Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 164

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi nhìn hai người đi ra ngoài, trái tim đập loạn nhịp… lão tiên sinh muốn nói gì với Diệp Đình?
Rõ ràng ông không muốn cô biết…
Cô muốn đi theo nghe một chút nhưng đột nhiên đau bụng, cô vội vàng đi vào WC, lại cảm thấy choáng đầu… cô đứng một lúc, vừa mở mắt ra liền thấy có vết máu.
Lăng Vi sợ tới mức run tay…
“Rõ ràng đã mang thai, sẽ không có kinh nguyệt, nhưng mà… vì sao lại chảy máu?”
Lăng Vi run lên rời khỏi WC.
“Ông xã…” cô hoảng sợ mở cửa liền thấy Diệp Đình đang nói chuyện với lão tiên sinh: “Tiên sinh, cháu ra máu.”
“…” Lão tiên sinh ngập ngừng: “Có nhiều không?”
“Không nhiều lắm…… Một chút thôi.”
“Sao lại ra máu?” Diệp Đình nhíu màu, đau lòng ôm lấy cô: “Không có việc gì, đừng sợ.”
Anh đặt cằm lên trán cô, bàn tay lo lớn xoa tóc cô, muốn cho cô sức mạnh.
Lăng Vi dựa vào иgự¢ anh, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy áo anh.
Lão tiên sinh cau mày hỏi cô: “Là máu đỏ hay máu trắng?”
Lăng Vi yếu ớt nói: “Là máu đỏ…”
Cô nhìn thấy gương mặt lão tiên sinh buông lỏng, sắc mặt không khó coi như ban nãy.
Cô nhẹ nhàng thở ra, lão tiên sinh cẩn thận dặn dò cô: “Máu đỏ thì không sao, nếu máu trắng thì phiền toái rồi. Ta đề nghị hiện tại hai người đến bệnh viện truyền thuốc giữ thai. Lúc trước cháu không ra máu, uống thuốc giữ thai là được, như vậy sẽ không sao… Hiện tại cháu ra máu, là dấu hiệu sinh non, đi truyền thuốc thì hiệu quả hơn.”
“Được ạ.” Lăng Vi nhanh chóng về phòng thay quần áo, Hồ lão tiên sinh nói them: “Trong vòng ba tháng không được vận động kịch liệt, cố gắng không tức giận, tránh khẩn trương. Nằm nhiều, bớt vận động, từ từ bớt việc. Còn có nghiêm cấm cùng phòng.” Nói xong nhìn Diệp Đình, Diệp Đình trịnh trọng gật đầu.
“Mau đi bệnh viện đi.” Hồ lão tiên sinh cũng mặc áo khoác, chuẩn bị về nhà.
Diệp Đình cho người đưa lão tiên sinh về sau đó nhanh chóng đưa Lăng Vi đến bệnh viện.
Vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng làm kiểm trac ho Lăng Vi sau đó đề nghị cô nằm viện.
“Tiên sinh, tình huống hiện tại của phu nhân vô cùng không ổn……” ngoài hành lang, bác sĩ nhỏ giọng nói với đ: “Phu nhân vừa mang thai, hiện tại còn ra máu, đây là dấu hiệu sinh non. Đặc biệt nguy hiểm…… Cần thiết nằm viện giữ thai, trước hết quan sát ba ngày lại nói.”
Diệp Đình lo lắng gật đầu, nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho Lăng Vi.
Bác sĩ và hộ sĩ đều cẩn thận bởi vì sắc mặt BOSS thật sự quá đáng sợ.
Cả hành lang đặc biệt an tĩnh, sợ gây ra động tĩnh chọc BOSS bão nổi, không ai muốn cuốn gói cút đi đâu……
Vào phòng bệnh, y tá phụ khoa tới truyền thuốc cho Lăng Vi, y tá này ở bệnh viện nổi danh “Liễu một châm”.
Chính là cô ấy chỉ cần một lần ghim, từ trước đến nay chưa hề trượt.
Người khác không dám làm chỉ mình cô ấy dám.
Mạch máu Lăng Vi mỏng vô cùng, không dễ bắt. Cô ấy vỗ vỗ, không dể làm, nhất là Diệp Boss ở bên cạnh như hổ rình mồi, cả trán đều là mồ hôi.
Ánh mắt kia Diệp BOSS rõ ràng đang cảnh cáo nếu cô dám làm bà xã tôi đau thử xem?
Nhưng mà, ghim kim…… sao lại không đau. Một kim đâm không tốt, còn phải đâm kim khác, anh cứ nhìn chằm chằm cô ấy như vậy… là ai cũng sẽ khẩn trương mà.
Lăng Vi thấy y tá do dự, vì bớt đi một lần đâm kim, cô cắn môi nói với Diệp Đình: “Ông xã, anh có buồn vệ sinh không, đi vào WC đi.”
Phụt.. y tá không nhịn được… suýt chút nữa đi chọc luôn vào tay cô.
Diệp Đình đen mặt, sao lại nói vậy cơ chứ....
Lăng Vi cười cười lấy cớ....
Sau đó nói: “Em khát...”
Diệp Đình thấy cô bĩu môi nhìn mình, trong lòng cảm thấy buồn cười... cô muốn anh đi vào wx chuẩn bị nước uống cho cô sao?
Lăng Vi cũng ngất mất thôi....
Não cô bị điên nên mới nói vào wc, nói muốn uống nước...
Diệp Đình đừng lên, ánh mắt cảnh cáo nhìn Y tá sau đó mới ra ngoài rót nước cho cô.
Thật ra Jayson cũng tới nhưng bảo Jayson đi rót nước Diệp Đình lại không yên tâm, nhỡ may nước nóng thì cô phải làm sao bây giờ?
Diệp Đình ra ngoài một lúc, Y tá mới thở phào một hơi.
Nhưng vẫn còn chút khẩn trương, Lăng Vi trêu chọc cô ta: “Cô đừng khẩn trương, cô đừng xem tôi là phu nhân tổng giám đốc, xem tôi như heo mà đâm kim là được rồi...”
Y tá cũng phải bật cười.
Đâm heo sao?
Cô ấy thật dám nói ra miệng, để Diệp boss nghe được mình cười bà xã là con heo còn không phải người đứng xem như cô ta sẽ gặp xui xẻo sao?
Nhưng mà trêu đùa như vậy cảm giác khẩn trương cũng biến mất.
Sau đó cầm khăn lau mu bàn tay cho Lăng Vi.
Vừa lau vừa nói: “Phu nhân, ngài cũng thật là... ngài nói... con heo này thật không dễ đâm chút nào, quá nhiều thịt.”
Lăng Vi cũng phì cười.
“Cô thật sự đâm kim cho heo rồi sao?”
“đâm rồi, vừa thi tốt nghiệp xong ngày ngày bắt heo... luyện tập.”
Lăng Vi cười run lên: “Vậy cô yên tâm mà đâm đi, nghiệp vụ này xem như thuần thục rồi. Nhưng mà có đâm thêm vài lần tôi cũng không kêu đau đâu.”
Y tá nhìn mạch máu của cô liền đâm vào, cực kì nhanh, giống như muỗi cắn vậy, không đau chút nào.
“Phu nhân, kim đã đâm vào rồi nhưng mà...sẽ phải chuyền hơi lâu... trong lòng cô phải có chuẩn bị đấy.”
Lăng Vi hít hà, nhìn cô ấy hỏi: “Chừng bao lâu?”
Cô ta dán băng dán lên kim sau đó nghiêm túc nói: “Phải nhìn tình huống... cơ bản là ba ngày... không được ngừng...”
Ba ngày? Còn không được ngừng...?
Còn muốn sống hay không đây?
Tim gan Lăng Vi đều muốn run lên...
Nhưng vẫn gật đầu: “Không sao, tôi có thể kiên trì.”
“Vậy được, chúc mẹ con ngài bình an.”
Y tá nhìn cô một hồi cười nói: “Phu nhân, ngài thật giỏi.”
Nếu không phải cô ấy cẩn thận hôm nay nhất định sẽ phạm sai lầm, chỉ cần một kim đâm sai thì cả đời này khó giữ.
“Ngài nghỉ ngơi cho khỏe.” Y tá cười với cô, không nghĩ phu nhân tổng giám đốc dễ nói chuyện như vậy, ở chung cực kì nhẹ nhàng, không hề làm giá.
Y tá ra ngoài, Lăng Vi nằm trên giường nhìn bình truyền dịch đang nhỏ tí tách.
Diệp Đình trở về nâng cô ngồi dậy uống nước.
Nói như Y tá vậy, nói cả ngày không ngừng.
24h không ngừng truyền thuốc giữ thai, cánh tay Lăng Vi sưng lên, vừa xanh vừa vàng, lớn hơn so với bình thường, còn không biết bao giờ mới truyền xong.
Nước truyền khiến cả người Lăng Vi đầy mùi thuốc.
Diệp Đình nhìn mà đau lòng.
Mang thai đứa bé sao gặp nhiều trắc trở như vậy chứ...
Anh cầm khăn ấm lau mặt lau tay cho cô, truyền xong một lượt lại đổi tay khác, nếu không nước thuốc kia sẽ kích thích, một cánh tay của cô sẽ đau không chịu nổi.
Càng làm cho Diệp Đình tức giận là Y tá truyền tay khác cho cô mà mấy cái kim cũ chẳng rút ra.
Anh tức giận gọi Y tá kia lại: “Kim tiêm còn chưa rút, cô làm ăn cái gì vậy?”
Y tá run lên, sợ tới mức liên tục nuốt nước miếng.
Hơn nửa ngày mới run thanh giải thích: “Tổng giám đốc…… Đó là kim đầu phải giữ lại trên tay phu nhân, nếu không... lần tới truyền nước lại bắt đâm lại. Ba ngày tới phu nhân phải truyền nước không ngừng, kim tiêm mà rút ra rút vào mạch máu của ngài ấy không đủ mà đâm.”
Trái tim Diệp Đình....
Đau muốn nghiền nát thành phấn rồi.
*** nó, nếu đàn ông có thể mang thai, anh *** nó quyết không để cô chịu khổ.
Anh nghiến răng nghiến lợi giận đứa bé trong bụng cô.
Còn chưa sinh sao *** nó làm khổ người ta vậy. Chờ đó cho ông đây, chờ con ra ngoài làm sao ông đây thu thập con!
Lăng Vi kéo tay áo Diệp Đình: “Ngày mai em muốn đến công ty xin nghỉ, em muốn ở nhà an tâm dưỡng thai...”
Công việc gì chứ, còn có thể kiếm lại, nhưng đứa bé... thật vất vả mới mang thai, cô không muốn mệt nhọc mà khiến đứa bé chịu khổ.
Lão tiên sinh muốn cô nghỉ, cô nhất định phải nghe lời.
Diệp Đình nghĩ nghĩ, nắm tay cô nói: “Chờ em xuất viện lại đi, thời tiết lạnh như vậy anh không muốn em mệt nhọc.”
Anh cho rằng cô sẽ rối rắm một thời gian đấy, vốn dĩ hiện tại sự nghiệp của cô đang đi lên, hơn nữa động cơ máy của bên Long Đằng đã nghiên cứu hoàn chỉnh, đầu xuân năm sau là có thể đưa ra sản xuất...
Hiện tại mọi chuyện đành để đến lần sau.
Trong lòng Diệp Đình rất mâu thuẫn... anh ngồi xuống mép giường ôm cô dịu dàng hôn lên thái dương của cô, tim như bị dao cắt. Hồ lão tiên sinh nói đứa bé này cơ bản không giữ được...
Lần này trùng hợp thế mà lại song thai... gia tộc bọn họ có di truyền sinh song thai, nhưng không phải ai cũng có. Không nghĩ tới... lần này sao mà trùng hợp như thế?
Nhưng mà sự trùng hợp này... đối với Lăng Vi quả thật chính là tai nạn.
Hồ lão tiên sinh nói: “Nếu một đứa còn dễ nói nhưng mà hai đứa... vách țử çɥñğ của cô ấy quá mỏng, chờ đứa bé lớn thêm một chút, țử çɥñğ của cô ấy căn bản không cách nào tiếp nhận được hai thai nhi... sinh non là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Dù hiện tại đứa bé có khỏe mạnh nhưng mà... giữ được nhất thời không giữ được mãi. Vốn dĩ vách țử çɥñğ đã mỏng, sinh non nếu lần tới mà con song thai thì còn nguy hiểm hơn... nói như vậy sẽ tạo thành thói quen sinh non. Nói dễ hiểu chính là mặc kệ sau này mang thai mấy đứa, muốn bảo vệ đứa bé... càng khó khăn hơn. Cho nên... cố gắng giữ được đứa bé này, nếu sẩy thai, sau này muốn giữ càng khó.”
Diệp Đình đau lòng cả người như bị kim châm.
Anh nắm tay cô, rõ ràng đau nghiến răng nghiến lợi còn cố tình không muốn để cô thấy mà làm bộ cười cười.
Nhưng trong lòng lại như đang rỉ máu, gương mặt lại mỉm cười hạnh phúc.
“Anh xem chúng ta nên đặt đại bảo nhà chúng ta tên gì nhỉ...” Diệp Đình download một phần mềm, nhìn tên nào cũng thấy không xứng với con anh.
Rõ ràng trong lòng đang hoảng sợ nhưng anh không để ý tới.
Dù nôn nóng, dày vò, rõ ràng rất đau nhưng lại như có người cầm thanh dao cùn cứ đâm từng nhát một... anh ** nó lần đầu tiên cảm thấy kiếm nhiều tiền chẳng làm được cái gì. Ngay cả bà xã mình mang thai đều không giữ nổi, kiếm nhiều tiền làm cái gì chứ?
Anh cầm đi động muốn Jayson điều động 5 ngàn vạn đi làm từ thiện, anh ** nó mạch máu trong người muốn phá hủy rồi mà vẫn không biết làm sao.
“Tiên sinh, phu nhân lại phải thay thuốc……” Lần này lại muốn đổi tay, Y tá bình bên tay trái của cô lại đổi sang tay phải.
Trong lòng Diệp Đình nảy sinh ác độc thật muốn Gi*t ૮ɦếƭ Y tá này.
Anh phẫn nộ!
Xem cái gì cũng không vừa mắt!
Nhưng mà lại không thể biểu hiện ra ngoài, khóe môi vẫn treo nụ cười, chỉ vào một cái tên, nói: “Bà xã à, em xem…… Đậu đỏ, tên này không tồi.”
Lăng Vi muốn cười ૮ɦếƭ: “Anh dám lấy tên này cho con? Anh là cha ruột của bé sao?… Con sinh ra, chuyện thứ nhất chính là cho anh một đấm.”
Diệp Đình nói: “Không tồi mà, đứa nhỏ này là thiên tài…… Khẳng định là di truyền gen vận động của anh.”
Lăng Vi không muốn nói chuyện với anh, nằm nhắm mắt lại. Trong lòng che giấu bất an… Lấy sự mẫn cảm của cô đã phát giác khẳng định có chuyện gì đó… Nhưng mà bệnh viện này là bệnh viện tư nhân của Diệp Đình, nhất định đã thống nhất lời của bác sĩ, dù hỏi cũng hỏi không ra.
Cô thành thật nằm đó, không hỏi gì, làm bộ vui vẻ nói loạn xạ với anh.
Truyền thuốc ba ngày, hai tay cô gần như không nhấc nổi, còn may chỉ chỉ máu một lần, truyền thuốc giữ thai xong thì không chảy máu nữa. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cô liền cho cô xuất viện.
Từ bệnh viện đi ra, Lăng Vi đi công ty từ chức, bàn giao công việc.
Lăng Vi mới vừa tới cửa tòa nhà liền thấy mấy nhân viên đang chỉ trỏ một cô gái: “Cô nhìn xem cô gái kia thế mà tự nhận mình là tổng giám đốc phu nhân...”
“Đúng thế, nếu cô ta là phu nhân thì quản lý Lăng của chúng ta là cái gì?”
“Ai biết được… Xem bộ dạng cô ta không giống đang lừa người… Tôi cảm thấy không chừng người ta mới là chính quy đấy…”
“Cô nói quản lý Lăng của chúng ta là tiểu tam sao?”
“Xùy —— đừng nói bừa, cô xem ai tới!”
Mấy nữ nhân viên kia thấy Lăng Vi đi vào lập tức che mặt nghiêm chỉnh ngậm miệng.
Trong đại sảnh, mọi nhân viên đều nhìn Lăng Vi, người đàn bà ngồi trên sofa cũng nhìn cô, người đàn bà này khí chất thanh nhã, ăn mặc trang phục màu trắng, nhìn khuôn mặt thanh tú, tự nhiên, không hề trang điểm rực rỡ.
Người đàn bà kia không trang điểm, tóc dài đen nhánh, nhìn qua hơi tiều tụy, đôi mắt to xinh đẹp nhưng không có tinh thần.
Tuy không có tinh thần nhưng hai mắt đầy chuyện xưa.
Người đàn bà này trải qua chuyện xưa...
Lăng Vi đánh giá cô ta, cô ta cũng đánh giá Lăng Vi.
Lăng Vi đi tới, người đàn bà kia ngồi đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ngón tay xoắn góc áo trông khá khẩn trương.
Lăng Vi nhìn bàn tay cô ta bị lạnh đỏ bừng, không biết vì sao... trời lạnh như vậy mà không mặc áo khoác?
“Xin chào, cô tìm Diệp Đình sao?” Lăng Vi nhẹ nhàng hỏi.
Người đàn bà kia đứng lên, sửa sang quần áo, ánh mắt chờ mong, cũng có né tránh, gật đầu nói: “Vâng...”
Lăng Vi nhìn cô ta chả hiều gì, vừa rồi mấy người kia bát quái nói người đàn bà này tự xưng là tổng giám đốc phu nhân là sao vậy?
Nhìn người ta rất hiền lạnh, mặc dù có phòng bị nhưng hoàn toàn không giống tới gây sự. Bởi vì Lăng Vi hoàn toàn không cảm nhận được ý thù địch, dù chỉ một chút cũng không.
“Cô là...” Lăng Vi thử hỏi một câu.
Người đàn bà khách khí: “Tôi là vợ anh ấy.”
Lăng Vi hít vào một hơi, có hơi buồn cười: “Cô nói là Diệp Đình sao?”
Người đàn bà kia gật đầu, hơi lạ vì sao cô lại hỏi như vậy.
“Là Diệp Đình... tổng giám đốc đỉnh phong quốc tế?” Lăng Vi xác nhận lần nữa.
Người kia hoảng sợ nhưng vẫn gật đầu: “Đúng thế...”
Lăng Vi giơ tay xoa trán: “Cô là vợ của anh ấy lúc nào?”
“Cái gì...cái gì mà lúc nào, tôi vẫn luôn là vợ anh ấy.” Âm thanh của người đàn bà kia rung động.
Lăng Vi hết nói, nở nụ cười, tới tìm chuyện hay tới ăn vạ đây? Cô nhìn chằm chằm cô ta: “Cô... tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
Người đàn bà kia cẩn thận nhìn Lăng Vi, cho rằng cô là thư kí của Diệp Đình lúc này mới nhẹ giọng nói: “Thân thể tôi không thoải mái, muốn anh ấy mang tôi đi bệnh viện.”
“..” Lăng Vi thật không còn gì để nói.
Càng không hiểu gì nhưng không nói gì, nhân phẩm của Diệp Đình cô vô cùng tin tưởng, hơn nữa cô và Diệp Đình ở bên cạnh nhau đã lâu, anh có tìm đàn bà ở bên ngoài hay không cô rõ ràng hơn ai hết.
Nơi này không biết có hiểu lầm gì không, vẫn nên hỏi Diệp Đình mới được.
Cô muốn cầm di động, người đàn bà kia đột nhiên che miệng muốn nôn, cô ta vội vàng chạy về toilet.
Nhìn đi đường quen thuộc như vậy, chẳng lẽ đã chạy vào mấy lần rồi?
Người kia đi giày đế bằng, nhanh chóng chạy vào toilet, tiếng nghị luận xung quanh vang lên: “Người đàn bà kia không phải có rồi đấy chứ?”
“Cô nói mang thai sao?”
“Đúng thế. Các người không nhìn ra sau, cô ta chờ 30ph mà nôn mấy lần rồi... nhìn bộ dạng chắc phải hơn 3 tháng ấy.”
“Có thể lắm... cô nhìn cô ta còn không trang điểm.”
“Xùy... đừng nói nữa, đừng nói nữa, sắc mặt quản lý Lăng thật khó coi...”
Lăng Vi cũng không biết sắc mặt khó coi bao nhiêu thế nhưng tất cả mọi người sợ tới mức ngậm miệng.
“……” Lăng Vi nghẹn một hơi, gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Lúc này, JAYSONason đột nhiên từ cổng lớn đi vào t. Kia đàn bà kia lúc này cũng từ trong phòng vệ sinh đi ra.
JAYSONason vừa thấy thấy cô ta, biểu tình cả kinh!
Nhìn biểu tình kia, Lăng Vi bị dọa run!
Trái tim cô nhảy dựng, nhìn biểu tình của Jayson, hình như quen người này?
Biểu tình của Jayson cực kì phức tạp, lại nhìn người đàn bà kia sau đó nhanh chóng tới trước mặt Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Phu nhân…”
Nói một câu này lại im lặng, nhíu mày nhìn Lăng Vi lại nhìn người đàn bà kia...
Bộ dạng khó xử... lại như muốn nói lại thôi.
Lăng Vi nhìn chằm chằm Jayson, biểu tình của Jayson cực kì rối rắm, đột nhiên Lăng Vi cảm thấy không ổn: “Người đàn bà này là?”
Không phải... có quan hệ gì với Diệp Đình đấy chứ?
Nếu không sao Jayson cứ phải bày ra bộ dáng không muốn sống, hận không thể lập tức muốn đâm tường là sao?
“Người đàn bà này là ai?” Lăng Vi đè thấp âm thanh nhưng giọng điệu đông cứng.
Jayson sợ run lên, gắt gao cau mày, nhìn chằm chằm mặt đất, một hồi mới ngẩng đầu nhìn Lăng Vi: “Phu nhân... tôi nói không rõ lắm...”
“…”
Nháy mắt lửa giận trong người Lăng Vi bốc lên: “Rốt cuộc là người thân hay là bạn hay là đính hôn từ bé?
Nói thật, đám quan hệ cô chẳng sợ, nhưng mà…
Xem biểu tình của Jayson, như thế nào cũng thấy không đơn giản như vậy!
Lăng Vi xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, đầu óc xoay chuyển hỏi: “Là người nhà của tiểu Tony sao?”
Jayson lắc đầu: “Không phải…” đơn giản như vậy anh ta đã chẳng giống như bây giờ....
“Jayson…” người đàn bà từ nhà vệ sinh đi ra, giống như nhìn thấy cứu tinh, nháy mắt vui vẻ, đi tới chỗ Jayson, cười khẽ hỏi: “A Đình ở đây sao? Tôi có việc gấp tìm anh ấy...
Jayson xoay người gật đầu với cô ta, khách khí nói: “Phu nhân, hiện tại tiên sinh không ở công ty, ngài đi vào phòng nghỉ chờ một chút, chờ tiên sinh tới tôi mang ngài đi gặp anh ấy.”
Phu nhân? Thế mà Jayson gọi người kia là phu nhân? Mẹ ơi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc