Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 169

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình ném điện thoại, xoa trán phát đau, trước kia chưa từng mệt mỏi như vậy. Đầu óc anh xoay vòng… rất mệt mỏi…
Mệt đến mức không thể suy tính.
Từ cảm giác mất mác chưa từng có, đến nội tâm điên cuồng!
Anh nhắm mắt lại, giọng nói của Tiểu Ngũ vang lên trong đầu: “Lão Cửu —— ẩn núp cẩn thận! Kẻ địch xuất hiện, ở hướng chín giờ của cậu.”
Tiểu Ngũ mặc đồ rằn ri, trên mặt bôi từng thuốc màu màu xanh đen, đó là thuốc màu của bộ đội đặc chiến khi tác chiến trong rừng cây, nó có thể phòng con trùng, phòng phản quang, có thể hòa thành một màu cùng với hoàn cảnh chung quanh, đây là ngụy trang khó bại lộ mình.
Năm ấy anh 21 tuổi. Anh và Tiểu Ngũ ẩn núp trong bụi cỏ sâu trong rừng nhiệt đới, bọn họ đã ẩn núp 16 giờ.
Bọn họ bò lổm ngổm dưới đất, không nhúc nhích, tựa như mình chính là một bụi cỏ, chung quanh an tĩnh, nghe được gió thổi cỏ xanh “xào xạc”, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót.
Bất động 16 giờ, thân thể Diệp Đình cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm ống kính, gió thổi xào xạc bên tai, anh nghe được tiếng tim đập của mình.
Thuốc màu trên mặt anh và Tiểu Ngũ có công hiệu phòng côn trùng, nhưng cũng không thể ngăn cản con nhện, con kiến bò tới bò lui trên người bọn họ.
Có mười người xuất hiện ở đối diện, bọn họ chia thành năm tổ, đang cẩn thận đi tới bọn họ, mỗi người đều cầm S***g dài trong tay, ánh mắt lãnh khốc, biểu tình dữ tợn!
Diệp Đình nhắm vào ống kính —— tiểu đội 10 người của đối phương, anh và Tiểu Ngũ có thể tiêu diệt sạch.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên lại có mười mấy người xuất hiện sau bọn họ!
Tiểu Ngũ cả kinh: “Kỳ quái… sao có thể có nhiều người như vậy? Không phải bên tình báo nói chỉ có 10 người sao?”
Diệp Đình không nói lời nào.
Tiểu Ngũ mở máy truyền tin, thấp giọng báo cáo: “Báo cáo đội trưởng! Tôi và Tiểu Cửu phát hiện kẻ địch có 27 người, giữ nguyên kế hoạch phát động tấn công hay không? Kết thúc.”
Trong mấy giây chờ ra lệnh, Diệp Đình tính toán nổ S***g thế nào có thể giảm mức độ nguy hiểm của anh và Tiểu Ngũ đến mức thấp nhất!
Hai người bọn họ đối chiến 27 người… tuyệt đối phải liều mạng!
Kẻ địch đều có S***g trong tay, hơn nữa còn là băng đảng MT lớn kinh khủng nhất tam giác vàng*, có thể nói bọn họ là thứ liều mạng đáng sợ nhất thế giới.
(*) Tam giác vàng: Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanma, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.
Những người này *** không chớp mắt, nằm trong tay bọn họ, tuyệt đối không có cơ hội sống sót!
Diệp Đình nhắm vào vai phải người đi đầu, nhiệm vụ của hai người là bắt sống đám buôn MT này, chứ không phải bắn ૮ɦếƭ bọn họ.
Bởi vì VK đả kích tội phạm nhất không phải bắn ૮ɦếƭ bọn họ, mà là mang bọn họ ra công lý!
Bắt bọn họ khai ra nhiều địa điểm giấu MT hơn, lấy luật pháp làm kinh sợ may túy, còn người bị hại được trong sạch.
Cho nên Diệp Đình nhắm vào vai phải người kia là khiến bọn họ mất đi năng lực chiến đấu, chứ không phải muốn mạng bọn họ.
Tiểu Ngũ và Diệp Đình bày trận chờ lệnh!
Một khi cấp trên hạ lệnh công kích, hai bọn họ thề phải bắt những người này lại, nếu không có người về báo tin, băng đảng lớn nhất chạy trốn, nhiệm vụ của bọn họ coi như thất bại! Bởi vì bọn họ có những đội viên khác đang bao vây hang ổ của trùm buôn MT!
Đội trưởng còn chưa ra lệnh.
Diệp Đình cẩn thận tính toán, toàn bộ 27 người ở trước đều trong phạm vi bắn của bọn họ, bên tai Diệp Đình truyền tới thanh âm khẩn cấp của đội trưởng: “Các điểm phía trước đã vào vị trí, tiến hành theo kế hoạch, đảm bảo an toàn bản thân! Kết thúc!”
“Đùng —— Đùng —— Đùng đùng đùng ——” Diệp Đình và Tiểu Ngũ lập tức nổ sung, phát S***g đầu tiên của Diệp Đình xuyên qua hai người, trong nháy mắt có bảy người bị đả thương mất sức chiến đấu.
“Có mai phục —— mau nằm xuống!”
“Đùng đùng đùng đùng ——” Một chuỗi đạn bắn về phía Diệp Đình và Tiểu Ngũ… Hai người bị bại lộ vị trí, lập tức lăn vào cái hố đã sớm đào xong ở bên cạnh, trên hố là bụi cổ, hoàn toàn che đi bọn họ.
“Đùng đùng —— đùng đùng ——” Lại có bốn người bị bắn.
Kẻ địch trong nháy mắt bị tiêu diệt 11 người.
Trước đó lấy được tình báo tiểu đội của kẻ địch là một tổ 10 người, nên cấp trên phái hai tay S***g thần là bọn họ tới đây phục kích, một khi thuận lợi, lập tức đi tiếp viện!
Nhưng khiến bọn họ bất ngờ là, kẻ địch lại nhiều hơn 17 người!
17 người, nhìn như một số lượng nhỏ, nhưng đối với tay S***g bắn tỉa đã bại lộ vị trí mà nói là đồng nghĩa với cá mặn phơi dưới ánh nắng mặt trời, đồng nghĩ với *** mình sẽ lập tức biến thành cái rỗ bị kẻ địch bắn thủng!
Kẻ địch lại bắn luồng đạn tới, trong nháy mắt bùn đất bay đầy trời ——
“Đánh cho tao! Bắn ૮ɦếƭ hai con heo kia cho tao, không được để bọn chúng chạy!”
Độc Nhãn Long đi sau cùng giơ S***g, biểu tình dữ tợn, hắn cắn răng, không ngừng phun tục.
“Đùng —— đùng ——” Diệp Đình bắn trúng vai phải một người, Tiểu Ngũ bắn trúng bắp đù* một người.
“Mẹ nó, bắn ૮ɦếƭ cho tao ——”
“Đùng đùng đùng ——” Đạn đuổi theo Diệp Đình và Tiểu Ngũ. Đối phương trong nháy mắt mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, 14 người còn lại trở nên điên cuồng! Tiếng chửi rủa xen lẫn tiếng S***g.
Diệp Đình và Tiểu Ngữ xoay người, chuyển chỗ ẩn núp.
“Đùng đùng ——” Diệp Đình, Tiểu Ngũ vừa rút lui vừa nổ S***g: “Đối phương còn lại 12 người!”
“Xông lên cho tao! Bắn ૮ɦếƭ bọn chúng!”
“Đùng đùng đùng…” Tiếng S***g nổ vang lên bên tai.
Bắp đù* Tiểu Ngũ trúng một phát đạn! Đạn quá dày đặc, căn bản không tránh khỏi.
Diệp Đình vừa lăn vừa cầm S***g nhắm ngay vai phải đối phương, người nọ hét thảm ngã xuống, che cánh tay chảy máu thống khổ lăn lộn kêu rên.
Tiểu Ngũ núp sau một cây, mặc kệ đù* chảy máu, bắn S***g hạ một tên buôn MT!

“Kẻ địch còn 10 người.”
“Xông lên —— bao vây bọn chúng!”
“Đùng đùng đùng ——” Mắt đám người buôn MT đỏ ngầu, tức giận giơ S***g, xông tới hai người họ, dùng S***g càn quét.
Xương sườn Tiểu Ngũ lại trúng một phát S***g.
Kẻ địch đến gần, Diệp Đình, Tiểu Ngũ lập tức ném bom bỏ túi ra.
“Ầm ầm ——” Diệp Đình nhào tới cạnh Tiểu Ngũ, kéo cánh tay anh ta, cõng anh ta, nhanh chóng lui về sau.
Sau lưng kêu la thảm thiết.
“Giết, cho, tao ——” Kẻ địch đứng phân tán, hai quả bom trúng ba người. Còn lại bảy người đỏ mắt, điên cuồng truy kích ——
“Đùng đùng ——” Bên tai đều là tiếng đạn xé gió, Diệp Đình tìm chỗ núp: “Tiểu Cửu, đừng để ý tôi, tự cậu chạy đi! Cậu cõng tôi, hai ta đều không chạy thoát!”
“Đùng —— đùng ——” Bên chân đột nhiên nổ vang.
Diệp Đình, Tiểu Ngũ bị bom nổ. Mắt Diệp Đình ứ máu, trước mắt là màu máu mênh ௱ô**, mũi, miệng anh phun ra máu.
“Tiểu Cửu, mau rút lui —— đừng để ý tôi…” Là giọng nói yếu ớt của Tiểu Ngũ…
Chung quanh khói đen cuồn cuộn, trước mắt đầy máu…
Mắt Diệp Đình đỏ ngầu —— nhiệt huyết ***, lấy ra một viên đạn hơi cay, rút S***g lục màu đen, hướng ra sau bắn, dựa vào trí nhớ và phán đoán, bắn trúng hai người.
“Khụ ——” Lại có kẻ địch bị sặc.
“Đùng ——” Tiểu Ngũ nổ S***g.
Kẻ địch còn sót lại ba người!
Mà ba người kia đã đến gần, điên cuồng bắn tới ——
Toàn bộ bắn về phía đầu Diệp Đình —— Tiểu Ngũ đột nhiên hung bạo, ngăn trước người Diệp Đình!
“A ——”
“Ngũ ca! Ngũ ca ——”
“Ngũ ca!”
“Reng ——” Tiếng chuông chói tai của điện thoại kéo Diệp Đình về thực tại, đến ngày anh và Lăng Vi đặt hẹn chụp hình cưới.
Lưu Kinh Lý làm việc ở cửa hàng áo cưới ấp a ấp úng hỏi: “Tiên sinh… Anh và phu nhân…”
Diệp Đình ngắt lời anh ta: “Dời lại sau đi.”
Lưu Kinh Lý nghe tiếng “tút tút tút”, để điện thoại xuống, quay đầu nói với nhân viên: “Nhất định tin đồn là thật…”
Các bài báo trưa nay đều nói Diệp Đình tiên sinh có niềm vui mới, có cả con. Bọn họ vốn không tin lắm, vì trước kia Diệp tiên sinh và phu nhân tới thử áo cưới vô cùng ngọt ngào, tình cảm rất tốt, không hề giống rạn nứt tình cảm… Vậy tại sao đột nhiên có con cùng phụ nữ khác?
Một thợ trang điểm nhíu này, vểnh môi đỏ mọng nói: “Tôi đoán là vì người phụ nữ kia mang thai. Các người nghĩ đi… Diệp tiên sinh và Lăng Vi công bố tin kết hôn cũng hơn nửa năm rồi, Lăng Vi mãi không có thai… Hoặc là không thể mang thai, hoặc là không muốn. Mà chắc chắn Diệp tiên sinh muốn có con. Có người đưa tới cửa, người có thân phận như Diệp tiên sinh muốn kiểu phụ nữ gì không có, nhất định là ai có thai trước, người đó có thể làm chính cung nha!”
Cô ta nói xong, đột nhiên thấy sắc mặt Lâm Nguyệt Kỳ bên cạnh thay đổi. Cô ta huých tay Lâm Nguyệt Kỳ: “Nguyệt Kỳ, cô sao thế? Dáng dấp cô giống Lăng Vi thôi, cũng không phải cô ta, cô đau khổ thay cô ta cái gì?”
Lâm Nguyệt Kỳ tỉnh hôn: “A…” Ngoài miệng cô ta nói không có gì, nhưng trong lòng cực kỳ sảng khoái!
Cô ta tên Lâm Nguyệt Kỳ! Nhưng không ai biết, cô ta còn có một tên khác! Sở Minh Y!
Từ sau khi bị Lục Y Phàm quấn lấy, cuộc sống cô ta liền sống không bằng ૮ɦếƭ… Video dâm uế đó bị tiết lộ, sao cô ta còn sống được?
Hơn nữa Lục Y Phàm thật sự rất đáng sợ, anh ta quấn lấy cô ta như quỷ hồn! Hành hạ cô ta! Khiến cô ta phải lén đến nước gần đó giải phẩu thẫm mỹ toàn thân! Ngay cả lông mi, cọng tóc cũng đổi mới! Từ đầu đến chân, đều dựa theo dáng vẻ Lăng Vi mà sửa một lần, toàn thân không có chỗ nào vốn có! Tiền để dành của cô ta cũng hết sạch, vừa tháo băng, cô ta không thể không đổi tên đổi họ về nước đi làm.
Vào lúc này… Nghe Diệp Đình bỏ Lăng Vi, còn có con với phụ nữ khác, sao cô ta có thể không kích động! Lăng Vi, đồ kỹ nữ thúi! Không phải cô đẹp lắm sao? Cũng có ngày bị bỏ rơi!
Trừ kích động, Sở Minh Y chợt nghĩ ra một cách tốt khác tiếp cận Diệp Đình.
Cô ta H**g phấn siết chặt quả đấm, thì ra… Diệp Đình không thật lòng yêu người phụ nữ nào… Anh chỉ muốn một đứa con!
Ai có thể mang thai đứa con của anh, người đó chính là phu nhân chính thức của anh ——
Hơn nữa dáng dấp bây giờ của cô ta rất giống Lăng Vi, chỉ cần trang điểm sơ là có thể lấy giả đổi thật, nếu có cơ hội tìm người chuốc say Diệp Đình…
Sở Minh Yy bị suy nghĩ này làm cả kinh, tóc cũng dựng đứng lên, bởi vì… Cô ta không chỉ muốn có con của Diệp Đình, mà còn phải… giết con của người phụ nữ ti tiện kia!
Cô ta nghĩ tới những phim cổ đại trên TV, vì tranh giành sủng ái, vì của cải, một vài đàn bà lòng dạ độc ác giết con người khác!
Cô ta siết chặt quả đấm, quyết định tìm cơ hội tiếp cận người phụ nữ kia… từ từ tiến hành kế hoạch!
Một đầu khác, thuộc hạ Sa Khôn ẩn trong bóng tối báo cáo: “Diệp Đình đã mắc câu. A cải trang thành Bạch Lộ đi qua đi lại Diệp gia hai lần, không bị nhận ra. Nội bộ Đỉnh Phong xuất hiện nguy cơ, trước mắt hỗn loạn. Tiệc R*ợ*u tối mai là thời cơ tốt nhất.”
Bộ chỉ huy của Sa Khôn phát lệnh: “Tất cả làm theo kế hoạch. Tiếp tục giám sát hai con chó kia, có động tĩnh lập tức báo cáo.”

Lăng Vi bàn giao thủ tục xong, thầy Dương gọi cho cô: “Tiểu Vi à, tin tốt đây —— động cơ bên chúng ta có thể đặt vào xe rồi, cháu muốn tới xem thử không?”
Lăng Vi vội lái xe đi. Trong nhà kho, Long Diệc Hân cũng ở đây, anh ta đặc biệt để ý động cơ: “Hôm nay làm tiếp thí nghiệm một lần cuối cùng, ngày mai thử hiệu quả tăng tốc của động cơ.”
Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có việc khiến cô hài lòng rồi…
Từ nhà kho đi ra, Long Diệc Hân mời cô cùng ăn cơm. Lúc đi ăn gặp Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền, bốn người gọp lại một bàn ăn chung.

Bên ngoài, thám tử vừa tăng thêm tới giám sát Lăng Vi nóng lòng báo cáo: “Lăng A đi ra ngoài một mình, đang ăn cơm cùng người khác. Chung quanh không có vệ sĩ, xin hành động trước thời hạn?”
Tin tức vừa truyền đi, lập tức nghe tiếng khinh thường: “Cậu là óc heo à? Đừng tự quyết định! Cậu nhìn những vệ sĩ trong tối chung quanh đi? Ai nói cậu không có vệ sĩ?”
“Tút tút…” Điện thoại người này reo, là một tấm hình. Tấm hình này chụp vệ sĩ của Lăng Vi quanh quán ăn!
Có ở trong quán, có gặm bánh mì trong xe, có *** trên đường.
Mà Lăng Vi đang dùng cơm không hề hay biết.
Bữa cơm này Lăng Vi ăn không yên lòng, cực kỳ lo lắng cho Diệp Đình… Không biết anh có kế hoạch gì, cũng không biết ăn trưa hay chưa…
Cô ngậm thức ăn trong miệng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: “Chồng, ăn trưa chưa?”
Diệp Đình không trả lời. Lăng Vi sốt ruột, không ăn hết cơm, xách túi đứng lên, cô vừa đi vừa vẫy tay với mọi người: “Tôi có việc gấp, đi trước.”
Hoa Thiếu Kiền thấy cô đi vội vã, lập tức đứng lên. Anh ta đuổi ra cửa, đón gió rét hỏi cô: “Em còn đi tìm Diệp Đình?”
Lăng Vi quay đầu, sửng sốt.
Hoa Thiếu Kiền nhíu mày, dáng vẻ hận không thể mài thiết thành sắt: “Anh ta cũng có người khác rồi, em còn định ở bên anh ta chịu khổ bao lâu?”
Lăng Vi cười thảm, sao tất cả mọi người đều cho là Diệp Đình Ng*ai t*nh?
Cô lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ…”
Hoa Thiếu Kiền ép tới cô: “Vậy em nói đi, là thế nào? Không phải hai người chuẩn bị chụp hình cưới sao? Sao không chụp nữa? Em có thể đừng ngu vậy không? Nhìn rõ sự thật đi! Diệp Đình chính là tên cặn bã! Anh ta không xứng với em, anh ta căn bản không đáng giá để em yêu anh ta như vậy!”
Lăng Vi không đợi anh ta nói xong, nghiêm mặt cắn răng nghiến lợi nói: “Hoa Thiếu Kiền! Anh không hiểu anh ấy, sự thật không như anh nghĩ! Xin anh đừng lấy hiểu biết của anh đi suy đoán, bôi nhọ anh ấy! Xảy ra chuyện này, người khó chịu nhất, đau khổ nhất chính là Diệp Đình! Anh ấy không nói gì, nhưng trong lòng anh ấy đau khổ bao nhiêu, các người biết sao?”
Lăng Vi khinh thường liếc Hoa Thiếu Kiền, nghĩa chánh ngôn từ nói: “Các người không biết chân tướng, không có tư cách bình luận anh ấy! Diệp Đình là nam tử hán đội trời đạp đất! Anh ấy trung nghĩa với bạn, hết lòng tuân thủ lời hứa! Khoan dung rộng lượng có trách nhiệm! Anh ấy cũng không phụ lòng tôi! Anh ấy là người đàn ông hiểu rõ tôi nhất, đáng giá để tôi yêu nhất trên thế giới này! Tôi tin anh ấy, rất tin, dù người cả thế giới đều chất vấn chửi rủa anh ấy, tôi cũng sẽ không chút hoài nghi anh ấy!”
Cô giơ tay lên, chỉ thiên đối địa: “Lăng Vi tôi đời này chỉ thích một mình Diệp Đình, tôi yêu anh ấy sâu đậm! Tình yêu của tôi dành cho anh ấy tới, ૮ɦếƭ, không, đổi!”
Hoa Thiếu Kiền tức giận sắp chảy máu não rồi: “Em yêu anh ta như vậy, anh ta yêu em sao? Anh ta để ý em sao?”
Đột nhiên “Bốp” một tiếng, Lôi Đình hung hăng cho Hoa Thiếu Kiền một tát.
Hoa Thiếu Kiền trừng cô, Lôi Đình trừng lại: “Không cho phép anh nói chị dâu tôi, không cho phép anh nói anh tôi...”
Hoa Thiếu Kiền sửng sốt, má trái nóng rát phát đau. Anh tức giận trừng Lôi Tuấn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng cô.
Sắc mặt Lôi Đình vô cùng tàn nhẫn: “Anh mới là tên đàn ông xấu xa lòng dạ hẹp hòi.”
Hoa Thiếu Kiền nắm chặt nắm tay, trong mắt đầy lửa giận hừng hực, hiển nhiên cực kì ẩn nhẫn.
Lăng Vi không muốn nói gì, xoay người rời đi, camera sau lưng cô gắt gao nắm chặt biểu tình trên mặt cô.
Lăng Vi muốn điên rồi, gương mặt đỏ bừng, hô hấp khó khăn, ***g *** như muốn nổ tung. Cô muốn chạy lại không dám chạy sợ tổn thương đứa bé. Trên trán cô đều là mồ hôi, cô đi được nửa đường mới đột nhiên nhớ tới xe dừng ở nhà hàng, lòng cô loạn như ma không muốn quay lại lấy xe, may mà gọi được Phong Bạo tới đưa cô về công ty.
Gần nửa ngày này cô nhớ Diệp Đình... phát điên lên.
Cô yêu anh như vậy nhưng mà... lại phải cho toàn thế giới biết bọn họ đã chia tay.
Cách Laroe chừng 200m, cô xuống xe, sợ Diệp Đình chưa ăn cơm liền mua một phần pizza và một ly cafe. Cô đến công ty, mặt đỏ tai hồng, yết hầu căng lên.
Cô đi vào tòa nhà, mặc kệ người khác nhìn cô như thế nào, cô đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, đi thẳng tới văn phòng của Diệp Đình: “Diệp Đình...”
Diệp Đình đang bận tối mắt tối mũi, đột nhiên thấy cô tiến vào. Anh ngước mắt nhìn cô, thấy mắt cô ngấn nước nhào tới: “Ông xã... em yêu anh...”
Đêm Giáng Sinh, các nhà truyền thông lớn, đài truyền hình, ngoại trừ phát ra thông tin “Linh nhi nhiều người biết tới”, thì truyền phát nhiều nhất chính là Lăng Vi đứng giữa trời đất mênh mang, ánh mắt kiên nghị nói: “Diệp Đình là người đàn ông hiểu tôi nhất, đau lòng tôi nhất, đáng giá tôi yêu nhất trên thế giới này! Tôi tin anh ấy, tin vô cùng, dù cả thế giới đều nghi ngờ chửi rủa anh ấy, tôi đều không một lời nghi ngờ anh ấy!”
Cô giơ tay lên trời: “Lăng Vi tôi, kiếp này chỉ ái một người Diệp Đình, yêu vô cùng! Yêu đến ૮ɦếƭ cùng không rời!”
...
Diệp Đình nhìn không biết bao nhiêu lần... cái đầu cứng như đầu gỗ, nháy mắt dâng lên muồn ngàn gió lốc, đêm giáng sinh xem ai có thể bình an?
Anh cười vô cùng khí phách, như thiên thần đứng trên đám mây, anh giơ tay như nâng cả thế giới.
Cùng ngày, tối đêm giáng sinh.
Trang viên đặc biệt náo nhiệt.
Tiểu Tony, Lăng Tiêu, Lăng Trí đều được đón tới, Lôi Tuấn, Lôi Đình, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, Vinh Tứ đều có mặt.
Đại sảnh bữa tiệc, y hương tấn ảnh, hai mươi mấy nhà thiết kế của Laroe vây thành một vòng xung quanh Lăng Vi.
“Ôi quản lý, trước kia hiểu lầm ngài... ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, không cần chấp nhặt chúng tôi...” Hiện tại Lăng Vi đã từ chức, cả bộ phận thiết kế từ chửi bới cô biến thành bắt đầu nịnh bợ cô.
Lăng Vi lạnh nhạt gật đầu, cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ nên tùy tiện bọn họ muốn nói gì thì nói.
“Quản lý, cô đúng là nhà thiết kế tài hoa nhất tôi từng thấy... cô rời khỏi Laroe đúng là tổn thất của công ty.”
Lăng Vi cười cười: “Bên kia có buffer, mời tự nhiên...”
“Hahaha...” Lôi Tuấn ở bên cạnh không nhịn được bật cười... chị dâu nói chuyện sao làm người ta nghẹn họng như thế. Rõ ràng là đuổi người ta mau cút đi, ghét bỏ người ta nói nhiều nhanh đi ăn mà ngậm cái miệng lại…
Hạ Tiểu Hi nhìn ra Lăng Vi không có kiên nhẫn, nhanh chóng chạy tới: “Vi Vi... em có đồ ăn ngon.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc