Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 196

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trên máy bay trực thăng, đôi mắt đen của Diệp Đình u tối giống như giếng cổ vạn năm, anh đang suy nghĩ về toàn bộ quá trình trong sự kiện tập kích này.
Đầu tiên là phát hiện bom ở nhà của Trần Thương, sau đó... Trần Tư Uyển bị thương nặng, tất cả mọi người bọn họ đều tới biên giới...
Diệp Đình nghĩ thông suốt, tất cả những chuyện này đều là âm mưu đã sớm được lên kế hoạch!
Trần Hiền em trai của Trần thương... ông ta đột nhiên thay đổi trợ lý, còn đặt bom vào trong nhà Trần Thương... trợ lý mời của Trần Hiền này, chắc chắn có quan hệ với Angel!
Bọn họ là một phe!
Mục đích chủ yếu khi bọn họ đặt bom ở trong nhà Trần Thương... không phải là muốn phá hư bức họa kia, mà là... để Trần Tư Uyển biết mạng sống của cha bà ấy đang bị y Hi*p!
Một khi Trần Tư Uyển biết cha mình xảy ra chuyện... sao bà ấy có thể ngồi yên? Bà ấy sẽ lập tức gọi điện thoại về hỏi tình hình trong nhà.
Hỏi tới hỏi lui, cha bà ấy chắc chắn sẽ yêu cầu bà ấy trở về.
Mà, lúc nào bà ấy trở về, lúc nào bà ấy bị thương nặng phải vào bệnh viện, tất cả những chuyện này đều được kẻ thù nắm trong lòng bàn tay!
Một khi Trần Tư Uyển bị thương nặng nằm viện, bà ấy chắc chắn sẽ phải vào bệnh viện biên giới, bởi vì chỉ có ngân hàng máu ở bệnh viện này.
Hơn nữa, bà ấy bị thương rất nặng, đến mức không thể nào chuyển trở về Giang thành.
Vì vậy... mặc kệ như thế nào...
Chỉ cần bọn họ đến thăm Trần Tư Uyển, Angel sẽ có cơ hội Gi*t bọn họ một cách bất ngờ ——
Diệp Đình giận đến nhức đầu.
Đã lâu lắm rồi anh đã không cảm thấy khó chịu như thế này, hoàn toàn bị người ra nắm mũi dẫn đi! Anh nắm chặt chiếc 乃út máy trong tay, híp mắt lại, vẽ một vòng tròn thật to ở trên giấy, trong cái vòng tròn này, viết một chữ ——
“Gi*t” ——
Lăng Vi vẫn luôn ngồi ở bên cạnh anh, không nói lời nào.
Sát khí trên người Diệp Đình làm cho cô cảm thấy rất khó chịu. Từ lúc cô bắt đầu biết anh, ngoài cái lần anh xông vào nhà cô, lúc này trong mắt anh bùng lên ngọn lửa sát khí này ra, thì bình thường anh đều đè nén ngọn lửa này.
Mặc dù anh đã thu thập rất nhiều cá nhỏ tôm nhỏ, nhưng loại hành động lớn giống bây giờ, gần như không có.
Cái khí thế của anh... bây giờ, thật sự làm... làm cho người ta sợ hãi!
Mặc dù Lăng Vi lo lắng muốn ૮ɦếƭ, Ⱡồ₦g иgự¢ cháy sạch sành sanh giống như có người cầm súng phun lửa phun vào Ⱡồ₦g иgự¢ của cô! Cổ họng của cô bị chận lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chứ nói chi là mở miệng nói chuyện.
Cô muốn khuyên Diệp Đình đừng tức giận, nhưng mà, cô không thể nói ra lời. Cổ tay phải của Lôi Tuấn... bị trúng đạn, còn không biết sau này sẽ như thế nào...
Hàn Yến... Lại bị tiêm loại thuốc không rõ nguồn gốc... Cũng không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Ai biết thuốc kia có chứa thành phần nguy hại gì không?
Trái tim của Lăng Vi đau đến vỡ vụn.
Từ sau khi Hàn Yến bị tiêm trúng loại thuốc kia, anh ta vẫn đang hôn mê.
Peach mặt đầy kinh hoàng, cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là, cổ tay của Lôi Tuấn bị trúng một phát đạn, còn Hàn Yến không biết bị tiêm loại thuốc nào, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Bầu không khí trong máy bay trực thăng ngột ngạt đến nối có thể làm cho người ta nghẹt thở!
Lần này, cùng trở về Giang thành có ba bệnh nhân, Trần Tư Uyển, Lôi Tuấn, Hàn Yến.
Thương thế của mỗi một người đều đặc biệt nghiêm trọng!
Lồng иgự¢ của Lăng Vi còn bị nghẹn lại, huống chi là Diệp Đình?
Anh chắc chắn đang hận không thể cắn ૮ɦếƭ toàn bộ đám ác nhân kia! Cô nhìn về phía Diệp Đình, thấy trong mắt anh đang nổi lên gió giật sấm rền!
Lăng Vi rõ ràng cảm giác được, trong đôi mắt của Diệp Đình đích, còn tràn ra một luồng sát khí nồng nặc.
Sợ rằng sắp có một trận đại chiến lớn ——
Trong máy bay trực thăng, Lăng Vi và Diệp Đình cũng không nói gì.
Không khí cực kỳ áp lực.
Bọn họ lần này quay về Giang Thành, là tách ra đi. Diệp Đình để Lôi Đình trực tiếp đưa Trần Tư Uyển và Lôi Tuấn quay về Giang Thành.
Anh và Lăng Vi, còn cả Hoa Đào, bây giờ muốn đưa Hàn Yến đến chỗ Quân Dương nơi đó.
Hoa Đào thật cẩn thận hỏi Lăng Vi: “Hàn Yến, anh làm sao vậy?”
Hoa Đào có chút không thể tiếp nhận nổi, hai tiếng trước, Hàn Yến vẫn bình thường. Khi đó, anh còn đứng bên cạnh cố, dán sát vào tai cô nói chuyện.
Sao lại đột nhiên... Người đã nằm trên giường bệnh hoàn toàn mất đi ý thức?
Trong ánh mắt Lăng Vi tràn đầy đau đớn, cô chau mày.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa mi tâm phát đau, lắc đầu nói: “Bây giờ còn không biết là tình huống gì, chúng ta đã lấy máu cho Hàn Yến, kết quả xét nghiệm không tốt lắm... Bây giờ chúng ta đưa Hàn Yến đến chỗ Quân Dương làm kiểm tra cụ thể.”
“Quân Dương?” Hoa Đào nhớ ra, là bạn bè của Hàn Yến và Diệp Đình, hình như là vị... sinh hóa dược học bác sĩ?
Hoa Đào lo lắng hỏi: “Kết quả xét nghiệm không tốt lắm? Đó là...” Không tốt đến cỡ nào?
Lăng Vi cũng không nói ra.
Hoa Đào cũng không dám hỏi, sợ kết quả kia sẽ khiến cô hít thở không thông. Hơn nửa ngày... Hoa Đào mới thì thào hỏi: “Hàn Yến sẽ không ngủ mãi như vậy chứ?”
Cô vừa hỏi xong câu này, đột nhiên lại bắt đầu lo lắng... Trong Ⱡồ₦g иgự¢ có dòng cảm xúc cực kỳ lo lắng thiêu đốt! Cảm giác lo âu đó lập tức lấp đầy Ⱡồ₦g иgự¢!
Không cần... Hàn Yến là người tốt như vậy... Sao có thể cứ luôn hôn mê bất tỉnh như thế?
Cô đột nhiên nhíu mày, nâng tay che miệng.
Tại sao có thể như vậy?
Lôi Tuấn và Hàn Yến đều là người tốt, bọn họ tuyệt đối không thể có việc gì được!
Hốc mắt Hoa Đào đột nhiên đỏ lên.
Gần tới chạng vạng, bọn họ đi vào căn cứ thực nghiệm của Quân Dương, Hàn Yến lập tức bị đưa đi kiểm tra.
Kiểm tra xong, lúc đẩy Hàn Yến đi ra, biểu cảm của Quân Dương và những người khác đều vô cùng nặng nề.
Tim Hoa Đào lập tức chìm xuống đáy cốc.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn sang Lăng Vi và Diệp Đình. Hai người bọn họ sắc mặt cũng không tốt. Hiển nhiên, bị biểu tình của Quân Dương dọa rồi.
“Anh Đình, chúng ta vào bên trong nói chuyện.” Quân Dương gọi Diệp Đình đi.
Lăng Vi và Hoa Đào lập tức đứng lên, tay cầm chặt tay.
Hoa Đào cảm giác được lòng bàn tay Lăng Vi tất cả đều là mồ hôi, không biết Quân Dương sẽ nói gì với Diệp Đình... Nghĩ đến nhất định không phải chuyện tốt gì, nếu không cũng không nói riêng không cho hai cô biết.
Diệp Đình theo Quân Dương đi vào một gian phòng.
Quân Dương bước nhanh về bàn công tác của mình, anh mở máy tính ra: “Lạch cạch” gõ bàn phím, chỉ chốc lát sau, anh lấy ra một vài số liệu: “Anh Đình, anh xem... Trong cơ thể Lục ca có những tế bào ác có tính xâm lược rất mạnh!”
Quân Dương nhấn enter, trên màn hình máy tính xuất hiện một vài biểu đồ, Diệp Đình nhìn thấy rất nhiều tế bào màu đen đang căn nuốt tế bào tốt màu đỏ.
Tốc độ mấy tế bào ác màu đen này cắn nuốt không nhanh, nhưng là... Đáng sợ chính là... Sau khi tế bào đó cắn nuốt xong hồng cầu, những hồng cầu này cũng biến thành những tế bào màu đen tiếp tục cắn nuốt các tế bào khác!
Nếu cứ như vậy ——
Đó chính là phát triển theo cấp số nhân! (là theo cấp lũy thừa chứ nhỉ -.-)
Diệp Đình kinh ngạc trừng to mắt, tim cũng dường như ngừng đập!
“Những tế bào ác này là gì?”
Quân Dương nói: “Những tế bào này giống như kẻ địch, đang phá hủy hệ thống miễn dịch của thân thể. Hồng cầu đó tựa như tường thành phòng ngự của thân thể. Một khi tường thành phòng ngự bị phá hủy, người ta sẽ bị bệnh tật triền miên. Một khi có chỗ hổng, bệnh độc sẽ thừa cơ mà vào. Chờ đến khi những tế bào ác này hoàn toàn cắn nuốt hết hồng cầu, Lục ca về sau, chính là thở... cũng có thể nhiễm bệnh khuẩn. Cảm mạo, sốt gì đó là bệnh vặt bình thường lúc nào cũng có thể bị lây bệnh, cũng chính vì tế bào trong thân thể Lục ca hoàn toàn không có khả năng chống lại bệnh khuẩn.”
Diệp Đình hít sâu một hơi: “Hiện tại, có biện pháp nào ức chế đám tế bào đó cắn nuốt hồng cầu không?”
Quân Dương lắc đầu: “Loại tế bào ác này tôi còn chưa từng gặp qua. Đại khái đều từ những vật chất cặn bã biến đổi thành. Cụ thể là cái gì, hiện tại cũng không có cách nào kết luận. Bởi vì những vật biến đổi luôn phải trải qua vô số lần biến dị... Tôi chỉ có thể nói... Tôi sẽ cố gắng hết sức nghiên cứu chế tạo ra thuốc ức chế những tế bào này. Nhưng thuốc luôn có ba phần độc...”
Quân Dương khó xử nhìn Diệp Đình, nói: “Cho dù tôi có nghiên cứu ra thuốc khống chế được những tế vào này, nhưng... Đối với hồng cầu mà nói, cũng là một loại tai nạn. Tuy không có tác dụng như đối với tế bào ác, nhưng đối với hồng cầu mà nói, cũng mang tính chất phá hoại.”
Diệp Đình đau lòng đến ngay cả hô hấp cũng không nổi, anh hỏi Quân Dương: “Cô ta có thể có thuốc giải không?” Angel vậy mà cho người nghiên cứu loại bệnh độc này, dù sao cũng phải có thuốc giải chứ?
Quân Dương không trả lời, lắc lắc đầu, tỏ vẻ khó mà nói.
Ánh mắt Diệp Đình càng ngày càng lạnh, phải bắt bằng được Angel mới được! Cho dù không lấy được thuốc giải, cũng nhất định khiến cô ta nếm thử cảm giác bị loại dược vật này khống chế!
Diệp Đình lại hỏi Quân Dương: “Tiểu Yến khi nào thì có thể tỉnh?”
Quân Dương có chút khó xử nói: “Cái này cũng khó nói... Phải dựa vào ý chí anh Yến...”
Nói xong, trầm mặc một lát, còn nói: “Tôi lập tức cấp gọi điện cho bác Hàn. Nếu bác trai bác gái tới đây, anh Yến có khi có thể tỉnh lại nhanh một chút. Anh ấy có người nhớ thương, sẽ tỉnh lại nhanh hơn. Đây cũng là một biện pháp kích thích.”
Lúc Diệp Đình đi ra bên ngoài, phát hiện chân mình như đeo chì, nửa bước cũng không đi nổi.
Chân như đeo chì nặng ngàn cân!
Anh không biết mình ra khỏi văn phòng Quân Dương như thế nào.
Lúc anh ra ngoài, Lăng Vi lập tức xông tới: “Chồng ơi, tình hình của Hàn Yến thế nào rồi?”
Diệp Đình nghĩ nghĩ, nói với cô: “Quân Dương nói tình hình cậu ấy bây giờ khá nghiêm trọng, phải để cậu ấy ở đây quan sát một thời gian mới được. Có điều, Quân Dương sẽ có biện pháp.”
Diệp Đình nhìn về phía Hoa Đào, cô gái này sắc mặt trắng bệch, giống như tờ giấy.
Lần này tới vội vàng, không để cô theo thì tốt hơn.
Nhưng lúc đăng ký muốn đưa Hàn Yến đi, cô ấy không nên đi theo cùng. Anh cũng không tiện ngăn cản.
Diệp Đình nói: “Chúng ta trở về đi. Chúng ta ở trong này sẽ ảnh hưởng tới Quân Dương nghiên cứu.”
Hoa Đào lại đột nhiên hỏi một câu: “Tôi có thể ở lại không? Tôi muốn ở lại chăm sóc anh ấy. Nơi này không có hộ sĩ phải không? Nếu mời hộ sĩ tới cũng không biết có tin tưởng được. Mọi người đột nhiên bị tập kích, cũng không biết kẻ địch có thể thừa cơ trà trộn hay không!”
Lăng Vi cũng gật đầu, nhìn vào mắt Diệp Đình nói: “Chồng ơi, em cũng muốn ở lại chăm sóc Hàn Yến, Hoa Đào nói đúng. Bây giờ là lúc cực kỳ nguy hiểm, không thể để kẻ địch có một nửa cơ hội nào!”
Lăng Vi hiện tại thai kỳ đã ổn định, bởi vì năm nay lễ mừng năm mới hơi muộn, cho nên, lễ mừng năm mới cũng đã qua ba tháng. Hồ lão tiên sinh đã xem qua cho cô, nói tình trạng cơ thể của cô rất tố, đứa nhỏ phát dục cũng bình thường. Chỉ cần kiên trì uống thuốc thì không có vấn đề gì lớn.
Cô nắm tay Diệp Đình nói: “Để em ở lại đi, anh trở về nhất định có việc lớn phải làm, em đi theo bên cạnh càng khiến anh bận tâm hơn thôi. Căn cứ bí mật của Quân Dương vẫn khá an toàn, em ở lại đây anh cũng đỡ phải băn khoăn.”
Diệp Đình trầm tư một lát, gật gật đầu. Quả thật để cô ở lại đây tốt hơn.
Lần này Hàn Yến và Lôi Tuấn, còn có dì Uyển bị thương, tất cả đều bị kẻ địch âm mưu tính kế, con mụ kia anh thề phải Gi*t ૮ɦếƭ! Còn có kẻ đứng sau ả ta, anh cũng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
“Được, vậy hai người ở lại chỗ này chăm sóc Tiểu Yến.”
Diệp Đình đi rồi, Lăng Vi và Hoa Đào thay nhau chăm sóc.
Hoa Đào ngồi bên cạnh Hàn Yến, lau tay lau chân cho anh, từ lúc tới đây đến lúc bác sĩ trực tiếp giữ lại, họ đang đo nhiệt độ cơ thể cho Hàn Yến.
Hoa Đào an vị bên cạnh Hàn Yến, mát xa bả vai, cánh tay và đùi cho anh. Từ Phi nói: “Hàn tiên sinh vẫn đang hôn mê, cơ thể chìm trong trạng thái ngủ trong thời gian dài dễ dẫn đến mất cân bằng nội tiết, còn có cơ thể héo rút.”
Hoa Đào từ lúc đó vẫn luôn mát xa cho anh.
Lăng Vi vội trước vội sau, Từ Phi coi cô làm trợ thủ.
Tay Hoa Đào xoa đến rút gân, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Nhìn thấy Từ Phi bận rộn vì anh đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, Hoa Đào cảm giác giống như nằm mơ.
Trong mắt cô, Hàn Yến cực kỳ hoàn mỹ. Anh thật sự cực kỳ anh tuấn, lại có học vấn, cũng rất tốt. Thái độ làm người xử sự cũng không mạnh mẽ, mà giống như rượu ngon lắng đọng lại trăm năm.
Ánh mắt anh đặc biệt thâm trầm, anh mỗi lần nghiêm túc nhìn cô, cô đều cảm thấy cả người nóng như muốn bừng cháy. Nhưng bây giờ anh cứ nhắm mắt suốt.
Cô lại không nhìn thấy cái nhìn chăm chú ấy của anh nữa.
Hoa Đào trong lòng đặc biệt khó chịu... Giống như có một bàn tay Ϧóþ chặt trái tim cô, không cho nó đập nữa.
Hàn Yến, chính là người chỉ trong giấc mơ của cô mới có thể xuất hiện. Ở cùng anh cũng như đang mơ một giấc mơ đẹp vậy.
Mọi người đều nói cô trì độn, thật ra cô mới không như vậy đâu! Cô chỉ là cảm giác Hàn Yến thích cô là một chuyện như mơ vậy...
Một người biết rõ bản thân đang nằm mơ, sao có thể coi giấc mơ là thật được?
Nhìn thấy Hàn Yến hôn mê bất tỉnh, Hoa Đào trong lòng khó chịu muốn ૮ɦếƭ, nếu cô có thể thay anh đỡ một nhát kim kia thì tốt biết bao... Hàn Yến là học giả tự nhiên, anh nhất định còn có rất nhiều rất nhiều hang mục khoa học còn chưa hoàn thành.
Anh là người có lý tưởng, có khát vọng như vậy. Đột nhiên ngã xuống, mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển này chỉ sợ bản thân Hàn Yến cũng không tiếp thu được.
Trong biệt thự của Diệp Đình, mười người thành viên của tiểu tổ tất cả đều đã trở lại.
Ngoài Quân Dương và Hàn Yến không ở trong căn cứ, ngay cả Tiểu Bát cũng trở về.
Tiểu Bát tên Vương Sưởng, lần đầu tiên Lăng Vi nhìn thấy anh trong video hoàn toàn bị chấn động. Hình tượng Tiểu Bát so với tưởng tượng của cô hoàn toàn khác nhau... Trong tưởng tượng của cô Tiểu Bát hẳn là cái loại tóc loạn lộn xộn, độ cận thị một ngàn hai trăm độ... Mặc áo dài màu trắng, trên kính mắt đều là hình nhang muỗi đi lại lù đù.
Nhưng Tiểu Bát thật sự... Gương mặt tuấn tú trắng nõn mang theo mỉm cười ấm áp, đeo một chiếc kính vuông cũng không giấu được con ngươi đen cơ trí ẩn ẩn hào quang của cậu.
Tóc cậu cũng không phải lộn xộn, tóc ngắn gọn gàng khiến cả người cậu nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, rất có tinh thần.
Ánh mắt cậu tùy ý đảo qua, liền khiến người ta cảm giác đó là người trí tuệ nhiều mưu kế, vừa thấy đã biết là người thông minh.
Vinh Phỉ nhìn thấy Lôi Tuấn bị thương cổ tay, tức giận đến gân xanh cũng nảy lên! Hạ Tiểu Hy nước mắt lưng tròng canh giữ bên cạnh Lôi Tuấn.
“Bắt con mụ thối tha kia lại cho ông! Ông đây Gi*t ૮ɦếƭ con tiện nhân đó!” Vinh Phỉ ở Giang Thành cực có thế lực, anh lần này gần như điều động tất cả trợ thủ đến giúp Diệp Đình.
Tiểu tổ Ám ảnh vẫn đuổi theo Tiểu Bạch và Angel không bỏ!
Tiểu Bạch có chút ngây người ——
“Không phải đã tôi đem tin tức cố chủ giao cho anh, anh để tôi mang cô ta đi sao?” Trong một ngõ nhỏ âm u, Tiểu Bạch gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Diệp Đình ở đầu kia hừ lạnh một tiếng: “Tôi đồng ý khi nào?”
“A Đình! A... Không đúng... Anh Đình... Cầu buông tha a!” Tiểu Bạch nhìn trái nhìn phải lén lút như tên trộm, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng: “Anh Đình anh Đình, anh đừng đuổi theo tôi nữa... Tôi cũng hai ngày không ăn cơm rồii!”
Diệp Đình thản nhiên nói: “Tôi theo đuổi cậu bao giờ? Tôi là người có vợ rồi!”
“Phốc ——” Tiểu Bạch phun tào.
Dừng lại một chút, còn nói: “Cái nhóm Ám ảnh kia của anh cũng quá trâu bò, theo như bám đuôi ấy, tôi đi đến đâu bọn họ đuổi theo tới đó... Má —— lại tới!”
Tiểu Bạch cầm di động trong tay, kéo Angel nhấc chân bỏ chạy.
Hai người xông lên xe thể thao: “Vù ——” một cái, xe khởi động, lập tức phóng như bay.
Xe của tiểu tổ Ám ảnh như bóng với hình, Tiểu Bạch chạy tới đâu bọn họ đuổi tới đó.
Điện thoại của Tiểu Bạch và Diệp Đình còn chưa cúp, Diệp Đình đầu bên kia vẫn không cúp máy, liền nghe thấy Tiểu Bạch “ngao ô” gọi bậy: “Má nhà nó —— những người này không ngủ sao? Ông đây đã hai đêm không ngủ rồi! Còn đuổi nữa ——” Tiền mặt trên người anh ta sắp không trả nổi tiền xăng rồi, ở trạm xăng mua bánh quy, nước khoáng, hai người ăn một đường.
Cánh tay Angel bị thương, dường như đang nhiễm trùng, anh ta cũng không có cách nào đưa cô ta đến bệnh viện: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.”
Anh vốn nghĩ tùy tùy tiện liền có thể cắt đuổi tiểu tổ Ám ảnh, dù sao xe của anh ta cũng là xe thể thao bản limited toàn cầu, tiểu tổ Ám Ảnh lái loại xe thương vụ trên đường, sao có thể đuổi được anh ta.
Nhưng... Cũng không biết vì sao, tiểu tổ Ám Ảnh cứ như ma quỷ theo sát anh.
Rõ ràng anh đã bỏ xe sang xe khác, tiểu tổ Ám Ảnh vậy mà còn có thể tìm được anh! “Thật sự là tà môn! Diệp Đình bồi dưỡng thành viên tiểu tổ Ám Ảnh, thật đúng là dùng cách đặc biệt gì mà họ toàn là tinh anh?”
Tiểu Bạch đang mắng đến vui vẻ, Ange đột nhiên mở to mắt, suy yếu nói với anh: “Không phải những người trong tiểu tổ Ám Ảnh lợi hại, là di động của anh bị Diệp Đình định vị! Anh đúng là ngu như heo!”
Hai ngày trạng thái cô ta đặc biệt kém, vẫn luôn mơ mơ hồ hồ. Vừa mới có chút thanh tỉnh liền phát hiện không thích hợp.
Tiểu Bạch chửi “Má nó” một tiếng, mở xe: “vèo ——” ném di động vào bụi cỏ cạnh đó.
Nhưng, tiểu tổ Ám Ảnh vẫn đuổi theo anh ta...
Tiểu Bạch há hốc mồm, đâu có di động định vị, di động ném đi rồi mấy người còn đuổi theo à?
Angel lập tức nói: “Có thể đồ vật trang sức trên người anh cũng bị định vị!”
Tiểu Bạch lập tức cở luôn áo khoác, ném xuống.
Nhẫn trên tay, vòng trên cổ, tất cả đều tháo xuống.
“Vèo —— vèo —— vèo ——” Toàn bộ ném đi ——
Tiểu Bạch nhấn mạnh ga, cuối cùng cũng thoát khỏi truy kích của tiểu tổ Ám Ảnh.
Anh ta đỗ xe ở một bãi đỗ ngầm của một bệnh viện tư, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe thương vụ màu đen trên đường tiến vào!
Ôi má nó ——
“Làm sao vẫn còn thiết bị định vị?” Tiểu Bạch gào khóc! Không thể bắt nạt người ta như vậy!
Anh chính là quân tử, chưa bao giờ nói thô tục, nhưng... Hai ngày này thật sự rất chật vật, anh đường đường là Nhị đương gia Laroe, thế nhưng cũng có ngày trở thành chó rơi xuống nước bị người đuổi theo khắp nơi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc