Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 180

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Đình chợt nhích lại gần anh. Mặt cô đầy nước mắt từ từ kề sát anh, ôn nhu hôn môi anh.
Hoa Thiếu Kiền ôn nhu hôn cô, trong miệng cô tràn đầy vị mặn chát, anh trong nháy mắt hôn toàn bộ vào miệng mình, truyền từng chút từng chút mật ngọt vào miệng cô.
Tay anh xoa иgự¢ cô, xoa đi uất ức kia: “Tin tưởng anh, tin tưởng anh.”
“Thiếu Kiền…” Cô nỉ non.
Lúc cô động tình nhất, anh chiếm lấy thân thể cô.
“Đình Đình, gả cho anh, anh yêu em.” Sức lực anh cực kỳ bá đạo, không cho phép cô cự tuyệt! Anh luôn giữ chặt tay cô, ngón tay cô trong nháy mắt luồn vào kẽ ngón tay anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.
Anh vừa hôn cô vừa cùng cô kết hợp hoàn mỹ, vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Lôi Đình nâng tay ôm cổ anh, dùng sức hôn anh hôn anh hôn anh.
Hoa Thiếu Kiền lần đầu tiên có cảm giác tim anh căng đầy.
Tựa như bị thứ gì lắp đầy, khi anh hôn cô thật sâu, dùng sức quấn chặt lấy cô, anh mới hiểu được, thì ra thứ lắp đầy tim anh được gọi là hạnh phúc, được gọi là thỏa mãn.
Anh ʍúŧ tai cô, đột nhiên hỏi: “Hộ tịch chuẩn bị xong chưa?”
Tim Lôi Đình run lên… Cô gật đầu, gọi điện thoại cho anh cô.
Trước cửa cục dân chính, Lôi Tuấn đã chờ sẵn ở đó.
Hoa Thiếu Kiền nắm tay Lôi Đình thật chặt, tựa như sợ cô chạy mất.
Bọn họ đi về phía Lôi Tuấn ở đối diện.
Lôi Tuấn không nói gì, cũng không hỏi gì. Trực tiếp giao hộ tịch cho Lôi Đình.
“Anh… Em sắp kết hôn rồi! Anh cũng không hỏi em nghĩ kỹ chưa sao? Em gái anh sắp lập gia đình, anh không khẩn trương sao? Lỡ như em gả sai người thì sao? Anh không khảo nghiệm em rể tương lai của anh sao?” Lôi Đình nũng nịu với Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn nhìn cô, chợt cười lên. Anh ta lại nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Hoa Thiếu Kiền cũng nhìn Lôi Tuấn.
Hai người đàn ông nhìn nhau chốc lát, Lôi Tuấn vỗ vai Hoa Thiếu Kiền: “Chăm sóc em ấy thật tốt.”
Tim Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt bị lấp kín.
Trước kia Lôi Tuấn luôn nhìn anh không thuận mắt, gây phiền toái cho anh, lại không nghĩ rằng, khi anh ta gả em gái lại dễ nói chuyện như vậy, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, thật sự tín nhiệm anh ta thế sao?
Lôi Đình cầm hộ tịch, nắm tay Hoa Thiếu Kiền đi vào Cục dân chính.
Đi vào sảnh, thấy Lăng Vi và Diệp Đình cũng ở đây.
Lăng Vi nhìn Hoa Thiếu Kiền, rồi nhìn Lôi Đình, vui mừng cười lên: “Chúc mừng hai người.”
Hoa Thiếu Kiền thản nhiên gật đầu với cô, Lôi Đình đi tới ôm Lăng Vi: “Chị dâu, cảm ơn chị.”
Không có chị khích lệ, em sẽ không quyết định nhanh như vậy.
Lăng Vi vỗ lưng cô, rầu rĩ vì gả em gái bỗng nhiên tập kích.
Cô nắm tay Lôi Đình, vỗ lại vỗ: “Hai người phải sống tốt.”
Lời này của cô chọc cười Lôi Đình: “Chị dâu, sao cảm thấy chị giống như muốn gả con gái, ha ha ——”
“Không phải chứ…” Lăng Vi cũng bật cười, hai người cười một cách hồn nhiên.
Ba người đàn ông bên cạnh: “…”
Làm phụ nữ vui vẻ, thật ra khó khăn lắm…
Phải nhìn xem bạn có biết cách làm sao chọc cười cô ấy không…
Hoa Thiếu Kiền tranh thủ từng giây từng phút!
Kéo Lôi Đình đi điền đơn cùng anh.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Lôi Đình giống như đang nằm mơ.
Cô đây là đã kết hôn rồi?
Nhưng đường sau này phải đi thế nào?
Hình như cô còn chưa nói cho anh biết… đã lĩnh giấy hôn thú.
Cô quên nói cho anh, cô sắp phải đi Ekul thực hiện nhiêm vụ nguy hiểm nhất, đó chính là tìm được chị em của dì Khanh.
Mặc dù anh Đình kiên quyết phản đối cô đi làm nhiệm vụ này.
Nhưng cô đã sớm quyết định đi ra ngoài một chuyến. Cô rất muốn đi ra ngoài giải sầu.
Tuy nhiệm vụ này trong mắt người khác là nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng đối với cô mà nói, là con đường duy nhất có thể giải sầu!
Bất kể cô có gả cho Hoa Thiếu Kiền hay không, cô cũng quyết định phải đi chuyến này.
Điền đơn xong, Lôi Đình chậm chạp không ký tên.
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm đầu 乃út cô, đột nhiên khẩn trương. Tròng mắt đen nhìn chăm chú đầu 乃út kia, tựa như muốn dùng ánh mắt ép cô ký tên!
Ký tên ký tên!
Nhưng cô để 乃út xuống.
Hoa Thiếu Kiền ngước mắt nhìn cô, tim đập thình thịch thình thịch!
“Em do dự?”
Hô hấp anh chậm lại.
Lôi Đình nắm tay anh, kéo anh ra ngoài. Hai người đứng trong gió rét.
Lôi Đình đón gió, ngửa đầu nhìn vào mắt anh, nói: “Em sắp đi Ekul một chuyến, nơi đó chiến loạn không ngừng. Em nghĩ… hay là chờ em trở lại rồi ký tên.”
Hoa Thiếu Kiền hỏi cô: “Em phải đi thật sao?”
Lôi Đình kiên định nói: “Em và anh Đình, dù sao cũng phải có một người đi. Anh Đình đi, chị dâu nhất định phải đi theo. Bây giờ chị dâu đang mang tahi, đừng nói đi Ekul, rời khỏi thành phố Giang cũng cực kỳ nguy hiểm.”
Hoa Thiếu Kiền không hỏi nữa, anh nói: “Anh đi cùng em. Chúng ta lĩnh chứng, đi Ekul hưởng tuần trăng mật!”
Lôi Đình nhìn anh chằm chằm, đột nhiên dở khóc dở cười, người đàn ông này nha… Thật khiến cô mê đắm! Anh thật sự làm cô quyết một lòng yêu anh!
Thật ra cô muốn dò xét ý anh.
Cũng không phải cô nhất định phải đi Ekul, cũng không phải anh Đình không thể đi.
Cô khó chịu trong lòng, muốn tìm chỗ phát tiết! Cô biế… hôm nay ђàภђ ђạ anh quá nhiều, cô không đành lòng dày vò anh nữa, mỉm cười với anh, ngọt ngào hôn mặt anh: “Được, vậy hai chúng ta cùng đi Ekul hưởng tuần trăng mật!”
Hoa Thiếu Kiền đưa tay ôm cô, hôn bá đạo, giống như dùng hết sức lực toàn thân anh.
Lôi Đình lập tức say mê trong cảm xúc mạnh mẽ của anh… sao cô có thể yêu anh như vậy? Trong lòng tràn đầy ngọt ngào… Hoàn toàn không có khổ sở, nụ hôn của anh chính là liều thuốc tốt nhất của cô!
Cô vươn tay ôm chặt cổ anh, hôn anh.
Hoa Thiếu Kiền bỗng nhiên hừ một tiếng, cười: “Em đừng động…”
Kôi Đình hiểu… Hình như anh bị cô khiêu khích thức tỉnh rồi.
Cô dựa vào иgự¢ anh cười lên, hơi thở Hoa Thiếu Kiền rối loạn, ôm chặt cô bình phục: “Vợ… Vợ… Thâи áι…”
Lôi Đình vẫn cười, lại nghe anh nói: “Sắp phải đổi xưng hô rồi, làm quen trước.”
“Ha ha ha ha ——” Lôi Đình cười to, Hoa Thiếu Kiền này thật là!
“Đi, chồng mời em đi kết hôn!” Anh kéo cô đi vào Cục dân chính, gần như là áp giải cô ký tên.
Khi chụp hình xong, lĩnh chứng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tựa như lĩnh chứng mới ổn định.
Lôi Đình buồn cười, người đàn ông này… sợ cô chạy bao nhiêu ah? Ngay cả chuyện ở rể cũng nghĩ tới.
Thật ra… Cô cam lòng.
“Vậy bây giờ chúng ta về nhà thu xếp đồ đạc, ngày mai sẽ lên đường!” Có anh đi cùng, cô vô cùng mong đợi chuyến du lịch này!
Hoa Thiếu Kiền lập tức về nhà thu xếp hành lý.
Lôi Đình đi tới tiệm xăm hình… Cô muốn xăm bức tranh của anh lên lưng! Cô muốn anh ở bên cô thời thời khắc khắc, vì trong bức tranh này có linh hồn của anh.
Trong bức tranh này có tâm hồn của anh. Có tình yêu sâu đậm như đại dương mênh ௱ôЛƓ của anh.
Hoa Thiếu Kiền về đến nhà, phóng to giấy hôn thú, đóng khung để trong phòng khách!
Ba mẹ, ông nội và em họ anh nhìn mặt nhau, rối rít cười lên.
Mẹ Hoa che miệng cười, thấp giọng nói với lão gia tử: “Ba. Ba bảo con đi tạo trở ngại cho hai đứa nó, con cũng làm theo lời ba rồi. Hôm đó cô gái ấy thật làm con giật cả mình. Sao con cảm thấy lần đổ dầu vào lửa này hiệu quả ngược rồi? Ba được xem là người tốt… Đáng tiếc, mẹ chồng này bị con dâu tốt mình hận!”
Lão gia tử bĩu môi: “Hận thì hận, con cũng sẽ không thiếu miếng thịt! Con nhìn đi, không phải bây giờ hai đứa nó vô cùng tốt sao? Hôn thú cũng lấy rồi! Nếu con không làm khó, với tính tình mạnh mẽ của cô gái kia, không chừng phải kéo dài tới sang năm, còn chưa chắc sẽ gả vào nhà chúng ta nữa. Tính cách đứa nhỏ này quá kiên trì, không kích thích, cô bé sẽ không dễ dàng nhìn thấu tình cảm của Thiếu Kiền dành cho nó. Ánh mắt Thiếu Kiền cũng không tệ, nó thích cô gái này, quả thật có lý do của nó.”
“Haiz…” Mẹ Hoa thở dài: “Đáng tiếc, sau này mẹ chồng ác độc này khó xử rồi. Hơn nữa hai đứa đi Ekul… nguy hiểm bao nhiêu? Ba yên tâm thật sao?”
Lão gia tử không để bụng: “Bản lĩnh của cô gái kia, cũng không phải con có thể tưởng tượng được. Cô gái kia rất lợi hại. Hơn nữa, Thiếu Kiền nhà chúng ta cũng không phải kẻ vô dụng! Nói không chừng khi hai đứa trở về, chúng ta còn có hai đứa cháu. Ha ha ha ——”
Biên giới Ekul, Lôi Đình cải trang cho Hoa Thiếu Kiền như một tên du côn, cô lại ăn mặc như em gái to con.
Cô níu lấy cổ áo Hoa Thiếu Kiền: “Con chúng ta sẽ theo họ em thật sao?”
Côn đồ Hoa Thiếu Kiền ngậm điếu thuốc: “phù ——”, anh thổi khói lên mặt cô: “Tùy em. Em vui, gia liền vui.”
Lôi Đình nhai kẹo cao su, bĩu môi: “Chờ tâm tình bà đây tốt sẽ sinh một cặp sinh đôi như chị dâu! Nếu không mang thai được, bà đây sinh một đứa con trai trước, lại sinh một đứa con gái, sau đó cho tên tiểu tử thúi kia theo họ em! Ừm… con gái có thể theo họ anh, còn con trai theo họ em.”
Hoa Thiếu Kiền ném tàn thuốc trong chân, lấy chân nghiền nát, ôm cô vào trong иgự¢: “Muốn một cặp? Vậy còn không mau làm việc.”
Nói xong liền mạnh mẽ ôm cô vào trong xe.
Trong xe Jeep ướƭ áƭ. Một lát sau, hơi nóng trong xe phủ lên cửa sổ, tay cô in lên cửa kính, tạo ra dấu tay dính đầy mồ hôi.
Cô ngồi trên đùi anh, anh hôn sâu hình xăm trên lưng cô… Cô gái này quá khó điều khiển, nhưng anh rốt cuộc đi theo bước chân cô, cũng cố gắng đi trước đầu cô, che mưa che gió cho cô.
Anh nguyện ý dùng thân thể mình ngăn cản gió lạnh cho cô, anh nguyện ý dùng tất cả của mình đổi lấy sự bình an và vui vẻ cho cô.
Hoa Thiếu Kiền xưa nay không biết, thì ra tình yêu có thể làm người ta điên cuồng.
Yêu sâu đậm hay nông cạn không liên quan tới thời gian yêu nhau.
Yêu là một thứ thần kỳ làm người ta mê muội, hãm sâu vào trong đó, lại không cách nào tự kiềm chế.
“Mục tiêu xuất hiện. Trạng thái phòng ngự!”
Lăng Vi dựa vào Diệp Đình cười cười, hai người này… Đúng là một đôi oan gia vui vẻ!
Lúc này, Long Diệc Hân đột nhiên gọi tới: “Tiểu Vi, mau tới nhà kho!”
“Sao rồi?”
Lăng Vi vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Long Diệc hân vội vàng hét lên: “Động cơ của chúng ta đã bị trộm quyền sáng chế.”
“Cái gì?” Lăng Vi cảm thấy như bị sét đánh!
...
Chẳng lẽ là do người của mình làm? Người có thể làm rò rỉ thông số kỹ thuật của động cơ... chắc chắn phải là người quen thuộc với công nghệ cốt lõi của cô!
Bởi vì, chồng cô đã sắp xếp không biết bao nhiêu vệ sỹ ngầm bảo vệ ở xung quanh, còn có hệ thống chống trộm. Nên gần như không thể nào bị trộm được.
Lăng Vi đi tới kho hàng lớn, mấy sư phụ đang kinh hoảng thất thố, lần này bọn họ đều tham gia vào việc phát triển động cơ.
Tổng cộng chỉ có mấy người bọn họ biết thông số kỹ thuật cụ thể mà thôi, bây giờ ai cũng đều có hiềm nghi.
Vẻ mặt của sư phụ Dương Danh Lý tràn đầy lửa giận!
Bốn vị sư phụ khác đều do ông ấy giới thiệu tới, nhân phẩm đều vô cùng đáng tin! Bây giờ thông số kỹ thuật bị rò rỉ ra ngoài, Lăng tiểu thư lại đang mang thai hơn bốn tháng!
Hơn nữa...
Nghiêm trọng hơn là, đây chính là thành quả lao động trí óc của Lăng Vi! Cô phải dựa vào việc sản xuất động cơ này để hồi sinh Long Đằng!
Bây giờ, tất cả đều đã hóa thành bọt nước...
Sư phụ Dương Danh Lý đau lòng ôm đầu!
Nhìn tất cả mọi người trong kho hàng một lần.
Ngoài bốn sư phụ ra... người biết công nghệ cốt lõi, còn có Long Diệc Hân, còn có lão Lâm.
Nhân phẩm của mỗi một người đều cực kỳ chính trực!
Nếu nói bọn họ cầm thành quả lao động sáng tạo của mình đi bán lấy tiền, sư phụ Dương cũng không có cách nào tin tưởng!
Còn chưa nói đến chuyện, lúc trước Lăng Vi đã cho bọn họ một khoản thù lao lớn, ngay cả phần trăm doanh số bán xe, cô cũng chia cho bọn họ.
Trên thực tế, bọn họ cũng không thiếu tiền...
Không cần thiết phải bán trộm cái bằng sáng chế này, để kiếm đống tiền lẻ đó...
Bởi vì, lấy tính cách của Lăng Vi mà nói, sau khi nghiên cứu động cơ thành công, Long Đằng đươc mở lại, bọn họ đều sẽ trở thành công thần lớn nhất! Lăng Vi tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ, nhất định có thể hồi báo phong phú cho bọn họ, thậm chí nhất định sẽ cho bọn họ cổ phần của Long Đằng.
Sau khi dòng xe mới được đưa ra thị trường, đồng nghĩa với việc bọn họ đều là cổ đông!
Ai lại ngu đến mức vậy? Không muốn tự danh chính ngôn thuận nắm được lợi ích, mà lựa chọn làm kẻ phản đồ, cầm mấy đồng tiền lẻ đó?
Càng nghĩ... càng cảm thấy kỳ qoặc.
Lăng Vi tự nhiên cũng nghĩ đến những chuyện này... trước khi tới đây, cô đã nhờ đội quân ngầm hỗ trợ điều tra...
Cô tín nhiệm mỗi một người trong bọn họ! Cô tuyệt đối không tin là có bất kỳ người nào trong kho hàng này bất nghĩa với cô!
Chẳng qua là, trái tim của cô... rất đau ——
“Mọi người đã cực khổ rồi, trong khoảng thời gian gần đây, thành quả của chúng ta đã hiện ra rõ rệt. Đây đều là công lao của mọi người, cho dù động cơ của chúng ta đã bị người ta ςướק quyền đăng ký bằng sáng chế, tôi cũng sẽ không bạc đãi mọi người.”
Lăng Vi lấy quyển chi phiếu ra, viết cho mỗi người tờ chi phiếu năm trăm ngàn.
Trong kho hàng, tất cả mọi người đều không đưa tay ra...
Lăng Vi cực kỳ khó chịu.
Trái tim… vừa đau… lại vừa như xoắn lại! Vừa đau… lại vừa trướng!
Khó chịu... đến tột cùng!
“Vi Vi, cháu làm gì vậy...” Sư phụ Dương và bốn vị sư phụ khác trố mắt nhìn nhau.
Đột nhiên, tầm mắt của sư phụ Dương rơi vào trên mặt Lâm lão gia...
Lăng Vi đang đưa chi phiếu cho ông ấy.
Dương Danh Lý đang hoài nghi Lâm lão gia, trước đó bọn họ đã ở cùng nhau ba tháng, vẫn luôn sống yên ổn với nhau, sao ông ấy lại là người đầu tiên xảy ra chuyện?
Không phải là ông ấy hoài nghi nhân phẩm của Lâm lão gia, mà là...
Vẻ mặt của Lâm lão gia hoảng hốt, nói không chừng lúc mắc bệnh đã nói lỡ miệng gì đó?
Hơn nữa, trong nhà Lâm lão gia có hai bệnh nhân, là người thiếu tiền nhất...
Mặc dù nhân phẩm của Lâm lão gia đặc biệt tốt, nhưng ai có thể bảo đảm lúc ông ta mắc bệnh... Có thể...
...
Mấy sư phụ khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm lão gia, Lâm lão gia thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chất vấn nhìn mình, ông ấy giận đến nỗi đỏ ngầu hai mắt! Đỉnh đầu bốc khói!
Lâm lão gia giận đến nỗi môi run lẩy bẩy!
Lăng Vi nhanh chóng nắm lấy tay của ông: “Ông Lâm, ông đừng suy nghĩ lung tung, cháu không nghĩ như vậy đâu! Ông là ông cháu, cháu tin tưởng ông chắc chắn đã cố gắng hết sức để giúp cháu. Cháu không nghi ngờ bất kỳ một ai đang đứng ở chỗ này, xin mọi người đừng nên suy đoán nghi ngờ lẫn nhau! Chắc chắn trong này có hiểu lầm! Cháu nhất định sẽ điều tra rõ, xin mọi người hãy tin tưởng cháu!”
Lâm lão gia vẫn tức đến phát run.
“Ông ơi —— “
“Lâm lão gia—— “
Sắc mặt của Lâm lão gia cực kỳ không tốt, ông ấy đột nhiên che иgự¢! Giống như lên cơn đau tim!
Lâm lão gia không thở nổi, cả khuôn mặt đều giận đến tím bầm ——
“Ông ơi!” Lăng Vi vội vàng tìm thuốc cho ông ấy.
“Ông ơi, ngàn vạn lần ông đừng xảy ra chuyện gì!”
“Trong túi ông ấy có thuốc trợ tim! Mau lấy nhanh——” Sư phụ Dương lập tức xông lên tìm thuốc cho ông ấy.
Cả đám người đều quen thuộc với ông ấy: “Lọ thuốc ở túi trái!”
Quả nhiên là ở chỗ này!
Cho Lâm lão gia uống thuốc, vội vàng đưa đến bệnh viện ——
Lăng Vi đặc biệt trịnh trọng đưa ra quan điểm của mình: “Mỗi một người trong các ông đều là ân nhân của cháu, cháu tin tưởng tất cả mọi người! Mọi người không cần phải nghi ngờ lẫn nhau! Cháu nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng!”
Lăng Vi thật sự rất đau lòng, thành quả nghiên cứu bị trộm, các sư phụ lại nghi ngờ lẫn nhau...
Đây là bao nhiêu vết dao đâm vào trái tim cô!
Lăng Vi đau lòng ôm đầu, khó có thể diễn tả sự ủy khuất bằng lời...
Cô đều coi mỗi một người ở đây là người thân, mấy vị sư phụ kia, anh Diệc Hân, ông Lâm, mỗi một người đều giống như người thân của cô...
Lăng Vi thật sự rất muốn khóc òa lên!
Bát cứ một bí mật nào bị rò rỉ đều có thể khiến cô ốm nặng!
Hy vọng nhưng hiểu lầm này sẽ nhanh chóng được hóa giải.
Đưa Lâm lão gia đến bệnh viện, người nhà Lâm gia đều rất đau khổ, cũng may là uống thuốc kịp thời, nên không xảy ra vấn đề quá lớn, chỉ phải nghỉ ngơi cho khỏe, rồi sẽ từ từ tốt lên.
“Xin lỗi...” Lăng Vi trịnh trọng xin lỗi người nhà Lâm gia: “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng sớm điều tra ra vấn đề, thật xin lỗi, xin mọi người hãy chăm sóc thật tốt cho ông ấy, tôi chắc chắn sẽ mau chóng điều tra ra chân tướng sự thật!”
Đi ra khỏi bệnh viện, Long Diệc Hân vẫn luôn ở bên cạnh cô, sợ cô xảy ra chuyện.
Lúc xuống tầng, Lâm Nhất Kiệt vừa vặn chạy tới.
“Ông tôi thế nào rồi?”
Lăng Vi khổ sở nói: “Thật xin lỗi... tình hình của ông ấy bây giờ không được tốt cho lắm, khổ cực cậu chăm sóc cho ông ấy, tôi sẽ cố gắng điều tra ra chân tướng càng sớm càng tốt.”
Lâm Nhất Kiệt không trách móc cô: “Chị Vi, chị đừng khổ sở, cũng không cần phải nói xin lỗi, thanh giả tự thanh, em tin tưởng chỗ này chắc chắn có hiểu lầm!”
Lăng Vi cực kỳ cảm động.
“Chị Vi, bây giờ chị đang mang thai, chị mau trở về nhà nghỉ ngơi đi, đừng nên quá thương tâm, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết.”
Lăng Vi gật đầu.
Lâm Nhất Kiệt nói: “Em đi lên tầng xem trước đây, chị đừng quá lo lắng, em cũng sẽ hỗ trợ điều tra. Em muốn xem xem, rốt cuộc kẻ thành công ςướק lấy thành quả của mọi người là thần thánh phương nào!” Anh ta là phóng viên, cũng có không ít phương pháp.
Lăng Vi cảm kích gật đầu.
Ra khỏi cổng bệnh viện.
Cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô không muốn để cảm xúc lên xuống quá thất thường ảnh hưởng tới đại bảo nhị bảo, nhưng đau đớn trong lòng kia...
Quay cuồng… mãnh liệ… dâng trào! Giống như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ! Đâm thẳng vào иgự¢ của cô!
Lăng Vi đứng ở trên đường chính, nhìn người đến người đi.
Cô như nhìn thấy đám người bằng giấy, lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt cô...
Trái tim cô… rất đau, không thể nào đè nén được nỗi đau trong lòng kia.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao MG màu đen chạy nhanh đến ——
Chiếc xe thể thao màu đen, đỗ ở cổng bệnh viện, cô thấy cửa xe mở ra, người bên trong mở cửa, bước chân dài xuống.
Anh xuống xe, đôi mắt phượng tinh tường sắc bén mà thâm trầm.
Anh bước từ trên xe xuống, tầm mắt nhanh chóng khóa ở trên mặt cô, nâng chân dài, bước nhanh đi về phía cô.
Khuôn mặt tuấn tú cao lãnh của anh, nghiêm túc dị thường, ánh mắt của anh nhìn cô, tràn đầy đau lòng.
Lăng Vi nhìn thấy anh, nước mắt ủy khuất như đê vỡ ra: “Chồng...”
Diệp Đình đưa tay, ôm thật chặt cô vào trong иgự¢: “Không sao, chồng ở đây. “
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc