Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 102

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Không biết do nhạc bài hát này quá hay, hay là do ca từ quá sâu sắc, mà mọi người đều bật khóc.
Hai người rời khỏi, kiếm chỗ ăn cơm. Không khí của quán thịt nướng thoải mái hơn, vợ ông chủ rất hào phòng, đem ra hai thùng bia để bên cạnh họ: “Uống bao nhiêu thì cứ tự lấy.”
Giang Quân khui hai chai, đưa cho Lăng Vi. Nghĩ lại thì vẫn nên giải thích chuyện lúc nãy một chút.
Anh cười ngượng ngùng: “Nghĩ lại có chút buồn cười, có gái lúc nãy, anh vốn dĩ không quen biết.”
Lăng Vi gật gật đầu, cô có thể đoán ra.
Giang Quân nhìn cô cười: “Anh có một đồng nghiệp, là Trương béo, em đã gặp rồi đó!”“Em vẫn còn nhớ.” Lăng Vi gật đầu nói.
Giang Quân mân mê cái ly nói: “Chính là anh ta, không biết có phải già rồi rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã giới thiệu bạn gái cho anh.”
Anh lại nói: “Cũng không biết anh ta quen được mấy cô phóng viên này ở đâu, lại tự tiện giới thiệu cho anh. Nhưng mà, anh trước giờ không đồng ý. Trương béo liền giả vờ mời anh ăn cơm, kết quả không tới, mà cô gái kia lại tới.”
Anh nhìn Lăng Vi lại nói: “Anh tưởng anh ta lạc đường, còn cố ý gọi cho anh ta. Kết quả, anh ta nói với anh, đây là anh ta cố ý sắp xếp cho anh xem mắt.”
Anh uống một hơi: “Anh nghĩ, nếu như đã đến rồi thì thôi vậy. Cũng không nên để phụ nữ bị mất mặt. Cũng nên ăn cơm trước đã, ăn xong sẽ nói với Trương béo, anh và cô ta không hợp, nên thôi bỏ đi.”
Lăng Vi cười nói: “Cho nên, anh đi ăn với cô ta.”
“Đúng vậy. Anh ở lại ăn với cô ta một bữa cơm. Nhưng mà điều hối hận nhất của cuộc đời anh chính là cùng ăn với cô ta.”Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh: “Sao lại nghiêm trong vậy chứ?”
Giang Quân cau mày nhìn Lăng Vi: “Em không biết người này có bao nhiêu ưu điểm đâu.. Mặc dù đối tượng xem mắt như anh vậy là có chút không thoả đáng, nhưng mà…ha ha!” Anh bực bội lắc đầu.
Lăng Vi giục anh: “Anh có thể nói với em. Chúng ta là anh em với nhau mà.”
Giang Quân cười nói: “Người phụ nữ này, phải nói sao ta, rất thực dụng. Vừa mở miệng là hỏi anh 1 tháng làm được bao nhiêu, có nhà có xe không. Anh vừa nói tiền lương anh không nhiều, còn mỗi tháng trợ cấp cho những đứa trẻ ở vùng núi. Cô ta liền trở mặt, gọi cho Trương béo, ở nhà hàng, còn lớn tiếng mắng chửi anh ta, nói Trương béo lừa cô ta! Trương béo nói với cô ta là anh ta không có lừa cô ta. Giang Quân rõ ràng có nhà có xe, anh sống trong biệt thự chạy xe thể thao. Chẳng lẽ anh không nói cho cô ta biết sao?”
Giang Quân nhìn thấy Lăng Vi cười, anh cũng cười theo: “Anh trước đây cùng với một người bạn đầu tư, thua lỗ không ít. Nhưng vẫn chưa đến nỗi trắng tay, lương của anh cũng thật sự không cao, cũng luôn trợ giúp cho những đứa trẻ ở miền núi. Là cô ta chê anh không có tiền, anh cũng không còn cách nào khác.”
Lăng Vi lắc đầu cười, không ngờ người nghiêm túc như anh Quân cũng biết chọc ghẹo người khác như vậy.
Đám người của A lợi đi theo bảo vệ Lăng Vi nói: “Phu nhân ban ngày mà lại uống rượu nhiều như vậy với người đàn ông khác, có cần báo cáo lại với anh Đình không?”
A Khôn nói: “Phu nhân tự biết chừng mực, chúng ta cứ đi theo quan sát là được rồi.”
Lăng Vi cụng ly với anh, Giang Quân nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, nói nữa cũng không có gì thú vị.”
Lăng Vi cười: “Ai nói chứ? Em rất thích nghe.”
Giang Quân uống một ngụm lớn, cao hứng nói: “Em có phải rất hiếu kì, muốn biết anh xấu như thế nào phải không?”
Lăng Vi cười khổ: “Người như anh thật sự em không thể nào tưởng tưởng ra được.”
Giang Quân cũng mỉm cười: “Thật sự rất thú vị” Anh ấy đặt ly xuống, lại nói: “Còn có chuyện thú vị hơn nhiều.”
Anh từ từ giải thích: “Hồi đó ở nhà hàng, người phụ nữ này đã mắng 1 trận. Nói anh lừa gạt cô ta. Tuổi tác đã lớn vậy rồi, mà còn không có nhà không có xe. Không những lừa gạt tình cảm của cô ta, còn làm lãng phí thời gian của cô ta nữa. Sau đó, còn nói, người nói không chịu chỉ có thể là cô ta. Còn bắt anh nói với người giới thiệu là cô ta có bao nhiêu ưu điểm, còn anh thì một chút cũng không có, chuyện này không phải quá đáng lắm sao.”
Lăng Vi khinh ngạc: “ Thật vậy sao?”
Giang Quân cười khổ: “Sau khi gặp mặt, cô ta cứ liên tục mắng chửi Trương béo, nói cô ta không đồng ý. Anh cứ nghĩ chuyện này như vậy coi như xong. Thật không ngờ, qua 2 ngày, anh lại vô tình gặp người phụ nữ này trên đường. Anh lúc đó đang cùng một đồng nghiệp nữ thảo luận vụ án, kết quả em đoán thử xem cô ta nói gì. Cô ta hung hổ bước tới, chỉ vào mặt đồng nghiệp của anh nói: Người phụ nữ này là ai? Giọng điệu cô ta lúc đó, giống như vợ bắt gặp chồng mình đang ngoại tình vậy. Trong lòng anh lúc này còn không nhớ nổi tên của cô ta.”Anh vừa liếc nhìn Lăng Vi vừa cười nói: “Giống như lúc nãy vậy đó. Anh tự hỏi không biết có phải cô ta có vấn đề gì không nữa? Anh chả có gì với cô ta. Anh đi ăn với ai, gặp mặt ai thì có liên quan gì tới cô ta chứ? Hơn nữa, anh và cô ta đều không đồng ý, vậy tại sao lại quản chuyện của anh với người khác? Lại còn nói mấy cấu giống như anh rất thích cô ta vậy. Giống như cô ta không biết xấu hổ là gì như thế nào vậy.”
Nói xong, Giang Quân tự mình bật cười.
Lăng Vi vỗ vai anh: “Anh à, vì anh có nội tâm quá tốt. Cho nên mới hấp dẫn được cô ta như vây.”
“Cũng có thể lắm chứ!”
Lăng Vi nhìn khuôn mặt bất lực của anh, cùng anh cạn ly, hạ giọng nói: “Anh, anh có muốn thoát khỏi cô ta không? Để sau này cô ta không dám nói anh như vậy nữa, hay anh vẫn muốn bỏ chạy?”
Giang Quân nhướn mày, nhìn chằm chằm cô, cạn ly với cô: “Vẫn còn cách nào tốt hơn sao?”
Ánh mắt Lăng Vi thoáng cười, vẻ mặt đắc ý. Cô nói: “ Người phụ nữ này thích nhất là tiền. Chỉ cần anh mượn tiền cô ta, bảo đảm cô ta thấy anh sẽ bỏ chạy liền. Hơn nữa, còn chạy càng nhanh càng tốt.”
“Oh!” Mắt Giang Quân sáng lên, nhìn Lăng Vi cười.
Thật không Ngờ, Tiểu Vy của anh ấy bây giờ đã trở thành một tiểu hồ ly rồi.Cách này anh cảm thấy quả thật không tồi, lập tức gửi in nhắn cho người phụ nữ kia.
Sau khi gửi tin nhắn được một lúc, Lăng Vi thấy cô ta gọi cho anh, Giang Quân vừa bắt máy, thì đầu dây bên kia đã không còn tín hiệu.
“Cô ta bị anh doạ sợ rồi. Ha ha còn không mau cảm ơn em” Lăng Vi cười híp mắt.Giang Quân liền cụng ly với cô: “Tiểu Vy, em đã giúp anh một chuyện lớn rồi đó! Ha ha. Khi nào có thời gian anh mới em ăn cơm.”
“Được”
Giang Quân uống hêt ly này đến ly khác. Anh nói hôm nay anh rất vui.
Cuối cùng hai người bọn họ đều uống đến say. Lăng Vi cảm thấy bây giờ trong người mình đều là rượu.
Trên người toàn mùi rượu.
Cô cầm ly rượu, nhìn Giang Quân. Mười mấy năm rồi, cô đã rất cô đơn. Cô luôn cho rằng Kim tiên sinh chính là anh cả của mình, chỉ là không ngờ có thể gặp được anh, không ngờ anh lại trẻ như vậy, chỉ mới 26 tuổi.
Khi đó anh 14 tuổi cô chỉ mới có 1 tuổi. Khi đó anh vẫn còn là học sinh.
Giang Quân cầm bình rượu đưa cho cô, đặc biệt xúc động nói: “Tiểu Vi à, có lúc anh cảm thấy cuộc sống này rất kỳ diệu. Trái đất rộng lớn như vây, mà chúng ta có thể vô tình gặp được nhau.”
Anh ngẩng cô uống hết một ly, nhìn lên ánh trăng nhìn mãi nhìn mãi, say lúc nào không hay.
Lăng Vi đợi một hồi không thấy anh nói câu nào, ngẩng đầu lên đã thấy anh dựa lưng vào ghế ngủ mất rồi.
Cô cũng không biết nhà anh ở đâu, cô mơ hồ nhớ tới hình như là Trương béo biết.
Cô lấy điện thoại trên bàn nhắn tin cho Trương béo. Cô cũng uống không ít, uống đến hoa mắt chóng mặt, không dễ dàng gì mới bấm được số của Trương béo, gửi địa chỉ của quán nướng cho Trương béo.
Gủi xong tin nhắn xong, cô vẫy tay gọi phục vụ tính tiền. Bây giờ cả người cô đều rất mệt.
Tính tiền xong, Lăng Vi ngồi đợi Trương ú tới. Cô tính ngồi taxi. Đợi Trương béo đến đón Giang Quân, thuận đường về luôn.
“Vương tổng, anh nói xem lần này có thể sắp xếp cho em một vai được không?”
Trong một phòng cách âm của Vân Hào, một người phụ nữ khoác tay một người đàn ông đi ra, vừa nói vừa gọi Tang Du: “Mau đến giúp cô gái này!”
Tang Du có chút không nhẫn nạo, người phụ nữ đó kéo cô lại nói: “Em không muốn trả hết nợ sao? Laroe đã khai trừ em rồi, em còn ở đó mà kiêu ngạo.”
Tang Tử Thần là chị cô, là một diễn viên không có tên tuổi, vì muốn quay bộ phim lần này, nên kéo cô đến đây cùng tiếp rượu các nhà đầu tư. Chị cô mặc một cái váy mà đỏ rất ngắn, môi màu đỏ cam, ánh mắt mê hoặc nhìn người đàn ông đó, răng cắn môi, ra vẻ hết sức quyến rủNgười đàn ông đó nhìn cô ta một hồi rồi nói: “Anh vẫn phải suy nghĩ thêm chút nữa.”
Tang Tử Thần vội vàng ghé tại người đàn ông nói: “Vậy để em gái của em phục vụ cho anh.” nói rồi, chớp chớp mắt với hắn ta.
Tên mập này cuối cùng cũng cười lớn: “Phải xem coi hàng như thế nào, mới có thể bàn tới giá cả được.”
Tang Tử Thần lập tức đẩy Tang Du vào lòng tên mập họ Vương đó. Mặt Tang Du tái mét, đột nhiên thấy Lăng Vi bước ra từ quán nướng.
Cô chắc không nhìn lầm chứ, thật sự là Lăng Vi.
Mắt Tang Du rực lửa: “Lăng Vi, là cô hại tôi ra nông nỗi này.”
Cô ta giúp Hứa Tử Huân đẩy bảng quảng cáo hạo Lăng Vi. Bị Laroe khai trừ. Cô đi tìm Hưa Tử Huân giúp thì anh ta từ chối gặp. Khiến cho cô ta bây giờ không thể không làm trợ thủ cho chị cô ta, đến đây tiếp rượu cho mấy gã háo sắc này.
Tang Du không tiếp rượu nữa, ánh mắt rực lửa! Cô ta chạy tới túm lấy cổ áo của Lăng Vi.
Hai nút áo sơ mi của Lăng Vi bị bung ra.
Tên mập đó thấy Lăng Vi, mắt đột nhiên sáng lên
“Woa, cô quen cô gái này sao? “ Hắn nhanh chóng bước tới, cuối đầu đánh giá Lăng Vi tỉ mỉ: “Cô gái này chính là đệ nhất mỹ nhân!”
Tang Du Ϧóþ cổ Lăng Vi.
Phẫn nộ hét lớn: “Lăng Vi, cô đã làm dùng thủ đoạn gì để mê hoặc được các lãnh đạo từ cao xuống thấp ở Laroe vậy hả? Cô khiến các sếp khai trừ tôi? Người kêu tôi đẩy bảng quảng cáo là Hứa Tử Huân, sao cô không đi tìm anh ta mà lại hại tôi chứ!”
Tên mập họ Vương này nhìn Lăng Vi không rời mắt.
Lăng Vi không uống rượu, thì vô cùng điềm tĩnh. Một khi đã uống thì tính cách trở nên khác hẳn, mặt cô đỏ như máu, dường như đánh cả hộp má hồng. Đặc biệt đôi mắt của cô, trong suốt như nước suối, góc mắt còn hiện ra nét cười.
Tên mập Vương đó khẽ nuốt nước miếng, thúc giục Tang Tử Thần: “Cô gái đó là ai? Lão tử còn chưa ᴆụng đến mấy em gái chân chính. Cô quen cô ta sao?”
Tang Du ngẩn người.
Tang Tử Thần nhay mắt với cô ta: “Để cô gái này phục vụ hắn ta thì em không cần làm nữa. Còn ngây ra đó làm gì?”
“Vương tổng, đây là bạn của em gái tôi, sao vậy? Anh muốn làm quen sao?”
Tên mập đó vốn dĩ không thèm bận tâm đến cô ta, khuôn mặt gia tà nhìn Lăng Vi: “Em gái nhỏ, để anh trai đưa em về nhà có chịu không? Em uống nhiều như vậy, đi một mình không an toàn đâu. Nào đi theo anh trai, anh trai đưa em về nhà”
Đám người A Lợi và A Khôn thấy tình hình không ổn lập tức xuất hiện.
Lúc này, tên mập đang muốn kéo Lăng Vi lên xe.“Cút. Bỏ cái thối của ông ra.” Lăng Vi đẩy hắn ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được.
Bàn tay của tên mập này giống như cây kim vậy, chích chích vào người cô đau ૮ɦếƭ đi được. Lăng Vi với tay lấy được một chai rượu “ xoảng “ một tiếng, đập chai rượu vào đầu tên mập đó. A Lợi và A Khôn cũng hoảng hốt.
Chai rượu rớt xuống đất. Màu rượu hoà với màu máu trên mặt tên mập dần chảy xuống.
Lăng Vi uống rất nhiều rượu, cô vẫn còn dị ứng với rượu, uống nhiều một chút liền thay đổi tính khí.
Lúc này thấy Tang Du nắm cổ áo cô, cô lạnh nhạt nói: “Buông tay ra!”
“A” tên mập lúc này kinh hãi kêu lên, lấy tay sờ đầu, cả tay dính màu rượu hoà chung với máu.
“Máu” mặt ông ta trắng bệch.
“Máu” Tang Tử Thần hoảng hốt la lên.
“A, Vương tổng, anh bị chảy máu kìa.”
Tang Du cũng bị doạ đến ngây ngốc: “Vương tổng, ông chảy nhiều máu quá.”
Tang Tử Thần chạy đi tim cô ta tính sổ, nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau thì lại khiến cô ta sợ phát khi*p.Tang Tử Thần la lên như điên: “Gi*t người rồi, cô Gi*t ông ấy rồi. ”
Tang Du sợ đến phát hoảng
“Người đâu, có người Gi*t người rồi.” Tang Tử Thần giống như một con chó điên vậy, không ngừng la hét, lúc sau, mọi người đều vây xung quanh. A Lợi, A Khôn nhanh chóng dẫn Lăng Vi đi, tránh khỏi đám người đó!
“Chuyện này là sao? Gi*t người xong muốn bỏ trốn sao? “ Đám đông tỏ vẻ khó hiểu, tại sao trên bàn chỉ có một người đàn ông bị đánh ngất xỉu, có một phụ nữ trên ghế, cô trông rất yếu đuối... Một tên béo, đẫm máu đang nằm trên sàn nhà... Có một phụ nữ điên cuồng và tuyệt vọng la hét... và hai người đưa kẻ Gi*t người đi? Vậy là sao?
“Bắt bọn họ lại, không thể để họ bỏ trốn.”
Tâm trạng của đám đông càng phấn khích.
“Người này bị đánh bất tỉnh rồi, mau đưa đến bẹnh viện đi.” Có người chỉ vào tên mập nói.
Tang Du đột nhiên linh hoạt nghĩ, Lăng Vi Gi*t người rồi, cả đời này coi như xong. Đưa Vương tổng nhanh chóng đến bệnh viện, vậy nếu ông ta ૮ɦếƭ thì sao?
Tang Du hy vọng tên mập này ૮ɦếƭ đi cho rồi.
Tốt nhất là khiến Lăng Vi thực sự Gi*t người. Nếu không phải tại Lăng Vi, thì bây giờ cô đã thăng chức trưởng phòng chứ không phải trong tình trạng thất nghiệp phải đi bán rể nhan sắc như bây giờ.
Tang Du hận Lăng Vi, mặc dù hận không nhiều như thế nhưng cũng không muốn cô ta sống tốt.
Cô bình tĩnh lại ngay lập tức và không đưa tên mập đến bệnh viện. Cô cố tình hét lên với tất cả mọi người: “Tôi đã gọi 120 và tôi sẽ đến trong một thời gian, mọi người giải tán đi, không có gì náo động cả? Đi đi đi!”
Mặc dù cô ta đã lớn tiếng nói, nhưng không ai quan tâm đến cô ta, vẫn có người ở lại xem náo nhiệt.
Tang Du lấy điện thoại để chụp ảnh để giữ bằng chứng, chụp ảnh xong, giả vờ gọi điện thoại và gọi cho cảnh sát.
Tang Du nhìn chằm chằm vào Ling Wei, nở nụ cười bất thường. Cô ấy đang chờ đợi cho cảnh sát để chờ đợi cô ấy muốn bảo vệ hiện trường! Khi cảnh sát đến, tên mập Vương đã ૮ɦếƭ!
“Mọi người vui lòng nhường đường”
Bên ngoài đám đông, bất ngờ có một người đàn ông mặc đồ đen bước vào.
Lăng Vi gây ra đại hoạ...... nhìn thấy Diệp Đình lao về phía cô như một vị thần.
Ánh đèn đường phố mờ nhạt có một lớp vàng xung quanh anh
Quả thật rất đẹp trai.
Từ thời điểm Diệp Đình xuất hiện, những lời bàn tán xung quanh ngay lập tức dừng lại! Bầu không khí xung quanh như giảm mười độ.
“Người này là ai?”
Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán: “Tôi không biết, người này xem ra không đơn giản...” Đám đông tự giác lùi lại.“Sao anh lại đến đây?” Lăng Vi nhìn Diệp Đình, muốn hỏi anh, nhưng cô không mở miệng được...... sức mạnh, khập khiễng và thậm chí nhổ ra bất cứ điều gì cả.
Tuy nhiên, tại thời điểm nhìn thấy Diệp Đình, trái tim cô lập tức lắng xuống.
Diệp Đình đến cạnh Lăng Vi, nhìn cô. Cuối cùng, anh chỉ liếc nhìn người đàn ông béo đang nằm trên mặt đất.
Diệp Đình quay người ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô: “Em coi em kìa uống nhiều như vậy? Một mình em ra ngooài uống rượu không an toàn đâu.”
Lăng Vi chu miệng, anh lại nói: “Em không phải khi nãy mới đánh tên béo đó sao? Em làm sao gửi được tin nhắn cho anh? Em uống say rồi sao không gọi cho anh, lại đi gây chuyện với người ngoài.”
Giọng anh hơi khó chịu.
Mặc dù đó là một cáo buộc, rõ ràng là không chấp nhận, nhưng Lăng Vi cảm thấy rất ấm áp...
Cô ấy đã gửi tin nhắn sai... tới điện thoại di động của anh sao?
Oh - và cô nhớ đến lần cuối cùng cô............ lấy điện thoại để gửi tin nhắn cho Diệp Đình......
Cô vừa say loạng choạng, mắt không thấy đường...... do đó, tin rằng nó có thể nhấn vào tên của Diệp Đình
“Anh sẽ giải quyết rắc rối......” Diệp Đình không nói bất cứ điều gì, ôm Lăng Vi ra ngoài rời khỏi.
Tang Du đột nhiên đứng trước mặt anh: “Anh đang làm gì vậy? Anh dựa vào cái gì mà dẫn cô ta đi? Lăng Vi Gi*t người rồi. Cảnh sát chưa tới, anh không thể đưa cô ta đi!”
Diệp Đình lạnh lùng liếc nhìn cô ta, điều đó có nghĩa là, cô muốn chống đối tôi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc