Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 145

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Giọng Hàn Yến rất nhỏ, không có người nào khác nghe được.
Lăng Vi khẽ gật đầu.
Hàn Yến nhướng mày, ánh mắt sâu xa nhìn cô từ trên xuống dưới.
Hồi lâu, anh ta cười nói: “A Đình nhìn đúng người…. Quả nhiên bất phàm.”
Lăng Vi囧.
Sao nói cùng một giọng điệu với Diệp Đình?
Hàn Yến quay đầu, nhìn kỹ con hùng ưng ki, lại thêm hiểu biết về Lăng Vi.
Có thể trói A Đình ở bên người, nhất định có điểm đặc biệt của cô.
Hàn Yến hí mắt, khẽ mỉm cười. Dường như anh ta biết chút ít…
“Trời ạ, bức graffiti này là ai vẽ thế?” Hoa Đào nâng hai tay, mắt lóe sáng: “Nếu có thể vẽ manga cho tôi, nhất định kiếm được lợi nhuận lớn ha ha ha ——” Cô ta cắn môi, trong mắt đầy sùng bái.
Lăng Vi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Hoa Đào đại nhân! Con hùng ưng này xuất thân từ… một manga nhỏ dưới quyền cô… Thải Vi đó… →_→”
Mắt nhỏ nhìn tôi đầy khinh bỉ….
→_→
Tầm mắt Lăng Vi lướt qua Hứa Tử Huân, Dung Cẩm, cuối cùng rơi vào trên mặt Nhan Mặc Phi.
Bây giờ cô rất muốn xem biểu tình của người đàn ông này.
Cô muốn biết…
Người đàn ông luôn cao cao tại thượng, tự đại kiêu căng đột nhiên bị người khác chèn ép sẽ có biểu tình gì…
Lăng Vi tìm ra Nhan Mặc Phi trong đám người, anh ta đứng gần hùng ưng nhất.
Anh ta im lặng đứng đó, tựa như hòa thành một thể với bức tranh.
Anh ta nhìn chằm chằm con hùng ưng, hai mắt như bị niêm phong, không chớp mắt, mặt đầy không thể tin!
Cũng không biết tại sao, anh ta bỗng nhiên có cảm giác không thấy người nào ở chung quanh.
Tiếng huyên náo cũng biến mất…
Tựa như anh ta và bức tranh này hòa thành một thể.
Anh ta tiến vào trạng thái quên mình…
Lại có một tác phẩm có thể rung động tâm hồn anh ta?
Bức graffiti này thật sự không thể xưng là một bức tranh, anh ta thấy được toàn bộ hàm ý trong bức tranh này!
Chỉ nhìn ánh mắt con hùng ưng kia, tựa như có thể tiếp thu tầm mắt hùng ưng, nhưng nhìn kỹ khí thế kia lại có thể cảm nhận được lòng dạ và sức mạnh vật lộn với bầu trời mênh ௱ôЛƓ của con hùng ưng kia!
Anh ta không thể không thừa nhận con hùng ưng này không chỉ có khí phách, còn có khí thế cao ngạo, kiên cố.
Ánh mắt sắc bén, nhạy bén, đơn độc, trang nghiêm kia tựa như có thể nhắm thẳng vào lòng người!
Đột nhiên có người la lớn: “Bức tranh này mới xứng đáng là “Quán quân”!”
“Đúng vậy, không sai!”
Phòng vẽ vốn ngột ngạt dần vang lên tiếng ca ngợi.
Trong nháy mắt náo nhiệt.
“Bức tranh này là ai vẽ? Nhất định chính là một thiên tài!”
“Đúng! Tôi vô cùng muốn biết! Tác giả này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Hàn Linh Tê nhíu chặt mày.
Tiếng ca ngợi bên tai giống như dao đâm vào tai cô ta! Vừa rồi rõ ràng tất cả mọi người đều ca ngợi “Thành phố hoang tàn”… sao đột nhiên đều quay đầu?
Cô ta lắc đầu, không hiểu. Tác phẩm của anh Mặc Phi chính là đệ nhất thiên hạ.
Cô ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ anh Mặc Phi bị người khác giẫm dưới chân.
Hàn Linh Tê giậm chân, cao giọng nói: “Đều khong phải! Bức tranh này không tốt như các người nói!”
Có không ít người nhìn cô ta.
Mặt Hàn Linh Tê đầy vội vã hét ầm lên: “Các người vừa nói tác phẩm của Nhan Mặc Phi là xứng đáng nhất! Các người quên lời các người vừa nói rồi sao? Các người nhìn bức này đi ——” Cô ta đưa tay chỉ con hùng ưng trên tường, cắn răng nghiến lợi cao giọng kêu la: “Các người nhìn đi, đây chỉ là một bức graffiti, căn bản quá tệ để trưng bày, sao nó có thể ngang bằng với “Thành phố hoang tàn” của anh Mặc Phi?!”
Lời của Hàn Linh Tê làm bầu không khí trong nháy mắt giảm xuống.
Không ít người nhìn cô ta rồi nhìn bức tranh. Có người nghi ngờ, có người khinh thường, cười cô ta.
Lúc này, Nhan Mặc Phi chợt quay đầu, nhìn Hàn Linh Tê chăm chú. Ánh mắt anh ta sắc bén tựa như muốn nhận biết về cô ta từ đầu, quan sát cô ta từ trên xuống dưới.
Hàn Linh Tê bị ánh mắt này của anh ta nhìn đến hô hấp không thông.
Sắp nghẹt thở.
Mắt anh ta giống như muốn tìm hiểu cô ta lần nữa.
Hồi lâu, Nhan Mặc Phi nhíu mày, nói với Hàn Linh Tê: “Linh Tê, em học vẽ mười mấy năm… Thì ra… Ý tưởng của em nông cạn như vậy? Em cảm thấy bức graffiti này quá tệ?”
Hàn Linh Tê trợn to mắt, nghẹn họng.
Cô ta muốn nói gì, nhưng môi run rẩy, nửa chữ cũng không nói được.
Nhan Mặc Phi thất vọng lắc đầu, trịnh trọng nhìn cô ta, nói: “Graffiti thì thế nào? Tác phẩm graffiti nên được tôn trọng hơn! Tiêu chuẩn một người vẽ tranh và dày công luyện tập không thể giới hạn ở Pu't pháp và kỷ xảo của bản thân, mà phải nhìn thấy nội hàm và linh hôn của cả bức tranh!”
Hàn Linh Tê giống như bị anh ta vô căn cứ tát một bạt tai.
Cô ta cắn chặt môi, cảm thấy gò má đau nóng.
“Anh Mặc Phi… Em đang giúp anh nói chuyện mà! Anh lại phản bác em?”
Nhan Mặc Phi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh không phản bác em, anh phản bác quan điểm của em. Em không hiểu nghệ thuật, anh và em không có lời nào để nói.”
Hàn Linh Tê nhìn anh ta chằm chằm. Lời anh ta giống như tạt thau nước lạnh vào cô ta —— làm cả người cô ta run rẩy!
Môi cô ta trắng bệch, mắt rưng rưng chứa đầy không dám tin: “Anh Mặc Phi, anh lại nói em… không hiểu nghệ thuật? Anh lại nói… anh và em không còn lời nào để nói?”
Cô ta âm thầm thích anh ta 12 năm!
Mỗi ngày cô ta dành ba tiếng để học vẽ! 12 năm —— không có gián đoạn ngày nào!
Triển lãm tranh nổi tiếng toàn thế giới cô ta đều nhất định phải đến! Cô ta muốn cải thiện mình, cô ta không ngừng học tập, cô ta rất sợ không theo kịp bước chân anh ta ——
Cô ta làm tất cả đều là vì cái gì?
Anh ta lại nói… lại nói cô ta không hiểu nghệ thuật? Anh ta lại nói… lại nói… không còn lời nào để nói với cô ta…
Hàn Linh Tê sụp đổ!
Hốc mắt cô ta ứa nước, cắn nát răng, cô ta muốn xoay người chạy đi, nhưng cô ta không nhấc chân. Đối với cô ta mà nói, nơi có Nhan Mặc Phi thì có ánh mặt trời… Không có anh ta, nơi nào cũng là bóng đêm.
Hàn Linh Tê kéo tay Nhan Mặc Phi: “Anh Mặc Phi, thật xin lỗi… Vừa rồi em nói sai, xin anh tha thứ cho em… có được không?”
“…” Nhan Mặc Phi hất tay cô ta ra, không nói gì.
Nhưng những người bên cạnh nổi điên!
“Trời ạ… người phụ nữ này không bị điên chứ?”
“Có bệnh à?”
Người chung quanh đều không nhìn nổi. Người ta mắng cô ta như vậy, cô ta còn nói xin lỗi, còn xin người ta tha thứ…
“Trời ạ… Có phải người phụ nữ này luyện “Quy nhẫn đại pháp” không?”
Lăng Vi cay mắt…. Sự nhẫn nại của người phụ nữ này đã vượt qua hiểu biết của cô về nhân loại.
Nhìn Hàn Linh Tê, Lăng Vi không ngừng lắc đầu. Cô thật sự rất không hiểu… Một người phụ nữ lại có thể vì một người đàn ông mà hạ mình đến mức này?
Hàn Linh Tê làm bộ tội nghiệp cầu xin Nhan Mặc Phi.
Lăng Vi ngứa tay, nếu đây là em gái cô, cô sẽ xông lên kéo cô ta!
Hàn Linh Tê… Sao có thể như vậy? Tôn nghiêm đâu? Cô ta thấp giọng hạ mình cầu xin, hèn mọn để cho người ta phỉ nhổ.
Đều là phụ nữ, Lăng Vi hơi tức giận.
Lúc này, tay Diệp Đình đột nhiên nhéo eo cô, Lăng Vi quay đầu nhìn anh.
Diệp Đình nhìn cô, trong mắt mang theo tia tà khí.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên nụ cười giễu cợt, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô: “Ánh mắt đó của em là gì? Khinh thường như vậy là sao?”
Lăng Vi bĩu môi, ngẩng đầu khiêu khích hỏi ngược lại: “Anh có thể vì em mà làm đến mức đó? Từ bỏ tôn nghiêm, bất kể đối phương đúng hay sai, bất kể đối phương có tuyệt tình mắng anh trước mặt mọi người hay anh, anh có thể từ bỏ tôn nghiêm, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không?”
Anh mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, nói: “Em sẽ không đối với anh như vậy.”
Lăng Vi bật cười: “Không sai, anh cũng sẽ không đối với em như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Linh Tê!” Hàn Yến đột nhiên đi tới cạnh Hàn Linh Tê, kéo cô ta: “Nhìn chút tiền đồ của em đi, xa một người đàn ông, em liền không sống nổi? Anh ta là gì chứ? Anh ta nói em không hiểu nghệ thuật, em liền không hiểu thật sao? Em có hiểu không, trừ chính em, bất kỳ người nào khác đều không có tư cách bình luận! Huống chi, cho dù em không hiểu nghệ thuật có liên quan gì tới chuyện anh ta thích con người em hay không?”
“Anh… Anh không hiểu… hội họa giống như sinh mạng của anh ấy, sao anh ấy có thể dễ dàng tha thứ cho người yêu mình không tôn trọng sinh mạng anh ấy? Cho nên em mới không thể đi vào lòng anh ấy…” Nước mắt Hàn Linh Tê rơi xuống.
Hàn Yến nhíu chặt mày, sức lực trên tay càng lớn!
Hàn Linh Tê hít mũi, yếu ớt nói: “Em không thể nào rời xa anh ấy… Em quyến luyến anh ấy…”
Nhan Mặc Phi đã cố định ở đáy lòng cô ta, là chấp niệm khó loại bỏ nhất!
Học vẽ, xem triển lãm, thăm bác anh ta… đã trở thành việc không thể thiếu trong sinh mạng cô ta. Bây giờ, phần này bị chính tay Nhan Mặc Phi phá bỏ!
Cho nên, cô ta đau lòng. Nhưng… cô ta quyến luyến.
Hàn Yến vô cùng thất vọng! Anh ta mặc kệ, cương quyết kéo cô ta tới chỗ Diệp Đình và Lăng Vi đứng.
Giọng nghiêm nghị, lãnh khốc: “Linh Tê! Em suy nghĩ thật kỹ, em rốt cuộc thích con người anh ta hay là thích hào quang của anh ta?”
Hàn Linh Tê chấn động, không nói một chữ. Cắn môi, xoay người rơi nước mắt.
Lăng Vi ưu sầu nhìn hai anh em này…
Cô thật sự không nghĩ tới chỉ vì một bức tranh thông thường lại dẫn tới trận chiến không nhỏ…
Hàn Linh Tê và Nhan Mặc Phi rạn nứt, Hứa Tử Huân và Dung Cẩm cũng sắp chia tay…
Lăng Vi bỗng dâng lên cảm giác kỳ diệu…
Tranh của cô lại có lực sát thương lớn như vậy!
Diệp Đình nói bên tai cô: “Bức tranh này của em không nên được xưng là “Ngôi sao vinh quang”, nên được xưng là “Sát thủ tình yêu…”
“Đáng ghét!” Lăng Vi huých anh, Diệp Đình cười lên.
Anh vốn cho rằng chỉ là cuộc triển lãm, không ngờ lại diễn biến thành như vậy…
Diệp Đình đột nhiên phát hiện dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ!
Ánh mắt sắc bén quét quanh, nguy hiểm kia… bỗng nhiên… biến mất!
Anh cho là mình lầm. Hoặc là… thần kinh quá nhạy?
Không! Ánh mắt vừa rồi vô cùng có lực uy hiếp!
Không phải chỉ đơn giản là âm thầm quan sát… anh tin vào trực giác của mình! Phán đoán của anh chưa từng sai.
Diệp Đình âm thầm thông báo Lôi Tuấn: “Triển lãm hôm nay… chắc có “quỷ” trà trộn vào.”
Lôi Tuấn đang giám sát: “Tiểu Đình, phòng bị! Anh Đình nói có “quỷ” trà trộn vào!”
“Được!” Lôi Đình lập tức lên tinh thần nhìn chăm chú màn hình, bày trận mà đợi.
Lúc này, bầu không khí hiện trưởng bị đẩy về phía ác liệt.
Có người chất vấn ai vẽ bức tranh này. Có người đang tranh chấp, rốt cuộc kỹ thuật của “Đỉnh núi” và “Khinh thường bầu trời” cái nào xuất sắc hơn.
Trong tiếng tranh chấp này, còn có người khàn giọng gây gổ, ví dụ như Nhan Mặc Phi và Hàn Linh Tê…
Còn có người thất vọng như Dung Cẩm nhìn thấu Hứa Tử Huân.
Còn có người châm dầu vào lửa, hy vọng làm lớn chuyện.
Phòng vẽ liền bùng nổ, ầm ĩ vang dội.
Lúc này, Jame đột nhiên cười ha ha.
Jame liếc mắt nhìn Lăng Vi, khoác tay lên vai Lăng Vi: “Thế nào? Còn không mau cảm ơn tôi? Anh em của cô là tôi đây có thể giúp cô làm chuyện lớn đúng không?”
Lăng Vi cho anh ta ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn anh.”
Jame không hài lòng, tay ôm ***: “Chỉ cảm ơn là đủ rồi sao? Cô sờ trái tim nhỏ bé này của tôi đi, làm người ta tổn thương thế nào?”
Tay anh ta ôm ***, cực kỳ đau khổ xoa ***: “Haiz… Vừa rồi khi bọn họ khen ngợi tôi, biểu tình…. Kích động biết bao! Ca ngợi kia… chân thành biết bao! Tại sao sau khi thấy tranh của cô… Lại nhìn tranh của tôi giống như nhìn một đống rác vậy? Bức sói xám của tôi cũng không tệ như vậy chứ?”
Lăng Vi che miệng, buồn cười nhưng cố nén nói: “Nhất định không tệ nha, anh là thầy của tôi mà! Không có anh khai sáng, nào có tác phẩm này của tôi!”
“Bingo!” Jame ném ánh mắt quyến rũ cho Lăng Vi: “Này! Hay là cô hôn tôi một cái, bày tỏ cảm kích với tôi, thế nào?”
Ánh mắt màu xanh biếc của Jame bắn điện, nháy mắt với Lăng Vi.
Lăng Vi cảm nhận được bên cạnh có một ánh mắt sắc bén như dao bắn tới Jame.
Lăng Vi nhịn cười không lên tiếng, thấy Diệp Đình xách cánh tay Jame lên…
Mà cánh tay đó của Jame là cánh tay vừa khoác lên vai cô.
“Ách…” Jame rút tay về, nói bên tai Lăng Vi: “Chỉ yêu cầu một nụ hôn thuần khiết… Không có ý gì khác. Đồ đệ cũng có thể hôn sư phụ mà!”
Lăng Vi “khụ” một tiếng, nói: “Hai ta là bạn…”
Jame vỗ trán: “Bạn? Ha! Đúng… hai ta là bạn! Cô luôn không nhận sư phụ này! Tôi tan nát cõi lòng…”
Anh ta cắn răng: “Nhìn tôi hao phí đi, nâng cô cao như vậy, lại đạp thấp chính tôi, tôi đây là bị coi thường sao?”
Anh ta giơ tay muốn tát miệng mình.
Lăng Vi biết anh ta đùa, nhịn không được bật cười, thấp giọng nói: “Không phải sắp tới sinh nhật anh sao? Tôi tặng anh một chiếc xe tôi thiết kế.”
“Thật sao?” Jame hưng phấn chà tay.
Một chiếc xe đó nha!
Hai mắt Jame lóe sáng.
Lăng Vi nháy mắt với anh ta: “Có khi nào tôi gạt anh chưa?” Xe cho người già cũng là xe nha…
“Được được được… Hôm sinh nhật tôi nhất định lái xe cô tặng, chở cô gái xinh đẹp chạy quanh phố lớn!”
Lăng Vi mím môi cười, tưởng tượng ra hình ảnh: Jame mặc âu phục chở cô gái xinh đẹp… ngồi trên xe cho người già… đi khắp thành phố… cảnh tượng bão táp...
Vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của Jamie, cô lại cảm thấy nóng mắt.
Lăng Vi cố gắng nín cười, cô chỉ muốn cười phì ra thôi! Bây giờ cô mới phát hiện ra, thì ra cô lại phúc hắc như thế này?
Có phải là do bị Diệp Đình lây bệnh hay không?
Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, chắc chắn là cô bị lây từ anh! Cô phải đi tìm anh mới được!
Lúc này, trong phòng hội họa, tiếng huyên náo vang vọng cả căn phòng, chợt có người vọt tới trước mặt Nghiêm Phương Chu, hỏi: “Nghiêm tiên sinh, xin hỏi, hai tác phẩm này đều là tác phẩm trong buổi triển lãm lần này sao?”
“Nghiêm tiên sinh ——hai tác phẩm này đều không được ký tên, xin hỏi ai đã vẽ hai tác phẩm này?” Có người đột nhiên kêu lên: “ Hai tác phẩm này đều là tác phẩm Graffiti(*), chẳng lẽ là cùng một người vẽ?”
(*)Tranh phun sơntừ gốc tiếng Anh làGraffitibắt nguồn từ tiếng Latin:Graffitocó nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bứctườngở cácđường phố, khu phố và được vẽ bằngsơnhoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng haynghệ thuật đường phốcó thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.
“Chắc là không phải—— mặc dù đều là tác phẩm Graffiti, nhưng mà... nhìn phong cách vẽ rõ ràng không phải là cùng một người.”
Nghiêm Phương Chu giơ tay lên, đè nghi vấn của tất cả mọi người xuống: “Trong hai tác phẩm này, chỉ có bức "Ngạo thị bầu trời" là tác phẩm dự thi.”
Vừa nói, anh ta vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Lăng Vi, giới thiệu với mọi người: “Vị nữ sĩ Lăng Vi này, chính là tác giả của bức "Ngạo thị bầu trời". Cô ấy lấy Pu't danh Thải Vi lúc gửi bản thảo tới.”
“Cái gì?” Peach là người đầu tiên phản ứng!”Thải Thải Thải Thải Thải... Vi...” cô ta trợn to mắt nhìn về phía Lăng Vi...
Oh my god! Hù ૮ɦếƭ tôi mất?
Chắc cô ta bị mù rồi, nên mới không nhìn ra... tác giả manga nho nhỏ cô ta đang biên tập... lại lại lại... là Thải Vi...
“Dạ dạ dạ là... là Thải Vi đó sao?”
Lăng Vi nhìn về phía Peach, sợ hù dọa đến cô ta, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là tôi... Không sai.”
“Ai nha... Ai nha... Ai nha… mẹ của tôi ơi!” Peach che tim, trợn trắng mắt.
Cô ta thật sự chỉ muốn trực tiếp ngất đi mà thôi. Cô ta tham dự buổi triển lãm này... là để rèn luyện tim à! Sớm biết như vậy, trước khi tới đây, cô đã tiêm một liều thuốc trợ tim rồi!
Peach che tim, hai chân như nhũn ra, Hàn Yến đỡ lấy cô ta, cúi đầu xuống ân cần hỏi cô ta: “Sao rồi?”
Peach ngây ngốc lắc đầu, nhìn về phía Lăng Vi nói: “Tiểu Vi... Tiểu Vi! Cô đừng làm mù đôi hỏa nhãn kim tinh của lão nương...”
“...” Lăng Vi 囧 囧 lúng túng cười.
Peach cảm thấy choáng váng đầu óc, cô ta không ngừng nắm lấy cổ áo của mình: “Mình đầu có tức giận, có phải là do mình mặc váy quá chặt hay không?”
Hàn Yến kéo tay cô ta theo bản năng, khuôn mặt dần nóng lên.
Anh ta giả vờ như không nhìn thấy gì cả, chuyển tầm mắt đến trên mặt cô ta, bình tĩnh nói: “Có thể là do ở đây có quá nhiều người nên khá nóng nực, để tôi đưa cô ra ngoài hít thở không khí thoáng đãng.” Hàn Yến đưa tay đỡ lấy tay của Peach, đỡ lấy thân thể lảo đảo như muốn ngã của cô ta, dùng ánh mắt dò hỏi cô ta, Peach gật đầu: “ Được, đi ra ngoài đi. Tôi sắp ૮ɦếƭ ngộp rồi!”
Sau khi hai người đi ra ngoài, Hàn Linh Tê đứng ở bên cạnh Hàn Yến không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Lăng Vi.
Cô ta móc móc lỗ tai.
Cho rằng mình đã nghe lầm, Hàn Linh Tê dùng ánh mắt như nhìn quái vật, nhìn về phía Lăng Vi...
“Tranh này, là cô vẽ?”
Bộ não của Hàn Linh Tê như ngừng trệ lại, cô ta không thể nào suy nghĩ được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc