Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 178

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thiếu Kiền nháy mắt đỏ lên, anh cũng không phải có ý kia...
Chỉ thấy cô, thật sự “lạch bạch” chạy tới phòng để đồ, cầm một bộ áo ngủ đi ra, vậy mà là kiểu nam? Còn giặt rồi?
Cô như hiến vật quý, giơ lên trước mặt anh: “Em chuẩn bị hết cho anh rồi!”
Ý đó là… Cô đã chuẩn bị trước, lúc nào cũng hoan nghênh anh tới đây đổi áo ngủ. Hơn nữa, chắc chắc... Anh sớm hay muộn cũng một ngày có thể sử dụng tới.
“Oanh ——” Hoa Thiếu Kiền cảm giác một dòng nhiệt lưu đảo quanh cơ thể!
“Tiểu Đình...” Em như vậy, anh sẽ mất lý trí!
Lôi Đình “lạch bạch” chạy tới: “Mau thay mau thay!” Cô hưng trí bừng bừng đẩy anh vào phòng tắm: “Bộ áo ngủ này em rất thích, cực kỳ hợp với anh.”
Hoa Thiếu Kiền ngồi bên thành bồn tắm, ngón tay vẽ loạn lên thành sứ trắng, anh hít sâu, không biết tiếp theo nên làm thế nào? Anh nên thay quần áo, ở lại đây? Hay là, thừa dịp bây giờ còn lý trí, mau chạy đi?
Anh và cô vừa mới xác định quan hệ yêu đương, mới hai ngày!
Mới, hai, ngày...
Anh nếu không đi, anh sợ anh không kiềm chế nổi bản thân. Nếu anh không kiềm chế nổi mình, không phải rất khinh bạc con gái nhà người ta sao?
Anh đứng lên, buông áo ngủ xuống, vừa định mở cửa, đã nghe ngoài truyền đến tiếng nhạc, là cô mở ra TV, cô thay quần áo mặc ở nhà, là một bộ áo lông màu trắng cánh dơi, nhìn càng thêm thon gầy.
Cô ngồi trên sô pha, dưới chiếc váy bảy phân lộ ra đôi chân trắng nõn gác lên trên bàn trà, không có chút hình tượng nào cầm điều khiển chuyển kênh.
Cô chuyển sang kênh giải trí, có một ca sĩ đang hát, cô cầm lấy trái nho trên bàn, cắn một miếng, cô cắn như vậy... Không phải hái một quả xuống bỏ vào trong miệng, mà là... Trực tiếp đem một chùm nho nhấc lên cắn quả dưới cùng.
Hoa Thiếu Kiền hít sâu, hầu kết di chuyển, lại ngồi trở lại thành bồn tắm.
Anh ngàn vạn lần đã nghĩ đến người vợ tương lai của mình, hẳn là một người tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền lành, thông minh hiếu học, có tài hoa, xấu hổ nội liễm các thứ.
Lại không ngờ đến lúc chân chính kết giao lại là một người thẳng thắn sáng sủa, không câu nệ tiểu tiết như vậy.
Tính các anh và cô khác xa nhau, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đời này sẽ cùng một người như vậy trở thành vợ chồng. Anh đứng lên, tay đút vào túi quần, ở trong phòng tắm đi qua đi lại.
Cực kỳ buồn, bực!
Hai người tính cách khác biệt như vậy, thật sự có thể ở bên nhau cả đời sao?
Nhưng thật sự rất thích cô.
Thích điên cuồng!
Anh cảm giác như mình sắp bị nhân cách phân liệt, cái loại cảm giác này rất khó nói, thật giống như... Ai cũng biết anh túc có độc, lại cố tình... Nhịn không được tới gần, hơn nữa còn nghiện!
Hoa Thiếu Kiền nâng tay đỡ trán.
Chợt nghe cô đột nhiên gọi anh một tiếng: “Hoa Thiếu Kiền, anh làm gì thế? Ngồi WC à?”
Thanh âm thanh thúy nháy mắt đánh tan giãy dụa trong lòng anh ——
A... Anh chính là thích cô bé này đấy, có cách nào đâu?
Anh thay áo ngủ...
Bên ngoài, trong TV, một nam ca sĩ đang hát: “Má lúm đồng tiền lông mi cong cong là ký hiệu đẹp nhất của em, anh mỗi ngày không ngủ được nhớ nụ cười của người. Em không biết em quan trọng với anh nhường nào đâu, có em cuộc sống này viên mãn.”
Mỗi người đều là một nửa hình cung, hai người yêu nhau sẽ tạo thành một hình tròn. Nhưng, có người tạo thành hình tròn, có người lại tạo ra hình méo mó.
Chỉ có một số ít mới có thể tạo thành một hình tròn đầy đủ, tròn trịa.
Hoa Thiếu Kiền cảm giác, anh đã tìm được nửa hình cung giúp anh tạo thành hình tròn hoàn chỉnh kia rồi.
Lôi Đình nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn anh, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đẹp trai quá... Mua... Thật sự rất hợp với anh.”
Mặt Hoa Thiếu Kiền nháy mắt đỏ bừng.
Nhìn thấy anh quẫn bách đến mức cả cổ cả tai đều đỏ bừng, Lôi Đình cảm thấy thật thích, ha ha ha... Vì sao lại có cảm giác thành tựu khi điều giáo thành công một tên phúc hắc muộn tao như vậy?
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý cười của cô. Anh đi tới, ngồi bên cạnh cô.
Đột nhiên dán sát lỗ tai cô hỏi: “Nghĩ gì mà cười như thế?”
Hô hấp ấm áp của anh phả lên mặt, Lôi Đình lập tức mặt đỏ tim đập, người này... Thật sự là siêu cấp muộn tao!
Lôi Đình cười “Hì hì”, nhích lại gần bên anh.
Cô ôm cánh tay anh, đầu dựa lên vai anh nói: “Em nghĩ... Đến khi nào mình mới cưa đổ anh.”
Thân mình Hoa Thiếu Kiền cứng đờ, Lôi Đình lập tức cảm nhận được nhiệt độ cánh tay anh truyền tới. Anh nghiêm túc ngồi thẳng lên, cố ý nói: “Cái gì gọi là cưa đổ?”
Lôi Đình giương mắt nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chằm cô.
Lôi Đình mím môi cười, cô ghé sát tai anh giải thích nói: “Cưa đổ... Chính là...”
Cô đột nhiên lại không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, thấy anh còn nghiêm túc thỉnh giáo, Lôi Đình đột nhiên giảo hoạt cười: “Em làm mẫu cho anh.”
Cô vén tóc ngồi khóa trên đùi anh, hai tay khoác lên vai anh thượng, dùng sức đẩy anh tới chỗ dựa trên sô pha. Nhưng, không đẩy được...
Con ngươi Hoa Thiếu Kiền “bừng bừng” nổi lửa.
Cô lại dùng lực, vẫn không đẩy được. Cô bĩu môi, cố ý cọ lên đùi anh.
Trong mắt anh càng ngày càng nhiều ẩn nhẫn. Môi cô lại cố ý cọ mặt anh.
Anh không động đậy, nhẫn nhịn đến nổi gân xanh, có chút vất vả.
Lôi Đình lại đẩy anh, anh giống một ngọn núi, ngồi đặc biệt vững chắc. Đẩy thế nào cũng đẩy không ngã. Cô một ngụm cắn lên hầu kết anh!
Hôm nay không hạ thuốc cho anh, anh không biết sự lợi hại của cô, hừ...
Hoa Thiếu Kiền nhắm mắt, cảm tưởng mình sắp xong rồi.
Ngọn núi trong lòng sắp đổ...
Lôi Đình đặt tay lên иgự¢ anh, đẩy về sau, cười hì hì: “Làm mẫu gặp chút trở ngại... Làm sao bây giờ?”
Hầu kết anh không ngừng lăn lộn, lông mi thật dài run rẩy, chậm rãi mở to mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh càng ngày càng trầm, ánh mắt luôn luôn lãnh trầm minh duệ hoàn toàn bị lửa nóng, hiển nhiên đã nhẫn tới cực hạn!
Lôi Đình đùa dai khiến anh tức giận! Thật muốn cho cô một bài học!
Lôi Đình không tim không phổi còn không biết người kia sắp bạo nổ, tay xoa vành tai người ta, không muốn sống nói: “Tai anh thật đẹp, a? Sao lại đỏ hết lên thế này?”
Vừa nói, vừa dùng cánh tay đẩy anh! Giận —— anh cố ý, chính là không để cho cô đẩy, Lôi Đình bĩu môi: “Không chơi nữa!”
Vừa muốn từ trên đùi anh xuống dưới, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên nói: “Quy tắc không phải như thế.”
Lôi Đình hơi kinh ngạc, nâng mắt nhìn thẳng anh, đột nhiên cảm giác được tay anh đang đặt lên lưng cô.
Thanh âm trầm thấp dễ nghe của anh ở bên tai cô nói: “Em biết vì sao em đẩy anh không ngã không? Bởi vì em chọn sai chỗ rồi.”
Mặt Lôi Đình đã đỏ bừng, lại càng muốn không phục nói: “Hẳn là đổi đến trên giường đi?”
Hoa Thiếu Kiền hô hấp đều nóng rực, anh duỗi chân, lập tức đem cô bế đứng lên: “Đúng vậy.”
“A ——” Lôi Đình lập tức ôm cổ anh, hai chân theo bản năng quấn lấy thắt lưng anh.
Anh ôm cô lên giường, lập tức áp đảo, chóp mũi anh dán sát cô, thanh âm nặng nề nói: “Lúc này mới gọi là cưa đổ.”
Mặt Lôi Đình cười đến đỏ bừng, đôi mắt mang theo men say ௱ôЛƓ lung nhìn anh. Thân thể anh dán sát vào cô. Trong TV còn đang tiếp tục tiếng ca nỉ non ở bên tai: “Má lúm đồng tiền lông mi thật dài, mê người khó cưỡng, ta thả chậm bước đi, cảm giác như là uống rượu.
Cuối cùng cũng tìm được, tâm linh tương thông thật tốt biết bao, cả đời ấm áp yên bình bên nhau, anh mãi mãi yêu em đến già...”
Lôi Đình cắn môi.
Rõ ràng cô là người đi câu dẫn người ta mà, sao lại bị lật ngược tình thế? Cô không phục đột nhiên xoay người áp anh xuống, hai chân cô khóa trên lưng anh, tay kéo cổ áo anh: “Bao nhiêu năm công phu của chị đây cũng không phải là luyện không! Đã nói không chơi nữa là không chơi nữa!”
Cô trên cao nhìn xuống nhìn anh, đắc ý cực kỳ, nhanh như vậy đã chiếm thượng phong.
Hoa Thiếu Kiền cũng không phải thích chịu ngược, bộ dạng anh thân cao chân dài cao thủ vật lộn, hơi dùng một chút lực, lại áp cô xuống: “Anh đây nhiều năm vật lộn như vậy, cũng không phải luyện không. Lần này không thể để em làm chủ!”
Lôi Đình cắn răng, muốn đẩy ngã anh, nhưng làm thế nào cũng không xuất được khí lực. Anh hai tay hai chân cuốn lấy cô.
Lưng cô kề sát giường, hai tay nhỏ bé bị anh kéo đến sau lưng anh, giữ chặt thắt lưng cô.
Sức nặng của hai người bọn họ đều đặt ở tay cô, cô nhíu mày, cắn môi: “Đau...”
Hoa Thiếu Kiền nháy mắt luống cuống tay chân, lập tức buông cô ra, kéo cô lên.
Lôi Đình đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, dùng sức đẩy ngã anh lên giường: “Hì hì hi, binh bất yếm trá, anh trúng mỹ nhân kế của em rồi.” Nháy mắt, khóa chữ thập khóa chặt lấy anh.
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô, cười cười: “Quả thật là mỹ nhân...”
Lôi Đình vui vẻ cười, tay vỗ vỗ mặt anh. “Đến nha, quấn lấy nhau đi nha nha ——”
Hoa Thiếu Kiền buồn cười nhìn chằm chằm cô, thật ra anh có thể đứng lên, nhưng sợ làm cô bị thương, chỉ có thể chịu nhục tùy ý cô điều diễn...
Lôi Đình quăng cho anh một cái mị nhãn, nhún vai, nâng tay hất tóc trên trán: “Hm... Hôm nay biểu hiện không tồi, chị đây thưởng cho cưng.”
Cô chu môi, cho anh một nụ hôn gió. Đôi mắt hạnh xinh đẹp nháy mắt với anh, giống như lóe quang.
Lý trí gì đó của Hoa Thiếu Kiền đều bay lên trời hết... Bàn tay nóng bừng không tự giác vói vào quần áo cô, nắm lấy thắt lưng cô: “Phần thưởng còn chưa đủ.”
Lôi Đình chấn động, nhưng không phản kháng...
Tay anh một đường hướng lên trên: “Muốn vận động chút không?”
Lôi Đình lập tức ngượng muốn nổ tung! Bởi vì thanh âm của anh rất mị hoặc... Quả thực có thể đòi mạng!
Cô run lên, cầm tay anh. Vẻ mặt của anh lại rất đứng đắn... Không giống có tạp niệm gì.
Cô hừ một tiếng, nghĩ muốn đẩy tay anh ra, anh lại dùng thêm vài phần lực. Lôi Đình nháy mắt có cảm giác bị chỉnh. Cô trước kia ngày nào cũng trêu anh, hiện tại anh muốn tới báo thù sao?
Lôi Đình cố ý hỏi: “Vận động như thế nào? Chạy bộ? Leo núi? Bơi lội? Vật lộn?”
Tay Hoa Thiếu Kiền đột nhiên lại xiết thắt lưng cô, kéo cô xuống: “Cũng có thể là cái khác, càng kịch liệt hơn.”
Con ngươi đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô, Lôi Đình nháy mắt muốn thét chói tai ra tiếng...”Vật lộn đối kháng à?”
Anh bình tĩnh thanh cười: “Chỉ cần ở trên giường, làm gì cũng được.”
Đầu Lôi Đình “ong ong” vang lên!
Hoa Thiếu Kiền hôm nay điên rồi ——
Anh điên rồi! Không biết cô nói câu kia kích thích anh? Cô vừa rồi nói cái gì? Làm cái gì?
Đem một người trầm ổn, nội liễm như anh bức thành như vậy?
Lôi Đình đưa tay sờ trán anh.
“Nóng sao?” Đột nhiên anh hỏi: “Sốt hả?”
Cô gật đầu... sốt cao thì không nhưng hơi ấm.
Cô thu tay, thầm nghĩ... quả nhiên đàn ông không thể tùy tiện trêu chọc.
Một người đàn ông chịu áp lực lâu ngày một khi bùng nổ thật quá đáng sợ. Năng lượng đó tuyệt đối có uy lực như hai quả bom hạt nhân vậy.
Mỗi ngày cô cứ gây chuyện rốt cuộc cũng khiến cho năng lượng nguyên tử trong người anh bùng nổ sao?
Đôi mắt anh như hai ngọn lửa bùng cháy.
Đột nhiên Lôi Đình không dám nói tiếp... tuy rằng cô trêu chọc anh, đùa anh nhưng mà... lúc chơi thật thì hơi ngượng ngùng... nhưng nếu anh không nhịn được cô cũng sẽ không lùi bước.
Rốt cuộc đàn ông đều da mặt dày, bị cô bắt nạt lâu như vậy, rốt cuộc Hoa Thiếu Kiền cũng chiếm được chút thượng phong mồm miệng, anh lại hỏi: “Sao thới khắc mấu chốt lại không dám chơi nữa? Dám ứng chiến không?”
Ánh mắt anh cực kì nguy hiểm.
Gương mặt Lôi Đình đỏ áu, lại không phục: “Hiện tại là em đè anh đấy.”
“Phải không?” Hoa Thiếu Kiền cầm tay cô, kéo cô một cái, chờ tới khi cô dựa vào иgự¢ anh, đốt nhiên anh nghiêng người áp đảo cô.
“Á...” tiếng kêu của cô vô cùng kiều diễm...
Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền như bị kích thích.
Lôi Đình bị anh giữ chặt, không thể động đậy... đột nhiên ủy khuất mếu máo: “Đánh không lại anh... không được sao? Anh đè nặng em thật đau...”
“Bảo bối à, mỹ nhân kế không dùng được đâu……”
Lôi Đình hầm hừ vặn người: “Vậy anh dùng mỹ nam kế giúp em đi... cảm ơn.”
“Ừ, như em mong muốn.” Đột nhiên anh cúi đầu xuongs.
Vốn dĩ định dọa cô thôi, để cô ngoan ngoãn một chút, đừng có kích thích đến anh.
Nhưng mà... nụ hôn này thật ngọt, không nỡ buông ra chút nào.
Cả đầu anh như bị gột rửa, không còn lý trí.
Như muốn hư thoát vậy...
Lôi Đình cảm thấy nụ hôn này của anh không giống trước kia, tuy rằng mãnh liệt nhưng không kiều diễm.
Hôm nay nụ hôn của anh tràn đầy bá đạo, tràn đầy động tình, muốn bùng nổ.
Đột nhiên cô giữ chặt áo mình, Hoa Thiếu Kiền lại một phát xé rách quần áo ngủ, hormone nam tính bộc phát...
……
Hoa Thiếu Kiền ngây ngốc... trời ạ, anh làm thật sao?
Cô gái nhỏ nằm bên cạnh anh ngủ ngọt ngào.
Anh vẫn đang ngây người...
Đời này anh ghét nhất là động thủ trước khi kết hôn, anh ** nó thế mà lại rơi vào trường hợp này.
Hôm nay là ngày nghỉ tết, nếu không phải Cục Dân Chính còn đang nghỉ, anh nhất định kéo cô đi lĩnh chứng.
Anh cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa nãy... nguyên nhân vốn là do anh. Vừa nãy rõ ràng tiểu Đình có ý định bỏ chạy, là anh nhịn không được, lôi kéo ăn cô sạch sẽ……
Anh cúi người, ngón tay lưu luyến sờ mặt cô. Anh vẫn luôn cho rằng tự chủ của anh mạnh biết bao nhiêu, hiện tại xem ra, cũng…… chỉ có như vậy.
Nếu sớm gặp được cô, có lẽ năm mười tám tuổi anh đã phá công rồi. Anh vẫn luôn lãnh đạm là bởi vì vẫn chưa gặp được người có thể đốt lửa anh như cô...
Vì xúc cảm đầu ngón tay anh, Lăng Vi bị ngữa cười cười, sau đó mở mắt ௱ôЛƓ lung nhìn anh.
“Mệt mỏi quá……” âm thanh của cô ngọt ngào mang theo sự lười biếng. Khuôn mặt nhỏ dán lên cơ иgự¢ kiên cố, hôn hôn: “Thâи áι, dáng người anh thật tốt.”
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, nháy mắt lại muốn một lần ữa.
Anh nhẫn nhịn ôm cô, nghiêm túc nói: “Nhân lúc được nghỉ cùng anh vệ nhà gặp ba mẹ anh đi.”
Thân hình Lôi Đình cứng đờ, trái tim không nhịn được kinh hoàng.
Bất cứ cô gái nào nghe thấy lời âu yếm như vậy đều sẽ vui vẻ, thậm chí hưng phấn đúng không?
Về nhà gặp ba mẹ chứng minh anh muốn... mời cô về nhà, sau đó... có thể... muốn chung sống cùng cô chăng?
Anh sẽ chuẩn bị cầu hôn cô sao?
Lăng Vi vui vẻ nhưng cũng rất sợ hãi...anh có ba mẹ nhưng mà cô không có, cô chỉ có một anh trai.
Gia tộc của anh rất giỏi, từ chính trị đến buôn bán đều là nhân trung hào kiệt.
Mà cô nhất định không phải là đối tượng thích hợp.. nhưng mà, dù không để ý đến lợi ích gia tộc thì cũng phải là hiền lương thục đức có tri thức.
Mà cô thì hoàn toàn ngược lại.
Cô không có công việc ổn định, công việc của cô là theo Đình ca vào sinh ra tử.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới gia đình, dòng dõi.
Hôm nay anh nói ra cô mới bỗng nhiên phát hiện... hình như mọi chuyện muốn lệch khỏi quỹ đạo.
“Nghĩ gì thế? Có phải lại tạo áp lực cho mình không?”
Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền cười rộ lên: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, không ai có thể làm khó em.”
Anh nói vô cùng chắc chắn.
Lôi Đình ngước mắt nhìn anh, thấy trong mắt anh đầy kiên nghị, giống như muốn nói cho cô, ai dám nhiều lời anh liền nảy sinh ác độc.
Biểu tình này của anh càng làm cho cô chắc chắn ý tưởng vừa rồi.
Lúc này, Đình ca gọi tới, anh ở bên kia hỏi: “Miệng vết thương khôi phục như thế nào?”
Lôi Đình nhìn chằm chằm Hoa Thiếu Kiền, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, cô biết cô sắp có nhiệm vụ.
Đột nhiên, nghe đầu đây điện thoại bên kia vang lên tiếng chị dâu hỏi: “Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Đình ca ở kia nói với chị dâu: “Cho tiểu Đình……”
Đình ca còn chưa nói xong, đột nhiên chị dâu hầm hừ nói: “Này, anh thật đúng là…… chẳng biết suy nghĩ cho người khác! Cô ấy mới ra viện, thân thể còn chưa khôi phục, nói không chừng Hoa Thiếu Kiền ở chỗ cô ấy……”
Đình ca bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói với điện thoại: “Cứ thế đã, cho em nghỉ một tháng.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
……
Lôi Đình muốn khóc.
Nước mắt thật sự rớt xuống không ngăn được.
Cô không phải là người thích khóc, chắc là tuyến lệ bị đạn khó làm hỏng, mắt hơi xót, nước mắt rơi rào rạt.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, sáng ngày mai liền đến nhà anh sao?” Cô lau lau nước mắt. “Em rất cao hứng, có hơi kích động, trước giờ em chưa được gặp ba mẹ em, lúc này muốn gặp ba mẹ anh nên có hơi khủng hoảng, có chút không biết làm sao, cũng cám ơn anh nguyện ý mang em giới thiệu cho cha mẹ anh, Thiếu Kiền, em muốn xin lỗi anh, em từng điều tra anh. Biết anh chưa bao giờ mang cô gái nào về nhà, em là người đầu tiên nên rất vui.”
Hoa Thiếu Kiền duỗi tay ôm cô, hôn lên khóe mắt đẫm nước mắt của cô: “Em không chỉ là người đầu tiên mà cũng là người cuối cùng.’
Lôi Đình vui vẻ, hôn anh nói: “Thâи áι, cảm ơn anh, em yêu anh.”
Vốn dĩ kế hoạch là buổi sáng ngày hôm sau đến nhà anh gặp ba mẹ anh nhưng mà hai người lại không nỡ xuống giường.
Hoa Thiếu Kiền khinh bỉ chính mình vạn lần, trước kia anh khinh thường nhất dạng người này, hiện tại dạng người này lại là mình……
Hoa Thiếu Kiền anh vậy mà cũng có…… một ngày…… trầm mê.... nữ sắc.
Cả ngày Tiểu Đình nhiệt tình như lửa, thiêu đốt không còn một mảnh như sợ sau này sẽ hối hận.
Chiêu thức ma quỷ này cứ thế thay đổi trên người anh.
Hiện tại anh mới hiểu được..: “tiểu yêu tinh” thì ra là ý này.
Mồng 4 tháng 1, hai người mang theo quà cáp về nhà Hoa Thiếu Kiền, trong lòng Lôi Đình thấp thỏm gọi điện thoại cho Lăng Vi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc