Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 150

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cô cho rằng cái đống này đã đủ nhiều rồi... vậy mà nó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Lăng Vi nhíu chặt mày lại, biểu tình phức tạp đến nỗi khiến người ta không khỏi buồn cười.
Diệp Đình không nhịn được cười ra tiếng, trước đó, anh đã thật nghĩ tới cô sẽ có biểu tình này...
Xác xác thật thật, bây giờ... cô có cái biểu tình này.
Rất bối rối...
Cũng rất đáng yêu.
Anh giơ tay lên, nhéo vào cái má hồng hào của cô: “ Không phải anh đã nói rồi sao, chồng em có tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó, em không tiêu... Chẳng lẽ muốn tiết kiệm cho người phụ nữ khác tiêu? Dù sao quần áo cũng đã làm xong rồi, em không mặc, thì chỉ có thể lãng phí...”
“Em đã nói là em không mặc chưa!”
Lăng Vi chống eo, giọng điệu hơi tàn nhẫn.
“Em sẽ mặc!” Cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Gía trị thực sự của một món đồ, không hoàn toàn dựa vào giá tiền của nó. Chủ yếu nhất vẫn là xem nó có thể phát huy được bao nhiêu giá trị. Ví dụ như một đôi giày thể thao trị giá mười đồng, được một vận động viên thể thao đi vào, đoạt được chức vô địch thế giới, vậy đôi giày này đã có thể thể hiện được giá trị của nó. Đổi lại, một chiếc áo khoác dài cao cấp được thiết kế riêng, giá tiền mấy trăm ngàn, nhưng mà... không được ai mặc vào. Vẫn luôn bị đặt ở trong tủ quần áo. Vậy... Nó, đã hoàn toàn mất đi giá trị.”
Không sai...
“Nói rất hay.” Diệp Đình đồng ý với quan điểm của cô. Anh chăm chú nhìn đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô, vui vẻ vì con người cô, thông suốt giống như ánh mắt của cô vậy.
Anh biết cô sẽ hiểu rõ điều này, vì vậy, anh biết, cô chắc chắn sẽ mặc, những trang phục anh đã đặt này.
Bởi vì, giá trị quan của cô mang tầm vĩ mô.
Anh biết...
Cô sẽ đối xử tử tế với những trang phục này.
Diệp Đình hiểu rõ tính cách của cô, nghĩ đến đây, anh bỗng bật cười.
“Cười cái gì?” Lăng Vi ngước mắt lên nhìn anh.
Diệp Đình thôi không cười nữa, nghiêm túc nói: “Sắp hết năm rồi, có lẽ, em nên chuẩn bị quà tặng cho anh.”
Lăng Vi có thâm ý khác nhìn anh, đột nhiên thấy anh mỉm cười, cười giống như con hồ ly.
Được rồi!
Thật ra thì, cô đã đang chuẩn bị món quà tặng anh, nhưng mà... bây giờ cô có thể phải thay đổi sách lược...
Buổi tối mấy ngày sau.
“Đi, đi kiểm tra thành quả tập luyện của em, nhìn xem mấy ngày qua em liên tục huấn luyện, có đạt được mục tiêu hay không!”
...
Trong phòng thể dục, Lăng Vi bị bốn người Bạo Phong vây quanh.
Bốn người bọn họ có thần thái khác nhau, nhưng ánh mắt đều vô cùng tàn bạo, không giống như dáng vẻ sẽ nhường cô.
Lăng Vi bày trận chờ đợi!
Cô nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, cô đang đứng giữa bốn người bọn họ, tiểu chánh thái có vóc người thấp nhất, Lăng Vi híp mắt lại, nhanh chóng ra quyền, quét chân, nhưng mà... đều không có động tác nào đánh trúng đối thủ.
Đáng hận hơn là... Cô không ngừng bị ngườita cười nhạo!
Dĩ nhiên, cái người cười nhạo cô này, ngoài tên quỷ đáng ghét Diệp Đình này ra, còn có người nào?
“Chú ý tốc độ! Em là con rùa đen rúc đầu hả?”
“Chú ý lực đánh! Em xem cú đấm của em này, giống như đánh vào trên bông vải vậy! Cái chân của em chỉ để trang trí thôi hả? Chú ý tập trung! Tới tiếp —— “
Cả người Lăng Vi toát hết mồ hôi, bị bốn người bọn họ đùa bỡn thành quay vòng vòng.
Lăng Vi giận đến mức cả người đều bốc lửa!
Hôm nay, lúc cô thu thập nhóm người đầu báo kia, rõ ràng là cô đã rất uy phong!
Chán nản ——
Xem ra, nhóm người đầu báo kia thật sự quá yếu...
Lúc cô chân chính đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, người ta sẽ cười nhạo cô giống như mèo cười nhạo chuột vậy!
Lăng Vi bị bắt nạt đến nỗi bụng đầy lửa giận.
Nhưng mà, chỗ tốt khi chiến đấu với đối thủ có thực lực mạnh mẽ như Bạo Phong là... Cô có thể nhập vào trong trân chiến một cách nhanh chóng.
Cũng có thể trải nghiệm được bầu không khí chiến đấu thực sự.
Lăng Vi chuyên chú cảm nhận hơi thở và tiếng động xung quanh, cô như chợt hòa nhập được với không gian xung quanh, lại nghe được có người ra quyền về phía sau lưng cô, cô nhanh chóng cúi người xuống ——
“Ầm —— phanh ——” Hai người đồng thời đánh về phía cô một trước một sau, đột nhiên ***ng vào nhau.
Bởi vì, hai người bọn họ đồng thời đánh về phía trước và sau lưng của Lăng Vi, Lăng Vi nắm chặc thời cơ, bất ngờ cúi người tránh thoát, hai người kia không thu quyền lại được: “ Ầm” ***ng vào nhau.
Cũng may, bọn họ đều mang găng tay, còn cố tình khống chế lực đánh, bằng không... Nói không chừng sẽ gãy xương.
Diệp Đình nhướn mày, bày tỏ sự tán thưởng với việc cô đột nhiên lĩnh ngộ được “Chân lý” đánh nhau.
Chẳng bao lâu, thể lực của Lăng Vi dần giảm xuống, sức phán đoán cũng kém hơn rất nhiều.
Trên người, trên đầu, đều không ngừng bị đấm, bốn người Bạo Phong đều có chừng mực, ra quyền đến mức nào đó thì ngừng, cũng sẽ không làm cô bị thương.
Nhưng mà, Lăng Vi vẫn bị đánh đến hơi mộng...
Cô cắn răng kiên trì, không từ bỏ công kích cùng và tránh.
Cô quật cường cắn răng.
Diệp Đình vẫn không hô ngừng lại, anh muốn K**h th**h năng lượng ẩn bên trong cô! Anh muốn cho cô biết, lúc con người... cạn kệt năng lượng đến cuối cùng, vẫn có thể đứng lên theo bản năng, tiếp tục chiến đấu.
Đây chính là, năng lực tiềm ẩn của con người!
Lăng Vi mệt đến tê liệt, nhưng một lần lại một lần đứng lên.
Bây giờ, cô đã không giơ nổi cánh tay, chân lên được nữa, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Bốn người Bạo Phong đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô...
Không ngờ rằng... phu nhân của bọn họ, lại có tính bền bỉ như vậy.
Mới bắt đầu, bọn họ còn hơi có ý muốn trêu chọc cô, kết quả, càng đánh đấu, càng kính nể cô.
Dù sao, gả cho người như Diệp Đình, giống như một bước lên mây, chỉ trong giây lát đã có thể đứng ở trên đỉnh cao ở trên thế giới.
Vì vậy, rất dễ dàng khiến người ta khinh thường, không phục.
Nhưng mà... Lăng Vi, không hề như vậy.
Cô vẫn bền bỉ.
Vẫn giữ nguyên nguyên tắc của mình!
Cô tích cực đi lên.
Cô cố gắng hoàn thiện bản thân của mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn phụ thuộc vào ai, muốn lợi dụng ai.
Cô… là người phụ nữ có nguyên tắc nhất bọn họ đã từng gặp.
Bốn người bọn họ, đánh đánh, rồi chợt không xuống tay được nữa.
“Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi.”
Luyện tập xấp xỉ một giờ, Lăng Vi cũng sắp mệt đến tê liệt... Diệp Đình thấy bốn người Bạo Phong đều đồng thời thu tay lại, anh mới kêu ngừng.
Mặc dù anh rất muốn cô nhanh chóng tiến bộ, nhưng mà... dự tính ban đầu của anh cũng không phải là muốn mệt ૮ɦếƭ cô.
Để cô học chiến đấu, chủ yếu nhất là để giúp cô có ý thức chiến đấu, thứ yếu là để cô rèn luyện thân thể nhiều hơn, nếu không cả ngày cúi đầu vào bản vẽ, bả vai và cổ sẽ phải chịu áp lực rất lớn, nếu không mau chóng cải thiện, sẽ dễ bị mắc bệnh về vai và thoái hóa đốt sống cổ.
Sau khi bốn người Bạo Phong đi ra ngoài, Lăng Vi tức giận quăng găng tay đi.
Tối hôm nay Diệp Đình không vận động, nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trước mặt cô.
Nếu có sự so sánh giữa hai người, rõ ràng là lửa giận của Lăng Vi cháy mạnh hơn!
A ——
Cô mệt đến nỗi muốn sống muốn ૮ɦếƭ, còn anh lại thoải mái ung dung...
Tiện nghi ૮ɦếƭ anh!
Đây không phải là phong cách của cô, hừ hừ...
Lăng Vi nheo mắt lại, cười âm hiểm.
Phải dày vò dày vò anh mới được, hừ! Không làm cho anh toát hết cả mồ, thì sao không phụ lòng cô khổ khổ sở sở chiến đấu cá tiếng đồng hồ được?
Diệp Đình nhìn biểu tình kia của cô, đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy, a a... làm anh thấy có loại dự cảm mãnh liệt: Con nhóc này muốn chơi lớn...
Sau đó, Lăng Vi mỉm cười nói với anh: “Chồng ơi, em mệt quá...” Nói xong, cô còn hất hất tóc, vô tình hay cố ý chớp chớp mắt với anh.
Người cô đổ đầy mồ hôi, cởi bỏ chiếc áo tập của mình ra, cô cảm thấy cả người bủn rủn, lập tức ngồi xuống trên đệm mềm.
Sau đó, phát hiện ra... bây giờ ngay cả ngồi cô cũng ngồi không yên, cô dứt khoát nằm thẳng ở trên sàn.
“Trên sàn lạnh lắm, em mau dậy đi.” Diệp Đình đi tới bên cạnh cô, nhìn cô nằm thẳng dưới sàn.
Lúc này, cô chỉ mặc chiếc áo ba lỗ, lớp vải mỏng bị thấm ướt mồ hôi hoàn toàn dính vào trên người, hoàn toàn không thể nào ngăn che được cảnh tượng rực rỡ bên trong, dáng vẻ quyến rũ lười biếng của cô, đặc biệt có sức lôi cuốn rất lớn.
Cũng không biết có phải là cô cố tình hay không, cô chợt xoay người ở trên sàn hai lần. Giống như đang điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhưng mà... chỉ động tác đơn giản thế này, lại đột nhiên... khụ —— làm cho máu trong người Diệp Đình sôi trào!
Ánh mắt của anh thâm thúy, nhưng vẫn giữ được tia lý trí cuối cùng, bởi vì hôm nay cô đã thật sự là quá mệt mỏi, và anh đã định, để cô nghỉ ngơi thật khỏe.
Đôi mắt của anh như bốc lửa nhìn về phía cô, trong mắt có một tia ẩn nhẫn.
“Em mau dậy đi, cẩn thận kẻo lạnh.” Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, mang theo sự từ tính, Lăng Vi biết chiêu chơi xấu của mình đã có hiệu quả, cô cũng không đứng lên, ngược lại còn nở nụ cười quyến rũ với anh.
Diệp Đình thấy cô không nghe lời, còn muốn làm ngược lại lời anh, liền đưa tay ra kéo cô lên. Đột nhiên —— Lăng Vi chợt dùng lực: “Ặc ——” Diệp Đình bị cô kéo ngã, nửa quỳ xuống.
Toàn bộ người anh đều áp ở phía trên cô. Hai cánh tay giang ra chống ở hai bên gò má của cô.
Ánh sáng trên đỉnh đầu Lăng Vi hoàn toàn bị anh che kín, anh bất đắc dĩ mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, cười tà mị nói: “Em muốn đùa với lửa hả?”
Ánh mắt của anh vô cùng có tính xâm lược.
Giống như là một con sư tử đang đi săn, muốn phát động công kích bất cứ lúc nào!
Lăng Vi biết anh sẽ không làm gì mình, cô cố tình chu mỏ lên nói: “Không có, em cảm thấy... đã rất lâu rồi chúng ta không vui vẻ nói chuyện với nhau, như vậy không tốt gì cả, sẽ làm chúng ta cách xa nhau.”
“Em muốn nói chuyện gì?” Anh nắm lấy cằm của cô, ngón cái khẽ vuốt lên đôi môi căng mọng của cô.
Lăng Vi nhẹ nhàng *** *** ngón tay của anh.
Ánh mắt của cô cực kỳ quyến rũ, giống như yêu tinh đang câu hồn đoạt phách.
A... con nhóc này! Diệp Đình chợt cảm thấy ngón tay mình nóng rực lên, xúc cảm mềm mại kia, giống như dòng điện chạy qua người anh.
Anh đưa ngón tay vào miệng của cô, khuấy đảo...
Xúc cảm mềm mại chợt bao bọc lấy ngón tay của anh. Mềm mại, trơn nhẵn, hô hấp của anh cũng ngày càng nặng faafn.
Lăng Vi hài lòng mỉm cười, từ từ giơ tay lên, vẽ vòng ở trên *** anh. Cô nhìn về phía anh, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nói cái gì cũng được...”
“Nếu không, nói xem bây giờ kế hoạch của em đã tiến hành đến bước nào rồi?”
“Được...” Lăng Vi đột nhiên níu lấy cổ áo của anh, kéo anh xuống, xoay mình ngồi vào bên hông của anh.
Diệp Đình nằm im, trong lòng anh hiểu rõ.
Anh biết cô đang cố ý tán tỉnh anh, vì vậy, anh không phối hợp!
Nhiệt độ trong mắt anh dần biến mất, ngược lại anh muốn xem cô còn ra chiêu nào nữa.
Lăng Vi cắn răng, ngồi bên hông anh, nửa cúi người xuống, cô biết mình có ưu thế gì.
Cô *** *** môi, nhẹ nhàng nói: “Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, đầu mùa xuân sang năm, chúng ta có thể làm được mô hình thử nghiêm chiếc xe đầu tiên của chúng ta.”
“Nhanh vậy sao?” Diệp Đình hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cô. Cô kiêu ngạo cười, thần thái như một nữ vương đầy quyền lực.
Bàn tay của Diệp Đình vuốt ve phần eo của cô, xúc cảm làn dan mịn màng đánh thức tỉnh tất cả dây thần kinh trên đầu ngón tay của anh, khiến cả người anh đều cảm thấy đặc biệt vui thích.
Anh híp mắt lại, chăm chú nhìn cô.
“À, trước khi ăn tết, em sẽ rất bận rộn... Thời gian có thể ở cạnh anh sẽ giảm đi rất nhiều.” Lăng Vi lắc lắc eo, tựa như là lơ đãng tựa như sửa sang lại chiếc áo ba lỗ của mình.
Diệp Đình hít hơi, như thể cố tình, anh không nhìn lên mặt cô, cũng không nhìn về phía *** của cô.
Giống như là muốn kìm nén đến tận cùng!
Lăng Vi đột nhiên đưa tay ra, giữ lấy gương mặt anh tuấn của anh, điều chỉnh tầm mắt của anh.
Quả nhiên... dưới sự kiểm soát của cô, ánh mắt của Diệp Đình không tự chủ được dời xuống.
Cô nửa cúi người xuống, dáng người uyển chuyển cực kỳ nóng bỏng, khiến người ta không đành lòng dời tầm mắt đi.
“Vợ ơi...”
Giọng nói của anh cực kỳ quyến rũ, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.
Thậm chí Lăng Vi có thể cảm giác được anh như vừa ăn phải cái bàn là, từng tế bào nóng ran đang liều mạng nhảy nhảy nhảy, chạy chạy chạy.
Cô ngồi ở ngang bụng anh, như cảm thấy chân mình bị nhiệt độ của anh hâm chín.
“Vợ ơi...” Anh nắm lấy eo cô, bàn tay dần không an phận.
Lăng Vi đánh rớt cái tay của anh, cố ý dời vị trí: “Nầy? Sắp hết năm rồi, bao giờ tổ chức cuộc họp thường niên?”
“Sắp rồi: “ Diệp Đình rịn mồ hôi trên trán: “Em muốn *** anh hả?”
Lăng Vi rất hài lòng với hiệu quả này: “À... Không có, không phải chúng ta đang vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau sao? Đến cuộc họp hàng năm lại phải biểu diễn tiết mục, thật là buồn...”
“Không phải em thích biểu diễn nhất sao?” Diệp Đình đột nhiên xoay mình áp đảo lấy cô: “Ai nha...” Lăng Vi ngã xuống trên đệm. Anh chặn cô lại, người áp ở phía trên cô, chống cùi chỏ xuống đất. Từ phần *** đi xuống, hai người dán sát lấy nhau.
Anh híp đôi mắt đen lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô qua khe hở. Trong mắt cô lóe lên ánh sáng giảo hoạt, giống như thấy chuyện anh bị mình moi con sâu thèm ăn ra, là chuyện đáng để kiêu ngạo đến nhường nào.
Diệp Đình cắn lên vành tai của cô, nói: “Thật ra thì em không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần em nói hai chữ, chồng em sẽ lập tức không quan tâm tất cả hiến thân cho em.”
Lăng Vi buồn cười nhìn anh, hỏi lại anh: “Hai chữ gì?”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước của cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
Nhẹ nhàng nói: “Muốn anh...”
Mặt của Lăng Vi chợt đỏ bừng lên như ngọn đuốc bùng cháy!
Cô nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cảm thấy ***g *** nóng ran lên, cả người cũng dần nóng lên! Ánh mắt của Diệp Đình cực kỳ hoang dã, cả người giống như là một khối đá nam châm lớn, đôi mắt của anh, giống như có ma thuật, hút lấy cô, quấn lấy cô.
Lăng Vi đột nhiên ý thức được, có vẻ như cô đang đùa với lửa.
Nếu không phải quá mệt mỏi, cô nghĩ mình sẽ thật sự bị anh chơi một lần.
Diệp Đình như nhìn thấu sự kỳ vọng và quấn quýt của cô, anh nởi nụ cười xấu xa với cô, cúi người xuống, cọ cằm ở trên đôi môi cô: “Vợ ơi, em có còn nhớ mục đích khóa huấn luyện hôm nay của chúng ta không?”
Lăng Vi giật giật chân mày, cô đột nhiên cảm thấy có loại dự cảm xấu. Cô cố gắng bình tĩnh nói: “ Tiềm năng của con người... Là vô hạn?”
“Chính xác!” Diệp Đình giữ lấy cằm của cô, tùy tiện hôn xuống đôi môi của cô.
“...”
Trời ơi...
Lăng Vi khổ não! Đây không phải là kết quả cô mong muốn!
Cô đang rất mệt mỏi! Tên cầm thú này định muốn cô mệt ૮ɦếƭ sao?
Ặc... Hình như là cô... tự làm tự chịu...
Tuy nhiên, nếu cứ nhận thua như thế này, cũng không phải là tính cách của cô...
Ngay lúc Diệp Đình hôn đến động tình, Lăng Vi đột nhiên đẩy anh ngã trên sản, rồi cô lăn một vòng sang bên cạnh, nhanh chóng bật dậy rồi chạy ra ngoài: “Ha ha —— bái bai ~ “
Diệp Đình như đang bốc lửa trong người, trong lúc nhất thời ngay cả động anh cũng không cử động được.
Con nhóc hoang dã này!
Chờ —— đến tối hôm nay, thế nào anh cũng phải ăn cô đến cái xương cũng khong còn!
Lăng Vi chạy trở về phòng, vừa tắm, vừa ngâm nga hát.
Tâm tình của cô đang cực kỳ tốt, cô vốn cho rằng kết hôn với Diệp Đình, sẽ là một chuyện rất nhàm chán, lại không nghĩ rằng...
Ha ha, rất ngọt ngào, còn rất thú vị nữa chứ.
“Cạch——” cửa phòng tắm đột nhiên bị vặn ra.
Lăng Vi cả kinh, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô đã khóa thêm rồi sao?
Cô khóa trái ở bên trong, bên ngoài mở thế nào được?
Cô đang cầm vòi hoa sen tưới nước rửa trôi bọt trên khắp cơ thể, nhìn thấy Diệp Đình mặt đầy tà khí đứng dựa ở cửa, khoanh hai tay trước *** nhìn cô.
“Ha ha... anh cũng vào tắm à, thật là trùng hợp!” Cô toét miệng cười.
“Đúng vậy! Vừa rồi em gấp gáp tán tỉnh anh, còn không kịp đợi đến lúc tắm, có phải vi phu nên thỏa mãn em thật tốt không?”
Tầm mắt của anh dán lên trên người cô. Mặc dù trên người cô đều là bọt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Anh vừa nói, vừa bước vào trong phòng tắm.
Ánh mắt xấu xa lượn quanh khắp trên người cô.
“Á á ——” Lăng Vi đưa tay ôm lấy trước ***, lùi về phía sau, đôi mắt của người này đã đỏ ngầu lên rồi, cô chưa từng nhìn thấy anh như vậy đâu đấu!
Đặc biệt nguy hiểm.
Cô giơ tay lên, chỉnh vòi hoa sen trên đầu nhắm ngay vào mặt anh: “Rào rào rào rào rào rào” dòng nước ấm áp phun đầy mặt anh.
Chiếc áo màu trắng và chiếc quần dài màu đen của Diệp Đình đều bị làm cho ướt nhẹp, mặt và tóc của anh tất cả đều bị ướt, anh giơ tay lên hất hất tóc ra đằng sau, rõ ràng là phải rất chật vật mới đúng, nhưng mà... Diệp Đình bây giờ, nhìn lại hoang dã đến kinh người!
Anh cởi hai chiếc cúc áo ra, một tay đặt ở quần, môi mỏng hé mở: “Muốn tắm chung với anh đến vậy sao? Vi phu sẽ thỏa mãn cho em.”
Vừa nói, anh vừa bước đến bên cạnh cô, một tay chống ở bên cạnh cô. Lăng Vi đang tựa lưng vào vách tường, anh kéo cô đến bên cạnh: “Vách tường lạnh lắm, chồng em sẽ cho em dựa vào.”
Đôi mắt của anh tràn đày ý cười.
Vừa nói, vừa ôm cô vào trong ***. Nước từ từ chảy qua giữa thân thể hai người, ấm áp, ngứa ngáy, rất thoải mái.
Lăng Vi hít thật sâu, lui về phía sau.
Anh đột nhiên hỏi cô: “Em có mệt không?”
Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi...”
Anh cười xấu xa, vừa muốn há miệng nói chuyện, Lăng Vi bỗng nói ra những lời anh muốn nói: “Tiềm năng của con người... Là vô hạn...”
“Thông minh!” Diệp Đình khen cô, bá đạo hôn lên.
...
Cô vốn cho rằng, Diệp Đình sẽ không để ý đến tất cả, để cô trải nghiệm cái gì gọi là... tiềm năng của con người... là vô hạn!
Kết quả, anh vừa hôn cô, vừa tắm giúp cô, rồi ôm cô trở về phòng ngủ
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, cả người Lăng Vi đều đau nhức... ặc, là bởi vì hôm qua đánh quyền quá lâu...
Nhưng mà, cơ thể ấm áp, cô còn cảm giác ngủ rất thoải mái nữa.
Lúc cô tỉnh lại, phát hiện ra tay nhỏ của mình... Đang không đàng hoàng sờ mó ***g *** của người ta.
Cô xấu hổ đến đỏ mặt, nhanh chóng thu tay về. Một đêm này, cô gối ở trên cánh tay của anh... Không biết cánh tay của anh có tê rần hay không?
Cô ngẩng đầu lên, dịch cánh tay của anh, cọ cọ ở trong *** anh.
Cô đưa tay ra ôm lấy anh, cánh tay mịn màng, chân cũng quấn ở trên người anh, mặt dán trên *** anh, nghe tiếng tim đập thình thịch của anh, cảm thấy cực kỳ an tâm.
Cảm giác an tâm chưa từng có này... cực kỳ tuyệt vời.
Nhớ tới sự quan tâm của anh tối qua, mặt cô lại nóng lên lần nữa.
Cô hít thật sâu, xung quanh đều là hơi thở của anh, bầu không khí đều như hóa thành vị ngọt. Cô duỗi người, thật sự chẳng muốn dời giường tý nào, bây giờ ngay cả nhúc nhích cô cũng không muốn, chứ đừng nói là ngồi dậy.
Cô híp mắt lại, nhìn đôi môi mỏng và gò má anh tuấn của cô... Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đang tràn đầy trong ***g *** mình như lúc này.
Cô đưa đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên chóp mũi của anh, chợt nhìn thấy anh cong cong khóe miệng... Anh đang mỉm cười, cô giống như bị đầu độc, đột nhiên nhỏm dậy, ôm lấy khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng hôn xuông.
“Ừ... con nhóc xấu xa...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc