Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 146

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Người phụ nữ này, giỏi đến vậy sao? Tác giả hung hăng giẫm anh Mặc Phi ở lòng bàn chân, lại là một cô gái?
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Linh Tê quan sát Lăng Vi từ trên xuống dưới. Cô ta còn tưởng rằng, tác giả của tác phẩm này là một ông lão...
Lăng Vi lãnh đạm nói: “Tầm tầm tuổi cô.”
Hàn Linh Tê trợn mắt: “Cô có ý gì? Cô đang lấy le đấy hả? Cô cảm thấy lần này mình đoạt được "Ngôi sao vinh dự " là có thể độc bộ thiên hạ, đúng không? Cô đang châm chọc tôi, học hội họa được mười mấy năm, còn không làm nên trò trống gì, có phải không?”
Lăng Vi lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Tôi có nói qua như vậy sao?”
Có phải người phụ nữ này nhỏ mọn quá hay không?
Lăng Vi tức giận nhìn cô ta: “Hàn tiểu thư, nếu cô không viết tiểu thuyết, thì đúng là làm lu mờ tài năng của cô. Trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy... thứ lỗi cho tôi không theo kịp được tiết tấu của cô.”
Hàn Linh Tê nghiến răng nghiến lợi, còn không chờ cô ta đáp lại. Đột nhiên có người đẩy Hàn Linh Tê ra: “Phiền cô nhường đường —— “
Hàn linh tê đột nhiên bị ᴆụng lảo đảo một cái.
“Tiểu Vi ——” Tay của Lăng Vi chợt bị ai đó nắm lấy: “Tiểu Vi —— tranh này là do em vẽ?”
Hứa Tử Huân như phát điên lên, đôi mắt anh ta mở lớn giống như chiếc chuông đồng lớn!
Anh ta kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên: “Tiểu Vi! Bức tranh này là do em vẽ?”
Anh ta đưa hai tay nắm lấy bả vai của Lăng Vi, dùng sức lắc lắc: “Trời ơi! Trời ơi! Tiểu Vi —— em đúng là sự kiêu ngạo của anh! Anh đã nói gì ấy nhỉ? Anh đã nói rồi, em rất có thiên phú về hội họa! Còn nhớ mùa hè năm ấy, anh và em cùng tham gia hoạt động báo chí do nhà trường tổ chức. Lúc đó, anh đã nói là tương lai em chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng! Em xem, đúng là đã bị anh đoán đúng rồi! Tiểu Vi —— “
Lăng Vi bị dáng vẻ của anh ta hù dọa, Hứa Tử Huân đỏ bừng mặt, miệng mở lớn, giống như là muốn ăn thịt người!
“Buông tay ra!” Diệp Đình đột nhiên đưa tay đẩy tay của Hứa Tử Huân ra, anh lạnh mắt nhìn Hứa Tử Huân.
Hứa Tử Huân chợt phục hồi lại tinh thần, anh ta vừa làm gì thế này? Bị thu hút???... Hứa Tử Huân như bị chận cả một miệng lông ngỗng, ngay cả nửa chữ cũng không nói được.
Gương mặt của anh ta đỏ bừng lên. Vừa rồi anh ta đã quá kích động, lại quên hết tất cả... Quên mất tiểu Vi và anh ta đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.
Bây giờ... cô đã là vợ của Diệp Đình, hai người bọn họ yêu nhau sâu đậm, trong mắt của cả hai đều không thể chứa nổi thêm nửa hạt cát nào cả.
Đột nhiên —— ánh mắt của Hứa Tử Huân đông cứng lại! Không đúng —— hình như anh ta đã bỏ sót chuyện gì đó?
Diệp Đình? Bức tranh được trưng bày trong buổi triển lãm của Tiểu Vi... là vẽ ở trên tường... mà nơi này là nhà của Diệp Đình?
Hứa Tử Huân kinh ngạc nhìn Diệp Đình, hơi không xác định đất hỏi: “Buổi triển lãm này... là do anh tổ chức?”
Chủ nhân của tòa trang viện này mang họ Diệp... Mà Diệp Đình lại xuất hiện ở trong phòng khách... Còn có nhiều người cung kính chào hỏi với Diệp Đình...
Tất cả... đều đã rõ ràng. Vậy mà bây giờ anh ta mới nhận ra...
Hứa Tử Huân cắn chặt răng, chỉ hy vọng câu trả lời của Diệp Đình là một chữ “Không”!
Nhưng, Diệp Đình chỉ nhìn lướt qua anh ta, rồi dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sớm biết là Diệp Đình tổ chức, anh ta nhất định nhất định sẽ không tới tham dự!
Lúc này, quản gia Vương bước lên trước, khiêm tốn nói: “Đúng như lời của cậu. Buổi triển lãm hội họa lần này, được chính tiên sinh nhà tôi tổ chức.”
Hứa Tử Huân bị đả kích rất lớn... Vừa rồi anh ta còn khen ngợi phong cách thiết kế của nơi này rất đặc biệt, còn khen ngợi buổi triển lãm lần này được tổ chức rất thành công ——
Nơi này lại là nhà của Diệp Đình... Diệp Đình đã Gi*t ૮ɦếƭ anh ta đến ngay cả một mảnh xương vụn cũng không còn dư lại chỉ trong giây lát!
Cảm giác thất bại này, giống như xoắn chặt lấy trái tim anh ta.
Nếu trước kia anh ta còn ảo tưởng một phần vạn hi vọng xa vời với Lăng Vi, thì bây giờ ngay cả một tia hi vọng này cũng đã tiêu tan theo mây khói.
Hứa Tử Huân xoay người muốn đi, anh ta cảm thấy nếu còn đứng ở trong nhà Diệp Đình nhiều thêm một giây nào nữa, anh ta cũng sẽ bị nghẹt thở mà ૮ɦếƭ mất...
Dung Cẩm giật cả mình.
Cô ta nghe thấy lời của Hứa Tử Huân, trợn to hai mắt, kinh ngạc che miệng...
Lắp ba lắp bắp nói: “Tổng tổng tổng tài... Tòa trang viện này... Là của anh?” Khó trách vừa rồi tổng tài muốn mời cô ta đi ra ngoài...
Mà bây giờ cô ta còn ở nơi này, trời ơi, trái tim của Dung Cẩm run lên cậm cập.
Run run rẩy rẩy nói: “Tổng tài... Không ngờ rằng anh sẽ tổ chức buổi triển lãm hội họa ở tong nhà, vừa rồi… tôi tôi tôi tô… không biết đây là nhà của anh...”
Dung Cẩm run rẩy nghĩ... tại sao Lăng Vi đứng ở bên cạnh tổng tài Diệp?
Mà tay của tổng tài Diệp, lại ôm ngang hông của Lăng Vi?
Lúc này, Vương quản gia giới thiệu với tất cả mọi người: “Tòa trang viện này, đúng là thuộc sở hữu của tiên sinh nhà tôi. Còn tiểu thư Thải Vi, chính là phu nhân nhà tôi.”
“Cái gì?” Dung Cẩm hoàn toàn ngu người: “ Quản lý Lăng... là vợ của anh... vậy vậy nơi này... nơi này...”
Đây là nhà của Lăng Vi? Ôi chúa ơi!
Dung Cẩm như cảm thấy có một tia sét đánh trúng người——vừa rồi cô ta còn cười nhạo người bạn kia của Lăng Vi là một “Tên nhà quê”...
Dung Cẩm che miệng lại, cô ta đi công tác hơn một tháng, nên cô ta không biết chuyện tổng tài Diệp và Lăng Vi là vợ chồng. Nhân duyên của cô ta ở công ty cực kỳ kém, cô ta cũng lười giao tiếp với những người đó. Cô ta chỉ một lòng quan tâm nên làm thế nào để nắm chặt được Hứa Tử Huân, mà cô ta cũng chỉ biết Lăng Vi là bạn gái trước của Hứa Tử Huân.
Hai ngày trước, cô ta mới trở về nước. Vì vậy, lúc tin tức của Diệp Đình và Lăng Vi huyên náo đến mức nóng nhất, cô ta lại không có mặt ở trong nước, nên cô ta cũng không biết chuyện này.
Trái tim của Dung Cẩm đập loạn nhịp, cô ta vốn cho rằng, tham dự yến hội lần này, là một chuyện rất đáng giá lấy le.
Bây giờ nhìn lại... cô ta chỉ giống như chú hề nhảy nhót lung tung mà thôi...
Cô ta còn ngu ngốc cười nhạo Lăng Vi và bạn của cô...
Diệp Đình nhìn thấy Dung Cẩm, sắc mặt của anh đột nhiên tối sầm xuống, anh dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn về phía quản gia Vương. Quản gia Vương lập tức hỏi: “Cô lên tiếng làm nhục nữ chủ nhân nhà tôi, tiên sinh nhà tôi đã mời cô đi ra ngoài, cô không nghe thấy sao?”
Dung Cẩm ngây người.
Diệp Đình đảo mắt nhìn xung quanh!
Trong nháy mắt, bốn vệ sỹ mặc âu phục đen đi từ trong góc ra.
Bốn người này chợt vây quanh Dung Cẩm. Quản gia Vương nói: “Nữ sĩ, mời cô tự trọng...”
Vệ sỹ mặc âu phục đen, mặt đầy nghiêm túc đưa tay ra, làm động tác mời Dung Cẩm đi ra ngoài.
Dung Cẩm run rẩy kéo lấy Hứa Tử Huân.
Lại nghe thấy Hứa Tử Huân đột nhiên quát khẽ: “Đừng ᴆụng vào tôi ——” Anh ta tức giận hất tay của Dung Cẩm ra.
Hứa Tử Huân chưa bao giờ bị mất thể diện đến vậy: “Còn đứng ở đây làm gì? Cô còn ngại không đủ mất thể diện?” Hứa Tử Huân tức giận đi ngang qua bên cạnh cô ta.
Nhan Mặc Phi nhìn về phía Lăng Vi.
Anh ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, quan sát cô một lần từ trên xuống dưới: “Cô là... người vẽ bức tranh này?”
Trong mắt anh ta có sự hoài nghi, có sự khi*p sợ!
Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, Lăng Vi nhìn về phía anh ta, nhưng không trả lời thẳng.
Nhan Mặc Phi vừa hỏi ra lời, bầu không khí trong phòng hội họa đã chợt nổ tung.
“A —— “
“Sao tác giả của Ngạo thị bầu trời… lại có thể... trẻ đến vậy? Còn là một cô gái nữa chứ?”
“Đúng vậy... nét vẽ kia, ý cảnh kia... Ít nhất phải là người đã có kinh nghiệm trong cuộc sống, mới có thể vẽ ra được tác phẩm thế này?”
Lăng Vi không phản bác lại, mặc dù cô trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm sống của cô, tuyệt đối không ít hơn.
Tiếng chất vấn càng ngày càng lớn: “Là cô ấy vẽ sao? Chắc chắn không phải. Sao một cô gái có thể có nét 乃út hùng hồn thế này được?” Có một số người, nhìn về phía bức tranh, rồi lại nhìn về phía Lăng Vi.
Những người đứng cách khá xa đó không nhận biết Lăng Vi, không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, vì vậy bọn họ cũng không biết cô là vợ của Diệp Đình, chỉ thấy cô đứng ở bên cạnh Diệp tiên sinh. Có thể là do bọn họ quen biết nhau, nếu không, cũng sẽ không vẽ ở trên vách tường nhà của Diệp tiên sinh.
Trong đó có một họa sỹ trung nên tên là Lý Hội Thông, gãi gãi đầu, nói: “Đúng là sự ngạc nhiên lớn, Nhan Mặc Thông đã là người trẻ tuổi tài cao rồi, không ngờ rắng tiểu thư Thải Vi, lại còn trẻ hơn so với Nhan tiên sinh...”
Có người kinh ngạc về tuổi tác của Lăng Vi, đồng thời cũng có người bán tín bán nghi, rốt cuộc có phải bức tranh này có phải là do cô vẽ hay không.
Dù sao, cái tên… Thải Vi này...
Đến bây giờ... Cũng không có danh tiếng gì...
Diệp Lương Sơn vuốt râu lắc đầu, cố tình đâm chọt nói: “Có chứng cứ gì có thể chứng minh, bức tranh này là do Lăng tiểu thư vẽ không? Chúng ta vẽ xong một bức họa, sẽ in con dấu lên đó, mà bức tranh "Ngạo thị bầu trời" này lại không có con dấu, vậy sao có thể chứng minh được là cô ấy vẽ?”
“Đúng vậy! Tôi cũng không tin lắm...”
Lăng Vi dửng dưng đứng đó, như không nghe được tiếng chất vấn đang vang lên bốn phía xung quanh.
Đột nhiên có một người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi: “ Tiểu thư Thải Vi—— xin hỏi, cô ta tác giả… của quyển manga 《 Người xâm nhập 》kia sao?”
Lăng Vi nhìn về phía đối phương, người đang nói chuyện... Là Lý Thiên Mặc...
Thiên ma đến đây từ lúc nào? Cô lại không chú ý tới.
Lăng Vi khẽ gật đầu: “《 Người xâm nhập 》 là tác phẩm của tôi.”
“A ——” Lý Thiên Mặc chợt kêu lên, đôi mắt của anh ta sáng lên: “Vậy thì đúng rồi! Cách vẽ con chim ưng này hoàn toàn giống với phong cách vẽ của ‘Người xâm nhập’!”
Sau đó, anh ta hăng như đánh tiết gà nhìn về phía mọi người, trịnh trọng vỗ иgự¢ nói: “Tôi có thể dùng nhân cách của mình ra để bảo đảm, bức tranh này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là tác phẩm của tiểu thư Thải Vi!”
Nói xong, anh ta còn như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lại sáng lên: “Hôm nay tôi vừa vặn mang đến một bộ, đây —— “
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một quyển manga từ trong иgự¢.
Anh ta hất cằm, mặt đầy kiêu ngạo giơ quyển manga trong tay lên, quét mắt nhìn mọi người: “Ai nghi ngờ?”
Trong phòng khách chợt an tĩnh lại.
Diệp Lương Sơn lớn tiếng nói: “Tôi nghi ngờ!”
“Được, cho ông xem trước.” Lý Thiên Mặc đưa quyển sách cho ông ta.
Diệp lão gia cẩn thận xem từng chi tiết.
“Như thế nào? Như thế nào? Phong cách vẽ có giống nhau không?” Không ít người xung quanh đều lại gần.
Ánh mắt của Diệp lão gia càng ngày càng sáng lên: “ Phong cách vẽ của tiểu thư Thải Vi khá là đặc biệt!”
“Đúng vậy... Tính khả dụng rất cao...” Người đàn ông trung niên kia gãi đầu nói: “ Phong cách chim ưng trong quyển truyện này đúng là cực kỳ giống với trong bức họa.”
“Cho tôi xem với —— cho tôi xem với —— “
Quyển manga của Lăng Vi, chợt được truyền cho hết người này đến người khác...
Diệp lão gia chăm chăm nhìn quyển manga được truyền qua tay hết người này đến người khác, vừa rồi ông ta mới chỉ nhìn lướt qua mấy trang, ông còn chưa xem đã đâu...
“Tôi còn chưa xem xong đâu!” Sau khi Diệp lão gia thốt ra lời này, ông ta chợt cảm thấy có điểm không đúng, ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng kinh hãi!
Vừa rồi ông ta đã nói gì vậy?
Diệp lão gia cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ông ta bao nhiêu tuổi rồi, còn ςướק xem manga với đám người trẻ tuổi? Nếu để cho người ta nghe được, ông ta còn không phải bị cười đến rụng răng...
Cũng may là đám người xung quanh đã loạn thành một nồi cháo, không ai nghe được lời ông ta vừa mới nói.
Diệp lão gia híp mắt lại, cô gái này rất có thực lực...
Ha ha... Chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.
Diệp lão gia nhìn về phía Lăng Vi, Diệp Đình đang đứng ở bên cạnh cô, dùng tư thế giống như gà mẹ bảo vệ gà con ở bên cạnh cô.
Ánh mắt của Diệp lão gia trầm xuống.
Đám con cháu trong nhà ông, ai cũng đều có cái tính bao che này... Đúng là không chữa được!
Này? Đúng rồi... Quyển manga kia tên là gì ấy nhỉ? ‘Người xâm nhập’? Có vẻ như nó khá thú vị? Trở về, ông phải bảo người mua hộ một bộ mới được, phải nghiên cứu xem thế nào.
Lúc này Lăng Vi, còn không biết quan hệ giữa Diệp lão gia và Diệp Đình...
Nếu cô biết... ông lão này chính là ông ngoại của Diệp Đình...
Cô chắc chắn sẽ cố gắng hết sức ngăn cản Diệp lão gia xem quyển manga này!
Bởi vì... Bởi vì... Phong cách vẽ quyển《Người xâm nhập》này... Thật sự có hơi “bẩn”!
Cuộc bình chọn kết thúc: “Ngạo thị bầu trời” của Lăng Vi chiếm được ưu thế tuyệt đối, dành được danh hiệu “Ngôi sao vinh dự “.
Nhan Mặc Phi nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, nhìn khoảng mấy phút.
Đến khi người xung quanh giải tán sạch sẽ, anh ta mới xoay người rời khỏi phòng hội họa.
“Ánh mắt đó của anh ta là sao vậy?” Hàn Yến hừ bằng giọng mũi.
Diệp Đình hé mắt, thờ ơ nói: “Mặc kệ ánh mắt đó của anh ta có ý nghĩa như thế nào, vợ tôi thủy chung là vợ tôi, bất kỳ ai cũng không thể chấm ʍúŧ được!”
Hàn Yến tặng cho anh một ngón tay cái: “ A Đình nhà mình, đúng là ngang ngược!”
Buổi triển lãm kết thúc bằng tiếng vỗ tay khen ngợi.
Tin tức cũng lan ra theo.
Sau đó, danh tiếng của Thải Vi đích, như —— quả bong bóng bay cao đến tận bầu trời! Chợt trở thành đề tài thảo luận của mọi người trong một thời gian dài.
Quyển manga《Người xâm nhập》cũng nhanh chóng được tiêu thụ hết sạch.
Mấy quyển manga liên quan trước đó, cũng đều được bán chạy theo.
Không ít công ty giải trí vội vàng tìm tới cửa, hy vọng có thể hợp tác với cô.
Lăng Vi chợt như ngồi trên xe đi qua đỉnh núi, chìm đắm trong sương mù mờ ảo.
Quán bar Vân Hào, Peach và Hạ Tiểu Hi cùng tổ chức tiệc chúc mừng cho Lăng Vi.
Lăng Vi cà thẻ VIP ở cửa, đi vào trong quán bar, trong giây lát, đã bị ánh đèn ngũ sắc lập lòe làm hoa cả mắt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng bó sát người, quàng hờ chiếc khăng quàng màu be trên cổ. Lúc ánh đèn chớp lập lòe chiếu xuống, chiếc váy màu trắng của cô như nhuộm một tầng ánh sáng tím dạ quang, nhìn cực kỳ chói mắt!
Phong phạm nữ thần ưu nhã, chợt trở thành tâm điểm chú ý của cánh mày râu.
Trong quán bar, gần như tất cả đàn ông đều nhìn về phía cô.
“Đẹp...” Có người nhìn thẳng vào cô mà không thèm chớp mắt.
Làm da của Lăng Vi cực kỳ trắng, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên trên mặt cô, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng bóng, mi mắt đen nhánh, nhìn cả người tuyệt tục xuất trần, lại không mất đi vẻ linh động.
Cô đi vào trong phòng khách, hơi cẩn trọng. Cô rất ít khi tới những nơi thế này, vì vậy cô không thích ứng lắm.
Sự cẩn trọng này của cô, càng làm cho đám đàn ông nhìn đến nóng mắt.
Người phụ nữ có phong phạm nữ thần giống như cô là khao khát của tất cả đàn ông, bởi vì cua được nữ thần, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Vi Vi —— chờ chúng mình với...” Lúc này, Hạ Tiểu Hi và Peach đi vào theo đi
Hạ Tiểu Hi mặc chiếc váy màu hồng, nhìn vừa ngọt ngào lại vừa kín đáo, một đôi mắt to giống như quả nhỏ, ngây thơ chớp chớp mắt, làm một số người đàn ông trẻ tuổi đều thất điên bát đảo.
Peach mặc chiếc áo trễ vai màu vàng, phối hợp với quần da màu đen bó sát người, nhìn phong cách cực kỳ đẹp trai, lại có sức sống.
Ba cô vừa xuất hiện, đã dẫn tới không ít tiếng xì xào vang lên.
Đám đàn ông trong quán đều dán mắt vào ba người bọn họ.
“Đẹp...”
“Không sai, ba cô gái này, đúng là... mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười!”
Hạ Tiểu Hi đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy, mặt của cô ấy dần trở nên đỏ như con tôm luộc. Cô ấy thẹn thùng quẫn bách cúi đầu xuống, đi theo phía sau Lăng Vi và Peach né tránh.
Mặc dù Lăng Vi không quen đến những nơi thế này, nhưng mà, tính cách của cô tương đối trầm ổn, bình tĩnh, lập tức có thể Hold ở trong này.
Peach tùy tùy tiện tiện đi vào không cảm thấy bất cứ điều gì, kéo hai người đi về phía cầu thang: “Lên tầng lên tầng —— “
Tầng hai là khu vực khách VIP, có sàn nhảy và quầy rượu riêng, ba người cùng nâng ly chúc mừng.
Chỉ chốc lát sau, trong quán bar lại truyền tới tiếng hít hơi.
Lăng Vi, Peach, Hạ Tiểu Hi đồng loạt nhìn xuống dưới tầng... ngoài cửa, một người phụ nữ phách lối để tóc dài xoăn lọn, mái tóc màu đỏ rực như hồ ly lửa đập vào tầm mắt của mọi người.
Lăng Vi vẫy vẫy tay với cô ấy: “Kaya, nơi này!”
Kaya ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy ba đại mỹ nhân đang vẫy vẫy tay với mình. Kaya nâng mi mắt lên, nở nụ cười quyến rũ, lắc hông, chậm rãi bước lên tầng.
Nhiệt huyết của đám đàn ông lại tăng vọt lên!
Bốn cô gái... lại đi chung với nhau?
Mặc dù phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng mỗi một người đều là cực phẩm nhân gian...
Kaya đang đi lên tầng, đột nhiên nghe thấy nam ca sĩ trầm thấp: “ Mạc thiếu bàn số 18, gửi đến bốn mỹ nhân ở bàn số 16 khu vực khách VIP một bài hát ——Take Me to Your Heart...” sau đó, ca sĩ cúi đầu chào bàn số 16 khu khách VIP và bàn số 18.
Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Peach trố mắt nhìn nhau, ai lại rảnh rỗi gửi tặng các cô một bài hát vậy? Bọn họ nhìn sang bàn số 18, nơi đó có mấy người đàn ông đang ngồi.
Âm nhạc vang lên, trong tiếng hát chứa chan tình cảm của nam ca sĩ, Kaya thản nhiên đi tới trước mặt Lăng Vi.
Cô ấy giang hai tay ra: “ Cục cưng, chúc mừng cậu —— mình đã nhìn thấy bức tranh cậu vẽ rồi, đúng là làm người ta vô cùng khi*p sợ!” Cả người Kaya đều một màu đỏ rực sát lại gần, Lăng Vi đứng lên, ôm chào hỏi cô ấy.
Kaya ôm lấy Lăng Vi, dùng sức “Chụt “ ở trên má Lăng Vi.
Trên má Lăng Vi, chợt in một vết son môi đỏ rực, tứ đại mỹ nhân cùng cười phá lên.
Không ít đàn ông xung quanh, đều nhìn về phía bốn người. Bốn người này đều có phong cách riêng.
Có quyến rũ mị hoặc, có thanh thuần tinh khiết, có năng động tràn đầy sức sống, có điềm mỹ nhàn tĩnh.
Bốn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn 18 gần đó, một người trong đó nhìn chằm chằm vào Lăng Vi nói: “Mạc thiếu... tôi thích cô gái mặc váy trắng đó. Cậu xem, trong mắt của cô ấy tràn đầy sự kiên cường, nếu theo đuổi, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Người đàn ông được gọi là Mạc thiếu, lắc lư ly rượu vang trong tay, nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, từ từ giơ ly rượu lên, thả vào bên mép tinh tế thưởng thức: “ Không sai, là một người phụ nữ đáng để từ từ thưởng thức.”
Hai người đàn ông còn lại, mỗi người vừa thưởng thức rượu vừa nói: “Cảm giác đó chắc chắn là rất thú vị.”
Lăng Vi không biết có người đang đàm luận về các cô, cô giơ ly rượu lên, kính Kaya: “Yaya, lần trước cậu bói bài Tarot cho mình, thật đúng là chính xác. Mình đã kiếm được không ít tiền từ cổ phiếu đó.”
Kaya vui vẻ cụng ly với cô, nở nụ cười quyến rũ, ném cho cô ánh mắt quyến rũ: “Bảo bối, cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
Peach chợt hưng phấn nói: “Bài tarot? Yaya, cậu biết bói bằng bài tarot hả?”
Kaya cười thần bí.
Lăng Vi ôm lấy Kaya ngồi xuống, cười nói với Peach: “Cô ấy là chuyên gia đó!”
“Thật hả?” Peach lập tức xoa xoa tay: “Dạy mình đi dạy mình đi —— mình muốn học!” Vừa nói, cô ấy vừa hưng phấn dịch ௱ôЛƓ về phía đối diện, lấy ௱ôЛƓ đẩy Lăng Vi ra, ngồi sát bên cạnh Kaya.
Lăng Vi vỗ mạnh vào ௱ôЛƓ cô ấy, đổi vị trí với cô ấy, rồi cùng ngồi với Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi ôm đĩa trái cây, chuyên chú ăn. Nếu có đồ ăn, ánh mắt của cô ấy tuyệt đối sẽ không đặt ở chỗ khác. Trên weibo, wechat của Hạ Tiểu Hi, đều chỉ có ảnh các món ăn ngon hay địa điểm ăn ngon nào đó... Lăng Vi thường xuyên nói, may cho cậu đánh người là trái pháp luật, chứ nếu không phải là trái pháp luật, cậu đã sớm bị đánh ૮ɦếƭ không biết bao nhiêu lần rồi, làm gì còn có thể ngày ngày trả thù xã hội ở nơi này... Đám nhân viên phải làm thêm giờ đói meo cả bụng, đã muốn Gi*t cậu bao nhiêu lần rồi, cậu có biết không?
Hạ Tiểu Hi không quan tâm đến xung quanh, ăn ngốn nghiến.
Cô ấy thấy Lăng Vi ngồi cạnh, vội vàng đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cô: “Oh —— miếng dưa hấu này ngọt ghê.”
Lăng Vi giơ tay lên nhéo má cô ấy, thứ mà cái con hàng ăn vặt này... làm cho người ta ghen tỵ chính là, vóc người của Hạ Tiểu Hi... ăn thế nào cũng không mập được! Haizzz... lãng phí lương thực, ăn bao nhiêu cũng không đắp được thịt vào người, còn không phải là lãng phí sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc