Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 128

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi cười khẽ, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dậm chân thình thịch của Hạ Tiểu Hi ở đầu dây bên kia.
“Tiểu Vi! Cậu đừng có nói linh tinh! Người ta thật sự là người tốt mà! Hơn nữa, sau này ngay cả mặt mũi không không nhìn thấy, nói gì đến chuyện có thích hay không! Thế nhưng… anh ta nói, có thể tuần sau sẽ đến Giang Thành công tác, còn lưu số điện thoại của mình. Nếu như anh ta đến thật, mình sẽ mời anh ta ăn bữa cơm.”
“…” Lăng Vi cẩn thận suy nghĩ chuyện này, nhắc nhở cô bạn, “Mình nói với cậu nhé, loại người như thế phần lớn đều là mấy anh chàng lăng nhăng muốn tình một đêm, chính cậu phải tự cẩn thận một chút. Nếu như anh ta đến thật, mình sẽ đi cùng cậu.”
Hạ Tiểu Hi chu mỏ, “Cậu nhìn cậu xem, lại nghĩ người khác xấu xa như vậy, mình nói với cậu nè, người này thực sự rất tốt luôn ấy. Rất có lễ phép, rất có hàm dưỡng, tuyệt đối không phải cái loại người đó đâu!”
“Ha ha…” Lăng Vi nói ngắn gọn, “Cậu nhìn người không chuẩn, mình rất hoài nghi ánh mắt kết bạn của cậu.”
“…” Hạ Tiểu Hi dậm chân, nói: “Cậu không phải bạn mình sao? Ánh mắt kết bạn của mình không được, vậy mà mình còn kết giao với cậu và Thiên Ma nữa kìa.”
Lăng Vi cười ha ha một tiếng, “Đương nhiên mình và Thiên Ma là một phần vạn trong đó rồi. Chín ngàn chín trăm chín mươi chín phần còn lại cậu đều không nhìn chuẩn.”
“Quào ——“ Hạ Tiểu Hi bị đả kích, “Được rồi... Đến lúc đó nói sau!”
Lăng Vi ngắt điện thoại, lái xe về nhà.
Trên quốc lộ Hải Tân có rất ít xe chạy, con đường lại rộng rãi, vô cùng thích hợp với người mới tập lái như cô.
Lăng Vi nghiêm túc nhìn chằm chằm đường đi, đột nhiên đúng lúc này thấy một chiếc xe Jeep đánh tay lái ngang trước đầu xe mình!
“Rẹt” một tiếng, chiếc xe Jeep áp sát lại gần!
Xe của Lăng Vi và chiếc Jeep đó ᴆụng nhau kịch liệt!
“Đinh ——” Bốn chiếc túi hơi trong xe đồng căng phồng! Lăng Vi bị ép vào chính giữa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng! Lục phủ ngũ tạng lệch khỏi vị trí, đau đến mức khiến cô run lẩy bẩy!
Lăng Vi cố nhịn cơn đau khắp người, giơ tay lên sờ một chút, dòng máu trong mũi ‘tíc tíc’ chảy xuống.
Xương sườn cô giống như bị ép chặt lại, không hề có một chút khí lực nào.
Trước lúc hôn mê, cô nắm thật chặt lấy di động, ấn vào số 1, đây là số gọi nhanh mà Diệp Đình đã cài đặt giúp cô…
“Ting ——” chỉ một tiếng, Diệp Đình đã nghe điện.
Lăng Vi cố chịu đựng cơn đau đớn cùng cực, thấp giọng hừ một tiếng, “Chồng… em xảy ra tai nạn xe rồi…”
“Rầm… cạch cạch ——”
Cô nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh bàn ghế bị hất đổ, hiển nhiên là Diệp Đình chạy đến.
Trước lúc hôn mê, Lăng Vi mơ hồ nghe thấy có một người phụ nữ hỏi: “Cô ấy đã ૮ɦếƭ rồi sao? Mau đặt cô ấy xuống!”
Trong đầu Lăng Vi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, “Người phụ nữ này… cố ý ᴆụng vào cô… người phụ nữ này thấy cô không ૮ɦếƭ… nói không chừng sẽ còn bắt cóc cô….”
Lăng Vi muốn bò dậy, thế nhưng khắp người không chỗ nào không đau đớn. иgự¢ cô có cảm giác ngòn ngọt, miệng phun máu. Hôn mê bất tỉnh…
Nhưng mà nàng không biết, tại một nơi cách nàng năm mươi thước dã có hai chiếc xe âm thầm đi theo bảo vệ cô nhanh chóng chạy tới.
Lúc cô đang gọi điện thoại, hai chiếc xe kia cũng đã chạy đến hiện trường. Người phụ nữ lái chiếc xe Jeep đột nhiên thấy có hai chiếc xe lao nhanh tới, liền lập tức hô to, “Đi mau đi mau! Có người đuổi đến rồi!!”
Tài xế lái chiếc xe Jeep, lập tức quay đầu xe, muốn chạy.
“Nhanh lên một chút, nhanh một chút! Số lượng xe phía trước nhiều, chúng ta chạy vào giữa dòng xe, sẽ không phải sợ gì nữa!”
Nơi này gần một khu náo nhiệt, chỉ cần lao vào trong dòng xe đang chạy, hơn nữa lại có một đám người đến xem náo nhiệt cản trở, chiếc xe phía sau cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng sẽ không đuổi kịp cô ta!
Thấy chiếc xe Jeep muốn chạu, trong chiếc xe Bạo phong số 1, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh băng! Mới vừa rồi tiên sinh hạ tử lệnh cho bọn họ! Bất kể trả giá đến thế nào, cũng phải bắt bằng được người kia về!
Lúc chiếc xe của số 1 Chân Dũng lái vượt qua chỗ xe Lăng Vi, cũng không dừng lại, mà trực tiếp đuổi theo chiếc xe Jeep.
Chân Dũng nghiêng đầu, nhìn thấy trên mặt Lăng Vi… tất cả đều là máu…
Xung quanh đã có những chiếc xe đang lái chậm dần, muốn vây lại xem.
Chân Dũng thấy tốc độ của tài xế đang muốn chậm lại, lập tức mặt lạnh quát to: “Đuổi theo! Không để cho cô ta chạy! Đụng vào cô ta!”
“Bùm —— “
Chiếc xe nhanh chóng lách qua mấy chiếc xe xung quanh: “Ầm” đâm vào đuôi chiếc xe Jeep.
Chiếc xe Jeep lại “Ầm” ᴆụng phải một chiếc BMW màu đỏ khác đang lái tới.
Ba chiếc xe đâm vào nhau chỉ trong giây lát, chắn ngăn đường xe chạy.
Mọi người xung quanh nhốn nháo kêu lên: “Lại xảy ra tai nạn xe cộ! tai nạn xe liên hoàn!”
Một người trong đó chỉ vào chiếc xe màu đen của bạo phong số 1 hét lên: “Chủ chiếc xe này cố tình! Tôi thấy rõ!”
Người khác bên cạnh lại nói: “Anh ta đuổi theo chiếc xe gây tai nạn! Tôi vừa mới nhìn thấy, sau khi chiếc xe Jeep này ᴆụng phải xe của người phụ nữ kia xong, muốn chạy!”
Tiếng nghị luận xung quanh càng ngày vang lên càng lớn.
“Đúng! Tôi cũng nhìn thấy!”
Mấy chiếc xe càng tụ càng nhiều, không ít người còn bước từ trên xe xuống xem náo nhiệt.
Chân Dũng số 1 bước từ trên xe xuống, đi tới trước chiếc xe Jeep kia, người trong xe Jeep đã bị bắt.
“Các anh là ai?” Một mgười phụ nữ bước từ trên chiếc xe Jeep xuống đàn bà, rõ ràng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến choáng váng!
Cô ta nhìn bốn người đàn ông cao to vạm vỡ đứng xung quanh, bọn họ đều mặc âu phục đen, đeo kính đen, vừa nhìn đã biết không phải là người dễ trêu chọc.
“ Này—— Cái đám ૮ɦếƭ tiệt này! Có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không hả!”
Thiếu gia đi chiếc xe BMW màu đỏ, đột nhiên kéo lấy cổ áo của Chân Dũng.
Chân Dũng lấy tấm chi phiếu có ký tên của Diệp Đình điền ba triệu vào, vỗ vào trên mặt anh ta: “Cút!”
Tài xế BMW lập tức cười hắc hắc, nhanh chóng đi mua xe mới.
Số 1 đi tới bên cạnh người phụ nữ kia.
Quét nhìn người phụ nữ kia, chụp máy bức ảnh gửi cho lão đại, Diệp Đình nhìn đến nỗi mắt đỏ ngầu lại!
Nữ phóng viên Lý Phân Phương này giống như con ruồi vậy!
ĐM, hai ngày vừa rồi anh không đi thu thập cô ta, bây giờ ngược lại cô ta còn tự mình xông vào điện Diêm la!
Tự tìm cái ૮ɦếƭ!
Chân dũng nhìn về phía chiếc xe của Lăng Vi, tóc bờm ngựa số 3, đã ôm Lăng Vi ra.
Chân dũng lạnh giọng nói: “Tiểu Trạch, tiểu Khải mau đưa phu nhân đi bệnh viện, những người còn lại mang người phụ nữ này đi!”
Lý Phân Phương bị dọa sợ “Á” lên rồi té lăn trên đất, cô ta ôm lấy bắp đùi của Chân Dũng, gào khóc khàn cả giọng: “Tiên sinh —— chuyện này không liên quan gì đến tôi! Thật không liên quan gì đến tôi, chúng tôi chỉ đi ngang qua nơi này, không cẩn thận ᴆụng phải chiếc xe kia, các anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lý Phân Phương bị người kéo lên, cô ta liều mạng giãy giụa!
Mấy ngày nay, cuộc sống của cô ta giống như ngã từ trên trời xuống dưới địa ngục.
Tổng biên tập đột nhiên sa thải cô ta, bởi vì tổng biên tập xem qua mấy bức ảnh cô ta chụp, sợ Diệp Đình sẽ tra được trên đầu ông ta, sợ bị liên lụy. Lập tức bắt cô ta cút đi!
Lý Phân Phương đã nhận một khoản tiền từ Trình Giai Ny, nhưng số lượng không nhiều, cô ta không muốn bị thua thiệt.
Cô ta đi tìm Trình Giai Ny lý luận, nhưng lại bị Trình Giai Ny đánh cho một trận.
Cô ta đã đi tới bước đường cùng.
Dự tính ban đầu của cô ta là làm cho Lăng Vi xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó, làm bộ như đi ngang qua cứu Lăng Vi, đưa cô đến bệnh viện. Là ân cứu mạng, thì thế nào cũng mò được lợi ích?
Không ngờ rằng, cô ta ᴆụng ngay miệng người ta, bị người ta chặn lại, toàn bộ kế hoạch phía sau của cô ta, đã bị hủy bỏ! Với kết quả thế này, cô ta có thể bị buộc tội cố ý Gi*t người!
Lý Phân Phương sợ bị những người này mang đi. Cô ta không muốn ૮ɦếƭ!
Cô ta khóc lóc cầu cứu người qua đường: “Cứu mạng! Bọn họ đều là người xấu —— bọn họ cố tình ᴆụng vào xe của tôi, ai đó làm ơn giúp tôi báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát —— mau giúp tôi báo cảnh sát, những người này muốn lấy mạng của tôi —— tôi sẽ ૮ɦếƭ ở trong tay bọn họ mất!”
Đám người đi đường đứng xung quanh, nhìn thấy mấy người mặc âu phục đen này, đều nghĩ họ không giống người dễ trêu chọc.
Có người nhát gan sợ ૮ɦếƭ, không để ý đến. Nhưng vẫn có một số người nguyện ý tin tưởng Lý Phân Phương, giúp cô ta báo cảnh sát.
Nhưng đám quần chúng vây xem vừa mới nói chuyện điện thoại gọi cảnh sát xong, thì có hai chiếc xe cảnh sát gào thét tới.
Giang Quân bước xuống từ trên xe cảnh sát, nhìn thấy một đám người đang đứng tụ tập ở giữa đường tạo thành một vòng tròn lớn.
Anh ta đang thi hành nhiệm vụ ở nơi gần đây, thuận đường sang đây xem.
“Cảnh sát tới rồi! Cảnh sát tới rồi!” Đám người vây xem thấy có cảnh sát đi tới, lập tức nhường ra một lối đi cho anh ta.
Giang Quân đi vào trong đám người nhìn xem, lúc nhìn thấy một người đàn ông kiểu đầu bờm ngựa ôm một người phụ nữ mặt đầy máu từ trong xe ra... Đôi mắt của Giang Quân chợt co rúc lại! Là tiểu Vi!
“Tiểu Vi —— “
Trên mặt Lăng Vi dính bê bết máu tươi! Từng dòng từng dòng máu tươi, chảy xuống theo gò má của cô!
Đôi mắt của Giang Quân dần đỏ ngầu lên, anh ta xông tới! Đột nhiên, bị một người phụ nữ làm vấp chân, anh ta cúi đầu xuống, nhìn thấy Lý Phân Phương đang ôm bắp đùi một người đàn ông, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cô ta ngồi bệt dưới đất khóc lóc om sòm. Giang Quân trợn mắt trừng Lý Phân Phương! Anh ta giật cả mình, Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Anh ta nhìn về phía chiếc xe Jeep kia, rồi lại nhìn về phía Lăng Vi, nhanh chóng hiểu ra!
“Là cô ᴆụng Lăng Vi?” Giang Quân phát điên lên! Anh ta trợn mắt nhìn Lý Phân Phương, vành mắt như sắp nứt ra! Anh ta đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày trước anh ta và Lăng Vi đã từng gặp Lý Phân Phương...
Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?
Không biết tiểu Vi có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Giang Quân nhìn thấy Lăng Vi bê bết máu, chỉ cảm thấy máu trong thân thể mình như muốn trào ngược lên!
“Tiểu Vi tiểu Vi!” Giang Quân xông lên, ôm cô vào trong иgự¢: “Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!”
Anh ta đưa tay ôm ngang cô lên, nhấc chân muốn chạy, lại bị một nữ cảnh sát xinh đẹp kéo lại: “Anh Quân! Anh muốn đi đến bệnh viện sao? Để bọn họ đưa là được, anh mặc kệ hiện trường sáo?”
Giang Quân không để ý đến cô ta, ôm Lăng Vi đi, nữ cảnh sát kia lại tới cản anh ta: “Anh Quân, sao một mình em có thể xử lý hiện trường được? Anh để cho người khác đưa đi không được sao?”
Giang Quân tức giận trừng mắt nhìn cô ta: “Em gái cô bị thương, cô còn có tâm tư xử lý hiện trường được sao? Cô mau buông tay ra!”
Nữ cảnh sát kia bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch mặt, lập tức buông lỏng tay ra.
Giang Quân chặn một chiếc xe taxi chạy thẳng tới bệnh viện.
Nữ cảnh sát kia chưa từng thấy Giang Quân như vậy bao giờ, vừa rồi anh Quân bị dọa sợ đến nỗi ngay cả ngón tay cũng đều run rẩy! Anh Quân lo lắng cho cô ta như vậy sao?
Bên kia, Chân Dũng số 1đang bị Lý Phân Phương ôm lấy bắp đùi, nhìn thấy một người đàn ông ôm Lăng Vi đi mất, anh ta lập tức rống lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải tôi bảo các cậu đưa phu nhân đi bệnh viện sao? Người đàn ông kia là ai?”
Kim Trạch và tiểu Khải đều nhún vai, Kim Trạch đẩy gọng kính vàng nói: “Người đàn ông kia là anh của phu nhân.”
Nghe vậy, Chân Dũng mới gật đầu, vừa rồi anh ta không chú ý đến động tĩnh chỗ bọn họ bên kia, bởi vì cách xa, anh ta cũng không nhìn thấy rõ người đó là ai.
Anh ta vung tay lên: “Mau lên xe, đến bệnh viện.” Nhưng chân của anh ta vẫn còn bị Lý Phân Phương ôm chặt lấy, số 1 chưa bao giờ là người đàn ông biết khoan dung, anh ta nóng máu lên, đá văng cô ta ra: “Mang đi!”
“Á ——” Lý Phân Phương kêu gào thảm thiết.
Nữ cảnh sát chạy ra ngăn bọn họ lại: “Tôi phải dẫn người phụ nữ này về đồn cảnh sát trợ giúp điều tra, các anh không thể mang cô ta đi được!
“Cảnh sát cứu tôi với ——” Lý Phân Phương quên cả khóc, nhanh chóng chạy ra sau lưng nữ cảnh sát trốn.
Chân Dũng bảo Kim Trạch và tiểu Khải ở lại, nghiêm giọng giao phó: “Canh chừng người phụ nữ này cho tôi! Nếu không, các cậu tự xách đầu đi gặp ông chủ đi.”
Anh ta mang những người còn lại chạy tới bệnh viện.
Trên đường đi bọn họ gặp được chiếc “Đại mại 8” của lão đại. chiếc đại mại 8 phóng như điên vượt qua bọn họ, chạy thẳng tới bệnh viện...
Lôi Tuấn, Lôi Đình, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc đều nhận được tin, lập tức chạy tới bệnh viện.
Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ, chân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững, Lý Thiên Mặc đỡ cô ta, không ngừng an ủi: “Đừng lo lắng, Tiểu Vi sẽ không xảy ra chuyện. Nhất định là bị thương nhẹ.”
Nước mắt Hạ Tiểu Hi hơi ào ạt, cô ta dùng sức lắc đầu, tự trách lau nước mắt nói: “Tiểu Vi vì đi sân bay đón mình… Nếu cậu ấy không đi cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ! Đều tại mình!”
Lý Thiên Mặc không biết an ủi thế nào, đột nhiên nghe Diệp Đình nói: “Người ᴆụng Tiểu Vi tên Lý Phân Phương, tai nạn xe cộ này cô ta đã sớm tính toán tốt, không liên quan tới cô. Chỉ cần thời cơ thích hợp, cô ta có thể động thủ bất cứ lúc nào.”
Hạ Tiểu Hi hít mũi vùi vào trong иgự¢ Thiên ma khóc, cho dù Diệp Đình nói vậy, cô ta vẫn cảm thấy không còn mặt mũi.
Lúc này, Lôi Tuấn híp mắt nhìn Lý Thiên Mặc, sau đó cau mày đi qua một bên.
Sắc mặt Giang Quân cũng không tốt. Anh ta cho là vì mình, lúc này trong lòng đau khổ không thôi.
Mỗi người đều có tâm tư.
Bầu không khí trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật cực kỳ quỷ dị.
Giang Quân sa sút tinh thần nói: “Chuyện này nên trách tôi…”
Diệp Đình liếc anh ta, híp mắt nói: “Không liên quan tới anh, không cần đổ trách nhiệm lên người mình.”
Giang Quân không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Đình.
Lý Thiên Mặc cảm thấy có khúc mắt trong chuyện này, hỏi Diệp Đình: “Lý Phân Phương là ai? Cô ta và Tiểu Vi có xích mích gì sao?”
Diệp Đình không giải thích, Lôi Tuấn nói: “Người đàn bà này muốn phỏng vấn anh tôi và chị dâu, kết quả bất thành, từ đó hận bọn họ.”
Sắc mặt Lý Thiên Mặc khó coi, nhíu mày.
Hạ Tiểu Hi giận đến giậm chân: “Người đàn bà này cũng thật xấu! Chỉ vì không được phỏng vấn mà lái xe ᴆụng người? Cô ta thật không có nhân tính! Nếu Tiểu Vi có bất trắc gì, tôi tìm cô ta đòi mạng!”
Lý Thiên Mặc giơ tay vỗ lưng Hạ Tiểu Hi, tỏ ý cô ta đừng kích động.
Lý Thiên Mặc hỏi Diệp Đình: “Chuyện Tiểu Vi gặp tai nạn có nên nói cho chú biết không?”
Diệp Đình mặt lạnh nói: “Tạm thời đừng nói. Chờ tình trạng Tiểu Vi ổn định rồi nói sau.”

Đèn phòng phẫu thuật luôn sáng, Diệp Đình mời mấy bác sĩ ngoại khoa và bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng nhất cả nước đến.
Mặc dù Diệp Đình bình tĩnh, nhưng vẫn sợ Tiểu Vi bị thương quá nặng… Thật ra trong lòng anh vô cùng đau khổ, khó chịu!
Diệp Đình đứng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật, ánh mắt chua xót, cả người khó chịu!
Tưởng tượng một màn Lý Phân Phương ᴆụng Lăng Vi, mắt Diệp Đình lóe lên, cả người tản ra lệ khí! Sắc mặt âm trầm, dáng vẻ híp mắt như muốn Gi*t sạch cả nhà Lý Phân Phương!
Lôi Đình đột nhiên kéo tay áo anh: “Anh…”
Diệp Đình liếc cô ta, Lôi Đình nơm nớp lo sợ nói: “Chị dâu chắc chắn không có chuyện gì… Anh đừng nói gì. Nếu anh… có hành động gì, e là chị dâu…”
Diệp Đình thu hồi lửa giận, giọng lạnh lùng hỏi: “Tôi đã nói gì? Tôi làm việc còn cần cô nhắc nhở có chừng mực?”
Lôi Đình nghẹn họng, biết bây giờ anh Đình không thuận khí, cô ta không dám dài dòng, rúc cổ lui ra sau lưng Lôi Tuấn và Lý Thiên Mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, đại khái hơn hai giờ đêm, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc mở ra, bác sĩ mồ hôi đầy đầu đi ra, y tá vội cầm khăn tay lau mồ hôi cho anh ta.
Bác sĩ nhìn Diệp Đình, áp lực to lớn nói: “Tiên sinh, Phu nhân đã qua khỏi nguy hiểm.”
Lý Thiên Mặc hỏi: “Cậu ấy thế nào? Nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nhìn anh ta, nói: “Bị thương không nghiêm trọng lắm, cũng may xe có túi hơi. Nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
Chiếc xe này của Lăng Vi lúc mua cũng không có túi hơi, Diệp Đình sợ cô xảy ra chuyện, ngấm ngầm ráp cho cô, thật may anh suy nghĩ chu đáo!
Bác sĩ nói tiếp: “Cánh tay Phu nhân bị cửa sổ thủy tinh làm rách da, tôi vá tám mũi kim cho Phu nhân. Chú ý nghỉ ngơi, đừng để nhiễm trùng vết thương là được… Những chỗ khác đều bị thương nhẹ.”
Bác sĩ nói xong, thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm đáng sợ, lập tức nói: “Nếu anh không yên tâm, hãy để Phu nhân nằm viện quan sát một thời gian.”
Diệp Đình “ừ” một tiếng, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn.
Mặt Giang Quân trắng bệch cũng khôi phục chút huyết sắc.
Lúc này, y tá đẩy Lăng Vi đi ra, tay chân, trên đầu cô đều quấn rất nhiều vải thưa.
Tim Diệp Đình bị Ϧóþ nát, quấn nhiều vải thưa như vậy còn nói không nghiêm trọng?
Anh cảm thấy mắt mình sắp cháy rồi, vừa rồi cô bị ᴆụng phải chịu đau đớn bao nhiêu?
“Vợ…” Diệp Đình tiến lên nắm tay cô, Lăng Vi đang hôn mê, môi trắng bệch, mặt cũng trắng bệch.
“Tiên sinh, đưa Phu nhân đi nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Đình gật đầu, buông tay. Đoàn người đi theo y tá tới phòng bệnh tư nhân. Diện tích phòng bệnh này rất lớn, đầy đủ thiết bị.
Diệp Đình khoát tay, bảo bọn họ đi về. Giang Quân không muốn đi, anh ta muốn ở lại chăm sóc Tiểu Vi.
Anh ta nhìn Diệp Đình, Diệp Đình không nói gì, anh ta liền ở lại.
Lôi Tuấn đưa mấy người còn lại về nhà.
Diệp Đình ngồi cạnh giường bệnh, nắm tay cô.
Giang Quân ngồi bên chân Lăng Vi, trong phòng bệnh vô cùng an tĩnh, Diệp Đình và Giang Quân đều không mở miệng nói chuyện.
Qua nửa giờ, y tá tới đổi thuốc cho Lăng Vi, đổi thuốc xong, đi ra ngoài, Giang Quân đột nhiên mở miệng: “Trước kia tôi tài trợ tiền sinh hoạt cho Tiểu Vi, cô ấy nhất định có lệ thuộc vào tôi, anh đừng để ý.”
Diệp Đình nhàn nhạt “ừ” một tiếng, nói: “Cảm ơn anh đã giúp cô ấy vào lúc cô ấy bất lực nhất, sau này có tôi ở đây, anh có thể bớt sầu.”
Lời của Diệp Đình làm Giang Quan cười khổ.
Giang Quân nói tiếp: “Duyên phận có lúc thật sự rất kỳ diệu, có lúc cũng rất đáng sợ.”
Diệp Đình không tiếp lời anh ta, chỉ nắm tay Lăng Vi, vuốt từng chút một.
Giang Quân thở dài: “Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy… Không nghĩ tới khi nhận nhau, cô ấy đã có anh…”
Diệp Đình nhìn anh ta, nói: “Duyên phận kỳ diệu như vậy, nhưng anh không cảm thấy nắm chặt cơ hội mới quan trọng hơn sao?”
“Nắm chặt cơ hội?” Giang Quân sửng sốt.
Diệp Đình lãnh đạm nói: “Đúng, nắm chặt cơ hội. Cơ hội từng đặt trước mặt anh nhiều lần, anh đều không nắm bắt, thì đừng trách cứ duyên phận trêu cợt.”
Mắt Giang Quân khựng lại, cau mày. Dường như đang suy nghĩ lời nói của Diệp Đình.
Diệp Đình cầm khăn ướt lau mặt cho Lăng Vi, vừa nhẹ nhàng lau vừa lãnh đạm nói: “Ngày Chu Chỉ Vân đến nhà cô ấy trộm dây chuyền, không phải anh báo động sao?”
Giang Quân gật đầu: “Là tôi, khi đó tôi đã nhận ra cô ấy… chẳng qua tôi không nói…”
Diệp Đình nhướng mày, tròng mắt đen nhìn anh ta, đột nhiên cười nói: “Nếu lúc đó anh nói… thì tôi không được gì….”
“?” Giang Quân nhìn Diệp Đình: “Có ý gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc