Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 186

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Chỉ chốc lát sau, video quay công viên gần đó được gửi tới, Lăng Vi dời ghế, ngồi ở bên cạnh Diệp Đình xem.
“Chồng, anh xem... Nơi này nơi này! Đây là Thiên Ma!” Lăng Vi nhanh mắt phát hiện ra chiếc áo khoác dài màu xanh đậm Lý Thiên Mặc đã từng mặc qua! Anh ta đang đi bộ ở trong công viên, sau đí, có một người đàn ông ôm một con chó nhỏ đi ra từ khúc quanh bên đó, từ từ đi qua bên cạnh anh ta. Sau đó, Thiên Ma đột nhiên bị người ta che miệng!
Bây giờ nhìn rõ đoạn video, thật sự chính là bắt cóc!
Trái tim của Lăng Vi đều đã dâng lên đến tận cổ họng, vừa rồi cô còn không có lo lắng như vậy, bây giờ xác định được câu trả lời, cô thật sự lo lắng đến độ sắp điên lên rồi!
Bụng, ruột đều chao đảo, chao đảo đến nỗi cả người cô như muốn thiêu cháy.
Diệp Đình nắm lấy tay nhỏ của cô: “Em đừng có gấp, tình hình bây giờ còn chưa đặc biệt xấu, người bắt cóc cậu ấy lần này, quan trọng nhất là muốn tiền, hoặc là là muốn dụ chúng ta đi ra ngoài. Ít nhất bây giờ Lý Thiên Mặc sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta nhất định phải cứu được cậu ấy, trước khi cậu ấy bị thương tổn.”
“Được!” Lăng Vi lại tiếp tục xem video, kết quả trong số mấy camera theo dõi xung quanh, có một cái bị hỏng, không quay được cảnh người bắt cóc Thiên Ma đi chiếc xe nào.
“Chồng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lúc này, cửa thư phòng của Diệp Đình bị người gõ: “Cốc cốc cốc —— “
Lăng Vi mau chóng đứng lên đi ra mở cửa, cô thấy Giang Quân đứng ở ngoài cửa, sau lưng anh ta còn có mấy nhân viên cảnh sát đi theo.
“Anh Quân! Thiên Mặc xảy ra chuyện rồi ——” Khoảng khắc vừa nhìn thấy Giang Quân, Lăng Vi gần như không thể khống chế được cảm xúc.
Giang quân khó chịu gật đầu, vỗ vào lưng cô, an ủi nói: “Em đừng lo lắng, chúng ta sẽ cứu cậu ấy ra ngoài.”
Lăng Vi cắn môi gật đầu, mời bọn họ vào.
Giang Quân nói với mấy nhân viên cảnh sát khác: “Mau chóng bắt tay vào điều tra, bị người hại đã mất tích xấp xỉ năm giờ, nếu không ngoài dự liệu, trước tối nay, cha mẹ của Lý Thiên Mặc hoặc là chỗ của Diệp tiên sinh sẽ nhận được điện thoại kẻ bắt cóc gọi tới đòi tiền chuộc.”
“Dạ! Sếp!” Mấy cảnh sát lập tức lắp đặt thiết bị nghe lén, dò tìm sóng điện thoại ở trên điện thoại di động của anh, tiến hành nghe lén dò tìm sóng điện thoại cuộc gọi đến ở thư phòng của Diệp Đình.
Đau khổ chờ đợi đến hơn ba giờ rạng sáng mùng một đầu năm.
Chuông điện thoại di động của Lăng Vi đột nhiên vang lên.
Cô run rẩy, Giang Quân giơ tay lên tỏ ý muốn cô bình tĩnh, chờ mấy hồi chuông điện thoại vang lên rồi mới nhận điện thoại.
Lăng Vi chờ điện thoại vang lên ba mươi mấy giây, mới làm ra vẻ uể oải, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ, tức giận hét lên: “Ai vậy? Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại? Có để cho người ta ngủ nữa hay không?... Có chuyện gì? Mau nói đi!...”
Mấy giây sau, giọng nói âm trầm của đối phương vang lên: “Bạn của cô đang ở chỗ tôi!”
Lăng Vi mắng: “Đúng là bệnh thần kinh!”
“Tít ——” đối phương cúp điện thoại.
Phía đối phương, sắc mặt của năm người trong nhà gỗ nhỏ đồng loạt trầm xuống. Một người trong đó nói: “Lão đại...”
Người gọi điện thoại phất phất tay: “Binh bất yếm trá, gọi lại!”
“A lô —— “
Nghe thấy giọng nói cực kỳ thiếu kiên nhẫn của Lăng Vi ở đầu bên kia, người này nói rõ ràng: “ Bây giờ bạn cô, Lý Thiên Mặc đang ở trong tay chúng tôi.”
Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng hít thở mạnh, người này hài lòng nói: “Chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô, nhớ! Không được báo cảnh sát!”
Nói xong, đối phương lại cúp điện thoại.
Giang Quân nhìn thời gian điện thoại nói chuyện trên điện thoại: “Không tới 13 giây, GPS không xác định được vị trí của đối phương. Rõ ràng đối phương là kẻ đã có tiền án tiền sự, rất có kinh nghiệm.”
Lăng Vi nói: “Vừa rồi em nghe thấy đầu bên đó đặc biệt an tĩnh...”
Cô đặt tay ở trên trán, vắt óc suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô cau mày nói: “Hôm nay là mùng một đầu năm, rất nhiều địa phương đều đốt pháo ở ngoài nhà, mặc dù không quá ầm ĩ, nhưng chắc chắn phải có tiếng động. Nhưng... vừa rồi lúc đối phương gọi điện thoại đến, xung quanh đặc biệt đặc biệt an tĩnh... Nói rõ nơi bây giờ bọn họ đang ở đặc biệt yên tĩnh...”
“Đúng...”
Giang Quân gật đầu: “Bọn họ lựa chọn khoảng thời gian ba giờ sáng này. Lý do quan trọng nhất chính là sợ xung quanh có tiếng pháo, sẽ cung cấp đầu mối vị trí của bọn họ cho chúng ta. Nhưng mà, xung quanh an tĩnh như vậy, ngược lại cũng là một đầu mối.”
Lúc này, Diệp Đình đã khoanh vùng ra mấy phạm vi ở trong máy vi tính.
Anh chỉ vào máy vi tính nói: “Những chỗ này, đều là nơi dân cư thưa thớt. Chắc bọn họ ở trong phạm vi này.”
Giang Quân nhìn vào màn hình máy vi tính của anh, ánh mắt sáng lên, Diệp Đình có thể khoanh vùng phạm vi chỉ trong thời gian ngắn như vậy?
Anh ta tranh thủ thời gian bảo Diệp Đình gửi phần tài liệu này trở về cục.
Giang Quân chăm chú nhìn, cau mày nói: “Những phạm vi này vẫn quá rộng, tiểu Vi, lần tới lúc em lại nghe điện thoại, cố gắng kéo dài thời gian nói chuyện với đối phương, thu gom được càng nhiều đầu mối, càng có lợi với công cuộc giải cứu bị người hại.”
Lăng Vi gật đầu, cô biết điều này.
Cô che mặt, đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Cả đêm không ngủ, đầu của cô cũng đau như sắp nứt ra. Nhưng, càng nhiều hơn là lo lắng... lo lắng đến mức khó chịu!
Cô rất sợ Thiên Ma sẽ xảy ra chuyện... Vào giờ phút này, cô tình nguyện người bị bắt cóc chính là cô.
Hạ Tiểu Hi cũng chạy tới.
“Tiểu Vi...” Hạ Tiểu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Vi, hoàn toàn không biết phải làm sao. Lăng Vi nắm lấy tay cô ấy, tay của Hạ Tiểu Hi lạnh như băng. Cô ấy chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, nên hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận.
Cô ấy bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch mặt. Lăng Vi ôm lấy cô ấy, hai người đều không lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền cũng tới.
Diệp Đình và Lôi Đình thấp giọng thương lượng cái gì đó, giống như là sắp xếp nhiệm vụ cho cô ấy.
Sắc mặt của Lôi Đình rất nghiêm nghị, liên tục gật đầu, chỉ chốc lát sau, cô ấy đi ra ngoài, Hoa Thiểu Kiền cũng đi theo cô ấy ra ngoài.
Không biết tại sao, Lăng Vi đột nhiên cảm thấy an tâm, tựa như... Tất cả mọi chuyện đều sẽ không thoát ra khỏi quỹ đạo, mặc dù bây giờ rất khó khăn, rất mạo hiểm, nhưng dường như... Tất cả mọi người đều có đầy đủ lòng tin sẽ cứu được Thiên Ma trở về.
Cô muốn trào lệ nóng, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: “Thiên Ma, cậu nhất định phải kiên trì! Bọn mình sẽ đến cứu cậu!”
Mảnh vải bịt mắt Lý Thiên Mặc, bị người ta thô lỗ tháo ra, anh ta không mở mắt ra ngay lập tức, mà chờ đến khi mắt thích ứng được ánh sáng, mới từ từ mở mắt ra.
Anh ta nhìn thấy mấy kẻ bắt cóc da ngăm đen, lại rất gầy yếu, đang hung thần ác sát trừng mắt nhìn anh ta.
Trái tim của Lý Thiên Mặc nhảy “Thình thịch”, sát khí trên mặt những người này cực kỳ nặng! Chắc chắn đều là những kẻ liều mạng, nhìn bọn họ lựa chọn địa điểm này, còn cả cách bọn họ quen tay quen việc dùng thủ đoạn này, hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện bắt cóc này.
“Cho anh ta ăn cái gì đó, đừng để cho anh ta ૮ɦếƭ!”
Mấy người này không phải là mấy người trong xe vừa nãy, bọn họ đều nói bằng tiếng phổ thông, hơi có khẩu âm phương nam, nhưng không nặng lắm. Có lẽ đều là những kẻ có tiền án tiền sự đến từ khắp nơi... vì vậy, khẩu âm rất kỳ lạ, không thể chắc chắn là người của địa phương nào.
Điều bây giờ Lý Thiên Mặc muốn nhất là ăn cái gì đó, chuyện duy nhất bây giờ anh ta có thể làm, chính là phải gìn giữ thể lực, bảo đảm rằng mình không ૮ɦếƭ, còn dư lại tất cả mọi chuyện, đều phải giao cho các bạn của anh ta.
Cha mẹ mình đều là những người trung thực biết điều, chắc chắn sẽ không thể trông cậy nổi. Nhưng tiểu Vi và Diệp Đình, còn có bọn Lôi Tuấn, Lôi Đình đều không phải là những chiến sĩ bình thường.
Còn chuyện các bạn mình có thể tìm được mình hay không, anh ta vẫn ôm hy vọng rất lớn.
Mấy kẻ bắt cóc này đều đặc biệt xảo quyệt, không cho anh ta ăn quá nhiều đồ, chỉ cho một miếng bánh bao, với mấy ngụm nước.
Chỉ cần giữ mạng lại cho anh ta, không để cho anh ta ૮ɦếƭ là được, sao có thể cho anh ta ăn quá nhiều đồ.
Lý Thiên Mặc cảm thấy rất khó chịu, mẹ nó... thà không cho ăn còn hơn... Chứ chỉ cho có một miếng thế này, dịch chua trong dạ dày dâng lên, lại không có đồ tiêu hóa, thì lại càng khó chịu hơn.
Anh ta nằm ngửa mặt lên, thấy vị trí của mặt trời theo hướng cửa sổ bên trái, anh ta biết đại tiếng còi tàu truyền tới từ bến tàu tối ngày hôm qua, là ở hướng tây nam.
Bây giờ là khoảng hơn bảy giờ sáng, xung quanh vang lên tiếng pháo nổ “Bùm bùm bùm “, chứng minh có hộ dân cách đó không xa đã có sớm bắt đầu đốt pháo.
Lý Thiên Mặc nghĩ trong đầu, nơi này chắc chắn không phải là khu vực rừng... Bởi vì bình thường người sống ở khu vực rừng không đốt pháo, sợ dọa động vật chạy mất. Vào mùa đông, thợ săn ở khu vực rừng cũng sẽ lên núi kiếm ăn. Đốt pháo lớn thế này, không phải là cách làm của thợ săn sống ở khu vực rừng.
Như vậy... vị trí bây giờ anh ta đang ở, có lẽ là ở...
Anh ta nhắm mắt lại, tế bào não nhanh chóng vận động, anh ta mở mắt ra, trong đầu khoanh vùng mấy địa danh: “ Huyện Lộc, Giảo Lâm! Cái khe núi nọ...” Trước kia anh ta đã từng tới chỗ này.
Nhưng cũng có khả năng là không phải... Tuy nhiên, cho dù không phải, cũng không quá xa.
Lý Thiên Mặc an tâm, lặng lẽ nghĩ, chờ kẻ bắt cóc liên lạc với bên ngoài, anh ta phải tìm cách nào đó truyền những tin tức này cho nhóm bạn của mình.
“Đại ca, xong hết rồi, người thuê đã bảo chúng ta gọi điện thoại thúc giục.”
Người thuê? Lý Thiên Mặc chộp được tin tức này, những người này là được người khác thuê, hẳn là được nhóm người trên xe kia thuê!
Nhóm người trên xe kia mới thật sự là hung thủ! Bọn họ nói tiếng nước ngoài... Lý Thiên Mặc chợt cả kinh, những người bắt cóc anh ta... dính dáng đến tổ chức quốc tế nào đó sao?
Mà những người trói anh ta bây giờ, chỉ là những kẻ lâu la bị thuê mà thôi.
Anh chợt cảm thấy lo lắng, đối phương chỉ muốn tiền thôi sao?
Hay là... Muốn nhiều hơn... thứ đáng sợ hơn?
Anh ta nghiêm túc quan sát năm kẻ bắt cóc kia lần nữa, một người trong đó đang đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
Lúc chuông điện thoại của Lăng Vi reo lên, dãy số hiện trên màn hình là một dãy số khác, rõ ràng kẻ bắt cóc này đặc biệt xảo quyệt, đã hủy bỏ số điện thoại dùng để gọi lúc ba giờ sáng.
Khó trách, cảnh sát lần theo cuộc điện thoại kia, vẫn không điều tra được đầu mối.
Lăng Vi nhận điện thoại, cố tình làm cho giọng của mình run rẩy, khóc: “Các người đã mang bạn của tôi đi đâu?” Giọng nói của cô càng nói càng lớn, Lý Thiên Mặc nằm ở trên tấm phản cứng, cũng nghe được tiếng khóc của cô.
Lý Thiên Mặc hăng máu như đánh tiết gà chỉ trong giây lát, trợn to hai mắt, đột nhiên liên lạc với mình bạn, anh ta rất H**g phấn!
Kẻ đứng đầu đám bắt cóc âm trầm uy hiếp: “Mau chuẩn bị năm mươi triệu! Chúng tôi còn muốn một người, người phụ nữ Ikuer da đen các người mới bắt được hồi đầu năm nữa! Trao đổi ở đâu, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho cô!”
“Được! Ông muốn cái gì chúng tôi cũng cho! Nhưng ông phải cho tôi biết, bây giờ bạn tôi có an toàn hay không!” Lăng Vi nói cực kỳ nhanh, cô biết đối phương sẽ cúp điện thoại bất cứ lúc nào, nên câu nói này của cô, gần như chỉ dùng có bốn năm giây.
“Tít ——” Kẻ đứng đầu đám bắt cóc cúp điện thoại.
Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, anh gật đầu với cô, bày tỏ cô nói cực kỳ giỏi, đối phương nhất định sẽ để Lý Thiên Mặc nghe điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại di động của Lăng Vi vang lên, lại là một dãy số khác.
Nhưng, vẫn là giọng nói của kẻ bắt cóc kia: “Nói chuyện!”
Lý Thiên Mặc “Hừ hừ “: “Tiểu Vi, là mình đây... Mình rất đói... Hừ hừ hừ...”
Lăng Vi cố tình lớn tiếng kêu với đầu bên kia: “Thiên Ma —— Thiên Ma! xin lỗi... mình nhất định sẽ cứu được cậu, bọn họ muốn cái gì, mình cũng cho!”
“À à à, được.”
“Tít ——” đối phương lại cúp điện thoại!
Giang Quân nói: “Mau mau, lập lại phần thu âm!”
Lý Thiên Mặc nhận cú điện thoại này, hơi không giống bình thường...
Theo logic, bình thường, lần đầu tiên những nạn nhân bị bắt cóc nói chuyện điện thoại với người nhà, sẽ kinh hoàng, sẽ hốt hoảng nói: “Tôi rất sợ hãi, các cậu mau tới cứu tôi...” gì gì đó, nhưng... Lý Thiên Mặc không như vậy!
Lúc Lôi Đình, Lôi Tuấn, Hoa Thiếu Kiền trở về trong phòng vô cùng im lặng.
Lăng Vi, Diệp Đình, Giang Quân, Hạ Tiểu Hy đang nghe lại ghi âm.
Lúc Thiên Ma nghe điện thoại đầu tiên lầm bầm hai tiếng: “Tiểu Vi, tôi đây... Tôi đói quá... hừ hừ hừ...”
Sau đó, anh ta nói câu tiếp theo là: “A a a, được.”
Lăng Vi nghe ghi âm, có chút nghi hoặc nói: “Thiên Ma bình thường nói chuyện không phải như thế. Cậu ấy từ trước tới giờ không bao giờ hừ hừ a a nói ra miệng cả...”
Hạ Tiểu Hy vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng... Thiên Ma sẽ không như vậy! Cậu ấy chưa bao giờ lầm bầm hầm hừ như thế!”
Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Diệp Đình, có chút đăm chiêu nói: “Thiên Ma có khi nào để lại mật mã gì cho chúng ta không ta?”
Diệp Đình cũng nhìn cô chăm chú.
Lăng Vi vội vàng nói: “Lần trước, lúc chúng ta dùng mã Morse, em cũng dạy cho Thiên Ma, có khi nào cậu ấy...”
Lăng Vi còn chưa nói xong, Diệp Đình đã bắt đầu giải mã.
Diệp Đình vạch lên giấy, nghiêm túc nói: “Lời Thiên Ma nói tổng cộng có bảy chữ phân biệt là hai chữ, hai chữ, hai chữ, ba chữ, ba chữ. Câu cuối cùng là ba chữ, hai chữ.”
[Câu của Thiên Ma (Thiên Mặc) nếu chuyển sang mã Morse là:
[... _ _ _ _.]
Nếu chia ra có (... _ _) = 3, (_.) = N.
(... _) = V, (_ _.) = G
(...) = S, (_ _) = M, (_.)= N
Thực ra nếu chia ra còn nhiều trường hợp mã khác, nhưng trong truyện chỉ đề cập tới 3 tổ hợp V-G, S-M-N và 3-N -.-]
Diệp Đình viết lên giấy: “Hai chữ là ngắn, ba chữ là dài. Ngắn dùng dấu chấm để biểu thị, dài dùng — để biểu thị...”
Diệp Đình ở trong đầu hóa giải tổ hợp, con ngươi lợi hại nhìn quét qua mặt giấy mấy lần, lập tức cho ra đáp án: “Như vậy... Này sắp hàng, cho ra ba loại tổ hợp: V-G, S-M-N, hoặc là 3-N.”
Anh viết xong, lấy Pu't vẽ ba đường, nói: “Cả ba đều có khả năng.”
Lăng Vi thở dài: “Mấy tổ hợp này đại biểu cho điều gì? Ghép lại chẳng thành chữ Hán, cũng chẳng thành tiếng Anh...”
Cả đám đều vắt óc suy nghĩ: “VG...”
Giang Quân nói: “Thiên Mặc thật ra muốn nói gì với chúng ta? VG là tên viết tắt của thứ gì à?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta.
Giang Quân nghĩ nghĩ nói: “.vg là số hiệu lãnh thổ của quần đảo Virgin. Chẳng lẽ Thiên Mặc bị bắt tới quần đảo Virgin à?”
Anh nói xong, lại lắc lắc đầu...
Ngón tay vuốt vuốt cằm nói: “Quần đảo Virgin nằm ở phía đông bắc vùng biển Caribe, dựa vào thời gian thì không hợp... Thiên Mặc mất tích còn chưa tới năm tiếng. Nếu đưa người từ một khu phố nhỏ ở Giang Thành đến biển Caribe, nhất định phải dùng đến máy bay trực thăng. Nhưng máy bay trực thăng khi xuất cảnh mục tiêu quá lớn. Bọn ςướק bình thường sẽ không lựa chọn phương tiện giao thông này.”
“...” Hình như là vậy...
Lôi Tuấn cào đầu, loại trò chơi cần chỉ số thông minh cao này hoàn toàn không hợp với cậu ta... Cậu ta vẫn là đi chuẩn bị tập kích bất ngờ thì hợp hơn.
Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình cũng không hiểu lắm.
Nhưng đều cảm thấy Giang Quân nói rất có lý.
Hạ Tiểu Hy lại càng không cần nói, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Lăng Vi và Diệp Đình.
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, dường như đều muốn nhìn từ trong mắt nhau ra đáp án.
Lăng Vi ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cô nhăn mặt nhíu mày, không ngừng nói: “Còn mật mã gì khác không? Nhất định có liên quan đến mật mã gì đó...”
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, Lăng Vi cắn môi, ngón tay càng không ngừng ấn ấn mi tâm, cô nhíu chặt mày, vô cùng lo lắng!
Diệp Đình đột nhiên nói: “Là mật mã hacker.”
Tất cả mọi người ngừng thở...
Tất cả đều mở to hai mắt nhìn về phía Diệp Đình, chỉ thấy anh cười ngạo nghễ: “Thiên Ma là cao thủ hacker tầm cỡ đứng đầu thế giới, cậu ta biết trên thế giới này chỉ có mình anh có thể giải mật mã của cậu ta, anh tham dự lần cứu viện này, cậu ta nhất định đem “vốn áp đáy hòm” đặt lên người anh.”
Thiên Ma, cậu đúng là coi trọng tôi quá rồi đấy!
Diệp Đình cười đến không ai nhìn nổi, ngón tay thon dài của anh “lạch cạch” lướt trên bàn phím. Anh vừa nhấn vừa nói: “VG là thuật ngữ máy tính: Volume Group—— ổ đĩa ảo.”
Diệp Đình nhìn chằm chằm màn hình, con ngươi đen minh duệ, sắc bén, tràn ngập trí tuệ. Giống như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi trong đêm đen, đột nhiên khiến người ta cảm thấy áp bách!
Tất cả mọi người nín thở theo dõi anh, ai cũng không dám lên tiếng, sợ quấy rầy suy nghĩ của anh.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Diệp Đình cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt anh vô cùng chuyên chú! Môi mỏng khẽ nhếch, ngón tay giống như có ma lực: “Cạch cạch cạch ——” gõ bàn phím. Màn hình máy tính lập tức xuất hiện từng chuỗi từng chuỗi số hiệu ——
Nhanh như bay, khiến người khác không theo kịp.
Căn bản là không nhìn rõ bên trên viết cái gì, chỉ thấy ánh mắt Diệp Đình giống như Rađa: “bá bá bá” cực kỳ nhanh nhìn quét qua màn hình.
Ngón tay anh theo kịp tốc độ ánh mắt, càng không ngừng gõ. Lăng Vi, Lôi Đình và Lôi Tuấn biết Diệp Đình là hacker siêu cấp.
Nhưng Giang Quân, Hoa Thiếu Càn không biết, hai người bọn họ trực tiếp trợn tròn mắt...
Hạ Tiểu Hy lại kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Cả đám tuy đều vô cùng kinh ngạc, nhưng ai cũng không phát ra âm thanh.
Rất nhanh, Diệp Đình nâng cổ tay, nhấm phím “Enter” ——
“Có chữ! Có chữ—— có chữ hiện ra kìa!” Cả đám đột nhiên kích động.
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Chỉ thấy những ký tự dần dần xếp thành hình.
“Trời ạ ——”
Số hiệu trên màn hình dần dần tổ hợp... từng chút từng chút hiện ra...
Là chữ gì?
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn ——
“Cẩm Thành...”
“Ở Cẩm Thành!” Giang Quân kích động mở máy truyền tin: “Điểm A hồi báo! Điểm A hồi báo! Đã tìm ra vị trí người bị hại! Ở Cẩm Thành! Ở Cẩm Thành! Báo cáo hết ——”
Trung tâm điều khiển bên kia lập tức sôi trào: “Cái gì? Đã tìm ra vị trí của người bị hại? Sao có thể? Mọi người xác định bằng cách nào vậy? Xác nhận chưa? Là tra ra từ camera ghi hình à? Hay là xe của bọn ςướק?”
Giang Quân nói: “Cũng không phải, là chúng tôi phá giải... À...”
Anh muốn nói, bọn họ phá giải mật mã người bị hại để lại, nhưng mà... Hình như giải thích... Rất phiền toái. Hơn nữa, hình như cũng chẳng có mấy ai có thể tin được.
Quan trọng hơn là, nếu anh báo cáo lại, thân phận hacker của Diệp Đình hacker sẽ bại lộ.
Anh không thể làm như vậy! Diệp Đình không hề đề phòng anh, là bởi vì tình thế thật sự cấp bách, hơn nữa nhất định là tin tưởng anh, biết anh sẽ không nói lung tung.
Giang Quân suy nghĩ một chút, sửa miệng nói: “Người bị hại dùng cách của cậu ấy nhắn cho bạn cậu ấy một chuỗi mật mã. Cậu ấy và bạn thường xuyên dùng mật mã này để chơi, nên rất dễ phá giải.”
“...”
Bên trung tâm điều khiển kia, tập thể chửi thầm “Má nó...” Như vậy cũng đúng?
Ngón tay Diệp Đình vẫn còn đang gõ bàn phím.
Giang Quân tắt máy truyền tin rồi, Lôi Tuấn nói với anh ta: “Bây giờ anh Đình đang phá giải đoạn mã S-M-N, em đoán chắc địa chỉ Thiên Mặc để lại cho chúng ta sẽ cụ thể hơn nữa.”
“Cụ thể hơn nữa?”
Giang Quân giật mình há to miệng, chỉ ra phạm vi Cẩm Thành đã lợi hại lắm rồi, còn có thể cụ thể hơn à?
Rất nhanh, Diệp Đình lại gõ enter: “Lộc Huyền... Giảo Lâm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc