Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 107

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi không muốn nói gì, nhưng cô không nói lời nào, người đàn ông kia nhất định sẽ hôn cô, Lăng Vi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy chán ghét. Chỉ có thể không ngừng nói chuyện với anh ta: “Hứa Tử Huân, anh buông tôi ra trước, tôi đứng như vậy rất khó chịu.”
Hứa Tử Huân cúi đầu nhìn giày cao gót của cô, đứng dựa vào tường như vậy… quả thật rất khó chịu.
Lòng anh ta lập tức mềm xuống: “Vậy em đừng đi được không? Chúng ta trò chuyện thật tốt, anh cũng sẽ không làm chuyện xấu gì với em. Em biết mà… Cho tới giờ anh đều sẽ không làm tổn thương em.”
Lăng Vi vội gật đầu: “Tôi không đi. Chúng ta trò chuyện thật tốt.”
Hứa Tử Huân lui về sau một bước, giống như sợ cô chạy trốn, không lập tức buông cô ra, thấy cô thật sự không muốn đi, mới từ từ buông tay.
Lăng Vi đi tới sofa: “Anh ngồi một lát đi, tôi đi rót trà cho anh.”
“Có phải em muốn đi ra ngoài gọi điện thoại không?” Hứa Tử Huân hỏi ra câu này, cảm thấy mình cực kỳ hẹp hòi.
Lăng Vi hít một hơi: “Tôi đã nói trò chuyện với anh.”“Anh biết anh biết… Tiểu Vi, em biết bây giờ… anh ở trước mặt em, vô cùng không tự tin.”
Ánh mắt anh ta rất ủy khuất, trong mắt tràn đầy bi thương.
Lăng Vi gật đầu, thật nhức đầu mà.
Cô nhìn thời gian, còn giờ làm tám phút, hy vọng tám phút này có thể giải quyết anh ta.
Nếu không, Diệp Đình đợi cô sẽ sốt ruột.
Lăng Vi rót cho anh ta một ly trà, lại rót cho mình một ly.
Tâm bình khí hòa nhìn anh ta, hỏi: “Hôm nay anh tới tìm tôi là muốn tôi về nhà cùng anh?”
Hứa Tử Huân cười thảm: “Nếu không, anh còn có thể lấy cớ gì để gặp em?”
Lăng Vi rũ mắt, nhìn ly trà: “Bất kể anh lấy cớ gì gặp tôi, thật ra tôi đều sẽ không tái hợp với anh.”Cô giương mắt nhìn anh ta, anh ta đang uống trà, tay bưng ly trà bỗng khựng lại, ánh mắt đờ đẫn.
Anh ta sửng sốt, hiển nhiên không tin điều mình nghe được..
Anh ta lặp đi lặp lại lời cô, giống như đang hỏi cô, giống như đang tự nhủ, anh ta ngước mắt nhìn vào mắt cô, nói: “Tiểu Vi, em nói… Bất kể sau này anh làm gì em, em đều sẽ không tái hợp với anh… Phải không? Em không gạt anh?”
“Tôi không gạt anh, tôi thật sự sẽ không tái hợp với anh, bất kể sau này anh làm gì, cho dù anh giao mạng của mình cho tôi, tôi cũng sẽ không quay đầu.” Biểu tình Lăng Vi rất nghiêm túc, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Hứa Tử Huân hít thở sâu, mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, anh ta hít hơi thật sâu, tựa như không dùng sức hít hơi thì sẽ nghẹt thở.
Thật lâu, anh ta mới lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đau thương nhìn cô: “Em nói thật sao? Có phải em có điều gì khó nói không? Có phải Diệp Đình ép em nói vậy không? Anh ta không cho em rời khỏi anh ta, nên em không thể ở bên anh có phải không? Tiểu Vi, nếu quả thật là vậy, em không phải sợ, anh lập tức trở lại gia tộc! Anh tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, anh sẽ làm mình lớn mạnh đến mức đủ chống lại anh ta! Anh sẽ bảo vệ em, Tiểu Vi!”
Lăng Vi đỡ trán, lại không muốn nói chuyện với anh ta.
Anh ta đã chui vào ngõ cụt, bất kể cô nói thế nào, anh ta đều cho là Diệp Đình ép cô.
Lăng Vi hơi tức giận, cô nhíu mày, nhìn anh ta như nhìn khác loài: “Toàn bộ những gì tôi nói với anh đều là thật, nhưng anh không tin! Tôi thật sự không biết còn phải nói gì với anh!”
Cô tức giận trợn mắt nhìn anh ta, thái độ cũng thay đổi, không có kiên nhẫn như vừa rồi: “Hứa Tử Huân, muốn tôi nói thế nào anh mới hiểu được, tôi nói thật với anh, ban đầu là tôi và Diệp Đình ký hợp đồng, nhưng hợp đồng kết thúc, tôi thích anh ấy! Là thích thật lòng, thích ở bên anh ấy, thích được anh ấy chạm vào, thích tâm sự cùng anh ấy. Anh hiểu chưa? Cảm giác đó… từ lúc ở bên anh tới nay chưa từng có. Lúc tôi và anh ở bên nhau, tôi cho là tôi thích anh, tôi cũng từng thật lòng gửi gắm. Nhưng sau khi gặp Diệp Đình, tôi mới biết… loại thích của tôi đối với anh, thì ra gọi là… tán thưởng… Tôi thật sự từng tán thưởng anh…”
Nhưng sau đó, anh tự tay phá hỏng phần tán thưởng này… Lăng Vi nhìn anh ta, trong mắt thoáng qua tia bi thương.
Ly trà trong tay Hứa Tử Huân rơi xuống đất.
Nước trà tung tóe vào quần và giày anh ta. Nhưng anh ta không hề hay biết.
Anh ta lắc đầu, dùng sức lắc đầu: “Tán thưởng? Em chỉ tán thưởng anh?”
Anh ta không tưởng tượng nổi nhìn cô chằm chằm: “Lăng Vi, em làm tổn thương anh! Em làm tổn thương anh! Em thật sự nhẫn tâm tổn thương anh?! Lăng Vi, em biết chỗ này của anh đau lắm không?” Anh ta chỉ tim mình: “Chỗ này thật sự rất đau! Lăng Vi, thật sự rất đau! Em nhẫn tâm sao? Em nhẫn tâm?” Nước mắt Hứa Tử Huân rơi xuống, cả khuôn mặt vặn vẹo.
“Xin lỗi.” Lăng Vi nhắm mắt, vào giờ phút này, cô không có lời nào đáp trả.
Hứa Tử Huân không biết sao mình có thể đi ra ngoài, anh ta lảo đảo, giống như cái xác không hồn biết đi.
Lúc anh ta đi ra ngoài, khóe mắt còn dính nước mắt.Nhưng anh ta không phát hiện, anh ta chỉ muốn tìm ra sự thật! Anh ta chỉ muốn biết, Lăng Vi nói rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả?!
“Ting ——” Đồng hồ vang lên, đến giờ tan sở.
Tâm tình Lăng Vi buồn rầu, mặc dù giải quyết được phiền phức lớn là Hứa Tử Huân, nhưng tâm tình cô…
Thật sự không thể gọi là tốt được.
Lui tới hơn một năm, thế nào đi nữa cũng có tình cảm.
Kệ đi, đã qua rồi, con người dù sao cũng phải cầm được… buông được.
Đi ra công ty, thấy Diệp Đình đã đứng chờ dưới lầu. Anh đứng dưới nắng chiều, mặt mũi tuấn tú, thân hình thon dài cao ngất trong ánh hào quang khiến người khác nhìn chăm chú. Anh đứng dưới ánh nắng, không thấy rõ biểu tình, như một pho tượng thiên thần.
Nam nam nữ nữ chung quanh đều nhìn anh: “Diệp tổng! Là Diệp tổng! Anh ấy vừa vào Hội đồng quản trị rồi, bây giờ là Phó chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của chúng ta! Hình như đã dời phòng làm việc!”
“Hả? Có thật không? Sau này Diệp tổng làm việc ngay khu đông Laroe của chúng ta? Trời ơi!”“Tôi không phải đang nằm mơ chứ? Đường đường đại boss Đỉnh Phong Quốc Tế lại hạ mình tới chi nhánh khu đông của Laroe làm việc…”
Đây quả thực là huyền ảo không có khả năng nha!
“A, thật ngọt! Diệp tổng… đẹp trai qua đẹp trai quá đẹp trai quá!”
“Sai! Chữ đẹp trai này thật sự không đủ để hình dung anh ấy!”
“Ầm ——” Một người phụ nữ đột nhiên ***ng phải bồn hoa… chỉ vì mãi nhìn Diệp Đình mà không nhìn đường.
“Ai u, người nào đạp chân tôi vậy!”
“Đi bộ đàng hoàng không được sao? Cô che tầm mắt tôi!”
Quảng trường rộng rãi lại bị những người này đi thành hình chữ S.
Còn Diệp Đình cứ đứng thế, tựa như tất cả chung quanh đều không tồn tại.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Đình tựa như đứng trên con đường hào quang… Các cô gái hận không thể bước lên con đường màu vang kia của anh.
Anh đột nhiên nhúc nhích! Có người phụ nữ kêu lên: “Diệp tổng nhìn qua tôi! Trời ạ, tôi sắp ૮ɦếƭ…”
Nhưng một giây sau khi cô ta kinh hô, tầm mắt Diệp Đình lướt qua cô ta, nhìn cửa công ty.
Còn Diệp Đình, một khắc thấy Lăng Vi xuất hiện, vẻ mặt vốn cao ngạo lập tức ôn hòa… Anh ôn nhu cười lên, đi tới đưa tay ra…
“Diệp tổng đang nhìn ai?”
Tất cả mọi người đều dừng bước nhìn sau lưng.
Nhìn thấy Lăng Vi mặc áo sơ mi trắng, váy đen, cô mang giày cao gót bảy phân đi ra.
Áo sơ mi của cô bỏ vào váy, eo thon cực kỳ hoàn mỹ, vóc người cô cao, *** lại đầy đặn khiến người khác ghen tỵ!
Ngũ quan Lăng Vi tinh xảo, ánh mắt trong suốt sáng ngời bị nắng chiều chiếu chói lọi.
Lúc cô thấy Diệp Đình, mày vốn nhăn lại trong nháy mắt dãn ra. Cô bước đi, nhàn nhạt cười.
Cô dưới nắng chiều, khí chất ôn uyển, khiến đàn ông ở đó đều nín thở, không có ai có thể hít không khí… Tất cả đàn ông đều nhìn say mê… sao trước kia không thấy cô ấy đẹp như vậy?
…Quả nhiên, một người ở một thời khắc đặc biệt mới có thể phát ra tia sáng chói mắt nhất!
Diệp Đình vươn tay về phía cô, cô đi nhanh, vừa đưa tay vừa chạy tới anh, anh cưng chiều nhìn cô: “Coi chừng ngã…” Anh ôn nhu nhìn cô. Nắm tay cô, kéo cô vào trong ***: “Ngày mai nghỉ, dẫn em đi một chỗ đẹp.”
Sau khi hai người rời đi, đột nhiên có người kinh hô: “Tôi biết tại sao Diệp tổng bỗng nhiên chuyển sang làm việc ở Laroe rồi! Chẳng lẽ… là vì… Lăng Vi ở đó?”
“Không thể nào! Diệp tổng có thân phận gì, đừng đùa được kkhông?”
“Vậy cô nói tại sao? Chẳng lẽ vì cô?”

Diệp Đình dẫn Lăng Vi tới một bãi đậu máy bay lớn.
Có một chiếc trực thăng đang bay lơ lửng.
Quạt trực thăng xoay tròn, tạo ra gió lớn!
“Đi, dẫn em đổi góc độ nhìn thế giới.” Diệp Đình nắm tay cô, đi tới trực thăng.
Trực thăng thoáng hạ xuống, hai người leo thang dây lên trực thăng.
Diệp Đình nhét máy chụp hình độ phân giải cao vào tay cô, quay đầu phân phó cơ trưởng Hoa cất cánh.Trực thăng chậm rãi lên cao, cảm giác mất trong lực làm đầu óc Lăng Vi choáng váng, quạt trên đỉnh đầu xoay vòng, Lăng Vi rất muốn hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu?
Nhưng thấy anh hứng thú bừng bừng, thần thần bí bí, cô không hỏi ra.
Dù sao… Nơi anh chọn, nhất định chơi rất vui.
Trực thăng nhanh chóng bay lên không trung: “Mau nhìn bên dưới.” Diệp Đình chỉ chỉ cửa khoang, cửa không khóa, gió đêm vù vù thổi vào. Cuối hè đầu thu, gió đêm không quá nóng, mát lạnh thoải mái.
Lăng Vi nhìn xuống dưới, tòa nhà chọc trời trong thành phố cũng nhỏ đi mấy trăm lần…
Tòa nhà dưới nắng chiều phản xạ tia nắng, sáng chói rực rỡ như vàng.
Lăng Vi lập tức nhớ tới trong manga mình lúc trước có vẽ thành phố nhìn xuống từ trên cao, nhưng cô không vẽ ra ý cảnh này, vì không chính mắt nhìn thấy, cô vẽ bằng tưởng tượng.
“Em muốn chụp ảnh!” Cô nhìn chằm chằm phía dưới, từ từ cầm máy chụp hình lên.
Cảnh trí này thật khó gặp!
Mắt cô tỏa sáng lấp lánh, trong nháy mắt cảm thấy… tưởng tượng thế nào cũng không bằng tận mắt nhìn thấy!
Cô cầm máy chụp hình, “rắc rắc rắc” biến hóa góc độ, chụp mười mấy tấm.
Trong gió đêm, tóc cô bị gió thổi cuốn lên như một yêu tinh nhảy múa trong gió.
Diệp Đình sợ cô không giữ thăng bằng được, hai tay luôn giữ eo cô.
Lăng Vi lại làm mấy động tác có độ khó cao! Hiển nhiên thấy được cảnh sắc cực hạn!
“Wow! Đẹp quá!” Cảnh đẹp này thật sự nhìn thế nào cũng không đủ. Lăng Vi tham lam ngắm nhìn, mỗi một cảnh đều muốn dùng máy chụp hình chụp lại.
Nhưng cô không thể, cô vẫn muốn dùng ánh mắt ngắm nhìn thật kỹ.
Nếu toàn bộ đều nhìn từ ống kính liền mất đi cơ hội ngắm cảnh đẹp.
Hồi lâu, cô mới lưu luyến ngồi về chỗ, cô thật không nỡ ngồi xuống, cảnh đẹp này quả thật nhìn thế nào cũng không đủ. Nhưng tê chân… hơn nữa hơi choáng váng.
Trực thăng lắc lư, cô muốn nôn.
“Đừng gấp, lần đầu tiên em ngồi phải chú ý.” Diệp Đình đưa một chai nước suối cho cô: “Uống nước, từ từ thôi.”
Lăng Vi nhận lấy, đột nhiên rất muốn cười: “Lần đầu tiên ngồi… phải chú ý…” Bất kể nói gì, để anh nói ra sao trở nên ý vị như vậy?
Lăng Vi uống nước, nước mát lạnh theo cổ họng trượt xuống, cảm giác tốt hơn nhiều.
Diệp Đình nhìn cô uống nước, cái miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy miệng chai, ôn nhu mềm mại, cực kỳ đẹp mắt.
Lúc cô uống nước, cằm hơi ngẩng, đường cong cổ vô cùng nhu mỹ.
Diệp Đình liền nghĩ tới đêm bọn họ lĩnh giấy hôn thú…
Cô bưng R*ợ*u vang, đặt bên mép, R*ợ*u vang từ từ chảy vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô… Sau đó, anh hôn cô…Yết hầu Diệp Đình trượt lên trượt xuống, hai tay ôm eo cô, hơi dùng lực, kéo cô ngồi lên đù* anh.
*** anh dán chặt vào sau lưng cô, tay vẫn ôm eo cô, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt tươi cười của cô.
Lăng Vi bị chọc ngứa, nghiêng đầu nhìn anh, anh chợt cắn môi cô, dùng sức vồ lấy. Lăng Vi muốn tránh, anh đưa tay giữ cằm cô: “Um…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra, lưỡi anh liền đi vào. Cô chủ động hôn lại anh.
Hơi thở của cô êm tai dễ nghe, như mèo nhỏ tiếng kêu cào lòng anh, trong nháy mắt khiến máu anh bùng cháy! Cô sắp không thở được, tựa như linh hồn bị anh rút đi, tay nhỏ bé dùng sức đẩy anh.
Diệp Đình lưu luyến buông môi cô ra: “Em ăn gì? Thật ngọt…” Môi hơi tê, còn nhiệt độ âm ấm khi cô gặm cắn anh.
Mắt Lăng Vi ௱o^ЛƓ lung, cô cắn môi: “Chưa ăn gì nha, chỉ uống trà thôi.” Hai tay cô ôm mặt đỏ bừng.
Anh cười nói: “Có lẽ vậy.” Lại thấp giọng nói bên tai cô: “Thích không?”
“Hả?” Gật đầu nói: “Thích.”
“Không tệ… Anh cũng rất thích.” Tay anh nâng cằm cô: “Em thích như vậy, không bằng một lần nữa.”
Anh xấu xa cong mi mắt, bá đạo hôn lên môi cô.
Lăng Vi lúng túng, cô không nói chuyện này được không… Cô cho là anh đang hỏi cô có thích chuyến đi này hay không.
Anh bật cười, giọng mị hoặc vang lên bên tai cô: “Có muốn thể nghiệm mức cao nhất không?”
Mặt Lăng Vi trong nháy mắt đỏ cháy, mức cao nhất… Cô nghĩ tới lần trước ở tầng thượng cao ốc nhìn biển…
Lăng Vi đỏ mặt vô cùng khó xử gật đầu: “Anh muốn em có thể ra sức phối hợp.”
Cả người cô kiều diễm… lại… đột nhiên thấy anh cầm cái dù nhảy.
Trời ơi… Diệp Đình không phải muốn chơi cái đó cơ chứ.
Máy bay trực thăng bay tới thành phố liền bay qua đó một đoạn.
Lúc đi qua một rừng cây lớn, máy bay trực thăng lượn một vòng ở gần bãi biển.
Diệp Đình thay trang phục nhảy dù cho cô, buộc lại túi dù sau đó kéo cô nhảy ra ngoài… Lăng Vi không có chuẩn bị trước, đột nhiên bay trên không.
Cô sợ tới mức ôm chặt lấy anh thét chói tai. Đột nhiên Diệp Đình nói bên tai cô: “Anh thích nghe em gọi như vậy.”
Lăng Vi lườm anh: “Khẩu vị của anh quá nặng rồi, á… sợ quá.” Gió gào rít bên tai, cả người bay như chim.
Diệp Đình cười ***g *** chấn động, bộ dạng của cô quá ngọt ngào, quá đáng yêu.
Từ đầu đến cuối anh đều nắm tay cô, bọn họ bay trong không trung… cảm giác cực kì tuyệt mĩ,
“Thích…” cô mỉm cười.“K**h th**h không?”
Lăng Vi muốn ૮ɦếƭ rồi: “Vô nghĩa.”
Diệp Đình cũng cười: “Còn có chuyện càng K**h th**h hơn.”
Anh ôm cô vào lòng, ra sức hôn, đột nhiên anh giữ lấy tay cô đặt vào áo anh, chạm tới ***g *** anh, mà anh cũng tiến vào quần áo cô, lắng nghe nhịp đập trái tim mình.
Nháy mắt cảm xúc lên đến đỉnh điểm, đột nhiên lại nghe anh nói: “Chờ em luyện thêm nhiều lần chúng ta có thể tiến tới độ khó hơn.” Hai mắt anh lóe sáng, Lăng Vi hiểu, đồ sói háo sắc này, làm giữa không trung, anh không sợ đứt sao?
Đột nhiên anh cười vô cùng hư hỏng: “Lần tới có thể không mang theo dù, em muốn đi đâu?”
“…”
“…” Diệp Đình kéo dù, hai người lắc lắc đi xuống dưới.
Hạ xuống bờ cát, hai chân Lăng Vi run rẩy, quỳ rạp xuống đất… cô không có hình tượng nằm chữ đại duwosi đất, Diệp Đình nhìn cô cười kéo cô lên: “Nhanh đứng lên, dưới đất rất lạnh.”
Lăng Vi không để ý được nhiều như vậy, hiện tại cô vừa choáng váng vừa H**g phấn… haha, cảm giác tuyệt mĩ mà kỳ quái.
Nói ra lời trong lòng thì cảnh sắc đẹp lắm, nhưng mà nhảy dù thật dọa người mà. Cảm giác bay trên trời thật sảng khoái, haha… thật đáng giá.Diệp Đình đỡ cô lên trêu gọi: “Anh còn chưa nổ S***g chân em đã run rồi hả?”
Lăng Vi nhấc chân đạp anh một cái: “Anh không run hả?”
“…” Diệp Đình cười cười: “Anh lớn lên ở trên máy bay, nhảy dù chỉ là chuyện bình thường, đã quen rồi.”
“Ừ…” thật vất vả… Lăng Vi ôm eo anh, trong lòng đau lòng… cô dịu dàng ôm anh, mặt dán vào ***g *** anh, muốn cho anh một chút ấm áp.
Thật khó tưởng tượng… nhiều năm như vậy một mình anh làm sao mà trôi qua…
Diệp Đình ôm cô, cảm nhận sự dịu dàng của cô, cả trái tim ngất ngây…
“Nhanh thay quần áo đi bơi thôi.”
Diệp Đình thay đổi đồ bơi, Lăng Vi không thay. Nước biển tháng 10 khá lạnh, cô không muốn lạnh ૮ɦếƭ. Hai người nắm tay đi về phía bờ biển.
Bãi biển này rất sạch, nước rất xanh, người rất ít, nam nữ này nọ đang chơi đùa ở trên bờ cát.
“Em còn tưởng chỗ anh tới sẽ chẳng có người…”
Diệp Đình hiểu ý cô, nở nụ cười nói: “Thật ra anh thích nhiều người. Mặc dù có nguy hiểm nhưng chơi ở bờ biển, nếu không có người thì cực kì nhàm chán, căn bản chơi không vui.”
“Anh nói quá đúng.” Lăng Vi cười tươi rói: “Anh đi bơi đi, em đi chơi nước.” Anh lớn lên ở biển, đến biển chơi sao lại không bơi chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc