Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 101

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình cuối cùng cũng nở nụ cười
Bên ngoài xảy ra liên tiếp mấy cú sốc lớn như vậy, vậy là Lăng Vi một chút cũng không biết.
Lăng Vi đang chăm chỉ theo dõi cổ phiếu của “Hào Nhuệ”, trong lòng có chút phiền muộn: “Tại sao nó vẫn chưa giảm vậy chứ?”
Diệp Đình cao ngao ngồi gõ gõ mặt bàn, muốn nói cho cô biết lúc này nên chú ý đến một đại thần cổ phiếu siêu cấp vừa đẹp trai nhất, vừa thông minh nhất như anh đây.
Lăng Vi lâu lâu lại nheo mắt nhìn anh, bỗng dưng rất mắc cười.
Diệp Đình liếm môi ra oai: “Em mau đến cầu xin anh đi.”
Lại dùng phong cách u sầu đầy mê hoặc, mê người nhất, đẹp trai nhất để quyến rủ cô.
Lăng Vi nhìn thấy mặt anh ấy như vậy, một chút sức phản kháng cũng không có, anh thông minh như vậy, sao có thể làm ra chuyện này chứ, đúng là sai trái quá mà.
“Hừm!” Nhìn dáng vẻ sai trái của anh lúc này, Lăng Vi chỉ muốn đánh cho anh một trận, nhưng mà, nữ nhi như cô phải biết linh hoạt ứng biến! Cô ngọt nào gọi một tiếng: “Chồng à, có cách nào để làm một cổ phiếu có thể không vậy anh?”
Diệp Đình chỉ chỉ vào má trái.
Lại là chiêu này.
Cô cúi xuống hôn lên má trái của anh một cái.
Diệp Đình nói: “Muốn khiến cổ phiếu rớt giá, trước tiên phải khiến nhà đầu tư thất thế. Người đầu tư một khi mất niềm tin vào cổ phiếu, sẽ từ từ bán tháo cổ phiếu đang có. Lúc này giá cổ phiếu sẽ giảm, em sẽ thừa cơ hội này thu mua lại. Dùng giá thấp nhất để thu mua lại cổ phần.”
Lăng Vi đã hiểu.Diệp Đình nói: “Ví dụ như, lúc đầu giá cổ phiếu là 4 tệ, em mua 200 cổ phiếu, là 800 tệ. Nhưng mà, nếu em gây ra một số xao động, khiến giá cổ phiếu giảm, mỗi cổ phiếu giảm 1 tệ,vậy em mua 200 cổ phiếu, chỉ mất 200 tệ.”
“Oh” Lăng Vi càng nghe càng cảm thấy thú vị.
Trong đầu của Lăng Vi, dường như đã hiểu thêm chút nữa rồi.
Cô đã từng để ý.
Lúc Long Đằng mới phá sản, đều là vì giá cổ phiếu giảm! Khi đó, lúc động cơ xe của hãng Long Đằng bị phát nổ, khiến cho người tiêu dùng cảm thấy “xe hơi của Long Đằng không an toàn!”
Những người sáng lập đều đã qua đời!
Vương Vinh Diệu sau lưng thức đẩy, khống chế dư luận, khiến các nhà đầu tư lo sợ!
Ông ta thu mua được rất nhiều cổ phiếu ở nhà đầu tư.
Trong đầu của Lăng Vi lúc này, chữ xuất hiện ba dấu chấm than.
Gậy ông đập lưng ông!
Vương Vinh Diệu lúc đó hãm hại bố mẹ cô, cô hôm nay sẽ dùng chính cách này để đối phó với Vương Vinh Diệu.
Lăng Vi liên tục tìm người điều tra nội tình bên “Hào Nhuệ”
Không lâu sau, đã tìm được một văn kiện, có rất nhiều chứng cứ bất ngờ về rút ruột công trình của “Hào Nhuệ”.”Hào Nhuệ” vì muốn giảm giá thành xe hơi, đã sử dụng loại thép rất mỏng.
Hơn nữa, xe hơi của “Hào Nhuệ” mấy năm gần đây, xảy ra rất nhiều sự cố! Lăng Vi ngay lập tức gửi tai liệu này đến đài truyền hình của công ty con của quốc tế Đỉnh Phong.
Kết quả, tối hôm đó tin tức về xe hơi “Hào Nhuệ” có lan truyền khắp nơi.
Tuy rằng tin tức này rất chấn động, nhưng nó lại không ảnh hưởng lớn đến các nhà đầu tư, mọi người đều có thái độ lạc quan.
Lăng Vi chán nản!
Công cốc rồi!
Diệp Đình nhìn cô đang chau mày, không nhẫn nại gõ gõ bàn.
Lăng Vi ngước lên nhìn cô, anh kiêu ngạo chỉ chỉ má trái.
“....” Lăng Vi cười quyến rủ anh: “Hay mình đổi cách thức khác nhỉ?”
Diệp Đình mờ ám nói: “Em có thể lên giường cũng được.”
“Oh!” Lăng Vi đầu hàng: “Cái này anh nói không phải em.”
Diệp Đình kéo cô vào lòng, Lăng Vi ngồi trên chân anh. Anh ôm lấy cô nói: “Xem chồng của em đã giúp em làm được chuyện tốt gì rồi này.” Chân anh vững chãi, hơn nữa ôm chặt cô mà không hề dùng sức.
Lăng Vi yên tâm nhìn anh, liền thấy anh nhẹ mỉm cười không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện.
Chỉ lơ đãng nói mấy câu, nhưng trong giọng nói đầy vẻ lạnh lùng. Anh ấy như một vị vua, chỉ cần anh vẫy tay là có thể khống chế được sự giàu có của một đế chế thương mại.
Anh cúp máy. Ôm cô đi ngủ, từ từ ăn thịt cô.Sáng thứ hai thức dậy, anh ôm lấy cô cùng xem ti vi.
Lăng Vi trong lòng rất lo lắng
Cô không biết Diệp Đình đang muốn làm gì.
Sau đó liền thấy anh ấy mở ti vi, chuyển sang kênh kinh tế.
Trên ti vi, mấy vị chuyên gia thẩm định đang bàn luân về xe hơi của “Hào Nhuệ”. Thông qua các đợt kiểm tra, chứng thức xe hơi của “ Hào Nhuệ” đang tồn tại các mối đe doạ tiềm ẩn về an toàn.
Lăng Vi rất kích động!
Ngoài ra kênh tin tức cũng đang đưa tin về những tai nạn nghiêm trọng trong những năm gần đây đều do xe của “Hào Nhuệ” có vấn đề!
Ngoài ra kênh Tài chính cũng đưa tin về “Hào Nhuệ”
Diệp Đình mở máy tính, đưa đến trước mặt của Lăng Vi “ Em tự xem hiệu ứng của nó đi.”
Cư dân mạng nổ ra các trận tranh cải dữ dội.
Lăng Vi nhìn giá cổ phiếu của “Hào Nhuệ” cứ từ từ giảm, giảm đến mức vô cùng bi thảm.
Tim Lăng Vi như ngừng đập!
Vương Thị căn bản rất thịnh vượng, chút sự cố này, căn bản không thể làm tổn hại đến họ. Muốn lật đổ Lăng Thị, không phải chuyện đơn giản.Nhưng thiệt hại lần này đã khiến cho Vương Thị tiêu hao hàng trăm triệu.
Lăng Vi thu mua cổ phiếu thành công, mặc dù mua được rất ít, nhưng đây là bước đầu tiên mạnh mẽ và vững chắc của cô để đối đầu với Vương Thị.
Hôm nay là ngày chuyển tiền nên Lăng Vi đến ngân hàng. Cô mỗi tháng đều chuyển tiền cho những đứa trẻ ở trên núi.
“Cô Lăng, xin chào. Cô lại đến chuyển tiền cho các bạn nhỏ phải không?”
“Đúng vậy.” Ở trước cửa ngân hàng, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng đang chào hỏi cô.
Bởi vì Lăng Vi mỗi tháng đều tới chuyển tiền, vì vậy nhân viên ở đây ai cũng nhận ra cô.
Trước kia cô mỗi tháng chuyển 500 tệ, sau khi cô đi làm thì bắt đầu chuyển thành ngàn tệ. Từ sau khi cô thăng chức thành trường phòng của bộ phận thiết kế, tiền lương hiện tại của cô đã lên tới 10 ngàn 400 tệ. Bởi vì thời gian nhập cảnh ngắn, cô muốn trong vòng một năm, có thể tăng lên mức lương bình thường.
Trừ đi tiền chữa bệnh của Lăng Tiêu, trừ luôn 2 ngàn tệ chuyển đi thì còn lại 6 ngàn tệ, cô để lại 2 ngàn để tự chi tiêu, còn lại đều chuyển khoản cho bác.
Chào hỏi giám đốc chăm sóc khách hàng xong Lăng Vi đi vào ngân hàng.
Mới bước tới cửa, liền nhìn thấy một dáng người thân quen – Giang Quân!
“Sĩ quan Giang, thật trùng hợp.” Lăng Vi bước đến bên cạnh Giang Quân thấy anh ta đang điền đơn.
Giang Quân nghe thấy âm thanh quen thuộc này, đôi mắt cũng sáng hẳn lên.
Lăng Vi, lâu rồi không gặp.
Lăng Vi gật đầu chào anh.
Mặt của Giang Quân vốn đang căng thẳng, nhưng nhìn thấy cô ấy đến bên cạnh, liền nở nụ cười tươi: “Thật trùng hợp, cô Lăng, cô đến rút tiền sao?”
Lăng Vi lắc đầu khách sao nói: “Tôi đến chuyển tiền.”
“Oh” Giang Quân cũng không hỏi kỹ. Lăng Vi điền phiếu xong liền đến quầy gửi tiền.
Nhân viên ngân hàng vui vẻ nói: “Cô Lăng, hai tháng nay sao không thấy cô đến.”
Lăng Vi nhẹ nhàng giải thích: “Thời gian trước tôi ra nước ngoài thực tập.”
Nhân viên ngân hàng thu lại phiếu, nhìn thấy cô đã ở nước ngoài chuyển tiền cho trường ở vùng núi ba lần rồi.
Hoá ra, cho dù ở nước ngoài, cô vẫn không quên chuyển tiền cho trường.
Cô nhân viên mỉm cười hỏi: “Cô Lăng, số tiền của cô có phải điền sai rồi không? Trước đây không phải chuyển 500 tệ sao? Tại sao bây giờ lại chuyển tới 2 ngàn?”
Lăng Vi giải thích: “Bây giờ tôi đi làm rồi, đã có lương ổn định. Không bất ổn giống trước kia nữa. Cho nên chuyển nhiều hơn một chút. Hơn nữa nếu có thể giúp, thì giúp nhiều một chút.”
“Cô Lăng, cô thật là người tốt.” Cô nhân viên nhìn cô mỉm cười.
Lăng Vi lắc đầu cười: “Chỉ là chút tấm lòng thôi, không giúp được bao nhiêu.”Nói xong, đột nhiên Lăng Vi cảm thấy Giang Quân đang đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô hình như có gì đó không đúng.
Lăng Vi quay đầu lại, liền thấy đôi mắt sáng ngời của Giang Quân đang nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Ánh mắt của anh dường như đang phát ra hào quang vậy.
Như thể chỉ cần nhìn anh ta thì cô cũng có thể phát sáng luôn vậy.
Lăng Vi cười ngại ngùng, quay lại lấy thẻ ngân hàng.
Lúc này, giám đốc ngân hàng bước tới, vừa cười vừa đùa: “Hơ hơ, thật trùng hợp vậy, hai người đã quen biết nhau rồi sao?”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn giám đốc, có gì đó kỳ lạ, sao tự nhiên lại nói những lời này.
Giang Quân cũng nhìn ông ta, liền nghe vị giám đốc này nói: “Hai vị đều là người tốt. Cô Vy, mỗi tháng đều chuyển tiền cho các trẻ em miền núi, trước đây là 500 tệ, bây giờ đã là 2 ngàn tệ. Cô ấy đã gửi liên tiếp gửi nhiều năm rồi, trước nay chưa từng có ý định ngừng lại.”
Nói xong, lại nhìn Giang Quân khen ngợi: “Giang tiên sinh lại càng lợi hại hơn, mỗi tháng đều chuyển 3 ngàn tệ, bất luận như thế nào, cũng kiên trì gửi suốt mấy năm. Trước đây đã giúp cho một cô bé tên Thái Vy. Bây giờ đang hỗ trợ cho một công trình Hy Vọng. Sự tử tế và cống hiến của hai người, có thể khiến cho những trẻ em đó có cái nhìn tích cực về cuộc sống. Tôi tin rằng những đứa trẻ ấy sẽ rất biết ơn hai người. Hai người cũng giống như tôi vậy, hy vọng bọn trẻ sẽ được trưởng thành trong sự yêu thương. A, người tốt nhất định sẽ được báo đáp, chúc hai người mọi việc luôn thuận lợi.”
Ông vừa nói xong, liền phát hiện sắc mặt của Lăng Vi và Giang Quân đều đã thay đổi rồi.
Mặt của Lăng Vi đầy ngạc nhiên, không suy nghĩ được gì!
Cô nhìn chằm chằm Giang Quân.
Mắt cô như phát hoả.Lúc này lòng cô như có kiến cắn vậy.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được có một luồng màu nóng đang chảy trong mình!
Giang Quân rất bình tình, có chút cảm thấy tội lỗi, nhìn vào đôi mắt đầy phức tạp của Lăng Vi.
“Kim tiên sinh?”
Lăng Vi như ngừng thở
“Anh là Kim tiên sinh?”
Là Kim tiên sinh luôn gửi tiền học phí giúp đỡ cô.
Lăng Vi hết sức kinh ngạc. Cái tên này, giống như cục đá đè lên người cô vậy, lòng cô giống như một mặt hồ: “ào “ một tiếng bỗng cuồng cuộng sóng.
Mắt của Lăng Vi ngấn lệ.
Tâm tình của Lăng Vi lúc này phức tạp đến nỗi không từ ngữ nào có thể hình dung được.
Cô nhìn Giang Quân, cứ nhìn mãi nhìn mãi, cô như muốn nhìn thấu anh ấy vậy.
Chỉ khi nhân viên ngân hàng trả lại thẻ ngân hàng và biên lai thì cô mới kịp định thần. Cô lùi về sau đề mọi người làm thủ tục.
Giang Quân cũng lùi sang một bên. Trên tay của anh vẫn còn cầm tờ đơn. Tên người chuyển tiền trên tờ giấy quả thật là Kim tiên sinh
“Anh” Lăng Vi mắt đỏ hoe, lòng như lửa đốt. Anh chính là người thân duy nhất của cô.
Anh bắt đầu giúp đỡ cô khi cô 14 tuổi, bắt đầu từ 1 ngàn tệ, 2 ngàn tệ, cuối cùng là đến 3 ngàn tệ…cứ vậy giúp đỡ đến khi cô 18 tuổi.
Đây sao có thể là một người cơ chứ? Lương của anh vốn không cao, nhưng tấm lòng của anh thì vô cùng cao thượng.
Sau này việc Lăng Vi mỗi tháng đều gửi tiền cho trẻ em vùng núi, nguyên nhân chính là do ảnh hưởng sâu sắc từ anh.
Cô thường xuyên liên lạc với anh, thường tâm sự tâm tư của mình với anh, anh ấy giống như tín ngưỡng của cô vậy, anh chính là chỗ dựa tinh thần của cô. Cô vẫn còn nhớ trong thư canh có nói 1 câu, mà câu nói đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô. Anh nói: “Khi em có một đôi mắt sáng, thì có thể nhìn thấy được những cảnh đẹp mà người khác không thể nhìn thấy. Tiểu Vy, mắt của em nhất định rất sáng, hy vọng em có thể thấy được tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian này.”
Lăng Vi nhìn chằm chằm anh, cô ấy muốn thông qua cách này để có thể tình cờ gặp được anh, nhưng tuyệt nhiên cô chưa từng nghĩ tới thật sự có thể gặp được anh.
Giám đốc ngân hàng phát hiện hai người bọn họ không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào, liền cảm thấy hối hận về mấy lời nói của mình.
Lăng Vi và Giang Quân không nói tiếng nào, cứ đứng im như vây. Anh nhường cô,cô lại anh.Hai người bọn họ cứ như vậy một hồi lâu.
Cuối cùng, Lăng Vi cũng nở nụ cười nói: “Anh”
Môi cô mấp mấy, nắm chặt váy áo, hình như rất căng thẳng.
Giang Quân gật đầu.
“Em ôm anh có được không? “ Lăng Vi nhìn chằm chằm anh, Giang Quân dang tay, ôm cô ấy vào lòng. Lăng Vi nép vào lòng anh, Giang Quân cảm thấy cô ấy hình như cô ấy đang khóc, anh vỗ vỗ lưng cô, giống như một người anh hiền từ vậy: “ Mấy năm nay, em sống có tốt không?”
Lăng Vi bất khóc.Vỗ vỗ lưng cô, dường như cảm nhận được hơi thở của cô. Giang Quân trong lòng khẽ lay động. Anh cũng không ngờ, có thể nhận ra cô trong trường hợp như vậy. Cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay, khiến anh ấy vô cùng xúc động. Anh ôm cô, cảm nhận tình cảm của mình đã dành cho cô bé mà trước đây anh từng giúp đỡ.
“Đi uống nước không?” Giang Quân nói
Lăng Vi khịt khịt mũi gật đầu.
Giang Quân bắt tay tạm biệt giám đốc ngân hàng, Lăng Vi cũng mỉm cười chào ông.Vừa ra khỏi ngân hàng.
Đột nhiên, có một cô gái ăn mặc xinh đẹo gọi Giang Quân: “Giang Quân, cô gái này là ai?”
Giang Quân quay đầu lại, thấy cô gái này đang trừng mắt nhìn Lăng Vi.
Người phụ nữ đó chỉ mặt Lăng Vi nói: “Cô là ai? Sao cô lại đi chung với Giang Quân? Hai người có quan hệ gì?”
Giang Quân khó chịu: “Cô ấy là ai, cần phải báo cáo với cô sao? Tôi với cô ấy có quan hệ gì không cần thiết phải nói với cô. Cô Vị, tôi cho rằng, cô nói những lời như vậy có chút không phải phép!”
Nói rồi, kéo Lăng Vi đi mất.
Người phụ nữ này chỉ Giang Quân hét lớn: “Tôi nói cho anh biết Giang Quân, với điều kiện của anh, tôi có thể khằng định anh không có cửa đâu. Tôi ghét nhất là loại người không biết điều như anh. Tôi đường đường là đại minh tinh được nhiều người yêu mến, không phải người như anh có thể trèo cao!”
Giang Quân chỉ cảm thấy thực nực cười.
Người phụ nữ này đúng là bị bệnh thần kinh.
Giang Quân thờ ơ nhìn cô ta: “Thật ngại quá, ngay cả tên của cô cũng tôi không thể nhớ nổi.”
Người phụ nữ này tính khí vô cùng khó chịu: “Hèn gì. Hèn gì anh nói anh không đồng ý. Hoá ra anh sớm đã có gian tình với người phụ nữ này rồi. Người giới thiệu anh cũng không tốt lành gì. Rõ rang đã có người trong lòng vậy mà vẫn còn giới thiện cho tôi. Mấy người đúng là cá mè một lứa mà.”
Giang Quân chỉ nhìn cô ta một cách khinh thường rồi kéo Lăng Vi đi.
Trong quán nước Vân Hào, hai người ngồi gần sân khấu, Giang Quân uống một ly whisky còn Lăng Vi bị di ứng với rượu. Nhưng mà, đối diện với “ Kim tiên sinh” bị nổi dị ứng tí thì có làm sao chứ.
Cô nói với người pha chế: “Cho tôi 1 ly giống anh ấy.”
Hai người uống rượu, nói về những bức thư trước đây.
Mắt Lăng Vi ngấn lệ, Giang Quân cũng rất xúc động.
“Không ngờ có thể gặp em trong tình huống nhứ vậy.” Giang Quân không ngẩng đầu lên nhìn cô, âm thầm nở nụ cười, anh cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, ly rượu trên tay anh cũng dần vơi hết.
Lăng Vi cũng nhìn tay anh, nghĩ đến những chữ anh đã viết. Cô hỏi: “Anh không phải đang ở Đế Đô sao? Khi nào được điều về đây vậy? Sao chưa từng nghe anh nói đến?”
Anh không nhìn cô nói: “Chính là khi gia đình em bị vu oan, anh được điều về đây. Anh lúc đó cũng nghĩ là em rồi, nhưng mà lại sợ không có bằng chứng em sẽ không tin.”
Lăng Vi hít một hơi: “Sao lại đột nhiên bị điều về một nơi nhỏ như vậy chứ?”Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Giang Quân nhìn thấy ánh mắt của cô, lập tức nhìn xuống tay của mình. Anh nói: “Vì ở đây gần biển.”
Cô cầm ly uống một ngụm lớn. đối mắt ngấn lệ nhìn anh cười: “Sao anh có thể nhận ra em? Em bây giờ so với lúc trong ảnh đã khác nhau rất nhiều. Em lúc đó mới có 10 tuổi.”
Giang Quân từ từ ngẩng đầu nhìn cô: “Rất dễ nhận ra, vì em có một đôi mắt sáng.”
Lăng Vi mân mê ly rượu, áy náy nói: “Lần trước, em đã không nhận ra anh.”
Giang Quân mỉm cười: “Vì em chưa từng xem qua ảnh của anh.”
“Vậy sao? “ Lăng Vi bùi ngùi nói: “Em cứ cho rằng, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào em cũng có thể nhận ra anh. Haiz vẫn là do em ngốc quá đúng không?”
“Đúng là có một chút, người ngốc có lợi của người ngốc.”
Anh ấy cười, lại nói: “Sau này, em có thể nhận ra anh trong mọi hoàn cảnh rồi.”
Lăng Vi vô cùng cảm động: “Anh Quân, cảm ơn anh.”
Giang Quân xoa xoa đầu cô: “Cô bé ngốc.”
Hai người nói chuyện rất lâu. Giống như nhũng người bạn cũ lâu ngày không gặp vậy.Có lúc hai người không nói gì, chỉ ngồi nhìn đối phương, môi cũng bất giác mỉm cười.
Giang Quân gọi phục vụ hát một bài, là bài Hoá ra em cũng ở đây của Lưu Nhã Anh
Ca sĩ là một người đàn ông, giọng của anh ta rất trầm.
Hai người không nói gì, đều chăm chú lắng nghe.
Quán nước bỗng chốc không một tiếng động, dường như mọi người đều đang thưởng thức bài hát.
“Có những rõ ràng là đang che dấu, mọi lời nói không thể nói ra được. Yêu, là trò đùa của ông trời. Hoá ra em cũng đang ở đây.”
Giang Quân nói: “Ca khúc này rất hay!”
Lăng Vi gật đầu đồng ý, đúng là rất hay.
Ca sĩ trên sân khấu hát xong mời rượu Lăng Vi và Giang Quân, uống hết một ly.
Nhạc được bật lên, anh ấy lại tiếp tục hát.
“Người đó, có phải chỉ tồn tại trong giấc mơ, tại sao tôi dùng hết sức mình, cũng không thể nào nhớ được hồi ức đó…”
“Nếu có hy vọng, nếu có thể cứu rỖi tình cảm này của tôi, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng nguyện chờ nơi đây…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc