Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 13

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bối cảnh thâm hậu như thế, nếu muốn dựa vào quan hệ để dẹp vụ này... Chỉ sợ là không thể...
“Lên xe!” Cảnh sát đẩy mạnh hai người lên xe.
Lúc này, Lăng Vi nhìn thấy Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc tới đây.
Hai người này là bạn tốt của cô, đều học ở Đại học Yến Công, nhưng không cùng chuyên ngành. Quen biết bọn họ cũng do tình cờ, Tiểu Hi và Thiên Mặc đều cuồng truyện tranh, còn là fan của cô. Lễ hội ngày khai giảng, là Lăng Vi phụ trách thiết kế banner.
Cách vẽ và nét vẽ của Lăng Vi cực kỳ độc đáo, vì vậy khiến hai người họ nhận ra cô.
Hai người này mừng muốn ૮ɦếƭ, không ngờ lại học cùng trường với thần tượng của mình, càng không ngờ tác giả truyện tranh nổi tiếng “Thải Vi” vậy mà mới 18 tuổi! Cứ như vậy, bọn họ quen biết, thành bạn tốt. Vừa ở cùng nhau, chính là bốn năm.
Hai người nhận được điện thoại của cô, cái gì cũng chưa hỏi, lập tức chạy lại đây.
Lăng Vi nhờ bọn họ giúp đỡ thu dọn đồ dưới lầu.
Vào cục cảnh sát, lập án, hoàn thành ghi chép, Lăng Vi ra khỏi cục.
Vương Hân Bình và Chu Vân còn đang trong phòng thẩm vấn chưa ra.
A...
Lần này, Chu Vân gặp phiền phức rồi!
Hừ —— Hai người cứ gây sức ép đi! Bắt nạt tôi? Không dễ vậy đâu!
“Thứ của tôi, sớm muộn gì tôi cũng đòi lại được!”
Trở lại chỗ ở, Lý Thiên Mặc và Tiểu Hi đã giúp cô thu dọn xong đồ đạc.
Tiểu Hi thấy cô trở về, hoảng sợ ôm cô: “Trời ơi! Đây là có chuyện gì vậy?”
Lý Thiên Mặc cau mày hỏi: “Tiểu Vi, cậu gặp phải bọn xã hội đen à?”
Lăng Vi nhìn chằm chằm hai người, ủy khuất trong lòng nháy mắt phóng đại! Hốc mắt nóng bừng, xoang mũi chua xót.
Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi chưa từng thấy cô như vậy.
Bọn họ biết, bình thường Tiểu Vi luôn trấn tĩnh, cũng rất bình tĩnh, nếu không phải gặp chuyện gì cực kỳ ủy khuất, tuyệt đối sẽ không có loại vẻ mặt này.
“Không có việc gì, đừng sợ, còn bọn mình mà...” Lý Thiên Mặc vươn tay ôm cô, nâng tay xoa xoa đầu cô.
Lăng Vi mặt chôn trong lòng cậu ta.
Căn nhà bị Vương Hân Bình mua đi, cô bây giờ ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
Khổ sở trong lòng càng lúc càng nhiều, nhưng cô cắn răng, gắt gao chịu đựng không muốn rơi nước mắt.
Tiểu Hi cũng ôm cô: “Tiểu Vi đừng sợ, chúng ta đi mau đi mau, đi đến chỗ mình ở nhé.”
Trong lòng Lăng Vi đặc biệt ấm áp, cũng may... Cô còn có bọn họ.
Ba người mang theo hành lý xuất môn.
Bên ngoài sáu người đàn ông mặc tây trang đen lập tức đồng thời tiến lên, cầm lấy ba lô và vali trong tay họ.
Lão giả kia vô cùng trịnh trọng địa nhắc nhở Lăng Vi: “Vì bảo vệ ngài, ngài nên đi theo tôi. Nếu ngài không muốn mang lại phiền toái cho bạn mình, tốt nhất là đi theo tôi.”
Lăng Vi rùng mình, Diệp Đình lần này chọc vào phiền toái không nhỏ, tùy tiện đi tới chỗ Tiểu Hi sợ là sẽ mang đến phiền toái cho cô.
Nghĩ đến vết thương do S***g bắn của Diệp Đình, nghĩ đến Amanda hung ác, nghĩ đến đội đặc nhiệm quốc tế vây bắt đám người áo đen... Đó chính là S***g thật đạn thật, không phải thứ một người dân nhỏ bé bình thường như cô có thể ứng phó!
“Đi theo bọn họ đi.” Lăng Vi quyết định.
Cho dù thực sự nguy hiểm, chỉ mình cô chịu là được, tuyệt đối không thể gây nguy hiểm cho bạn bè.
Tiểu Hi vội vàng hỏi: “Tiểu Vi, những người này là ai thế? Sao đáng sợ vậy? Sao cậu lại quen bọn họ?”
Lăng Vi nghe giọng cô ta cũng run run, vội trấn an: “Không sao, là một người mình cứu, người kia gây ra không ít phiền toái. Muốn bảo vệ mình, bây giờ phải đưa mình đến nơi an toàn.”
“À…”
Hạ Tiểu Hi xoa trên cánh tay nổi da gà: “Sao cảm thấy đáng sợ như vậy. Cậu nhìn đi, trong nhà lộn xộn…”
Lăng Vi giải thích rõ: “Vừa rồi Vương Hân Bình và Vương Hân đã tới, bọn họ ném hết đồ, không liên quan tới mấy người này.”
“À… Thì ra là vậy, mình thấy bọn họ cũng không giống lắm.”
Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng đáp, lại đột nhiên nghe Lý Thiên Mặc rống lớn: “Hai người đàn bà vừa rồi chính là Vương Hân Bình và Chu Vân?”
Tuy bọn họ đã quen biết bốn năm, nhưng chưa từng gặp Vương Hân Bình và Chu Vân.
Lý Thiên Mặc cả giận nói: “Sớm biết là bọn họ, lão tử nên luộc ૮ɦếƭ bọn họ!”
Lý Thiên Mặc có một biệt hiệu là thiên ma.
Là biệt hiệu Hạ Tiểu Hi ban cho anh ta. Lý Thiên Mặc anh tuấn cao ngất, tiêu sái đẹp trai. Chẳng qua… người này… có hai tính cách song song, có lúc nửa tháng không mở miệng nói chuyện, có lúc sáng sớm nhiệt tình, đối với ai cũng rất tốt, là một người nhân hậu.
Còn Hạ Tiểu Hi… tính cách… hướng ngoại. Hoạt bát đáng yêu, hơi nhát gan, thích ăn hàng. Mặt trẻ con, mắt to, rất đẹp, đường về não thường xuyên chạy lệch.
Đi xuống lầu, liền thấy một chiếc Bentley màu bạc ngừng lại trước mắt.
Bất ngờ là Lôi Tuấn đứng trước xe. Chiếc xe Rolls Royce màu đen Diệp Đình ngồi đã sớm không thấy bóng dáng.
Lôi Tuấn đứng cạnh xe, không nói gì, chỉ gật đầu với Lăng Vi.
Lăng Vi cũng không lên tiếng, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
“Mời cô lên xe.” Ông lão mở cửa xe cho Lăng Vi.
Tiểu Hi lắc lư trước xe, nhìn chiếc xe kia, ngây ngẩn hỏi Lăng Vi: “Tiểu Vi, đây là xe gì? Nhìn thật sang trọng.”
Ông lão trả lời thay cô: “Đây là Bentley.”
“A… Hình như rất nổi tiếng nha!” Tiểu Hi nhìn chiếc xe kia, đột nhiên vui vẻ: “Ai u… Bentley! Chữ B cánh dài*, mình nhớ.”
(*) Logo hiệu xe Bentley.
“Chữ B cánh dài…” Lý Thiên Mặc 囧.
“Không phải sao?” Tiểu Hi nhìn chằm chằm logo kia, đúng là… Một chữ B, mọc một đôi cánh ah!
Lý Thiên Mặc: “Tiểu Hi, cậu quá dơ bẩn!”
Tiểu Vi vô tội: “Mình bẩn? Mình làm sao bẩn?”
Lăng Vi che mặt, trời ạ… vở kịch này chuyển biến thật thần kỳ!
Vừa rồi còn tâm tình uất ức, trong nháy mắt vui vẻ, Lăng Vi lắc đầu cười khổ, Tiểu Hi… còn có bản lĩnh làm người ta quên đi phiền não trong nháy mắt…
Lúc này, Lôi Tuấn liếc mắt, khóe miệng run rẩy, nói: “Cũng may tượng đồng của Rolls Royce mặc quần áo… Nếu không, không chừng sẽ bị nói thành…”
Tiểu Hi nghi ngờ: “A? Anh nói về Rolls Royce sao?” Cô ta lấy điện thoại ra, tìm hình, sau đó há to miệng: “Thì ra… Đây là tượng người! Tôi luôn cho là con bướm!”
Lôi Tuấn cười lên: “Cô nói đúng! Cánh dài, phải là con bướm…”
Tiểu Hi lè lưỡi, làm mặt quỷ, lên xe theo Lăng Vi.
Xe nhanh chóng chạy đi.
Không bao lâu, tài xế nói với Lôi Tuấn: “Lôi thiếu, có chiếc Toyota luôn đi theo chúng ta.”
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm GPS một hồi: “Để bọn họ đi theo. Đến nơi, xem bọn họ có dám làm gì hay không.”
Sau hai giờ, xe lái đến một nơi rộng rãi, chậm rãi lái vào một tòa trang viên…
Người trong xe Toyota phía sau sợ ngây người.
Mẹ nó! Đây là người nào?
Trang viên! Trước mặt lại là một tòa trang viên!
“Đừng theo nữa! Mẹ nó, không muốn ૮ɦếƭ thì lập tức quay đầu!”
Mặt thẹo ngồi sau xe Toyota gấp gáp hô to: “Quay đầu! Mau quay đầu quay đầu!”
Còn chưa nói xong, đã nghe tiếng còi báo động chói tai vang lên.
Sau đó, người trong xe Toyota thấy cỏ bằng phẳng hai bên đường đi đột nhiên nổi lên vô số quả cầu nhỏ màu đen.
“Đó là đồ chơi gì?” Lão đầu trọc lái xe lập tức sợ són đái.
“Con mẹ nó, tôi nào biết là đồ chơi gì! Quay đầu! Bảo ông quay đầu! Mau quay đầu! Mẹ nó! Không muốn ૮ɦếƭ thì chạy nhanh lên!”
Lão đầu trọc bị dọa sợ bay cả hồn vía, liền mạng đánh tay lái, quay đầu.
“Bùm ——” Một túi bom nổ trúng đuôi xe!
Cửa kính sau xe Toyota bị nổ vỡ nát!
Mặt thẹo che đầu, hung ác phun nước miếng: “Mẹ nó! Con ngu Vương Hân Bình còn kêu chúng ta xuống tay với người đàn bà kia, bà ta không muốn sống, chúng ta còn muốn sống mà! Mau rút lui cho tôi!”
Lão đầu trọc chưa tỉnh hồn, chạy đi nhanh như chớp.
Mặt thẹo lửa giận ngút trời, ngón tay run rẩy gọi cho Vương Hân Bình.
Vương Hân Bình một mực tắt máy, không chịu tiếp.
Mặt thẹo nổi giận!
Lúc này, Vương Hân Bình còn ở trong đồn cảnh sát, tuy còn chưa bị thẩm vấn, nhưng chỗ này thật sự không tiện tiếp điện thoại kiểu này.
Đến khi cảnh sát đi ra ngoài, Vương Hân Bình mới dám lén đi tới góc lấy điện thoại ra.
Mở tin nhắn: “Bà chủ Vương! Người bà kêu chúng tôi theo dõi rốt cuộc có lai lịch gì? Người ta chạy Bentley, ở trang viên! Hệ thống an ninh của người ta còn trâu hơn an ninh của Tổng thống Mã! Bà kêu chúng tôi xuống tay với người đàn bà đó, chúng tôi còn cái mạng nhỏ hay không? Bà không muốn sống, cũng đừng kéo chúng tôi theo! Chúng tôi không nhận việc này, bà mẹ nó thích đi tìm ai thì tìm đi!”
Vương Hân Bình nín thở đến gân xanh nổi lên.
Lăng Vi! Gần đầy cô ta cũng không có động tĩnh gì… Cô ta câu được một con cá vàng lớn như vậy hồi nào?
Vương Hân Bình hối hận không thôi.
Sớm biết có hôm nay, cũng không cần mau lại căn nhà của cô ta, nên sớm giết Lăng Vi!
Bây giờ dưỡng hổ gây họa, con hổ con răng nhọn dài ra, muốn cắn người…
Bentley chậm rãi lái vào trang viên.
Nhìn cảnh trí xinh đẹp chung quanh, Hạ Tiểu Hi há to miệng.
Đi qua một khu rừng lớn, vòng qua nửa hồ.
Cằm Hạ Tiểu Hi cũng sắp rơi xuống đất.
“Đây là đâu?” Lý Thiên Mặc kinh ngạc: “Đây cũng không phải là biệt thự thông thường. Biệt thự có thể có trang viên lớn như vậy, thân phận nhất định vô cùng bất phàm.”
Lăng Vi không nói gì, cô cũng hoàn toàn không hiểu Diệp Đình.
Xuống xe, liền thấy hai hàng người mặc đồng phục giúp việc đứng trước cửa.
“Chào Vương quản gia.”
“Chào Lôi thiếu.”
Thì ra, ông lão họ Vương… ông ấy là quản gia của Diệp Đình?
Nghĩ tới đây, nghe hai hàng người khom người hô: “Chào Lăng tiểu thư.”
Lăng Vi nghiêm túc gật đầu với bọn họ.
“Mời cô vào…”
Vương quản gia dẫn bọn họ đi vào kiến trúc ba tầng nguy nga lộng lẫy.
Lôi Tuấn không vào theo, anh ta lái xe rời đi.
Đi vào trong cửa, khung cảnh nguy nga lộng lẫy đập vào mắt.
“Thật lớn! Thật đẹp nha!” Hạ Tiểu Hi kêu lên, Lăng Vi cũng trợn to mắt.
Thiết kế kiểu Châu Âu, rộng trãi xa hoa. Đèn thủy tinh treo trên đỉnh tầng ba.
Lăng Vi nhìn kỹ đường vòng cung của đèn thủy tinh, chỉ cảm thấy đẹp không thể tả.
Lăng Vi học vẽ tranh, đặc biệt nhạy cảm với đường nét, cô quan sát tỉ mỉ thiết kế chung quanh.
Mỗi một cảnh trí đều có đặc điểm độc đáo của nó.
Quả thật có thể nói là khéo léo tuyệt vời.
Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, còn có cả đồ cổ giá trị liên thành.
Hạ Tiểu Hi đi bộ cũng cẩn thận, sợ ***ng hư đồ người ta… Những thứ đó, một món cũng đã đòi mạng cô ta!
Lúc này, Vương quản gia gọi cho Diệp Đình.
Ông nói mấy câu, giao điện thoại cho Lăng Vi: “Lăng tiểu thư, tiên sinh muốn nói chuyện với cô.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc