Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 175

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Tuấn trong nháy mắt cứng đờ.
Sau đó, lại thấy cô người phụ nữ bên cạnh anh nhúc nhích.
Người anh ***, không dám lộn xộn, trong chăn đen nhánh, chỉ thấy cô bò tới, đầu nhỏ mềm mại vùi vào anh, cạ anh.
“Vợ?” Đây là muốn làm gì?
Lôi Tuấn kích động run rẩy, cảm nhận được tay nhỏ của cô kéo áo choàng tắm của anh.
“Tiểu Hi?” Giọng anh khó chịu.
Tràn đầy kinh ngạc!
Hai người bọn họ nằm trong chăn, cực kỳ nóng. Anh muốn bùng nổ.
Cô “ừ” một tiếng: “Mau tới đi, em không biết nên làm thế nào.”
“Bùng ——” Lôi Tuấn nổ tung! Muốn hỏi em làm gì. Nhưng anh không hỏi, hốc mắt kích động đỏ lên. Anh trực tiếp vén chăn, đè lên người cô… cường thế ép tới.

“Anh.”
Anh thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Cơm cơm, trứng trứng.”
Giằng co cả một buổi chiều, Lôi Tuấn ăn nhiều hơn dự đoán: “Cơm, rang, trứng…”
Hạ Tiểu Hi đạp anh: “Sau này, anh bảo bà đây làm sao ăn cơm rang trứng trong sáng?”
Lôi Tuấn cười ngây ngô, hạnh phúc đến cả người bay bổng.
“Sau này chồng rang mỗi ngày cho em…”
“Hu hu…”
Hạ Tiểu Hi đi tắm, Lôi Tuấn lại nhận một cú điện thoại.
Lúc Hạ Tiểu Hi đi ra, thấy mặt anh đầy ảm đạm: “Sao thế?”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Chị dâu anh gọi tới nói, cả ngày anh anh không ăn cơm, nhốt mình trong thư phòng…”
“Hả? Xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Tiểu Hi lo lắng.
Lôi Tuấn nói: “Anh phải về xem. Anh trai anh xưa nay chưa từng như vậy.”
“Được!” Hạ Tiểu Hi lập tức thu dọn đồ đạc.
Vừa thu dọn xong, Lăng Vi gửi thư tới, Diệp Đình mở cửa cho cô vào.
Lúc này, Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi mới yên tâm.
Có Lăng Vi, cô luôn có cách.

Trong thư phòng Diệp Đình.
“Chồng…” Lăng Vi đi tới trước bàn làm việc của anh. Cắn môi nhìn anh, dáng vẻ giống như rất sợ anh, không dám đi tới.
Tim Diệp Đình lập tức thắt lại.
Đưa tay về phía cô.
Lúc này Lăng Vi mới dám đi tới, ngồi trên đùi anh.
“Đang nghĩ chuyện của Ngũ ca sao?”
“…” Diệp Đình nói: “Anh đang điều tra, nhưng anh ta giấu quá kỹ, không có tiến triển gì.”
Anh cau mày, mặc dù không nghi ngờ Tiểu Ngũ, nhưng chuyện này quả thật ảnh hưởng anh quá lớn.
Lăng Vi định dời sự chú ý của anh, chuyện điều tra có nhóm ám dạ, sớm muộn cũng có thể tra ra chân tướng.
“Chồng, gần đây em nhận được rất nhiều tin nhắm, làm sao đây? Tất cả đều là mẹ những đứa bé cảm ơn anh quyên tiền cứu con bọn họ. Tài giỏi tốt bụng! Ở thời đại công nghệ cao này vẫn còn có người viết thư, rất thật lòng đấy.”
Lúc này Diệp Đình mới nhớ tới, là lần trước Vi Vi khám ra mang thai, anh quyên góp 50 triệu chữa bệnh cho những phụ nữ mang thai.
Jason cảm thấy Vi Vi sẽ thích mấy tin này, liền giữ lại địa chỉ hội quỹ từ thiện Đỉnh Phong, dùng danh nghĩa của Lăng Vi và Diệp Đình quyên tiền.
Quả nhiên, cô được khích lệ rất nhiều.
“Đi, em dẫn anh đi xem.” Lăng Vi kéo tay anh đi tới phòng hoa.
Bây giờ, cô thường xuyên ở đây vẽ vời, cắm hoa.
Căn phòng này rất sáng, vàng nhạt, hồng nhạt, lam nhạt.
Diệp Đình cũng cảm thấy rất thoải mái, hai người ngồi mặt đối mặt bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Lăng Vi đun trà, mở thư cho anh đọc.
Đọc rất nhiều thư, Diệp Đình cũng được khích lệ!
Lăng Vi thấy mắt anh không còn lạnh nữa, cô uống nửa ly trà, tiếp tục đọc cho anh.
“Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, cảm ơn hai người làm từ thiện. Con tôi là sinh đôi, *** vốn rất mỏng, dễ sảy thai, lại không có tiền chữa trị… Nhưng tôi làm thế nào cũng không nỡ bỏ hai bảo bảo…”
Tròng mắt đen của Diệp Đình sáng lên!
Lăng Vi đang đọc thư, không nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên mừng rỡ mang theo chút khiếp sợ trong mắt anh.
Cô đọc tiếp: “Được tiền quyên góp của anh và phu nhân, cứu ba mẹ con chúng tôi! Thật sự rất cảm ơn hai người, tôi tin thế giới này nhất định có thần thánh đang nhìn, bởi vì người một nhà chúng tôi đều sống lương thiện, nên lúc chúng tôi gian nan đau khổ nhất, anh và phu nhân đột nhiên rơi từ trên trời xuống, giúp đỡ chúng tôi! Muôn phần cảm ơn lòng tốt của anh, hy vọng anh một đời bình an!”
Tim Diệp Đình đập nhanh lên, anh sợ hù dọa Tiểu Vi, tận lực giữ bình tĩnh.
Lăng Vi mở lá thư khác, Diệp Đình đưa tay lấy lá thư vừa rồi, trong thư không viết cách chữa trị, cũng không có địa chỉ. Dấu biểu điện và phong thư biểu thị một huyện thành nhỏ.
Diệp Đình cất phong thư, muốn tìm người mẹ này, hẳn không phải việc khó.
Tâm tình anh bỗng nhiên rất tốt rất tốt, tựa như xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng!
Tựa như tất cả khói mù trong sinh mạng đều tan biến theo gió.
Anh có một người vợ đáng yêu, tương lai còn có bảo bảo đáng yêu. Anh có nhiều anh em như vậy, anh đã có quá nhiều…. nên biết đủ…
Đối với chuyện của Tiểu Ngũ, anh dần bình thường trở lại, mặc kệ chân tướng thế nào, anh đều có thể tiếp nhận.
Diệp Đình nhìn chằm chằm Lăng Vi, nhếch môi cười, vươn tay ôm cô.
Lăng Vi ngồi trên đùi anh, anh hôn cổ cô, tâm tình bỗng tốt lên.
Cô cũng cười vui vẻ: “Chồng, em kể truyện cười cho anh nha.”
“Ừ.” Diệp Đình vừa hôn rái tai cô vừa gật đầu.
Lăng Vi hỏi anh: “Muốn nghe truyện dài hay ngắn?”
Diệp Đình nói: “Ngắn.”
Lăng Vi hắng giọng: “Có một con muỗi, bay bay bay, bay bay bay, bẹp —— bị đập ૮ɦếƭ.”
Diệp Đình muốn phối hợp với cô cười lên, nhưng thật sự quá… nhạt.
Lăng Vi nói tiếp: “Còn một truyện dài, bay bay bay, bay bay bay, bay bay bay…” Cô một mực bay bay bay… bay đến một phút.
Diệp Đình hỏi cô: “Sau đó thì sao?”
Cô cực kỳ nghiêm túc nói: “Bẹp —— bị đập ૮ɦếƭ.”
Diệp Đình trong nháy mắt cảm thấy bất lực, truyện cười này… Rất, nhạt, có, được, không?
Đột nhiên bị truyện cười nhạt của cô chọc cười, bởi vì quá nhạt… không có cái nào nhạt hơn cái này.
Anh phục sát đất.
Lăng Vi thấy anh cười, lập tức tranh công: “Em lợi hại không?”
“Lợi hại.” Một tuyển thủ kể truyện cười nhạt…
Lăng Vi nói: “Vậy em kể tiếp!”
Diệp Đình hôn cô, chặn miệng cô lại, miệng trừ nói chuyện, thật ra còn có tác dụng khác…

Trong khách sạn, Hạ Tiểu Hi còn đang buồn rầu.
Nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Tối mai Tập đoàn Đỉnh Phong họp thường niên rồi, chúng ta về đi. Tiểu Vi và Diệp Đình nhất định vô cùng bận rộn.”
“Ừ…”
Hạ Tiểu Hi lại hỏi anh: “Chúng ta đến bệnh viện không? Hoa Thiếu Kiền ở đó, hay là đừng đi làm kỳ đà cản mũi đúng không?”
Lôi Tuấn nâng mặt cô: “Rốt cuộc thông minh một lần.”
Hứ, chê bai như vậy là có ý gì? Hừ ——
“Trong ba ngày, không được phép chạm vào em!”
Kết quả, trên trực thăng, lại bị ăn một lần… Hu hu hu… Đàn ông không thể ăn chay, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, sau đó liền thôi rồi.
Trong phòng bệnh sang trọng.
Lôi Tuấn xoay đủ tư thế trong *** Hoa Thiếu Kiền. Bây giờ cô cực kỳ khó chịu… Ngồi lâu tư thế nào cũng đau.
Hoa Thiếu Kiền canh đúng giờ bôi thuốc cho cô, phục vụ cô uống nước, uống thuốc, ăn cơm.
Lôi Đình muốn cào tường…
Thuốc Quân Dương mang tới rất tốt, vết thương đều kết vảy, ngứa ngứa, muốn lột vảy ra!
“Ngứa quá…”
Cô trở mình trong *** anh.
Hoa Thiếu Kiền luôn tự khống chế tốt, gân xanh cũng nhảy.
Lôi Đình xoay xoay xoay, cả người Hoa Thiếu Kiền cứng đờ, môi mím lại thành một đường, sắc mặt căng thẳng. Anh ôm cô, tay vịn eo cô, mặc cho cô *** anh.
Anh đang khó chịu, đột nhiên thấy cô chu miệng.
“Hừ ——”
Cũng không biết cô chợt nghĩ tới điều gì… Tức giận!
Cô ngồi đối diện anh, mặt đối mặt.
Mặt đầy nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.
Cô nhíu chặt chân mày, hỏi anh: “Em tốt hay là chị dâu tốt?”
Biểu tình Hoa Thiếu Kiền hơi tức giận, anh cau mày nhìn cô, vô cùng kiên định nói: “Đương nhiên là em tốt.”
“Thật?” Lôi Đình nở gan nở ruột.
Cô cho là… anh sẽ xoắn xuýt một hồi, dù sao trước kia từng thích…
“A… Thật xin lỗi, em hỏi vậy, cũng không có ý gì khác… Chỉ muốn biết trong lòng anh nghĩ thế nào…”
Hoa Thiếu Kiền có thể hiểu được, lưng cô ngứa ngáy khó chịu, tim khô, rất bình thường.
Anh đưa tay, nắm chặt tay mềm nhỏ của cô, gương mặt tuấn tú kề sát tai cô, giọng dễ nghe: “Em tốt nhất. Em vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, luôn cười với anh.”
Lôi Đình bĩu môi… chỉ vì thế?
Cô cũng không phải ôn nhu với mọi người nha, hơn nữa, chị dâu cô cũng không phải không ôn nhu, không hay cười… Chẳng qua, anh không phải người chị ấy thích.
Hoa Thiếu Kiền đưa tay P0'p miệng cô: “Có thể treo chai dầu rồi.”
Anh vươn tay ôm cô, nhẹ nhàng hôn nói bên tai cô: “Đừng nghĩ lung tung, bắt đầu từ hôm nay, anh là của một mình em, trước kia còn trẻ lông bông. Vừa rồi là anh chọc cười em, anh thích em, đương nhiên cảm thấy em tốt nhất. Em rất thẳng thắn, không tâm cơ, lại thông minh xinh đẹp. Ở trong mắt anh, em tốt ở mọi mặt.”
Lôi Đình cười nói: “Đánh rắm cũng thơm phải không?”
Hoa Thiếu Kiền cười quái đản, tính cách sảng khoái này… Quả thật làm anh yêu thích.
Anh cực kỳ kiên định gật đầu: “Đúng!”
Lôi Đình kích động nhìn anh, hay tay nắm chặt tay anh, rất dùng sức!
Cô cắn môi nhìn anh, khẽ cau mày. Hoa Thiếu Kiền nhìn dáng vẻ của cô… Mắt nóng lên, biểu tình kia của cô thật dụ người khác phạm tội…
Đột nhiên ——
Lôi Đình đánh rắm!
Cô kéo chặt tay anh, không cho anh đi. Miệng ê ê a a n0ói: “Mấy ngày nay em tiêu hóa không tốt! Em bị thương, đi đứng không tiện, em cũng không thể ngửi một mình! Có chỗ tốt, phải chia sẻ cùng mọi người, không phải sao?”
Hoa Thiếu Kiền nghẹn họng, nhịn đến mức gân xanh nhảy ra.
Sở trường của Lôi Đình là cào ngứa anh…
“Phốc ——” Hoa Thiếu Kiền phá hỏng việc lớn…
Mẹ nó… Mùi này… rau hẹ trứng gà…
Anh nhanh chóng ôm cô, xông thẳng vào phòng vệ sinh, mùi trong phòng vệ sinh còn “thơm” hơn bên ngoài…
Hoa Thiếu Kiền muốn điên rồi, lập tức rửa mặt, rửa tay, cầm khăn lông lau mặt cho cô. Lôi Đình ngồi trên bồn rửa tay, mặt đầy biểu tình em phạm sai lầm nhìn anh: “Anh không cần em, phải không?”
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ai nói?”
Lôi Đình cười toét miệng: “Anh vẫn thích em sao?”
“Nói nhảm!” Hoa Thiếu Kiền tiếp tục lau mặt cho cô: “Người ăn ngũ cốc*, đánh rắm, đi vệ sinh, không phải rất bình thường sao… Em cũng không phải thần tiên.”
(*) Ngũ cốc: Cây lương thực như lúc, kê, mạch, đậu.
Lôi Đình cảm động sắp khóc: “Kiền Kiền, anh thật tốt…” Cô đưa tay ôm anh thật chặt, cực kỳ ôn nhu… Hôn môi anh: “Em thật sự yêu anh, làm sao đây?”
Tim Hoa Thiếu Kiền phát run, chịu đánh rắm, đổi lấy một tình yêu, cũng không tệ lắm. Không lỗ!
Đột nhiên ——
“Chi…”
“Lôi Đình!” Hoa Thiếu Kiền nổi điên…
Từ xưa tới nay, có lẽ đây là lần đầu tiên bị đánh rắm xông tới choáng váng…
“Ha ha ha ——” Lôi Đình cười một cách hồn nhiên, cô vùi mặt vào hõm vai anh: “Mau ôm em đi… Em đảm bảo mấy ngày nay không ăn trứng gà và rau hẹ nữa!”
Chiều này, trong phòng bệnh…
Mùi kia… Hoa Thiếu Kiền mở tất cả cửa sổ, đút hai viên thuốc ruột cho cô, Lôi Đình rốt cuộc khá hơn một chút.
Lôi Đình yêu cầu đổi phòng bệnh, khi đổi phòng, mấy y tá đi vào biểu tình kỳ lạ nhìn nhau…
Biểu tình “Dữ tợn” đổi phòng đơn sang trọng hơn cho cô.
Sang phòng mới, rốt cuộc không thúi nữa, Lôi Đình cũng thay đồng phục bệnh nhân. Đột nhiên cảm thấy rất mất thể diện, nước mắt lả chả nhìn anh: “Chắc chắn anh không thích em. Ngày đầu tiên yêu đương… lại là lịch sử đen!”
Hoa Thiếu Kiền giơ tay xoa khóe mắt cô: “Ngốc, không phải anh đã nói sao? Anh thích em, em đánh rắm cũng thơm.”
Lôi Đình như con thuyền nhỏ, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.
“Sao nói khóc liền khóc vậy?” Tính tình này cũng quá thẳng rồi, buồn cười liền cười, muốn khóc liền khóc. Không hề che giấu.
Lôi Đình đưa tay ôm anh: “Sau này em nhất định không xông anh nữa, em cho anh đánh rắm trước.”
“Không nói chuyện này.” Hoa Thiếu Kiền giơ tay vuốt tóc cô: “Anh lấy nước lau người cho em, em không thể tắm, như vậy đi ngủ rất khó chịu”
“Ừ, cảm ơn anh.” Lôi Đình lau sạch nước mắt như con mèo.
Hoa Thiếu Kiền đi lấy một thau nước nóng. Lại đi khóa cửa.
Cô *** áo ra, nhỏ giọng nói: “Anh lau giúp em, cánh tay em đau, không làm gì được.”
Hoa Thiếu Kiền quay đầu, từ từ đi tới.
Anh cầm khăn lông, ngón tay run rẩy lau cho cô, trong lòng mặc niệm như hòa thượng niệm kinh, nhưng, không có tác dụng…
Ánh mắt anh nóng bỏng, muốn không nhìn, lại không nhịn được. Đột nhiên nghe Lôi Đình hỏi anh: “Có phải anh kích động không?”
“Hửm?” Anh ngước mắt nhìn cô chăm chú, Lôi Đình vô cùng nghiêm túc hỏi: “Bình thường anh kích động thì làm thế nào?”
Mặt Hoa Thiếu Kiền đỏ rần, đỏ đến tận cổ.
Lôi Đình chợt cười một cách hồn nhiên, câu hỏi này của cô đủ ngốc.
Cô kề sát anh: “Bạn gái cũng có rồi, nhất định không để cho anh chịu đựng.”
Cô hôn môi anh, từ từ dựa vào *** anh. Trán Hoa Thiếu Kiền toát mồ hôi, đột nhiên cảm giác được tay cô chui vào trong áo anh.

Trong phòng vệ sinh, hai tay Hoa Thiếu Kiền chống bồn rửa tay, tóc ướt sũng, cả người đều là nước. Vừa tắm xong, giảm chút nóng bức trong người. Cô bị thương, sao nhẫn tâm dày vò cô.
Nha đầu này thật sự có thể đòi mạng anh!
Ngọt cũng là cô, khổ cũng là cô, nếm các mùi vị, vẫn thích…
Anh thua trong tay cô.
Hoa Thiếu Kiền sống đến nay, sao có thể tin tưởng, anh cũng có một ngày như vậy!
Anh ngay cả mùi đánh rắm của phụ nữ cũng không ruồng bỏ… Mẹ nó, mình tiện đến mức này rồi? Anh híp mắt, nhìn chằm chằm mình trong gương, đẹp trai trẻ trung, càng lộ vẻ đàn ông.
Anh mặc áo choàng tắm đi ra, mắt Lôi Đình nhìn anh chằm chằm.
Anh vểnh môi cười. Thật thích biểu tình này của cô, răng nhỏ cắn môi, mắt sáng rực như vàng lóe sáng.
“Aiya! Lưu manh ——” Lôi Đình che mặt, nhìn anh qua kẽ tay.
Mắt hí vừa mong đợi vừa xấu hổ.
Cô cắn môi hỏi: “Ngày mai Đỉnh Phong họp thường niên, anh phải đi về sao?” Anh là quản lý cấp cao của Laroe, lần họp thường niên này, phàm là quản lý cấp cao thuộc Tập đoàn Đỉnh Phong đều được mời, năm nay sẽ cực kỳ long trọng.
Dưới ánh nhìn sáng rực soi mói của cô, Hoa Thiếu Kiền bình tĩnh đi tới cô: “Anh không về, ở cùng em.”
Trong lòng Lôi Đình ngọt ngào, cười rực rỡ: “Em có thể về cùng anh. Anh đi họp thường niên có thể phát triển mạng lưới giao thiệp của anh, có chỗ tốt.”
Anh đưa tay xoa tóc cô: “Có em là đủ rồi, anh không cần nhiều người chú ý anh.”
Anh ngồi xuống cạnh cô, hơi thở đàn ông làm say lòng người. Toàn thân Lôi Đình nổi lên lửa nóng! Anh đang nói gì? Có cô là đủ rồi, thật buồn nôn nha… Nhưng mà, thích quá, quả nhiên bị cô nhìn thấu! Tên im lìm này, gì mà cao ngạo lạnh lùng chứ? Gì mà không gần người khác chứ? Nhìn cô *** như vậy, người ta xấu hổ đó…
Lôi Đình vểnh môi cười, trong lòng ngọt ngào, ngọt đến nổi bọt…
“Nghĩ gì vậy? Cười đẹp như thế?” Hoa Thiếu Kiền ôm cô, anh có thể cảm nhận được tim người phụ nữ trong *** tăng tốc.
Cô nhìn anh chằm chằm, hô hấp nóng bỏng.
Cô cắn môi, lầm bầm: “Em đang nghĩ sao anh có thể nói ra những lời này?”
Anh hắng giọng, loại bỏ quẫn bách, giọng dễ nghe: “Đến lúc bôi thuốc cho em rồi.”
“À…” Lôi Đình xoay qua chỗ khác, *** sơ mi, lộ lưng ra. Anh nói: “Thuốc của Quân Dương thật lợi hại, tất cả vết thương đều kín miệng. Những vết thương này của em, hai ba ngày là có thể lành.”
Lôi Đình quay đầu cười với anh.
Cười có thâm ý khác… Giống như nói cho anh, hai ba ngày sau, có lẽ anh phải tiếp chiêu nha…
Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt bị cô làm chấn động, ngón tay anh run run, anh là đàn ông! Ánh mắt này, anh sẽ không chịu nổi….
Ngón tay Hoa Thiếu Kiền vuốt ve lưng cô, trong lòng vạn lần không hiểu, tại sao lại bị tiểu yêu tinh này hàng phục rồi chứ?

Tết nguyên đán, Đỉnh Phong Quốc Tế họp thường niên.
Trên quảng trường nổi danh nhất thế kỷ, đèn như ban ngày. Phòng khách trong khách sạn Đế Hào xa hoa bậc nhất, tân khách tụ tập. Các quản lý cấp cao của chi nhánh công ty Đỉnh Phong Quốc Tế mặc trang phục hoa lệ, cười nói chúc mừng năm mới.
Hôm nay, truyền thông được mời đều là anh cả trong giới giải trí.
Máy quay phim, máy chụp hình liên tục lóe lên, hoa mắt người khác.
Lôi Tuấn bưng một dĩa trái cây cho Hạ Tiểu Hi, mặt nha đầu đầy u oán trợn mắt nhìn anh, lúc nhận lấy dĩa trái cây, mới thoáng trấn an tiểu tâm linh bị tổn thương của cô.
Lăng Vi hỏi cô: “Sao thế? Tại sao không vui?”
Hạ Tiểu Hi chu miệng, nhỏ giọng lầm bầm: “Đều tại Lôi Tuấn… Mình rốt cuộc hiểu rõ lời cậu nói trước đó rồi, mấy bộ phim kia đều gạt người! Cái gì dùng sức, nhanh lên, thật ép người! Anh em muốn đánh bay bà, còn phải dùng sức? Vậy không phải mình lên trời luôn sao? Còn có gì mà nhanh lên, trời ạ…. Mình không kêu được, Lôi Tuấn là động cơ lâu dài, tần số vượt bậc, nhanh hơn nữa là bà cũng có thể va chạm sinh nhiệt, đánh lửa rồi!”
“Phốc ——” Lăng Vi nhướng mày nhìn cô, chớp chớp mắt: “Cậu và Lôi Tuấn? Hai người…”
“A!” Hạ Tiểu Hi che mặt, hình như… không cẩn thận tiết lộ bí mật quan trọng rồi…
Mặt Lăng Vi đầy biểu tình “Mình cũng biết là vậy”, vô cùng đồng tình nhìn cô: “Đàn ông không thể tùy tiện khai trai, không phải mình đã nói với cậu sao? Haiz ——” Cô lắc đầu than thở: “Không nghe người già nói, thua thiệt ở trước mặt!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc