiểu được... 140 vẫn còn quá cao.”
Đột nhiên Quân Dương có cảm giác... chỉ số IQ 80 vẫn còn quá cao.
Lý Thiên Mặc nhíu mày, buồn rầu nói: “Vậy phải viết một năm....”
Đột nhiên, còn nói: “Em đã nói rồi, phải dùng máy vi tính biểu diễn cho các người xem thì các người mới hiểu được. Bây giờ xem ra, ngay cả cái công thức thứ nhất các người còn xem không hiểu, thì em phải dùng ít nhất là 100 cái máy vi tính mới có thể biểu diễn hết cho các người xem.
Quân Dương cười: “Ha ha, một trăm cái nhất định không đủ dùng, với chỉ số thông mình này của anh.... anh nghĩ rằng ít nhất phải dùng một ngàn cái.”
Chính hiền cũng nói theo: “Em phải dùng mười ngàn cái...”
Lăng Vi nói với Chính Hiền: “Em không có nhiều tiền như vậy...”
“Phốc ---” Chính Hiền hộc máu: “Chị dâu... Thời điểm nghiêm túc như vậy chị không nên nói đùa, sẽ ૮ɦếƭ người đó...”
Lăng Vi giơ tay lên xoa xoa tóc cô.
“Trời ạ.” Lăng Vi quay người nói với Lý Thiên Mặc: “Hay là em khỏi cần nói công thức cho chúng tôi nữa, em trực tiếp nói cho Quân Dương nên làm thế nào đi.”
Lý Thiên Mặc lại nói: “Em là muốn để cho anh ấy biết công thức thì anh ấy mới có thể nghiên cứu ra thuốc giải. Theo cái công thức này có thể suy tính ra cái tế bào ác này có thể có hơn mười ngàn loại biến hóa. Phải tùy thời biết quá trình biến hóa của các tế bào ác này mới có thể biết lúc nào nên dùng loại thuốc nào ức chế.”
“...” Những lời này éo le như vậy, cô cũng không muốn hiểu rõ..... đừng nói là có hơn mười ngàn công thức.
Lý Thiên Mặc thấy mọi người đều nhíu mày không hiểu, anh lại gấp gáp nói: “Ý của em là, sỡ dĩ mọi người không phát hiện quy luật biến hóa của các tế bào ác này là bởi vì người có chỉ số IQ 120 trở xuống chỉ có thể tính toán ra hai mươi mấy loại biến hóa của tế bào này, mà từ 120 đến 140 là có thể tính toán ra 50 loại biến hóa. Cho nên các người không tính toán ra quy luật biến hóa của các tế bào ác cũng là bình thường.”
Quân Dương cảm giác bị đả kích, anh dùng mấy ngày, thí nghiệm ra hơn 300 quá trình biến dị của tế bào... Nếu như lại tiếp tục thí nghiệm cũng không phải là không thể được. Nhưng mà, khi anh thí nghiệm đến loại biến hóa thứ 300 thì tế bào ác đã biến thành hình dạng khác từ sớm, tốc độ của anh căn bản là không theo kịp! Chớ đừng nói chi đến.... làm ra thuốc giải! Căn bản là không kịp....”
Nhưng mà, lúc nãy Lý Thiên Mặc nói gì? Anh nói.... anh có thể tính ra hơn mười ngàn loại biến hóa... lại còn là chỉ dùng thời gian nửa ngày như vậy?
Rốt cuộc chỉ số IQ của người này là bao nhiêu? Sao lại còn chưa bị người ngoài hành tinh bắt đi nghiên cứu chứ?
Quân Dương sờ tóc Lý Thiên Mặc, vừa sờ vừa lầm bầm: “Cái đầu này được mọc ra như thế nào?”
Lý Thiên Mặc: “...”
Anh hất tay Quân Dương xuống nói: “Mau học những công thức này nhanh lên đi! Sau khi anh học những công thức này xong là có thể lập tức chế tạo thuốc giải ra.. Lại đây, tất cả mọi người cùng nhau học ---”
“A ----” Đột nhiên Hồ lão tiên sinh ôm bụng: “Ai da.... bụng của tôi bị đau rồi... không hợp khí hậu.... ui da, không được không được, tôi phải đi vệ sinh.”
Chung lão tiên sinh lập tức nói theo: “ui da.... tui cũng bị đau bụng rồi... chạy chạy chạy, chúng ta cùng nhau chạy đi...”
Chính Hiền thật thà nhất, còn tưởng rằng hai vị tiên sinh thật sự bị đau bụng lập tức nói: “Ông ơi, con đi lấy thuốc cho hai ông!”
Hồ lão gia tử vội vàng khoác tay: “Không cần không cần, đi vệ sinh xong là tốt rồi... không có vấn để gì lớn cả.”
Trong đầu nghĩ, sau này có cớ rồi, chỉ cần vừa nói đến công thức liền bị đau bụng... đi vệ sinh xong là được. Chờ một chút lúc trở về nếu lại đang nói công thức nữa thì liền đau bụng nữa.
Hai ông già mượn cớ đau bụng chạy.
Quân Dương cũng muốn chạy, nhưng mà, anh không thể: “Mình đường đường là một tiến sĩ sinh hóa dược học sao có thể bị hơn mười ngàn công thức làm khó được chứ? Tuyệt đối không thể!”
Lăng Vi cười: “Em không phải là bị mười ngàn công thức làm khó, mà em là ngay cả công thức thứ 1 cũng không hiểu được.”
“Phốc ---” Quân Dương hộc máu.
Chính Hiền phì cười: “Chị dâu, chị thật là thần chém thêm đao...”
“Ai!...” Đột nhiên Quân Dương buồn rầu.
Lúc nãy là H**g phấn vô ích rồi, còn tưởng rằng đã tìm được cách giải quyết đâu. Kết quả.... vẫn là uổng công, mặc dù Lý Thiên Mặc cắt nghĩa ra công thức biến đi, nhưng mà Quân Dương và hai lão tiên sinh nghe không hiểu vậy thì phải làm sau đây?
Đám người cũng buồn rầu.
Đột nhiên Lăng Vi hỏi Quân Dương: “Nếu như.... em biết tính chất của tế bào ác, vậy thì thời gian cần thiết để em làm ra thuốc giải là bao lâu?”
Quân Dương suy nghĩ một hồi nói: “Nếu như đả xác định tính chất của tế bào này, có lẽ là cần thời gian một tuần lễ để làm ra thuốc giải... Em chỉ nói là có lẽ, hơn nữa còn chưa nhất định sẽ thành công.”
Lăng Vi vỗ tay nói: “Được rồi! Chị có một cách!”
Cô đưa tay vỗ bả vai của Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, em tính xem một tuần sau tính chất của tế bào này sẽ bị biến dị như thế nào sau đó đưa cho Quân Dương. Quân Dương liền dựa theo theo công thức mà em đưa để tạo ra thuốc giải.”
Quân Dương há to miệng...
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy ---” Quân Dương siết chặc bả vai của Lăng Vi: “Chị dâu, chị thật là thiên tài! Cái cách hay như vậy mà chị cũng nghĩ ra được!”
Chính Hiền cũng cười hì hì lên, liên tục giơ ngón tay cái cho Lăng Vi.
Lăng vi hét lên: “Đừng lắc nữa --- đừng lắc nữa!”
Quân Dương cứ dùng sức lắc cô như vậy, bụng của cô không chịu nổi... sắc mặt Quân Dương lập tức thay đổi: “Chị dâu, chị không có sao chứ?”
Lăng Vi khoác tay: “Không sao... không sao... Chị ngồi nghỉ ngơi một hồi là được rồi.”
Lăng Vi ngồi ở ghế bên cạnh Lý Thiên Mặc, chỉ thấy Lý Thiên Mặc đang nhíu chặc mày, như là đang ngẫm nghĩ chuyện gì vô cùng khó giải quyết.
“Thiên Mặc sao vậy? Là không tính toán được sao?”
Lý Thiên Mặc vừa cắn môi lại nhăn mặt lại chu miệng, sau khi anh làm mười mấy loại vẻ mặt sau đó vô cùng khó khăn nói: “Em tính toán ra hơn mười ngàn loại biến hóa, thời gian quan sát chỉ mất nửa ngày...”
Anh vừa chỉ chỉ xấp giấy trên bàn: “Chỉ là hơn nửa ngày đã phải dùng nhiều công thức như vậy.”
Lăng Vi: “...”
Cô hiểu... biến hóa hơn nửa ngày, phải tính toán nhiều công thức như vậy, vậy sau một tuần lễ.... xấp giấy còn phải dày cỡ nào chứ?
“Hơn nữa...” Lý Thiên Mặc khó xử nói: “Càng về sau càng khó tính toán, công thức đều phải tăng lên gấp bội. Chờ em tính ra công thức của một tuần sau... có lẽ em phải dùng giấy của cả căn phòng này mới đủ.”
Quân Dương lập tức vỗ *** nói: “Em cứ dùng đi! Giấy thì cứ để anh lo! Đừng nói là một phòng, cho dù là hai căn nhà anh cũng mua cho em được.”
Lý Thiên Mặc, Lăng Vi, Chính Hiền cùng nhau trừng mắt nhìn anh. Chẳng lẽ chúng tôi đang lo lắng tiền giấy sao?
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, Quân Dương, em đây là muốn Lý Thiên Mặc mệt ૮ɦếƭ hay sao?
Quân Dương cười nhẹ: “Ha ha, em chỉ đùa một chút, đừng xem là thật...”
Lăng Vi lại hỏi Lý Thiên Mặc: “Không phải máy vi tính có thể tính toán sao? Dùng điện não có được không?”
Lý Thiên Mặc suy nghĩ một hồi nói: “Có thể, nhưng mà, có thể phải giống như quân Dương nói, em phải dùng một máy chủ rất mạnh, đồng thời khống ૮ɦếƭ một ngàn máy vi tính cùng tính toán. Như vậy, mỗi máy vi tính đều có một công thức riêng, em nghĩ có lẽ chỉ hơn nửa ngày là có thể tính toán ra kết quả.”
“Vậy còn chờ gì nữa.” Vấn đề mà có thể giải quyết bằng tiền vậy thì tuyệt đối không phải vấn đề nữa! Không có tiền thì có thể mướn, có tiền thì có thể mua. Quân Dương, Diệp Đình, Hàn Yến cũng không thiếu tiền.
Quân Dương vô cùng trịnh trọng nói: “Những số liệu mà Thiên Mặc phải tính toán quá quan trọng, chúng ta vẫn là nên mua máy vi tính đi. Nếu là đi mướn, lỡ như tiết lộ những số liệu đó thì sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết.”
Lăng Vi vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Đình, để cho anh giải quyết chuyện máy vi tính, đặt ở chỗ của Quân Dương là được, diện tích phòng thí nghiệm của anh rất lớn.
Giữa trưa ngày thứ hai, một máy chủ được cài đặt vô cùng mạnh mẽ và một ngàn máy vi tính được đưa tới.
Thiên Mặc theo công thức truyền mỗi công thức tính toán vào mỗi máy tính.
Sau đó, làm việc ở máy chủ, điềukhiển đúng hạng đúng lúc, khống chế tốc độ của mỗi một máy vi tính, vì có thể cho Quân Dương thêm thời gian hai ngày dự bị, Lý Thiên Mặc bận rộn suốt một ngày một đêm...
Lý Thiên Mặc mệt mỏi đến chóng mặt hoa mắt. Lại không thể ngừng lại để ăn cơm, uống nước. Tinh thần vẫn luôn nằm trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Cái công thức này thật là quá hại não... thật không phải là người bình thường có thể làm được.
Sau khi công thức được đưa ra, Lý Thiên Mặc liền té xỉu.
“Mau mau, mau đỡ em ấy về phòng nghỉ ngơi.” Quân Dương vội vàng cõng Lý Thiên Mặc về phòng nghỉ ngơi.
Trí não Lý Thiên Mặc làm việc quá nhiều, thên thể đã xuất hiện báo động đỏ.
Anh thật sự không chịu nổi.... nhưng mà, anh cắn răng chịu đựng đến cuối cùng, cuối cùng cũng tính toán hoàn thành công thức.
Lý Thiên Mặc nằm trong phòng nghỉ ngơi ngủ suốt hai ngày. Chính Hiền phụ trách chăm sóc anh.
Quân Dương bên kia lại chưa kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng làm thí nghiệm.
Lúc Lý Thiên Mặc tỉnh lại, phát hiện Chính Hiền đang đút nước cho anh. Anh nửa dựa vào trên người Chính Hiền, đầu tựa lên bả vai, trán anh lại đang gần sát gò má cô. Ấm áp.... Gương mặt Chính hiền rất mềm mịn, cảm giác vô cùng tốt... lại ấm áp, làm cho trái tim Lý Thiên Mặc đập rộn lên, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng.
Tay trái của Chính Hiền đang ôm lấy người, tay phải thì cầm muỗng đút nước cho anh.
Lý Thiên Mặc “hừ hừ” hai tiếng, cọ xát vào trong *** Chính Hiền... mềm nhũn, thật là thoải mái...
Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, nhất định là bình thường thằng nhóc này không có vận động nhiều, không giống anh, cả người đều là bắp thịt cứng rắn.
“Em tỉnh rồi sao? Có thấy đỡ hơn không?” Chính Hiền vừa đút nước vừa quan tâm hỏi anh.
Lý Thiên Mặc đưa tay tự bưng ly nước uống hết: “À.... quá đói...”
Chính Hiền cười không ngừng: “Mau đi ăn cơm đi, hay là anh nấu cho em một chén mì? Như vậy rất tốt cho tiêu hóa sẽ khôi phục nhanh hơn.”
“Được được được!” Từ đó đến giờ Lý Thiên Mặc vẫn luôn không kén ăn.
Anh suy yếu nằm xuống hỏi Chính Hiền: “Bên Quân Dương thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc