Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 129

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình nhìn anh ta, sắc mặt Giang Quân rất kém.
“Có ý gì?”
Giang Quân nhíu mày truy hỏi.
Hai người đối mặt chốc lát, Diệp Đình nói: “Khi đó, tôi và Tiểu Vi cũng mới quen.”
Giang Quân chấn động! Mới quen? “Không phải hai người ở chung sao?”
Diệp Đình lắc đầu: “Khi đó tôi bị kẻ thù đuổi giết, trốn tới nhà cô ấy, là cô ấy cứu tôi.”
“Một tuần sau, Chu Chỉ Vân đến nhà cô ấy gây chuyện, hôm đó anh cũng có mặt.”
Lòng Giang Quân chợt đau xót!
Diệp Đình nói: “Hôm đó, cô ấy bị thím đuổi ra ngoài, không nhà để về. Tôi liền phái người đón cô ấy đến biệt thự tôi. Nếu lúc đó, anh cho cô ấy biết thân phận Kim tiên sinh của anh, anh nghĩ…. Cô ấy sẽ đi cùng tôi sao? Anh là trụ cột tinh thần của cô ấy, còn là một cảnh sát chính trực. Anh cảm thấy nếu như lúc đó… một người không quá quen thuộc, thậm chí mang đến vô tận phiền toái cho cô ấy, người còn lại là người cô ấy vô cùng tín nhiệm, thậm chí trở thành vai nam chính cảnh sát Giang trong manga của cô ấy, anh cảm thấy, cô ấy sẽ chọn ai?”
Tim Giang Quân quặn đau.
Sắc mặt anh ta trong nháy mắt trắng bệch, tựa như máu trong thân thể đều đông lại.
Anh ta đứng lên! Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Đình, lại nhìn chăm chú vào Lăng Vi.
Anh ta nhìn Lăng Vi một lát, lại ngước mắt nhìn Diệp Đình: “Khi đó hai người còn chưa ở bên nhau?”
Diệp Đình cũng đau lòng thay Giang Quân.
Giang Quân lui về sau, đá ngã cái ghế, còn bị ghế đập trúng.
Diệp Đình không đỡ anh ta, Giang Quân đờ đẫn, sa sút tinh thần và không dám tin!
Anh ta bỗng nhiên đứng lên, nhìn Diệp Đình hỏi: “Sau đó, cô ấy tới đồn cảnh sát của tôi trợ giúp phá án… Khi đó, hai người…”
Diệp Đình nói đúng sự thật: “Chúng tôi không có gì cả… Cô ấy chỉ ở tạm trong nhà tôi. Tôi vì báo đáp cô ấy mà tổ chực tiệc R*ợ*u Laroe. Lúc ấy cô ấy quyết định tham gia tiệc R*ợ*u xong sẽ về trường. Hôm đó, tôi biết cô ấy ở trong phòng làm việc của anh, nhưng… tôi không ngăn cản cô ấy. Tôi muốn đánh cược lớn một lần! Cô ấy ở đồn cảnh sát cùng anh suốt một ngày. Anh vẫn không tiết lộ thân phận. Tôi không muốn tước đoạt niềm vui của Tiểu Vi, lúc đó cô ấy không có thân thích gì, nếu nhận anh, ít ra cô ấy sẽ không khổ sở như vậy nữa. Lại không ngờ anh lại bỏ lỡ cơ hội. Ha… ông trời thật nể mặt tôi. Tuy tôi không tin số mệnh, nhưng anh bỏ lỡ nhiều cơ hội.”
Giang Quân ôm ***.
Diệp Đình nói tiếp: “Giang Quân, thật ra tôi không sợ hai người nhận nhau, cho dù hai người nhận nhau, tôi cũng sẽ không từ bỏ theo đuổi cô ấy. Cho dù hai người nhận nhau, tôi cũng có tự tin có thể làm cho cô ấy thích tôi, yêu tôi. Cho nên, tôi không muốn thay Tiểu Vi quyết định cái gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên, cô ấy nên được vui vẻ và quan tâm cô ấy nên có. Giang Quân, đây là cuộc tỉ đấu công bằng, anh thua.”
Sắc mặt Giang Quân cực tệ.
Thật lâu không nói ra lời.
Anh ta lảo đảo ngồi xuống, mắt đờ đẫn nói: “Diệp Đình… anh nói mấy chuyện này với tôi, không cảm thấy hơi thiếu lễ độ sao?”
Diệp Đình nói: “Nói thiếu lễ độ coi như là khách sáo với tôi đúng không? Trong lòng anh nghĩ ‘Diệp Đình, anh thật hèn hạ!’”
Giang Quân giương mắt nhìn anh, nói ra lời trong lòng: “Anh quả thật hèn hạ.”
Diệp Đình lắc đầu, nheo mắt cười: “Vừa vặn ngược lại. Giang Quân, tôi chỉ muốn nói cho anh, Lăng Vi đời này chỉ có thể yêu một người, người kia nhất định là tôi. Cho nên… Đời này cô ấy tuyệt đối không thể nào ở bên anh, tôi nói thế với anh là để đánh thức anh, để anh sớm giải thoát.”
Giang Quân buồn cười liếc nhìn Diệp Đình: “Anh có thể quyết định chuyện cả đời của cô ấy?” Lời anh ta vô cùng có ý khiêu khích.
Diệp Đình thờ ơ nhún vai: “Anh muốn chui vào ngõ cụt, tôi cũng không cản anh, tôi nói những lời này với anh là tôn trọng anh là anh cả của cô ấy, là vì anh có ân với cô ấy, đổi thành người khác, tôi lười để ý sống ૮ɦếƭ của bọn họ.”
Hai người đều không nói gì thêm. Một người đầu giường người cuối giường canh giữ bên người Lăng Vi.
Bốn giờ chiều ngày hôm sau Lăng Vi mới tỉnh.
Mắt cô không mở ra được, toàn thân đau đớn… Cô muốn động, làm thế nào cũng không động được.
Cô nhịn đau, hừ một tiếng…
“Vi Vi…” Diệp Đình lập tức nắm tay cô, cúi người xuống, hỏi bên tai cô: “Em tỉnh rồi? Khát không?”
Lăng Vi gật đầu. Động nhẹ, đầu cô giống như muốn rớt ra…
Giang Quân thấy cô gật đầu, liền đứng lên đi rót nước.
Giang Quân và Diệp Đình cả ngày nay không đi làm, luôn canh giữ bên cạnh cô.
Diệp Đình cũng không đuổi Giang Quân đi, dù sao trừ Lăng Trí và Lăng Tiêu, Giang Quân được coi là người thân nhất của Lăng Vi.
Hai người luân phiên ăn cơm, tắm, ngược lại có thể ở cùng.
Lăng Vi tỉnh mới cảm thấy nhức đầu.
Cô giơ tay che đầu, cắn răng chịu đựng.
Diệp Đình đau lòng sắp chảy máu: “Em mau nằm xuống đi, đừng ngồi dậy.”
“Không sao… Em nằm mệt…” Diệp Đình và Giang Quân đỡ cô, Diệp Đình ôm lưng cô, Giang Quân kéo cánh tay cô, hai người dùng sức đỡ cô dậy.
Lăng Vi nhìn Giang Quân: “Anh, anh cũng ở đây à.”
Diệp Đình trầm giọng nói: “Anh ta đã ở đây giữ một ngày.”
Lăng Vi lập tức nói: “Anh, anh mau về ngủ đi, có Diệp Đình ở đây là được rồi.”
Giang Quân thầm nghĩ: Tiểu tử Diệp Đình nói lời này chính là vì muốn Tiểu Vi đuổi anh ta đi?
Diệp Đình cũng giữ một ngày, sao không bảo anh về đi?
Giang Quân đứng lên, đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói với Lăng Vi: “Diệp Đình cũng giữ một ngày một đêm rồi, bảo anh ta nghỉ ngơi đi.”
Anh ta vừa dứt lời, Lăng Vi liền cắn môi nhìn Diệp Đình, ánh mắt kia có trách cứ, có đau lòng: “Hai người làm gì vậy?” Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn Giang Quân: “Khi em ngủ, hai người cũng ngủ được mà… Hai người mệt mỏi đổ bệnh, vết thương em có thể lành lại sao?”
Giang Quân hít một hơi, đi ra ngoài. Mặc dù không nỡ, nhưng dẫu sao Tiểu Vi là vợ của Diệp Đình. Người bây giờ cô thích là Diệp Đình, lúc này bị thương, nhất định rất muốn nũng nịu với người mình yêu nhất…
Giang Quân ôm *** đau đớn khó chịu, cố nén đi ra ngoài.
Lăng Vi cảm thấy không đúng, Diệp Đình đè cô nói: “Để anh ta yên tĩnh đi.”
Ngoài cửa bệnh viện có một sạp báo, Giang Quân đi tới, mua một quyển “Người xâm nhập”.
Anh ta vội theo đám người lên một chiếc xe buýt.
Ngồi lên xe, anh ta mới tỉnh hồn lại… Anh ta lái xe tới bệnh viện, vừa rồi lại mơ mơ màng màng lên chiếc xe buýt này, anh ta cũng không biết chiếc xe này chạy đi đâu…
Nếu đã lên, thì ngồi đến điểm cuối đi!
Dù sao, bây giờ anh ta cũng không biết đi đâu…
Giang Quân ngồi ở dãy cuối, mở manga trong tay.
Quyển manga này vẽ rất đẹp, rất chuyên tâm, nhiệt huyết!
Nội tâm nam nữ chính vô cùng mạnh mẽ, đều là tính cách bền bỉ, bất khuất đó.
Giang Quân phiền muộn thở dài.
Một nữ sinh ngồi cạnh anh ta đột nhiên hỏi anh ta: “A? Tiên sinh, anh cũng thích đọc quyển manga này à?”
Giang Quân nhìn cô ta, cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, giống như sinh viên.
Giang Quân gật đầu, cô gái kia liền mặt đầy say mê nói: “Tôi cũng rất thích quyển manga này.”
“Ừ, cô ấy vẽ rất đẹp.”
Giang Quân mở manga ra, trong lòng đau đớn. Lại nghe nữ sinh kia nói: “Tình tiết câu chuyện manga này rất đặc biệt, không chỉ có nam nữ chính có mị lực, ngay cả tính cách vai phụ cũng cực kỳ nổi bật.”
Giang Quân cười khổ nói: “Thật ra… lúc đầu nam chính không phải như vậy.”
“Hả?” Nữ sinh kia sửng sốt.
Lúc này, mấy sinh viên ngồi quanh Giang Quân rốt rít quay đầu nhìn anh ta.
Giang Quân nhìn nam thứ manga nói: “Người nam thứ này, thật ra… dự tính ban đầu mới là nam chính.”
“Hả? Sao anh lại nói vậy?”
“Anh nói cảnh sát kiên cường lạnh lùng đó sao?”
Giang Quân gật đầu, anh ta cũng không biết tại sao muốn nói với bọn họ những lời này, anh ta chỉ muốn tìm người trò chuyện.
Trong túi áo anh ta có một bức thư Tiểu Vi viết cho anh ta, cô viết… nam chính trong truyện mới của cô là hình tượng anh cảnh sát cao lớn đẹp trai, lạnh lùng cơ trí kiên cường.
Bức thư này Tiểu Vi viết cho anh ta hơn ba tháng trước, nhưng khi đó anh ta xin điều đến thành phố Giang, kỳ nghỉ tháng 11 tuần trước về nhà mới nhìn thấy…
Cho nên, anh ta bỏ lỡ bức thư này.
Tim Giang Quân giống như bị người khác đào lên, lại bị ném vào tuyết lạnh lẽo, mặc cho gió rét thổi qua.
Anh ta vuốt ***, chỉ cảm thấy tim giống như bị gió rét cắt ra, rất đau rất đau.
Thật ra… anh ta đã từng là nam chính trong sinh mạng của cô…
Nhưng sau đó… biến thành người khác…
Giang Quân hít một hơi thật sâu, cảm giác hít thở không thông khiến anh ta vô cùng khó chịu.
“Tiên sinh, sao anh biết vai nam chính dự tính ban đầu là vị cảnh sát kia chứ?”
Giang Quân lãnh đạm nói: “Tôi đoán…”
“A! Làm tôi giật cả mình! Tôi vẫn thích Dạ Hành bây giờ hơn, hy vọng anh ấy và nữ chính có thể ở bên nhau.”
“Dạ Hành rất tốt rồi! Nhưng tôi cũng rất thích chú cảnh sát ấm áp nha!”
“Đúng! Tôi cũng thích chú cảnh sát, hy vọng anh ấy có thể buông bỏ chấp niệm với nữ chính, tìm được tình yêu thuộc về anh ấy.”
Tim Giang Quân đau như sắp nứt ra.
Cô gái ngồi cạnh anh ta phiền muộn nói: “Trong manga có một cảnh tượng tôi thích vô cùng. Khi chú cảnh sát nhìn thấy Dạ Hành và nữ chính ở bên nhau, anh ấy đứng trong bóng tối đau lòng đến mức hít thở khó khăn.”
“Oh —— Tôi nhớ đoạn đó! Tôi cũng thích đoạn đó vô cùng!”
Mấy sinh viên líu ríu nói xong, thấy vị tiên sinh này cúi đầu nhìn chằm chằm cảnh tượng bọn họ đang thảo luận. Ngón tay anh vuốt lời bộc bạch bọn họ thích nhất: “Thì ra… cõi đời này, có một loại tiếc nuối gọi là vuột mất…”
Hốc mắt Giang Quân chợt đỏ.
Anh ta cầm manga xuống xe, mấy sinh viên kia cũng xuống trạm này, bọn họ thấy tâm tình anh ta không tốt, giống như có khối đá rất lớn đè anh ta, liền mời anh ta cùng đi dạo sân trường.

Trong phòng bệnh, sau khi Giang Quân đi ra ngoài, tâm tình Lăng Vi phức tạp nhìn Diệp Đình.
Anh không nói gì.
Ôn nhu đưa tay vuốt gò má cô.
“Nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ nhiều.”
Lăng Vi quả thực quá đau đầu, căn bản không có dư sức lực suy nghĩ.
Cô gật đầu, nhắm mắt ngủ tiếp. Ngủ đến năm giờ chiều, cô nhận được một tin nhắn.
Mở ra xem, là Giang Quân gửi tới, anh ta nói: “Tiểu Vi, vui mừng thay anh trai đi! Anh tìm được cô gái khiến anh muốn bảo vệ cả đời rồi!”
Sau đó, anh ta gửi một tấm hình…
Trong sân trường đại học, dưới bóng cây, một cô gái thanh tú tóc dài phất phớ mặc đồ trắng ngồi trên ghế dài, cô ta đang cúi đầu đọc sách, nắng chiều xuyên qua lá cây tổn lên khuôn mặt kiều diễm của cô ta.
Mắt Lăng Vi sáng lên, quả nhiên khí chất xuất trần!
Mắt anh Quân thật tốt nha.
Tim cô rộn lên, cả người nóng lên, anh Quân tìm được người trong lòng để nói yêu đương, cô còn vui mừng hơn chính cô nói yêu đương.
Lập tức trả lời: “Được! Em chờ tin tốt của anh! Cố gắng lên!”
Giang Quân trả lời: “OK!”
Tim Lăng Vi giống như từ không trung rơi xuống mặt phẳng, cô ôm ***, trong lòng đều là chúc phúc.
Giang Quân tìm được người mình thích, cô cực kỳ vui vẻ!
Giang Quân chụp hình xong, nói cảm ơn nữ sinh kia, cô gái khoát tay, bày tỏ không thèm để ý.
Giang Quân ngồi một mình trên ghế dài, nhìn hoàng hôn, ánh mặt trời lặn xuống.
Lăng Vi ngủ hai ngày mới cảm thấy khá hơn một chút.
Diệp Đình chẳng phân biệt ngày đêm canh giữ bên cạnh cô.
Nhìn gương mặt tuấn tú của anh tiều tụy đi, Lăng Vi đau lòng ôm cổ anh.
Cô cắn môi, mặt đầy đau lòng nhìn anh.
Cô chủ động như vậy làm cho ***g *** Diệp Đình nóng lên. Anh kề mặt qua, dùng chóp mũi cà gò má cô, giơ tay ôn nhu vuốt tóc cô, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Cô ủy khuất gật đầu: “Đau…”
Diệp Đình trong nháy mắt tay chân luống cuống, đôi mắt đen lại đầ đau lòng.
Lăng Vi buồn cười, người này… vẫn là Tổng giám đốc bá đạo đẹp trai lãnh khốc cuồng phách sao?
Bá đạo tàn ác đối phó kẻ thù đều chạy đi rồi?
Rời nhà sao?
Cô ôm cổ anh, cố ý mếu máo: “Em khát….”
Diệp Đình lập tức bưng nước đút cô, cô uống hết một ly, bụng kêu “ọc ọc”.
Diệp Đình nhìn bụng cô: “Đây là tiếng gì… giống như pháo vậy…”
Thấy cô囧 囧 cười nói: “Thật là đói…” Hai ngày nay không ăn gì.
Bụng giống như đang hát —— vườn không nhà trống!
“Chồng xoa xoa…” Diệp Đình cắn môi cô, một tay phủ lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Anh ấn chuông, giọng bình tĩnh nói: “Phu nhân tỉnh, chuẩn bị bữa sáng.”
“Dạ! Tiên sinh!”
Chỉ một lát sau, y tá đẩy xe thức ăn đi vào.
Xe thức ăn có mười mấy món ăn thanh đạm, mỗi món đều là một dĩa nhỏ. Vừa đủ hai người ăn.
Diệp Đình múc một chén cháo cho cô.
Lăng Vi nhận, cầm trong tay, cảm động đến mức muốn nhảy cỡn lên hoan hô!
“Cháo đậu phộng! Thơm quá ——” Mùi thơm bay vào mũi cô, bụng đói hơn!
Diệp Đình cầm muỗng nhỏ đút cô, cô đoạt lấy, tự mình ăn.
“Anh cũng ăn chút gì đi.” Lăng Vi giương mắt nhìn anh, Diệp Đình lắc đầu: “Em ăn…”
Lăng Vi ôm chén tiếp tục ăn.
Diệp Đình cứ nhìn cô chằm chằm, tựa như nhìn cô ăn là một chuyện hưởng thụ biết bao.
Lăng Vi ăn nửa chén, cầm đũa gắp thức ăn nhét vào trong miệng anh.
Diệp Đình ăn, cô lại cầm đũa gắp thức ăn… Sau đó, bỏ vào miệng mình.

Diệp Đình muốn nói: “Đũa kia…” Anh dùng qua…
Nhưng Tiểu Vi không để ý.
Miệng nhỏ cô ngậm thức ăn, còn *** đũa.
Hô hấp Diệp Đình có chút rối loạn.
Lăng Vi không phát hiện chút nào, lại cầm đũa gắp thức ăn cho anh ta, anh ta không có nửa điểm do dự, ngậm đũa của cô *** lấy, thật giống như đang hôn cái miệng nhỏ của cô vậy.
Trước kia cảm thấy tiếp nhận chuyện này thật khó khăn, tại sao bây giờ đột nhiên lại cảm thấy ngọt như mật vậy…
Hai người từng miếng từng miếng ăn xong đồ ăn vặt.
Ánh mắt Diệp Đình âm trầm, cơ hồ muốn say.
Cũng không biết tại sao… đối với mọi cử động của cô, anh ta đều vô cùng si mê.
Dáng vẻ bây giờ của cô thật sự… khó coi, nhiều vải xô như vậy bao lấy đầu bao lấy cánh tay bao lấy chân cô, rất mất hình tượng, nhưng anh ta lại thích nhìn.
Sau khi ăn no, Diệp Đình đỡ cô đi bộ một vòng, sau đó lại ôm cô đi tắm.
Thương thế của Lăng Vi thật sự không quá nghiêm trọng.
Chính là hiện trường bị đâm thật sự quá dọa người.
Nhưng thực ra… cánh tay bị rách một chút, ở mũi bị chảy một chút máu mũi.
Ngay cả một chút thương tổn ở bên trong cũng không có.
Bốn cái túi hơi kia, cũng không phải là để trưng bày.
Trong phòng tắm, Lăng Vi đẩy anh ta đi ra ngoài.
Cô ngẩng dầu nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của anh ta nói: “Chính em có thể tự tắm! Thật sự, chỉ là cánh tay trái bị thương một chút, cánh tay phải cũng không sao.”
Diệp Đình không chịu, đen mặt nói: “Vợ… em có biết lần này thật sự hù dọa anh hay không?”
Anh ta vừa nói vừa cởi nút quần áo của cô.
“Vì sao sợ?” Lăng Vi vừa hỏi vừa giữ lấy cánh tay anh ta.
Diệp Đình tránh thoát khỏi tay cô, tiếp tục cởi, đột nhiên… con ngươi tối om của anh ta nhìn chằm chằm cô, thanh âm cũng thay đổi nói: “Anh cho rằng… sẽ không còn được gặp lại em. Em biết anh sợ biết bao nhiêu không?”
“Làm sao em biết chứ… em bị thương cũng không nặng.” Lăng Vi không đẩy anh ta nữa.
Mâu quang Diệp Đình thâm sâu ảm đạm nói: “Tình huống của em lúc đó rất dọa người.”
Sắc mặt anh ta tối đi mấy phần.
“A…” Lăng Vi suy nghĩ một chút tình cảnh khi xảy ra tai nạn, thật sự rất dọa người.
Trên mặt cô đều là máu… cho dù ai nhìn thấy cũng đều cho rằng cô xong rồi…
“Đại nạn không ૮ɦếƭ, về sau nhất định có phúc.” Lăng Vi tự khuyên giải chính mình, đột nhiên cười ha ha một tiếng: “Anh nói, bây giờ em đi mua vé số, không chừng có thể trúng một hai trăm triệu!”
Diệp Đình đột nhiên đưa tay sờ trán cô: “Có phải ***ng trúng đầu nên phát ngốc rồi không?”
“Anh mới ***ng trúng đầu phát ngốc! Em cơ trí nghĩ ra được cái này, chứng tỏ so với lúc trước em càng thông minh hơn.”
Diệp Đình đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói: “Sinh hoạt phí cho ít đi …”
“Phụt…” đừng nhắc đến sinh hoạt phí… vốn là nửa tháng hai chục triệu, sau khi về nước đột nhiên tăng lên đến ba chục triệu, anh ta nói: “Chính sách quốc gia tốt lắm, tiền lương của mọi người cũng tăng.”

Diệp Đình thừa dịp cô đang ngớ người thuần thục cởi cúc áo cô ra, phát hiện bên trong vẫn mặc bộ áo lót nhỏ màu đen… “Sao lại mặc nhiều như vậy?” Anh ta không hài lòng.
Lăng Vi *** bệnh nhân ra, cúi đầu nhìn áo lót nhỏ một cái, thật ra thì… cô có thể nói… mặc cái này so với không mặc càng kích thích tuyến thượng thận tiết ra hoocmon hơn! Nhìn vào ánh mắt của Diệp Đình liền biết…
Cô hiểu vóc người của mình… chỗ nào đẹp, chỗ nào nhô, cô đều rõ ràng!
Áo lót nhỏ này, thật sự, nửa che nửa hở, càng khiến cho người ta nuốt nước bọt a!
Bầu không khí lập tức nóng lên…
“Anh mau đi ra ngoài đi!” Lăng Vi lập tức che kín hai mắt anh ta.
Vậy mà cánh tay Diệp Đình chính xác không chút nhầm lẫn đè vào ***.
Lăng Vi theo bản lăng hít hơi một cái: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đây là bệnh viện, có chút tiết tháo đi được không?”
Lồng *** Diệp Đình lập tức căng cứng lên.
Diệp Đình kéo cô vào trong ***, cúi đầu điên cuồng gặm lấy môi cô: “Vi Vi, em không biết anh sợ biết bao nhiêu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc