Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 112

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Sắc mặt Diệp Đình lạnh đi, Hoa Thiếu Kiền nhìn anh: “Diệp Đình, anh và Lăng Vi sống chung lâu như vậy, cô ấy có thích anh không? Cô ấy mất đi cha mẹ, trở thành cô nhi, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân, cô ấy đã từng… trải qau thống khổ như vậy, với tính cách quật cường của cô ấy sẽ không dễ dàng mở cánh cửa lòng với anh, tôi tin anh cũng biết. Qua lâu như thế, cô ấy cũng chưa từng bày tỏ tâm sư với anh, anh cũng không cần phải quấn chặt cô ấy không buông, còn không bằng thả cô ấy tự do, đối với mọi người đều có lợi.”
“Quan trọng là có lợi cho anh đúng không?” Diệp Đình lười lên tiếng.
Hoa Thiếu Kiền không phủ nhận, thành thực nói: “Không sai, tôi thật lòng hy vọng hai người có thể tách ra một khoảng thời gian. Sau khi cô ấy rời khỏi anh, cô ấy sẽ có lựa chọn chính xác.”
Diệp Đình cảm thấy buồn cười: “Anh dựa vào cái gì cho là… lựa chọn chính xác của cô ấy là anh?”
“Không phải tôi, chẳng lẽ là anh?” Hoa Thiếu Kiền vẫn nhìn chằm chằm xe Lăng Vi, anh ta nghe Diệp Đình đột nhiên lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!”
Hoa Thiếu Kiền liếc mắt nhìn Diệp Đình, lạnh lùng nói: “Diệp Đình! Sáu chữ này, tôi trả lại cho anh. Anh không có cách nào chạm sâu vào trong nội tâm cô ấy, nếu cô ấy thật sự gả cho một người đàn ông không thật lòng thích cô ấy thì đúng là bi kịch!”
Lúc này, xe Lăng Vi chạy một vòng, lúc đi ngang qua trước mặt Diệp Đình và Hoa Thiếu Kiền, cô hạ cửa kính, giơ tay phất phất tay với Diệp Đình, đắc ý nhướng mày cười nói: “Anh nhìn em lái này!”
Diệp Đình cười với cô, giơ ngón cái, tỏ vẻ tán thưởng.
Lăng Vi như cô bé được ăn kẹo ngọt, vui vẻ lái xe tiếp.
Diệp Đình quay đầu nhìn Hoa Thiếu Kiền: “Còn không nhìn ra cô ấy thích ai sao? Trong mắt cô ấy, cho tới giờ chưa từng có anh. Trừ tôi, cô ấy gả cho bất kỳ một người nào đều là bi kịch.”Diệp Đình vẫy tay với Lăng Vi, Lăng Vi lái xe đến bên chân anh, dừng lại. Nụ cười ấm áp ngẩng đầu nhìn anh.
“Lái không tệ.” Diệp Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên trán cô: “Mắt phải chú ý đường, phải tập trung tinh thần nhìn đường, biết chưa? Đừng suy nghĩ chuyện khác.”
Chân mày Lăng Vi giãn ra, anh biết cô rất sợ…
Diệp Đình giơ tay vuốt tóc cô, mắt đầy cưng chiều: “Đi đi, chạy thêm hai vòng rồi đổi bạn em lái, cô ấy nhát gan, em đi cùng cô ấy.”
Luyện tập cả buổi trưa, hai người đều không chịu thua kém!
Lăng Vi còn học lái sườn núi nghiêng và khúc quanh…
Chẳng qua trạng thái vẫn chưa ổn định, còn phải luyện tập nhiều hơn.
Lúc nghỉ ngơi, Hạ Tiểu Hi bưng một ly càfe, cực kỳ H**g phấn trò chuyện trời nam biển bắc với Lôi Tuấn. Vinh Tứ buồn bực nói: “Nói chuyện phiếm thì có gì? Đi! Chơi bài Joker!”
Lăng Vi tiến bộ thần tốc, nhưng trong lòng cô vẫn tương đối chập hcờn.
Cha mẹ cô vì tai nạn xe cộ mà qua đời… Mỗi lần cô ngồi ghế tài xế, trong lòng liền sợ hãi như gông xiềng quấn lấy cô.Thật ra, cô rất sợ lái xe.
Thật sự rất sợ rất sợ.
Nhưng cô muốn gây dựng lại Long Đằng thì nhất định phải tiếp xúc nhiều với xe!
Nên cô quyết định, không chỉ học lái xe, còn phải học đua xe!
Cô không chỉ phải học đua xe, còn phải tìm tòi học hỏi kỹ năng này tốt hơn!
Sáng này cô vô cùng khẩn trương, cũng may Diệp Đình kêu cô dừng lại, nói cô tập trung tinh thần nhìn đường, không cần suy nghĩ những chuyện khác.
Đến lúc đó, cô mới thoáng bình tĩnh lại.
Lúc ăn cơm, Hoa Thiều Kiền cũng không đi, anh ta không tập lái xe, vẫn ở khu nghỉ ngơi nhìn cô. Lăng Vi làm bộ anh ta không ở đó, bình tĩnh, ung dung luyện tập.
Nói thật, bây giờ cô rất sợ Hoa Thiếu Kiền, nhất là anh và Diệp Đình gặp nhau, cô không biết làm sao.
Ánh mắt Hoa Thiếu Kiền nhìn cô… nói thế nào đây… vô cùng nóng bỏng! Thậm chí đã vượt qua nóng bỏng của trai gái đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt nhìn nhau.
Vại giấm Diệp Đình sắp đổ rồi…
Mắt Hoa Thiếu Kiền như ngưng tụ ánh mặt trời, nóng như lửa, đốt người!
Làm bạn gái anh ta nhất định sẽ được anh ta cưng chiều lên trời, nhưng… Lăng Vi cảm thấy không được tự nhiên. Nhất là sắc mặt Diệp Đình lạnh như băng, cơm trưa cũng không ăn bao nhiêu, cô lo Diệp Đình nhất định là đang ghen!
Tâm tình lo lắng đến trưa, Lăng Vi hy vọng Hoa Thiếu Kiền mau đi.
Ăn cơm xong, lúc Lăng Vi đi vệ sinh xong đi ra, đang cúi đầu sửa sang quần áo, đột nhiên thấy một đôi giày màu nâu dừng trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, thấy Hoa Thiếu Kiền đứng trước mặt cô.
Khuôn mặt anh tuấn của anh ta kề sát cô, anh ta nhìn cô chằm chằm, nói: “Tôi có lời muốn hỏi cô.” Nói xong, đi tới tàng cây ở chỗ rẽ, đứng lại. Lăng Vi đi theo anh ta, anh ta chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cô thật sự thích Diệp Đình?”
Lăng Vi sửng sốt, không ngờ anh ta cố ý gặp riêng cô lại chính là vì muốn hỏi câu này.
“Lăng Vi, cô thích anh ta thật sao? Hay là cô căn bản không biết cảm giác thích một người là gì?” Anh ta hỏi rất vội, rất sợ cô sẽ hận anh ta.Lăng Vi nhíu mày, chân mày nhíu chặt của anh ta lập tức giãn ra: “Tôi cũng biết cô bị ép buộc.”
“Sao tôi lại bị ép buộc?” Lăng Vi nhìn vào mắt anh ta, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi thích anh ấy! Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, tôi có sự phán đoán của mình!” Kỳ lạ, cô cho người khác cảm giác rất đơn thuần rất dễ bị gạt sao? Ai cũng tới hỏi cô, có phải bị ép buộc hay không!
Cô khoát tay nói: “Cũng không phải như anh nghĩ. Anh ấy không ép buộc tôi, tính cách tôi cũng không phải dễ dàng bị ai đó ép buộc!”
Hoa Thiếu Kiền chấn động, đột nhiên giữ bả vai Lăng Vi, muốn thức tỉnh cô: “Cô căn bản không thích thật sự “thích” một người là cảm giác gì! Cô đừng bị anh ta mê hoặc, cô cần một người chân chính hiểu cô, linh hồn bạn lữ yêu thích cô, chứ không phải một người chỉ muốn “Thử ở bên nhau”, cô hiểu không?”
Lăng Vi giơ tay đẩy anh ta ra: “Anh đừng giữ tôi, đau!”
Hoa Thiếu Kiền vội buông tay, anh ta không nghĩ tới mình lại không khống chế được ưu tư, nắm đau cô.
Lăng Vi lui về sau một bước, cô ngưỡng cằm, ánh mắt trong suốt nhìn vào mắt anh ta, thành tâm nói: “Hoa tổng, tôi đã cứu anh một lần, tôi biết anh cảm kích tôi, cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, nhưng mà… Chuyện tình cảm, dù sao cũng là chuyện riêng. Chính tôi có năng lực xử lý, tôi cũng tin tưởng chính tôi sẽ xử lý rất tốt.”“Lăng Vi!” Anh ta đột nhiên lên giọng ngắt lời cô: “Tôi quan tâm cô không phải vì cô đã cứu tôi! Mà bởi vì tôi thích cô! Tôi chỉ hy vọng cô sống tốt, tôi hy vọng cô có thể có được thứ tốt đẹp trên thế giới. Nhưng Diệp Đình chưa chắc có thể làm được! Tôi hy vọng cô dụi sáng mắt, nhìn rõ anh ta!”
Lăng Vi bất đắc dĩ, Hoa Thiếu Kiền lấy điện thoại ra, tìm hình, đưa đến trước mặt cô: “Bất kể hay người kết hôn thật hay là hợp đồng, nhưng anh ta lại đi hẹn người phụ nữ khác vào khách sạn, đây chính là không hết lòng với hôn nhân! Lăng Vi, anh ta không xứng cô!”
Lăng Vi nhìn hình, cũng không có hành động thân mật gì, cô nhìn thời gian chụp, suy nghĩ một lát… mặt đỏ lên… Thời gian chụp là vài ngày trước, ở cửa cao ốc Quan Hải. Một người phụ nữ chạy tới muốn ôm anh! Nhưng căn bản chưa ***ng tới vạt anh anh, hơn nữa Diệp Đình rất tức giận! Vậy làm sao có thể là chứng cứ Ng*ai t*nh chứ? Mà hôm đó… anh hẹn cô đến cao ốc Quan Hải… sau đó, anh luôn ở sân thượng cùng cô, cùng “vận động” lãng mạn…
Nói anh không hết lòng với hôn nhân, đúng là buồn cười.
Lăng Vi nhìn Hoa Thiếu Kiền, nói đúng sự thật: “Đây là hiểu lầm, hôm đó anh ấy luôn ở bên tôi. Chúng tôi ở bên nhau làm gì, cũng không cần báo cáo với anh chứ?”
Hoa Thiếu Kiền bối rối như bị sét đánh, mặt đờ đẫn!
Anh ta không tin lời Lăng Vi!
Lăng Vi vô cùng kiên định nhìn vào mắt anh ta, nói: “Anh thật sự hiểu lầm anh ấy! Tôi hy vọng loại chuyện chụp lén, sau này không xảy ra nữa. Tôi tin tưởng anh ấy, giống như anh ấy tin tưởng tôi vậy!”
Sắc mặt Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt tái nhợt!
Đột nhiên sụp đổ lắc đầu.
Ánh mắt anh ta u ám không tia sáng, gương mặt tuấn tủ bao phủ một tầng sương.
Cả người tựa như rơi vào vực sâu băng hàn không đáy…
Anh ta không nói gì thêm, xoay người, lảo đảo đi tới chỗ rẽ, muốn một *** từ những người bên cạnh.
Ánh lửa chiếu mặt anh, mắt đầy bi thương.
Anh ta nhắm mắt, hít một hơi khói thật dài.
Anh ta tựa lưng vào tường, giống như không có sức lực. Miệng ngậm ***, một tay khoanh trước ***, một tay kẹp ***. Lúc mở mắt ra, ánh mắt mê ly, lạc lối, khói mù bốc lên ngày càng rõ ràng.
Lăng Vi đứng đó nhìn anh ta, cô muốn đi tới nói mấy câu an ủi. Nhưng cô không có.
Nếu… không thể cho anh ta tương lai, cũng không nên làm anh ta ôm hy vọng.
Một lát sau, Hoa Thiếu Kiền rời đi.
Tâm tình Lăng Vi phức tạp về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Đình gọi một ly dưa hấu ép cho cô, lạnh lạnh, vô cùng ngon miệng.
Cô uống hơn nửa ly, ngẩng đầu cong môi cười với anh, nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn…”
Diệp Đình không nói gì, cầm khăn giấy lau miệng cho cô: “Em nói cho anh ta biết rồi?”Lăng Vi gật đầu.
Diệp Đình cười cười, vuốt tóc cô: “Người ta không xấu, rất quan tâm em, có thể làm bạn. Đừng vì anh mà bỏ lỡ tình bạn em nên có được.”
Anh ôn nhu vuốt tóc cô: “Cho dù hai người thành bạn tốt, anh cũng sẽ không buồn bực.”
Tay Lăng Vi cầm ly nước lạnh, trong lòng lại có một làn nước ấm lan truyền!
Nội tâm cô như lửa cháy! Rõ ràng anh đang ghen! Nhưng lại suy nghĩ cho cô trước! Cô bật cười: “Hết Hứa Tử Huân, lại tới Hoa Thiếu Kiền… Cưới em đúng là phiền toái…”
Diệp Đình cười, nhẹ nhàng hôn trán cô, vô cùng quý trọng đưa mắt nhìn cô.
“Đó là vì em có mị lực.” Nói xong, anh cũng cười: “Yên tâm, chắc chắn anh cũng không ít phiền toái. Em có thể ghen, có thể tức giận, nhưng không thể nghi ngờ anh.”
Lăng Vi cười lên, chìm đắm vào ánh mắt thâm thúy của anh.
Ánh mắt anh kiên định, thâm tình. Anh hôn gò má cô, giọng êm ái nói: “Anh hy vọng em được nhiều người quan tâm hơn, anh hy vọng em có tất cả điều tốt đẹp trên thế gian này, anh hy vọng tất cả mọi người đều hòa nhã với em…”
Hốc mắt Lăng Vi nóng bừng.
Đây là người cô thích đó! Người chân chính hiểu cô, thương cô, quý trọng cô.

Xế chiều, bọn họ cùng đi học đua xe.
Lăng Vi đã điều chỉnh tâm tình ổn định lại. Cô nghiêm túc ngẩng đầu nghe huấn luyện viên giảng bài.
Huấn luyện viên đua xe da ngăm đen, mặt đầy nghiêm túc!
Anh ta mở miệng, câu đầu tiên chính là: “Một tay đua xe, nhất định phải hiểu rõ xe mình, xe chẳng khác nào sinh mạng của mình! Nếu tay đua xe không hiểu xe mình, sớm muộn có một người sẽ ૮ɦếƭ trong tay chiếc xe!”
Câu nói của huấn luyện viên, giống như thổi bùng một ngọn lửa, soi sáng bóng tối trong lòng cô! Lăng Vi đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Đúng!
Không sai!
Cô cần phải hiểu chiếc xe của mình! Cô muốn hòa thành một thể với chiếc xe! Thậm chí còn đến cảnh giới… người xe hợp nhất!
Huấn luyện viên lại nói: “Mọi người đều thấy những tay đua chuyên nghiệp rồi chứ, bọn họ đều dùng chính tính mạng mình để tranh đua! Những thứ các anh các chị thấy được chẳng qua cũng chỉ là sự rạng rỡ của họ, nào có ai thực sự thấy được gian khổ và chua sót phía sau bọn họ đây?”
Huấn luyện viên lại quét mắt một vòng, giọng điệu binh tĩnh: “Tiếp theo, mọi người hãy xem một đoạn video.”
Ông bấm video: “Mọi người nhìn đi… những con đường ngoằn ngoèo này, được ví như ‘đường cong ma quỷ’! Tại sao nó lại được ví như ‘đường cong ma quỷ’? Bởi vì… mỗi khi tay đua vượt qua những khúc cua như vậy, bọn họ sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp mạng sống! trong quá trình đua xe, cho dù chỉ có một chút sơ sót thôi, cũng sẽ phải bỏ mạng!”…
“Bỏ mạng, cái từ ngữ này chắc ai cũng đều hiểu hết rồi? Đó chính là ૮ɦếƭ! Một cái ૮ɦếƭ thực sự đúng theo mặt chữ! Cho nên, mọi người muốn học đua xe, thì nhất định phải có được sự can đảm và quyết đoán này! Nếu như không chuẩn bị sẵn tâm lý như thế, như vậy tôi khuyên các vị, đừng có lấy tính mạng của mình ra đùa.”
“Cho nên, trước khi huấn luyện chính thức, mời mọi người hãy ký vào bản cam kết này.”Lăng Vi và Diệp Đình không chút do dự, trực tiếp ký tên vào bản cam kết, đến lượt Lôi Tuấn và Vinh Phỉ, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, cầm Pu't ký tên luôn.
Chỉ có mỗi mình Hạ Tiểu Hi…
Cả khuôn mặt cũng đều trắng xanh!
“Chuyện này, tiểu Vi, tớ muốn về, tớ có chút sợ…”
Lăng Vi xoa tóc cô: “Không sao, cậu không muốn học thì cũng không cần phải học. Cậu chỉ cần biết lái xe là được, không cần phải học đua xe.”
“Ừ ừ…” Hạ Tiểu Hi không ngừng gật đầu lia lịa, đột nhiên cảm thấy… để cho bạn tốt của mình đi học, còn cô lâm trận lại lùi bước hình như không hề nghĩa khí một chút nào.
Ngược lại cô càng quyết tâm ký tên.
Lăng Vi cười với cô: “Không sao đâu, cậu không học cũng không quan trọng. Mình có Diệp Đình, Lôi Tuấn và tứ ca đồng hành rồi. Cậu có thể làm hậu phương cho chúng mình mỗi khi cần, lúc mình khát, cậu giúp mình mua nước, chăm sóc mình kiểu vậy, cũng coi như là bầu bạn với mình rồi.”
Hạ Tiểu Hi đột nhiên muốn khóc, đôi mắt to màu tím nho nhìn Lăng Vi không chớp, đột nhiên nắm chặt tay thành quyền, nói: “Mình vẫn nên học chung với các cậu đi! Mình cảm thấy chắc hẳn mình cũng dũng cảm như cậu vậy! Mình thật sự rất cần sự rèn luyện như thế này. Nếu mình cứ tiếp tục nhát gan như thế… sau này ra ngoài xã hội nhất định sẽ chịu rất nhiều thua thiệt.”Lăng Vi cầm lấy tay cô, trong lòng biết, thật ra tiểu Hi chỉ muốn bầu bạn với cô mà thôi… Những gì mà huấn luyện viên nói vừa nãy đã khiến cô ấy sợ hãi, bảo cô ấy đi học đua xe cũng tương đương như đi nộp mạng, thế nên, là bạn bè… tiểu Hi cô ấy không thể nào trơ mắt nhìn bạn mình đi nộp mạng, còn cô ấy chỉ đứng bên cạnh bưng trà, rót nước…
Cứ lạnh lùng bàng quan như vậy, làm sao còn có thể xưng là bạn bè được nữa… giá trị của người bạn như cô cũng quá thấp rồi!
Nhưng cô ấy lại là bạn thân nhất của Lăng Vi! Là chị em tốt nhất!
Trong mắt Hạ Tiểu Hi dường như ngậm nước mắt mà ký tên.
Biểu cảm kia, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như —— thấy ૮ɦếƭ không sờn...
Chữ ký của Hạ Tiểu Hi, giống như một nét Pu't to lớn đánh thẳng vào nội tâm Lăng Vi!
Bạn cô lại vì cô, mà lựa chọn đối mặt trực diện với sự sợ hãi của chính mình! Đây làtình nghĩa đáng quý trọng đến nhường nào chứ!
Lăng Vi không hề ngăn cản bạn, mà vươn tay ôm lấy bả vai cô, cười nói: “Lời của huấn luyện viên, nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn thích hợp với chúng ta. Chúng ta chỉ tùy tiện vui đùa một chút, không giống với tay đua chuyên nghiệp đâu. Có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng cũng không phải loại nguy hiểm… mà từng phút từng giây đều có thể mất mạng… cậu hiểu không? Chúng ta cứ cố gắng hết mình là được.”
Hạ Tiểu Hi nghe cô nói xong, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lúc đoàn người đến khu tập lái, Loi Tuấn đột nhiên hỏi cô: “Quỷ nhát gan, sao đột nhiên cô lại đồng ý ký tên? Cái tính cách thu mình như kia của cô, thật sự không giống với người sẽ làm loại chuyện như vậy.”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta, phản bác: “Anh mới là quỷ nhát gan ấy! Anh mới là bánh bao thì có!” Đi được hai bước, Hạ Tiểu Hi lại đột nhiên trề môi, nói: “Tôi cũng không biết tại sao… từ sau khi làm bạn với tiểu Vi, tôi liền trở nên dũng cảm, kiên định hơn.”
“Cô ấy dạy cô?” Lôi Tuấn tò mò.
Hạ Tiểu Hi lắc đầu: “Có lẽ là thay đổi ngầm chăng, mỗi ngày đều thấy cậu ấy tự tin, dũng cảm đối mặt với cuộc sống như vậy, tôi cũng bị ảnh hưởng.”
“…” Lôi Tuấn gật mạnh đầu, dường như đang suy nghĩ gì, nói: “Người bạn như cô… cũng không tệ.”
Vinh Phỉ thấy hai người trò chuyện với nhau, liền chen lại gần, đứng giữa hai người. Lôi Tuấn phát hiện những lúc mà tứ ca nhìn Hạ Tiểu Hi, hình như ánh mắt có gì đó không bình thường…
Qua một buổi chiều huấn luyện, đoàn người đã bước đầu hiểu biết sơ sơ về đua xe.
Hai người mới có thể nói là tiến bộ thần tốc. Người khác thi bằng lái, luyện ‘quay đầu’, ‘đi dốc nghiêng’, ‘vòng đường rắn ngoằn ngèo’ cơ bản cũng phải mất đến một tuần. Vậy mà hai người này, chỉ gần một ngày đã nắm giữ được mấy thứ đó.
Mặc dù huấn luyện viên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều.Dù sao đua xe và học lái cũng không giống nhau, đua xe là để dành cho những người có gan lớn. Hơn nữa, có Diệp tiên sinh và Lôi tiên sinh hướng dẫn bên cạnh, hai người này không tiến bộ thần tốc mới là chuyện lạ.
Lăng Vi khát nước, lúc xuống xe uống nước, lại chạm mặt người phụ nữ kia.
Đó là đối tượng hẹn hò của Giang Quân, cũng chính vào lúc vừa nãy khi cô mua quần áo, người phụ nữ đó đã châm chọc các cô.
Người phụ nữ kia đưa một tấm danh thiếp cho Lăng Vi —— Phóng viên đài truyền hình giải trí Tân Nghệ: Lý Phân Phương.
Lăng Vi thờ ơ nhận lấy tấm danh thiếp.
Vốn dĩ cô cũng chẳng có hảo cảm gì với cô ta, nay lại xảy ra chuyện mới vừa rôi, cô lại càng thêm chán ghét cô ta hơn, làm sao có thể đồng ý cuộc phỏng vấn của cô ta được cơ chứ.
“Diệp phu nhân, tôi muốn phỏng vấn cô một lần…. về chuyện lúc nãy, thật sự rất xin lỗi, tôi không biết bạn cô… đang túm tóc…”
Lăng Vi thấy buồn cười, nhìn chằm chằm cô ta.
Lý Phân Phương cố nặn ra một nụ cười giả tạo.Lăng Vi nhíu mày, hỏi Lý Phân Phương: “Nếu không, cô Lý cảm thấy bọn họ đang làm gì?”
“À…” Lý Phân Phương cười gượng gạo một tiếng, ngượng ngùng nói: “Không… thật sự tôi không nghĩ gì cả…”
Lăng Vi lại nhìn cô ta chằm chằm, đột nhiên cười hiền hòa: “Chắc là vậy rồi… cô Lý là người chính trực như vậy, sao lại nghĩ đến mấy thứ chuyện xấu xa được nhỉ. Nghĩ xấu về người khác như vậy, nguyên nhân quan trọng chính là trong đầu mình lúc nào cũng đều mang cái suy nghĩ xấu xa như thế. Cô Lý, cô nói xem có đúng không?”
“À…” Lý Phân Phương cứng họng, lúc này, nói đúng cũng không phải mà nói không đúng cũng chẳng xong…
Thế nhưng, vừa mới nghĩ đến… người trước mặt là phu nhân của Diệp Đình…
Cuối cùng cô ta vẫn mặt dày nói ra câu: “Đúng! Cô nói không sai chút nào! Nghĩ xấu về người khác như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do trong đầu mình lúc nào cũng tồn tại loại suy nghĩ xấu xa…”
Lăng Vi gật đầu một cái, xoay người đi thẳng.
Lý Phân Phương đột nhiên kéo cô lại: “Chuyện kia… Diệp phu nhân, thời gian phỏng vấn, cô xem lúc nào thì thích hợp? Nếu như thời gian của cô eo hẹp, thì bây giờ phỏng vấn luôn cũng được.”
Lăng Vi cười hỏi: “Tôi đã đồng ý nhận cuộc phỏng vấn của cô rồi sao?”
“Hả…” Lý Phân Phương kinh ngạc nhìn cô: “Vừa nãy cô mới nói những lời kia với tôi, chính là vì làm nhục tôi, chứ không phải đồng ý nhận phỏng vấn?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc