Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 127

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“…” Lôi Tuấn lại khiến cô nghẹn cứng họng.
“Chàng rể vàng được chưa? Kim cương ương lão ngũ đã được chưa?”
“Phi… không biết xấu hổ. Gạch đá ngô lão nhị nhà anh ấy!”
“…”
Lôi Tuấn thật muốn đánh cô!
Hạ Tiểu Hi cũng gấp rút nói: “Anh nói cũng đúng.” Nếu như đi khách sạn, không tránh được cảnh sẽ phải nhờ anh đưa lên phòng.
Nếu như bị người khác cố ý nhìn thấy, nói không chừng lại bảo cô đi khách sạn thuê phòng với đàn ông!
Hạ Tiểu Hi chỉ đành phải gật đầu, nói: “Anh nói rất có lý, vậy thì tôi ngủ ở đây… tôi không về nữa.”
“Ừ, nếu như em sợ, thì cũng đừng tắt đèn nữa.”
Hạ Tiểu Hi gật đầu, leo đến trên giường, chui vào trong chăn, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, khẽ mở miệng nói: “Cám ơn anh.”
“Tại sao lại cám ơn tôi?” Lôi Tuấn vừa định đi ra ngoài, đột nhiên lại nhìn sang chỗ cô.
Não của cô gái này hình như không được bình thường thì phải…
Anh thật sự không thể theo kịp tiết tấu của cô!
Hạ Tiểu Hi nói: “Cám ơn anh, vừa nãy vẫn luôn bồi tôi mà. Tôi thật sự rất sợ.”
Lôi Tuấn gãi gãi đầu, “Bây giờ em còn sợ không? Nếu không, thì tôi ở lại nói chuyện với em thêm một chút, dù sao tôi cũng không ngủ được.”
“Vậy cũng được.” Hạ Tiểu Hi bò dậy, ngồi vào phía trong một chút, vỗ vỗ tay xuống chỗ bên cạnh mình.
Lôi Tuấn lại ‘gào thét rầm trời’ trong lòng!
Tính cảnh giác của cô gái này cũng quá thấp rồi!
Nói thật… đây là anh chứ… nếu đổi thành một người đàn ông khác, nhận được lời mời như vậy… liệu có ai sẽ không động tâm tư được chứ?
Khuôn mặt Lôi Tuấn không tự giác liền đỏ lên.
Anh làm bộ thờ ơ đi tới, dù sao đó cũng là giường anh mà, anh rất quen thuộc với nó.
Thành thạo ngồi lên giường, vừa nhìn thấy chiếc chăn mỏng màu xanh a trời mà ngày nào anh cũng đắp đang ở trên người cô… đột nhiên, trong thân thể anh có một chút xao động khác thường.
Hạ Tiểu Hi dựa vào gối, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh thích đọc thơ không?”
Lôi Tuấn hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Suy nghĩ một chút rồi nói: “Thích chứ! Từ nhỉ tôi đã thích đọc thơ rồi!”
Hạ Tiểu Hi vô cùng cao hứng, lập tức ngồi thẳng dậu, đôi mắt to phát ra tia sáng, hỏi anh: “Anh thích thơ của ai vậy hả?”
Lôi Tuấn nói: “Tôi thích… nhiều lắm!”
“Thật sao?” Đôi ngươi Hạ Tiểu Hi liền tràn đầy thứ ánh sáng sinh động.
Lôi Tuấn nói: “Chẳng nhẽ còn không thật!”
Hai tay cô ôm lấy tim, “Anh thật lợi hại, tôi thích nhất Ni Thải, … anh thì sao?” Cô ngoẹo đầu nhìn anh, trong đầu Lôi Tuấn nghĩ, Ni Thải ấy hả? Chưa từng nghe qua, Ni Mã thì còn nghe rồi…
Hạ Tiểu Hi nhìn anh đầy khao khát, “Vậy anh thích ai nhất? Có thể đọc cho tôi nghe một hai bài được không?”
Lôi Tuấn ho khan một tiếng, “Đương nhiên là có thể, để tôi nghĩ một chút xem… À! Tôi đọc bài thơ mình quen thuộc nhất nhé!”
“Được a~!”
Lôi Tuấn ngồi thẳng người, hắng giọng một cái, “Cạp cạp cạp … Cổ cong hướng trời hát. Lông trắng nổi nước xanh, chân hồng đạp lướt sóng.”
Sắc mặt Hạ Tiểu Hi trầm xuống, nhìn anh như một tên ngốc.
Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh ta nữa!
Lôi Tuấn đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười dài một tiếng, “Ai aizz, tôi đùa em đó…”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Lôi Tuấn thành thực nói: “Tôi đọc ít sách, mấy tác giả nước ngoài mà em nói kia, tôi thật sự không biết. Thế nhưng Trung Quốc chúng ta cũng có trên dưới năm nghìn năm lịch sử, nhiều thơ hay như vậy, cần gì phải đi học thơ của nước ngoài làm gì?”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, “Anh nói như thế, cứ như là chính mình biết nhiều lắm ấy?”
“Ế? Chuyện này em cũng đừng có mà xem thường tôi, Đường thi, Tống từ, tôi thật sự không biết ít đâu nhé! Nhất là thơ của Tô Thức Tô Đông Pha, tôi biết gần hết đấy.”
“Thạt hay giả vậy? Anh đừng có mà khoác lác! Chục năm sống thasng thảy mơ màng, câu tiếp theo là gì?”
“Chẳng tơ lường, tự tơ vương. Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương.” Lôi Tuấn không chút nghĩ ngợi, liền bật thốt ngay. Anh nhìn Hạ Tiểu Hi một cái, “Không phải là em sợ quỷ sao? Hơn nửa đêm, lại đọc thơ ma quỷ, rồi còn mộ phần, em không sợ hả?”
Sắc mặt Hạ Tiểu Hi ngay lạp tức biến đổi, vội vàng nhích lại phía anh thêm một chút.
Lôi Tuấn vội vàng nói tiếp: “Tôi kiểm tra em một đề, chắc chắn em không biết.”
“Xì ——” Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt, “Nói thật cho anh biết nhé, chỉ có anh không ngờ tới, chứ làm gì có chuyện tôi không biết! Biệt hiệu của tôi chính là ‘tiểu từ điển Trung Hoa’ đó! Hừ —— nói ra hù ૮ɦếƭ anh!”
“Ô yô yô…” Lôi Tuấn vỗ đù*, “Vậy thì hai ta quá có duyên rồi! Biệt hiệu của tôi chính là ‘bí tịch thơ Trung Hoa’ này…”
Hạ Tiểu Hi nhìn anh, đột nhiên cười rộ lên mấy tiếng, “Ha ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cũng cười, hai người cười ngả cười nghiêng.
Lôi Tuấn ***ng ***ng cánh tay cô, “Bạn học từ điển nhỏ này, tôi kiểm tra cô nhé.”
“Được a, anh cứ đố đi.”
Lôi Tuấn đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, muốn chỉnh cô một chút.
Thế nên anh liền cười một tiếng đầy vẻ bại hoại, “Tết Trung thu vừa mới hết, chúng ta liền nói về trăng sáng đi.” Anh thấy Hạ Tiểu Hi nghiêm túc gật đầu một cái, thái độ của anh cũng nghiêm túc theo, thầm thì đầy xúc cảm: “Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian R*ợ*u nửa chén… Em thử hai câu tiếp xem.”
Hạ Tiểu Hi bối rối!
Cô khoe khoang khoác lác như thế, nhưng hai câu này cô thực sự chưa từng nghe qua!
“Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian R*ợ*u nửa chén…” Cô lặp lại hai câu kia, thế nhưng trong lòng chẳng có tí teo ấn tượng gì về chúng cả!
Cô cẩn thận nhớ lại, ý cảnh của hai câu này thật sự rất hay! Thật giống với thơ Lý Bạch, thế nhưng, thơ Lý Bạch, căn bản cô không thể không biết… mà hai câu này, cô thật sự, thật sự không có chút ấn tượng nào!
Hạ Tiểu Hi vò đầu! Lại bị làm khó! Thật mất thể diện mà!
“Không biết đúng không?” Lôi Tuấn cong khóe miệng, cười đầy tà khí.
Thật ra thì, đây chính là câu thơ Lăng Vi mới viết… Mấy trăm bài thơ mà chị dâu viết, chắc hẳn Hạ Tiểu Hi xem qua cũng không nhớ được, thật là dễ gạt, ha ha ha ha ha…
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không chịu thừa nhận.
Lôi Tuấn nói, “Nếu không thì vậy đu, ngày mai tôi mời em ăn cơm để bồi tội, đến lúc đó sẽ nói cho em biết.”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không nói lời nào.
Lôi Tuấn có chút mơ màng, “Tức giận rồi?”
Cô vẫn không nói tiếng nào.
“Được được được, tôi nói cho em, em đừng có tức giận…” Lôi Tuấn mở ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy ra một chiếc laptop.
Anh mở đến mục thơ về tiết trời trung thư, đưa tới trước mặt cô, “Nè… đây là do tôi viết. Làm sao mà em biết được chứ.”
Trong lòng thầm mặc niệm, chị dâu tha mạng…
“Hả?” Miệng Hạ Tiểu Hi mở to hết cỡ!
Cô chau mày nhìn bản thơ đó. Chữ viết của anh thật sự rất đẹp! Cuồng thảo giống hệt nước chảy mây trôi, “Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian R*ợ*u nửa chén…Đêm qua trăng thanh cùng gió mát, khói sóng mờ ảo như bóng theo…”
“Đây là anh viết á?” Hạ Tiểu Hi sợ đến ngây người! Cô đọc đi đọc lại hai câu thơ này, thật sự cảm thấy ý cảnh của nó vô cùng hay!
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, “Lôi Tuấn! Anh thật lợi hại!”
Nhưng mà tính cách kia của anh ta lại chẳng giống chút nào?
Làm sao có thể chứ? Gạt người đúng không?
Hạ Tiểu Hi lại rà trên trang baidu, không tìm thấy.
Thật sự là anh ta viết?
Không thể nào tin được.
Lôi Tuấn nháy mắt một cái, đặt cô vào trong mắt. Ánh mắt cô nhìn về phía anh, tràn đầy kính nể và ngạc nhiên! Thật giống như đào được vật báu vậy, Hạ Tiểu Hi đột nhiên nói: “Tôi có thể giám định bài thơ khác một chút được không?”
“Phụt——” giám định hả, nhìn nhìn nhìn đi, có văn hóa đúng là khác biệt mà, cô em này cũng tiện thể hơn hẳn người khác.
Chị dâu, anh chép thơ của anh để đùa giỡn bạn em… em đừng trách anh đó…
Lôi Tuấn vừa nghĩ đến ánh mắt sắc bén đầy lợi hại kia của Lăng Vi, đột nhiên cảm thấy sau gáy có hơi lành lạnh…
“Hù….” Anh run lên cầm cập.
Nhưng cưỡi hổ khó xuống…
Anh tùy ý gật đầu một cái. Hạ Tiểu Hi bắt đầu lật từ đầu, trang đầu tiên trong laptop chính là bài “Định phong ba” của Tô Thức: ‘Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời.’
Hạ Tiểu Hi ngước mắt, nghiêm túc nhìn anh ta một cái, lại cúi đầu lật tiếp, càng mở càng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi! Một người như Lôi Tuấn… làm sao biết…
Tam quan của Hạ Tiểu Hi vỡ vụn thành ngàn mảnh luôn rồi!
Cô vẫn cho rằng Lôi Tuấn là một anh chàng công tử bại gia bất cần đời…
Không nghĩ đến, anh ta lại… có tài tình như vậy…
Những câu thơ anh ta viết có ý cảnh rất đặc biệt, không chỉ giống như cái ‘làm thơ’ mà một số người khác hay gọi. Những câu thơ vụn vặt này của Lôi Tuấn, đều là tức cảnh sinh tình, có cảm xúc mà bộc phát, hơn nữa, lại không hề khoe khoang, rất tùy ý, chính là phong cách mà cô vô cùng thích.
“Đoạn thơ này của anh, viết cũng rất hay.”
Đôi tay nhỏ bé mềm mềm của cô, chỉ vào môt bài thơ khác, nhẹ nhàng đọc lên: “Mưa phùn nương lầu các, gợi chút buồn man mác. Chìm nổi trong phong ba, uyển chuyển lưu trong lòng…”
Cô đọc xong, không khỏi thở dài một tiếng: “Thật là hay… không giống như bài thơ do một nam sinh viết.”
Lôi Tuấn hơi cười cười.
Quả nhiên thật tinh mắt… vốn dĩ cũng không phải là anh ta viết…
Anh giả bộ nghiêm trang, hắng giọng một cái.
Lại giả vờ tạo ra một bối cảnh, “Khi đó tôi vẫn còn nhỏ… lúc viết bài thơ này, là thời điểm tôi đi Giang Nam vào ba năm trước… ngày đó tôi đứng trên một tòa lầu các, nhìn thấy có một cô gái đang che chiếc ô dù bằng giấy màu xanh, bước đi chầm chậm trong cơn mưa nhỏ… cô ấy đi rất ung dung, giống hệt như đang thưởng thức cảnh sắc trong mưa vậy. Cô ấy mặc một bộ kỳ bào màu hồng, giống hệt như một mỹ nhân cổ trang… vô cùng xinh đẹp.”
Anh cứ nói cứ nói, tinh thần như bay xa tận đâu đâu, lại giống như kiểu trở về ba năm trước. Trước mắt tựa như có cơn mưa phùn bay bay, bên người tựa như có một toàn lầu các trong tranh vẽ.
Mặc dù bài thơ không phải là do anh ta viết, nhưng quả thực anh ta đã từng đến Giang Nam rồi, bởi vì cảm thấy phù hợp với cảnh sắc, cho nên liền chép lại.
“…” Hạ Tiểu Hi rũ mắt, không nói gì cả.
Lôi Tuấn nhìn bài thơ kia, hơi hoảng hốt nói: “Tôi còn chụp trộm một tấm hình của cô ấy.” Vừa nói, liền mở di động lên lật album ảnh.
“Em nhìn xem, có phải bức ảnh này vô cùng hợp với ý cảnh hay không. Có phải rất phù hợp với bàu thơ này của tôi không?”
Hạ Tiểu Hi tùy ý nhìn bức ảnh, đột nhiên —— chan mày cô hơi chau lại, ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như nhớ đến chuyện gì đó, cô liền hít sâu một hơi, nói: “Cô nữ sinh này… anh quen biết a…”
“Hả?” Lôi Tuấn ngước mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn bức ảnh!
Hạ Tiểu Hi ôm *** nói: “Anh không cảm thấy cô ấy… nhìn rất quen hay sao?”
Lôi Tuấn nhìn kỹ lại, quen mắt? Không thấy mà… đó là ở Giang Nam, ở Giang Nam anh ta đâu có người quen nào chứ…
Hạ Tiểu Hi nắm lấy tay anh, chỉ chỉ vào khuôn mặt cô gái: “Anh không thấy quen mắt một chút nào sao?” Cô đột nhiên nhảy bật lên,
Lôi Tuấn cười phun một tiếng, không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Là em sao?”
Hạ Tiểu Hi lập tức cười rực rỡ, “Đúng vậy! Anh nhận ra rồi!”
Lôi Tuấn thành thực lắc đầu, “Không có...”
Hạ Tiểu Hi ảo não, trợn trắng mắt. “Anh đi ra chỗ khác đi, tôi buồn ngủ!”
Cô nín một bụng tức, chui vào trong chăn, phiền muộn kéo chăn trùm kín đầu!
Cô gái kia rõ ràng chính là cô mà!
Ba năm trước, cô đến Giang Nam du lịch, cũng cầm chính cây dù màu xanh này, mặc đúng cái bộ kỳ bào màu hồng này. Cô cũng đi trên con đường mòn đó, có một bà chủ quán còn cố ý gọi cô lại, chụp cho cô một tấm để làm bưu thiếp!
Đúng! Cô muốn tìm ra người chủ quán đó, là có thể chứng minh được mình đã từng đi qua trấn nhỏ Giang Nam đó!
Hừ! Lôi Tuấn, ai bảo anh không tin tôi! Dù thế nào tôi cũng sẽ chứng minh cho anh xem bằng được thì thôi!
Hôm sau, Hạ Tiểu Hi liền xin nghỉ ba ngày, lên đường đến Giang Nam.
Lúc Lăng Vi gọi điện cho cô, Hạ Tiểu Hi vô cùng đắc ý nói: “Chị đây đã đến Giang Nam rồi! Đang trên đường tới khách sạn! Cậu có muốn mua chút đồ gì không? Cứ mở miệng nói với đại gia đây, cậu muốn cái gì, đại gia đều có thể thỏa mãn cậu!”
Lăng Vi đỡ trán, “Cậu bị cái gì K**h th**h thế hả? Lúc thì chị đây, lúc lại xưng đại gia! Thay đổi nhân vật cũng nhanh quá đấy?!”
“Ha ha ha ha…” Hạ Tiểu Hi cười một trận.
Trong nháy mắt Lăng Vi liền cảm giác chuyện này có chút không đúng, “Rốt cuộc cậu làm sao thế hả? Sao đột nhiên lại đi Giang Nam?”
Hạ Tiểu Hi phất phất tay, “Không sao cả, chỉ là muốn đếngiải sầu một chút thôi. Khăn lụa của Giang Nam rất đẹp, lúc về mình mua tặng cậu một hai chiếc. Còn cả quế hoa cao nữa!... Ha ha ha, mình ngắt máy đây! Lát nữa đến khách sạn rồi sẽ gọi điện lại cho cậu sau!”
Hạ Tiểu Hi cúp điện thoại, cầm tiền trả tài xế, sau đó liền ném thẳng chiếc túi ra sau ghế ngồi…
Cô vẫn không hề phát hiện ra, sau khi xuống khỏi xe taxi, xách hành lý đâu vào đấy, còn vẫy vãy tay với tài xế…
Lúc vào đến khách sạn thuê phòng, cô mới bi kịch phát hiện…
Trời đất thổ địa ơi! Quên mất ví tiền trên xe rồi! Cô lập tức gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu! Quay lại đuổi theo, chiếc xe taxi đã sớm đi mất dạng!
Cũng không biết tài xế kia có nhìn thấy ví tiền ở phía sau của cô không nữa…
Trên người cô lúc này không có lấy một đồng, chứng minh thư, thẻ ngân hàng cũng đều để hết trong ví!
Vị giám đốc đẹp trai của khách sạn đó đặc biệt kiên nhẫn chiêu đãi cô, còn nhắc nhở cô: “Hãy báo cảnh sát trước đi.”
Hạ Tiểu Hi cảm kích đến mức rơi nước mắt, trong đầu chỉ nghĩ người đàn ông này mới trẻ như vậy đã lên làm giám đốc, thái dộ phục vụ lại còn tốt nữa, đúng là tán đổ các cô thiếu nữ luôn mà?!
Vị giám đốc kia lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Thấy cô có vẻ rất khẩn trương, lại bảo người rót cho cô một ly nước, không ngừng an ủi cô, vảo cô đừng sợ.
Còn gọi điện cho ngân hàng hộ cô, muốn khóa tài khoản.
Nói thật, mới vừa rồi hau chân Hạ Tiểu Hi giống như nhũn ra vậy… ở chỗ này, cô không quen thuốc với cuộc sống, trong người lại không có lấy một đồng, có thể làm thế nào được chứ! Vừa nãy cô giống như sắp khóc đến nơi, nhưng mà, người đàn ông này vẫn an ủi cô, bây giờ cô cũng không thấy quá sợ hãi nữa.
Hạ Tiểu Hi vội vàng nói lời cảm ơn anh ta.
Anh chàng giám đốc ung dung cười một tiếng, “Không có gì, ai cũng sẽ có thời điểm gặp phải khó khăn mà.” Sau đó, lại hỏi xem cô có đói bụng không, có muốn ăn chút đồ gì không?”
Hạ Tiểu Hi hơi suy nghĩ một chút, không đi…
Cô lôi di động ra gọi điện cho Lăng Vi.
Bây giờ cô cần phải có chút tiền để tiêu mà! Nếu không không phải cô sẽ đói ૮ɦếƭ ở đây hay sao?! Mặc dù vị giám đốc kia là người tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là người xa lạ…
Điện thoại di động mãi không kết nối được với Lăng Vi, cô lại gọi điện cho Thiên Ma, di động của Thiên Ma tắt máy…
Đúng lúc ấy, đột nhiên Lôi Tuấn gọi điện thoại đến. Hạ Tiểu Hi như nhìn thấy người thân vậy, thiếu chút nữa lệ tuôn trào.
“Lôi Tuấn!”
Cô không nghĩ rằng giọng nói của mình lại kích động như vậy!
Lôi Tuấn vẫn đủng đỉnh nói, “Hạ Tiểu Hi, em sao thế? Bây giờ em đang ở đâu? Hệ thống báo nguy ở chỗ tôi hiển thị rằng thẻ ngân hàng của em đang ở cách em 3km? Đã xảy ra chuyện gì thế? Ví tiền bị trộm mất? Em đến Giang Nam đã làm những gì? Sao chỗ này của tôi lại hiển thị, em ở…”
“Lôi Tuấn! Anh trai à! Di động của tôi sắp sửa hết pin rồi!”
“Tút ——”
Điện thoại di động, … hết pin, tắt nguồn.
Hạ Tiểu Hi vội vàng tìm sạc pin sạc nguồn.
Sau đó, chờ người đến cứu giúp, ở Giang Nam này cô đã trải qua một ngày thật nát bét!
Lúc Hạ Tiểu Hi trở về, Lăng Vi lái xe đến sân bay đón cô.
Cô nàng ngốc nghếch này làm rơi mất ví tiền, hại Lôi Tuấn phải chạy một chuyến đến Giang Nam.
Trên đường về, Lăng Vi cũng cảm giác được hai người này có gì đó không đúng lắm…
Ai cũng không nói chuyện. Bầu không khí như bị ứ nghẹn.
Lăng Vi cảm thấy quái lạ… rốt cuộc hai người này đã xảy ra cái chuyện gì thế không biết?
Đưa Tiểu Hi về nhà xong, Lăng Vi liền hỏi Lôi Tuấn, “Sao vậy?”
Lôi Tuấn hơi sững sờ một chút, chỉ thờ ơ nói: “Không có gì, ở Giang Nam cô ấy đã gặp được chân mệnh thiên tử rồi.”
Lăng Vi chớp mắt, nhìn cái bộ dạng bực bội kia của Tiểu Hi.. trông cũng không giống như gặp được chân mệnh thiên tử mà…
Hiển nhiên Lôi Tuấn cũng không muốn nhiều lời thêm trong chuyện này, Lăng Vi liền không tiếp tục hỏi nữa.
Đưa anh ta về nhà xong, trên đường trở về, Lăng Vi lại gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi.
“Cậu với Lôi Tuấn sao vậy?”
Hạ Tiểu Hi chỉ ậm ậm ừ ừ: “Không có gì… không phải mình mất ví tiền sao… hại anh ta phải chạy đến Giang Nam một chuyến.”
“Chuyện này mình biết rồi… Mình đã hỏi anh ấy, anh ấy cố ý đến đó một chuyến đón cậu về, vì sao cậu lại nháo loạn không vui với anh ấy?”
Hạ Tiểu Hi đột nhiên kích động, “Sao mà mình biết được chứ! Con người anh ta âm dương quái khí bỏ xừ ra được!”
“Nói vào chuyện chính!” Lăng Vi nhức đầu, tính cách cô nàng Tiểu Hi này mơ mơ hồ hồ, khiến cho người khác mất hứng, mà chính cô ấy còn không biết chuyện gì xảy ra.
Lăng Vi hỏi thẳng: “Anh ta nói cái gì mà ‘chân mệnh thiên tử’ ấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hả! Cái gì mà chân mệnh thiên tử cơ chứ! Chính là cái anh chàng giám đốc khách sạn kia!” giọng nói của Hạ Tiểu Hi cũng nóng nảy.
Cô gấp gáp nói: “Ví tiền của mình không phải bị rơi mất sao… người ta giúp mình bảo cảnh sát, lại gọi điện thoại cho ngân hàng. Thấy mình đói, còn mời mình ăn nữa. Mình với anh ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, người ta tốt bụng giúp đỡ mình, dù sao mình cũng phải cảm ơn người ta một chút đúng không? Sau khi Lôi Tuấn đến, mình vay anh ta năm trăm đồng. Sau đó, mời anh chàng giám đốc ăn một bữa cơm. Kết quả, không cẩn thận, liền cọn phải một nhà hàng đắt tiền.. mình sợ không đủ tiền, nên lại mượn Lôi Tuấn thêm một ít nữa…”
Giọng nói của Hạ Tiểu Hi càng ngày càng nhỏ.
Lăng Vi nghĩ trong đầu, Tiểu Hi cũng nghĩ ra vì sao Lôi Tuấn lại tức giận rồi?
Sau đó, lại nghe thấy Hạ Tiểu Hi lẩm bẩm: “Mình mượn tiền anh ta, cũng đâu phải là không trả cơ chứ… chẳng nhẽ lại đến mức như vậy sao? Sau đó, anh chàng giám đốc kia lại không để mình bỏ tiền thanh toán, anh ta nói vốn dĩ anh ta muốn mời mình... Mình lại ăn không của người ta một nữa nữa. Sau đó, mình tự trách chứ sao! Nếu mình cứ như vậy trở về Giang Thành, thì có khác gì bẫy người ta mấy lần cơ chứ? Rồi mình suy nghĩ, hay là mua chút quà gì đó tặng anh ta cũng được. Một món lễ vật cầm tay, đắt quá mình lại không mua nổi… Thế nên mình liền mua một chiếc tai nghe biến đổi âm, hơn 1800. Sau đó, Lôi Tuấn cứ như là muốn giết mình ấy, vẫn luôn không nói gì với mình cả.”
Lăng Vi hơi suy nghĩ một chút, hỏi dò: “Có phải Lôi Tuấn thích cậu hay không? Nên là ghen rồi chăng?”
“Há?” Hạ Tiểu Hi hơi kinh ngạc, giọng nói cũng thay đổi luôn, “Cậu đừng có mà… đùa mình như thế chứ… mình nhát gan…”
Lăng Vi lại hỏi cô: “Cái anh chàng giám đốc kia? Anh ta giúp cậu như vậy, lại còn mời cậu ăn cơm, có phải là vừa ý cậu rồi hay không?”
“Ôi trời!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc