Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 110

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Anh vừa vẽ, cực kì chuyên chú, giống như một chuyên gia vậy.
Đúng lúc này bên ngoài nhà kho truyến đến tiếng bước chân xôn xao.
Sau đó vang lên âm thanh xôn xao.
“Ầm, ầm - -” là tiếng đóng cửa xe, hình như có rất nhiều xe.
Bên ngoài có người tới sao? Hình như không khí không thích hợp.
Lăng Vi hoảng sợ ngẩng đầu…
Chỉ thấy Diệp Đình vội vã đi vào nhà kho.
Anh vào cửa, nhìn thấy Lăng Vi, hàng lông mày của anh mới buông lỏng.
“Làm gì ở đây vậy? Điện thoại mất đâu cũng không biết?” âm thanh của anh mang theo sự tức giận.
Lăng Vi chạy tới nắm tay anh lắc lắc, sau đó nhếch môi cười: “Thật xin lỗi… Em không chú ý…”
Rõ ràng gương mặt anh buông lỏng.Diệp Đình nhét di động vào tay cô: “Sau này thứ này không thể rời khỏi người biết không?”
“Biết rồi… lần tới em sẽ chú ý.”
“Trời ơi, chị dâu nói nhẹ quá.” Lôi Tuấn tức giận oán: “Chị vứt di động có biết bọn tôi tìm bao lâu không hả? Từ 4h chiều đã bắt đầu tìm rồi, còn lật khắp Giang thành mới tìm thấy cái chỗ quỷ quái này đấy. Chị nói sao mà chị rộng rãi như vậy, không biết Đình ca lo lắng cho chị sao? Nhỡ may chị bị ai bắt được còn không phải Đình ca liều mạng mình đi cứu sao?”
“Ra ngoài..” Diệp Đình trừng mắt nhìn Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn cũng biết mình nói nhiều nên bĩu môi ra ngoài.
Trong kho chỉ còn lại Diệp Đình, Lăng Vi … và Lăng Diệc Hân…
Diệp Đình nhìn Lăng Diệc Hân, chưa hỏi gì, Lăng Vi nhanh chóng giới thiệu cho cho hai người.
“Đây là tiên sinh nhà em, Diệp Đình.”
“Đây là Lăng Diệc Hân, là chuyên gia tự động hóa động cơ, em mời anh ấy tới giúp em thiết kế động cơ.”
Diệp Đình nhìn Lăng Diệc Hân, đưa tay bắt tay với anh.
Hai người chào nhau sau đó Lăng Diệc Hân rời đi.
Diệp Đình cầm một tờ bản thảo của Lăng Vi hừ một tiếng: “Chuyên gia chế tạo động cơ tự động hóa… ý kiến của ông xã là anh đấy tệ hơn anh ta sao?”“Nói xong kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt rơi vào bản thảo cẩn thận nghiên cứu.
Lăng Vi nghĩ… ý kiến của anh có thể tốt hơn chuyên gia sao?
…..
Em không tin đâu.
Nhìn một lúc, Diệp Đình chỉ vào bản thảo nói: “Hiện tại động cơ của ô tô đều là dạng đọng co đốt trong, thông qua nhiên liệu đốt chuyển hóa năng lượng hóa học làm thành nhiệt năng lại chuyển hóa nhiệt năng thành năng lượng cơ giới.”
“Ừ.” Lăng Vi gật đầu, cái này ai mà chả biết.
Diệp Đình còn nói: “Cho nên đối với lượng điều tiết động cơ benzen mà nói, lúc bộ phận động cơ hoạt động với cường độ nhỏ dẫn đến khí tiêu hao nhiều, do đố hạ thấp hiệu suất của động cơ.”
Lăng Vi nhìn anh nhưng không nói gì.
Lại nghe anh nói: “Hiện tại em cần phải làm là hủy bở cánh cửa này. Đây là biện pháp căn bản nhất, tiết kiệm nhất cho động cơ benzen. Nhưng mà… trước mắt cửa điều tiết động cơ benzen là hỗn hợp khí, nếu hủy bỏ nó động cơ sẽ tiêu hai không cách nào khống chế, cho nên em cần phải tìm cách mới.”
“…” Lăng Vi không nghĩ tới anh biết những kiến thúc này.
Chuyện khó hiểu như thế làm sao anh biết được?
Diệp Đình… lại làm cho cô có nhận thức mới về anh.
“Anh nói đúng không?”
Anh nhìn mồ hôi trên mặt cô, gương mặt cô ửng hồng, mồ hôi chảy xuống hai gò má.
Anh duỗi tay lau mồ hôi cho cô.
Lăng Vi cười cười: Anh nói rất đúng, để em nghĩ cách khác...”
“Nghĩ được không?” Vẻ mặt của anh rất đáng đánh.
Lăng Vi mím môi lại chu miệng lên.
Diệp Đình nói: ‘Nghĩ đi, nghĩ không được lại tìm anh nghiên cứu.”
Lăng Vi kinh ngạc, ý của anh là…… Anh đã nghĩ ra cách sao? Nhưng mà…… Anh hy vọng cô từ từ trưởng thành, phải dựa vào mình tự nghĩ cách mới được.
“Được!” Cô gật đầu, nháy mắt dâng trào ý chí chiến đấu! “Chúng ta đi thôi, nơi này thật sự quá nóng.”
“Ừ.” Diệp Đình đứng lên, duỗi tay nắm tay cô.
Lăng Vi nhét tay vào lòng bàn tay anh, đột nhiên nói: “Ba của Diệc Hân là giám đốc bộ phận phát triển của Long Đằng cũ...”Diệp Đình cúi đầu nhìn cô: “Anh không bảo em giải thích, nếu em cứ tiếp xúc với người đàn ông nào đều giải thích với anh thì mỗi ngày chúng ta chẳng cần làm gì khác nữa.”
Lăng Vi nhéo eo anh: “Anh không ghen sao?”
“Ghen chứ, mùi giấm bay khắp nơi, em không ngửi được sao?” đột nhiên Diệp Đình hừ một tiếng: “Ghen thì ghen nhưng tin tưởng là tin tưởng, đó là hai chuyện khác nhau...”
Đột nhiên Lăng Vi đứng lại nhìn thẳng vào mắt anh. Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, lấp lánh. Sau đó lại nhón chân hôn lên má anh: “Ông xã Đình Đình à, anh thật tốt, anh là ông xã tốt nhất trên đời này.”
Cô nghịch ngợm cười, đột nhiên Diệp Đình duỗi tay ôm cô, ánh mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Gọi gì đấy? Gọi to lên nào!”
Cô nhếch miệng cười, cố ý nói: “Ông xã Đình Đình.”
Diệp Đình duỗi tay xách cổ áo cô: “Khiêu chiến sự nhẫn nại của anh phải không? Kho này kín lắm, làm một lần ở chỗ này cũng không tệ đâu.”
Lăng Vi kinh ngạc, sau đó cười mỉa: “Ông xã thân yêu à, cái eo già của anh... có được không vậy?”
“Không có việc gì, liều cái mạng này anh cũng có thể làm cùng em.”
Gương mặt Lăng Vi như khổ: “Em sai rồi… Ông xã thân yêu là số 1, anh là người anh minh thần võ nhất. Toàn thể đàn ông trên thế giới nói gộp lại cũng không bằng một phần vạn trí tuệ của anh.”
Diệp Đình cười cười: “Vỗ ௱ô** ngựa đến không tồi.” Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, kéo cô ra ngoài: “Đi mau, không khí nơi này … Thật sự là…” Ở lâu thêm một giây, anh sắp hít thở không thông rồi, khổ cho cô làm sao có thể ở chỗ này cả ngày đây?Từ kho hàng đi ra, Diệp Đình gửi tin nhắn cho Jason, bảo anh ta tìm kho hàng tốt hơn……
Lăng Vi mệt sắp nằm liệt, xe còn chưa về đến nhà đã ngủ trong lòng anh rồi.
“Anh, đời này em chẳng phục ai ngoài anh, sao động cơ chế tạo nào anh cũng hiểu hết vậy?” Lôi Tuấn đi đằngtrên xe còn chưa tới gia liền nằm hắn trong lòng *** ngủ rồi!
Diệp Đình nói: “Tra trên mạng!”
Phốc ——
Diệp Đình ôm Lăng Vi nói: “Chị dâu cậu khắc khổ nghiên cứu nhiều năm như vậy còn chưa hiểu hết, một người bình thường như anh làm được cái gì?”
Lôi Tuấn choáng váng: “Vậy vừa nãy anh nói thật hay là... anh nói... chị dâu không nghĩ ra được thì tìm anh là sao?”
“...” Diệp Đình nhìn anh ta: “Cho nên cậu mới không tìm được bà xã...”
Phốc ——
Diệp Đình nói: “Chủ yếu là cho cô ấy sự tin tưởng, để cô ấy không c ần sợ thất bại. Kém cỏi thì còn có ông xã, anh tin tưởng cô ấy nhất định có thể làm được.”
Sao Lôi Tuấn vẫn cảm thấy bội phục cơ chứ, đơn giản là đang tự ngược mình.
5h sáng hôm sau. Đồng hồ báo thức vang lên làm đầu cô phát đau, trời còn chưa sáng mà. Lăng Vi mê mang mở đôi mắt còn buồn ngủ ra liền thấy khuôn mặt anh tuấn ngay trước mặt: “...” Lăng Vi hoảng sợ, mở to mắt liền thấy Diệp Đình, một tay anh đang chui vào áo cô, dịu dàng hôn cô.
“’Đừng làm rộn nữa.” Cô cầm lấy tay anh.
“Vì sao không được làm rộn?” Anh lại tiếp tục động tác.
“Mới 5h, không lo mà nghỉ anh còn muốn làm gì?”
“Anh muốn làm gì em còn không biết?”
Lăng Vi đá anh: “Bà đây không muốn biết.”
Diệp Đình ngăn chân cô lại, nghiêm túc nói: “Rèn luyện thân thể, em muốn rèn luyện ở chỗ này sao? Hay là ra ngoài luyện?”
Lăng Vi thật muốn khóc...
Anh hôn nhẹ lên trán cô nói: “Nhanh lên, chạy bộ trước rồi đi đua xe, anh hẹn trường đua rồi.”
Trường đua?
Lúc này Lăng Vi mới nhớ hôm nay hẹn tiểu Hi và Thiên Mặc đi đua xe.
“Được.”
Lăng Vi nhanh chóng ngồi dậy, từ phòng tắm ra ngoài đã thấy Diệp Đình đã chọn xong quần áo cho cô.
Là bộ trang phục màu hồng nhạt, màu sắc tươi sáng...
“Thay đi.” Diệp Đình đẩy cô vào phòng thay đồ.Lăng Vi ôm quần áo nói: “Anh ra ngoài đi, anh ở đây em thay thế nào được?”
Diệp Đình cười tà khí: “Anh ở đây, em ngại sao? Lòng em tĩnh lặng như mặt nước còn sợ anh làm gì chứ.”
Lăng Vi cắn răng cả giận: “Anh không ngày không chọc em sẽ ૮ɦếƭ có phải không? Nhanh đi ra.”
Diệp Đình dựa vào cửa không chịu đi, hôm nay anh mặc trang phục màu trắng, quần vàng thoải mái càng thêm đẹp trai, cực kì năng động.
Lăng Vi trừng anh.
Diệp Đình cười cười ra ngoài, còn đóng hộ cánh cửa.
Lăng Vi thay quần áo, buộc tóc thành đuôi ngựa.
Thanh thanh sảng sảng.
Mái tóc buộc lên lộ trán trơn bóng.
Bộ dáng như vậy, khí chất trên người đều thay đổi.
Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy mình như học sinh cấp 3 vậy... gương mặt bị màu hồng của quần áo phản chiếu càng thêm hồng hào, như có thể véo ra nước vậy.
Cô thay xong quần áo liền ra ngoài.
Liền thấy hai mắt Diệp Đình sáng lên: “Thật mới mẻ.” Anh khen thưởng một tiếng, duỗi tay về phía cô. Lăng Vi nắm tay anh, tự nhiên kéo nhau ra ngoài biệt thự.
Từ con đường nhỏ đi tới con đường chạy bộ, không khí buổi sáng rất trong lành, chạy 2km, Lăng Vi không nhấc nổi chân... xong rồi, chạy quá xa, ngay cả đường về nhà cũng không chạy nổi... Diệp Đình cõng cô nhẹ như bay về nhà...
“Có mệt không?” Lăng Vi lau mồ hôi cho anh.Diệp Đình cười nói: “Không mệt, như cõng sofa vậy...”
Lăng Vi cố ý dính sát người anh: “Cảm giác sofa thế nào?”
Diệp Đình cười cười: “Mềm mại...”
Lăng Vi nhéo lỗ tai anh: “Bát giới chạy mau, Hầu ca tới rồi.”
“Ừ... cũng đúng, chúng ta về nhà sinh con khỉ con đi.”
5h sáng đã dậy, bị lăn lộn đến 9h30 mới đến trường dạy lái xe.
Đứng ngoài cổng đã thấy Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc chờ từ lâu.
“Vi Vi...”
Lăng Vi vừa xuống xe, Hạ Tiểu Hi đã nhào tới: “Vi Vi, chị thật xinh đẹp... làm sao mà càng trưởng thành càng nhỏ vậy hả?”
Diệp Đình hừ một tiếng, nhìn *** Lăng Vi, nhỏ chỗ nào hả?
Lăng Vi nhéo tay anh nói với Hạ Tiểu Hi: “Bộ quần áo này nhìn giống học sinh cấp 3 đúng không?”
“’Đúng thế, em cũng muốn mua một bộ như vậy, màu hồng quá đẹp.”
Lý Thiên Mặc ở bên cạnh buồn nôn: “Nếu cô mặc bộ quần áo này thì không phải là học sinh cấp 3 mà là bọn trẻ con trường mầm non...”
“Ha ha ha ——” đột nhiên Lôi Tuấn cười sảng khoái làm đám người giật mình.
“Sao anh lại tới đây?” Lăng Vi hỏi anh ta.
Lôi Tuấn sờ mũi: “Không chỉ tôi tới... anh tư cũng tới...” Vinh Tứ muốn tới, anh ta không tới lại cảm thấy không yên lòng... không biết là vì sao nữa...
Thấy Vương Tứ đi tới, cả người Lôi Tuấn cảm thấy khó chịu.
Vương Tứ đi tới trước mặt Hạ Tiểu Hi cười nói: “Em gái đang học lớp mấy rồi?”
Hạ Tiểu Hi thành thật nói: “Vừa tốt nghiệp, hiện đang đi làm ở Laroe.”
Lôi Tuấn sốt ruột: “Người ta còn chưa hỏi anh đi làm ở đâu, anh nói nhiều như vậy làm gì?”
“Hả?”
Vương Tứ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Lôi Tuấn xua tay: “Đi thôi, đi thôi, không phải muốn đua xe phục thù sao?”
Đoàn người đi vào cửa hàng quần áo.
Quá nhiều người, Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc đến gian bên cạnh ăn kem.
Lôi Tuấn thấy hai người bọn họ ra ngoài cũng đi theo.
Trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này biết nhiều bí mật của Lăng Vi như vậy, không bằng giúp Đình ca tìm hiểu chút tin tức, ở chung cũng không cần vất vả...”
Lôi Đình nhìn thấy Lôi Tuấn muốn đi ra ngoài.
Cô cũng đi theo tới cửa hàng kem, quả nhiên nhìn thấy.. anh trai nhà cô đang đùa giỡn Hạ Tiểu Hi.“Anh mình đúng là mặt dày, không nghĩ tới theo đuổi em gái da mặt con dày hơn.” Lôi Đình xoay xoay tròng mắt thầm nghĩ: “Năm nay ông anh mình cũng già đầu rồi, thật vất vả mới thích một cô nhóc... phải giúp anh ấy mới được.”
Hạ quyết tâm, Lôi Đình đi vào cửa hàng liền thấy Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi ngồi đối diện nhau...
Mà anh trai.. bị tắc nghẹn ngồi bàn bên cạnh... ngồi lẻ loi một mình...
Cô trừng Lý Thiên Mặc một cái: “Sao cậu không có mắt vậy hả?”
Không thấy anh trai cô đang muốn nói chuyện với Hạ Tiểu Hi sao?
Mắt chả thèm hoạt động, thiếu tâm nhãn mới ngồi ở đây làm bóng đèn 250V.
Lôi Đình đẩy cửa ra đi thẳng tới chỗ Lý Thiên Mặc.
“Bạn học này, có thể nhờ cậu một chút không, tôi có một quả cầu thủy tinh rơi vào trong xe của cậu, cậu có thể tìm giúp tôi không?”
Lý Thiên Mặc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô lại nhìn Lôi Tuấn, thầm nghĩ: “Không phải anh cô đang ở đây sao? Muốn người ngoài như tôi giúp cái gì chứ?”
Lôi Tuấn cũng mơ hồ rồi...
Phản ứng đầu tiên trong đầu là: “Chẳng lẽ tiểu Đình coi trong tên nhóc này? Muốn chơi đùa với người ta cũng không cần lấy cớ như vậy chứ... thật không nghĩ tới em gái mình theo đuổi con trai lại phóng khoáng như vậy... không thèm diễn đã tỏ thái độ luôn rồi.”
Lôi Tuấnn không nhúc nhích nhìn Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi tốt bụng thúc giục anh ta: “Đi đi, đeo mắt kính lên, nếu không anh không nhìn thấy đâu.”Nói xong lại nhìn Lôi Đình: “Thị lực của tôi là 5.2, hay là tôi tìm giúp cô?”
Trong lòng Lôi Đình thầm nghĩ: “Tôi tạo cơ hội cho cô, cô đi theo tôi làm cái gì? Cô gái này... chỉ số thông minh thua xa thị lực.”
Lúc này Lôi Tuấn mới nói: “Để hai người họ đi tìm đi, vừa nãy không phải em đang nói chuyện Lăng Vi vẽ truyện tranh sao? Mau kể tiếp đi.”
Hạ Tiểu Hi hăng như đánh tiết gà nói thao thao bất tuyệt.
Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ chỉ đành đi cùng Lôi Đình.
Vừa ra ngoài đã bị Lôi Đình ђàภђ ђạ cả ngày... xe không đi được còn bị kéo đi dạo bờ biển cả ngày.
Vương Tứ thử xong quần áo đi vào cửa hàng bên cạnh: “Đang nói gì mà cao hứng như vậy?”
Anh ta nhìn Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi khí thế ngất trời như gặp được tri âm, anh ta cười haha: “Nói chuyện phiếm vui gì chứ, đi đấu địa chủ không?”
Vương Tứ bảo Hạ Tiểu Hi đi thuê phòng.
Hạ Tiểu Hi ngốc nghếch gật đầu: “Thuê xong rồi.”
“Ừ, tôi vào đây...”
Hạ Tiểu Hi hỏi anh ta: “Anh biết chơi sao?”
Vương Tứ nói: “Kỹ thuật của anh trai rất tốt... “
Phụt... sao Lôi Tuấn lại cảm thấy như có cơn gió thổi vào mặt... cái gì mà thuê phòng, cái gì mà tôi vào được không...Cái gì mà bảo kĩ thuật tốt... sao cứ nghe thấy mùi vị tội ác vậy nhỉ?
Lôi Tuấn nhắn tinh: “Anh Tứ, cô gái này rất ngây thơ, anh đừng dọa cô ấy...”
Vương Tứ trả lời: “Anh có gây họa cho cô ấy hay không liên quan cái *** nhà cậu hả? Ở cạnh tôi là gây họa thế ở cạnh cậu là yêu đương sao?”
Lôi Tuấn nói: “Anh, em sẽ không dùng tình cảm để diễn, em không thích ai sẽ không đánh chủ ý với người đó.”
“Bớt nói lời vô nghĩa đi, ông đây thích cô ấy thì sao?”
Lôi Tuấn cả giận nói: “Anh thích cô ấy cái gì chứ? Cô ấy yêu thích gì anh chẳng biết.”
“Ông đây thích ai chỉ cần nhìn một cái là đủ rồi. Cậu thích thì cứ xông lên. Không thích thì lăn. Có bản lĩnh, tôi*** cũng không ngăn cậu.”
Lôi Tuấn đứng đối diện Vương Tứ, sau đó cùng vào phòng chơi.
“Thuận Tử! Tam nhất!”
“Bom!”
“Tứ Nhị!”
“Vương chém!”
Hạ Tiểu Hi còn chưa đánh con bài nào thì hai tên kia đánh với nhau, cô bị kịch chịu thua. Huuh...Không chơi đâu...
Đoàn người thử xong quần áo liền tới trường đua, chỉ còn Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi chưa thử xong.
Lôi Tuấn vừa vào phòng thử đồ thì nghe bên cạnh có người gõ cửa: “Tiểu Vi... chị ở trong sao?”
“Sao vậy?” Lôi Tuấn nhỏ giọng hỏi.
Liền nghe thấy âm thanh như sắp khóc của Hạ Tiểu Hi: “Tóc tối mắc vào khóa kéo... khó kéo ra, anh gọi tiểu Vi tới giúp tôi đi?’
Lôi Tuấn lập tức hiểu ra, khóa áo đồ đua xe cực kì chặt
Hiện tại nhất định cô ấy đang rất xấu hổ.
Lôi Tuấn nói: “Cô ấy đến sân đua rồi, cô mở cửa tôi qua.” Anh ta ra khỏi phòng thử đồ của mình liền nghe thấy cạch... cửa phòng bên cạnh mở ra.
Anh ta đi vào đóng chặt cửa.
Thấy Hạ Tiểu Hi quẫn bách đỏ mặt, mặt mày méo mó dùng sức kéo tóc: “Đau quá……” Tư thế này của cô thật xấu hổ, càng xấu hổ chính là vạt áo nơi *** rộng mở.
Tóc không giật nổi, đau đến nước mắt lưng tròng.
Lôi Tuấn nóng nảy: “Đừng có gấp, tôi tới giúp cô!” Lôi Tuấn nghiêm túc gạt tay cô ra cúi đầu nhìn khoá kéo.
Cái khóa này thiết kế rất kỳ quái! Từ phía dưới đến *** thì thẳng một đường đến *** và bả vai lại lệch đi.Khó trách tóc cô ấy bị kẹp vào.
Mà vì trí mắc... vừa hay...
Lôi Tuấn cúi đầu, áo *** màu hồng của cô rơi vào tầm mắt.
Thật ra anh ta không muốn nhìn đâu...
Hắn kỳ thật không nghĩ xem……
“……” Hạ Tiểu Hi bĩu môi, nước mắt rưng rưng, vội vàng giơ tay che ở trước người: “Anh mau gọi điện thoại tìm tiểu Vi lại đây, nếu không anh giúp tôi kêu nhân viên cửa hàng…… Đau quá, Lôi Tuấn!” Cô quá đau, căn bản không thể động đậy!
Lôi Tuấn xấu hổ đứng thẳng lên: “Không cần phiền toái như vậy! Tôi lập tức kéo ra cho cô.” Nói xong kéo một cái.
“Đừng có gấp…… Đừng nhúc nhích!!” Lôi Tuấn cong eo, một cây một cây mà giúp nàng cắt tóc.
“Sao mà tóc dính vào được chứ?”
Trên trán Lôi Tuấn đổ mồ hôi, “Buổi sáng không phải cô buộc tóc sao?” Nhìn cô khó chịu như thế trong lòng Lôi Tuấn có chút không thoải mái.
Anh ta vừa kéo Hạ Tiểu Hi càng đau, lại xấu hổ đến muốn ૮ɦếƭ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Nháy mắt Lôi Tuấn nghẹn một bụng lửa, cái đồ quần áo ráchh nát này nên bị xé, cắt đốt đi.
Anh *** nó không biết sao lại tức giận như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc