Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 138

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi cắn răng chịu đựng, bên ngoài có rất nhiều người, nhỡ có ai đó đột nhiên đi vào, cô lại chủ quan không khóa cửa, Diệp Đình tên bại hoại này.
“Đừng làm rộn, anh mau lấy tay ra đi.” Cô nắm lấy tay của anh, dùng sức kéo tay anh ra, cô lo lắng đến nỗi đỏ cả mặt. Diệp Đình sát lại gần cô nói: “Không sao, lúc anh tiến vào, bọn họ đều nhìn thấy.” Ý của anh là, người ta cũng không phải là kẻ ngu, đều biết anh đi vào đây để tìm tiện nghi.
Lăng Vi cắn răng, liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Chỗ này là phòng làm việc... anh đừng có làm rộn, thật... lát nữa chắc chắn sẽ có người đi vào...” Cả người cô nóng bừng lên như nước sôi sùng sục.
Diệp Đình tiếp tục đòi tiện nghi: “Đi vào lại vừa vặn, em không cần phải kêu lên nữa. Miệng của đám nhân viên trong công ty này rất rộng, con lừa có thể biến thành ngựa, con ngựa có thể biến thành con lừa.”
Lăng Vi nắm lấy cổ tay của anh, không muốn để anh lộn xộn nữa, tựa đầu vào trên kệ sách nói: “Có vẻ như anh cũng không thường xuyên hóng chuyện bát quái, rõ ràng đám người này có thể biến con vịt thành con rùa đen, có thể biến con rùa đen thành con vẹt, có thể biến con vẹt thành...”
Lăng Vi còn chưa nói hết lời, cô chợt phát hiện ra ánh mắt của Diệp Đình không đúng, sao đôi mắt của anh càng ngày càng u tối vậy?
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen u tối như hồ nước trong đêm, anh đột nhiên cắn lấy lỗ tai của cô nói: “Ý của em là muốn anh thay đổi nhiều tư thế khác?”
Lăng Vi nuốt nuốt nước bọt, cô có nói vậy lúc nào?
Diệp Đình cắn rái tai của cô nói: “Con vịt, con rùa đen, con vẹt... đây là những tư thế em muốn.”
“Anh đừng có mà nghĩ linh tinh...” Lăng Vi thấy ánh mắt của Diệp Đình nhìn mình, cô nhất thời cảm giác... không ổn...
Sau đó, cô bị anh anh giằng co mỗi một dáng vẻ một lần. Nhưng mà... tại sao cô không thể hiểu được ý nghĩa trong này? Đều nói sau khi thực hành có thể hiểu được! Cô cũng đã thực hành một lần, sao vẫn không hiểu được ý nghĩa chính xác của nó? Là do chỉ số thông minh của cô không đủ dùng sao?
Mười giờ tối, khu vực văn phòng cực kỳ yên tĩnh!
Chỉ có đèn ở phòng thiết kế và phòng quan hệ công chúng, là vẫn sáng... Hạ Tiểu Hi đang buồn rầu châm hình nhân! Từ sau khi đáp ứng Lôi Tuấn, ngày nào cô ấy cũng làm thêm giờ!
Phòng thiết kế tắt đèn.
Diệp Đình đi lấy xe, Lăng Vi đứng trước cửa tòa nhà chờ anh.
Lúc này, nội tâm của Lăng Vi đã tan vỡ... Vừa rồi cô vẫn đang chuyên tâm suy nghĩ, rốt cuộc những thứ “Con vịt, con rùa đen, con vẹt” này có ý nghĩa gì? Cô chỉ tùy tùy tiện tiện nói mấy câu, sao mấy câu này có thể làm cho Diệp Đình kích động được?
Cô đầy bụng bất mãn! Lên trên mạng tìm kiếm, nhưng không tìm được lời giải thích gì cho mấy từ này!
Cả một bụng nghi vấn, cô gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi: “ Tiểu Hi, cậu đã nghe qua điển cố gì về "Con vịt, con rùa đen, con vẹt" chưa?”
Hạ Tiểu Hi đang châm hình nhân, hơi sửng sốt trả lời: “ "Con vịt, con rùa đen, con vẹt gì? Là chuyện tiếu lâm hả? Mình chưa từng nghe qua!”
Lăng Vi cực kỳ buồn rầu.
Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lôi Tuấn truyền tới từ đầu điện thoại bên kia: “Làm gì vậy? Không chăm chỉ làm việc, còn gọi điện thoại cho ai? Trừ tiền lương của em!”
Hạ Tiểu Hi giận đến nỗi hừ hừ mấy tiếng: “Tiểu Vi... Mình không nói chuyện với cậu nữa. Cái tên Biến th' Lôi Tuấn kia, ngày nào cũng bắt mình làm thêm giờ! Bắt mình làm thêm giờ thì thôi đi! Đáng giận nhất là, anh ta chỉ để lại mỗi một mình mình làm thêm giờ! Mình hận ૮ɦếƭ anh ta! Còn không để cho mình gọi điện thoại nữa chứ!”
Lăng Vi chợt cả kinh: “ Sao Lôi Tuấn lại trở thành cấp trên của cậu?”
Hạ Tiểu Hi kinh ngạc: “Cậu không biết sao? Bây giờ anh ấy là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng! Là người đứng đầu của bộ phận quan hệ công chúng! Anh ấy không chỉ là cấp trên của mình, mà còn là đại BOSS sếp lớn của mình!”
“...” này, có phải chuyện này phát triển quá nhanh hay không? Vì vậy… rõ ràng... ặc...”Hai cậu không làm chuyện gì đó chứ?”
Hạ Tiểu Hi muốn nói với cô bây giờ mình là bạn gái của Lôi Tuấn, nhưng không phải là cô ấy cảm thấy xấu hổ vì nói ở trong điện thoại. Mà chủ yếu là... Lôi Tuấn đang ở bên cạnh cô ấy.
Lúc này, Diệp Đình lái xe tới. Lăng Vi đưa tay ra kéo cửa trước, ngồi vào ghế phụ.
Diệp Đình đưa tay ra thắt đai an toàn giúp cô, lại đưa tay lên, vuốt ve gò má của cô.
Lăng Vi nhìn về phía anh, cúp điện thoại, hỏi anh: “Hình như Lôi Tuấn đang theo đuổi tiểu Hi, em thấy con người của Tuấn rất đáng tin, nếu hai người bọn họ chung một chỗ, em nghĩ sẽ cực kỳ tốt. Anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Đình hơi nhướn mày lên, chăm chú nhìn cô nói: “Ngoài lúc hát mấy bài hát không đáng tin cậy ra... những lúc khác vẫn đủ đáng tin.”
Lăng Vi muốn đập đầu vào tường, đừng nhắc tới mấy bài hát của Lôi Tuấn kia nữa! Cái gì mà “Lu la lu la lu”, cái gì mà “Bài tập thể dục cho mắt” gì gì đó...
Tuy nhiên, nếu Diệp Đình đã nói Lôi Tuấn đáng tin, vậy cô sẽ không có gì phải lo lắng cả.
Đột nhiên, cô nhìn về phía anh, hỏi: “ Rốt cuộc con vịt, con rùa đen, con vẹt có ý nghĩa như thế nào?”
Ánh mắt của Diệp Đình chợt trầm xuống, anh giơ tay lên Pu'ng vào trán cô: “Chỉ số thông minh của em đâu rồi? Không phải vừa rồi anh đã biểu diễn cho em nhìn thấy rồi sao? Trước sau, trên dưới, bay lên trời.”
Khuôn mặt của Lăng Vi chợt đỏ bừng lên, cô che kín mặt... người này... thật là...
Cô không nhịn được khen đểu anh một câu: “Tổng tài đại nhân, có phải trí tưởng tượng của ngài quá phong phú hay không?”
Diệp Đình mỉm cười với cô, nói: “Đều lấy cảm hứng từ em cả.” Lăng Vi muốn đập đầu vào tường, lại nghe anh bổ thêm một đao nữa, nói: “Quả nhiên là người vẽ mấy bức tranh mát mẻ, trong đầu đều là tư tưởng đen tốt!”
Lăng Vi nổi giận! Anh mới là người vẽ mấy bức tranh mát met! À, anh không vẽ mấy bức tranh mát mẻ, anh còn mát hơn so với mấy bức tranh mát mẻ.
Diệp Đình! Anh đúng là con... Heo ——
*
Mấy ngày liên tục, trong công ty gió yên biển lặng, chỗ thầy Dương bên kia tiến triển tương đối khá!
Có Diệp Đình thúc đẩy mẫu số 8... Thật chẳng khác nào có thể ghép tất cả các phần lại với nhau! Đồng nghĩa với chuyện công việc đã hoàn thành xong một nửa!
Tiết trời càng ngày càng lạnh.
Ngày kiểm kê cuối năm của Lan Mị, thời tiết bên ngoài lạnh thấu xương.
“Trưởng phòng! Jennifer gọi cô lên phòng làm việc...”
Tiểu Cầm nơm nớp lo sợ nói, Lăng Vi lập tức cảnh giác.
Hôm nay là ngày kiểm kê, tất cả các bộ phận đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Jennifer đột nhiên muốn tìm cô, chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Tiểu Cầm yếu ớt hỏi cô: “Trưởng phòng, cô có muốn nói một tiếng với tổng tài hay không?”
Lăng Vi nhướn mày nhìn cô ta, không ngờ rằng... cô ta còn rất có lòng...
“Hôm nay là ngày kiểm kê, có lẽ tổng tài sẽ bận rộn nhiều việc. Cô đi đến văn phòng tổng tài xem thế nào... tuy nhiên, vẫn đi xem Jennifer tìm tôi có chuyện gì trước đi, lỡ như là chúng ta suy nghĩ nhiều thì sao.”
Lăng Vi đi tới bên ngoài phòng làm việc của Jennifer, gõ cửa,
“Mời vào.”
Jennifer ngẩng đầu lên, nhếch môi cười, nói: “Cô ngồi đi. Tôi có chuyện muốn tìm cô.”
Lăng Vi ngồi xuống.
Jennifer đứng lên đi tới cạnh cửa: “cạch” khóa cửa lại.
Lăng Vi chăm chú nhìn cô ta, cô thấy Jennifer trở về bên cạnh bàn làm việc của mình, cầm lấy một túi giấy da trâu, đi tới trước mặt Lăng Vi đưa cho cô: “Lăng Vi, chúng ta là người quang minh không nói chuyện ám muội. Lần này tôi tìm cô, là muốn nhờ cô giúp tôi *** chị gái tôi.”
Cô ta nói đặc biệt bình tĩnh, đơn giản như kiểu kẹp ૮ɦếƭ một con ruồi vậy.
Lăng Vi không lên tiếng.
Jennifer nắm lấy túi giấy da trâu, kéo dây ra: “Cô cũng biết, tội lần trước cô ta bị kết án đó, xử không đến mấy năm. Huống chi, cô ta và Lão Đạt Lợi có một chân. Lão Đạt Lợi là ai? Ông ta là thành viên sáng lập trong hội đồng ban quản trị của Lan Mị. Nếu không có ai hỏi tới chuyện này, không quá hai năm nữa Rose sẽ được thả ra. Đến lúc đó, cô phiền toái, mà tôi cũng gặp phiền toái. Ông già nhà tôi còn chưa có ૮ɦếƭ, lỡ như sau khi cô ta đi ra, lão già nhà ta trở quẻ, vậy tôi sẽ bị mất nhiều hơn được.”
“Cô chỉ vì cái này?” Lăng Vi không thể nào tin nổi...
Jennifer có thể nói ra những lời này, vậy cái dã tâm đó, sự tàn nhẫn đó, tùy tùy tiện tiện có thể dùng đầu ngón tay để P0'p nát đống “Thịt lợn” kia, còn phải đến tìm cô hỗ trợ làm gì?
“Ha ha... Quả nhiên là người thông minh.” Jennifer nói: “Sở Minh Y đã chạy rồi, cô có biết không?”
Lăng Vi cười ha ha: “Sự sống ૮ɦếƭ của cô ta, có liên quan gì đến tôi?”
Jennifer nhìn chằm chằm vào cô, nhìn một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Sự sống ૮ɦếƭ của cô ta đúng là không liên quan gì đến cô, nhưng lại có liên quan rất lớn đến BILL.”
Lăng Vi chau mày, anh tiểu Tiêu?
Jennifer nói: “Cả quần đảo Avery không người nào là không biết không người nào là không hiểu chuyện Sở Minh Y hãm hại BILL. Trụ sở chính của Lan Mị bên kia đã huyên náo đến mức không thể dẹp yên, mười mấy người đã từng bị Sở Minh Y hãm hại, đều muốn kiện cô ta ra tòa.”
“...”
Jennifer gõ bàn, nói: “Bây giờ còn có một nhóm người đang truy tìm BILL, muốn anh ta ra tòa làm chứng tố cáo Sở Minh Y. Nghe nói BILL đã được cô đưa vào viện dưỡng bệnh? Nếu bệnh tình của anh ta có thể ổn định lại, sau khi hoàn toàn chuyển biến tốt, có thể ra tòa làm chứng.
Lăng Vi lạnh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, tình hình của anh tiểu Tiêu bây giờ không được ổn định cho lắm, nếu bảo anh ra tòa làm chứng tố cáo Sở Minh Y, vậy anh chắc chắn sẽ nhớ tới bi kịch vợ và con gái bị ૮ɦếƭ thảm do hỏa hoạn... anh ấy chắc chắn sẽ lại bị đả kích lớn, vậy cả quá trình điều trị trong giai đoạn này, đều sẽ hoàn toàn uổng phí.
Jennifer thấy ánh mắt của cô dần trầm xuống, sắc mặt liên tục thay đổi, cô ta không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Cô ta hạ thấp giọng, nói: “ Bây giờ… tôi… biết tung tích của Sở Minh Y, nếu cô không muốn tôi để lộ thông tin cho đám người bị hại kia biết, tốt nhất là cô nên hợp tác cùng tôi, dĩ nhiên, lần này tôi đến tìm cô, bảo cô *** Rose chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất là... tôi nghĩ, cô hẳn nên từ bỏ quyền tác giả của ngựa hoang đi.”
“Nếu tôi từ bỏ, vậy sau đó cô sẽ làm thế nào?” Lăng Vi trào phúng nói.
Jennifer nói: “Cho ai cũng không cần cô quan tâm.”
Lăng Vi nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “ Jennifer, cô chơ rằng dùng bệnh tình của BILL, là có thể uy hiếp được tôi? Cô đúng là quá ngây thơ rồi. Bây giờ tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, sau mười giây, tôi có thể khiến cho ngay cả một con ruồi của các cô cũng không thể tới được bên cạnh anh ấy.”
“Ha ha, cô đừng tự tin thái quá... Nếu tôi đã tìm đến cô, đương nhiên là tôi đã chăm sóc đặc biệt cho BILL rồi.”
Cô ta chuyển hướng màn hình máy vi tính xách tay về phía Lăng Vi, nhấn nút play, trong màn hình là cửa nơi Lăng Tiêu dưỡng bệnh.
Jennifer cười man rợ, cô ta nhìn về phía Lăng Vi, lạnh lùng nói: “Ra tay!”
Mấy người đàn ông trong video ném tàn thuốc đi, đi đến phòng nhạc, trước đó bọn họ đã thăm dò. Trong khoảng thời gian này, BILL chắc chắn sẽ ở phòng nhạc.
Lăng Vi ngồi yên không nhúc nhích, vẻ mặt của cô cực kỳ bình tĩnh, tựa như sự sống ૮ɦếƭ của BILL, không liên quan gì đến cô.
Jennifer nhướn mày: “Sao không gọi điện thoại?” cô ta nói bằng giọng tràn đầy giễu cợt.
Lăng Vi “xùy “: “Không cần thiết, mấy kẻ tôm tép thế này, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể P0'p ૮ɦếƭ được rồi.”
Jennifer trợn mắt nhìn cô: “Không cần cô phải phô trương thanh thế ở chỗ này!”
Hai người đều không nói thêm gì nữa, Jennifer nhìn chằm chằm vào trong màn hình, Lăng Vi lại cực kỳ nhàn nhã, Diệp Đình ở cử người canh giữ ở trong viện dưỡng bệnh, nếu mấy người này có thể bắt được anh tiểu Tiêu đi, vậy đại boss cao cấp hàng đầu thế giới- Diệp Đình thật đúng là uổng công lăn lộn.
Quả nhiên... Mấy người kia vừa mới đi tới phòng cửa nhạc, chân còn chưa bước qua được cửa, đã bị hai người mặc âu phục đen chặn lại: “Bốp bốp bốp bốp...” mấy cái quật ngã mấy người này, lúc Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía sau, mấy người kia đã bị người ta kéo đi, ngoài cửa chỉ còn lại hai thành viên tổ đội đang đứng trong bóng tối.
Jennifer bị dọa sợ đến choáng váng...
Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Cô ta cử sáu người đi, đối phương chỉ có hai người. Gần như là chỉ trong giây lát, cô ta còn chưa kịp chớp mắt, sáu người cô ta cử đi đều đã bị quật ngã?
Kỹ thuật chiến đấu này, tốc độ này, thật là đáng sợ?
Quá đáng sợ!
Nếu không phải cô ta nhìn thấy tận mắt, cô ta sẽ thật sự không dám tin tưởng, mấy người cô ta cử đi kia, đừng nói là đánh lại, mà ngay cả phản ứng cũng không phản ứng kịp, đã bị quật ngã rồi.
Lăng Vi nhàn nhã nâng tay lên, nhìn vào móng tay của mình, giống như cô đều đã nắm những chuyện phát sinh ở viện dưỡng bệnh này trong lòng bàn tay, hơn nữa hoàn toàn không gặp bất trắc gì.
So sánh với người bên cạnh, Jennifer đã giận đến nỗi sắc mặt tím như gan heo.
Lăng Vi lãnh đạm nhìn cô ta: “Ha ha, ngượng ngùng, tôi thật sự không giúp được cô.”
Cô đứng lên, xoay người rời đi.
Jennifer không ngăn cô ta, nhưng cô ta đột nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị, nói ra dự tính trong lòng: “Cô sẽ giúp tôi.”
Lăng Vi tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của Jennifer truyền vào trong tai: “Tấm ảnh này khá đẹp, vừa vặn chụp được mặt của Bill, người bị anh ta giết... ૮ɦếƭ rất thảm...”
Lăng Vi run lên bần bật! Anh tiểu Tiêu đã từng ***?
Cô quay đầu lại, tức giận nhìn Jennifer.
Jennifer cười phách lối nói: “Không phải bây giờ bệnh tình của anh trai nhỏ nàh cô đã chuyển biến tốt rồi sao? Cô muốn... Để anh ta hồi phục lại sức khỏe rồi lập tức đi vào tù? Ha ha...”
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào Jennifer, cô cảm thấy gương mặt này cực kỳ đáng kinh tởm!
Còn kinh tởm hơn so với Rose!
“Tôi đã nói rồi... cô sẽ giúp tôi.” Jennifer cầm một chiếc usb lên, nắm trong lòng tay cân nhắc: “ Nội dung bên trong khá thú vị...”
Nói xong, cô ta ném về phía Lăng Vi: “Chúc cô thưởng thức vui vẻ.”
Lăng Vi nắm lấy chiếc usb, toàn thân nóng bừng lên như bị hỏa thiêu!
Jennifer thấp giọng nhắc nhở cô: “Đừng tưởng rằng có Diệp Đình làm chỗ dựa cho cô, là cô có thể bước lên trời cao, tôi đã sao chép nội dung trong usb này ra vô số bản rồi, cho dù cô có *** tôi, nội dung trong chiếc usb này sẽ vẫn bị phát tán ra ngoài.”
“Ầm ——” vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc của Jennifer, cô đã ***ng phải tiểu Cầm.
Tiểu Cầm không quan tâm đến đau đớn, nắm lấy cánh tay của Lăng Vi, lo lắng đến sắp khóc: “Trưởng phòng... cô không sao chứ? Sắc mặt của cô rất khó nhìn.”
Lăng Vi phất phất tay, sao cô có thể nói loại chuyện này với tiểu Cầm được?!
Tiểu Cầm đi về phía thang máy theo cô, yếu ớt nói: “Trưởng phòng, vừa rồi tôi lên văn phòng của tổng tài, nhưng tổng tài vẫn đang họp... tôi không gặp được người... cũng may là cô không sao. Trưởng phòng, giám đốc không làm khó cô chứ?”
Lăng Vi nói: “Không có chuyện gì, chỉ thảo luận với tôi về phương hướng thiết kế cho quý tới mà thôi.”
Tiểu Cầm an lòng.
Lăng Vi đau khổ trở về phòng thiết kế, bây giờ cô chỉ muốn *** Jennifer!
Dám lợi dụng anh tiểu Tiêu để uy hiếp cô, cô dễ dàng bị uy hiếp như vậy sao?
Cô là người dễ dàng để cho người khống chế như vậy sao?
Muốn ép cô nhượng lại quyền tác giả, muốn mượn tay cô ***? Nghĩ Có phải cô ta đã nghĩ quá đẹp rồi hay không?
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ăn cơm, một mình Lăng Vi ngồi ở trong phòng làm việc xem video.
“Á...” Hình ảnh cực kỳ máu tanh —— BILL trong video cầm một cái Pu'a tạ, đập một nhát lại một nhát lên mặt của người phụ nữ... đến mức nát bét ra.
Gần như tất cả trong video đều là máu, người trong video đập từng nhát từng nhát một giống như là kẻ đên.
“Oẹ ——” Lăng Vi cảm thấy buồn nôn, vội vàng tắt video đi.
Cô che miệng vọt vào phòng vệ sinh.
Nôn mửa rất lâu rất lâu... đến nỗi nôn cả dịch trong dạ dày ra.
Trong đầu cô không ngừng xuất hiện ánh mắt dử tợn và khuôn mặt nhăn nhó của BILL!
Cô lấy nước hắt lên trên mặt mình, hoàn toàn không dám tin tưởng giết kẻ người điên cuồng đó là anh tiểu Tiêu!
“Sao vậy?”
Lăng Vi cúi người ở trên bồn rửa tay, cảm giác được có một bàn tay nắm lấy bả vai mình, Lăng Vi đưa tay ra nắm lấy tay của anh. Diệp Đình nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô: “Sao vậy? Sao em lại nôn đến mức này?”
Lăng Vi khoát khoát tay, vặn vòi nước lại.
Diệp Đình ý vị thâm trường cười nói: “Chẳng lẽ là có?”
Lăng Vi lấy tờ khăn giấy ra lau mặt, tức giận trừng mắt anh: “Nào có nhanh như vậy? Bác sỹ nói ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể có thai được bình thường.”
Diệp Đình đột nhiên đưa tay ra kéo người cô lên, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Vậy thì đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Vi chu mỏ, nũng nịu nói: “Chồng... có người bắt nạt em.” Diệp Đình mỉm cười, không tệ... lúc bị bắt nạt đã biết tìm chồng rồi.
“Ai bắt nạt em? Chồng em sẽ thu thập kẻ đó.” Diệp Đình chăm chú nhìn cô, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của cô: “Sao mặt đen thế này, nhìn y chang bao công vậy.”
Lăng Vi cắn môi dưới, chua xót trong lòng chợt muốn nổ tung. Đoạn video vừa rồi, thật sự quá đáng sợ!
“Jennifer- uy hiếp em.” Cô cắn môi, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Ánh sáng trong mắt anh đột nhiên lóe lên. Anh nâng khuôn mặt của cô lên, thấy cô chau mày, anh vô thức nâng ngón tay lên, vuốt lại mi tâm giúp cô: “Sao cô ta lại làm khó em? Có chuyện gì em cứ nói với chồng em đây này.” Trong mắt anh ẩn nhẫn tia lửa giận.
Cái miệng nhỏ của Lăng Vi hé mở. Diệp Đình là chồng cô, bọn họ là người thân thiết nhất của nhau. Có chuyện gì cô đều phải nói với anh đầu tiên. Hơn nữa, Diệp Đình là người tỉnh táo, cơ trí, luôn có thể nhìn thấu bản chất mọi chuyện.
Bây giờ đầu óc của cô đang quay cuồng, cần nghe anh phân tích kỹ. Bây giờ cô cực kỳ tin tưởng anh, cũng không muốn lừa gạt anh bất kỳ chuyện gì.
Cô hừ hừ nói: “Chồng, anh tới xem cái video này đi.”
Cô kéo tay anh đi, trở về trước bàn làm việc, khịt khịt mũi nói: “Anh xem người trong cái video này là ai?”
Lăng Vi mở màn hình máy vi tính ra, nhưng mà, cô không nhìn vào trên màn hình, cô thật sự không muốn nhìn mấy hình ảnh đó lần thứ hai nữa! Cô vùi ở trong *** anh, nắm chặt lấy cổ áo của anh.
Diệp Đình thấy dáng vẻ này, động tác này của cô, trái tim như bị đánh động.
Anh đưa tay ra, ôm lấy cô vào ***. Chăm chú nhìn video trên màn hình, hình ảnh trên màn hình đang đứng yên, là hình ảnh cực kỳ máu tanh! Anh cầm lấy con chuột, ấn nút phát video.
Loa chợt truyền tới tiếng bốp bốp đáng sợ!
Diệp Đình nhanh tay chuyển loa sang trạng thái “Im lặng”.
Chăm chú nhìn vào màn hình.
Lăng Vi không dám nhìn, trốn ở trong *** anh, vùi mặt nhỏ vào hõm vai của anh.
Diệp Đình vừa nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, vừa xem video.
Một lúc lâu sau, Lăng Vi hỏi anh: “Còn chưa xem xong?”
Diệp Đình “ừ” đáp lại, không phải là anh chưa xem xong, mà xem đi xem lại nhiều lần. Người này... Từ dáng vẻ bên ngoài, đến khuôn mặt, vóc người, rồi đến từng hành động cử chỉ... đều thật sự giống BILL như đúc......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc