Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 140

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trái tim Lăng Vi đập thinh thịch, cô còn chưa phản ứng lại mọi chuyện thì đã bị Diệp Đình kéo lên xe đi về phía trước.
Cô gái bán khăn lụa kia... đột nhiên bị kéo mặt nạ và tóc giả xuống.
Cô ta lắc đầu, phẫn nộ hét lên, lạnh lùng chống cứ với ba mươi mấy người áo đen.
Ba mươi mấy người kia vây cô ta ở giữa.
Cô ta cười lạnh tùy ý ném lưu đạn khó sau đó đột kích về góc phải.
Nhưng mà ba mươi mấy người này chẳng phải dạng người chỉ biết đánh đấm.
Bọn họ là cận vệ bên cạnh Diệp Đình, cảm quan vô cùng mẫn cảm, dù *** khói khiến bọn họ không thể nhìn rõ cảnh trước mắt nhưng dựa vào thính giác vẫn có thể phán đoán được động tĩnh, dù chỉ là tiếng vang nhỏ.
Sau đó tiếng tay đấm chân đá vang lên, người đàn bà kia giận muốn điên lên, từ trong *** cầm ra một ***, muốn kéo chốt thì bị người ta nhấc chân đá bay.
Cô ta giơ S***g phản kháng.
Có người đá bay cổ tay cô ta, khẩu S***g cứ thế bay đi.
Cô ta sờ dao găm sau lưng thì có người giật lấy tóc ra sau, một chân đá bay gao găm.
“Á...” người đàn bà kia hận nghiến rang nghiến lợi.
Rõ ràng bên phải là chỗ hổng.
Cô ta không thể phá vây ra ngoài được.
S***g cũng bị đá bay, cô ta ngửa đầu ra sau xoay người đá chân tránh người đang nắm tóc mình.
Vừa muốn xoay người nhặt S***g thì bị một người đá vào đâu, lỗ tai on gong.
“Mang đi.” Có người giẫm tay cô ta.
Một người nắm tóc, còn có hai người giữa tay, chân, trực tiếp xách cô ta đi.
Người đàn bà tức giận la lối.
Đột nhiên có người hung hăng ấn cổ tay cô ta, hai tay bị trói ra sau, cô ta tức giận nổi đầy gân xanh cả mặt.
Cô ta là trợ thụ đắc lực của Hoắc Ân, đã từng ám sát nguyên thủ của vài nước, đã từng chiến đầu hơn trăm người mà không sợ hãi, lại không nghĩ tới bị ba mươi mấy tên lâu la chơi đùa.
Tức ૮ɦếƭ rồi, quả thật sắp bị tức ૮ɦếƭ rồi, á... vừa nãy rõ ràng đã chiếm được tiên cơ, rõ ràng có thời gian *** Diệp Đình.
Lại không nghĩ tới Diệp Đình lại cảnh giác như thế, trong lòng ôm cô gái kia còn có thể tránh thoát viên đạn.
Thật đáng giận.
Vừa nãy cô ta nên nhanh tay hơn một chút mới đúng, nếu rút S***g nhanh hơn, Diệp Đình chắc chắn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ.
Nhưng mà hiện tại... cô ta còn chưa ***ng đến một cọng lông tơ của người ta.
Người đàn bà tức giận chửi ầm lên:”Đồ heo các người... bà đây *** các người...” cô ta hoàn toàn mất đi lý trí, rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Bộp...” đột nhiên có người dí một phát côn điện vào eo của cô ta.
Người đàn bà kia run lên... sau đó hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng thẩm vấn, Diệp Đình mắt lạnh liếc cô ta: “Đánh thức cô ta, tôi còn phải về với bà xã, không có thời gian ở đây với cô ta đâu.”
“Ào...”,một thùng nước lạnh dội vào đầu.
Người đàn bà kia run lập cập, chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương.
Diệp Đình ghét bỏ nhìn cô ta: “Có chuyện thì nói, không muốn nói thì ૮ɦếƭ sảng khoái đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”
Người đàn bà kia nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên cắn ૮ɦếƭ Diệp Đình!
Diệp Đình không kiên nhẫn đếm ngược: “Ba!”
Người áo đen sau lưng Diệp Đình giơ S***g nhắm ngay... đầu người đàn bà kia.
Người đàn bà kia cười lạnh.
“Hai.”
Người áo đen giơ họng sung to như muốn nuốt chửng một người.
Người đàn bà nhìn Diệp Đình, thấy trong mắt anh đầy lạnh lẽo.
Anh ta muốn ***.
Không hề giả dối.
Ánh mắt người đàn bà kia ngưng trụ, trái tim co rụt.
“Một.”
“Đoàng.”
Tiếng S***g khủng pố vang lên trong phòng thẩm vấn.
Người đàn bà kia cảm thấy da đầu tê rần, viên đạn ghim một mảng tóc của cô ta ngay bức tường phía sau, trên tường còn dính mảng tóc dính máu đầm đìa.
Da đầu cô ta tê dại, đau đớn... như hàng vạn cây kim đâm vào.
“á...” Cô ta ***, âm thanh tràn đầy ẩn nhẫn, ૮ɦếƭ, cô ta không sợ, không sợ Tra t**, cô ta là người thà ૮ɦếƭ trung thành với đại nhân Hoắc Ân, tuyệt đối không thể bán đứng đại nhân Hoắc Ân.
Diệp Đình hừ lạnh: “Tay S***g này của tôi nhãn lực không tốt, lần sau cô không gặp may thế đâu.”
Anh đứng lên, lạnh nhạt nhìn thoáng qua người đàn bà kia: “Cho cô 1h, có thể nói nhiều thì đừng có kiệm lời, không nói thì băm ra ném cho chó ăn.”
Nói xong, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Người đàn bà kia chỉ cảm thấy cả người rét run……
*
Một giờ lúc sau, có người tới báo: “Tiên sinh, đột nhiên trong người người đàn bà kia có vi khuẩn phát tác, đã ૮ɦếƭ rồi. Cô ta chưa nói gì hết.”
“Ừ.” Diệp Đình đã sớm dự liệu đến kết quả này, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm ngón tay đang gõ mặt bàn.
Lăng Vi vẫn luôn ngồi cạnh anh, đột nhiên ánh mắt biến ảo không rõ, Diệp Đình cầm tay cô: “Sao vậy?”
Lăng Vi vẫn còn đang suy tư, cô nhíu mày, hiển nhiên cực kì tập trung.
Diệp Đình không quấy rầy cô, một hồi lâu, Lăng Vi đột nhiên nói: “Em muốn nhìn thi thể người đàn bà này một chút.”
“……” Diệp Đình nhìn cô, lúc này cô nên sợ hãi mới đúng. Anh không muốn cô xem dù có thể cô sẽ phát hiện manh mối nào đó.
“Không cần.” ánh mắt Diệp Đình kiên định, phất tay với người nọ.
Lăng Vi lại đột nhiên đứng lên: “Tôi đi anh nhìn xem, vừa rồi tôi cảm giác có một chút không thích hợp.”
Diệp Đình cũng đứng lên: “Em phát giác cái gì, có thể nói với anh.”
Lăng Vi suy nghĩ một chút nói: “Em chưa nói được, muốn đi xem một chút mới được.”
Cô hơi cố chấp ngẩng đầu nhìn anh: “Ông xã, em cảm thấy, chuyện này vẫn nên nhanh chóng giải quyết mới tốt, muộn một chút sợ sẽ thay đổi, nếu có thể nhanh chóng bắt được Hoắc Ân, không phải chúng ta càng an toàn hơn sao?”
Diệp Đình vẫn kiên trì: “Những việc này anh sẽ xử lý.”
Lăng Vi thấy anh cực kì kiên định, cuối cùng cũng thỏa hiệp “Em không đi vào xem nũa, em nói với anh suy nghĩ của em.”
Diệp Đình gật gật đầu, phất tay để người nọ đi ra ngoài.
Lăng Vi suy nghĩ một chút nói: “Ngay lúc đó trường hợp cực hỗn loạn, có thể anh không chú ý nhiều như vậy. Em nhớ rõ, lúc chúng ta đang lái xe rời đi thì người đàn bà kia bị xé mặt nạ cùng tóc giả.”
Diệp Đình gật gật đầu, Lăng Vi lại nói: “Người bình thường bị xé rớt mặt nạ thì làn da sẽ rất đau, tất cả mọi người sẽ theo bản năng sờ má đúng không? Nhưng cô ta không có! Cô ta không ngừng xoa cổ, em nhớ rõ lúc ấy ánh mắt của cô ta hình như có chút lo lắng.”
Hai mắt Diệp Đình sáng lên nhìn cô chằm chằm mà cô thì đặc biệt bình tĩnh.
Diệp Đình nhớ lại chuyện lúc đó, lúc đó anh vẫn nhìn eo người đàn bà kia bởi vì anh muốn biết người đàn bà này mang VK thì sức chiến đấu như thế nào.
Cho nên chi tiết tiểu Vi nói bị anh bỏ qua.
“Em nói có lý.” Diệp Đình gọi điện thoại cho người cẩn thận kiểm tra cổ người đàn bà kia.
Lăng Vi mệt mỏi, hôm nay bị dọa sợ còn chưa hồi phục, Diệp Đình nâng má cô thương tiếc hôn một cái: “Đi theo anh lại làm em sợ hãi rồi.”
“Đồ ngốc……” Lăng Vi ôm anh, mặt dán vào mặt anh: “Ở với ai rồi cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhỡ may gả cho tên nghiên bạc rồi cũng sẽ có ngày bị đuổi giết.”
Diệp Đình xoa má cô cười cười: “Dù sao cũng phải trách anh.”
Lăng Vi giân anh: “Anh còn nói như vậy nữa, em sẽ tức giận, lại không phải lúc nào cũng như vậy, em tin anh có thể bảo vệ em.”
Diệp Đình dịu dàng hôn cô, chưa bao giờ cảm thấy có bà xã ấm áp như vậy là một chuyện hạnh phúc.
“Tiên sinh ——” có người tới gõ cửa, Diệp Đình hô một tiếng: “Vào đi.”
Người nọ tiến vào, bưng một cái khay, trình lên miếng da người bằng ngón tay.
Lăng Vi cau mày nhìn, Diệp Đình cho người cầm kính lúp tới.
Diệp Đình cầm một cây kẹp kẹp miếng da người lên, đặt dưới ngọn đèn nhìn kĩ.
“Hình như chỗ này có gì đó.” Diệp Đình cho người mang kính hiển vi tới.
Một lúc sao Lôi Tuấn và Lôi Đình tới, bốn người cùng xem.
“Nơi này có con chip nhỏ……” Lôi Tuấn và Lôi Đình hai mắt nhìn nhau.
Chỉ chốc lúc sau, Diệp Đình nhanh chóng phá giải: “Là một bản đồ……”
Lôi Tuấn khen ngợi Lăng Vi một câu: “Chị dâu, cô quan sát thật cẩn thận, tấm bản đồ này nhất định vô cùng hữu ích.”
Đột nhiên Diệp Đình nói: “Sau này nên bắt thêm một ít đám thề ૮ɦếƭ trung thành với Hoắc Ân...”
Hai mắt Lôi Đình sáng ngời: “Anh, anh nói bản đồ này có nhiều tấm sao?”
“Ừ.” Diệp Đình gật đầu: “Lão già Hoắc Ân rất giảo hoạt, nhìn kích thước bản đồ này phải có đến cả trăm, hơn nữa chế tạo thành con chip, cài thêm mật mã, ngoại từ Hoắc Ân thì thủ hạ của ông ta cũng không thể mở.”
Lôi Tuấn và Lôi Đình nhìn nhau một cái, nháy mắt cảm thấy tên Hoắc Ân này đúng là cáo già quỷ quyệt, hai người ra khỏi thư phòng liền đóng cửa lại.
Lăng Vi vẫn đang nhìn kính hiển vi đột nhiên có đôi tay ôm lấy cô, hai tay vòng ra trước *** cô: “Hôm nay em thông minh như vậy, ông xã làm sao mà thưởng cho em đây?” Vừa nói, cánh tay thêm lực đạo, hơi thở ấm áp phun lên cổ cô, anh hôn vành tai cô nói: “Bà xã, em thơm quá..” Lăng Vi đỏ mặt tai hồng, anh đẩy người cô lại, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô: “Vốn muốn đi tản bộ với em, ai mà nghĩ tới mất hết cả hứng.”
Lăng Vi nghiêng đầu nhìn anh cười nói: “Vậy hiện tại anh đi bộ cùng em đi, cả rừng cây lớn như vậy chẳng có người quấy rầy.”
Diệp Đình ôm eo cô: “Được, em muốn đi đâu chúng ta liền tới đó.”
Lăng Vi nhìn anh cười ngọt ngào, âm thanh rơi vào lỗ tai anh: “Anh dễ nói chuyện như vậy, thật làm người ta kinh ngạc… em còn tưởng anh muốn chế tạo trẻ con với em cơ đấy.”
Diệp Đình nói: “Không phải chứ… Thật sự bị em nói trúng?”
Lăng Vi nhíu mày, cắn môi dưới: “Chồng, hai ngày nay em buồn nôn, lẽ nào có thật không?”
Diệp Đình bình tĩnh nhìn cô: “Tối mai chúng ta đến chỗ bác sĩ Hồ kiểm tra.”
“Ừ.” Cô cũng bình tĩnh gật đầu.
Hai người nhìn nhau, nhìn một hồi, đột nhiên bật cười.
Lăng Vi nhéo mặt anh: “Vui vẻ thì cười đi! Giả bộ nghiêm túc!”
Diệp Đình cười vui vẻ: “Anh rất vui, bất kể có hay không, tình cảm hai ta vẫn không hề bị anh hưởng, thật hiếm thấy…”
“Đúng…” Lăng Vi kề trán anh: “Đi ra ngoài một lát, muốn tản bộ cùng anh.”
Chạng vạng tối hôm sau, ăn cơm xong, bọn họ ngồi trực thăng đến chỗ Hồ lão tiên sinh làm kiểm tra.
“Lão tiên sinh, quấy rầy ông, gần đây vợ tôi luôn mệt mỏi, thỉnh thoảng buồn nôn, thân thể không thoải mái lắm.”
Ông lão gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh bắt mạch cho Lăng Vi.
Bắt mạch xong, nói với Diệp Đình: “Thuốc tôi cho rất có hiệu quả, nhưng bây giờ vẫn chưa chữa hết hoàn toàn, cô ấy luôn mệt mỏi và buồn nôn là vì tác dụng thuốc, không phải vì mang thai. Tôi cho thuốc thêm, cô lấy về tiếp tục uống, với tình trạng của cô thì ba bốn tháng nữa mới thấy rõ hiệu quả. Nhưng cũng không phải tuyệt đối, nói không chừng khi nào mang thai cũng không chắc chắn. Chỉ cần kiên trì uống thuốc, sẽ có cơ hội.”
Lăng Vi và Diệp Đình đều hơi kích động. Nói thật, cho dù lần này không mang thai, bọn họ cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm!
Mấy trước tới lấy thuốc, lão tiên sinh đều không chắc chắn như vậy, lời của ông hôm nay trấn an lòng người!
Mặc dù Lăng Vi không nói gì, nhưng cô muốn sinh một bảo bảo, đứa bé tiếp diễn sinh mạng của bọn họ.
Hai người trở về nhà, tâm tình đều rất tốt. Lần này gặp quạ đen, nhưng cuối cùng thấy ánh mặt trời cách đó không xa rồi.
Ngày thứ ba sau khi về nhà, Lăng Vi bỗng nhận được điện thoại của thám tử tư ở đảo.
Anh ta nói: “V tiểu thư, tôi lấy được một phần tài liệu vô cùng quan trọng. Là chứng cứ đối phượng ***c khoét công ty khoản kết xù.”
Tim Lăng Vi co rút!
Jennifer ***c khoét công quỹ?
Còn là khoản kếch xù!
Cô vội nói: “Anh ra giá đi, tôi đặt tiền cọc trước, anh gửi một phần tài liệu cho tôi xem trước. Nếu tôi quyết định mua tài liệu chính, sẽ trả số tiền còn lại cho anh.”
“Được.” Đối phương cũng không nói nhảm, gửi một phần tài liệu trước cho cô.
Lăng Vi xem tài liệu, quyết định mua toàn bộ tài liệu, liền gửi số tiền còn lại.
Đối phương lập tức gửi toàn bộ tài liệu đến mail cô.
Lăng Vi mở ra xem…
Đúng là đổi mới tam quan* của cô!
(*) Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Vòng tiền* của Jennifer quả thực dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
(*) Vòng tiền: Nói đơn giản là thông qua vài thủ đoạn hợp pháp móc tiền không thể về mình vào túi mình. Hành động này khác với phạm pháp truyền thống như như trộm cắp, ςướק bóc, lừa gạt, vì vậy, nghiệp giới gọi chung là vòng tiền.
Cô ta và chồng cô ta nhất định chính là hai máy hút tiền siêu cấp.
Lăng Vi nhận được tài liệu, lập tức in bản chính ra, ẩn danh gửi mail cho Diệp Đình.
Lại xóa tài liệu trong máy vi tính và mail của mình.
“Tiểu Cầm, hẹn Tổng giám đốc trước giùm chị, chị có chuyện quan trọng tìm anh ấy.”
Tiểu Cầm sửng sốt.
Nghi ngờ nghĩ: “Bộ trưởng tìm Tổng giám đốc, trực tiếp gọi điện thoại là được rồi mà… Tại sao còn muốn em đi hẹn trước?”
Nhưng Bộ trưởng đã nói vậy, cô ta chỉ có thể làm theo.
Lập tức gọi điện thoại liên lạc thư ký Tổng giám đốc, nói Bộ trưởng Bộ thiết kế Lăng Vi hẹn gặp Tổng giám đốc.
Điện thoại hẹn trước vào buổi sáng, hai giờ rưỡi chiều, Lăng Vi mới đi gặp.
Lăng Vi sửa sang quần áo, nghiêm trang đi tới cửa phòng họp.
“Bộ trưởng Lăng, Tổng giám đốc và mấy vị thành viên Hội đồng quản trị đang chờ cô.” Thư ký trưởng Katherine mở cửa phòng cho cô.
“Cảm ơn.”
Lăng Vi hất cằm, đạp giày cao gót đi vào.
Katherine ở ngoài đóng chặt cửa.
Trong phòng họp, Diệp Đình và mấy vị thành viên Hội đồng quản trị ngồi thành nửa vòng. Diệp Đình đang phê duyệt văn kiện. Những người khác cũng bận rộn xem văn kiện.
Lăng Vi ung dung đi tới bên cạnh Diệp Đình, đứng yên.
Diệp Đình nghe tiếng bước chân của cô, nhướng mày nhìn cô, biểu tình nghiêm túc nói: “Ngồi đi.”
Hai người quan hệ cấp trên cấp dưới.
Lăng Vi ngồi ngay thẳng, cũng không vội nói chuyện, chờ anh phê duyệt văn kiện xong.
“Nói đi, có chuyện gì?” Diệp Đình phê văn kiện, ký tên xong.
Anh khép văn kiện để qua một bên, tròng mắt đen nhìn Lăng Vi chăm chú.
Lăng Vi đứng lên, để usb lên bàn, sau đó gật đầu với những đồng nghiệp khác: “Tổng giám đốc, thành viên Hội đồng quản trị, trong usb này có một vài tài liệu tôi vô tình thấy được. Nó có thể ảnh hưởng tới tài chính thu chi của công ty chúng ta.”
Diệp Đình nghiêm túc hỏi: “Có liên quan tới tài chính của công ty chúng ta?”
Lăng Vi gật đầu: “Liên quan lớn lao!”
Diệp Đình bảo trợ lý Jason mở tài liệu lên màn hình lớn.
Sau đó, trên màn hình lớn xuất hiện chứng cứ Jennifer và Elton ***c khoét công quỹ!
“Cái gì? Đây là cái gì?” Mấy thành viên Hội đồng quản trị cả kinh há to miệng!
Có người tức giận đập bàn: “Jennifer, Elton? Bọn họ lại ***c khoét nhiều tiền như vậy? Hai thứ bại hoại này!”
“Sao có thể?... Hai người này… điên rồi sao? Sao không có ai phát hiện?”
“Bọn họ nhất định có đồng bọn! Nhất định có người bao che bọn họ!”
“Các người mau nhìn nguồn của số tiền này đi, các hạng mục đều có ghi chép! Đây không chỉ đơn giản là ***c khoét công quỹ! Bọn họ có móc xích!”
Sắc mặt mấy thành viên Hội đồng quản trị biến hóa khó lường. Có người tức giận mắng to: “Những người này quá đáng! Đúng là không loại trừ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào!”
Diệp Đình giơ tay đè ép, tỏ ý mọi người đừng kích động, anh nhìn Lăng Vi, hỏi: “Bộ trưởng Lăng, phần tài liệu này cô có từ đâu? Tuy tài liệu cô cung cấp rất quan trọng, nhưng chúng tôi cần kiểm chứng.”
Lăng Vi bình tĩnh nói: “Phần tài liệu này tôi thấy trong email nội bộ công ty của tôi, có lẽ mọi người trong công ty nhập địa chỉ mail sai, lại gửi đến tôi. Tôi cảm thấy phần tài liệu này rất quan trọng, nên không dám tự tiện làm chủ. Hơn nữa, không lộ ra bên ngoài.”
“Cô làm rất tốt. Tài liệu này để ở đây trước, chúng tôi sẽ lập tức kiểm chứng. Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Được.” Lăng Vi ung dung đứng lên, đi ra ngoài.
Mấy ngày sau, nội bộ Laroe chấn động!
Jennifer và Elton trở thành đối tượng đả kích, hai người ***c khoét công quỹ được chứng thực.
Trải qua chuyện này, lại bắt được mấy quản lý cấp cao và không ít nhân viên trung tầng của Laroe!
Quản lý cấp cao của Laroe lại thay đổi, thế lực mới của Diệp Đình thuận lợi lên ngôi.
Thế lực lão đầu Matisse trong nháy mắt suy yếu.
“Bộ trưởng Lăng Vi, chúc mừng cô thăng chức thành Giám đốc Bộ thiết kế Laroe khu vực Trung Quốc!”
Trong dạ tiệc ở Laroe, Hoa Thiếu Kiền tuyên bố danh sách nhân viên thay đổi lớn lần này. Jennifer bị đuổi khỏi Laroe, tội danh ***c khoét công quỹ chờ tòa án phán quyết, Hội đồng quản trị nhất trí cân nhắc quyết định, bổ nhiệm Lăng Vi làm Giám đốc Bộ thiết kế.
Giám đốc Bộ thiết kế thay thế vị trí Tổng thanh tra của Jennifer.
“Chúc mừng chúc mừng… Chúc mừng Giám đốc Lăng…” Có người giọng điệu cực kỳ chanh chua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay