Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 17

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi thẹn quá hóa giận, thật sự muốn tức ૮ɦếƭ!
Chưa từng thấy người như vậy: “Anh không thể kéo tôi sao? Tôi cũng đứng vững rồi, sao anh buông tay?”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy dí dỏm. Anh nhìn cô một hồi, buồn cười nói: “Tôi kéo em thì không thể trò vui như vậy. Tại sao phải kéo em?”
Lăng Vi nhắm mắt, hít thở sâu.
Không cần để ý anh!
Trái tim thiếu hụt, không nói ra đạo lý.
Lăng Vi nhặt giấy vẽ. Đứng dậy đi lên lầu, lúc đi ngang anh, hung ác đạp anh một cước.
“A ——” Diệp Đình đen mặt.
Lăng Vi liếc anh cười nhạt: “Ha, biểu tình rất thích hợp, chị thưởng cưng.” Móc ra hai đồng xu vỗ lên mặt anh, nói xong, lại đạp một cước: “Trò vui tiếp tục!”
Sau đó chạy lên lầu, đóng cửa lại. Muốn đùa giỡn tôi? Ha ha…
Diệp Đình nhíu chặt mày, giật giật đầu ngón chân hơi tê, quả thực buồn cười.
Đây là một cô gái có thù phải trả, anh suýt chút nữa quên mất.
Lúc này, Vương quản gia đi tới, khom người chào Diệp Đình: “Tiên sinh, tối qua phòng Lăng tiểu thư mở đèn tới nửa đêm. Có thể cô ấy không quen ở, cần chuẩn bị phòng khác cho cô ấy không?”Diệp Đình liếc mặt ông, lãnh đạm nói: “Cô ấy có thói quen này, không cần chuẩn bị thêm.”
Vương quản gia liền gật đầu, bày tỏ đã hiểu, Diệp Đình lại nói: “Đổi đèn phòng cô ấy thành cái mờ hơn. Chỉ có chút ánh sáng là được rồi.”
“Dạ, tiên sinh.”
Lăng Vi chạy lên lầu.
Cô không về phòng ngủ, mà tới phòng vẽ.
Vừa mở cửa phòng vẽ, liền thấy một người đản ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đang cao ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm tranh của cô.
Nghe tiếng mở cửa, anh ta nghiêng đầu, thái độ khinh thường quan sát cô.
Thấy cô đi vào. Người đàn ông kia lạnh giọng hừ một tiếng: “Một nha đầu chưa dứt sữa cũng phải làm phiền bổn đại gia đích thân ra tay! Đến đây, nể mặt A Đình, tôi phá lệ nhận cô làm học trò. Có thể bái tôi làm thầy là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô!”
Có bệnh à?
Lăng Vi liếc anh ta, người này không biết xấu hổ đến cảnh giới nhất định rồi!
Người đàn ông kia liếc cô, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Hồi lâu mới hất cằm, P0'p mũi nhìn cô: “Chẳng lẽ Diệp Đình còn chưa kịp nói cho cô thực lực của bổn đại gia?”
Nói xong, anh ta đi tới bên tường, lấy một bức tranh của Lăng Vi xuống, khinh thường nhìn lướt qua: “Quá câu nệ hình thức!” Tổn thương cô, tiện tay ném tranh của cô ra sau.
“Cạch ——” Khung tranh rớt xuống đất, bể.Lăng Vi kinh ngạc ngẩn người, thấy anh ta thuốc màu màu xám tro, tạt lên tường!
Lại một ống tre!
Trong chốc lát, cả mặt tường bị tạt thành đủ màu sắc…
Tóc Lăng Vi sắp dựng đứng!
Đây không phải thầy, đây là một tên điên!
Người này trên phun dưới nhảy, lúc đứng băng ghét, lúc leo bàn. Ước chừng hai mươi mấy phút, làm cả phòng lộn xộn.
Trên tường, dưới đất, rèm cửa sổ, quần áo, tóc, trên mặt anh ta đều là thuốc màu!
Lăng Vi muốn xông tới P0'p ૮ɦếƭ anh ta, nhưng cô không có.
Cũng không biết tại sao, cô từ đầu đến cuối đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm anh ta quấy rối.
Không nói ra là cảm giác gì, cảm thấy động tác và tác phẩm anh ta giống như có ma lực! Mới bắt đầu chọc giận cô, lại thu hút cô đi thăm dò, tra cứu theo anh ta.
Rốt cuộc, anh ta ngừng lại, anh ta cầm Pu't phác họa chi tiết.
Không bao lâu, anh ta vẽ xong.
Trên mặt tường xuất hiện… Một con sói!
Một con sói cô độc đứng trên núi tuyết đón gió.
Con sói há miệng, lộ ra răng nhọn, ánh mắt nó xanh biếc, chuyên chú, cao ngạo, là máu. Lông nó bị gió thổi dựng lên, tầng tầng lớp lớp, trên lông sói đầy băng tuyết, giống như một chiến sĩ không sợ lạnh!
Phía sau con sói, chỗ xa vô cùng có sáu con sói điên cuồng chạy tới nó, hình ảnh lập tức trở nên sống động!
Lăng Vi trợn to mắt nhìn, bức tranh này nhìn như hỗn loạn, nhưng lại rất có trình tự.
Nhất là đôi mắt xanh biếc và lông sói màu xám tro bị gió thổi, hỗn loạn tinh tế, cảnh giới này… Thật khiến người ta ca ngợi!
Tim Lăng Vi nhảy thình thịch, cô nhìn đến ngây người!
Cô đối với tranh của mình đã vô cùng hài lòng, nhưng người đàn ông này vẽ, tựa như mở ra một cánh cửa cho cô!
Anh mang đến cho cô tầm nhìn mới, lý niệm mới, trí tưởng tượng mới, sức sáng tạo mới!
Người đàn ông tiện tay ném Pu't.
Đi tới trước mặt cô: “Hôm nay là tiết đầu tiên, yêu cầu cô lĩnh hội sói hung tàn, sói đoàn kết, sức chịu đựng của sói, sói cố chấp, còn có sói liều mạng.”
Lăng Vi đứng trước bức tranh kia, không nhúc nhích.
Ánh mắt nhìn chằm chằm đầu sói kia.
Ước chừng nửa giờ.Cô rốt cuộc xê dịch bước chân, nhưng lại đứng bất động.
Lại mười phút trôi qua, cô mới đi tới, đứng đối diện vách tường bên cạnh.
Cô nhìn chằm chằm vách tường cực kỳ lâu, từ từ nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận cái gì, cô đột nhiên mở mắt ra, khom người, lấy hộp thước màu màu nâu, vẩy lên tường.
Người đàn ông kia nhún vai nhìn cô.
Khinh miệt cười lên, cô chọn màu này… Ha, đều là khí tức của bùn, chẳng lẽ cô muốn vẽ một vùng đất badan?
Lăng Vi chú tâm, thuốc màu trong tay vẩy lên tường từng chút từng chút.
Trên vách tường dần thành hình.
Người đàn ông kia từ khinh miệt, đến kinh ngạc, cuối cùng lại tìm một cái ghế ngồi xuống, anh ta nhìn tranh cô không chớp mắt. Tóc gáy dựng đứng từng sợi một.
Hai giờ trôi qua, hai người bọn họ không nói một câu, Lăng Vi nghiêm túc vẽ, người đàn ông lẳng lặng nhìn.
Lăng Vi mệt mỏi gập người, vẻ mặt cô cực kỳ chuyên chú, quá chú tâm vẽ, cuối cùng, khi để Pu't xuống, cô mới phát hiện mình mệt lả.
Cô lau mồ hôi, quay đầu nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vách tường, khẽ nhếch môi, trong đôi mắt màu xanh nhạt tràn đầy khiếp sợ!Trừ khiếp sợ, càng nhiều hơn là kinh diễm*!
(*) Bị vẻ đẹp làm cho kinh sợ.
Đúng, kinh diễm —— anh ta bị bức tranh này kinh diễm!
“Cô quả thật là một thiên tài!”
Lăng Vi quay đầu, nhìn tác phẩm của mình.
Trên vách tường vẽ một con chim ưng oai phong rất sống động! Nó đang giương cánh bay lượn, nó bay thẳng đến bầu trơi mênh ௱o^ЛƓ! Nó đang bay thẳng tới trời cao, nó đang khinh thường bầu trời!
Nhất là đôi mắt con chim ưng, sắc bén, nhạy bén, cô độc đoạn tuyệt, uy nghiêm! Nó áp đảo vạn vật, uy phong lẫm liệt, chiếm lấy thiên hạ, trong mắt đầy ắp coi khinh và tự tin.
Lăng Vi thưởng thức bức tranh của mình, đi tới trước mặt anh ta, học giọng điệu anh ta, nói: “Biết cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên không? Hôm nay cho anh tiết học đầu tiên của đời người, yêu cầu anh lĩnh hội lòng dạ của chim ưng, sức mạnh của của chim ưng, tầm nhìn của chim ưng, ý chí của chim ưng, quan trọng nhất là —— sự cao ngạo của chim ưng!”
Người đàn ông nhếch miệng cười. Rốt cuộc đứng lên, trịnh trọng đưa tay về phía cô: “Jamie. Có thể trở thành bạn cô, là vinh hạnh của tôi.”
Anh ta nói là bạn, mà không phải là thầy.
“Lăng Vi!” Cô đưa tay bắt tay anh ta.
Jamie nhìn cô chằm chằm, nhớ kỹ cái tên này, Lăng Vi!
Trải qua buổi trưa tư duy gió bão, Lăng Vi phát hiện chỗ tốt của vẽ nguệch ngoạc!
Cô vùi mình trong phòng vẽ, dùng Pu't vẽ lớn luyện tập trên giấy.
Lúc xế chiều, trên áo cô, trên tay cô đều là thuốc màu đủ màu sắc…
Cô đi tắm, dì Lưu tới lấy quần áo, thuận đường lấy đi toàn bộ quần áo và áo *** của cô… Vì rất nhiều quần áo đều bị Vương Hân Bình ném xuống lầu.
Lăng Vi từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện không có quần áo. Trong phòng thay đồ chỉ còn lại một cái đầm trắng Lôi Tuấn đưa tới. Váy cổ chữ V… sau lưng hở khoảng tương đối lớn. Nhưng cô không có đồ khác.
Tất cả áo *** đều đem đi giặt, cô chỉ có thể dùng miếng dán *** màu hồng.
Miếng dán *** ôm lấy, *** trắng đẹp dồn lại ở giữa, đường rãnh thật sâu, làm cô tự nhìn cũng cảm thấy xấu hổ.
Không dùng thì đầm đó xuyên thấu, hai điểm hồng trước *** lộ ra vô cùng rõ ràng… Như vậy càng không được.
Thật đòi mạng! Mặc đồ cũng khó khăn vậy sao?
Cô dán hai miếng dán *** lần nữa, hy vọng đường rãnh cạn một chút, nhưng mà… *** cô, quá… quá lớn.
Trên thực tế, theo vóc người người đông phương mà nói… Vóc dáng càng cao, *** càng nhỏ. Cô cao 1m71, hẳn là *** nhỏ mới đúng. Nhưng ai biết sao cô… vóc dáng rất cao, *** lại không nhỏ…
Nói thật, cô không thích chút nào. Lúc mặc đồ, quả thật hơi khó khăn.
Kệ, cứ vậy đi. Cô kéo cổ áo chữ V lên.
Định kéo đến cổ.
Nhưng kéo phía trước lên, phía sau lại lộ quá nhiều.Lăng Vi buồn rầy, sao thiết kế cái áo đầm này phiền phức như vậy?
Trong phòng vẽ, tâm tình Lăng Vi khó mà bình tĩnh. Cô vừa vẽ vừa tính toán làm sao đoạt lại tất cả đồ của cha mẹ cô.
Đầu tiên, cứu chú ra ngoài, chuộc nhà!
Sau đó gây dựng lại công ty.
Tiền!
Cô cần rất nhiều rất nhiều tiền.
Mấy năm gần đây, thật ra cô kiếm không ít tiền, nhưng một phân tiền cũng không còn.
Vì toàn bộ đều dùng để trả nợ “Long Đằng” thiết. Cô vẽ không ít, còn bán bản quyền không ít manga, cộng lại kiếm được hơn 200 vạn.
Haiz… Phải sớm liên lạc công ty trò chơi, tranh thủ bán hai manga. Trả nợ cho công ty hết, cứu chú ra ngoài rồi nói sau.
Tâm tình phiền loạn, Pu't dần hết mực.
Cô hít sâu một hơi, phát hiện nắng chiều bên ngoài chiếu vào.
Không nghĩ tới, ngày qua nhanh như vậy.
Cô để Pu't xuống, đi lên ban công, chăm chú nhìn nắng chiều dần nghiêng về phía Tây, mắt vừa đau vừa nhức.
Chốc lát, suy nghĩ theo gió bay xa…
…Lúc Diệp Đình trở về, cả người mệt mỏi, anh đánh một trận đánh ác liệt, kết quả tốt khiến anh hài lòng.
Đi ngang qua hồ bơi, vô tình thấy một bóng người gầy nhỏ đứng trên ban công.
Cô mặc lụa mỏng màu trắng, dựa vào lan can ban công. Đầm cổ chữ V, lộ ra lưng trần xinh đẹp.
Ánh nắng chiều chiếu lên người cô.
Cô đứng dưới ánh sáng chói chang, giống như mạ vàng.
Tầm mắt cô nhìn một nơi xa.
Anh đứng sau cô, nên Lăng Vi cũng không biết, mình đang ngắm phong cảnh lại trở thành phong cảnh trong mắt người khác…
Diệp Đình dừng chân, đôi mắt tối tăm thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Bóng người cô đơn độc đứng đón gió…
Vẻ mặt tịch mịch dựa vào lan can, đầm dài bay trong gió.
Chẳng qua, người quá gầy, làm người ta thương xót.
*** Diệp Đình vô hình khó chịu, dường như nói ra không được, lại không nuốt trôi. Giống như có luồng ma lực thu hút, chân anh nhẹ nhàng bước lên lầu, đi tới cửa phòng cô.
Gõ cửa.
“Mời vào…”
Nghe tiếng, anh chuyển động chốt cửa, mở cửa ra, anh thấy ánh sáng màu vàng.
Lăng Vi nghiêng đầu, thấy một bóng người cao lớn xuất hiện, người này có gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, có chút lạnh lẽo. Mặt anh dưới ánh sáng màu vàng, giống như thần mặt trời anh tuấn cao ngất.
Hai người đều không nói gì, yên lặng nhìn chăm chú đối phương.
Anh phong thái cao nhã, trời sinh cao quý.
Cô đất sinh hiền tài, dung mạo đặc biệt.
Lăng Vi hờ hững quay đầu: “Không phát hiện anh về…”
Giọng nhu hòa nhỏ nhẹ giống như tơ liễu bồng bềnh, *** *** Diệp Đình. Anh nhuống mày, con cọp nhỏ cả người đầy gai, răng nhọn đó đột nhiên biến thành con mèo nhỏ đã nhổ móng, anh ngược lại không quen.
Vui mừng là tâm tình cô thoải mái, cô đã quên cú ngã buổi sáng.
Hoặc là cô không thù dai, mà vì cô báo thù tại chỗ.
Diệp Đình đi vào trong phòng vẽ, phát hiện trên tường có thêm hai tác phẩm.
Anh đứng trước hai bức hoa một lúc lâu, anh chỉ con sói kia, chắc chắn nói: “Đây là Jamie vẽ.”
Lăng Vi không lên tiếng, kinh ngạc. Diệp Đình thông thạo hội họa?
Diệp Đình từ từ đi tới con chim ưng bên cạnh… Anh nhìn chằm chằm ánh mắt con chim ưng, tập trung tinh thần nhìn cẩn thận.
Lăng Vi thấy anh đứng trước vách tường đó, lại có vẻ khẩn trương. Cô siết chặt quả đấm, vô hình… hy vọng anh có thể tán thưởng.Diệp Đình nhìn cỡ mười mấy phút.
Trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng, cong môi, đánh giá một câu: “Ánh mắt sinh động có hồn nhất.”
Câu này của anh tuyệt đối có thể nói là khen ngợi tối cao trong giới hội họa!
Một bức tranh, có hồn nhất là ánh mắt. Có rất nhiều người sẽ vẽ tĩnh vật, nhưng không vẽ nhân vật. Có người sẽ vẽ nhân vật, nhưng vẽ không ra ánh mắt có hồn.
Mà bức tranh này của Lăng Vi, đôi mắt chim ưng sắc bén, cô độc nhắm thẳng vào lòng người.
Anh đi ra ban công, đứng cạnh cô, nói: “Vẽ rất tốt.”
Lăng Vi cười khẽ, cố ý hỏi: “Anh cũng biết bức chim ưng kia là tôi vẽ?”
Diệp Đình nhướng mi, đôi mắt tối đen nhìn chăm chú vào cô, nói: “Jamie thiếu phần cô độc quyết tuyệt và kiêu ngạo này.”
Lăng Vi cười khanh khách, dường như cô đã xem thường Diệp Đình.
Tim không khỏi đập loạn lên
Lúc này, Diệp Đình lại có khí chất làm lòng người say mê chìm đắm!
Diệp Đình vịn lan can, nói: “Cố Trường Khang vẽ người, có thể mấy năm không điểm con ngươi. Người hỏi kỳ Cố, Cố viết ‘Tứ chi xấu đẹp vốn không liên quan tới cư xử, vẽ người có hồn, ở trong a đổ.’”
Lăng Vi làm sao không biết điển cố này.Cố Trường Khang tức là Cố Khải Chi, họa sĩ nổi tiếng thời Đông Tấn. Có lúc ông vẽ người mấy năm vẫn không điểm ánh mắt. Vì ông cho rằng tứ chi xấu đẹp vốn không liên quan tới sự kỳ diệu, vẽ nhân vật muốn có hồn, tập trung trong mắt. (A đổ là ánh mắt)
Lăng Vi quan sát Diệp Đình lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này vốn có mị lực.
“Ở quen không? Ở một mình nhàm chán không?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô cười khẽ, mắt không gợn sóng: “Khá tốt, quen sống một mình, không cảm thấy có gì…”
“Ha…” Quen sống một mình…
Nói nhẹ nhàng như vậy.
Mười tuổi trở thành cô nhi, thói quen này, quả thật làm người ta đóng cửa lòng.
Anh gật đầu, vẻ mặt cô lạnh hòa vào ánh nắng chiều.
“Còn ghét tôi không?” Anh chợt hỏi.
Lăng Vi bật cười: “Ghét.”
“A… Thật không may mắn. Xem ra sau này tôi phải biểu hiện tốt một chút mới được.”
“…” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, lông mi dài của anh hơi rũ xuống, che kín tia sáng đáy mắt, không thấy rõ ưu tư trong mắt anh.
Gương mặt anh tuấn cao ngạo lộ ra nụ cười, đè nén khí thế lạnh lùng vốn có xuống.
Dưới nắng chiều, gương mặt anh hòa vào trong màu vàng, góc cạnh cũng nhu hòa rất nhiều, nào còn là người đàn ông mạnh mẽ vang dội, kiềm nén lấy đạn, tự vá lại vết thương cho mình.
“Vết đạn bắn lành chưa?” Cô nhàn nhạt hỏi.
“Không có gì đáng ngại.”
Lăng Vi khẽ mỉm cười, gật đầu.
Bầu không khí quỷ dị hòa hợp…
Cảm giác hai người ở chung thật sự kỳ quái, giống như bạn đời mấy chục năm.
Lăng Vi quay đầu nhìn nắng chiều, phong cảnh thật đẹp, làm người ta không đành lòng phá hư.
Có lẽ… cô quá mệt mỏi, không muốn chiến đấu, mới thu hồi gai nhọn trên người.
Đời người, ngã đến đáy cốc, cùng lắm chỉ vậy…
Trong lòng đau xót, ngay cả hô hấp cũng đau.
Càng đáng buồn là, rõ ràng đau đến hít thở không thông, ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười, làm như không có vấn đề.
Diệp Đình dựa vào lan can nhìn cô.Cô rất khôn khéo, bầu không khí cũng rất hòa hợp, nhưng trong lòng anh không thoải mái.
Bởi vì… Ánh mắt của cô gái nhỏ trước mắt ảm đạm, mất đi tia linh hoạt.
Diệp Đình cau chặt mày, không thể nhìn dáng vẻ đau buồn, ý chí sa sút này của cô, anh hận không thể hung hăng K**h th**h cô.
Lúc này, cô mặc đầm trắng, đuôi váy tung bay theo gió. Sợi tóc mềm mại không ngừng tung bay trong gió.
Thiết kế cổ chữ V, hoàn toàn lộ ra rãnh sâu mê người của cô, đẹp mắt khiến người ta phạm tội.
Trước *** trắng như tuyết, đong đưa đến mức anh hoa cả mắt.
Đầy đặn, nóng bỏng!
Diệp Đình nhìn chằm chằm *** cô, tầm mắt nóng bỏng không dời đi. Lăng Vi giơ tay che kín ***, liếc mắt trừng anh.
Anh cười nói: “Cảnh vật tốt đẹp, nên có người thưởng thức. Sờ cũng sờ rồi, che đậy có tác dụng không?”
Cô đỏ mặt, hung hăng trừng anh.
Tâm tư khổ sở lập tức biến mất, cả người mọc đầy gai như nhím.
Diệp Đình hài lòng cười lên, đây mới là dáng vẻ nữ quân nhân siêu cấp vô địch nên có!Anh vẫn thích nhìn vẻ mặt hồng hào của cô.
Diệp Đình nhìn mặt cô, ánh mặt trời xa vời nhuộm đỏ hai gò má cô, làm cho hai gò má cô nổi lên vệt đỏ ửng tươi đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức sinh động khiến người khác phải nhìn chằm chằm.
“Đi ăn cơm.” Anh đi tới cửa, quay đầu nói: “Em thích ăn gì, nói cho nữ đầu bếp, ngàn vạn lần đừng khách sáo.”
Lăng Vi không muốn nói chuyện, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Tôi ăn chay, lại không thể ăn quá cay, còn lại đều được.”
Cô xuống lầu theo anh.
Diệp Đình đi tới cạnh bàn ăn, vô cùng thân sĩ kéo ghế.
Chờ thức ăn bưng ra, Diệp Đình cho rằng mình phải đổi thành sâu rau, sáu món, một canh, không có món mặn nào…
Vì nữ đầu bếp không nghĩ tới anh sẽ về, đã bao nhiêu năm, anh rất ít về dùng cơm, cho dù về, toàn là nửa đêm, ở một lúc liền đi.
“Tiên sinh, tôi đi làm thêm hai món.” Nữ đầu bếp cúi đầu, kính cẩn nói.
“Không cần, hiếm khi ăn chay một lần.”
Lăng Vi cũng nói: “Ngày mai không cần nấu nhiều đồ ăn như vậy. Hai món ngon miệng là được.”
“Dạ, Lăng tiểu thư.” Nữ đầu bếp lập tức gật đầu nói dạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc