Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 159

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

(*) Cẩm sắc niên hoa tụ lý tàng: Quan hệ vợ chồng hài hòa được giấu sau lớp áo
“Á —— con tiện nhân! Dám ςướק đàn ông cuả bà đây à, bà *** mày!”
“Cô thì là loại hàng quá date! Đã một bó tuổi rồi, mặt thì đầy nếp nhăn, còn dám *** mặt ăn tiểu thịt tươi! Tôi phỉ nhổ —— cô không cần thể diện sao?” Trương Diệc Đình cào Dung Cẩm đến nỗi mặt đầy máu.
Dung Cẩm “Gào khóc” hét to, nắm lấy tóc của Trương Diệc Đình kéo như kẻ điên.
Trương Diệc Đình vừa kéo tóc của Dung Cẩm, vừa nhấc chân lên đạp vào bụng Dung Cẩm, Dung Cẩm cũng muốn nhấc chân đạp cô ta, nhưng cô ta mặc váy bó nên không thể nhấc nổi chân.
Trương Diệc Đình chợt chiếm thượng phong!
Dù sao cô ta cũng trẻ tuổi, xung quanh lại không có người nào quen biết cô ta, bình thường cô ta cũng không biết xấu hổ là gì, đánh nhau, xé áo, không thèm kiêng dè gì.
Mặc dù Dung Cẩm cũng không phải là cái dạng hiền lành gì, nhưng cô ta đang đứng trước cửa công ty, dù thế nào cũng phải khiêm tốn. Tóc bị Trương Diệc Đình kéo đến rối bù giống như rơm rạ, tóc tai bù xù giống như một bà điên.
“Roẹt ——” Cúc áo trên trang phục của Dung Cẩm đều bị kéo rơi tung tóe, cổ áo bị hở phanh ra.
“Ôi trời ơi... Hai cô gái này là người điên hả?” “Cũng quá hổ báo đấy chứ?” “ Dung Cẩm lại là người như vậy sao? Tiểu tam hả? Tôi còn tưởng rằng cô ta chỉ biết nịnh hót thôi...” Từng tiếng nghị luận chói tai vang khắp xung quanh, Dung Cẩm giận đến mức bốc lửa: “Hứa Tử Huân! Anh còn không mau qua giúp em?”
Hứa Tử Huân thờ ơ, khinh miệt nhìn hai người bọn họ, giống như đang nhìn hai con ruồi đánh nhau.
Ngoài cửa Laroe có rất nhiều người vây quanh đến nước chảy không lọt, tất cả nhân viên bảo vệ đều chạy đến can ngăn, mắt thấy chiếc Spyker của đại BOSS bị chặn không thể ra ngoài được, đám nhân viên bảo vệ đều bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch mặt.
“Ai bảo các cô đánh nhau ở nơi này? Mau kéo hai người này đi —— “
Mấy nhân viên bảo vệ khẩn trương khai thông xe cộ.
Trương Diệc Đình và Dung Cẩm bị kéo ra, còn giương nanh múa vuốt với nhau giống như hai con sư tử cái.
Tổng thanh tra Lương cấp trên của Dung Cẩm, đã hoàn toàn muốn nổ tung, ông ta mới ra tới cửa Laroe, đã nhìn thấy Dung Cẩm mặc quần áo xốc xếch đánh nhau với một người phụ nữ khác. Đáng hận hơn là, xe của đại BOSS bị chận ở phía trước, còn cả một đám lãnh đạo đứng ở bên cạnh khó coi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lão Lương chợt lửa giận đằng đằng! Ông ta nhảy xuống từ trên xe.
Ôm ngọn lửa đang cháy bừng bừng bước nhanh tới trước mặt Dung Cẩm, ông ta quát lên: “Dung Cẩm, cô đánh nhau đoạt đàn ông ở trước cửa công ty? Cô cho rằng đây là cái chợ hả? Có chuyện riêng gì, thì cút về nhà giải quyết! Ngày mai cô cũng không cần phải tới nữa ——cút cho tôi!”
Dung Cẩm lập tức ngu người, cô ta đột nhiên nghiêm nghị hét rầm lên: “Tôi là nhân viên kỳ cựu của công ty, ông dựa vào cái gì mà đuổi tôi?”
Tổng thanh tra Lương giận đến đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên chỉ vào mặt cô ta: “Chỉ bằng cô là một kẻ ngu —— “
Lăng Vi nhìn cảnh tượng hò hét náo nhiệt bên ngoài, đột nhiên cảm thấy... Những người này thật sự rất đáng buồn...
Thật ra thì hôm nay có kết cục như thế này, Hứa Tử Huân, Trương Diệc Đình và Dung Cẩm, ai cũng đều có trách nhiệm trong chuyện này.
Đầu tiên, sau khi Hứa Tử Huân bị buộc phải phát sinh quan hệ với Trương Diệc Đình, anh ta không nên dây dưa với cô ta nữa. Phụ nữ bị cưỡng bách thất thân tự nhiên muốn đàn ông chịu trách nhiệm, nhưng đàn ông bị cưỡng bách thất thân, chẳng lẽ còn muốn chịu trách nhiệm với phụ nữ sao?
Lúc trước, giữa anh ta và Trương Diệc Đình chính là một sai lầm, Hứa Tử Huân lại không giải quyết dứt điểm.
Anh ta vừa hận Trương Diệc Đình, lại vừa không quyết liệt với cô ta.
Lúc đang dây dưa không rõ với Trương Diệc Đình và, lại đột nhiên nhảy ra một Dung Cẩm...
Bởi vì có rất nhiều người đang vây xem ngoài cửa công ty, vì vậy xe của Diệp Đình chạy đặc biệt chậm, Hứa Tử Huân bi thương nhìn Lăng Vi trong xe...
Lúc này, cô đang ngồi trong chiếc xe sang đẳng cấp thế giới, còn anh ta đứng ở ngoài xe. Hai người giống như người của hai thế giới, hai quỹ tích.
Đầu óc của Hứa Tử Huân trở nên trống rỗng...
Anh ta không thể suy nghĩ được gì, người cứng đờ, bước chân nặng nề, giống như cái xác ૮ɦếƭ biết đi.
Anh ta nhìn chiếc xe từ từ biến mất ở trong tầm mắt mình, anh ta biết... anh ta và Lăng Vi đã không còn trở về được nữa.
Hốc mắt của anh ta nóng lên, nước mắt dần ứa ra, cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn đến nỗi môi phát run, nhẫn đến nỗi cả người đều run rẩy.
Hứa Tử Huân mở cửa xe, ngồi vào trong xe, khởi động xe, lái xe rời đi, không quan tâm đến Trương Diệc Đình và Dung Cẩm đang mắc xé nhau trong tức giận sau đuôi xe.
Ngày hôm sau, Hứa Tử Huân nộp đơn xin từ chức, gửi một bức thư điện tử cho Lăng Vi.
Lăng Vi mở ra, mới biết Hứa Tử Huân từ chức.
Anh ta viết ở trong thư:
Tiểu Vi... Có thể quen biết yêu em là may mắn lớn nhất của anh trong cuộc đời này.
Có lẽ, toàn bộ may mắn của anh đã hao hết sạch trong khoảng khắc em đáp ứng làm bạn gái anh, vì vậy, sau này, xui xẻo của anh không ngừng đến tìm anh gây phiền toái.
À, anh chỉ đùa mà thôi.
Hôm nay anh viết thư này cho em, chủ yếu là muốn nói rõ với em, anh đã viết đơn xin từ chức. Tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc anh nên cân nhắc về sự nghiệp của mình. Anh đã bị em bỏ rơi quá xa, muốn đuổi theo bước chân của em thật sự rất không dễ dàng.
Tối hôm nay tan làm, anh sẽ mời bạn bè đến sảnh Đế Hào Tử Vi tụ tập một lần, coi như là nói lời từ biệt lần cuối cùng.
Sau này… có lẽ chúng ta... rất khó có cơ hội gặp mặt nữa...
...
Anh hy vọng... cũng khẩn cầu... em tới tham gia.
Mặc dù, cái yêu cầu này có hơi quá mức. Nhưng đó là sự ích kỷ của anh, anh thật sự rất cần phần chúc phúc này của em...
Em có biết... anh khó có thể chịu đựng được thế nào không? Nhưng anh sẽ không nói gì với em, chỉ muốn gặp em một lần, để cho em thấy Hứa Tử Huân đã có một diện mạo hoàn toàn mới.
Tiểu Vi,
Anh thật sự cảm thấy áy náy... vì những vết thương đã gây ra cho em...
Thật xin lỗi.
Em phải biết, anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương em cả.
Không ai biết được tương lai của mình thế nào. Có lẽ anh sẽ cưới người khác, nhưng anh sẽ không thể yêu người đó giống như yêu em được nữa. Có lẽ trước kia anh đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, chúng ta còn trẻ cực kỳ lông bông, không làm mọi chuyện cho chu đáo được, nhưng mà tình yêu anh dành cho em là chân chân thật thật.
Anh thật lòng khẩn xin em tha thứ cho anh.
Bước kế tiếp, anh định thành lập một câu lạc bộ xe đua, đây là mơ ước đáng kiêu ngạo của anh... Trước kia, anh không nói với em, là sợ em lo lắng quá nhiều.
...
Sau này, anh không ở bên cạnh em nữa, em phải tự chăm sóc mình thật tốt, ăn nhiều vào, chú ý ăn thức ăn có dinh dưỡng, vận động nhiều. Anh hy vọng, lần sau chúng ta gặp mặt, chúng ta có thể mỉm cười đối mặt với nhau.
...
Hy vọng em có thể vĩnh viễn hạnh phúc
- --- Hứa Tử Huân.
...
Tắt bức thư điện tử đi, Lăng Vi ngồi yên một lúc.
Sau khi đọc một bức thư thế này... cô thật sự không thể nói ra được mình có tâm tình gì.
Lăng Vi chống tay ở trên mặt bàn, nâng cằm.
Ánh mắt hơi phiêu về phía ngoài cửa sổ, dường như những năm tháng thanh xuân kia lại hiện lên trước mắt.
Hứa Tử Huân đi ngang qua sinh mạng của cô, chứng kiến thời thanh xuân của cô, cùng cô làm bạn cùng cô lớn lên. Lúc đó bọn họ đều nhạy cảm mà ngượng ngùng, cái thời đã từng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của đối phương là tim có thể đập rộn lên... đã dần vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Lăng Vi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn thế giới trắng bạc bên ngoài.
Trong lòng... như nghẹn lại, rất khó chịu.
...
Hứa Tử Huân ôm thùng đồ của mình đi ra khỏi khu văn phòng làm việc, anh ta bất tri bất giác đi tới văn phòng bộ phận thiết kế.
Anh ta đứng ở trong thế giới trắng bạc, giống như một điểm đen nho nhỏ.
Gương mặt tuấn tú đượm nét bi thương, lại có sự thư thái. Anh ta từ từ dời tầm mắt lên, nhìn thấy bóng người tuyệt đẹp đang đứng cạnh cửa sổ.
Cô đứng ở bên cửa sổ, một tay đặt ở trên mặt kính. Vạt áo sơ mi mềm mại nhét ở *** đen, nhìn tràn đầy năng lượng mà lại giàu kinh nghiệm. Đã không còn là quả xanh non nớt nữa.
Anh ta bối rối mỉm cười với cô.
“Giám đốc Hứa, đi thôi.”
Hứa Tử Huân gật đầu với người phía sau một cái, xoay người đi về phía cửa.
Chập tối, kim đồng hồ nhích dần đến vị trí 5 giờ.
Đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế lục tục rời đi, hai tay Lăng Vi day day trán, nhìn chằm chằm bản vẽ phác thảo trên mặt bàn mà ngẩn người.
“Đang suy nghĩ về chuyện của Hứa Tử Huân?”
Giọng nói trầm thấp mà quen thuộc kéo Lăng Vi chìm trong suy nghĩ trở về thực tại.
Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Đình cao lãnh đang đứng đó, vóc dáng của anh cao như vậy, cô đành phải giữ nguyên tư thế ngửa đầu. Khuôn mặt đẹp trai ngược sáng, không thấy rõ được biểu tình, chỉ thấy đôi mắt thâm thúy của anh sâu thăm thẳm, đang nhìn cô chăm chú.
Lăng Vi đứng dậy, nghiêng đầu nhìn anh, bao nhiêu hỗn loạn trong lòng đều tiêu tán, cô cười cười một tiếng, hít sâu một hơi rồi nói: “Là em đang suy nghĩ đến chuyện của anh ta, hôm nay anh ta gửi em một tấm bưu thiếp, nói là… sau này trời nam đất bắc mỗi người một nơi, đi trên đường cũng khó chạm mặt. Hi vọng em có thể tham gia bữa tiệc đưa tiễn anh ta.”
Diệp Đình đặt tay lên trên chiếc ghế da của cô, đôi môi mỏng mím chặt thành một được, thờ ơ nói: “Muốn đi thì đi, cũng không phải là chuyện lớn gì, mà đến nỗi phiền lòng như vậy? Muốn anh đi cùng em?”
Lăng Vi lắc đầu một cái: “Em không muốn đến đó.”
Diệp Đình vươn tay, ôm cô vào trong ***: “Không muốn đi thì thôi, đừng làm khó bản thân mình. Em cũng đâu phải sống vì người khác, đừng có cân nhắc thay người khác nhiều như vậy làm gì, nếu không em sẽ mệt mỏi ૮ɦếƭ.”
Lăng Vi khẽ cong khóe miệng, vươn tay ôm lấy cổ anh, cười một tiếng: “Chồng yêu, anh đúng là người dạy đạo đời của em.”
Đúng nha, cuộc đời này cũng đâu có dài, chuyện cần phải buồn nhiều không kể xiết, mấy loại chuyện như không liên hệ với nhau kiểu này, thật sự không nên lãng phí quá nhiều tế bào não.
Câu nói của Diệp Đình đã khiến cô buông xuống được cả một bọc lớn.
Cô thật vui mừng, vì đã gặp được anh…
Tâm trạng của Lăng Vi tốt hơn nhiều, nghiêng đầu nhìn anh: “Sắp sửa đến giáng sinh rồi, muốn đón tiểu Tony trở về không?”
Diệp Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai anh gọi điện thoại hỏi một chút, nếu như tình hình cho phép, liền đón thằng bé trở lại.”
“Ừ, em thích thằng bé, nếu như thằng bé về, năm nay nhà chúng ta sẽ náo nhiệt lắm.” Có ông nội, có tiểu Tony, nếu như cô lại mang thai đứa nhỏ nữa, như vậy tết năm nay sẽ rất náo nhiệt.”
Cô hôn lên môi anh một cái: “Công việc của anh xong hết rồi sao? Muốn cùng nhau về nhà không?”
Diệp Đình nhìn chằm chằm môi cô, đôi mắt đen lập tức như dập dềnh sóng nước.
Lăng Vi nâng Ng'n t lên, sờ tới sờ lui trên đôi môi anh.
Giống hệt như hành động anh vuốt môi cô những lần trước, Diệp Đình cảm thấy buồn cười, bộ dạng nhỏ bé kia của cô, thật khiến người yêu thích.
Cô tỉ mỉ cầm tay chạm chạm lên môi anh, lẩm bẩm: “Mấy ngày hôm nay, hôm nào anh cũng tăng ca đến tận khuya, đừng khiến bản thân mình quá mệt mỏi.” Bởi vì sắp sửa cuối năm, những chuyện mà anh phải làm… thật sự nhiều vô cùng.
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu: “Em về trước đi, cuối năm bận bịu khó tránh được, chỉ hận không thể phân ra thành mấy phần.”
Lăng Vi bật cười một tiếng: “Không phải anh có một phân thân rồi đó sao?”
Diệp Đình khẽ nhéo eo cô một cái: “Nào, bé con cũng biết học xấu rồi.” Lăng Vi đột nhiên cười rộ lên, chế nhạo anh: “Anh lại nghĩ đi đâu rồi? Nghĩ xấu ư? Thứ em nói là cái bóng mà.”
Nhìn bộ dạng đắc ý kia của cô, Diệp Đình mím môi cười: “Không sai, giành được chân truyền của anh rồi.” Anh cúi người, khẽ hôn tới hôn lui trên đôi môi cô một lúc lâu.
“…” Lăng Vi không chịu nổi sự khiêu khích đó của anh, khẽ nói nhẹ một câu: “Em ở lại với anh, một mình em ở nhà cũng không có gì vui.”
Diệp Đình nghe giọng nói ngọt ngào của cô, trong nháy mắt ***g *** thấy căng trướng, nhìn khuôn mặt nhỏ đang dần dần ấm của cô, khiến đôi mắt anh như bị người đốt lên ngọn lửa. cảm giác khô nóng trong thân thể đến quá nhanh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Anh bá đạo hôn lên môi cô, ép lui cô về sau mấy bước, nửa người của Lăng Vi cũng ngả ra bàn làm việc.
“Hôm nay là thứ mấy rồi?” Anh khẽ *** đôi môi mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính quẩn quanh bên tai cô: “Là phúc lợi một chiều, hay là cả hai bên cùng hưởng?”
Lăng Vi cười cười, đập anh một cái.
Người này thật đúng là quá hư!
“Đừng nháo nữa, mau đi làm việc đi. Em ở lại cùng anh.”
Diệp Đình nhéo khuôn mặt nhỏ của cô một cái: “Em về nhà đi, để một mình ông ở nhà, lại cảm thấy buồn chán. Anh sẽ về nhanh thôi. Anh bảo Lôi Tuấn đón Hồ lão tiên sinh đến, ngày mai sẽ đễ lão tiên sinh kiểm tra cho em, tránh việc em phải chạy tới chạy lui, lại thành ra học thói xấu.”
Lăng Vi cắn nôi, đôi mắt sáng trong nhìn anh một lúc lâu: “Vâng, chồng, anh thật tốt.” Thanh âm của cô mềm mại khó cưỡng, mang theo cảm xúc ấm áp chưa từng có, khiến cho người nghe cũng có thể mềm nhũn rồi hóa thành nước.
Cô đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một cái.
Diệp Đình lại nhiệt liệt dây dưa với cô: “Vợ… nếu em muốn tiếp tục như vậy nữa, anh không thể bảo đảm mình có thể giữ vững được lý trí.”
“Người xấu…” Lăng Vi cắn môi cười: “Không đứng đắn chút nào.”
Diệp Đình lại thành thực thừa nhận: “Anh đã từng đứng đắn bao giờ? Từ ngày kết hôn kia là anh đã không đứng đắn như thế, đối với em, từ trước đến nơi anh đều như một.”
Lăng Vi che mặt cười, người đàn ông của cô tỏ tình cũng không giống người khác chút nào.
Mặt cô chôn trong *** anh, cảm giác này quá ngọt ngào rồi.
Giống hệt như mật vậy.
Cô rất thích một cuộc sống bình lặng, ấm áp như thế này.
Mặc dù có chút không chân thật, nhưng cô sẽ nắm giữ nó thật chặt. Cô sẽ không giống như những cô gái khác, cô sẽ tận tình đối xử thật tốt với đoạn tình cảm này, cố gắng giảm bớt việc xảy ra những hiểu lầm, cố tăng thêm nhiều ngọt ngào và K**h th**h. Cũng may anh cũng giống cô, coi cô như trân bảo.
Diệp Đình trở về phòng làm việc, Lăng Vi phủ thêm một chiếc áo choàng dài rồi đi xuống tầng, vừa mới ra khỏi tòa nhà làm việc, đột nhiên có điện thoại gọi tới: “Vi Vi…” Giọng nói của Đào Hoa ở đầu dây bên kia run run, thật giống như đang khóc…
“Sao vậy?” Trái tim Lăng Vi đập thình thịch, nghe thấy tiếng khóc đầy uất ức kia của Đào Hoa, chỉ cảm thấy cả người đều nóng hết lên, da đầu cũng tê tê dại dại.
“Vi Vi…” Đào Hoa cố nén hết sức, thật lâu sau mới nói: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý, người xâm nhập hạ giá rồi.”
“Đang ——” như bị một tia sét đánh trúng đỉnh đầu, cả người Lăng Vi cũng lảo đảo! “Người xâm nhập” hạ giá ư? Là bởi vì lần trước bị tố cáo có cảnh không phù hợp với trẻ nhỏ? Lăng Vi đứng trong gió rét, đôi tay nắm chặt lấy di động run run: “Tại sao lại hạ giá?” Đó là tâm huyết của cô! Đó là thứ cô đã dốc hết tâm huyết vẽ ra! Cô vẽ nó suốt nửa năm trời —— bên trong nó có cái gì? Thật sự có cảnh giới hạn độ tuổi, cô chắc chắn!
Không! Hề! Có!
Lăng Vi tức đến *** phát đau, Đào Hoa nói: “Sách của cậu, cấp trên chúng ta đã khảo sát đi khảo sát lại mấy lần, cũng không hề có tình tiết nào quá đáng, thế nhưng quả thực có tồn tại một vài chi tiết nhỏ. Mặc dù, sách của cậu trong sạch hơn sách của các tác giả khác, thế nhưng… số phụ huynh gây chuyện thật sự quá nhiều, vì không chịu nổi áp lực, nếu muốn lắng mọi rắc rối xuống, thì chỉ có thể hạ giá sách.”
Lăng Vi giận đến run lẩy bẩy, bụng đột nhiên thấy đau rút từng cơn ——
Cô muốn tranh biện, cô muốn nổi giận, thậm chí còn muốn phát giận một trận thật lớn!
Thế nhưng, cô đột nhiên cảm thấy cả người không có sức lực… không biết vì sao, chính là khiến cho cô không thể sử dụng được một chút sức lực nào. Cô ôm bụng, từ từ ngồi xổm xuống, nắm chặt di động, thở hổn hển: “Không sao… hạ giá thì hạ giá đi. Cũng không phải chuyện lớn gì liên quan đến sống ૮ɦếƭ tồn vong. Cực khổ cậu rồi, nếu có tin tức gì khác, cậu hãy tiếp tục thông báo cho mình.”
“Vi Vi, cậu không sao chứ?” Đào Hoa ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng gáp gáp.
Lăng Vi nhanh chóng đáp: “Không sao, thật sự không sao. Công việc hiện giờ của mình vô cùng bận bịu, vốn dĩ không có nhiều tâm tư vẽ tranh, bây giờ vừa vặn nghỉ ngơi một chút. Vốn là đến cuối năm, mình còn đang buồn đây… lúc này vừa hay, có thể nghỉ một thời gian.”
“…” Đào Hoa đột nhiên nói: “Vi Vi, cậu chịu oan ức thì cậu phải nói ra chứ! Mình không quan tâm! Mình sẽ đi nói với cấp trên!”
“Tút——” Đào Hoa ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Lăng Vi ngồi dưới đất, đau đến mức không thể tự đứng dậy được.
“Vi Vi —— Cậu sao thế?”
Lăng Vi vẫn giữ nguyên tư thế, đau đến khóc nhịn. Chỉ thấy Hạ Tiểu Hi hùng hùng hổ hổ chạy đến: “Phù —— Vi Vi, cậu sao rồi?”
Lăng Vi từ từ đứng lên, lắc đầu: “Không có chuyện gì, tại sao giờ này cậu vẫn còn chưa về nhà?”
Hạ Tiểu Hi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô thật sự không sao thì mới nói: “Aizz, đừng nói nữa! Cậu không biết sao? Hứa Tử Huân vừa mới gọi điện cho mình, anh ta nói mời cô giáo hướng dẫn của cậu ăn cơm…”
Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay cô, cùng cô đi lấy xe.
“Thiên Ma cũng nói rằng cậu ấy đã đến Đế Hào rồi, hiện giờ rất nhiều bạn học đều đã đến. Mình tới xem thử xem cậu có đi không.
“…”
Lăng Vi nhíu mày: “Tại sao Hứa Tử Huân… anh ta lại phải mời giáo viên hướng dẫn của mình, lại còn mời nhiều bạn học của bọn mình như vậy nhỉ?”
“Không biết ah~!” Hạ Tiểu Hi chớp mắt, đột nhiên thấy sắc mặt Lăng Vi không được tốt.
Hạ Tiểu Hi thử hỏi: “Hôm nay Hứa Tử Huân từ chức, liệu có phải là muốn tụ tập với bạn học một chút hay không nhỉ?”
Lăng Vi gật đầu, nói: “Có lẽ là vậy, anh ta viết cho mình một tấm bưu thiếp, hi vọng mình sẽ đến tham gia tiệc chia tay anh ta. Thế nhưng… anh ta mời giáo viên hướng dẫn của mình làm gì? Muốn dùng cô ấy để áp đảo mình sao? Mình không muốn đi.”
Hạ Tiểu Hi vỗ trán một cái, ảo não nói: “Chắc là anh ta sợ cậu không đi, cho nên mới mời giáo viên hướng dẫn của cậu đến đó?”
Lăng Vi nhíu mày, môi mím chặt lại: “Cái loại trò đùa như thế này, chỉ có thể khiến mọi người không ưa. Mình lại càng không muốn đi.” Vốn dĩ xem phong thư kia, cô còn có chút thương cảm…
Bây giờ, thật sự là…
“Ừ! Quả đúng là khiến cho người khác chán ghét! Vậy mình cũng không đi, muốn gặp giáo viên hướng dẫn thì sau này cũng có cơ hội. Chờ đến lúc năm năm, chúng ta tự đế nhà hỏi thăm sức khỏe cô, như vậy lại càng hết lòng hết ý.”
“Không sai!”
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đi đến bãi đậu xe, lấy xe.
Vừa mới lái xe ra đến ngoài, di động của Lăng Vi bỗng nhiên đổ chuông.
Vừa ấn nút nghe, không ngờ lại là giáo viên hướng dẫn của cô —— Đan Nghệ Hương, cô giáo Đan.
Cô giáo nói trong điện thoại: “Tiểu Vi à, lúc nào thì em đến? Bọn nhỏ này muốn tổ chức sinh nhật cho cô… cô đã nói là không đến đâu, vậy mà mấy đứa cứ kéo cô đến. Cô nghĩ nghĩ một chút, cũng đã lâu không gặp mấy em, tới thì cũng được… Tiểu Vi à, lúc nào em đến thế? Bây giờ còn thiếu mỗi em.”
“…” Lăng Vi bị nghẹn những lời đang định nói.
Chắc hẳn cô Đan cũng không biết bữa cơm này là do Hứa Tử Huân sắp xếp.

“Tiểu Vi, cậu muốn đi không?” Hạ Tiểu Hi ngồi bên ghế phụ, thắt chặt dây an toàn: “Dù sao thì, nếu như vậu đi, thì mình cũng sẽ theo cậu. Cậu không đi, mình cũng không đi.”
Lăng Vi khởi động xe, bình tĩnh nói: “Lúc đi học, thành tích của mình tốt nhất, cô Đan cũng đối xử với mình tốt nhất… lúc đó khi mình và cậu đều không có tiền ăn cơm, không phải cô Đan còn mời chúng ta đến là hàng ăn cơm sao…”
“Ừ…” Hạ Tiểu Hi gật đầu một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc