Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 185

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Buổi chiều, cả đoàn người đến thăm nhà Hạ Tiểu Hi.
Lăng Vi đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, mà vẫn phải cười to một trận.
Mẹ của Hạ Tiểu Hi đặc biệt hạnh phúc, cuối cùng cô con gái ngốc nhà mình đã gả đi được, lại còn gả cho một người đàn ông tốt nữa chứ.
Bà ấy thật sự đặc biệt đặc biệt hạnh phúc.
“Tiểu Vi cũng có bảo bảo rồi? Tiểu Đình cũng có bảo bảo rồi?”
Mẹ Hi nhìn Hạ Tiểu Hi, đầy chê trách nói: “Người ta đều đã có, còn con thì sao?”
Hạ Tiểu Hi chỉ về phía Lôi Tuấn: “Trách anh ấy trách anh ấy!”
Lôi Tuấn ôm vẻ mặt đau khổ, trong đầu nghĩ: cũng đâu phải là con không nóng vội... nhưng lúc con vừa mới cố gắng tạo đứa nhỏ lại bị đánh gãy... con biết tìm ai khóc đây?
Bảo bảo khổ ở trong lòng, nhưng bảo bảo không nói ra được...
Lôi Tuấn ủy khuất... Cầm ly trà lên, uống trà. Che giấu sự lúng túng của mình.
Mẹ Hi đột nhiên nói: “Không sao, không cần phải nóng nảy, cứ từ từ. Nếu có bệnh xấu gì, sớm phát hiện sớm chữa được.”
“Phốc ——” Lôi Tuấn đã ૮ɦếƭ, cần người đốt giấy.
...
Lôi Tuấn ho khan, ho khan mạnh đến nỗi phổi cũng muốn long ra. Cả đám người đều dùng sức gõ cho anh ta, đặc biệt là Lăng Vi: “Bốp bốp bốp” giống như đánh trống vậy.
Lôi Tuấn thầm nghĩ trong đầu, sau này có đắc tội ai cũng không thể đắc tội chị dâu mình, trừng mắt cũng trả, đặc biệt thù dai!
Vất vả lắm Lôi Tuấn mới tỉnh lại được, anh ta vuốt *** nói: “Mẹ... con và tiểu Hi đều không có bệnh kín, lúc trước chúng con chưa có ý định muốn... Ngày hôm qua mới vừa định...”
“À! “ mẹ Hi gật đầu: “Đúng rồi, mấy hôm trước mẹ đi đến chùa xin mấy cái bùa hộ mệnh, cho các con mỗi người một cái.”
Mẹ Hi đi vào trong phòng lấy ra mấy cái bùa mặt vàng trang trí thêm mấy sợi dây đỏ... Đặc biệt quê mùa, đặc biệt nóng mắt...
Đầu tiên là đưa cho Diệp Đình và Lăng Vi: “Phù hộ cho các cháu, phù hộ cho bảo bảo khỏe mạnh, nhiều con nhiều phúc.”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi: “...”
“Cám ơn dì...” Lăng Vi không ngại lắm... Dù sao đây cũng là tâm ý của dì ấy. Cô vội vàng nhận lấy, đeo lên trên cổ cho Diệp Đình.
Cho dù nội tâm của Diệp Đình có mạnh mẽ thế nào đi nữa anh cũng muốn nổ tung, từ trên xuống dưới người anh đều là đồ định chế cao cấp, bây giờ phối hợp với cái dây vàng vàng đỏ đỏ giống như của dân nhà giàu mới nổi này, nhìn có ổn không?
Nhưng anh vẫn tương đối có chừng mực, không nói gì nhiều.
Hoa Thiểu Kiền và Lôi Đình cũng đều “rất vui vẻ “ đón nhận.
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi, đều nói không nặng không nhẹ.
Đặc biệt là Hạ Tiểu Hi: “Mẹ, đây là cái đồ chơi gì vậy? Dây vàng của nhà giàu mới nổi, còn phối hợp với dây đỏ, mắt thẩm mỹ của mẹ bị làm sao vậy? Ôi trời ơi, con không đeo cái thứ này đâu! Con cũng không phải là đứa trẻ lên ba!”
Mẹ Hi mất hứng, khoanh hai tay trước ***, bất mãn không nói lời nào.
Cả đám người đều nghĩ: Thì ra Hạ Tiểu Hi nhị như vậy... Cũng không phải là không có lý do...
Mặc dù nhìn mẹ Hi rất ôn uyển rất được lòng người, nhưng tính cách cũng như vậy...
Khụ ——
Mẹ Hi mất hứng, đứng tức giận ở đó!
Lôi Tuấn đoạt bùa hộ mệnh lại, đeo lên trên cổ cho Hạ Tiểu Hi: “Vợ ơi, đẹp lắm! Đẹp lắm đẹp lắm!”
Hạ Tiểu Hi trừng anh ta: “Dù anh có nhấn mạnh ba lần, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của em về nó đâu!”
Mẹ Hi thật sự tức giận!
Hạ Tiểu Hi vẫn còn nói lải nhải, Lôi Tuấn lập tức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy...
“Oh...”
Hạ Tiểu Hi giùng giằng muốn đẩy anh ta ra, Lôi Tuấn đã hôn cô ấy đến trên ghế sa lon.
Hoa Thiểu Kiền nhanh chóng che mắt của Lôi Đình, liền nghe thấy Lôi Đình trêu ghẹo nói: “ĐM, anh ơi —— đau mắt quá! Anh không thể tiết chế lại sao? Người biết thì còn biết anh đang mong ngóng có đứa nhỏ, chứ người không biết còn tưởng rằng anh cầu mà không được thỏa mãn đấy!”
Lôi Tuấn bị Hạ Tiểu Hi đạp bay, Lôi Tuấn che đang miệng đang bị “Trọng thương “ lại...
“Vợ ơi... có phải em không muốn có con đúng không? Buổi sáng em làm anh nóng người, buổi chiều em lại đá anh... em đang muốn làm anh tuyệt hậu sao?”
Rốt cuộc mẹ Hi cũng không nhìn nổi nữa, xoay người đi lấy bánh ngọt cho bọn họ...
Sau lưng, tiếng cười “Khủng bố” vang lên không ngừng——
Mẹ Hi vừa đi, vừa lắc đầu: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là quá đáng sợ, quá đáng sợ... Nói gì, làm gì đều không chú ý... Haizzz! Đúng là khiến người ta phải bận tâm mà! Chỉ là... Hừ hừ, chắc bà sẽ nhanh được ôm cháu ngoại. Ai nha, các con cứ hôn đi hôn đi, coi như mình không nhìn thấy gì là được...”
Lúc Mẹ Hi mang bánh ngọt ra cho bọn họ ăn, đám người bên ngoài đã cười đến nỗi có thể phá tung nóc nhà lên rồi!
Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn cãi nhau ầm ĩ, giống như hai đứa trẻ.
Cả đám náo loạn một lúc, rồi gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc.
Mẹ Hạ Tiểu Hi không ngừng lải nhải chuyện cô ấy chưa mang thai, Hạ Tiểu Hi liền nói: “Con đã nhanh lắm rồi đấy, được không? Ít nhất là con đã lập gia đình, chứ Thiên Ma còn chưa có bạn gái đâu! Hừ —— “
Hạ Tiểu Hi trề miệng, vội vàng gọi điện thoại cho bia đỡ đạn.
Lý Thiên Mặc vẫn còn đang ở quê, phải sau mùng bốn mới có thể tới.
Hạ Tiểu Hi trêu ghẹo anh ta: “Lớn rồi, mà còn độc thân! Cười nhạo cậu! Cười nhạo cậu!”
Lý Thiên Mặc không biết phải làm sao, tức giận nói: “Vậy tôi phải dùng cách gì bây giờ, tôi nhìn phụ nữ đều như nhìn thấy mật mã... Đến bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào làm cho tôi không phân tích ra mật mã...”
Lăng Vi nói ở đầu bên kia: “Vì vậy, cả đời này của cậu chỉ có thể sống với mật mã mà thôi!”
“Ha ha ha —— “
Lý Thiên Mặc nghe thấy đầu điện thoại bên kia truyền tới rất nhiều tiếng cười nhạo...
Anh ta cũng rất phiền muộn, được không?
Anh ta cũng rất phiền não, được không?
Anh ta cũng rất muốn tìm bạn gái, được không?
Tiểu Vi, tiểu Hi, tiểu Đình đều rất tốt... Cũng đều là người đẹp, có điểm mạnh điểm yếu, nhưng cái chính là anh ta không động tâm, nhìn thấy bọn họ giống như nhìn thấy mật mã, hoàn toàn không có loại cảm giác đó, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ anh ta... là người lãnh cảm?
Hoặc là do nguyên nhân khác? Anh ta không biết nên dùng từ gì để hình dung... có lẽ là người vô tính? Hay cái gì đó?
Haizzz! Thật là buồn rầu ——
Thật là phiền muộn a a a a...
Không được! Mình phải đi ra ngoài tìm phụ nữ!
Lý Thiên Mặc chỉnh trang cho mình đẹp trai bóng lộn, đi bộ ở trên đường chính... Kết quả phát hiện...
ĐM, hôm nay là ngày ba mươi tết... không có người nào ra phố a a a ——
Anh ta bị cô ngốc Hạ Tiểu Hi lây bệnh rồi sao?
Đều do Hạ Tiểu Hi cả, ai bảo cô ấy gọi điện thoại đến K**h th**h anh ta!
Tức ૮ɦếƭ đi được!
Lý Thiên Mặc đi bộ ở trên đường, ngay dưới tầng lầu nhà anh ta! Anh ta có thu hoạch lớn!
ĐM! Không có mật mã!
Lý Thiên Mặc nhìn về phía khúc quanh, nhìn chằm chằm vào chỗ đó! Cái cánh tay đang hất ra ngoài đó không có mật mã!!!!
Anh ta kích động!!!! Nhiệt huyết của anh ta sôi trào a a a!! Chắc chị gái thiên sứ đã nghe được lời cầu nguyện của anh ta, cho anh ta một người vợ?!
Lý Thiên Mặc khẩn trương, chăm chú nhìn về phía khúc quanh, hy vọng người đi ra là một cô gái, không phải là một thằng nhóc...
Hy vọng cô gái đó xinh đẹp, tốt nhất là có bộ ***... lớn...
Đôi mắt anh ta giống như hai ngọn đèn pha ——
Quét tới quét lui giống như mắt sói!
Người ở khúc quanh, đi ra từng bước từng bước...
Lý Thiên Mặc chợt hộc máu...
“Phốc ——” Người đặc biệt đó... lại là một con chó!
ĐM ——
Đó là một người đàn ông đang ôm một con chó! Thì ra cánh tay không có mật mã anh ta nhìn thấy vừa nãy, là chiếc áo khoác thật dày con chó kia đang mặc!
Lý Thiên Mặc ngửa mặt lên trời khóc ròng như mưa...
Gào to “Khóc ròng như mưa“...
Lãnh... cảm, vô tính gì đó, anh ta đều có thể cảm thấy rất thỏa mãn, dù thế nào cũng hơn hẳn so với... yêu động vật...
Lý Thiên Mặc uất ức.
Quyết định nửa tháng không ra khỏi cửa.
Anh ta phải xem phim chữa lành vết thương...
“Gâu gâu —— “
Trứng cai!
Lúc con chó ngu ngốc kia đi ngang qua Thiên Ma, nó còn dám sủa “Gâu gâu...” với anh ta.
Ai đó mau ngăn tôi lại đi ——
Tôi đang tức giận đây này!
Thiên Ma tức giận muốn sút cho nó một phát, người đàn ông đang ôm con chó ngu ngốc kia… siêu cấp mạnh mẽ, mặc dù... có vẻ như... có lẽ anh ta không đánh lại người ta, nhưng mà, Thiên Ma thật sự không thể nhịn được, thật sự rất muốn vén tay áo lên mắng chửi đối phương.
“Gâu gâu —— “
Con chó kia vẫn sủa ing ỏi, Thiên Ma tức giận trợn mắt nhìn nó. Đột nhiên —— “Oh...” Có người bịt chặt miệng và lỗ mũi của anh ta từ sau lưng.
Thiên Ma cảm thấy có mùi thuốc mê xông vào trong lỗ mũi anh ta, anh ta muốn nín thở, nhưng... Không còn kịp nữa rồi, dần dần, anh ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng...
Có người muốn... bắt cóc anh ta sao?
Tại sao phải làm anh ta hôn mê? Muốn bắt cóc? Đầu óc của Thiên Ma dần bị thuố mê tri phối... anh ta oàn toàn không thể suy nghĩ được nữa.
Anh ta liều mạng giãy giụa! Muốn tránh thoát, nhưng càng bị người ta bịt chặt hơn.
Thiên Ma kéo lấy cánh tay của người kia, nhưng đã không dùng được sức lực nữa... Anh ta cố gắng suy nghĩ, hình như không có người nào thù hận anh ta... mà anh ta cũng không đắc tội với ai...
“Là anh ta hả? Thấy rõ!” giọng nói phát ra từ sau lưng anh ta đặc biệt thâm trầm, nói bằng tiếng nước ngoài. Lý Thiên Mặc nghe không hiểu, anh ta miễn cưỡng phân tích số liệu giọng nói này ở trong đầu, kết luận ra giọng nói này chưa từng lưu trữ trong cơ sở dữ liệu não của anh ta, nói rõ đây là người xa lạ.
Nghe cách phát âm... rất giống với người ngoại quốc ở biên giới bên kia.
Một người khác “ừ”: “Chính là anh ta! Không sai!”
Lý Thiên Mặc càng ngày càng choáng váng, anh ta muốn hét lên, nhưng không thể nó ra được chữ nào. Trước mắt anh ta tối sầm lại, hai chân như nhũn ra... Lảo đảo lắc lư hôn mê bất tỉnh.
“Vác đi —— “
Lúc Lý Thiên Mặc tỉnh lại, anh ta phát hiện ra mình bị trói ở ghế sau một chiếc xe van.
ĐM!
“...”
Lý Thiên Mặc thật sự hết ý kiến, anh ta đi ra ngoài đường tìm vợ, tại sao lại bị bắt cóc... Miệng của anh ta bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào, tay và chân đều bị trói chặt, siết chặt đến nỗi toàn thân đều tê tê, rất đau!
Anh ta muốn dùng sức nhúc nhích, nhưng trên người cũng không có sức.
Không nhúc nhích được tý gì.
Lý Thiên Mặc tức giận muốn ૮ɦếƭ, đầu đau khủng khiếp.
Anh ta dùng sức lắc đầu, phải nghĩ biện pháp chạy trốn mới được!
“Hừ —— hừ! Một đám số liệu, còn muốn bắt cóc tiểu gia... tiểu gia sẽ làm thịt hết các ngừoi...”
Lý Thiên Mặc nhắm mắt lại cẩn thận nghe tiếng động chung quanh. Hình như bên ngoài có tiếng còi tàu, đây là bên cạnh bến tàu!
Bọn họ là muốn đi đường thủy?
Nơi bọn họ muốn đưa anh ta tới, phải ngồi thuyền mới tới được?
Anh ta cẩn thận nghe, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng pháo nổ, đại khái cách mấy chục mét, gần bến tàu này có khu nhà ở... Vậy chỗ này không phải là bến tàu ở Giang thành...
Bên cạnh bến tàu ở Giang thành là trường học, không có ngôi nhà nào, vậy nên chắc chắn sẽ không nghe được tiếng pháo nổ ở khoảng cách gần như vậy.
Bọn họ đã ra khỏi Giang thành, vậy... chỗ này là chỗ nào?
Lý Thiên Mặc mở mắt ra, lấy tầm nhìn hạn chế quan sát trong xe.
Chiếc xe van này rất tồi tàn, còn có mùi cá tanh, rõ ràng bình thường chiếc xe này được dùng để trở cá.
Anh ta nhìn xuống dưới chân ghế ngồi cũ nát——
Đó là cái gì? Đao cụ! Lý Thiên Mặc giật mình! *** diệt khẩu cần phải có VK sắc bén——
Tất cả đống đạo cụ dưới gầm xe kia... đều có vết máu!
Oh my god ——
Bọn họ không phải là muốn qua sông, bọn họ đang muốn tìm một bờ sông hủy thi diệt tích anh ta, ném xác anh ta vào lòng sông làm mồi cho cá?
Quả nhiên anh ta đã đoán đúng rồi!
Tiếng còi cầu cảng càng ngày càng xa, chiếc xe nhanh chóng đi vào khu dân cư đông đúc, bởi vì tiếng pháo nổ càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều.
Dựa theo tập tục ngày ba mươi tết của người dân địa phương, tám giờ tối có buổi liên hoan, sẽ có rất nhiều người ra ngoài đốt pháo!
Tiếng pháo nổ dày đặc thế này, nói rõ là vừa mới đến tối tám giờ.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, nhiệt độ trong xe vẫn là nhiệt độ vừa khô vừa lạnh của phương bắc, vì vậy mặc dù chiếc xe đã ra khỏi Giang thành, nhưng chắc vẫn còn ở vùng ngoại ô Giang thành...
Đó là Cẩm thành?
Lý Thiên Mặc gần như đã đoán ra được vị trí nơi này, dựa vào đo lường thời gian và khoảng cách, chỉ có Cẩm thành có bến tàu!
“Đến rồi, mang anh ta xuống, tôi đi tìm đồ ăn.”
Lý Thiên Mặc bị che mắt lại, bị người ta vác xuống xe, trước mắt anh ta đen như mực, nhưng không gian xung quanh khá trống trải, không khí rất trong lành, không có mùi xăng trong không khí, có mùi nhựa thông nhàn nhạt. Chắc chắn gần đây có một rừng thông!
Hơn nữa, nơi đây hẳn là cái trấn nhỏ gần trong rừng.
Từ chỗ này vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng còi tàu, nói rõ ngọn núi này cách bến tàu không xa lắm.
Lý Thiên Mặc lặng lẽ ghi nhớ, tiếng còi tàu truyền tới từ phía bên tay trái anh ta.
Bằng cách này, lúc anh ta nhìn thấy hướng mặt trời mọc, anh ta có thể xác định được phương hướng của bến tàu.
Lúc người nọ vác anh ta đi, anh ta cố ý đưa dài chân ra: “Cốc —— “
Chân của anh ta ***ng phải cửa gỗ!
Đây là một căn nhà gỗ nhỏ —— căn nhà gỗ tồi tàn, thoáng mát!
Bởi vì bên tai truyền tới tiếng tấm ván kêu “Kẽo kẹt “, còn có tiếng gió lạnh “Rào rào” thổi vào.
Lý Thiên Mặc hơi buồn rầu, thời tiết lạnh thế này... Đối phương lại trực tiếp ném anh ta ở cái nơi rách nát thế này, anh ta không bị đói bụng ૮ɦếƭ, thì cũng ૮ɦếƭ rét trước rồi!
Cũng may là sau khi anh ta bị ném lên một cái phản cứng, đã có người tới đốt lò lửa.
Nhìn có vẻ như đối phương còn chưa có ý định nhanh chóng *** con tin.
Anh ta còn có cơ hội được cứu!
Cuối cùng Lý Thiên Mặc cũng có cái để an ủi mình. Mặc dù anh ta đang hoảng sợ tột độ, nhưng vẫn coi như là bình tĩnh. Ngày ba mươi tết, không giống với những dịp khác, đã trễ thế này rồi mà anh ta còn chưa về nhà, người nhà nhất định sẽ đi tìm anh ta.
Không tìm được anh ta, người nhà chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Cảnh sát thường lập án sau 48 giờ mất tích, nhưng cha mẹ anh ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho tiểu Vi.
Tiểu Vi là người hiểu rõ anh ta nhất, ba mươi tết anh ta chắc chắn chắc chắn sẽ ăn tết ở nhà.
Anh ta không ở nhà, có nghĩa là... anh ta nhất định đã xảy ra chuyện! Hy vọng tiểu Vi đã hiểu đủ về anh ta.
Lý Thiên Mặc cố gắng nằm ngang, tiết kiệm thể lực.
Lăng Vi đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, mẹ của Thiên Ma đột nhiên gọi điện thoại tới: “Vi Vi——đã trễ thế này rồi mà Thiên Mặc nàh dì còn chưa về nhà, không biết có chuyện gì nữa? Dì gọi điện thoại cho nó mà gọi mãi không được.” Mẹ của Thiên Ma nói rất nhanh, rõ ràng là đang đặc biệt nóng vội: “Buổi chiều thằng nhóc này nói là muốn đi ra ngoài tản bộ, kết quả... Đã trễ thế này rồi còn chưa trở lại. Dì đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nó đều không nhận. Có phải nó đến chỗ cháu chơi hay không?”
Trái tim của Lăng Vi nhảy “Lộp bộp”, cô giật mình!
“Đến bây giờ Thiên Mặc còn chưa về nhà?” Đây tuyệt đối không phải là tác phong của Thiên Ma? Năm nào cũng vậy, mỗi dịp năm mới, anh ta chắc chắn sẽ đón tết ở nhà, không có ngoại lệ nào cả!
Lăng Vi chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô vội vàng nói: “Trước tiên dì đừng quá lo lắng, để cháu gọi điện thoại cho cậu ấy. Lát nữa, cháu sẽ liên lạc lại với dì!”
Lăng Vi vừa gọi điện thoại, vừa chạy vào thư phòng của Diệp Đình. Cô cúp điện thoại, lập tức bấm số điện thoại di động của Thiên Ma: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
“Chồng —— Thiên Ma xảy ra chuyện rồi!” Lăng Vi đẩy cửa thư phòng của Diệp Đình ra, gấp gáp vọt vào.
Diệp Đình ngẩng đầu lên, giật cả mình!
Lý Thiên Mặc xảy ra chuyện?
“Sao vậy?”
Lăng Vi cầm điện thoại di động, lo lắng nói: “Bây giờ em còn chưa biết thế nào, em đoán có lẽ là mất tích, hoặc bị bắt cóc...”
Diệp Đình hơi nhíu mày lại, ném văn kiện trong tay xuống, lập tức mở máy vi tính xách tay ra: “Số điện thoại di động của cậu ấy là bao nhiêu?”
Lăng Vi vội vàng đọc số điện thoại di động cho anh, Diệp Đình gõ thật nhanh ở trên bàn phím.
“Điện thoại di động của cậu ấy, bị ném ở trong công viên gần nhà cậu ấy.”
Lăng Vi lập tức lo lắng: “Vậy khẳng định là bị người ta bắt cóc rồi! Thiên Ma vừa mới mua điện thoại di động mới, cậu ấy đặc biệt coi nó là bảo bối, tuyệt đối không thể làm mất ở trong công viên được. Hơn nữa, hôm nay là ba mươi tết, cậu ấy không thể nào không ở nhà được! Lấy hiểu biết của em về cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ ở ngoài đường quá tám giờ tối. Cậu ta chắc chắn sẽ cùng xem chương trình ti vi cùng với người nhà, cùng ăn cơm đêm giao thừa! Chuyện này quá kỳ hoặc!”
“Ừ: “ Diệp Đình nắm tay cô nói: “Em đừng nóng vội, bây giờ anh sẽ nghĩ cách, em lập tức cử tiểu đội Ám Dạ đi bảo vệ cha mẹ của Thiên Ma đi, sau đó, gọi tiểu Tuấn tới đây.”
Lăng Vi nhanh chóngđi làm. Trước khi ra cửa, cô còn quay đầu lại nói: “Em đoán cha mẹ của Thiên Ma, nhất định sẽ báo cảnh sát... Nếu Thiên Ma thật sự bị bắt cóc, cậu ấy có thể bị nguy hiểm hay không?”
Diệp Đình an ủi cô ấy nói: “Trước tiên em đừng quá lo lắng, bình thường Thiên Ma không gây thù với người nào, những người này phần lớn là hướng về phía chúng ta. Những người bắt cóc Thiên Ma, có nhiều khả năng, không phải muốn lấy mạng cậu ấy, mà là... đòi tiền chuộc với chúng ta. Nếu bọn họ thật sự mất trí muốn *** cho hả giận, chắc bây giờ người nhà của cậu ấy cũng đã ૮ɦếƭ oan uổng rồi.”
Lăng Vi hơi yên lòng. Cô siết chặt quả đấm, cảm thấy trong lòng cực kỳ khổ sở.
Sao cô lại quên mất Thiên Ma chứ?
Cô bình bình an an vui vẻ nằm trong ổ nhỏ của mình, nhưng lại làm hại bạn mình bị bắt cóc!
Lăng Vi khó chịu muốn ૮ɦếƭ, phải cố gắng cứu Thiên Ma càng nhanh càng tốt!
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, rồi lập tức cử tiểu đội Ám Dạ đi âm thầm bảo vệ cha mẹ của Thiên Ma, hơn nữa còn dặn dò bọn họ, nhất định phải bí mật bảo vệ, không thể để cho người ta nhìn ra bọn họ đã có hành động.
Tránh tạo thành áp lực với kẻ địch, K**h th**h bọn họ giết con tin.
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Lôi Tuấn cũng đã chạy tới. Lúc Lăng Vi trở lại thư phòng của Diệp Đình, Lôi Tuấn và Diệp Đình đang thương lượng đối sách.
Diệp Đình nói: “Nếu không nằm ngoài dự liệu, chúng ta sẽ nhận được điện thoại của đối phương, đòi tiền chuộc với chúng ta. Sau đó, chúng ta nhất định phải cầu đối phương quay một đoạn video. Chúng ta sẽ thông qua đoạn video đó, tra tìm xem cậu ấy bị nhốt ở nơi nào.”
“Ừ, bây giờ em đi cử người điều ta.” Lôi Tuấn mặt đầy lửa giận đi ra ngoài.
Lăng Vi đứng ngồi không yên, trong lòng đau khổ đến đòi mạng.
Diệp Đình không ngừng gõ bàn phím, một lúc lâu sau, anh nói với Lôi Tuấn: “Trước tiên hãy lấy tất cả các đoạn video giám sát trên đường gần nhà của Lý Thiên Mặc.”
“Vâng, được! Em sẽ gửi cho anh ngay lập tức!” Lôi Tuấn gọi đồng thời hai cuộc điện thoại, vừa sắp xếp nhân lực, vừa sắp xếp tiểu đội điều tra lấy video.
Diệp Đình gọi điện thoại cho cục trưởng Lý của sở công an.
Cục trưởng nói Lý: “Tôi sẽ lập tức cử người qua!”
Có những lời này của ông ta, Diệp Đình biết ông ta nhất định sẽ cử những nhân viên cảnh sát từ tổ chuyên án giỏi nhất tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc