Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 192

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Tuấn nói: “Đình ca và chị dâu đang ở nhà Trần Thương, nhưng mà... không biết ai chôn bom ở trong nhà Trần Thương, hiện tại Sênh ca và Tạp Nhã đã đi rồi, Sênh ca vừa nhận được điện thoại bảo anh ấy qua phá bom. Nhưng mà bom kia vô cùng nguy hiểm, ngòi nổ đã bị châm, hiện tại không gỡ ra thì có thể nổ bất cứ lúc nào.”
Vinh Tứ: “……”
Quân Dương: “……”
Lôi Tuấn lại vội vã nói: “Vừa rồi Đình ca gửi tin tức nói trên bom còn có mã khóa, Sênh ca chưa phá được, hiện tại Đình ca muốn qua giúp Sênh ca nhưng mà... lo lắng cho chị dâu nên muốn chúng ta qua đó.”
“Vậy còn chờ cái gì? Đi mau!” Vinh Tứ bạo phá, đá bay ghế ngồi, còn không lửa sém lông mày, lửa sém lông mày sao?!
Lúc này, Lý Thiên Mặc đã tỉnh, lung lay ngồi dậy duỗi tay kéo Vinh Tứ: “Tứ ca, em cũng phải đi...”
Vinh Tứ lười phản ứng lại anh, gạt tay anh muốn đi.
Lý Thiên Mặc lại ôm eo anh ta: “Tứ ca, em phải đi, nhanh lên, có lẽ em có thể giúp đỡ mọi người.”
Vinh Tứ đánh giá Lý Thiên Mặc, không nói gì khiêng anh ta đi.
Quân Dương không thể nào để mặc Chính Hiền ở lại một mình, cũng cõng Chính Hiền lên, đoàn người lập tức đuổi tới Long thành.
Trển đường thấy xe của Diệp Đình và Lăng Vi, Diệp Đình rút chìa khóa xe nhanh chóng xuống xe gõ cửa xe Quân Dương, Quân Dương mở cửa sổ xe, Diệp Đình nhổ chìa khóa xe Quân Dương, sau đó xoay người nhanh chóng chui vào xe của Vinh Tứ: “Tứ ca, đi mau.”
Vinh Tứ hiểu ý của anh, biết anh sợ Lăng Vi và Quân Dương theo kịp còn chưa chờ mấy người phản ứng, Vinh Tứ khóa xe vèo một cái lái xe đi luôn.
Trong xe có Lôi Tuấn và Lý Thiên Mặc.
Bốn người nhìn nhau, không ai có ý định xuống xe, Vinh Tứ lái xe nhanh nhưu chớp tới hiện trường có bom.
Lúc này điện thoại của Diệp Đình bị oanh tạc, anh chặn số của Lăng Vi và mọi người.
“Có tư liệu rồi đây.” Diệp Đình truyền tư liệu mà Tần Sênh gửi tới rồi gửi cho mọi người.
Bên trên quả bom có bốn số mật mã.
Dưới tình huống bình thường Tần Sênh đã có thể phá mật mã và cắt đứt dây xanh, đỏ.
Phải cắt bốn dây mới có thể dư lại một dây dẫn tổng.
Bốn mật mã vô cùng cao cấp, bên trong đặc biệt phức tạp, muốn phá giải chúng ít nhất cần 4h.
Diệp Đình gửi hai mật mã cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, cậu nhìn hai mật mã này, có khả năng phá giải không?”
Diệp Đình chuyên tâm phá hai cái còn lại vì nó phức tạp hơn.
Lý Thiên Mặc bị sốt, cả người đau đớn.
Đầu óc không tỉnh táo cho lắm nhưng vì Diệp Đình tin tưởng anh, không hỏi một câu liền giao nhiệm vụ, Lý Thiên Mặc trịnh trọng gật đầu.
Sau đó mở laptop click dữ liệu.
Lúc anh nhìn dãy số liệu, lập tức như đổi thành người khác, cả người như biến thành siêu nhân.
Ngón tay lách cách trên bàn phím, Diệp Đình nghe âm thanh liền biết Lý Thiên Mặc có thể phá bỏ được mật mã, không hề hoài nghi.
Diệp Đình chuyên tâm nhìn màn hình, Lôi Tuấn phụ trách nghe máy, Tần Sênh ở bên kia vô cùng gian nan, bên ngoài biệt thự của Trần Thương bị đám phóng viên vây quanh từng lớp, cảnh sát căng dây cảnh giới, toàn bộ khu biệt thự lâm vào sợ hãi.
Khu biệt thự, mọi người ở bên trong đều được dời ra ngoài dây cảnh giới
Camera nhắm ngay nhà Trần Thương, các phóng viên đứng trước camera của mình tiến hành đưa tin: “Chào buổi sáng tất cả mọi người, đây là khu biệt thự Long thành, hiện tại chúng tôi đang ở bên ngoài biệt thự của Trần lão tiên sinh, theo thông tin cánh sát cho biết, trong phòng vẽ của Trần lão tiên sinh phát hiện một quả bom. Bom này đã được giải kíp nổ, nhưng vì mật mã quá mức rườm rà nên mới chưa phát nổ. Hiện tại ngòi nổ vẫn chưa được gỡ ra, chứng minh bom có thể nổ bất cứ lúc nào....Đây là bản tin từ tòa soạn báo Tân Nhạc.”
Tần Hoài đang xem tin tức TV cũng cả kinh.
Tin tức bá đạo trên TV... anh ta nhìn thấy Tần Sênh và tn đi qua phóng viên vào trong.
Tần Sênh đến hiện trường phá bom sao? Vậy tn đi theo làm gì?
Tần Hoài đột nhiên đứng lên!
Lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, hiện tại ông ta đã về hưu ở nhà nghỉ ngơi, trong tay không có thực quyền. Nhưng mà vẫn để thuộc hạ lệnh cho Tần Sênh rời khỏi hiện trường thì việc nhỏ này vẫn làm được.
Tần Hoài nôn nóng gọi điện thoại, sợ chậm một giây, quả bom kia nổ bật, a Sênh nhà ông ở bên cạnh quả bom đấy. Đến khi bom nổ, đừng nói là nổ ૮ɦếƭ, tuyệt đối ૮ɦếƭ không toàn thây. Thậm chí nổ thành thịt nát.
Tần Hoài gấp đến độ bệnh tim tái phát!
Còn may, điện thoại gọi được, thuộc hạ tuân lệnh đi làm.
Nhưng mà Tần Sênh lại dứt khoát từ chối ý tốt của ông.
Trong lòng Tần Sênh biết quả bom này vô cùng khó hủy, mật mã và cấu tạo bom vô cùng phức tạp, phía trên còn cố ý mới anh tới phá bom, không cần nghĩ cũng biết...
Ngoại trừ anh, người khác không thể nắm chắc.
Tần Sênh không thể nào rời đi.
Trái tim Tần Hoài đột nhiên đập thình thịch: “*** nó! Thằng nhãi ranh! Từ nhỏ đến lớn làm gì, liền không có một sự kiện có thể nghe một chút ý kiến của người khác! Chính là như thế tự mình! Chưa bao giờ suy xét người nhà cảm thụ!”
Nhớ trước đây, Tần Sênh ghi danh học phá bom, Tần Hoài ra sức phản đối nhưng Tần Sênh quá cứng đầu.
Tần Hoài ném điện thoại, mặc áo khoác từ trên lầu đi xuống, hiên tại Tần Sênh muốn đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ làm sao ông có thể ngồi chờ được.
Tần Hoài xuống lầu, đi tới gara, Tần Thu và Tần Sương ở phía sau gọi ông: “Ba... ba muốn đi đâu?”
Tần Hoài khởi động xe, hung hăng mắng một câu: “Ông đây đi ૮ɦếƭ, ** nó không có dứa nào bớt lo.” Tần Hoài lái xe thẳng tới Long thành.
Lăng Vi sắp tức ૮ɦếƭ rồi!
“Diệp Đình...anh cái tên hỗn đản này!”
Anh đi thì đi còn rút chìa khóa xe làm gì?
Hỗn đản!
Lăng Vi tức giận vành mắt đều đỏ, lửa giận tụ trong ***g *** sắp vọt ra ngoài, dọc đường này không có lấy một chiếc xe, bởi vì cảnh sát đã sớm giới nghiêm.
Đừng nói là ô tô, dù là xe đồ chơi cũng không vào được.
Lăng Vi, Lôi Đình, Quân Dương, Chính Hiền mắt to trừng mắt nhỏ...
Lúc này Trần Thương đã tỉnh, ông cụ xuống xe giận đến dậm chân: “Các người còn giúp thằng nhãi ranh này, các người còn giúp con rùa đennày...”
Ông còn chưa mắng xong Lăng Vi đã hét lên một câu: “Ông câm miệng cho tôi, bốn người chúng tôi giết một ông già dễ như nghiến ૮ɦếƭ một con kiến đấy.”
Trần lão gia tử nghẹn họng....
Biểu tình của Lăng Vi cực kì tàn nhẫn như muốn *** ông vậy.
Ông cụ nuốt nước miếng, thầm mắng trong lòng: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ông già này…… Hảo hán không đấu với đàn bà! Hừ ——”
Trong lòng nói một câu, tốt nhất nổ ૮ɦếƭ đi cho các người tìm, tìm cái rắm ấy.
Lúc này Lôi Đình đi tới cạnh Trần Thương, không hề khách khí hỏi: “Ông, anh tôi mang quà đi thăm ngài, vì sao ông cứ đóng cửa không gặp?”
Trần Thương trừng cô: “Vì sao tôi phải gặp cậu ta? Cậu ta là ai chứ? Tôi biết cậu ta là ai sao?”
Lôi Đình nổi giận: “Trần Tư Uyển là con gái của ngài đúng không? Dì ấy làm phóng viên chiến địa, là tôi và chồng tôi cứu dì ấy đấy. Trời ạ… đây là tin vật dì ấy để lại cho tôi.” Lôi Đình cởi vòng cổ Trần Tư Uyển để lại cho cô đưa cho Trần lão gia tử.
Trần lão gia tử ghét bỏ nhìn cô một cái.
Lôi Đình cả giận: “Lão tiên sinh, ngài thật làm người ta thất vọng quá. Chúng ta học tiểu học đã biết tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Tôi chính là ân nhân cứu mạng của con gái ngài, Nếu ngài không cho chúng tôi vào cửa có phải còn không bằng học sinh tiểu học hay không?”
Gương mặt già của Trần Thương lạnh lùng hừ: “Các người cứu Trần Tư Uyển liên quan gì tới tôi? Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, mười mấy năm không về nhà, tôi còn cần đứa con gái này làm gì?”
Nói xong, đôi mắt vẩn ***c trừng Lôi Đình hỏi: “Học sinh tiểu học còn biết: Phụ mẫu tại, bất viễndu;du tấthữuphương, biết là ý gì không? Chính là nói con cái phải ở bên cạnh phụng dưỡng cha mẹ, nếu phải đi xa cũng phải để cha mẹ biết mình đi đâu, có hiểu không?”
Trần Thương tức giận tím cả mặt, từng câu từng chữ dạy dỗ Lôi Đình: “Nói đến đó nói với tôi sao? Nó bảo đi là đi, có đặt người ba này ở trong lòng sao? Nó tổn thương trong tình cảm, nói rời nhà đi liền đi luôn, nói đi tiền tuyến thì đi tiền tuyến, có biết ba mẹ nó đau lòng thế nào không? Nhớ thế nào không? Các người cứu nó ở chiến trường sao? Đúng là mù mắt, sao không để nó ૮ɦếƭ luôn đi, đời này của ông đây chẳng thèm nhìn nó, không muốn nghe thấy tên nó.”
Lôi Đình chấn trụ……
Đây là điều bất đắc dĩ cùng thống khổ của người làm ba……
Bọn họ thật sự không đạo lý chỉ trích một ông cụ thương con gái cũng bị con gái vứt bỏ mười mấy năm.
Đột nhiên Lăng Vi cầm tay Trần Thương: “Bác Trần, dì Uyển vẫn rất thương ngài, năm đó bà giận dỗi rời đi làm phóng viên chiến địa là xúc động nhất thời, nhưng mà… sau này vẫn muốn quay về, chỉ là… bà làm sao có mặt mũi mà về? Nếu là cáu, cháu cũng không dám đối mặt với ngài đâu.”
Trần Thương đột nhiên nhíu mày, rõ ràng có chút động dung.
Lăng Vi cầm vòng cổ trong tay Lôi Đình, vuốt ve vòng cổ từ từ nói: “Nếu cháu đoán không sai… nhất định chiếc vòng này là ngài tặng dì ấy, ngài biết nơi đó hàng năm chiến loạn… nơi đó muốn giữ gìn kỉ vật là khó khăn cỡ nào. Nói không chừng, dì ấy ở trên chiến trường, muốn đoạt lại vòng cổ cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Ngài xem, chiếc vòng cổ này …… Nơi này, đã xiêu xiêu vẹo vẹo, chứng minh tình huống lúc đó nhất định khẩn cấp. Cháu tin tưởng dì Uyển nhất định rất nhớ ngài, nếu không, sao dì ấy luôn giữ chiếc vòng cổ ngài tặng dì ấy?”
Hốc mắt Trần Thương đột nhiên đau đớn!
Đôi mắt hoen mờ đột nhiên không nhịn được muốn rơi lệ.
Ở cách xa tiền tuyến đột nhiên Trần Tư Uyển nhận được một cuộc điện thoại……
“Ký giả Trần, nhà bà ở Long Thành xảy ra chuyện?” Đại sự quán đột nhiên gọi tới. Trần Tư Uyển cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên Đại sứ quán nói: “Ba bà phát hiện mộ quả bom trong phòng vẽ của bà.”
Trần Tư Uyển run lên, tại sao trong nhà có bom? Người ba bà mời đến nhà làm khác đều hiểu rõ tường tận… ai lại đi gài bom trong nhà bà?
Trần Tư Uyển vội hỏi: “Bây giờ tháo bom chưa?”
“Tạm thời chưa… Tin trong nước truyền tới, quả bom kia được lắp đặt vô cùng phức tạp, muốn tháo bỏ phải giải bốn mật mã. Quả bom này sở dĩ không nổ là vì thiết lập mật mã tương đối rườm rà, dẫn đến sai trình tự, nên vẫn chưa nổ.”
“Bom còn chưa nổ? Vậy ba tôi thì sao?” Trần Tư Uyển gấp đến độ cổ họng như lửa cháy.
“Ba bà tạm thời đã chuyển tới nơi an toàn, xin bà yên âm.”
Tuy nói vậy, nhưng sao bà có thể yên tâm?
Cúp điện thoại, bà xoắn xuýt có cần gọi điện thoại cho ba hay không? Hôm nay còn phải chạy đến chiến trường quay tin tức, nhưng bà không có tâm tình…
Tâm tư của bà đều treo ở chỗ ba bà, ông lão bà đơn hơn nửa đời người… Vợ mất sớm, con gái không ở bên cạnh.
Trần Tư Uyển không đi phỏng vấn, bà chạy thẳng tới Đại sứ quán! Bà phải gọi cho ba, nếu không bà không yên lòng. Bà im lặng lái xe, suy nghĩ rốt cuộc là ai gài bom trong nhà bà. Còn là phòng vẽ? Còn nữa, tại sao người gài bom phải lắp đặt nhiều mật mã như vậy? Trực tiếp dùng đếm giờ không phải ít chuyện hơn, cũng sẽ không bị lỗi sao? Đối phương gài quả bom này nhất định có dụng ý.
Trần Tư Tuyển tới Đại sứ quán, lập tức xin gọi điện thoại quốc nội. Bà được phê chuẩn, gọi điện thoại cho bà, nhưng nhận điện thoại không phải ba bà, mà là một vị tiên sinh tên Diệp Đình.
Trần Tư Uyển vội nói: “Diệp tiên sinh, tại sao điện thoại ba tôi ở chỗ cậu? Bây giờ tôi ở Ekul, thời gian cấp bách, xin cậu đưa điện thoại cho ba tôi.”
Diệp Đình ở đầu bên kia nói: “Xin chào dì Uyển, mẹ cháu – Diệp Khanh là chị em tốt của dì. Lần này cháu tới Trần gia vì lấy bức tranh “Điệp yêu hoa” mẹ cháu tặng dì.”
“A! Là cháu?” Trần Tư Uyển rất kinh ngạc!
Diệp Đình trầm giọng nói: “Trong nhà dì bị gài bom, chứng tỏ người này vô cùng quen thuộc với dì hoặc ba dì. Hơn nữa, đối phương không định giờ chứng tỏ người này có thể sẽ ở nhà dì một khoảng thời gian, lại không chắc chắn thời gian cụ thể. Nên chỉ có thể dùng mật mã khóa bom. Cháu nghi ngờ những chỗ khác trong nhà dì cũng có bom.”
Não Trần Tư Uyển đột nhiên khựng lại, thật lâu mới nói: “Ai đến nhà dì? Lại ở một thời gian, không phải cháu trực tiếp hỏi ba dì là được rồi sao?”
Diệp Đình nói: “Chúng cháu đã hỏi lão tiên sinh, nhưng…. Dì cũng biết tính cách của lão tiên sinh… Ông ấy giận chúng cháu không dẫn dì về nước, nên không chịu nói gì với chúng cháu.”
Trần Tư Uyển liền nói: “Dì đi hỏi ông ấy! Bây giờ an toàn là quan trọng nhất, tháo quả bom này, không biết chỗ khác trong nhà có bị gài bom hay không.”
Diệp Đình vội nói: “Ba dì đang ở cùng vợ cháu, dì gọi điện thoại vợ cháu là có thể liên lạc với Trần lão tiên sinh.” Sau đó, Diệp Đình đọc một dãy số điện thoại.
Trần Tư Uyển ghi nhớ, lập tức gọi đi. Liên lạc với Lăng Vi, bà nói thân phận mình, hy vọng ba Trần Thương nghe điện thoại.
Lăng Vi cười nói: “Ông nội Trần còn tức giận, phùng mang trợn mắt, ông ấy không chịu nghe điện thoại của dì.”
Trần Tư Uyển thở dài: “Tiểu Vi, cháu khuyên ông ấy giúp dì, dì có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ông ấy. Dì không hỏi được thì không yên tâm.”
Lăng Vi quay đầu nhìn Trần Thương: “Ông nội?”
Cô quơ quơ điện thoại trong tay, mặt ông lão đầy tức giận xoay đầu đi.
Lăng Vi cười cười, biết rõ lão gia tử cáu kỉnh không chịu nghe điện thoại, nhưng vểnh tai lên nghe.
Lăng Vi cố ý nói: “Dì Uyển, ông nội không chịu nghe điện thoại, vậy cháu cúp đây! Gọi đường dài quốc tế rất đắt, tiền lương của dì có chút ít. Tiền lương một năm cũng không đủ gọi một cuộc này…”
“Ai bảo cháu cúp?” Trần Thương đột nhiên đưa tay ςướק điện thoại trên tay cô.
Lăng Vi cố ý la lên: “Không phải ông không nghe sao? Ông ςướק trễ rồi! Dì Uyển cúp rồi!”
Trần Thương lập tức đặ điện thoại bên tai: “Tiểu Uyển! Cúp chưa?”
Ông gọi một tiếng, liền nghe đầu bên kia truyền tới tiếng khóc: “Ba…” Tim Trần Thương run lên…
Trần Tư Uyển khóc không thành tiếng: “Ba…”
Kêu chừng mấy tiếng “Ba…”, không nói gì khác, chỉ khóc. Trần Thương xoa hốc mắt nung đỏ, đáp: “Ừ, ba ở đây.”
Trần Tư Uyển khóc thành tiếng: “Thân thể ba khỏe không?” Bà khóc ruột gan đứt từng khúc, giọng không liền mạch.
Trần Thương xoa mắt, không nói khỏe hay không, hỏi lại bà: “Khi nào về?”
Trần Tư Uyển nghẹn họng: “Con sẽ về sớm!”
“Thật?!” Trần Thương kích động ôm ***, bất chợt nhiệt huyết dâng trào sục sôi! Cực khổ mệt nhọc hơn nửa đời người, chưa từng có lần nào kích động như bây giờ!
Trần Thương nói: “Xế chiều hôm nay về đi!”
Trần Tư Uyển mỉm cười, ba bà vẫn tùy hứng như vậy!
Bà muốn đi về, ít ra cũng phải bàn giao công việc, sao xế chiều có thể về? Trong vòng một tháng có thể về một chuyến, coi như rất tốt.
Bà ngập ngừng nói: “Ba, xế chiều hôm nay chắc chắn là không về được! Tháng này đi, con xin nghỉ về một chuyến… Được không?”
Trần Thương liền nổi giận: “Tháng này? Xin nghỉ về một chuyến?” Lão gia tử giận đến thắt tim! Sắp đứng tim rồi!
“Lập tức từ chức về không được sao? Ba con không còn sống mấy ngày đâu! Khụ ——” Lão gia tử ho khan, Lăng Vi bên cạnh vỗ lưng ông, thầm nói: “Ông nội Trần, ông diễn xuấ thật dốc sức… vừa rồi còn hoạt bát nhảy loạn, bây giờ đã ho khụ khụ, giống như mắc bệnh hiểm nghèo vậy…”
Trần Tư Uyển ở đầu bên kia cuống cuồng, Trần Thương khó chịu “hừ hừ”.
Trần Tư Uyển đột nhiên nói: “Được! Xế chiều hôm nay con về!”
Trần Thương kích động, thiếu chút nữa ném điện thoại: “Chiều về?” Trần Thương chỉ cảm thấy mạch máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, người ông lảo đảo, ***ng vào cửa xe. Lăng Vi vội đỡ ông, cô ςướק điện thoại, nói: “Dì Uyển, chị trở về thật sao? Không thể dỗ ông nội vui như vậy nha!”
“Ừ! Dì về! Chiều về!” Nói xong, nước mắt rơi xuống! Bây giờ bà phải lập tức đến chiến trường lấy một tin tức lớn! Nếu bà có thể lấy được một tin tức cực kỳ lớn, bà có một tháng nghỉ ngơi!
Cho dù là dùng tính mạng để đổi, bà cũng nguyện ý liều mạng lấy cơ hội về nhà một lần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc