Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 120

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cuối cùng, cô mua cho anh ta hai bộ quần áo, còn có ly giữ ấm, dép mới, một đống đồ dùng hàng ngày…
Bình thường anh ta không chú trọng mấy thứ này, lúc này mua đầy đủ.
Giang Quân nhìn cô bận rộn, trong lòng chua xót nghĩ… Có thêm một cô em gái… cũng rất tốt.
Lăng Vi và Giang Quân đi dạo phố xong, Giang Quân xách bao lớn bao nhỏ.
Lăng Vi vui vẻ cười lên. Hôm nay cô cực kỳ cực kỳ vui vẻ, cảm giác giống như ở cùng người thân vậy.
Lúc ăn cơm, Lăng Vi gọi Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc tới, hai người họ cũng biết “Kim tiên sinh”. Nhưng khi thấy Giang Quân, hai người vẫn sợ hết hồn.
“Thì ra anh trẻ tuổi như vậy!” Hạ Tiểu Hi thật không dám tin vào mắt mình!
Lý Thiên Mặc cũng rất khiếp sợ, anh ta không nghĩ tới Kim tiên sinh lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Bọn họ còn tưởng rằng Kim tiên sinh là một ông lão. Nếu không ở đâu ra dư tiền mà tài trợ người khác…Lý Thiên Mặc chủ động rót R*ợ*u cho Giang Quân: “Anh Quân, anh đúng là người siêu tốt! Anh em bội phục anh!”
Giang Quân cầm ly R*ợ*u, cụng với anh ta.
Hạ Tiểu Hi nhìn mặt anh ta đầy nghiêm túc, đột nhiên bật cười, hỏi anh: “Anh Quân, tại sao lúc trước anh muốn tài trợ cho Lăng Vi? Khi đó anh mới bây lớn?”
Giang Quân uống R*ợ*u.
Suy nghĩ một lát, nói: “Khi Tiểu Vi 14 tuổi, tôi vừa vặn 18 tuổi, tốt nghiệp trung học, lúc ấy mẹ tôi dẫn tôi đến hội triển lãm tranh… Xem toàn bộ tranh triển lãm, trong đó có một bức tranh để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho tôi.”
Anh ta nhìn Lăng Vi.
“Bức tranh kia là Tiểu Vi vẽ?” Lý Thiên Mặc rót đầy ly R*ợ*u cho anh ta.
“Đúng…”
Giang Quân gật đầu: “Tôi còn nhớ bức tranh cô ấy, vẽ một đóa hoa hướng dương rất lớn, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, vô cùng dễ nhìn. Nhưng dưới hoa hướng dương, một cô bé đứng đó, cô bé hơi ngẩng đầu nhìn hoa hướng dương, trong mắt đầy đau buồn… Tôi thấy bức tranh đó… lòng đột nhiên bị siết chặt, rõ ràng ngụ ý của hoa hướng dương rất tươi sáng, rất tiến thủ, tại sao trong mắt cô bé lại tràn đây đau buồn? Tôi liền viết thư cho cô ấy.”
Giang Quân từ trong ký ức tỉnh hồn lại, nhìn Lăng Vi cười, Lăng Vi đang chống cằm nghe anh ta nói, Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc cũng yên lặng nghe.Giang Quân nói tiếp: “Tôi viết thư hỏi cô ấy, tại sao cô bé đứng dưới hoa hướng dương lại đau buồn như vậy?”
“Mấy ngày sau, Tiểu Vi trả lời tôi. Cô ấy chỉ viết ba chữ: Không vui vẻ.”
“Lúc ấy tôi đang ở trong thời kỳ thanh xuân, rất nổi loạn. Thấy cô ấy trả lời mấy chữ này, trong lòng tôi không thoải mái lắm, tôi lại viết thư hỏi cô ấy: Nếu cô dùng hoa hướng dương bày tỏ hy vọng, tại sao trong mắt còn có nhiều đau buồn như vậy? Tại sao không vui vẻ? Cô lại không thể hướng về ánh mặt trời mà sinh trưởng như hoa hướng dương sao?”
“Qua vài ngày, cô ấy hồi âm tôi: Anh nói đúng, hoa hướng dương có thể hướng ánh mặt trời mà sinh trưởng, cho nên tôi có thể leo lên hoa hướng dương, lên trời tìm ba mẹ.”
“…”
Giang Quân thấy hốc mắt Lăng Vi đỏ lên.
Hạ Tiểu Hi nắm tay Lăng Vi.
Lăng Vi cười nói: “Khi đó, em thật ngốc mà…”
Giang Quân đau lòng, từ lúc đó anh ta bắt đầu chú ý tới cô gái nhỏ này, tuy anh ta chưa từng gặp mặt cô, nhưng khi ấy cô là vướng mắt trong lòng anh ta.
Hạ Tiểu Hi lại hỏi: “Anh Quân, khi đó anh mới 18 tuổi, sao anh có tiền tài trợ Tiểu Vi? Anh còn là sinh viên mà!”
Lý Thiên Mặc cũng nói: “Đúng thế, anh Quân. Khi đó anh mới 18!”
Lý Thiên Mặc cầm chai R*ợ*u lên, rót R*ợ*u cho Giang Quân.
Giang Quân và Lý Thiên Mặc cụng ly, uống R*ợ*u.
Suy nghĩ phiêu bạt trở lại năm 18 tuổi, anh ta cảm thán.
Khi đó, anh ta vừa tốt nghiệp trung học, bạn học khác du ngoạn khắp nơi, anh ta không có.
Anh ta và một người bạn học cùng đi bán hàng, chính là bán bánh xe thay người khác. Bán hơn một tháng, anh ta phát hiện có một loại bánh xe thường nổ, anh ta liền vạch bánh xe ra, nghiên cứu từng chút một. Kết quả phát hiện bên trong bánh xe này không đều, anh ta liền gọi điện thoại cho nhà sản xuất.
Nhà sản xuất phản hồi ý kiến của anh ta cho ông chủ, ông chủ kia không chỉ không tiếp nhận ý kiến của anh ta, còn mắng anh ta xen vào chuyện người khác!
Giang Quân và bạn học anh ta vô cùng nóng giận, bạn học anh ta cũng thắng thắn, thề nhất định phải phát minh ra một loại bánh xe bền, cho sau này ông chủ kia không có chỗ làm ăn!
Sau đó, hai bọn họ nỗ lực đi phương hướng này.Điều kiện gia đình của hai người cũng không tệ, hai người vừa học lên đại học vừa mở công ty sản xuất bánh xe… Trải qua mấy lần khảo sát, mở ra một con đường cho bọn họ.
Khi anh ta tốt nghiệp đại học, trong tay đã có không ít tiền để dành.
Tiền anh ta tài trợ Tiểu Vi cơ bản đều là bán bánh xe kiếm được.
Lăng Vi chống cằm, nghe cực kỳ say mê, tựa như chính cô bắt đầu một sự nghiệp vậy.
Cô vui vẻ nói: “Anh, anh bán bánh xe, bây giờ em thiết kế xe hơi, hai chúng ta sản xuất cùng một thứ nha!”
Giang Quân cũng bật cười: “Cũng đúng…” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói với Lăng Vi: “Sau này, nếu em thiết kế ra xe hơi của mình, anh có thể cung cấp bánh xe cho em. Chất lượng tuyệt đối đảm bảo!”
Mắt Lăng Vi sáng lên, giơ tay lên, đập tay với anh ta: “Được! Cứ quyết định như vậy!”
Bốn người thật lòng hàn huyên tới khuya mới tan. Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi đều xem anh ta như anh trai ruột, Lý Thiên Mặc xem Giang Quân là cái vò R*ợ*u mà rót.
Giang Quân và Lý Thiên Mặc đều uống say.Hạ Tiểu Hi phụ trách đưa Thiên ma về, Lăng Vi phụ trách đưa Giang Quân.
Giang Quân cũng chưa say hoàn toàn, nhưng anh ta uống R*ợ*u không thể lái xe, Lăng Vi liền lấy can đảm lái xe anh ta, vừa vặn có thể luyện tay lái…
Cũng may nhà Giang Quân rất gần, mười mấy phút đã tới.
Lái đến nửa đường, đột nhiên nghe ven đừogn có người la: “*** —— ***! Cứu mạng ——”
Giang Quân giật mình tỉnh lại: “Tiểu Vi, dừng xe bên đường, mau!”
“Hả?” Lăng Vi cả kinh! Nhìn ra ngoài theo tiếng động, thấy trên vỉa hè có một người đàn ông trẻ tuổi quơ dao đâm người phụ nữ tóc dài như điên! Toàn thân người phụ nữ kia đều là máu…
Lăng Vi bị dọa sợ, sống lưng chảy mồ hôi lạnh!
“Dừng xe bên đường, mau!” Giang Quân vội tháo dây an toàn.
Lăng Vi không lập tức dừng xe, mà đạp mạnh cần ga tăng tốc độ về phía người đang cầm dao! Người nọ phát hiện có người lao tới, liền buông người phụ nữ kia ra, chạy vào đường hẻm! Lăng Vi dừng xe ven đường.
Cô rút chìa khóa xe. Lúc này, Giang Quân đã chạy mất dạng!
Lăng Vi lòng như lửa đốt! Anh trai này của cô! Anh ta uống đến mức không nhìn nam bắc còn có thể bắt kẻ gian? Đây chính là tội phạm *** —— còn cầm dao! Lăng Vi sốt ruột! Tim đập loạn! Người phụ nữ kia nằm trong vũng máu, trên đường có người tốt bụng gọi 120. Vì Lăng Vi xông tới kịp thời, người phụ nữ kia không bị thương nghiêm trọng, đưa đến bệnh viện hẳn có thể cứu lại được.
Lăng Vi sợ Giang Quân xảy ra chuyện, co chân đuổi theo.
Chạy đến trong đường hẻm, hai người đã chạy mất dạng.
Lăng Vi gấp đến độ người đầy mồ hôi, đột nhiên thấy có một dãy vết máu! Cô chạy theo vết máu.
Máu kia là của ai? Có phải của anh Quân hay không? Lăng Vi căng thẳng, tim nhảy thình thịch.
Chạy không bao lâu, thấy Giang Quân và hai người đàn ông đang đánh nhau!
Một người ôm lấy Giang Quân, một người khác giơ dao, *** xuống người Giang Quân!
Giang Quân vô cùng hung mãnh đạp ngã người nọ.
Người nọ nhịn đau bò dậy, cầm dao đâm tới Giang Quân tiếp! Giang Quân giữ cổ tay người nọ, một tay khác níu lấy đầu người còn lại! Động tác anh ta tàn nhẫn lưu loát, giơ chân, đầu gối thụt vào mặt người kia, người kia kêu đau, mũi, mắt đều là máu!
“Lão tử *** mày ——”Một người khác ôm chặt eo Giang Quân ***ng vào tường!
Sau lưng Giang Quân bị mấy cây đinh lớn đâm trúng vào thịt.
Giang Quân đau đến co rúc, người kia thuận thế cầm dao đâm lên người anh ta! Hai người này như thứ liều mạng, ánh mắt tàn bạo, khí thế hung ác tựa như muốn *** Giang Quân mới chịu bỏ qua!
“Anh Quân!”
Lăng Vi bị dọa sợ, cả người run lẩy bẩy, da đầu muốn nổ tung, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh! Cô chạy tới, Giang Quân thấy cô chạy tới, liền quát to: “Đừng qua đây!”
Hai người kia sợ hết hồn, quay đầu thấy một cô gái mặc đồ trắng hiện đại nhào tới, người cầm dao đâm Giang Quân lập tức quơ đao về phía cô: “Tới chịu ૮ɦếƭ!”
Hai người kia như người điên, tinh thần đã điên dại! Lăng Vi không lùi lại, chạy lên.
Người cầm dao còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy người tê rần ——
Lăng Vi cầm đèn pin nhỏ Diệp Đình cho cô, quơ một cái nữa, người kia trợn trắng mắt.
Mềm nhũn nằm dưới đất.
Lăng Vi thấy một người quật ngã, lại đưa tay về phía người khác, người kia có phòng bị, nhấc chân đá cô, đèn pin nhỏ đứt dây, lập tức bị đá bay.Tim Lăng Vi đập thình thịch!
Nhưng cô không sợ, một tay níu tóc người kia, một tay siết chặt chìa khóa, chọt vào hốc mắt người kia.
Cô để đầu chìa khóa lộ ra qua kẽ Ng'n t, chìa khóa sắc bén như dao!
“A! Đàn bà thúi! Lão tử *** mày!”
Nhưng Giang Quân đang ôm hắn, hắn không nhúc nhích được!
Người đàn ông kia rút cây dao nhỏ bên hông ra, ánh mắt tàn bạo quơ dao, Giang Quân đưa tay gắng sực chế trụ hắn.
Lăng Vi chẳng ngó ngàng gì, siết chặt quả đấm, dùng sức đánh vào mắt người kia!
Tuy quả đấm cô không có sức lực gì, nhưng chìa khóa quá nhọn! Người đàn ông kia bị chìa khóa đâm vào mắt, cô sợ hãi đến run rẩy, nhưng cô không dám dừng lại, cho đến khi người kia đau đến không chịu nổi giơ tay che mắt mình.
Người đàn ông rốt cuộc hết sức lực buông Giang Quân ra, Giang Quân lập tức bẻ tay người kia ra sau lưng, nhặt còng tay rơi dưới đất.
Giang Quân còng tay người kia, người kia lăn ra đất, không ngừng co giật.
“…” Lăng Vi bị dọa sợ, hai chân run rẩy. Giang Quân đỡ cô. Anh ta một tay ôm cô, một tay cầm điện thoại gọi đi.
“Sợ sao?”
Giang Quân lau trán cho cô.
Lăng Vi muốn gào lên: Đương nhiên là sợ... hù ૮ɦếƭ người ta được không?
Giang Quân cười rộ lên: “Em cũng khỏe lắm..”
Lăng Vi cho anh ánh mắt xem thường: “Con cọp mẹ dọa được anh đúng không?”
Giang Quân lắc đầu: “Không đâu... rất đáng yêu, thật làm người ta rung động.”
“Đi thôi, mau đi bệnh viện.”
Lúc này Lăng Vi mới cảm thấy sợ, vừa nãy là tình thế cấp bách nên không gọi Phong Bạo, không nghĩ tới, cô cũng có ngày tay không đánh nhau với bọn bắt cóc... còn thành công nữa.
Cảnh sát gần đó chạy tới, mang hai người kia đi, Lăng Vi nhặt cây dùi điện dưới đất lên, sau đó đỡ Giang Quân đến bệnh viện.
“Cái đó của em dùng tốt lắm.”
Lăng Vi treo nó lên: “Có ích lắm, là Diệp Đình cho em,”
Nói xong, cô cảm thấy cả người Giang Quân run lên, anh nói: “Anh ta suy nghĩ rất chu đáo.”
Đi vào bệnh viện sau đó nhanh chóng vào phòng cấp cứu.
Giang Quân bị đánh chảy máu, cả đầu gối cũng nhiễm máu.
Quần áo phía xương sườn cũng bị rách mảng lớn, hiển nhiên là bị dao rạch.
“Anh...”Lăng Vi che môi, xốc quần áo của anh lên, thấy eo của anh bị đâm một vết dao, máu đang chảy xuống.
Hốc mắt Lăng Vi đỏ lên, thật hận lúc nãy mình đánh mấy tên xấu xa kia hơi nhẹ.
Bác sĩ xử lý miệng vết thương cho anh, tiêm thuốc uốn ván.
Giang Quân vừa tỉnh, đột nhiên Lăng Vi hối hận không nên kéo anh ra ngoài uống R*ợ*u.. nếu không anh sẽ không bị thương.
Ra khỏi bệnh viện, Lăng Vi lái xe đưa anh về nhà, cô lo lắng hỏi anh: “Anh, miệng vết thương đau lắm sao?”
Giang Quân lại nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không có chuyện gì.”
“...” Lăng Vi nhíu nhíu mày: “Chảy nhiều máu như vậy sao lại là vết thương nhỏ được chứ?”
Giang Quân cười nói: “Đối với anh mà nói vết thương này thật không tính là gì.”
“...” Lăng Vi nghẹn họng... trái tim tê rần, nhất định trên người anh có rất nhiều vết thương.
Trình độ lái xe của Lăng Vi không tốt, dòng đường không ngừng trục trặc, may mắn trên đường không có nhiều người lại cách nhà không xa, nhưng mà... Giang Quân khá buồn bực.
Đáng thương cho Giang Quân bị thương... xe xóc nảy, gáy của anh chạm vào ghế xe.
“...” Lăng Vi áy náy nhìn anh, miệng vết thương trên người anh bị ***ng vào... máu thấm ra ngoài băng gạc.
“...” Lăng Vi khó chịu trong lòng, vừa đau lòng vừa sốt ruột. Càng sốt ruột, càng mắc lỗi.
Dừng trước đèn đỏ, Lăng Vi dừng xe, Giang Quân nhìn chằm chằm đèn đỏ: “Đừng gấp, từ từ lái.”
Lăng Vi hít mũi, trấn định lại, may mắn lái xe dưới lầu nhà Giang Quân rồi.
Xuống xe, cô khóa cửa xe, Giang Quân mang theo một đống đồ chờ cô, anh nhìn cô, ánh mắt cực kì dịu dàng.Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, liền thấy anh đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt lóe sáng.
Một cái đèn xanh đèn đỏ đằng trước, Lăng Vi đem xe dừng lại, Giang Quân nhìn chằm chằm
Tuy anh không nói gì nhưng ánh mắt dịu dàng đó không thể nào che dấu.
Lăng Vi duỗi tay xách đồ từ tay anh: “Đưa cho em, em giúp anh mang lên, thuận đường dọn dẹp nhà anh một chút.”
Giang Quân không giành với cô, giao đồ vào tay cô.
Giang Quân ở trong tiểu khu cực kì tốt, nhà anh ở tầng 12, đi vào nhà, Lăng Vi đã chuẩn bị kết quả nhà cửa bẩn, rối loạn...
Nhưng nhà anh... sạch sẽ không cách nào hình dung được.
Không chỉ được dọn dẹp sạch sẽ mà trong nhà anh chẳng có gì mấy.
Căn nhà chừng 150m2, một chiếc giường, một bàn đọc sách, một ghế sofa, một bàn ăn.
Lăng Vi bội phục mình quá, may có dự kiến từ trước.
Hôm nay mấy thứ cô mua cho anh đúng là mua chuẩn rồi.
“.. Anh đi pha trà cho em, em tùy tiện ngồi đi.”
Lăng Vi liền nói: “Không vội, em băng bó lại vết thương cho anh.”
“Được.” Giang Quân đi tới, *** sơ mi ra, cởi xong... đột nhiên cảm thấy không thích hợp lại mặc vào.
Lăng Vi buồn cười nhìn anh: “Ôi chao, cởi thì cởi đi, anh không cởi làm sao em băng bó cho anh được? Anh còn xấu hổ với em sao?”
Giang Quân nghĩ nghĩ lại *** sơ mi ra.
Lăng Vi buồn cười lắc đầu: “Lại đây, em nhìn xem!”
Giang Quân đi tới cạnh cô. Lăng Vi cúi đầu: “Chảy nhiều máu quá... cầm băng gạc đến đây đi.”
“Ừ.” Giang Quân cầm hòm thuốc tới, thuần thục ném băng gạc cho cô.
Lăng Vi cầm lấy, đột nhiên cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Vết dao trên người anh và vết đạn trên người Diệp Đình, vì sao những người cô quen biết đều như vậy.
Đau như bị kim châm vậy.
“’Anh, trước kia anh thường bị thương sao? Có phải thường làm một vài nhiệm vụ nguy hiểm hay không?” Cô cầm gạc trắng băng lại cho anh.
Trước kia cô và anh thường có thư từ qua lại nhưng không nghe anh nói anh làm nhiệm vụ nguy hiểm.
“’Ừ... không phải hay bị thương, năm vài ba lần gì đó...”
“Năm vài ba lần... đều là vết thương trí mạng hả?”
“...” Giang Quân không nói chuyện, hô hấp đột nhiên ngừng lại.
Cô vòng tay qua eo anh, như đang ôm vậy, trái tim Giang Quân đập thình thịch, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.
Lăng Vi cho là anh không muốn nhắc lại nên không hỏi nữa.
Băng bó xong, Giang Quân vào bếp mở tủ bếp lấy lá trà.Lăng Vi đi dép lê, cầm quần áo đặt trong chậu giặt sạch, lại cầm đồ hôm nay mua sắp xếp cho anh.
Một lúc cô phát hiện...
Đồ anh thiếu đúng là quá nhiều...
Sau này thường xuyên đặt giúp anh một ít đồ sinh hoạt vậy.
Giang Quân thay một chiếc áo sơ mi trắng mới, anh cầm bộ dụng cụ pha trà ra: “Đến uống trà, đừng nhìn nhà anh không có gì, lá trà là hàng siêu phẩm đấy.”
Lăng Vi ngồi xuống ghế nhìn anh pha trà.
Qua hai lần nước, anh rót cho cô ly nhỏ, Lăng Vi cầm ly trà uống thử một ngụm: “Đại hồng bào sao? Thật không tệ...”
Giang Quân cười, có hơi kinh ngạc: “Em có thể phẩm ra là trà gì sao?”
Anh đi vào bếp cầm bình trà ra, đúng là Đại hồng bào.
Anh đi ra đặt hộp trà trước mặt cô: “Em thích trà này không? Thích thì mang về uống, đặt ở chỗ anh cũng phí.”
Lăng Vi cười nói: ‘Không cần, em ít khi uống lắm, trước kia nghỉ hè thường ở quán trà học nghệ, cho nên có chút nghiên cứu về trà. Màu của đại hồng bào hơi tối, em không cần uống, nhìn cũng nhận ra rồi.”
Giang Quân rót ly khác cho cô, sau đó tự mình cầm ly trà uống một ngụm rồi nhìn cô: “Anh có người bạn mở trang trại trà, cậu ấy thích mang trà tới cho anh... trà nổi tiếng ở nhà anh loại nào cũng có, em thích uống loại nào nói anh, chờ thanh minh anh mang về trà mới nhất cho em.”
Lăng Vi vui vẻ cười nói: “Được ạ, anh kiếm cho em một ít trà Long Tỉnh và Vân Lưu Sơn nhé, chú em rất thích.”
“Anh, thường ngày anh ở đây một mình sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc