Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 194

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hoa Đào nhếch miệng cười, đặc biệt thành thật gật đầu, nói: “Lúc học đại học có một bạn nam đè tôi lên tường, dùng sức hôn tôi một cái, ai nha... Đáng tiếc đã quên là cảm giác gì rồi! Con gái chưa từng yêu đương, thật sự là bi kịch a... hu hu hu...”
Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Yến đột nhiên đen xì, con ngươi tối đen lòe lỏe lửa giận, nhìn cô chằm chằm nói: “Tên đó cưỡng hôn em, đó là phi lễ! Sao em không tát anh ta? Em nên báo cảnh sát bắt tên đó lại!”
“Phốc ——” Lôi Tuấn đồng tình nhìn về phía Hàn Yến, thầm nghĩ: “Lão Lục nhà chúng ta... xong đời rồi... Chỉ số thông minh hoàn toàn giảm xuống, ngay cả loại lời này cũng nói ra được? Chẳng lẽ là bị chị Hoa Đào lây bệnh sao?”
Hoa Đào vội vàng vỗ иgự¢ nói: “Đúng vậy! Tôi chính là hung hăng tát cậu ta! Tôi còn nhấc chân đạp vào chỗ đó cậu ta một cái!”
Tất cả cánh đàn ông trong này lập tức thấy ê ẩm giùm...
Lôi Tuấn vỗ vỗ bả vai Hàn Yến, ý tứ là: “Lão Lục, anh tự cầu nhiều phúc... Lúc chưa được đồng ý, ngàn vạn lần không được xằng bậy, miễn cho Hàn đại nhân nhà anh bị thương không cứu được!”
“...” Hàn Yến hất móng vuốt của Lôi Tuấn ra. Khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, dùng ánh mắt nói với Lôi Tuấn: “Anh đây là cái loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như thế à?”
Lôi Tuấn trong lòng cười: “Chính bởi vì anh rất quân tử, cho nên mới luôn không theo đuổi được con gái nhà người ta...”
Hàn Yến cắn răng trừng cậu ta: “Đó là vì anh đây còn chưa theo đuổi, đến giờ anh còn chưa từng theo đuổi ai được không ta?”
Hai người như gà chọi, anh trừng tôi tôi trừng anh. Bởi vì quen thuộc với nhau, cũng không cần nói chuyện, chỉ cần dùng ánh mắt đã đối phương muốn nói gì.
“Khụ khụ ——” Diệp Đình đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Nói chính sự!”
...
“Đúng đúng đúng...” Hoa Đào vội chạy tới giả vờ nhìn ngó bức tranh.
Nhưng mà... Nói thật ra...
Cái này chỉ là một bức tranh mẫu đơn bình thường đến không thể bình thường hơn, thật đúng là nhìn không ra có cái gì khác thường.
Hoa Thiếu Kiền nhìn một hồi lâu, đột nhiên nói: “Có thể liên quan đến số lượng hoa và bướm trên tranh không?”
Diệp Đình lắc đầu: “Cái này tôi đã thử rồi, cũng không đúng.”
Hoa Thiếu Kiền nâng ngón tay, vuốt lên tranh một cái: “Có thể liên quan đến cách vẽ không? Bức tranh mẫu thật ra rất tỉ mỉ, ví dụ kết cấu và cách vẽ tranh: “ Anh chỉ vào vải vẽ tranh sơn dầu nói: “Bức tranh mẫu đơn, đầu tiên dùng 乃úng lông sói vẽ hoa và bình.”
Tay anh chỉ lên đóa hoa mẫu đơn, nói: “Anh xem sắp xếp ở chỗ này.”
Diệp Đình gật đầu.
Hoa Thiếu Kiền còn nói: “Vẽ xong đóa hoa, lại dùng 乃út lông sói nhỏ điểm ba nét nhụy, lại dùng phấn trắng làm nhị, sau đó dùng phấn điểm vàng ở đầu nhị.”
Anh chỉ nhụy hoa nói: “Anh xem cách sắp xếp nhụy hoa và phương hướng, còn có số lượng là 3, 3, 3.”
Diệp Đình gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu.
Hoa Thiếu Kiền còn nói: “Vẽ xong nhụy hoa, tiếp theo lại dùng 乃út lông sói vẽ lá non, lá lớn, gân lá, cuối cùng chỉnh sửa lại hình ảnh, khiến mẫu đơn và lá cây đan vào nhau dày dày thưa thưa, để lại ba, năm lỗ hổng trong đám lá, bức mẫu đơn này đã hoàn thành.”
Anh nói xong, nhìn về phía Diệp Đình. Hy vọng trợ giúp được đôi chút cho anh.
Diệp Đình gật gật đầu, Hoa Thiếu Kiền nói cách vẽ tranh này, bên trong có rất nhiều số liệu, quả thật giúp đỡ rất lớn!
Diệp Đình dựa theo cách vẽ của Hoa Thiếu Kiền nói, dựa theo bố cục, theo thứ tự sắp xếp viết ra dãy số.
...
Hoa Đào cảm thấy mình đến không có ích gì... Vì sao nghe hoàn toàn chẳng hiểu gì hết?
Ngoài Diệp Đình đang tính toán, mấy người khác đều thành thành thật thật đứng bên cạnh xem xét.
Cả đám đối với việc giải mã đều không lành nghề.
...
Lôi Đình ôm cánh tay Hoa Thiếu Kiền, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai anh, một lát lại ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Hoa Thiếu Kiền mím môi, cười với cô.
Lôi Đình mỗi lần thấy anh cười, cô đều không kìm lòng được mà kiễng chân, hôn anh một cái.
“Mẹ ơi...” Lôi Tuấn nhìn mà đau cả mắt, khóc gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hy gọi điện thoại: “Vợ ơi, mẹ thân thể khá hơn chút nào chưa? Bao giờ em qua đây? Anh nhớ em muốn ૮ɦếƭ!”
Hạ Tiểu Hy thì thầm nói: “Mẹ không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày lễ mừng năm mới gần đây, đêm nào cũng thức khuya xem TV, bác sĩ là ngủ không ngon. Nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn.”
Cột máu của Lôi Tuấn “ào ào” dâng lên! Anh lập tức tiểu vũ trụ bùng nổ, đầy máu tức khắc, lập tức sống lại!
“Vợ ơi, vậy em mau tới đi! Những người này đều không có chút nhân tính nào! Ngược anh chỉ có một mình! Người ta đều có đôi có cặp, chỉ có mỗi mình anh cô đơn lẻ bóng thôi!”
Lúc này, Hoa Đào đột nhiên nói: “Anh Tuấn, anh nói vậy không đúng! Chẳng phải em cũng độc thân sao? Anh còn có vợ, em ngay cả bạn trai còn chưa có.”
Lôi Tuấn “Hừ” một tiếng: “Đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, em rất nhanh sẽ có!”
Muộn nhất cũng không quá buổi tối hôm nay!
Em cứ nhìn cái ánh mắt muốn ăn thịt người của Hàn Yến kia đi, ối chà chà... Chỉ kém muốn nuốt em vào bụng, em còn không mau dắt lừa chạy trốn đi?
Lôi Tuấn ở trong lòng oán thầm một hồi, Hàn Yến chẳng nói gì. Trong lòng cân nhắc: “Tiểu Hoa Đào... Cô gái này có phải phản xạ hình cung quá dài rồi không, anh hẹn cô rất nhiều rất nhiều lần, mỗi lần đều đặc biệt chủ động muốn mời cô ăn cơm, xem phim. Nhưng cô ấy luôn lấy lý do tăng cả để từ chối anh. Tính cả lần này, bọn họ mới gặp mặt năm lần, còn bốn lần còn lại... Đều là vì Lăng Vi.”
Hàn Yến quay đầu, soi soi gương ở cạnh đó.
Anh nhăn mặt nhíu mày, lại nhướn mày. Con ngươi tối đen như mực trừng mình trong gương.
Theo lý thuyết... Mười người trong nhóm, ngoài Diệp Đình ra, anh hẳn là xem như trắng nhất, đẹp trai nhất... Nhị Tuấn ‘nhị’ như vậy cũng cưới được vợ (Lôi Tuấn xếp thứ hai? Còn chữ ‘nhị’ thứ hai là ngốc:v], Hàn Yến anh kém gì chứ?
Sầu muốn ૮ɦếƭ!
Có thể là... Tính cách không tốt!
Hàn Yến vẫn ghét bỏ tính cách của mình, quá nhạt nhẽo, không đủ hoạt bát. Anh nếu có tính cách hoạt bát như Nhị Tuấn, Quân Dương thì tốt rồi.
Anh đang tự kỷ một mình, đột nhiên thấy Hoa Đào quay đầu lại đây, đứng ở cạnh anh ngó vào gương.
Cô gái này chống hai tay dưới cằm tạo dáng “đóa hoa”... Hàn Yến khóe miệng co quắp, bao nhiêu tuổi rồi? Năm tuổi à? Đi nhà trẻ chưa?
Tiếp theo, lại thấy cô trừng mắt với mình trong gương, lại vươn tay hình cái kéo, bĩu môi. Tiếp theo, là “mười sáu lần liên hoàn chụp”...
Hàn Yến trước đó căn bản không biết “mười sáu lần liên hoàn chụp” là cái quỷ gì.
Từ lần trước sau khi gặp mặt Hoa Đào... Anh đã hiểu ra vài cách dùng từ kỳ quái trên internet, còn có mấy cái clip đen ngăn ngắn không có tiết tháo...
“Mười sáu lần liên hoàn chụp“. Ngày đó, cô gái này cũng không nói chuyện với anh, lấy di động ra: “tách tách tách” tự sướng một mình, sau đó còn lấy anh làm bối cảnh... Cô nói: “Ai nha, anh lớn lên đẹp trai như vậy, không chụp lại thật xin lỗi khuôn mặt này của anh mà!”
Hàn Yến liền nở nụ cười, nhìn vào màn hình điện thoại cô. Kết quả... Cô nương nhà người ta rống giận mắng anh: “Cúi đầu! Cúi đầu! Anh không được ngẩng đầu! Anh đừng nhìn màn hình được không? Anh sẽ giả bộ hai ta không quen biết, tôi chụp lại sau đó khoe ảnh chụp của hai ta cho đồng nghiệp nhìn. Tôi phải khiến sắc mặt mấy cô ấy thay đổi! Để họ nhìn xem tôi tùy tiện tự sướng cũng có trai đẹp lọt vào ống kính, ha ha ha —— cấp đám kia chỉ cần nhìn một cái, tôi vô tình gặp được trai đẹp đến cỡ nào, ha ha ha ——”
Hàn Yến lệ nóng doanh tròng cúi đầu, nghĩ thầm: “Em muốn các cô ấy thay đổi vẻ mặt cũng đâu cần như vậy... Tôi làm bạn trai của em, lúc đó mới chọc bọn họ, như vậy có phải hơn không...”
Hàn Yến chau mày, Hoa Đào lại không vui: “Tiểu Lục Tử, sao anh nhíu mày nhăn nhó gì thế?”
“...”
Hàn Yến nhìn qua phía cô, nghĩ thầm: “Bởi vì... Cô gái nào đó quá trì độn chứ sao nữa...”
Hoa Đào chống nạnh, ra lệnh với anh: “Không cho nhíu mày!”
Hàn Yến liền thành thành thật thật giãn chân mày, mím môi cười với cô một chút. Anh thật sự cực kỳ đẹp trai, vừa trắng vừa cao lại mê người, vừa anh tuấn, giống như tiểu thịt tươi vừa xuất đạo trên TV!
Thật muốn sờ sờ gương mặt tuấn tú kia của anh, làm sao bây giờ a?
Hoa Đào hai tay che miệng, nhe răng trợn mắt nói với chính mình: “Kiềm chế! Kiềm chế! Nhất định phải kiềm chế lại cái móng vuốt của mày! Hàn Yến người ta là ai? Là nhà triết học nổi tiếng cấp quốc gia, là nhà nghiên cứu Nam Cực (???)! Người ta vừa đẹp trai vừa thông minh, lại tài giỏi! Gia cảnh lại tốt, mày đừng có mà nghĩ linh tinh...”
Hoa Đào nghiêm túc giáo dục mình!
Cô đảo mắt nhìn Hàn Yến cười: “Ngoan đi, nhíu mày không đẹp trai nữa.”
Nói xong, nâng tay sờ đầu anh, giống như sờ đầu con chó nhỏ.
Hàn Yến muốn tránh, nhưng cũng không biết bị điên cái gì, vậy mà không trốn...
Anh cứ như vậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, nhìn chằm chằm ánh mắt cô. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại thành một đường, cười đến ngọt ngào.
Lôi Tuấn, Lăng Vi, Lôi Đình, Hoa Thiếu Kiền đều nhìn ra trong ánh mắt Hàn Yến nhìn về phía Hoa Đào... Trong triền miên lại lộ ra một tia kiều diễm...
Tình cảm chân thành như vậy, mị hoặc động tình như vậy...
Ôi...
Nhưng, nhìn lại Hoa Đào...
Cô gái này cực thích xoa đầu người ta, còn kiễng chân...”Phốc ——” Lăng Vi buồn cười ૮ɦếƭ mất, biểu cảm kia của Hoa Đào, sao cứ giống đang dỗ con “chó Pug” của nhà mình vậy?
Sai, không phải chó Pug!
Yến Lục nhà bọn họ, như thế nào cũng coi như “Husky“... Nhưng mà cái kia: “nhị cáp” trong truyền thuyết... (chó Pug tiếng Trung là Cáp ba cẩu, Husky là Cáp sĩ kỳ, chữ nhị có thể là nhắc đến hai loại chó, cũng có thể ý nói là Husky ngốc, cái này chắc tác giả chơi chữ) Nhìn bề ngoài bộ dạng rất dọa người, cứ như sói, kết quả... Lại nhát gan, lại nhị (ngốc) đến không tưởng.
“Ha ha ha ——” Lăng Vi bụm mặt cười, cô có phải quá xấu xa rồi không? Trêu chọc bạn bè như thế có thể bị đánh không?
Hư... Ngàn vạn lần không thể để Hoa Đào và Hàn Yến biết, nếu không, mạng nhỏ của cô không xong rồi!
Nhưng, cô so sánh như vậy đúng mà.
Đúng! “Nhị cáp” tựa như Hàn Yến!
Hàn Yến lớn lên đúng kiểu hoa hoa công tử, gương mặt tiểu thịt tươi, thật ra trầm ổn hơn ai hết, theo Diệp Đình tiết lộ, Hàn Yến đứa nhỏ này thành thật, ngay cả tay con gái còn chưa từng nắm...
Cũng không biết như thế nào, lại bị Hoa Đào câu mất rồi.
Tay Hoa Đào còn đang xoa xoa đầu Hàn Yến, Lôi Tuấn sắp không nhìn nổi rồi, Hạ Tiểu Hy nhà anh có ngốc cũng không ngốc như Hoa Đào, thật sự!
Anh tuyệt đối có thể cam đoan bằng nhân cách!
Lúc này, Diệp Đình ném 乃út, hai tay ôm иgự¢. Con ngươi đen thẳm của anh chằm chằm công thức tính toán ra trên giấy.
Lắc đầu: “Hình như cũng không đúng. Không có tin tức nào hữu dụng.”
“A?” Hoa Đào là người đầu tiên kinh ngạc!
Cô nhướn mày, hoàn toàn không thể tin được nhìn Diệp Đình hỏi: “Vừa rồi Hoa Thần nói... Cũng không dùng được?”
Diệp Đình gật đầu, đưa tờ giấy cho mọi người xem: “Đó là công thức tôi tính ra, tổ hợp kiểu gì cũng không thành một câu hoàn chỉnh, cho nên... Cách này hẳn cũng sai nốt.”
“Ầy ——” Hoa Đào ôm trái tim nhỏ bé của mình, cảm giác trong lòng đột nhiên lạnh đi một nửa.
Cô nhìn chằm chằm bức tranh, đột nhiên lóe lên ý tưởng!
“A!” Cô đột nhiên hét lên một tiếng: “Tôi biết rồi!”
Cô đột nhiên vỗ tay! Hai tay dùng sức vỗ: “Chúng ta có phải nghĩ nhiều rồi không? Tôi hỏi mọi người, bức tranh này vẽ cái gì?”
Diệp Đình trả lời nói: Hoa mẫu đơn.
“Đúng!” Hoa Đào ánh mắt lóe sáng nhìn anh hỏi: “Mẫu đơn trồng ở đâu?”
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Peach lại kích động hỏi: “Mẫu đơn sinh ra ở đâu?”
Lôi Tuấn tỉnh tỉnh nói: “Mẫu đơn... sinh ra ở... trong đất?” Không phải hoa đều sống trong đất sao?
Sinh ở... trong đất... cũng không sai.
“Phốc ——” tất cả mọi người đều phì cười!
Peach giơ tay lên, hung hăng gõ vào trên đầu Lôi Tuấn: “Có phải anh xem phim ‘hành động’ nhiều quá không? Trong đầu tất cả đều là Tinh! Trùng!”
Peach cả giận: “Ý tôi nói là, nơi xuất xứ của hoa mẫu đơn!”
Hàn Yến nghiêm trang nói: “Ở nước ta, mẫu đơn có xuất xứ chủ yếu từ vùng Tần Lĩnh và một dải núi thuộc khu vực núi Đại Ba.”
Peach ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi: “Nổi tiếng nhất thì sao?”
Hàn Yến nói: “Dĩ nhiên là mẫu đơn Lạc Dương.”
Peach giơ tay lên, 乃úng ngón tay: “Vậy thì đúng rồi! Không phải mọi người muốn tìm địa danh sao? Lạc Dương! Hoặc là Tần Lĩnh và núi Đại Ba! Hoặc là các địa phương có liên quan đến mẫu đơn!”
Cô ấy hất cằm, làm ra vẻ “Tôi chính là người thông minh nhất thế giới!“.
Thấy tất cả mọi người đều như suy nghĩ về ý tưởng của mình, Peach tự tin cười một tiếng.
Cô ấy hất cằm, nói: “Bức tranh 《 Hoa khai phú quý 》của dì cực kỳ đẹp! Bà ấy đã vẽ mẫu đơn một cách ung dung, từng bông hoa đều được thể hiện sống động rõ nét! Vậy mọi người cùng suy nghĩ xem, tại sao dì muốn vẽ "Mẫu đơn"?”
Cô ấy nói xong, rồi nhìn lần lượt tất cả mọi người.
Còn nói: “Nói thật! Mọi người đọc bài thơ này đi: Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên.”
Peach chỉ vào hai câu thơ được viết bên phải mảnh vải: “Chỉ nhìn cách dì viết bài thơ này, có thể cảm giác được, tính cách của dì ấy cực kỳ tao nhã, còn mang theo tiên khí nữa chứ.”
Lăng Vi gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Peach suy nghĩ, rồi lại nói: “Mọi người nhìn xem, uyển nhược tiên... Vũ phiên thiên, yểm xuân sắc, còn cả "Tiếu khán" nhân gian tứ nguyệt thiên nữa. Tất cả các chữ trong bài thơ này, đều mang đến cho người đọc cảm giác phiêu dật. Tính cách của dì ấy tao nhã như vậy, tại sao dì ấy không vẽ thủy tiên? Không vẽ hoa sen, mà lại vẽ một bức mẫu đơn ung dung, sống động thế này?”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Đình thiên biến vạn hóa, Peach nghĩ trong đầu, có lẽ Diệp Đình đang suy nghĩ lời nói của mình.
Peach lại lớn mật nói: “Từ xưa đến nay, vẻ đẹp của mẫu đơn được coi là "Quốc sắc", "Quốc hương", "Quốc diễm", "Quốc mạo". Lại có danh xưng " Vua của các loại hoa ", "Quốc sắc thiên hương" nữa!”
Peach kích động vỗ tay: “Đây chính là dụng ý của dì khi vẽ bức mẫu đơn này!”
Tất cả mọi người đều bị rung động, Lăng Vi gật đầu nói: “Có lý...”
Peach tự tin nói: “Vì vậy, tin tức dì muốn để lại cho chúng ta là: Xuất xứ của mẫu đơn! Chứ không phải là cách vẽ và cấu tạo của bức tranh!”
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau...
Bọn họ vẫn luôn nghĩ theo hướng cách vẽ và cấu tạo của bức tranh, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến phương diện xuất xứ của hóa mẫu đơn...
“Chúng ta đã bị cho đi vòng vòng.” Hoa Thiểu Kiền gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Tôi cảm thấy Peach nói có lý, chúng ta cũng có thể bắt tay từ phương diện này.”
“Ừ“ Diệp Đình cũng gật đầu: “Đây đúng là một đề nghị tốt.” Anh vừa nhìn về phía mọi người vừa nói: “Mọi người còn có ý kiến gì khác không?”
Lôi Tuấn lập tức lắc đầu: “Em không có! Em cho Peach một phiếu! Mặc dù suy nghĩ này của cô ấy rất đơn giản, тһô Ьạᴏ, nhưng... em cảm thấy còn thật sự đáng tin.”
“Đúng!” Lăng Vi cũng gật đầu: “Em thích tính cách này của Peach, luôn nghiêm túc nói bậy nói bạ... Mặc dù cô ấy hay nói bậy nói bạ, nhưng luôn có thể cung cấp cho người ta nguồn cảm hứng vô hạn.”
Cô tìm Peach tới, cũng bởi vì điều này.
Suy nghĩ của cô gái này luôn rất phong phú, không có giới hạn, không cứng ngắt, vì vậy cô ấy làm biên tập cực kỳ xuất sắc, luôn có thể khai thác được tiềm năng của tác giả.
Peach 囧 囧nhìn Lăng Vi: “Tiểu Vi, cậu đang khen mình... Hay là chê mình đấy? Thích tính cách của mình là được rồi, chứ không cần nói thêm cái chuỗi dài dằng dặc phía sau đâu. Xóa đi xóa đi... Coi như mình không nghe thấy gì!”
“Ha ha ha —— “
Sau khi tìm được hướng đi, tất cả mọi người đều đặc biệt cao hứng.
Tâm tình cũng trở nên thư thái.
Diệp Đình nói: “Các cậu đi từ xa tới, chúng tôi còn chưa đón gió tẩy trần cho các cậu đâu, ủy khuất các cậu rồi. Chúng tôi...”
Anh còn chưa nói hết lời, bỗng nghe thấy tiếng nổ vang “Ầm ——” bên ngoài. Hình như là tiếng nổ!
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lôi Tuấn bước nhanh đến bên cửa sổ xem xét tình hình, chỉ thấy một cột khói đen đang cuồn cuộn bốc lên phía xa!
Lôi Tuấn cả kinh!
“Đó không phải là hướng bệnh viện sao?”
Diệp Đình cả kinh nói: “Dì Uyển gặp nguy hiểm?!”
“Đi mau! Đi xem thế nào!” Lôi Tuấn, Lôi Đình lập tức muốn hành động.
Nhưng Diệp Đình kéo Lôi Đình lại: “Em ở yên trong nhà đi!” Nói xong, anh nhìn về phía Hoa Thiểu Kiền: “Anh coi chừng cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy loạn!”
Nói xong, anh lại nhìn về phía Lăng Vi: “Các em ở nhà chờ bọn anh, anh và tiểu Tuấn qua là được.”
Hàn Yến lại nói: “Em cũng cũng đi. Có Thiểu Kiền ở đây rồi, chỗ này không sao cả.”
“Ừ: “ Diệp Đình gật đầu. An ninh của căn biệt thự này vẫn được bảo đảm.
Nhưng anh cũng đã cho giám sát chặt chẽ đầu bệnh viện bên kia rồi, tại sao lại có tiếng nổ được chứ?
Tiểu đội bóng tối đang làm gì vậy? Kẻ địch đến gần, còn đặt cả bom nổ, vậy mà bọn họ không phát hiện ra?
Diệp Đình, Lôi Tuấn, Hàn Yến đang đi xuống tầng dưới, chuông điện thoại di động của Diệp Đình vang lên.
Là đội trưởng tiểu đội bóng tối: “Tiên sinh, gần bệnh viện phát sinh vụ nổ, bệnh viện nơi này tạm thời an toàn.”
Diệp Đình đứng lại, hỏi: “Là gần bệnh viện?”
“Vâng.”
Diệp Đình yên lòng: “Tăng cường phòng thủ, lập tức điều tra nguyên nhân của vụ nổ.”
“Dạ! Tiên sinh!”
Diệp Đình cúp điện thoại, nói với Lôi Tuấn cùng Hàn Yến: “Không phải nổ ở bệnh viện, là gần bệnh viện.”
Biểu tình của Lôi Tuấn nhanh chóng buông lỏng đi không ít, anh ta nói: “Chúng ta vẫn nên qua xem thế nào, lỡ như dì Uyển xảy ra chuyện, vậy chúng ta cũng cảm thấy khó chịu.”
“Ừ, đi.”
Ba người đi ra khỏi biệt thự, lái xe thật nhanh chạy tới bệnh viện. Tiểu đội bóng tối đã điều tra rõ nguyên nhân, báo cáo nói: “Tiên sinh, vụ nổ vừa rồi là do đường ống gas của một hộ gia đình rò rỉ, gây ra vụ nổ.”
Mặc dù không phải là âm mưu gì, nhưng ánh mắt của Diệp Đình trở nên thâm trầm khó dò: “Vẫn nên đưa dì Uyển về Giang thành càng sớm càng tốt thì hơn.”
Đi tới phòng bệnh, Trần Thương đang đút cháo cho Trần Tư Uyển...
Hình ảnh cha con hòa thuận nhau ấm áp, chọc cho người ta cảm thấy chua xót.
Diệp Đình chưa từng được hưởng thụ tình thương của cha, tình yêu của mẹ, còn Lôi Tuấn thì ngay cả dáng dấp của cha mẹ ra sao cũng không biết. Chỉ có Hàn Yến là khá hơn, nhưng, cũng chung ᴆụng thì ít mà xa cách thì nhiều với cha mẹ.
Trần Thương đút từng muỗng từng muỗng cháo cho Trần Tư Uyển.
Ba người đàn ông đứng ở cửa... chùn bước... Ai cũng không dám bước vào phòng bệnh, bởi vì... bọn họ đều không đành lòng quấy rầy.
“Đi thôi...” Diệp Đình đẩy đẩy Lôi Tuấn và Hàn Yến, ba người lại rời khỏi bệnh viện.
Vừa mới đi tới cửa chính của bệnh viện, Diệp Đình bất ngờ cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ như hơi kỳ lạ!
Lôi Tuấn cũng nhanh chóng phòng bị cấp một!
“Cảm giác này không đúng!”
Hai người bọn họ đã vào sinh ra tử vô số lần, nên đặc biệt quen thuộc với bầu không khí máu tanh này.
Diệp Đình và Lôi Tuấn vội vàng kéo Hàn Yến chạy lui vào trong đại sảnh bệnh viện: “Có tay súng bắn tỉa!”
Diệp Đình còn chưa nói xong, các thành viên tiểu đội bóng tối xung quanh đã lập tức lao ra bảo vệ ba người bọn họ ở chính giữa.
Diệp Đình nhìn về phía tòa nhà cao tầng phía xa, đột nhiên ——
“Pằng ——” bên tai truyền tới tiếng súng nổ gầm vang!
Phốc... Trước mắt, máu tươi phun ra ngoài!
Là ai bị thương?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc