Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 183

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Đừng khẩn trương.” Diệp Đình nhìn dáng vẻ kia của cô thật muốn cười.
Lăng Vi chu môi: “Nhanh nói đi!”
Anh nắm tay cô, nói: “Là chuyện tốt, đừng lo lắng.”
Nháy mắt hai mắt Lăng Vi sáng ngời: “Chuyện tốt sao?”
Đột nhiên Diệp Đình giơ tay chỉ má mính.
“……”
Lăng Vi thật hết nói……con cũng có rồi mà còn thế này… Lăng Vi bị anh chọc cười, duỗi tay ôm cổ anh ra sức hôn một cái thật kêu lên má anh.
Còn cười ngọt ngào thêm một câu: “Ông xã thật đẹp trai.”
Diệp Đình vừa lòng gật đầu, nói: “Long Diệc Hân có thầy giáo họ Trần, ông ấy có bản quyền động cơ, sau đó bị nhà nước nhìn trúng, được đưa vào hạng mục nghiên cứu… cho nên dù ông ấy muốn sang tên bản quyền cho em hiện tại cũng khó thực hiện. Nhưng mà …… Đây cũng là một cơ hội……”
Anh nhìn cô, cười ý vị thâm trường.
“Mau nói, mau nói.”
Diệp Đình nâng má cô nói: “Động cơ này của em hiện tại được nhà nước nhìn trúng chứng minh bọn họ muốn nâng đỡ để em có thể khai phá thêm. Hiện tại chỉ cần giáo sư Trần mở miệng phía trên, để em vào viện nghiên cứu làm trợ thủ cho ông ấy, sau này bản quyền vẫn thuộc về em. Hơn nữa em càng có cơ hội học tập và phát triển hơn.”
Nháy mắt… Lăng Vi kích động…
“Vậy giáo sư Trần có nguyện ý không? Nếu người ta không muốn chẳng phải vô ích sao?”
Đột nhiên Diệp Đình nhếch môi cười.
Ý là… em xem ông xã em là ai…
Vốn dĩ việc này khó giải quyết vô cùng, còn may có tiểu Bát ra tay, bớt cho anh không ít sức lực.
Diệp Đình nói: “Nhất định giáo sư Trần sẽ nguyện ý, hiện tại ông ấy rất áy náy. Vỗn ông ấy và ldn muốn tới xin lỗi em nhưng bị anh cự tuyệt, hiện tại em không thể kích động, bọn họ đến em chắc chắn sẽ kích động.”
“Ừ đúng, em chắc chắn sẽ kích động.”
Cô đột nhiên che mặt nở nụ cười.
“Từ từ…… Anh từ từ, để em tiêu hóa tin tức này cái đã.”
Trái tim Lăng Vi đập “Thình thịch” vài cái, ôm cánh tay anh lắc lắc: “Ông xã, hạng mục được nhà nước nâng đỡ là thế nào?”
Diệp Đình nói: “Chính là có nhiều quyền ưu tiên, có quỹ gây dựng, sau đó còn được nhiều ủng hộ.”
“Ông trời của em…” Lăng Vi che иgự¢, cảm giác được Ⱡồ₦g иgự¢ phồng lên, trái tim đập nhanh vô cùng… cô không nhịn được muốn hét lên.
“Muốn hét thì hét đi.” đột nhiên Diệp Đình nói một câu như vậy bên tai cô, Lăng Vi lập tức hét chói tai: “A…. ông xã, em thật vui vẻ.”
Diệp Đình ôm cô, hôn lên má cô một cái.
“Chờ hai ngày nữa em ổn định rồi chúng ta đến viện nghiên cứu xem.”
“Ừ.”
Diệp Đình hôn lên trán cô: “Em nằm trước đi, hiện tại anh đi xem xử lý thế nào rồi.”
Cô đột nhiên nắm tay anh, lắc lắc không chịu buông: “Ông xã, em thật nhớ anh, chẳng muốn để anh đi đâu.”
Diệp Đình nhìn cô, ánh mắt cô nóng bỏng đành ngồi lại bên cô, duỗi tay ôm cô, cô gối đầu lên vai anh nói: “Chờ bản quyền về tay, em muốn làm thí nghiệm động cơ mới.”
Diệp Đình nhướn mày: “Lại có ý tưởng mới à?”
“Vâng.” cô tự tin gật đầu, mấy hôm nay cô nghĩ rất nhiều… sau khi bản quyền bị‘trộm’, cô vẫn luôn nghĩ.
Con người không thể mãi ôm cái ban đầu mà gặm nhấm.
Cô không ngừng tiến thủ, tự mình cố gắng.
Lần này có Diệp Đình giúp đỡ, lấy lại bản quyền, nếu cô không có Diệp Đình thì sao? Chỉ biết ôm đầu gối khóc sao?
Tuy Diệp Đình nhẹ nhàng nói anh đã sắp xếp tất cả nhưng chỗ khó khăn anh lại chẳng nói ra.
Nghĩ cũng biết chắc chắn rất khó giải quyết.
“Ông xã, đây là bản thảo động cơ mới, anh nhìn xem như thế nào.”
Diệp Đình cầm lấy, cẩn thận nhìn, người bình thường sẽ không hiểu nhưng từ ngày Diệp Đình cưới bà xã đam mê nghiên cứu động cơ thì đã học tập chuyên môn một chút.
Tuy rằng so với cô thì kém xa nhưng tốt xấu gì nhìn cũng hiểu một chút.
Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu bản thảo: “Em tăng tốc đọ động cơ lên mấy lần nữa sao?”
Lăng Vi rung đùi đắc ý, nhếch miệng cười: “Biết vì sao không? Anh nhìn đây là tạo hình em mới thiết kế, đường cong này có thể giảm bớt lực cản, cấu tạo như vậy có thể khiến cho động cơ phát huy đến mức tối đa.”
“Lợi hại!”
Diệp Đình thật bội phục cô.
Lăng Vi lại nói: “Tiềm năng của con người là vô hạn, nếu không phải lần này bản quyền đột nhiên bị người khác chiếm đoạt, em không thể tưởng nghĩ ra được ý tưởng mới này đâu!”
“Cái này gọi là tái ông thất mã yên tri phi phúc.”
tái ông thất mã yên tri phi phúc: Phúc họa ở đời khó lường.
Lăng Vi vô cùng hưng phấn: “Thật hy vọng nhanh chóng chế tạo ra động cơ này.”
Cô xòe tay lại nắm hiển nhiên muốn làm việc lớn.
Đột nhiên cô lại hỏi: “Ông xã, có cần để anh Diệc Hân và giáo sư Trần giúp đỡ không? Hiện tại nhất định bọn họ vô cùng áy náy, chắc là muốn cơ hội lập công chuộc tội.”
Diệp Đình cười rộ lên, dịu dàng xoa tóc cô, nói: “Em đó, thật rộng lượng……”
Đổi lại là người khác nói không chừng lúc này đang tím người ta lý luận ấy chứ……
Cô còn sợ người ta khó chịu, khắp nơi suy nghĩ cho người khác.
Lăng Vi véo eo nói: “Anh cũng nghĩ em thiếu tâm nhãn đúng không?”
Diệp Đình bị cô làm cho buồn cười: “Thiếu tâm nhẫn mới dễ nuôi.”
Lăng Vi nhướn mày.
Diệp Đình nói: “Anh không phản đối.”
Anh nhắc nhở cô, nói: “Long Diệc Hân và giáo sư Trần cũng không phải là người bình thường, bọn họ nhìn thấy bản vẽ thì ý tưởng thiết kế bọn họ đều biết ngay.”
“Em không sợ.”
Lăng Vi cười xua tay: “Biết cũng không sao, nếu có thể để bọn họ nghĩ ra ý tưởng, sáng tạo ra cái mới thì không phải động cơ này của em phát minh ra càng có ý nghĩa hay sao?”
Cô đột nhiên che miệng mỉm cười, trêu đùa nói: “Nói không chừng động cơ kỹ thuật này của em có thể làm nhân loạn tiến thêm một bước mới … haha…”
Cô cười vô cùng vui vẻ.
Diệp Đình nhìn cô chằm mà không nói chuyện, đột nhiên cảm giác bà xã anh cười lên, cả người tản ra mị lực vô cùng!
Một hồi sau anh trìu mến nhìn cô, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Em vui là được rồi.”
Mấy ngày sau, giáo sư Trần cùng Long Diệc Hân vô cùng cố chấp muốn đến chào hỏi, giáo sư Trần còn mời cô đến viện nghiên cứu làm trợ lý cho ông.
Lăng Vi khách khí nói: “Viện nghiên cứu đều là tiến sĩ, sau tiến sĩ, tôi đến làm trợ lý không thích hợp lắm chăng?”
Giáo sư Trần nói lời thật lòng: “Diệp phu nhân, nhân tài giống như ngài, hiện tại chúng ta cầu mà không được. Lúc trước mạo phạm với ngài, thật sự đặc biệt xin lỗi……”
Long Diệc Hân cũng vô cùng tự trách…… Vốn dĩ miệng đã kín, quen Lăng Vi vài tháng cũng chưa nói đến chuyện động cơ.
……
Không nghĩ tới, một giấc mộng, thế nhưng bán đứng cô.
Lăng Vi cười nói: “Sai rồi. Nếu không có chuyện anh nằm mơ, em cũng không chiếm được cơ hội tốt như thế.Đây là số mệnh … ha ha……”
Giáo sư Trần rất thích cô.
Tính cách sảng khoái của cô khiến đám đàn ông đều bái phục
Lăng Vi cũng không khách khí, vui vẻ đồng ý hôm nào đó đến viện nghiên cứu xem một chút.
Hôm sau Lăng Vi được mời tới viện nghiên cứu tham quan.
“Nơi này thật là lớn…” tòa nhà ba tầng máu bạc chạm rỗng so với tưởng tượng thì hoàn toàn khác nhau.
Thiết kế nơi này giống như một con thuyền không gian trong phim vậy.
Các sản phẩm công nghệ cao nhiều đếm không xuể.
Các loại công nghệ cao sản phẩm, đáp ứng không xuể.
Lăng Vi vừa tò mò, vừa hưng phấn.
Giống như đi vào mê cung, vòng tới vòng lui, đi vào một gian phòng thí nghiệm thử nghiệm điều khiển động cơ.
Bên trong có một cô gái xinh đẹp quay đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, không mấy thân thiện.
Lăng Vi vốn dĩ không muốn phản ứng cô ta nhưng mà cô gái kia cứ đâm họng súng tới.
“Hừ… cô gái kia ném bao cao su trong tay: “Dạng người gì cũng có thể vào viện nghiên cứu, đám người chúng tôi xem như uổng phí mấy năm theo học tiến sĩ rồi.”
Ôi chao, chua chưa kìa!
Tính cách của Lăng Vi như vậy chẳng thèm để ý cô ta.
Lăng Vi rất ghét người đàn bà này, hừ một tiếng: “Cũng không phải uổng phí học nhiều năm hay sao, vất vả học tập mười mấy năm còn chẳng bằng tôi vừa tốt nghiệp đại học, không còn cách nào mà… trời sinh thông minh, chỉ cần nghĩ một chút đã nghĩ ra hạng mục thiết kế được nhà nước nâng đỡ..”
Người đàn ông kia giận tái cả mặt: “Còn không phải chút động cơ thôi sao? Có gì mà khoe khoang chứ?”
Lăng Vi nói: “Chút động cơ còn chưa nghiên cứu ra được có giá đáng cho cô mắt chó khinh thường người khác?”
Người đàn bà người muốn nổi bão thì giáo sư Trần lập tức quát lên bảo cô ta ngừng lại: “Lâm Kha, Diệp phu nhân là chúng ta dùng lương cao mời về làm trợ lý, cô ấy là cấp trên của cô, sau này cô nói chuyện nhớ chú ý cho đúng mực.”
Người đàn bà kia không phục, Lăng Vi nói: “Không có gì mà phục hay không phục, ăn nói có trước có sau, ai cũng có tiến thủ trong công việc. Cô hiểu tôi chưa chắc đã hiểu, tôi hiểu cô chưa chắc đã biết làm, đạo lý này rất đơn giản, ai cũng như cô thích ghen ghét như vậy thì không tốt, tôi rất lo lắng cho tương lại của hạng mục thiết kế mới của tôi.”
Người đàn bà kia không nói nữa.
Lăng Vi cường thế nói: “Hy vọng sau này cô toàn lực phối hợp với tôi, bằng không tôi sẽ ghét bỏ, còn vô dụng nữa thì sẽ đổi trợ lý khác.”
“……”
Rốt cuộc người đàn bà kia cũng chịu thành thật, vốn dĩ giáo sư Trần chuẩn bị một chuỗi lời nói, không nghĩ tới chẳng cần dùng tới.
……
Lăng Vi cùng giáo sư Trần, Long Diệc Hân làm một thí nghiệm mô phỏng, hiểu quá khá tốt.
Ra khỏi viện nghiên cứu, Long Diệc Hân gọi cho cô: “Anh giúp em xin một kho hàng mới, em có thể để cho đám người chuyên gia Dương dọn qua đó.”
Đến kho hàng liền thấy: “Trời ơi…” thiết bị đầy đủ hơn trước kia rất nhiều, các linh kiện lạ lùng đều có.
Đám người chuyên gia Dương vô cùng cao hứng, đám người đồng lòng nghiên cứu động cơ mới.
Rất nhanh, một tháng trôi qua thì tới ngày 29.
Còn một ngày nữa là tối 30 rồi.
Lăng Vi đón Lăng Trí, Lăng Tiêu và tiểu Tony về trước thời hạn.
“Đình ca, nhà Trần Tư Uyển rất không chào đón chúng ta, chúng ta tới nhiều lần rồi cũng chưa mời vào nhà.”
Thư phòng của Diệp Đình, Lôi Tuấn vừa tức giận vừa cáu kỉnh.
Ba của Trần Tư Uyển rất cố chấp.
Mấy lần đều đuổi bọn họ về.
Lăng Vi nghĩ nghĩ, nói: “Chờ qua năm, để tiểu Đình và Thiếu Kiền qua, hai người bọn họ cứu dì Uyển ở trong nhà kho ra, chắc là sẽ nể mặt đúng không?”
Lôi Tuấn gật đầu: “Hết năm để tiểu Đình qua xem sao…”
Lôi Đình đang ăn cơm đoàn viên ở trong nhà Hoa Thiếu Kiền và người nhà của anh.
Sắc mặt Hoa Thiếu Kiền cực kì lạnh lẽo, nghiêm túc nói: “Lần này đến nhà kho, con suýt chút nữa không về được rồi, cũng may có tiểu Đình đẩy con ra, nếu không đã bị bom nổ ૮ɦếƭ rồi.”
Lôi Đình nắm tay anh, căn bản chẳng có ích gì…
Rõ ràng anh là người đẩy cô và dì Uyển ra, là ai cứu ai chứ?
Hoa Thiếu Kiền nhéo tay cô không cho cô nói chuyện.
Sau đó anh nói với mẹ của mình: “Con và cô ấy vào sinh ra tử, mạng của cô là của cô ấy. Nếu các người cảm thấy mạng của cô không quan trọng thì cứ tiếp tục chia rẽ bọn họ đi.”
Mẹ Hoa mím môi không nói, ông cụ cười haha: “Qủa nhiên cân quắc không nhường tu mi, ông già này ủng hộ cháu một phiếu.”
***cân quắc không nhường tu mi: Người phụ nữ khí phách không kém thua đàn ông.
Ba Hoa cũng gật đầu: “Con cũng ủng hộ nha đầu.”
Mẹ Hoa thật muốn trợn trắng mắt……
Hai cái người tâm cơ kia... làm như mỗi mình bà phản đối vậy!
Hoa Thiếu Kiền nắm tay Lôi Đình, anh hy vọng người nhà anh cũng có thể đối tốt với cô như với anh biết nhường nào.
Rõ ràng ông và ba đã đầu hàng, sắc mặt của mẹ cũng thoáng thay đổi.
Lôi Đình thật cảm động, Hoa Thiếu Kiền vì cô tìm mọi cách làm người nhà của anh tiếp nhận cô……
Nhưng mà dùng cách lừa gạt để đạt được tôn trọng, cô rất khó thừa nhận.
Cô đột nhiên đứng lên, cầm lên một chén rượu.
Cô nhìn người lớn một vòng, ánh mắt nghiêm túc nói: “Cháu rất cơm ơn ông nội đã mời cháu tới ăn bữa cơm đoàn viên nhưng ở kho… cháu không cứu mạng Thiếu Kiền… ngược lại là anh ấy… đã cứu cháu và một dì khác. Nhưng mà nói dối như vậy để nhận được sự yêu thích và thừa nhận, lương tâm của cháu sẽ bất an, thật xin lỗi.”
Cô nâng chén uống hết ly rượu.
Sau đó quay đầu nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Cô nắm tay anh, có thể cảm nhận được lòng anh rối rắm.
“Hôm nay quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi, cháu không quấy rầy thêm nữa.”
Nói xong cô nhấc chân ra ngoài.
Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền nắm tay cô cũng đứng lên theo.
Không khí lập tức, khẩn trương lên.
Vừa rồi còn hoà thuận vui vẻ, nháy mắt trở nên khẩn trương …
Đột nhiên Hoa lão gia cầm ly rượu đặt lên bàn: “Tốt, nói đúng lắm, nha đầu cháu đủ thành thật, ông vẫn ủng hộ cháu.”
Mẹ Hoa đau đầu, vừa nãy Thiếu Kiền đã cho bậc thang leo xuống rồi… sao nha đầu này cứ hủy bậc thang cho bà xuống vậy chứ…
Nhưng mà bà cũng thật lòng thích nha đầu này.
Mẹ Hoa dịu dàng cười: “Người một nhà không nói hai lời. Mẹ cũng chưa từng phản đối hai đứa, lúc trước là đùa hai đứa thôi, thật hy vọng hai đứa nhanh kết hôn…”
Bà nói xong lập tức bán luôn ông cụ: “Đều là chủ ý của ông con đấy…”
Ông cụ suýt nữa thì sặc ૮ɦếƭ.
Ông ra sức ho khan, đám người vội vỗ lưng cho ông.
Chờ ông ho xong rồi mới phát tay: “Ôi này… đã nói thẳng rồi ông cũng không giấu nữa.”
Ông nói hết mọi chuyện, Lôi Đình thật không biết làm sao…
Cả nhà này không có một ai bình thường sao?
Cô thật muốn trợn trắng mắt.
Cũng may mọi người đều là thích cô, cũng không có thật sự phản đối, thật là một chuyện tốt!
Bữa cơm ăn xong, cuối cùng không xảy ra sự cố gì nữa.
Mẹ Hoa nói: “Hôm nay muộn rồi, hai đứa ngủ ở đây đi, phòng của Thiếu Kiền mẹ đã dọn xong rồi.”
Lôi Đình gật đầu.
Hoa Thiếu Kiền kéo tay cô về phòng, nhiều năm rồi anh không ở đây.
Anh kéo tay cô hỏi: “Ăn no chưa?”
Lôi Đìnhsờ bụng, gật đầu: “Ăn no rồi.”
“Lạnh không?”
Lôi Đình lắc đầu: “Không lạnh.”
Hoa thiếu cười gượng. Đột nhiên nói nhỏ bên tai cô: “No ấm sinh dâm dục, ăn no, lại không lạnh, cũng nên làm chuyện gì khác chứ nhỉ?”
Phụt...
Hoa Thiếu Kiền!!!
Hoa Thiếu Kiền luôn cao ngạo lạnh lùng, nghiêm túc đã chạy đi đâu?
Lôi Đình thật muốn móc đầu anh ra, nhìn xem có phải anh đã đổi timn khác không?
No đủ còn nghĩ tới dâm dục… Phốc ——
Sao anh nghĩ tới?
Cô còn đang ngẩn người, anh đột nhiên đưa tay kéo cô đi tản bộ: “Vừa ăn no phải vận động.”
Lôi Đình rất muốn hỏi anh, vừa rồi muốn nói vài chuyện phóng đãng phải không?
Kết quả, chỉ thấy anh kéo cô đi ra, đi tới cái lu lớn, chỉ tay cô: “Nhìn thấy không? Cá bạc này, anh nuôi mười mấy năm.”
Lôi Đình trong nháy mắt hộc máu…
Mẹ nó!!!
Cá… bạc…
Dâm… dục…
(*) Hai từ đồng âm.
Cô càng nghĩ càng muốn cười: “Ha ha…” Cô đã cười sắp co rút.
Hoa Thiếu Kiền ôm eo cô từ sau: “Sau này phải thường xuyên cười như vậy…” Lôi Đình xoay người ôm anh, mặt dán vào иgự¢ anh, cười đau bụng.
Anh ôm cô, cảm nhận độ ấm khi cô dựa vào anh, dòng điện lan truyền.
Cô cà иgự¢ anh, giọng nũng nịu nói: “Vậy anh phải chọc cười em mới được.”
Anh nâng cằm cô, hôn cô thật sâu: “Không thành vấn đề.”
Anh khom người ôm ngang cô: “Xem cá bạc xong rồi, chúng ta làm chút chuyện khác…”

Giọng anh quá dễ nghe, trong nháy mắt khiến mặt cô đỏ bừng, tay cô vòng qua cổ anh, lại nghe anh kề sát ai cô nói: “Em muốn ở phòng ngủ hay ở bên ngoài?”
Lôi Đình sắp muốn hôn mê…
Ở bên ngoài?
Sau đó, lại nghe anh nói: “Chúng ta ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương* một lát nha.”
(*) Thơ Lý Bạch thời Đường.
“Phốc ——” Lôi Đình muốn điên…
Cô từ trong иgự¢ anh nhảy xuống, cười đến mức không đứng nổi.
Hoa Thiếu Kiền đưa tay ôm cô, ôm cô vào phòng ngủ “vận động”.
Sáng 30 tết, em họ Hoa Thiếu Kiền hỏi anh: “Anh, anh ở đây nghĩ gì vậy?”
Hoa Thiếu Kiền để đũa xuống, quay đầu nhìn Lôi Đình, cười nói: “Ăn no, đang suy nghĩ vài chuyện…”
“A…” Lôi Đình che mặt, tên xấu xa này!
Ở trước mặt người nhà còn không biết xấu hổ như vậy…
Em họ anh chợt nói: “Anh, em thấy sắc mặt anh ửng đỏ, ánh mắt ôn nhu, có phải nghĩ tới chuyện…. lạc thú không?”
“Phốc… khụ ——” Cả nhà cùng sặc.
Lão gia tử mắng cô: “Miệng không kín kẽ!”
Hoa Thiếu Kiền lại nói: “Cũng không phải… sai hoàn toàn.”
“Phốc ——” Lôi Đình bị sặc.
Cả nhà cười ha ha.
Hoa Thiếu Kiền vô cùng bình tĩnh nói: “Tối qua Tiểu Đình đặt biệt danh cho con là… sắc.”
Lôi Đình che mặt, cái nhà này, thật sự không thể ở lâu.
Hoa Thiếu Kiền nói tiếp: “Con đặt biệt danh cho cô ấy là... xuân…”
“Phốc ——”
Cả nhà không sặc nữa, mà trực tiếp lật ngược bàn…
“Lách cách” Chén dĩa rơi đầy đất.
Lão gia tử vui vẻ: “Ông sẽ sớm được ôm cháu trai thôi —— ha ha ha…”
Lôi Tuấn gọi cho Lôi Đình: “Về ăn tết! Mọi người đều ở chỗ anh Đình.”
Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền cùng tới.
Lôi Tuấn thấp giọng nói với Lôi Đình, nói cô sang năm đến nhà mẹ Trần Tư Uyển lấy bức tranh. Bọn họ nghi ngờ trong bức tranh kia có mật mã.
Lôi Đình đáp ứng.
Mọi người đi tới nhà gỗ nhỏ của Lăng Trí ăn tết.
Lôi Tuấn đột nhiên nói với Hạ Tiểu Hi: “Chúng ta lĩnh giấy hôn thú, nhưng thật giống còn chưa chân chính nói yêu đương.”
Hạ Tiểu Hi ngậm miếng sôcôla trong miệng, gật đầu nói: “Đúng nha, vậy chúng ta lại nói một lần đi.”
Mắt cô lóe sáng, giống như cực kỳ mong đợi.
Lôi Tuấn nói: “Vậy chúng ta đi theo con đường của anh Đình và chị dâu đi.”
“Được.” Hạ Tiểu Hi hoàn toàn nghe anh.
Mọi người cùng uống trà, ăn lót dạ, ngồi thành một vòng nhìn hai người họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc