Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 193

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trần Tư Uyển lại dặn dò Trần Thương: “Ba! Ba nhất định phải phối hợp với cảnh sát! Người ta hỏi gì, ba liền đáp cái đó! Chuyện này liên quan tới sinh mạng nhiều người, không được cáu kỉnh!”
“Biết biết ——” Trần Thương ôm ***, chỉ cảm thấy choáng váng: “Haiz, ông không ổn… Tiểu Vi mau đưa ông đến bệnh viện! Ông choáng váng quá!”
Lăng Vi biết ông kích động, nhưng lúc này… chìa khóa hai chiếc xe đều đưa Diệp Đình giữ. Cô kêu Bạo Phong đi ra, nhưng đám người không biết xấu hổ này không nghe lời cô, đều nói phải đợi tiên sinh ra lệnh.
Lăng Vi liền nói tình hình với Trần Tư Uyển, Trần Tư Uyển gọi cho Diệp Đình.
Diệp Đình nhận được điện thoại, đồng ý cho Bạo Phong đưa Lăng Vi, Chính Hiền, Trần lão gia tử đến bệnh viện trước.
Trên đường đến bệnh viện, Trần lão gia tử luôn “Ai u”…
Lăng Vi hỏi ông: “Ông nội, gần đây có khách đến nhà ông không? Hay là người vô cùng gần gũi, còn ở lại một khoảng thời gian không?”
Lão gia tử không vui nói: “Có thể tới nhà ông đương nhiên đều là người ông tin tưởng, trong bụng ông thối rữa cũng tuyệt đối sẽ không nói ra!”
Lăng Vi “xí” một tiếng: “Ông nói chuyện không giữ lời gì hết, vừa rồi ông đã đáp ứng dì Uyển, dì ấy nói xế chiều hôm nay về nước, nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải phối hợp với cảnh sát!”
Trần lão gia tử nói: “Nói vậy à? Sao ông không nghe?”
Lăng Vi cười ha ha: “Ông nội, ông đừng chơi xấu, lời vừa nói, cháu đều thu âm rồi…”
Trần Thương cắn răng nghiến lợi: “Tiểu nha đầu cháu! Tâm quỷ!” Ánh mắt lại sáng lên: “Cháu thu âm toàn bộ đối thoại của ông và Tiểu Uyển?” Lòng lão gia tử ngứa ngáy: “Mau cho ông nghe!”
Lăng Vi cười hiền hòa với ông: “Được nha…”
“Mau lên! Lấy điện thoại ra!” Trần Thương đưa tay về phía cô. Lăng Vi thật sự đưa điện thoại cô.
Cô vừa đưa điện thoại vừa cười nói: “Ông và di Uyển mấy năm không gặp mặt, gọi một cú điện thoại là tài liệu trân quý dường nào ah, dĩ nhiên cháu phải gìn giữ rồi!”
Trần Thương thầm nghĩ: “Nha đầu này lại tốt như vậy? Thấy con bé cười “Lương thiện” như thế… Sao có cảm giác bị trêu đùa?”
Lão gia tử mở màn hình… Quả nhiên! Nha đầu thúi này cài mật mã: “Ai u… Đau tim…”
Lão gia tử giận đến mức muốn ném điện thoại ra ngoài!
Nhưng mà… lại không nỡ. Bên trong có đối thoại của ông và con gái bảo bối.
Lăng Vi nhìn ông, cười giảo hoạt với ông, lại nhíu mày, ý là: “Ông nội, ông nói cho cháu đi…”
Trần Thương quay mặt đi, không để ý tới cô.
Lăgn Vi thở dài, ấn mật mã, mở lịch sử ghi chép cuộc gọi, đưa cho ông: “Đây!”
Lão gia tử nhìn cô chằm chằm một hồi, đột nhiên hỏi cô: “Cháu không hỏi?”
Lăng Vi gật đầu: “Quân tử không làm người khác khó chịu! Ông không muốn nói… Chứng tỏ người này cực kỳ quan trọng với ông. Nếu bắt ông nói ra, e là ông sẽ áy náy cả đời. Vậy chúng cháu cũng không cần biết. Chẳng qua… Không biết bom có thể được tháo bỏ an toàn không… Cũng không biết những chỗ khác trong nhà ông có bị gài bom không… Haiz! Nhà ông bị nổ là chuyện nhỏ, chỉ tội cho nhiều chuyên gia tháo bom như vậy… Có thể cũng bị nổ thành thịt nát!”
Lăng Vi vốn không muốn nói những lời này, nhưng nghĩ tới Tần Sênh, Kaya, Diệp Đình, Lôi Tuấn, Thiên ma, Tứ ca đều ở hiện trường…
Sao cô có thể không lo lắng, sao có thể không sốt ruột?
Trần lão gia tử mở thu âm, quả nhiên nghe Trần Tư Uyển dặn dò ông nhất định phải phối hợp với cảnh sát.
Ông đấu tranh một hồi, nói: “Lão già ông sống hơn nửa đời người, sở dĩ làm ăn lớn như vậy, quan trọng nhất… Chính là ông coi trọng lời hứa, nói uy tín! Nếu ông đã đáp ứng Tiểu Uyển, ông nhất định sẽ nói cho cháu tất cả những gì ông biết.”
Ông suy nghĩ một lát, nói: “Nhà ông có rất ít khách tới, nên… người gài bom, ông căn bản có thể kết luận là ông ấy…”
Ông nói: “Khoảng thời gian này chỉ có em trai ông tới nhà ông, còn ở ba ngày mới đi.”
Lăng Vi nhìn chăm chú vào Trần Thương, lão gia tử nói tiếp: “Em trai ông cũng không phải như cháu nghĩ, ông ấy sẽ không vì tài sản mà mưu hại ông! Bây giờ ông đang nghi ngờ trợ lý ông ấy dẫn theo…”
Lăng Vi liền hỏi: “Trợ lý?”
“Đúng!” Trần Thương suy nghĩ, nói: “Ông vốn không để trong lòng, nhưng cháu nói xong… Ông đột nhiên nghĩ tới ông ấy mới đổi trợ lý.”
“Trợ lý mới?” Lăng Vi hỏi ông: “Làm nam hay nữ? Ông nhớ dáng dấp người đó không?”
Trần Thương gật đầu: “Là nữ, rất đẹp.” Nói xong, lại như có điều suy nghĩ lầm bầm: “Khó trách hệ thống theo dõi nhà ông đều bị phá hư… Thì ra là bọn họ phá.”
Lăng Vi xác nhận lần nữa: “Ông cảm thấy em trai ông biết không?”
Trần Thương suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc ông ấy không biết chuyện… Em trai ông tới nhà ông ăn tết. Trợ lý ông ấy, ông ấy định cưới vào cửa… nhưng, cô ta ở nhà ông ba ngày liền khoe bụng ba ngày. Ông đoán cô ta dùng mỹ nhân kế mê hoặc em trai ông… À! Vậy không phải A Hiền gặp nguy hiểm?”
Trần Thương vội vàng gọi điện thoại cho Trần Hiền.
Lăng Vi đè tay ông lại: “Ông nội! Ông hồ đồ rồi? Nếu cô ta thật sự là người xấu, đây tuyệt đối là gián điệp vô cùng nguy hiểm! Ông lỗ mãng gọi tới như vậy, em trai ông mới nguy hiểm thật!”
“Đúng đúng!” Trần Thương vỗ trán: “Chúng ta không thể bứt giây động rừng! Ông thật hồ đồ!”
Lăng Vi lập tức gọi cho đội trưởng của Tần Sênh, chuyện này cũng không phải vụ án mưu sát, quả bom này có thể liên quan tới một âm mưu to lớn!

Trần Tư Uyển cúp điện thoại liền lái xe đến chiến trường, bây giờ bà chỉ muốn vọt vào chiến trường, lấy được tin tức quan trọng nhất!
Cho dù bị thương nặng! Còn lại một hơi thở cuối cùng, bà cũng phải tranh thủ cơ hội về nhà lần này!
Bà chạy xe Jeep vào trong khói đen.
Tiếng S***g, tiếng nổ bên tai chấn động lòng người!
Bà đã ở chiến khu mười mấy năm, nhưng xưa giờ chưa từng cảm thấy tiếng S***g đáng sợ như hôm nay!
Trước kia bà không để ý sống ૮ɦếƭ, nên không sợ ૮ɦếƭ.
Mà hôm nay, bà cực kỳ quý trọng sinh mạng…
Rất sợ viên đạn, quả bom kia không có mắt nổ trúng bà! Bây giờ bà chỉ muốn hoàn hảo không thương tổn về nhà gặp ba!
“Đùng ——” Tiếng nổ đột ngột làm bà cả kinh, hồn vía cũng bay ra.
Chờ bà hồi phục tinh thần, trong làn khói dày đặc, lại phát hiện, bà chạy vào vòng công kích của kẻ địch ——
“Đùng đùng đùng ——” Một chuỗi đạn bắn vào thân xe bà.
Cửa kính xe vỡ vụn, bà vội cúi đầu, đánh tay lái quay đầu, nhưng mà ——
Một quả bom trúng bánh xe bà: “ầm”, xe bị nổ bay hai thước ——
(*) Hình dung hành động hoặc trạng thái đối phương, cảm thán, tán thưởng rất lợi hại, rất dũng mãnh phát ra từ nội tâm.
Xe ngã xuống đất, Trần Tư Uyển treo ngược trong xe, phun ra ngụm máu…
Mắt bà đầy máu, đau đớn cho bà biết xương *** bà đã gãy.
Bà đau đến nghẹt thở…
Nhưng bà cố nén đau đớn, dùng sức đè cửa xe xuống! Cho dù sinh mạng bà đến một khắc cuối cùng, bà vẫn nhớ sứ mạng của mình, bà phải công bố hình ra ngoài —— vì trẻ em bị chiến tranh giết hại! Còn có dân chúng vô tội!
Bên tai truyền tới tiếng nhạo báng và chửi rủa của kẻ địch: “Ả tiện nhân này chụp bao nhiêu hình của chúng ta! Phải ૮ɦếƭ! Bắt bà ta về súc ruột!”
Trần Tư Uyển thật hy vọng mình ૮ɦếƭ ngay lập tức!
Bà không muốn bị bắt làm tù binh! Bị bắt làm tù binh đồng nghĩa với bị *** và làm nhục vô tận!
Bà không muốn!
Bà thật hận không thể lập tức *** mình ——
Nhưng bà không có sức lực, bà có thể cảm giác rõ ràng sinh mạng mình đang dần biến mất, bà nhúc nhích một cái cũng không được, mắt thấy mặt kẻ địch đầy dữ tợn đi tới bà, bà cầu nguyện mình ૮ɦếƭ lập tức, nhưng mà… Bà còn chưa về nhà, còn chưa gặp người ba mà bà ngày nhớ đêm mong…

Khi Diệp Đình nhận được video ám dạ gửi tới, gần như nghẹt thở, có thể thấy Trần Tư Uyển bị thương nặng bao nhiêu!
Nhưng mà, khá tốt khá tốt! Vô cùng may mắn!
Lúc Trần Tư Uyển gọi cho anh, anh liền phái ám dạ đi theo âm thầm bảo vệ Trần Tư Uyển.
Ngay khi Trần Tư Uyển sắp bị bắt làm tù binh, tổ ám dạ xuất hiện kịp thời!
Bọn họ và kẻ địch giao đấu kịch liệt, hai thành viên trọng thương, mới cứu được Trần Tư Uyển.
May là mọi người đều không nguy hiểm tính mạng!
Nhưng Trần Tư Uyển quả thực bị thương quá nặng, không thích hợp trở về thành phố Long, chỉ đưa bà đến bệnh viên biên giới tiến hành cấp cứu! Trần Tư Uyển làm ký giả ở chiến khu mười mấy năm, hôm nay bị thương nặng, gần như bỏ mạng, được quốc gia trao tặng chiến công cấp hai.
Khi Trần Thương nhận được điện thoại, tim thắt lại muốn vỡ vụn!
Lăng Vi lập tức chạy tới biên giới cùng ông!
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc giúp Tần Sênh giải mật mã, tháo bom, bọn họ tiếp tục ở lại biệt thự tìm kiếm bom khác.
Theo hồi tưởng của Trần Thương, nữ gián điệp đó còn đi không ít chỗ. Trần Thương không dám về lại nhà kia, cho dù chuyên gia tháo bom nói, tất cả bom đều được tháo bỏ, ông cũng không dám về nữa.
Trần Thương đi tới bệnh viện biên giới, một khắc gặp Trần Tư Uyển…
Ông chạy tới nắm tay con gái, nước mắt rưng rưng: “Tiểu Uyển ——”
Trần Tư Uyển hôn mê đột nhiên rơi nước mắt: “Ba…”
Lăng Vi che mặt khóc, vô cùng may mắn, dì Uyển đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm!
Bên Diệp Đình cũng truyền tới tin tức: “Không phát hiện những quả bom khác trong biệt thự Trần Thương. Bức tranh, cũng lấy được rồi.”
Lăng Vi vội hỏi: “Mật mã thì sao? Giải được chưa?”
Diệp Đình nói: “Vẫn chưa, anh mở khung tranh, nhưng bên trong không có gì. Phía sau giấy vẽ cũng không có mật mã gì.”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Vậy em trở về…”
“Không cần! Em không thể đi tới đi lui.” Diệp Đình nói: “Anh đến tìm em, chờ em nghỉ ngơi mấy ngày rồi về.”
“Được, vậy em chờ anh.”
Trong thời gian đợi Diệp Đình tới, Lăng Vi chợt nhận được điện thoại của Long Diệc Hân và thầy Trần, Long Diệc Hân ở bên kia kích động nói: “Tiểu Vi! Ý tưởng thiết kế của cô đã xong hết! Khi nào cô tới? Chúng ta lắp ráp xe thí nghiệm! Bây giờ tốc độ máy đã tăng lên!”
Lăng Vi cực kỳ kích động: “Hiện tại tôi không ở thành phố Giang, chờ tôi về lại đi tìm anh, khoảng chừng mấy ngày nữa.”
“Được được được —— Cô mau về!”
Lăng Vi cúp điện thoại, khó nén tâm tình kích động. Mấy nghiên cứu thành công, cô trở về thì bận rộn! Gây dựng lại Long Đằng, nằm trong tầm tay rồi!
Hơn nữa, đã tìm được bức tranh, tung tích mẹ chồng cô sắp nổi lên mặt nước! Thật hả hê lòng người mà ——
Lúc Diệp Đình tới, Trần Tư Uyển đã hoàn toàn tỉnh táo, chẳng qua xương *** bị gãy, giải phẫu lớn, người tiều tụy đi không ít.
Trần Thương cũng già đi trong nháy mắt… Tóc bạc trắng hơn phân nửa.
Trước kia, tinh thần ông luôn khỏe mạnh, trong nháy mắt lưng còng.
Nhưng cũng may tất cả đều phát triển theo hướng tốt, Trần Tư Uyển muôn phần cảm kích Diệp Đình, nếu Diệp Đình không phân phó người tới cứu bà, bây giờ bà đã bị kẻ địch bắt làm tù binh, khi dễ đến ૮ɦếƭ!
Trần Thương cũng vô cùng cảm kích Diệp Đình! Nhưng ông lão không nói ra miệng.
Chỉ kích động đến môi cũng run.
Mười mấy năm, nếu không phải Diệp Đình phái người cứu con gái ông về, ông nào còn có thể gặp bà… Vậy thì thật sự là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông đến dưới cửu tuyền cũng không có mặt mũi đối mặ với bạn già của ông! Thậm chí, ông ૮ɦếƭ cũng không thể nhắm mắt!
Dưới sự trấn an của Trần Thương, Lăng Vi và Diệp Đình đi tới một chỗ ở của anh ở biên giới. Diệp Đình lấy ra bức “Điệp yêu hoa” kia, giá trị bức tranh này thật sự quá lớn!
Nó có thể xuất hiện trước mắt mọi người lần nữa, vậy thì bao nhiêu nhiêu người nguy hiểm tính mạng đoạt nó trở lại! Nếu thật sự không tìm ra chút đầu mối nào, quả thật là một chuyện sa sút tinh thần bao nhiêu.
Lăng Vi cẩn thận quan sát bức tranh này.
Vẫn không phát hiện gì. Bức tranh này chỉ là một bức tranh mẫu đơn rất đơn giản… Một đóa mẫu đon màu đỏ, một đóa mẫu đơn màu vàng, còn có một nụ hoa nhỏ đang chuyển màu.
Ngoài ra còn có ba con bướm, một con màu lam nhạt cạnh cây màu xanh lá. Còn một con bướm màu xanh đen nhẹ nhàng bay lượn bên phải, trên con bướm này còn có một con bướm màu vàng nhạt nho nhỏ.
“Những đóa hoa và con bướm này có thể có dụng ý gì không?” Lăng Vi suy nghĩ: “Còn có cách bố trí này… Chắc chắn có ý định.”
Cô nhìn bức tranh chằm chằm: “Hai đóa mẫu đơn lớn, một đóa mẫu đơn nhỏ, một con bướm bên trái, hai con bướm bên phải, chẳng lẽ là… 2112?”
Diệp Đình lại nói: “Anh cũng thử rồi, mật mã không hữu dụng.”
Lăng Vi cau mày, hồi lâu, như có điều suy nghĩ nói: “Em muốn ìm Hoa Thiếu Kiền và Hoa Đào tới cùng nghiên cứu.”
Cô ngước mắt nhìn Diệp Đình, tròng mắt đen của anh tối tăm khó khăn.
Lăng Vi biết đây là chuyện nhà anh, anh không muốn quá nhiều người biết, nhưng Hoa Thiếu Kiền và Hoa đào đều nghiên cứu nhiều về màu sắc và phác họa… Có lẽ bọn họ có thể có ý kiến hay.
Diệp Đình suy tư chốc lát, gật đầu nói: “Được.”
Hoa Thiếu Kiền và Hoa Đào nhanh chóng chạy tới.
Nhất là Hoa Đào, mặt đầy H**g phấn! Giống như mình sắp thăm dò một bí mật lớn! Cô ta chỉ là một biên tập mỹ thuật nho nhỏ, mỗi ngày đều làm cùng một việc. Đột nhiên có thể tham gia hành động cơ mật như vậy… Ha ha ha ha…. Cô ta H**g phấn nhảy cỡn lên, chuyện gì thế?
Khống chế khống chế!
Không thể gây trò cười! Phải biểu hiện như một học giả!
“Khụ —— Khụ ——” Mặt Hoa Đào đầy giả bộ đi vào phòng vẽ.
“A! Tôi tới đây! Tôi xem thử bức tranh rốt cuộc có cách thức gì!”
Hoa Đào nâng cằm, nghênh ngang đi vào.
Khóe môi cô cong lên, bày ra vẻ bí hiểm.
Hàn Yến cùng cô đi vào khóe miệng co quắp. Dáng vẻ kia của cô thật thú vị...
Bên cạnh anh không có cô gái nào như cô cả, dễ dàng vui vẻ như vậy.
Đôi khi, người khác căn bản không chơi đùa với cô, chính cô cũng có thể tìm việc vui, tự mình vui vẻ.
“Hoa Hoa, mau tới, chờ cậu mãi.” Lăng Vi vội vàng vẫy Hoa Đào: “Đừng ở đó nữa, mau lại đây xem.”
“Nga nga nga...” Hoa Đào cười hắc hắc, uốn éo đi tới bên cạnh bàn. Cô nhìn bức tranh được trải ra trên bàn: “A” một tiếng.
Mọi người nghĩ cô có phát hiện gì, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn cô.
Hoa Đào nhếch miệng cười: “Đây không phải bức tranh bình thường thôi à?”
Lăng Vi gào khóc hộc máu: “Chính là bởi vì đây là một bức tranh bình thường, mới tìm cậu đến xem, nếu bí mật đều viết lên giấy, còn mời lão đại ngài tới làm gì?”
“Ừ ừm...” Hoa Đào vội vàng gật đầu: “Nhưng thật ra... Đợi chị đây nhìn nó cái đã...”
“Phốc ——” Lôi Tuấn phì cười...
Vô cùng đồng tình nhìn về phía Hàn Yến, thầm nghĩ: “Lục ca... Chị dâu nhà anh so với Tiểu Hy vợ em còn siêu phàm thoát tục hơn...”
Hàn Yến nhìn qua phía cậu, giống như đang nói: “Có thế nào cũng mạnh hơn Hạ Tiểu Hy nhà cậu... Anh đây theo đuổi cô gái này tuy là ‘nhị ngốc‘ (nhị = ngốc trong tiếng Trung), nhà cậu còn được công nhận ‘nhị ngốc bạch ngọt ngốc xuẩn manh’ được không?”
Hai người ở một bên mắt đấu mắt, nửa điểm cũng không ảnh hưởng tới Hoa Đào phát huy.
Cô rung đùi đắc ý, một hồi nhìn chằm chằm bức tranh nhíu màu, một hồi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Diệp Đình thầm nghĩ: “Cũng không biết Tiểu Vi nghĩ như thế nào... Tìm một cô gái không đáng tin như vậy đến làm gì? Chỉ thấy cô ấy làm màu là nhiều.”
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đi tới: “Xin lỗi, tắc đường đến hơi muộn.”
Diệp Đình vội vàng xua tay, cằm chỉ chỉ bức tranh, Hoa Thiếu Kiền liền đi tới bên cạnh bàn. Lôi Đình cười hì hì ôm anh: “Chồng ơi... Em nhớ anh, yêu yêu...”
Lôi Đình kiễng chân, hôn lên mặt Hoa Thiếu Kiền một cái.
Hoa Thiếu Kiền cũng cúi người hôn lên môi cô. Anh cũng nhớ cô... Thật muốn mạng người ta mà.
“Khụ khụ ——” Vài người bên cạnh thật sự cảm thấy đau mắt a a a —— Đây thật sự là nam thần siêu cấm dục Hoa Thiếu Kiền sao?
Sao so với bất kỳ ai càng cơ khát hơn vậy?
...
“Khụ khụ ——”
Tất cả mọi người thanh thanh giọng, ý bảo bọn họ “Rụt rè rụt rè —— chú ý xung quanh chút được không?”
Ngoài Lôi Tuấn, tất cả mọi người ở đây đều có đôi có cặp, chỉ có một mình anh một mình.
Mẹ Hạ Tiểu Hy gần đây không thoải mái, cô phải đưa mẹ đến bệnh viện làm kiểm tra nên không đến.
Lúc này, nhìn thấy người khác khanh khanh ta ta, anh thật sự là ngứa ngáy ruột gan.
Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình không coi ai ra gì, triền miên hôn một hồi lâu mới buông nhau ra, anh khẽ hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Anh *** khoác đã, bên ngoài lạnh, áo anh mang theo gió lạnh, đừng để lạnh đến em.”
Lôi Đình cắn môi, ngượng ngùng nhìn anh: “Chồng, anh thật tốt.” Lôi Đình lại hôn lên mặt anh một cái. Hoa Thiếu Kiền đem áo khoác màu xám cởi ra, Lôi Đình nhận lấy, treo lên.
“Trời ạ, thật săn sóc...” Hoa Đào nhìn mà hai mắt lóe sáng! Vừa rồi Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình hôn nhau, thật sự... Thật sự làm cho người ta nhìn mà mặt đỏ tim đập a!
Hàn Yến đột nhiên khẽ thầm thì vào tai cô: “Tiểu Hoa Đào, biểu tình này của em bây giờ... có phải… Cũng rất muốn được hôn môi như vậy sao?”
Hoa Đào ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Hàn Yến nhìn chằm chằm cô, có một chút ôn nhu, có một chút thâm tình, còn có một chút chờ mong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay