Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 158

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Sau đó, phía dưới lại có lời bình luận của một độc giả nam: “Mặc dù tác giả Thải vi là nữ, nhưng tôi vẫn luôn trông ngóng từng chương từng chương của bộ 《Người xâm nhập 》này. Mặc dù đề tài của bộ manga này không theo thể loại chính thống(*), nhưng tác giả đã triển khai các tình tiết cực kỳ tinh tế, tựa như dẫn người đọc tới một thế giới khấc. Cho người đọc thấy một thế giới hoàn toàn mới, có rất nhiều lý do để bộ truyện này được người ta yêu thích, nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là, trí tưởng tượng của tác giả cực kỳ phong phúc, còn cả những câu chuyện mang tính khích lệ con người ta tiến về phía trước nữa.”
“Tôi có đôi lời muốn nói, mặc dù tôi là lam... Nhưng tôi cảm thấy tác giả Thải Vi đã viết về phương diện tình cảm cực kỳ tinh tế. Bình thường tôi không thích xem nhứng tình tiết liên quan đến tình cảm trong, tôi cũng không thể nào thích được, bình thường đều bỏ qua nó. Nhưng trong bộ truyện này... tôi đã xem đi xem lại tất cả những hình ảnh nam chính thể hiện tình cảm với người thân. Cái hình ảnh đơn giản mà ấm áp đó, có thể khiến người đọc lạc vào cảnh giới kỳ lạ, thậm chí, khiến tôi cảm giác được, như có cảm giác đang nói chuyện yêu thương với mối tình đầu... Quá tuyệt vời.”
“Thật không biết những người đưa ra những bình luận tiêu cực cho bộ Người xâm nhập có lối suy nghĩ thế nào? Bố cục của bộ manga này cực kỳ lớn, các tình tiết đều được chăm chút, tính cách của mỗi một nhân vật tính đều có sự độc đáo riếng. Không giống với những bộ manga chiến đấu khác. Bộ truyện rất hay, tác giả xuất sắc, có trí tưởng tượng vô cùng phong phúc! Truyện thế này mà cũng... bị phong sát(cấm)! Bổn thiếu gia chợt có xung động... muốn ૮ɦếƭ quá!”
Lý Thiên Hắc nhắn lại cho người lầu dưới: “Không biết là ai mời thủy quân tới để bôi đen tác giả, rõ ràng là đám người này chưa từng đọc manga! Ngoài những lời bình luận chửi rủa ác ý ra, không có một lời bình luận nào nói được nội dung của truyện!”
Hạ nhỏ hi cũng đăng nhập vào tài khoản của mình, like tất cả những lời bình luận tích cực về “Thải vi “.
Đột nhiên có người bật cười ở sau lưng.
“Ai ôi —— đây không phải là quản lý Lăng sao?” Một người phụ nữ quái thanh quái khí(*) cười nói phía sau bọn họ: “Gần đây danh tiếng của quản lý Lăng lớn quá, doanh số bán truyện củ cô gần đây cũng rất khá! Chúc mừng chúc mừng!”
(*)Quái dương quái khí: nói bằng giọng điệu kỳ lạ
Lăng Vi híp mắt quay đầu nhìn lại, cười nói: “Quản lý Dung có lòng tốt tới chúc mừng tôi như vậy, thật đúng là có lòng rồi!”
Tiểu Cầm siết chặc quả đấm, nghiêm mặt lại, nói với Dung Cẩm: “Quản lý Dung, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, cứ nói âm dương quái khí(*) thế này, cô không biết là sẽ càng làm cho người ta ghét mình hơn sao?”
(*)Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Nói xong, cô ấy nói khẽ với Lăng Vi: “Chị Lăng, chị đừng để ý tới cô ta! Những lời nói bóng nói gió kia đều là do cô ta truyền ra! Người phụ nữ này ngoài một bộ, sau lưng một bộ! Không phải là người tốt lành gì!”
Lăng Vi, Lý Thiên Hắc và Hạ Tiểu Hi đồng loạt quay đầu nhìn về phía tiểu Cầm...
Đột nhiên cảm thấy tính cách của con nhóc tiểu Cầm này... hơi khác so với trước kia?
Hạ Tiểu Hi hơi không hiểu ra... rốt cuộc là tiểu Cầm đã thay đổi cái gì? Cũng không thể nói được có chỗ nào khác, chỉ là có vẻ như ánh mắt kiên định hơn so với trước kia rất nhiều.
Nếu là trước kia, tiểu Cầm sẽ trốn ở phía sau tất cả mọi người, nào dám giống như bây giờ, còn dám ra mặt thay tiểu Vi?
Lý Thiên Hắc cũng nhíu mày lại.
Quan hệ giữa bọn họ và tiểu Cầm vẫn rất tốt, cũng khá hiểu cô ấy.
Lại không nghĩ rằng... cô ấy chỉ đi theo có mấy tháng tiểu Vi, mà tính cách đã trở nên sắc bén như thế này?
Tiểu Vi đúng là lợi hại! Ngay cả cái bánh bao thịt như tiểu Cầm, cũng có thể luyện cho cô ấy lợi hại đến vậy...
Lăng Vi nhìn tiểu Cầm, khẽ mím môi cười.
Con nhóc này... cũng đã bắt đầu ra hình ra dáng rồi.
Đây thật sự... là rất được!
“Một trợ lý nhỏ, mà cũng dám nói chuyện với cấp trên thế này hả?” Dung cẩm hung hãn trợn mắt nhìn tiểu Cầm, khoảng thời gian gần đây cô ta không có ở công ty, nên cô ta còn không biết tiểu Cầm không làm trợ lý nữa.
Dung Cẩm thấy Lăng Vi lạnh lùng nhìn về phía mình, trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng mà, cô ta đột nhiên ý thức được, lời nói của mình hình như hơi quá nặng nền, cô ta vội vàng chậm giọng xuống, giả nhân giả nghĩa cười nói: “Tiểu Cầm, sao cô có thể nói vậy được? Tôi thật lòng tới chúc mừng quản lý Lăng, nào có âm dương quái khí gì?”
Tiểu Cầm không muốn đáp lại cô ta, nhưng lại sợ Lăng Vi bị Dung Cẩm lừa gạt, Dung Cẩm là người cực kỳ dối trá.
Tiểu Cầm tức giận hừ bằng giọng mũi: “Cô thật sự tới chúc mừng sao? Thế mà những lời nói điên điên khùng khùng đang lan truyền trong công ty kia, đều là do cô truyền ra đấy!”
“Cô dựa vào cái gì mà dám nói tôi truyền ra? Chính tai cô nghe được hay sao?” Dung Cẩm trơ tráo cười phủ nhận: “Không có bằng chứng, mà cô dám nói bậy bạ?”
Tiểu Cầm bĩu môi, bực tức nói: “Cô mới là người ăn nói bậy bạ không có chứng cứ! Tôi không biết chị Lăng trước kia thế nào, nhưng tôi đã đọc manga của chị ấy! Mấy đồng nghiệp tôi quen đều nói bọn họ nghe được mấy lời bậy bạ đó từ cô, nếu cô không tung tin vịt ở trong công ty, thì tại sao lại có nhiều người không biết gì mà lại nghị luận ở sau lưng chị Lăng như vậy?”
Dung Cẩm híp mắt nói: “Đúng là giỏi nịnh bợ, nói không chừng, cô cũng nhanh được thăng chức thôi.”
Tiểu Cầm giận đến nỗi cả người đều nóng lên, khuôn mặt nhỏ phồng mang trợn má đến đỏ bừng!
Xung quanh có không ít người đều lắc đầu, trong công ty có ai không biết cái ghế “Trường phòng thiết kế” vẫn đang bỏ trống, tất cả nhân viên trong phòng thiết kế đều đang liều mạng tranh cái ghế này.
Mà tiểu Cầm, là người có khả năng cạnh tranh nhất.
Bây giờ cô ấy bị Dung Cẩm nói như vậy, thật giống như nếu tiểu Cầm giành được vị trí này, thì đều là do nịnh hót mà có.
Tiểu Cầm cảm thấy chua xót, cô ấy lập tức bật khóc.
Có ai biết được... Mấy ngày qua, mỗi ngày cô ấy chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ.
Công việc trước kia của cô ấy là trợ lý, nhưng bây giờ cô ấy đã là nhà thiết kế nổi tiếng, vì vậy, sau khi nhân viên trong phòng kiết kế xong, đều phải đưa cho cô ấy xem qua lại lần nữa.
Nhưng câu nói này của Dung Cẩm, đã hoàn toàn phủ nhận tất cả cố gắng của cô ấy!
Hốc mắt của Tiểu dần ê ẩm, cô ấy cố nén, nhưng không nhịn được.
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, lỗ mũi đau xót như bị kim đâm.
Lăng Vi nhìn về phía Dung Cẩm, biểu tình khinh thường, lạnh lùng nói với cô ta: “Quản lý Dung, cô đừng lấy bụng ta suy ra bụng của tất cả mọi người như vậy. Ai lên chức dựa vào nịnh hót, chắc chỉ có trong lòng cô là hiểu rõ nhất!”
Dung Cẩm như nuốt phải con ruồi lớn, sắc mặt của cô ta chợt trở nên đen thui: “Quản lý Lăng, tôi hảo tâm hảo ý tới chúc mừng cô, vậy mà cô lại có thái độ này với tôi? Sao cô có thể nói năng vô trách nhiệm như vậy? Cô muốn ám chỉ tôi được thăng chức dựa vào nịnh hót? Cô nói vậy, là muốn mẳng cả tổng thanh tra Lương hả? Cô nói chuyện như thế với đồng nghiệp hả? Sự tôn trọng tối thiểu của cô đâu rồi?” Dung Cẩm thấy cấp trên của cô ta- tổng thanh tra Lương đang dùng cơm ở bên kia, nên cố ý nói lớn tiếng.
Lăng Vi nhìn cô ta, tôn trọng?
Thật là buồn cười!
“Cô nghĩ mình đã tôn trọng người khác rồi hả?” Lăng Vi giữ nguyên thái độ kiên quyết, khinh bỉ trợn mắt nhìn cô ta: “Cô... còn muốn tôn trọng? Cô có chỗ đáng để người khác tôn trọng sao?”
Bầu không khí chợt trở nên giương cung bạt kiếm, đột nhiên, chung quanh tđều xì xèo bàn tán ——
“Tổng giám đốc!”
“Tổng giám đốc tới rồi —— “
Thấy anh tới, người trong phòng đều nhanh chóng tự động tránh tránh ra một con đường.
Lăng Vi quay đầu, nhìn thấy có người đi tới từ phía sau lưng mình. Vóc người cao ráo, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen u tối!
“Tổng tổng tổng... Tổng giám đốc...”
Dung Cẩm nuốt nuốt nước miếng, cô ta đột nhiên bị Diệp Đình nhìn chòng chọc vào.
Dung Cẩm chợt run lên lập cập...
Cái nhìn này của tổng giám đốc Diệp, làm cô ta bị dọa sợ lui về sau một bước. Ánh mắt của Tổng giám đốc cực kỳ lạnh lẽo, giống như cất giấu hai con dao. Dung Cẩm muốn tự vả vào mặt mình một trăm cái! Miệng tiện! Cho mày miệng tiện này! Biết rõ Lăng Vi là Tổng giám đốc phu nhân, mà mày còn trả lời tiện!
Mọi người xung quanh đều mặc niệm cho Dung Cẩm, nhân duyên của cô ta ở công ty thối đến nỗi còn thối hơn cả so với cống nước, tính cách nhỏ mọn, lại thích ghen tị, ngoài nịnh hót ra, chẳng làm được gì cả, người như vậy mà có thể lên được cái chức quản lý, không biết trước kia lão tổng Laroe làm ăn thế nào.
Dung Cẩm bị dọa sợ đến chân cũng run run, cô ta vội vàng mím môi cười nói: “Tổng... Tổng giám đốc, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi tới để chúc mừng quản lý Lăng.”
Dung Cẩm nói xong, lại nuốt nước miếng, không dám nói nhảm thêm nữa, xoay người bước dài nhanh chóng chạy mất.
Diệp Đình nắm lấy tay của Lăng Vi, bất mãn nhíu mày lại.
Anh nhìn lướt qua xung quanh.
Nơi này là phòng ăn dành cho nhân viên cao cấp trong công ty. Trang hoàng cực kỳ xa hoa, đầu bếp đều mời cấp năm sao. Có rất nhiều quản lý cấp cao trong công ty không muốn chạy ra bên ngoài lúc trời lạnh, vì vậy, phần lớn mọi người đều chọn dùng cơm ở chỗ này.
Diệp Đình quét nhìn những người này.
Trong ánh mắt của anh, tựa như mang theo làn gió lạnh.
Mấy quản lý, Tổng thanh tra ngồi xung quanh vội vàng làm bộ như không thấy gì cả, nhanh chóng xoay người đi, cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy sắc mặt của Tổng giám đốc đại nhân không dễ nhìn cho lắm, bọ họ đều lo lắng đề phòng cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống.
“Đi ăn cơm.” Diệp Đình đè lửa giận trong lòng mình xuống.
Trừng mắt nhìn quản lý phòng nhân lực.
Diệp Đình hừ lạnh nói: “Có vài người, không chăm chỉ làm việc, chỉ thích đi truyền bá tin vịt. Nếu có bản lĩnh thật sự thì thôi đi... Nhưng không chỉ có không bản lĩnh, còn thích làm mấy hành vi sai trái, thứ người như vậy cũng có thể làm quản lý được?”
Tổng giám đốc vừa nói xong, người đang ăn cơm xung quanh đều hận không thể chui đầu vào trong bát cơm. Áp lực nặng nề đến nỗi, không ai dám thở mạnh.
Nhưng Diệp Đình còn chưa nói hết lời.
Anh lạnh lùng nhìn xung quanh: “Chẳng lẽ là, mắt của một số người bị mù?”
Những lời nói này của Diệp Đình cũng không có bao nhiêu tức giận, nhưng có sức công phá cực lớn, giống như băng đá được lấy ra từ tảng băng lớn, vừa cứng lại vừa lạnh!
Cấp trên của Dung Cẩm cảm thấy đầu trở nên nặng nề, ông ta thấy lời nói này của tổng giám đốc giống như một, hai... vô số hòn đá nhỏ nện ở trên đầu ông ta.
Ông ta cúi đầu, trong lòng thầm mắng Dung Cẩm một trăm tám mươi lần!
Người phụ nữ này, không biết cô ta có đầu óc hay không? Chọc ai không chọc, lại cứ đi chọc quản lý Lăng?
Quản lý Lăng... là người bình thường có thể chọc nổi sao? Người ta là tâm can đại bảo bối của Tổng giám đốc đại nhân——
“Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ này!” Còn mấy quản lý cấp cao khác, cũng nhìn nhau, rồi đưa mắt nhìn họ Tổng giám đốc đại nhân và Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi đi ra khỏi phòng ăn nhân viên.
“Dung Cẩm bị làm sao vậy? Thiếu não hả?”
“Thiếu não? Chắc chắn không phải, thiếu não thì trong đầu vẫn còn có não, chứ còn cô ta thì phải nói là không có não.”
Mọi người đồng loạt mắng chửi cô ta: “Nếu đổi thành những người có đầu óc bình thường, người ta vỗ ௱ô** ngựa còn không kịp, vậy mà cô ta còn dám đến chọc người ta.” “Nói vậy, chẳng lẽ là cô ta có bệnh?”
“...” Đám người trầm mặc rất lâu, cấp trên của Dung Cẩm đột nhiên bình tĩnh nói: “Vì vậy nói... đầu óc của cô ta không bình thường...”
“Phốc ——” Mấy người trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh không nhịn được phun ra ngoài.
Trong lòng thầm nghĩ, Tổng thanh tra đại nhân, ông thật sự là...
Dung Cẩm đi ra khỏi phòng ăn... càng nghĩ cô ta càng kinh hãi!
Đáng lẽ hôm nay cô ta không nên khiêu khích Lăng Vi, cô ta đã biết quan hệ giữa Lăng Vi và Diệp Đình, sao cô ta còn đâm đầu vào khiêu khích? Cô ta thật không muốn biến mọi chuyện làm thành thế này. Nhưng mà, cô ta biết rõ mình có tật xấu này...
Lúc nói chuyện thích kẹp thương mang gậy (*), thích âm dương quái khí...
(*)Giáp thương đái bổng/夹枪带棒: Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)
Trước kia, đã có không ít người nhắc nhở cô ta. Nhưng cô ta đã quen nói vậy rồi.
Cô ta muốn nhịn, nhưng không thể nhịn được.
Vừa rồi, lúc nhìn thấy Lăng Vi, cô ta muốn nịnh nọt cô, nhưng lại không nghĩ rằng khóe quá hóa vụng.
Nên làm sao bây giờ?
Ánh mắt vừa nãy của tổng giám đốc, rõ ràng là muốn đẩy cô ta vào chỗ ૮ɦếƭ... Dung Cẩm thật sự hơi sợ, cho dù tổng giám đốc có không làm gì cô ta, nhưng sợ rằng sau này cô ta sẽ không sống nổi ở công ty được nữa.
Gần đây, cô ta đã mấy lần mắc phải sai lầm lớn trong công việc, hơn nữa... đã bị lão tổng chỉ đích danh phê bình nhiều lần.
Dung Cẩm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh! Công ty sẽ không đuổi cô ta chứ?
Trước kia, lúc tổng giám đốc Diệp còn chưa tiếp quản công ty, trong công ty có rất nhiều nhân viên có năng lực kém giống như cô ta. Từ sau khi tổng giám đốc Diệp bắt đầu chỉnh đốn, không ít nhân viên đó đều đã bị cắt bỏ...
Nghĩ tới đây, Dung Cẩm chỉ cảm thấy da đầu tê dại!
“Tử Huân Tử Huân! Anh phải cứu em ——” tan việc, Dung Cẩm chạy nhanh như gió đến phòng làm việc của Hứa Tử Huân.
Kết quả, Hứa Tử Huân không có ở trong phòng làm việc.
Dung Cẩm vội vàng chạy ra cửa.
Ngoài cửa Laroe, Dung Cẩm thấy phía trước là cảnh tượng hỗn loạn, cô ta nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Hứa Tử Huân.
Dung Cẩm bước nhanh hơn, chen vào trong đám người đang đi qua đi lại, nhìn thấy một người phụ nữ dồn Hứa Tử Huân đến cửa chiếc xe Mercedes của anh ta.
“Trương Diệc Đình! Buông tay ta!”
“Hứa… Tử… Huân ——” Dung Cẩm bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu bước về phía trước!
Cô ta giơ tay lên, chỉ vào mặt của Trương Diệc Đình nói: “Người phụ nữ này là ai?”
Hứa Tử Huân liếc nhìn cô ta, từ sau khi buổi triển lãm hội họa kết thúc, bọn họ cũng không gặp mặt nữa.
Dung Cẩm cảm thấy dường như Hứa Tử Huân đang tự động rạch ra một cái giới hạn với cô ta, phân biệt rõ ràng, đã rất lâu rồi bọn họ không chung với nhau ăn cơm.
Dung Cẩm nhìn thấy người phụ nữ kia quấn lấy Hứa Tử Huân, lập tức giận dữ!
Dung Cẩm nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Hứa Tử Huân —— Anh còn chưa chính thức chia tay với em đâuđâu, bây giờ anh lại dám chung một chỗ với người phụ nữ khác, anh đang muốn bắt cá hai tay hả?”
Hứa Tử Huân chán ghét đẩy Trương Diệc Đình ra, rống lớn với người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đi đi —— “
Mấy đồng nghiệp đang vây xem xung quanh, bảy miệng tám lưỡi thấp giọng nghị luận, có vài người đi ra ngoài, còn có một số người đứng lùi ra xa, tiếp tục nhìn về bên này.
(*)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói
Hứa Tử Huân cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Từ sau khi chia tay với Lăng Vi, cuộc sống của anh ta bắt đầu hỏng bét.
Trong ngày hội tuyển dụng của trường học, anh ta bị Diệp Đình vặn gãy cánh tay, trong buổi triển lãm hội họa quốc tế Phương Chu, Diệp Đình đứng ngay trước mặt rất nhiều bậc thầy, doanh nhân, đánh vào mặt mũi của anh ta!
Mà bây giờ, anh ta đã mất đi Lăng Vi...
Còn dính dáng có quan hệ không minh bạch với hai người phụ nữ làm cho người ta chán ghét này nữa chứ.
Hứa Tử Huân chỉ cảm thấy cuộc đời mình đã rơi vào bóng tối...
Anh ta không kiên nhẫn nói với Dung Cẩm: “Dung Cẩm, em đi trước đi, lát nữa, anh sẽ liên lạc lại với em, bây giờ anh có chút chuyện riêng cần phải giải quyết.”
Dung Cẩm thật sự không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, cô ta nhíu chặt mày lại, trợn mắt nhìn hai người trước mắt.
Hứa Tử Huân không đếm xỉa tới cô ta, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Trương Diệc Đình đi.
Bây giờ anh ta đang đứng ở cửa công ty, bị rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn độn thổ biến mất!
Anh ta rất lo lắng, lo lắng sẽ bị Lăng Vi nhìn thấy...
Mặc dù đã chia tay với Lăng Vi, nhưng... anh ta thật sưh không muốn để cho cô nhìn thấy hình ảnh xấu hổ này của mình.
Cho dù bọn họ đã thật sự chia tay, nhưng anh ta vẫn muốn để cô nhìn thấy mặt tốt của anh ta, ai biết được tương lai có thể có một ngày, cô lại hồi tâm chuyển ý hay không?
Hứa Tử Huân cực kỳ không kiên nhẫn quay đầu nói với Trương Diệc Đình: “Trương Diệc Đình, cô đừng có mà tranh cãi vô lý. Từ trước đến giờ, tôi và cô đều chưa cùng chung một chỗ. Chính cô là người biết rõ nhất, tại sao lúc trước tôi và Lăng Vi chia tay!”
Dung Cẩm bỗng tỉnh táo lại, ôm vai điểm mũi chân, xem kịch hay của hai người này.
Trương Diệc Đình cắn răng nói: “Hứa Tử Huân! Mặc kệ lúc trước anh và Lăng Vi chia tay thế nào, thì bây giờ anh cũng là bạn trai của em!”
“Ha ha...” Hứa Tử Huân cười lạnh, gằn từng chữ một lạnh giọng quát lên: “Tôi chưa bao giờ là bạn… trai… của… cô! Cô hãm hại tôi, đã làm cho tôi lạnh cả lòng! Những thủ đoạn đùa bỡn của cô, đã làm tôi biết rõ, cô là một người phụ nữ âm hiểm, độc ác! Trương Diệc Đình, cô hãy nghe cho kỹ đây! Hứa Tử Huân tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cô! Cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô cả!”
Sắc mặt của Trương Diệc Đình trở nên tái nhợt.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Hứa Tử Huân, bi thương nở nụ cười lạnh: “Hứa Tử Huân, hai chúng ta thật sự không có bất kỳ quan hệ gì sao? Anh đã ngủ với tôi, còn nói hai chúng ta không có quan hệ?”
Sắt mặt của Hứa Tử Huân đen tui, anh ta cố gắng nhẫn nhịn cắn răng nói: “Rốt cuộc là cô ngủ với tôi? Hay là tôi ngủ với cô? Nếu cô không chuốc say ông đây, không bỏ thuốc cho ông đây, thì ông đây có thể ngủ với con tiện nhân như cô sao? Nếu không phải do con tiện nhân như cô thọc gậy, tiểu Vi sẽ rời bỏ tôi sao? Tiểu Vi sẽ thương tâm muốn ૮ɦếƭ vội vàng kết hôn với người đàn ông khác sao? Là cô —— đều là do cô! Nếu không phải do cô, ông đây đã kết hôn với Lăng Vi rồi!”
Hứa Tử Huân nghiến răng nghiến lợi, hung tợn mắng chửi: “Trương Diệc Đình! Tự cô nói xem, rốt cuộc cô có bao nhiêu ti tiện?!”
Trương Diệc Đình hận đến cắn nát cả môi, cô ta cảm thấy da đầu tê dại, thân thể nóng đến khó chịu.
Cô ta cảm thấy nhiệt độ trong người nóng đến mức như có mười ngàn con kiến nhỏ đang gặm cắn tóc tai, gặm cắn mạch máu của cô ta!
Trương Diệc Đình đỏ ngầu hai mắt nhìn Hứa Tử Huân: “Hứa Tử Huân —— anh có còn là đàn ông không? Anh có thể nói ra những lời này sao?”
Hứa Tử Huân liếc nhìn cô ta, nửa chữ cũng không muốn nói thêm nữa.
Anh ta cố gắng nhẫn nhịn, hơi hất cằm sang bên cạnh: “Cô cút đi, tôi nhìn thấy cô chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.”
“Hứa Tử Huân! Anh cứ chờ đấy cho tôi——” Trương Diệc Đình nheo mắt lại, oán hận xoay người đi, rồi cô ta nhìn thấy người phụ nữ thành thục đang đứng bên cạnh đó.
Lửa giận của Trương Diệc Đình bốc lên đến tận đỉnh đầu: “Khó trách gần đây Tử Huân không quan tâm đến tôi... Tiện nhân! Đều là do loại tiện nhân như cô! Là cô câu dẫn Tử Huân, có phải hay không?”
Dung Cẩm khinh thường cô ta: “Một con nhóc xấu xí chưa mọc đủ lông đủ cánh, mà muốn đoạt đàn ông với bà? Cô còn non nớt lắm!”
Nói xong, cô ta chợt thấy người phụ nữ đối diện cắn răng, giương nanh múa vuốt vọt về phía cô ta.
Dung Cẩm đứng thẳng, hung ác trợn mắt nhìn cô ta.
“Bà *** con tiện nhân này ——” Trương Diệc Đình quơ móng tay dài: “Roẹt” cào vào trên má trái của Dung Cẩm.
Mặt của Dung Cẩm chợt xuất hiện một vế cào dài, máu đỏ rỉ ra... cực kỳ nhức mắt ——
Dung Cẩm đau đến nỗi “Á” lên, đưa tay ra, túm lấy tóc của Trương Diệc Đình: “Đồ gái điếm! Dám ra tay với bà?! Có phải không muốn sống nữa hay không?”
Hứa Tử Huân đi tới, rống to với hai người: “Tất cả cút ngay đi —— bắt đầu từ hôm nay, cô, còn cả cô nữa, đều không có bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa!”
Hứa Tử Huân hung hãn nói: “Cả đời này tôi chỉ thích Lăng Vi mà thôi!”
Nói xong, anh ta nhìn thấy có ánh đèn lóe lên giữa đám người đang vây xem, chiếc xe Spyker của tổng giám đốc đang từ từ lái qua bên cạnh.
Trong xe, Lăng Vi ngồi ở ghế phụ, điềm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầm mắt... Vừa vặn rơi vào trên mặt Hứa Tử Huân.
Hứa Tử Huân đột nhiên run lên, giống như là đạp trúng điện cao thế, cả cơ thể như muốn cháy rụi.
Anh ta run rẩy, đưa tay ra về phía Lăng Vi.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào anh ta, lại nhìn về phía Trương Diệc Đình và Dung Cẩm đang đánh nhau, cô chợt cảm thấy vui mừng... Cô đã rời đi. Cô sẽ vĩnh viễn không giống như đổ phụ (người phụ nữ ghen tuông), tranh đoạt một người đàn ông với người khác ở trước mặt mọi người.
Vui mừng vì, Diệp Đình sẽ không làm cô xấu hổ như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc