Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 188

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bệnh viện nhỏ ở huyện Lộc.
Lăng Vi ở bên ngoài phòng phẫu thuật khẩn trương muốn ૮ɦếƭ.
Bác sĩ làm phẫu thuật cầm máu cho Lý Thiên Mặc.
Ba mẹ Lý Thiên Mặc đi tới đi lui.
Căn bản bọn họ không ngồi được.
Bắt cóc đó… chỉ thấy ở trên phim, thế mà con trai của bọn họ lại bị bắt cóc…
Mẹ của Lý Thiên Mặc không ngừng rơi nước mắt, không chỉ bị bắt cóc còn bị đánh đến mức da tróc thịt bong, đám bắt cóc này còn muốn giết con tin nữa.
Cắt đứt động mạch chủ là thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào.
Nhìn người khác đau đớn lại cảm thấy vui vẻ.
Máu, máu không ngừng chảy cũng đủ làm người sống sờ sờ bị hù dọa.
Quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn rồi…
Lúc đưa ới bệnh viện, bác sĩ bỏ lại một câu bệnh tình nguy kịch.
Mẹ của Lý Thiên Mặc đứng không vững, trực tiếp ngã ngồi trên ghế.
Bà đau… thật là đau lòng.
Thiên Mặc à… con không thể có việc gì… con mà xảy ra chuyện gì, bảo mẹ và ba con làm sao bây giờ? Con để chúng ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?
Mẹ của Lý Thiên Mặc che mặt, yên lặng rơi nước mwats, cả người đau như bị dao cắt, đau không cách nào thở nổi.
Lăng Vi áy náy ngồi xổm bên cạnh mẹ Lý Thiên Mặc, nắm chặt tay bà.
“Dì, thật xin lỗi… Thiên Mặc bị thương cũng là vì cháu…”
Lúc này mẹ của Lý Thiên Mặc mới nhìn cô, Lăng Vi nhìn thấy trong mắt bà tràn ngập oán hận, nước mắt Lăng Vi lập tức rơi xuống: “Thật xin lỗi…”
Mẹ của Lý Thiên Mặc rút tay về, quay đầu không muốn nhìn Lăng Vi.
Diệp Đình đi tới yên lặng ôm Lăng Vi lên, nói nhỏ bên tai cô: “Chờ Thiên Mặc tỉnh lại rồi nói, sau này cơ hội ở chung còn nhiều… chỉ cần cậu ấy không sao, mọi chuyện đều được tha thứ, sẽ tốt hơn mà.”
Nước mắt Lăng Vi vẫn không ngừng rời.
Tất cả sẽ tốt hơn sao? Chỉ hy vọng như vậy, cô rất quý Thiên Mặc, không muốn mất đi người bạn này… Nhưng mà so sánh với tính mạng của Thiên Mặc thì không có gì quan trọng hơn.
Đèn phẫu thuật vẫn chưa tắt…… Quá dày vò!
“Tích ——”
Lúc này, phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, một y tá đi ra ngoài.
Trên trán cô ta đầy mồ hôi, vội vàng nói: “Bệnh viện của chúng tôi bé, không có kho lưu trữ máu, cho nên... người bệnh gặp nguy hiểm. Chúng tôi đã mang máu từ thành phố tới nhưng tình trạng nguy cấp, mất máu quá nghiêm trọng, hiện tại nhu cầm cấp bách cần có nhóm máu A, có người nhà ở đây không? Có ai có nhóm máu A không?”
Bác sĩ nhìn ba mẹ Lý Thiên Mặc.
Nhưng mà....
Ba mẹ Lý Thiên Mặc nghẹn họng, bọn họ đều là nhóm máu b...
Lăng Vi mở to mắt, sao biểu tình của chú dì lại rối rắm như vậy?
Bọn họ không có nhóm máu A sao?
Thiên Mặc…… Không phải con ruột của bọn họ?
Trời ạ…
Đột nhiên Lăng Vi muốn ngất xỉu.
Lúc này Diệp Đình đỡ lấy cô, nói với y tá: “Tôi là nhóm máu O, chú dì lớn tuổi không thích hợp rút máu.”
Nói xong nhéo tay Lăng Vi, Lăng Vi nhanh miệng nói: “Đúng thế…”
Diệp Đình mặc quần áo cách ly đi vào phòng phẫu thuật.
013 gió nhẹ tiểu thuyết All rights reserved.
Lăng Vi vội gọi điện thoại cho các bạn bè: “Có nhóm máu A mau tới! Thiên ma nguy cấp!”
Lôi Tuấn và hai thành viên ám dạ từ bên ngoài chạy vào.
Lăng Vi biết mình là nhóm máu AB, Lôi Đình là B.
Hơn nữa hai người đều là phụ nữ có thai, cho dù nhóm máu đó, bác sĩ cũng sẽ không đồng ý để hai người truyền máu.
Lôi Tuấn vén tay áo nói: “Tôi máu A! Anh Đình đâu?”
Lăng Vi nói: “Anh ấy ở bên trong…”
Lôi Tuấn gật đầu.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra: “Lượng máu không đủ, còn…”
“Tôi tôi tôi —— Tôi nhiều máu, có thể rút nhiều!” Không chờ y tá nói xong, Lôi Tuấn đã chen vào.
Ba mẹ Lý Thiên Mặc cảm kích nhìn Diệp Đình.
Diệp Đình tỏ ý bọn họ không sao.
Lăng Vi chạy tới đỡ cánh tay Diệp Đình, Diệp Đình cười nói: “Rút chút máu mà thôi, không phải chuyện lớn. Không cần khẩn trương.”
Nói xong, nói với ba mẹ Lý Thiên Mặc: “Tình hình Thiên Mặc cũng ổn định rồi, hai người không cần quá lo lắng, tố nhất là hầm cháo gà bổ sung dinh dưỡng cho cậu ấy.”
Mẹ Lý Thiên Mặc lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Nhưng nơi này quá xa nhà, chỉ có thể ra quán ăn mua.
Diệp Đình nhìn ra băn khoăn của bọn họ, ánh mắt thành khẩn nhìn bọn họ, nói: “Cháu có một biệt thự ở gần đây, hai người mua nguyên liệu nấu ăn xong, có thể đến đó nấu chút đồ tiêu hóa tốt, bổ máu cho Thiên Mặc.”
“Được được được! Cảm ơn cảm ơn!” Hai người nhanh chóng đứng lên.
Diệp Đình gọi điện thoại phân phó Jason: “Đưa chú dì đến biệt thự ngoại ô ở huyện Lộc, cậu đưa bọn họ đi mua nguyên liệu nấu ăn, hầm canh bổ máu.”
Jason bên kia mờ mịt… Thầm nghĩ địa phương nhỏ như huyện Lộc, boss nào có biệt thự ah?
Nhưng nếu lão đại đã phân phó, đương nhiên có dụng ý của anh. Anh ta có thể làm trợ lý nhiều năm là vì thời thời khắc khắc phụ trợ boss, liền nói: “Được! Ông chủ, tôi lập tức đi làm.”
Diệp Đình rất hiểu Jason, biết anh ta sẽ lập tức đi mua một căn biệt thự liền cúp điện thoại.
Jason lái xe chở ba mẹ Lý Thiên Mặc đến siêu thị mua đồ, hai người đi vào, anh ta nhanh chóng gọi điện thoại mua một căn biệt thự.
Lúc hai người mua đồ ăn đi ra, tất cả… hoàn mỹ…
Hành lang ngoài phòng phẫu thuật, Lăng Vi rốt cuộc thả lỏng, ba mẹ Thiên ma không ở bên cạnh, áp lực trong lòng cô liền nhỏ đi rất nhiều.
Nhất là bây giờ Thiên ma đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Diệp Đình ôm Lăng Vi ngồi trên ghế dài.
“Chồng… Cảm ơn anh.” Vừa rồi chú dì cực kỳ lúng túng…
Bọn họ nhất định không muốn người khác biết bí mật của bọn họ, càng không muốn cho Lý Thiên Mặc biết!
Vừa rồi Diệp Đình giải vây giống như một tia nắng chiếu xuống…
Diệp Đình lại kiếm cớ cho bọn họ rời đi, nếu không nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Con trai mình nguy hiểm tính mạng, ba mẹ lại không truyền máu, hoàn toàn trông cậy vào người khác…
Là thế nào?
Hơn nữa, cho hai người họ làm việc gì, bọn họ sẽ không quá lo lắng sợ hãi. Phân tán sự chú ý của bọn họ, không cho bọn họ lo nghĩ nhiều.
Ba mẹ Lý Thiên Mặc tới biệt thự, vào phòng bếp.
Trong lòng hai người đều có hàng vạn lời, nhưng cũng không muốn nói.
Bởi vì không quen hoàn cảnh, lại vì tâm tình nặng nề.
Con trai mới bị bắt cóc… Thiếu chút nữa cho người khác biết… Thiên Mặc không phải con ruột của bọn họ…
Mẹ Lý Thiên Mặc liên tục thở dài.
“Không sao! Không phải con trai vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi sao! Bà không cần lo lắng!”
Ba Lý Thiên Mặc an ủi bà.
“Haiz ——”
Hai người yên lặng một hồi, đều không muốn nói tới đề tài kia, ba Lý Thiên Mặc đột nhiên nói: “Tiểu Vi và Diệp tiên sinh đều rất có chừng mực, bọn họ sẽ không nói cho Thiên Mặc.”
“Ừ…” Mẹ Lý Thiên Mặc lau nước mắt: “Tôi chỉ hy vọng Thiên Mặc nhà chúng ta mau khỏe lên.”
Ở bệnh viện đến mùng năm.
Hai ngày trước, Quân Dương đưa thuốc tới, tình hình Lý Thiên Mặc lập tức tốt lên!
Vết thương đều kín lại, vết sẹo xanh tím trên mặt cũng giảm đi rất nhiều.
Lăng Vi lấy một thau nước nóng, giặt khăn lau mặt cho Thiên ma.
Lý Thiên Mặc không cho cô lau, dùng sức đẩy tay cô: “Chính mình có tay! Không cần cậu lau cho mình!”
Nội tâm Lý Thiên Mặc tan vỡ, lúc Lôi Đình người ta bị thương còn có chồng… anh ta có gì? Không có!
Buồn bực!
Lăng Vi nhìn anh ta, cực kỳ buồn cười.
Lăng Vi quay đầu nói với Diệp Đình: “Chồng… ngày mai là hôn lễ của Tần Sênh, Kaya, chúng ta phải đi?”
Vốn phải đến nhà Trần Tư Uyển lấy bức tranh, nhưng Thiên ma bị bắt cóc, liền trì hoãn.
Ngày mai là hôn lễ Tần Sênh và Kaya, bọn họ không thể không đi.
Diệp Đình gật đầu: “Ngày mai tham dự hôn lễ xong, chúng ta có thể tự đi một chuyến, Trần Thương ở gần Kinh Đô.”
“Ừ.” Lăng Vi gật đầu, lại lo lắng: “Tần Sênh lớn lên ở trụ sở quân khu… Không biết người nhà Tần Sênh… có tiếp nhận Kaya không…”
Diệp Đình thầm nghĩ, điều này thật khó nói, nhưng anh không nói ra.
Lý Thiên Mặc đột nhiên hỏi: “Hai người đi tham dự hôn lễ sao? Dẫn tôi đi với… Tôi nằm viện sắp dài cổ rồi!”
Diệp Đình gật đầu.
Lăng Vi cười ha ha, chỉ khuôn mặt xanh tím của Lý Thiên Mặc: “Chỉ cần cậu dám mang gương mặt này ra ngoài, chúng tôi liền dám dẫn cậu đi! Đừng nói là hôn lễ, đi một vòng thế giới cũng được! Ha ha ——”
Ai u… Tuyệt tình cười nhạo…
Lý Thiên Mặc tuyệt vọng ——
Sáng mùng sáu.
Lý Thiên Mặc trở mình, vẫn quyết định xuất viện!
Vết thương trên người đã sớm lành, chỉ còn hơi sưng…
“Tiểu Vi, cậu lấy phấn của cậu cho mình xoa một chút!”
Lý Thiên Mặc ςướק phấn trong tay Lăng Vi, phủ một lớp thật dày lên mặt mình…
Lăng Vi cười lớn: “Anh à…. Tuấn ngốc và Hi ngốc lây bệnh ngốc cho cậu hồi nào vậy?”
Kệ đi, để cho cậu ấy chơi. Chỉ cần cậu ấy vui vẻ là được.
Lý Thiên Mặc bất kể, bây giờ chỉ muốn đi ra ngoài tìm vợ!!!
Ai ngăn cản cũng không sống tốt!!!
Lý Thiên Mặc cùng bọn họ về biệt thự, thay âu phục, lại sinh long hoạt hổ.
Nhìn từ sau vẫn rất đẹp trai…
Dĩ nhiên, chỉ giới hạn ở sau.
Ba mẹ Lý Thiên Mặc thấy anh ta đã khỏe hoàn toàn, tim treo ở cổ họng lúc này mới trở về đúng vị trí.
Lý Thiên Mặc ôm bọn họ: “Ba mẹ, khiến hai người lo lắng rồi…”
“Không sao, khỏe lại thì tốt!”
Ba mẹ Lý Thiên Mặc cảm kích nhìn Lăng Vi và Diệp Đình, tối qua, bọn họ tìm Lăng Vi và Diệp Đình trò chuyện, sinh mệnh Thiên Mặc rất khổ…
Ba ruột của Thiên Mặc mắc bệnh ung thư gan…
Mẹ anh ta lại bị ung thư ***.
Bác sĩ đề nghị bà cắt bỏ ***, vậy thì không cần ૮ɦếƭ, ít ra có thể sống thêm mấy chục năm.
Nhưng người đàn bà này kiên quyết sinh Thiên Mặc.
Ba mẹ Thiên Mặc dùng đoạn sinh mệnh cuối cùng của bọn họ đưa anh ta ra đời.
Nhiều năm qua…
Ba mẹ nuôi của Lý Thiên Mặc giữ kín như bưng.
Bọn họ không nói chân tướng cho anh ta không phải là không muốn để cho anh ta đi tìm ba mẹ ruột, mà là, không muốn khiến tâm hồn anh ta bị tổn thương.
Thiên Mặc không biết chân tướng vẫn không buồn không lo, rất vui vẻ.
Chẳng qua, bọn họ hơi lo lắng, ba mẹ ruột của Thiên Mặc đều qua đời vì ung thư, không biết bệnh này có di truyền đến trên người con bọn họ không.
Cho nên, ba mẹ Lý Thiên Mặc luôn cực kỳ chú ý chuyện này.
Hai người họ coi Lý Thiên Mặc như con ruột của mình, vì bọn họ không thể sinh, nên sau khi ba mẹ Thiên Mặc qua đời, bọn họ liền trực tiếp ôm anh ta về nhà, Lúc ấy, khi ôm Thiên Mặc, bọn họ còn có lòng thương lượng chuyện này, bọn họ giữ lại hình ba mẹ ruột Thiên Mặc.
Chờ sau này Thiên Mặc kết hôn, sinh con, lại nói thân thế cho anh ta. Khi đó, tâm trí anh ta cũng thành thục rồi, có gia đình của mình. Đối với thân thế bất hạnh của bản thân, hẳn có đủ năng lực chịu đựng.
Lăng Vi và Diệp Đình đều hiểu khổ tâm của ba mẹ Lý Thiên Mặc, đều hứa tạm thời không nói cho Thiên Mặc.
Thuận theo tự nhiên đi.
Sinh mệnh có gì thì có, không có thì đừng cưỡng cầu.
Lăng Vi tin tưởng, bất kể lúc nào, bất kể bi thảm thế nào, Thiên ma nhất định có thể đối mặt với cuộc đời của chính anh ta.

Đi ra bệnh viện, bọn họ lái xe đến Kinh Đô.
Hôn lễ của Tần Sênh là buổi trưa.
Bọn họ thay đồ xong, lên đường từ huyện Lộc.
Ba Tần Sênh là Thủ trưởng quân khu, nhưng gia phong vô cùng mộc mạc.
Hôn lễ của Tần Sênh cũng cực kỳ đơn giản.
Lúc bọn họ tới, chỉ thấy nhà Tần Sênh bày năm bàn tiệc R*ợ*u.
Sau khi bọn họ ngồi vào, Tần Sênh và Kaya ra mời R*ợ*u.
Kaya mặc áo dài màu đỏ… vô cùng xinh đẹp…
Lăng Vi nhìn Kaya, thật sự bị mê hoặc. Người ngoại quốc như cô lại mặc áo dài có ý vị như vậy…
Kaya Pu'i tóc bên phải, hơi hoạt bát, có sợi rũ xuống bên tai, rất phong tình.
“Bảo bối, cô thật đẹp.” Lăng Vi đứng lên hôn gò má cô.
Hôm nay Tần Sênh cũng vô cùng đẹp trai, rất có vị đàn ông!
Lôi Đình, Lôi Tuấn ôm bọn họ.
“Tới trễ! Tới trễ…” Quân Dương và Chính Hiền cùng chạy vào, sau lưng Quân Dương còn có một tiểu mỹ nhân…
Ba Tần Sênh nhíu mày.
Quân Dương vội chào hỏi: “Chúc mừng bác trai…”
Ba Tần Sênh trợn mắt nhìn anh ta.
Quân Dương làm mặt quỷ, vẻ mặt nghiêm túc đi tới. Lão Lục Hàn Yến, lão Tứ Vinh Phỉ, Diệp Đình, Lôi Tuấn đang nói chuyện phiếm với ba Tần Sênh. Hàn Yến cũng lớn lên ở trụ sở, nhưng sau đó chuyển đi. Đã lâu không trở lại.
Ba Tần Sênh trợn mắt nhìn Quân Dương, nói: “Cháu nhìn Tiểu Yến rồi nhìn cháu đi. Người ta chững chạc như vậy, còn cháu cứ hấp tấp!”
Hàn Yến liền nói: “Quân Dương hoạt bát, rất tốt. Tính cách cháu hơi hướng nội….”
“Đúng vậy!” Quân Dương rất không muốn sống mà cười “ha ha”.
Ba Tần Sênh hỏi Hàn Yến: “Cô gái tới cùng cháu là ai?”
Hàn Yến nhìn qua Hoa Đào, cô ta đang chạy đi tìm Lăng Vi.
Hàn Yến mấp máy môi, nói: “Cô ấy là cô gái cháu thích, cháu đang theo đuổi cô ấy.”
Bác Tần gật đầu: “Dáng dấp không tệ, không biết tính cách thế nào.”
Hàn Yến nói: “Tính cách cô ấy tương đối hoạt bát, là một cô gái hiền lành.”
Hoa Đào đi cùng Hàn Yến thấy Lăng Vi, lập tức ngoắc cô: “Tiểu Vi Tiểu Vi ——” Cô ta chạy đến cạnh Lăng Vi như chim sẻ, khoác tay Lăng Vi: “Tiểu Vi, mình nhớ cậu muốn ૮ɦếƭ!”
Lăng Vi vui vẻ cười lên: “Cậu đi cùng Hàn Yến? Aiya… Hai người có gian tình? Nói mau! Có gì che giấu?”
“Đừng nói bậy bạ!” Hoa Đào suỵt một tiếng: “Không có chuyện gì, mình và anh ấy không thân, tổng cộng mới gặp mặt ba lần! Hôm nay đúng lúc là kỳ nghỉ tết mà! Hàn lão lục bảo hôm nay cậu tới tham dự hôn lễ, hỏi mình có muốn tới tham gia náo nhiệt không, mình nói chắc chắn! Vừa vừa muốn gặp cậu! Dù sao cũng ở Kinh Đô, gần như vậy, nên mình mới đi theo.”
Lăng Vi không tin: “Không nói thật với mình phải không? Hàn Yến xếp thứ sáu trong mười người cậu cũng biết, cậu còn nói hai người không thân?”
Hoa Đào cắn răng nghiến lợi: “Thật sự không thân mà! Hôm nay, lúc tới mình kêu anh ấy này này cũng rất không lễ phép, anh ấy bảo mình kêu anh ấy Tiểu Yến… Phốc —— sao bà đây mở miệng được. Sau đó, anh ấy bảo mình kêu anh ấy là Hàn lão lục… Mình suy nghĩ một lát, danh hiệu này rất gần gũi, mới miễn cưỡng đáp ứng.”
“Chị dâu…”
Lúc này, Chính Hiền mặc nam trang khẩn trương ngồi cạnh Lăng Vi, Lăng Vi hỏi cô ta: “Sao thế? Còn chưa bắt được Quân Dương?”
Chính Hiền cúi đầu, không nói lời nào.
Lăng Vi thở dài, thật hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.
(*) Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Hoa Đào hơi mờ mịt: “Chơi gì à? Xảy ra chuyện gì?” Cô ta vừa quen Quân Dương và Chính Hiền…. hai người đàn ông… sao… Chính Hiền phải bắt Quân Dương?
Vẻ mặt Chính Hiền đau khổ nhìn Hoa Đào, suy nghĩ một lúc, cô gái này có thể là chị dâu của cô ta sau này, cũng không gạt cô ta: “Chị Hoa Đào, thật ra… em giống chị… Mặc dù em *** phẳng, nhưng người ta cũng cần ngồi đi vệ sinh….”
“Phốc ——” Cừ thật! Hoa Đào phun một hớp lớn!
Mẹ ơi… Quá đáng sợ quá đáng sợ…
Lăng Vi muốn điên! Chính Hiền luôn nói thẳng ra như vậy sao? Cô gái ngượng ngùng trước kia đi đâu rồi?
Ngồi đi vệ sinh…
“Ha ha ha ——” Lăng Vi cười gập cả người.
Hoa Đào còn chưa tỉnh ngộ: “Không phải chứ? Anh là nữ?”
Chính Hiền gật đầu.
“Nữ thật sao?” Hoa Đào quan sát Chính Hiền từ trên xuống dưới, nữ sao? Rõ ràng là một tên nhóc.
Chính Hiền không muốn nói chuyện, buồn rầu.
Hoa Đào đưa tay, kéo cổ áo Chính Hiền, nhìn vào trong…
Lăng Vi: “…”
Chính Hiền: “…”
Hoa Đào: “Ha ha… Tôi xem rốt cuộc phẳng bao nhiêu…”
Chính Hiền: “Như cô thấy đó, không cần buộc *** cũng không có cảm giác lồi lõm.”
“Phốc ——” Hoa Đào lại phun: “Quả thật… phẳng như mặt tường vậy.”

Lăng Vi nhịn cười, nhịn đến nội thương.
Chính Hiền muốn khóc: “Cũng không phẳng như vậy được không?”
Hoa Đào cười nói: “Bánh bao nhỏ sao? Quả thật tốt hơn đinh mũ một chút.”
“Ha ha ha…” Lăng Vi cười ngu: “Bánh bao nhỏ với đinh mũ có khác nhau sao?”
Hoa Đào cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Khác nhau chút xíu.” Cô ta kẹp ngón cái và ngón trỏ thành một kẽ hổ nhỏ.
“…” Chính Hiền nhất thời thất vọng. Nói trắng trợn như vậy, thật sự không cân nhắc cảm nhận của người trong cuộc sao?
Diện tích bóng mờ trong lòng người ta cũng sắp lớn bằng Thái Bình Dương rồi!
Các người ai chịu trách nhiệm hả? Hả? Hả?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc