Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 151

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Anh cuồng nhiệt hôn đáp lại cô: “Con nhóc hoang dã, xem ra em ngủ rất ngon...”
Lăng Vi mỉm cười, quả thật cô ngủ rất ngon...
Tối ngày hôm qua, bọn họ đã ngủ rất lâu, hơn nữa còn ngủ đặc biệt ngon.
Có lẽ là do hôm qua tập võ vận động mạnh trong một thời gian dài, khiến cho cô mệt mỏi đến tê liệt.
Từng tế bào trong cơ thể cô đều hò hét muốn nghỉ ngơi thật khỏe.
Tay và chân của Lăng Vi, đều đang đâu ê ẩm.
Diệp Đình rên khẽ, anh đưa tay ra vòng qua sau lưng cô, xoay mình áp cô lại, một tay anh giữ lấy đôi tay của cô, kéo lên đến đỉnh đầu, một tay khác thăm dò đi xuống: “Đã lâu rồi không massage, để anh kiểm tra xem có co lại hay không.” Vừa nói, vừa muốn cố gắng xoa xoa.
Diệp Đình cố gắng khống chế cảm xúc, tối hôm qua cô thật sự mệt lả, anh còn không mất trí đến mức, mới sáng sớm đã tới dày vò cô.
Anh cố đè ngọn lửa đang chỉ trực bùng cháy trong thân thể xuống, ôm cô đi đánh răng rửa mặt, ngay cả kem đánh răng cũng lấy giúp cô. Cô đánh răng, rửa mặt xong, anh lại bế cô đi ra ngoài, đi tới trên ghế trước bàn trang điểm. Lăng Vi buồn cười nói: “Em có chân mà...”
Diệp Đình nói: “Anh có lực khí, không có chỗ sử dụng.”
Lăng Vi lườm anh: “Anh nhanh đi thay quần áo đi, sắp trễ rồi đấy.”
“Ừ...” Diệp Đình cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoay người đi tới phòng thay quần áo.
Lăng Vi đang bôi mỹ phẩm dưỡng da lên, chợt để ý mình trong gương có rất nhiều vết hôn đỏ chói trên cổ,.
“Haizzz —— xem ra hôm nay phải mặc áo cao cổ rồi...”
Không biết hôm qua anh đã phải nhẫn nhịn khó chịu bao nhiêu, mới ngược cái cổ của cô như thế này.
...
Sắp đến cuối năm, vốn cho rằng công việc sẽ rất nhiều.
Đi tới công ty làm việc, Lăng Vi bất ngờ phát hiện ra, công việc ngày hôm nay của cô đặc biệt ít...
Giống như công việc của cô đã được chuyển hết cho người khác làm rồi.
Làm cô cả ngày đều ngồi không trong phòng làm việc.
Từ sáng sớm đến tối, không có người nào... tới làm phiền cô?
Điều này thật là kỳ quái?
Trong phòng trà, Lăng Vi vô tình nghe thấy có hai người đang nói chuyện đến quên cả trời đất, nghe giọng nói là hai nhân viên của phòng thiết kế: Lusha và Anna.
Lăng Vi không vội đi vào, bởi vì cô nghe thấy hai người bọn họ đang thảo luận về cô.
Cô nghe thấy Lusha than phiền nói: “Haizzz... Tôi thật sự không hiểu... Lăng Vi có cái gì tốt? Sao Tổng tài chúng ta cưng chiều cô ta như vậy?”
“Ai biết được...” Anna nói: “Đã đến cuối năm rồi, ngày nào công việc cũng ngập đầu, vậy mà tổng tài còn đặc biệt chuyển công việc của cô ta cho người khác.”
Lusha không phục nói: “Điều kiện của Tổng tài tốt như vậy, loại phụ nữ nào mà không tìm được? Tại sao cứ phải thích Lăng Vi? Lần trước cô ta về nhà với người đàn ông khác, làm tổng tài mất hết cả mặt mũi, tổng tài lại vẫn không ly dị với cô ta. Hoặc là, lời đồn đại kia là thật...”
“Lời đồn đại gì?” Anna hỏi.
lusha nói: “Tôi nghe người ta nói... Tổng tài và Lăng Vi có hợp đồng... Không biết là thật hay giả? Theo như những gì tôi thấy bây giờ, rất có thể là thật. Nếu không, sao Lăng Vi làm mất mặt của tổng tài như vậy, anh ấy cũng không tức giận. Rõ ràng là không quan tâm đến nên mới vậy, đúng không?”
Anna kinh ngạc nói: “Hả? Hợp đồng gì? Cô nghe ai nói?”
Lusha nói: “Tôi quên mất là nghe ai nói rồi... Hình như là có chuyện như vậy.”
Anna ý vị thâm trường nói: “Chẳng lẽ tổng tài cưng chiều Lăng Vi, đều là đang diễn trò? Không trách... cô ta phách lối như vậy...”
“Cũng không phải là đâu... Tổng tài chúng ta là người cao lãnh, nếu anh ấy thật sự kết hôn, che giấu còn chưa kịp, chứ sao có thể cao điệu như muốn cho toàn bộ thế giới đều biết như vậy? Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến Lăng Vi, anh ấy sẽ không nỡ để cô ấy xuất hiện ở trước giới truyền thông đâu, đúng không?”
Anna lập tức nói: “Có đạo lý! Càng nghĩ tôi càng thấy lời đồn này là sự thật...”
Lusha cười lạnh ha ha, còn nói: “Thật ra thì cũng đúng, cô nhìn Lăng Vi xem, tính cách mạnh mẽ như vậy, rắn như đá vậy, người đàn ông nào có thể chịu được cô ta? Tôi thật sự không nhìn ra cô ta nữ tính ở chỗ nào...”
“Đúng vậy. Tôi cũng không nhìn ra cô ta tốt ở chỗ nào. Cô ta quá mạnh mẽ không giống phụ nữ gì cả.”
Lusha lập tức phụ họa: “Tôi cảm thấy, chắc tổng tài thích mẫu người dịu dàng như chúng ta hơn đó?”
Anna nghe Lusha nói xong, ‘Ừ’ đáp lại cô ta, hai người mỗi người đều cười cực kỳ thâm ý.
Lăng Vi đứng ở cửa phòng trà, cười phá lên “Ha ha“.
Tiếng cười này của cô, cực kỳ dọa người! Làm hai người phụ nữ đang đứng bên trong hít phải ngụm khí lạnh.
Lăng Vi nghe thấy tiếng hít thở kia, chậm rãi khoan thai nhấc chân, đi vào phòng trà.
Cô vừa đi vào, Lusha và Anna đều như bị sét đánh, sắc mặt của bọn họ lúc đỏ lại đen.
“Cạch cạch cạch” Lăng Vi đi đôi giày cao gót cao năm phân, đứng áp sát trước mặt Lusha.
“Cô nói không ít nhỉ? Bình thường đâu thấy cô chăm chỉ làm việc như thế này.” Lăng Vi ung dung đứng nhìn vẻ mặt như ăn phải cứt của Lusha.
Lăng Vi mỉm cười với cô ta, nói: “Có nữ tính hay không, không phải do phụ nữ định đoạt.”
Lăng Vi cao một mét bảy mốt, cộng thêm đôi giày cao gót của cô, trong nháy mắt đã ép cho Lusha cao một mét năm tám không thể thở nổi.
Lúc này, Lusha đứng ở bên cạnh Lăng Vi, chênh lệch chiều cao lập tức có thể làm cho người ta hiểu lầm Lusha là học sinh trung học cơ sở.
Vóc người của Anna cũng không cao, đi đôi giày cao gót 11 cm vào, miễn cưỡng lên được đến một mét sáu bảy.
Hai người đứng ở trước mặt Lăng Vi, bị khí thế của cô đè ép xuống, ngay cả đầu cũng không ngóc được lên.
Chỉ trong giây lát, khí thế của hai người bọn họ liền héo.
Lăng Vi ung dung đi tới bên cạnh tủ quầy, mở tủ quầy ra, cô cầm lấy một túi trà đen.
Hôm nay Lăng Vi mặc chiếc áo sơ mi bó sát người và chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới mặc chiếc váy Pu't chì màu xanh đậm.
Đôi chân dài thẳng tắp, eo thon.
Bộ *** có thể khiến cho rất nhiều người phụ nữ vừa ghen tỵ lại bị hạ thấp lòng tự trọng.
Áo sơ mi được cắt may tinh tế, vừa thanh lịch lại vừa đoan trang.
Nhìn cả người như đã từng trải, nhưng lại cực kỳ nữ tính.
Lusha và Anna chợt bị đánh thẳng vào mặt.
Thật ra thì Lăng Vi không thường xuyên đi giày cao gót, hôm nay cô đi chỉ vì phối hợp với bộ trang phục này, bởi vì phải che kín vết hôn Diệp Đình đánh dấu trên cổ, vạn bất đắc dĩ cô mới đi giày cao gót.
Chỉ là...
Ngoài dự liệu là... thì ra ngày hôm nay cô nhàn nhã như vậy, là do Diệp Đình gợi ý.
Khó trách không có ai đến tìm cô...
Lăng Vi đi tới cạnh máy nước uống.
Cô điềm đạm cười, nói với hai người phụ nữ đang sợ đến ngây người: “Xin nhường đường.”
“...” Lusha vội vàng đứng tránh qua bên cạnh.
Lusha và Anna nhìn nhau, bọn họ đã buôn chuyện ở chỗ này rất lâu rồi, không biết Lăng Vi nghe được bao nhiêu.
Lăng Vi liếc nhìn hai người, cầm ly lấy nước.
Lusha ấp a ấp úng hỏi: “ Quản lý Lăng... Chúng tôi không cố ý nói… nói xấu cô đâu... Không biết... cô nghe được bao nhiêu?”
Lăng Vi liếc mắt nhìn cô ta, hỏi ngược lại cô ta: “Cô muốn cho tôi nghe bao nhiêu?”
“...” Lusha lập tức á khẩu.
Lăng Vi thật ra thì không nghe được bao nhiêu, nhưng mà, nhưng cô cố ý cười nói: “Những thứ cô không muốn để cho tôi nghe thấy, tôi đều đã nghe thấy cả rồi.”
“Quản lý Lăng….”
Vẻ mặt Lusa sợ hãi nhìn cô.
Trong lòng đầy hối hận.
Nếu Lăng Vi định làm khó dễ cô ta thì sau này nhất định cô ta sẽ không thể ở đây nữa.
Lăng Vi cầm ly của mình lên, vừa rót nước vừa hừ: “Có thời gian rảnh rỗi nói luyên thuyên, làm xong việc rồi hả?”
Lusa xấu hổ nói: “Tôi đi làm việc.”
“Quản lý Lăng, thật xin lỗi… chúng tôi nói gì đó mong cô bỏ qua cho, tôi đi làm việc đây.” Anna cũng cầm ly của mình rồi rời đi.
Lăng Vi nhìn hai người kia.
Nói không thèm để ý là giả.
Đàn bà có ai nguyện ý nghe người khác nói xấu mình?
Trong lòng Lăng Vi buồn bực.
Nhưng cô không truy cứu chuyện này.
Ban đêm, Lăng Vi thực hiện xong huấn luyện ma quỷ, xoa mồ hôi rời khỏi phòng huấn luyện, cô gọi điện thoại cho chuyên gia Dương, nghiên cứu chuyện động cơ.
Tin tức tốn là… động cơ mới cơ bản định rồi, nửa tháng nữa là có thể lắp vào xe thử nghiệm.
Lăng Vi cực kì cao hứng, xem ra… năm trước cô quá vội vàng rồi.
Nói không chừng đầu năm sau Long Đằng có thể sản xuất ra khoản ô tô đàu tiên rồi.
Hôm sau Lăng Vi chạy tới kho hàng, vừa vào cửa liền thấy bốn chuyện gia đang H**g phấn thảo luận gì đó, Lăng Vi khẩn trương đặt hoa quả và nước khoáng xuống, nhanh chóng tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Chuyên gia Dương thấy cô tới liền vui vẻ ra mặt.
Ông ta đứng lên, H**g phấn chỉ dưới mặt đấy: “Tiểu Vi, cô xem động cơ này thế nào?”
Nói xong mở chốt, động cơ ong ong khởi động.
Lăng Vi cẩn thận nhìn chằm chằm ngạc nhiên: “Có phải tốc độ nhanh hơn rồi không?”
Hai mắt chuyên gia Dương sáng lên: “Cô có thể nhận ra sao? Ôi, cô gái nhỏ này quá giỏi rồi.”
“Thật sao? Thật sự tốc độ tăng lên sao? Chúng ta có thể lắp vào xe thử nghiệm một phen.” Trái tim Lăng Vi đập thình thịch, quả thật cô không tin vào mắt mình.
“Được, ngày mai tìm một chiếc xe phế loại thay thử xem.”
“Không được.” Lăng Vi lắc đầu: “Tôi đi mua một chiếc mới, xe cũ thử không đạt hiệu quả.”
“Xe mới? Rẻ nhất cũng hơn 10 vạn, quá lãng phí, cô có nhiều tiền vậy sao?”
Thời gian trước cô bỏ tiền trong người mua hết cổ phiếu, vừa muốn chăm sóc chú và anh ta, cô lại mua thêm xe mới, quả thật không lấy ra được hơn 10 vạn.
Cô nghĩ nghĩ nói: “Tôi để bạn mình làm thử nghiệm trước, nếu thực nghiệm thành côn thì tôi đi chuẩn bị tiền.”
Nói xong thì gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc nghiên cứu máy tình đến trình độ cao nhất, làm thực nghiệm bắt chước với anh ta mà nói thật sự chỉ là bữa ăn sáng mà thôi.
Lý Thiên Mặc đến đây, hai người lái xe đến căn cứ thực nghiệm của Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc ngoại trừ mê máy tính thì chính là khoa học thực nghiệm.
Nói là căn cứ thực nghiệm thì thật ra nơi này chính là một nhà kho lớn mà thôi.
Lý Thiên Mặc kéo rèm cửa cuốn, cả nhà khó lớn bị gió thổi ào ào tới.
Sau đó anh ta lại kéo rèm cửa xuống.
“Cô ngồi trước một lúc đi, tôi làm vài thứ linh tinh trước đã.”
Lý Thiên Mặc mở laptop bắt đầu gõ gõ, Lăng Vi bày sổ vẽ ra bắt đầu vẽ tranh.
Hơn 1h sau, đột nhiên Lý Thiên Mặc lờ mờ ngẩng đâu fleen.
Sững sờ nhìn Lăng Vi, biểu tình vô cùng phức tạp.
Lăng Vi nhìn biểu tình anh ta không thích hợp, liền hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì? Làm không được sao?”
“Không phải, thực nghiêm bắt chước này rất đơn giản, tôi đã chuẩn bị xong.” Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ bĩu môi: “Nhưng mà… tôi vừa làm xong thì máy tình đột nhiên nhiễm vi rút.”
“Sao cơ?” Lăng Vi khẩn trương chạy tới, chỉ thấy màn hình của Lý Thiên Mặc…xuất hiện nhiều dữ liệu.
Tình cảnh này sao lại quen thuộc như vậy?
Sau đó chỉ thấy đám dữ liệu này sắp xếp chỉnh tề.
Để Lăng Vi tan vỡ chính là màn hình… xuất hiện một cái ௱ô** lắc lắc… tròn tròn béo béo… là con heo.
Lăng Vi đen mặt.
Nhất định là Diệp Đình làm.
“Là virut Diệp Đình làm hả? Anh ấy hack máy tính của anh làm gì?”
Lý Thiên Mặc nghĩ nghĩ: “Có thể là vừa rồi tôi dùng chứng minh, điện thoại còn một chút thông tin cá nhân của cô…”
“Hả?”
Lăng Vi không nghe hiểu gì cả.
Lý Thiên Mặc giải thích: “Vừa nãy tôi làm thực nghiệm, muốn làm cho cô một kho dữ liệu… cho nên điền số liệu của cô, vì sau này nhất định cô tự làm nên điền tiên cô luôn.”
“Annh viết tư liệu liên quan đến tôi sao Diệp Đình biết được? Anh ấy theo dõi máy tính của anh sao?”
Lý Thiên Mặc lắc đầu, vô cùng chắc chắn: “Anh ta theo dõi tất cả mạng máy tính mới đúng.”
“...”
Tất cả mạng máy tính?
“Anh ấy muốn làm gì chứ?”
Lý Thiên Mặc đẩy mắt kính nghiêm túc nói: “Nhất định keyword ở trên mạng tìm kiếm về trình dữ liệu có tên cô, sinh nhật, số điện thoại, địa chỉ này nọ, chỉ cần có người muốn lấy tin tức về cô, Diệp Đình có thể phá hủy máy tính đối phương trước tiên.”
Lăng Vi ngạc nhiên: “Đây là Diệp Đình muốn bảo vệ riêng tư của tôi sao?”
“Chắc không chỉ vậy mà còn lo lắng có người gây bất lợi cho cô, dù sao địa vị xã hội của anh ta còn đó, kẻ thù lại nhiều, dù anh ta có năng lực lớn đi nữa cũng không thể nào có nhiều cánh tay như vậy, cũng không thể với tay đi mọi ngõ ngách, nhưng mà hiện tại có chương trình này, quả thật có thể bảo đảm an toàn cho cô, Diệp Đình này làm việc thật là chu đáo.”
Nói xong Lý Thiên Mặc gật đầu đồng ý: “Cô đi theo anh ta, tôi thật sự rất yên tâm.”
Lăng Vi giận dữ nhìn anh ta sau đó cười một cái, lời này… giống như ba cô nên nói mới đúng, Lý Thiên Mặc nói ra cảm thấy rất có ưu tú.
“Sao cơ? Anh xác định sao?” Lăng Vi không chắc chắn.
Lý Thiên Mặc nói: “Muốn tin tức của cô có phải có ý định gì với cô hay không, nếu bọn hộ còn không sợ thì chức tỏ là tổ chức hắc đạo gì đó, hoặc là một khu vực không an toàn, sẽ có người tự đi xác nhận tình huống.” Lý Thiên Mặc cười nói: “Diệp Đình đối với cô thật để tâm, anh ta lo lắng cho an nguy của cô chắc là sợ cô gặp nguy hiểm.”
Lăng Vi cảm thấy hơi kinh sợ.
Vậy mà Diệp Đình lại làm vậy gì cô.
Trái tim Lăng Vi nhảy thình thịch, cô cảm thấy gò má nóng lên, ***g *** chảy qua dòng nước ấm.
Giống như hai chiếc xe lửa chạy qua người cô.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, con heo trên màn hình đang làm nũng đáng yêu, chu môi, cầu ấm giường…
“Lý Thiên Mặc, vậy máy tính của anh phải làm sao đây?” Lăng Vi buồn rầu: “Làm sao mà diệt laoij virut này? Máy tính không thể dùng nữa sao? Có cần tìm Diệp Đình giệt virut không?”
Thiên Mặc bình tĩnh nói: “15ph sau tự động hóa giải.”
Lăng Vi á một tiếng: “Nó còn có thể tự động hóa giải hả?” Nhưng mà một câu của Thiên Mặc khiến cô muốn thổ huyết: “Nhưng mà trong vong 10ph nữa lại có người áo đen xuất hiện tới mời tôi dùng trà đấy.”
Lăng Vi suýt chút nữa thì chửi văng lên, cả kinh nói: “Không phải lần đầu tiên hả?”
Thiên Mặc cực kì bình tĩnh, vươn Ng'n t đếm: “Tôi nghĩ… ừ hình như lần ths ba.”
Khóe miệng Lăng Vi giật giật.
Lúc này có một chiếc xe thương vụ màu đen xa hoa xuất hiện ngoài cửa căn cứ thực nghiệm.
“Ầm…” bốn người đàn ông mặc trang phục màu đen bước xuống xe, nhìn thấy Lăng Vi đều sửng sốt…
“Phu nhân, thì ra cô ở đây.. cô lại không mang theo di động bên người sao?”
Lăng Vi ừ một tiếng, di động của cô rơi ở kho hàng lớn rồi.
Bốn người áo đan thấy cô đang bình an vô sự liền vội vàng lui ra ngoài.
Thiên Mặc ***ng cánh tay Lăng Vi: “Ông xã cô thật thương cô mà, cầm điện thoại đình vị hành tung của cô.”
Lăng Vi phức tạp nhìn Thiên Mặc, hai người nhìn nhau.
Đột nhiên Thiên Mặc cười vui vẻ: “Nhất định lần tới cô phải mang theo di động bên người, nếu không cô ở ngoại thành dùng máy tính của mình thì cũng bị hack thôi, haha… tôi xem như hiểu rồi, chỉ có di động của cô định vị và thông tin máy tính liên quan với nhau thfi máy tính mới không bị hack…”
“…” Lăng Vi chống trán: “Hiểu rồi.”
Ở căn cứ thực nghiệm của Thiên Mặc một ngày, hai người làm mười mấy thực nghiệm mô phỏng, cải tạo động cơ thành công còn có thể nâng cao tốc độ, nhưng mà Lăng Vi cảm thấy không gian cũng rộng hơn, sau đó cùng Thiên Mặc về nhà kho của mình, nghiên cứu với bốn chuyên gia dến 8h tối mới về nhà.
Trở lại biệt thự, Diệp Đình vẫn chưa về, cô quá mệt nên tắm rửa xong liền nằm sếp trên giường ngủ mất.
Diệp Đình trở về vẻ mặt âm trầm đứng bên giường nhìn cô.
“Tiên sinh, cậu xem… phu nhân luôn quên điện thoại, như vậy quá nguy hiểm, dù không nguy hiểm nhưng khi tìm cô ấy cực rất bất tiện.”
Diệp Đình cúi đầu nhìn Lăng Vi ngủ say, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái khác mỗi ngày chẳng rời được đi động, hơn nữa anh còn cố ý đưa cô khoản định chế, tính năng cực kì tốt, các loại trò chơi, phần mềm cô muốn chơi sao thì chơi, nhưng mà… buồn thay cô luôn bỏ quên.
Vương quản gia cung kính nói: “Không bằng để a Tổ tới trồng một thiết bị truy tung trên tay của phu nhân?”
Diệp Đình ngước mắt, ánh mắt sắc bén trừng Vương quản gia, Vương quản gia toát mồ hôi lạnh.
Sau đó khom lưng nhận sai: “Tiên sinh đừng trách phạt, lão già tôi cũng chỉ quan tâm an nguy cho phu nhân mà thôi.”
Diệp Đình không nói gì, vung tay, trồng thứ kia rất đau… không phải anh chưa nếm qua cảm giác đó…
Vương quản gia rất muốn nói: “Hiện tại cậu không muốn để cho phu nhân chịu đau ***, sau này… nhỡ may có một ngày phu nhân bị bắt đi hoặc bị bắt cóc, đến lúc đó chịu khổ đâu thua gì lúc này.”
Diệp Đình nghĩ nghĩ, ngồi xuống cạnh Lăng Vi, anh nhìn chằm chằm miệng cô một hồi mới nói với Vương quản gia: “Để nha sĩ Vương qua đây.” Nha sĩ Vương là bác sĩ có kỹ thuật cực kì cao siêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc