Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 10

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tầm mắt Lăng Vi rơi vào trên mặt Lôi Tuấn.
“Này, tôi thấy anh cũng sắp nướng chín rồi.” Lúc này, mặt anh ta bị nướng đến đỏ bừng.
Lôi Tuấn vội vàng khoát tay: “Nửa chín… Nửa chín…”
Lăng Vi bật cười: “Chín năm phần?”
Lôi Tuấn khổ sở lau mồ hôi trên trán: “Cũng sắp chín bảy phần rồi…”
Lăng Vi che miệng, cười lên. Quay đầu hỏi Diệp Đình: “Ánh mặt trời chói gay gắt như vậy, sẽ nướng ૮ɦếƭ người, để anh ta lên xe được không?”
Vừa rồi ở trong rừng cây, Lôi Tuấn còn cứu cô, nguyên tắc làm người của Lăng Vi là: Bạn nhường tôi một thước, tôi kính bạn một trượng. Bạn nhượng bộ, tôi còn nhượng bộ hơn bạn, bạn cương quyết, tôi cương quyết hơn bạn gấp trăm lần.
Lôi Tuấn cứu cô hai lần, nên nhìn người này này tương đối thuận mắt.
Diệp Đình rũ mắt tiệp, giống như không nghe.
Lăng Vi lại quay đầu nhìn Lôi Tuấn.
Anh ta và Lôi Đình nhìn nhau, hai người đứng suy đoán.
Lôi Đình bĩu môi, hiển nhiên nghe hiểu ý Lăng Vi. Cô nói “cho anh ta lên xe”, mà không phải là “cho bọn họ lên xe”, đây là không bao gồm Lôi Đình.
Lôi Đình cũng biết mình vừa mắng Lăng Vi hai lần, người ta đòi lại cũng không sai. Nhưng trong lòng không thoải mái lắm.
Diệp Đình không mở cửa, hai người kia cứ đứng vậy.
Lăng Vi biết, Diệp Đình không lên tiếng, bọn họ không dám lên xe…
Lăng Vi hạ cửa kính xuống, đưa cho Lôi Tuấn một chai nước.
Lôi Tuấn đưa tay, dừng lại. Lăng Vi trực tiếp nhét chai nước vào trong tay anh.
“Hai người làm gì đắc tội anh ta?” Lăng Vi hỏi.
Hai người không lên tiếng. Trong đầu nghĩ, còn không phải vì cô…
Lôi Tuấn tương đối linh hoạt, cười nói: “Gần đây thân thể tôi yếu ớt, muốn rèn luyện một chút.”
“Phương thức rèn luyện của anh… Thật kỳ lạ.”
Lôi Tuấn cười khổ.
Lăng Vi nhìn Lôi Đình: “Cô thì sao?”
Lôi Đình thấy cô chủ động hỏi mình, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đây là cấp cho cô ta cành ô liu?
Tâm niệm Lôi Đình xoay chuyển.
Thái độ lập tức thay đổi 180 độ. Cô ta cười nói: “Cảm nhận chút ánh nắng thiên nhiên, đi tản bộ một lát, phơi nắng vô cùng tốt.”
“Ken két” Xe mở khóa.
Lôi Tuấn và Lôi Đình bốn mắt nhìn nhau, đây là lão đại thấy thái độ bọn họ tốt, mở khóa xe cho bọn họ lên xe?
Hai người vui mừng quá đổi.
Lôi Tuấn âm thầm lạy Lăng Vi, trong lòng ghi nhớ cô tốt bụng.
Lôi Đình tâm cơ không sâu, nhưng lúc này nghĩ rõ. Nếu không phải Lăng Vi mở miệng, lão đại tuyệt đối sẽ không cho bọn họ lên xe.
Lôi Đình nhìn Lăng Vi, hiền hào cười với cô. Hoàn toàn quên mất vừa rồi tại sao bị đuổi xuống xe.
Lăng Vi kinh ngạc, cô không nghĩ tới cô gái này không thù dai như vậy.
Mặc dù nóng nảy, nhưng cũng không có tâm xấu, Lăng Vi thay đổi cái nhìn với cô gái này.
Dường như… Không đáng ghét lắm?
“Anh Đình, em lái xe.” Lôi Tuấn đi ra trước, mở cửa xe.
Diệp Đình rời khỏi ghế tài xế, đi ra sau.
Lôi Đình phất phất tay với Lăng Vi, ngồi vào ghế cạnh tài xế.
Diệp Đình mở cửa sau, ngồi đối diện Lăng Vi.
Sau xe, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lăng Vi mệt rả rời, nhưng lại không thể hoàn toàn buông xuống lòng phòng bị. Cô mở mắt rất to, phòng ngừa mình ngủ quên.
Diệp Đình liếc cô, cô ôm áo khoác của anh, đang ngước mắt nhìn anh chằm chằm
Tầm mắt hai người chống nhau, đều không nói gì, không dời đi chỗ khác.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Tựa như im lặng tỉ đấu.
Xe chạy qua một cái hố to, đột nhiên lắc lư. Lăng Vi nhìn ra ngoài.
Diệp Đình thu hồi tầm mắt, mở laptop họp qua video. 
Trong cuộc họp, anh nổi giận! Một hồi mắng cái này, một hồi mắng cái kia! Thái độ hung dữ như sư tử hoang dã!
Lăng Vi rúc cổ nghe. Những lời anh nói, cô hoàn toàn nghe không hiểu… Tất cả đều là phải thu mua ai, phải sỉ vả ai, phải đầu tư ai…
Những chuyện này đều là bí mật thương nghiệp, anh cũng không đề phòng cô? Lỡ như cô là gián điệp thương mại thì sao?
Lăng Vi đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện điện thoại anh phát sáng, thì ra anh tắt âm, lúc này có người gọi tới, anh căn bản cũng sẽ không tiếp.
Một lát sau, cuộc họp video kết thúc, anh cài chuông lại.
Anh không thích chuông reo quá lớn, vì mỗi ngày rất nhiều cuộc gọi, anh nghe nhiều sẽ phiền não.
Anh vừa cài tiếng chuông xong, lập tức có người gọi tới.
Điện thoại anh truyền ra đoạn nhạc ghi-ta tươi đẹp…
Diệp Đình nhìn lướt qua số điện thoại, không để ý tới. Mở văn kiện, bắt đầu phê duyệt.
Điện thoại hát lên, Lăng Vi dựng tóc gáy, cô quá quen thuộc nhịp điệu bài hát này!
“Life it seems will fade away…”
(Dường như sinh mạng sắp kết thúc…”
Đó là ban nhạc kinh điển trong kinh điển “Metallica”, bài hát tên “Fade to black” “Tự sát- cũng là biến mất trong bóng đêm.”
Là một ca khúc liên quan tới ૮ɦếƭ chóc!
Nói đúng hơn là liên quan tới tự sát, bị mọi người gọi là: “Thánh ca khiến người ta tuyệt vọng tới ૮ɦếƭ!”
Lời cả bài hát “Fade to black” chính là một phần di thư của người tự sát.
Nhịp điệp tươi đẹp có chút ưu thương.
Ẩn dụ một hoàn cảnh xã hội và tinh thần của người mắc bệnh có ý đồ tự sát.
Lời ca tuyệt đối là chủ nghĩa bi quan, tràn đầy ý niệm chán ghét đời và coi thường mạng sống của mình.
Cuối cùng, người mắc bệnh rốt cuộc hoàn toàn “tỉnh ngộ” —— tự sát, tỏ ý vĩnh biệt…
Lăng Vi giật mình, toàn bộ tóc gáy cô đều dựng thẳng lên!
Nhiều lần như vậy, mỗi lần tuyệt vọng, cô đều nghe đi nghe lại.
Sự vật đều có hai mặt, có vài người nghe sẽ chán ghét đời, nhưng bài hát này ngược lại mang tới dung khí sinh tồn cực lớn cho cô! Nhiều người khác cũng nghe như vậy, bọn họ tìm được hy vọng sống trong bài hát này!
Ưu tư Lăng Vi hơi chập chờn, Diệp Đình một mực cúi đầu nhìn màn hình laptop, không chú ý tới cô.
Nhịp điệu lặp lại một lần lại một phần, không hề nhàm chán.
Hối thúc như thế.
Diệp Đình xử lý công việc trong tay xong, mới nhận điện thoại.
“Chuyện gì…”
“…”
Không biết đối phương nói gì, Diệp Đình đột nhiên cười nhạt.
Giọng anh băng hàn, lạnh lùng nói: “Bà nói với ông ta, nếu ông ta thích công chúa kia thì ông ta lấy về nhà đi. Cũng không phải là tôi thích, tại sao tôi phải cưới?”
“…”
Diệp Đình giễu cợt nói: “Lợi ích gia tộc? Có liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không phải thành viên của gia tộc Louis. Ông ta quan tâm lợi ích như vậy, không phải cưới thêm mấy vợ là đủ sao? Đàn ông dựa vào quan hệ thông gia để củng cố sự nghiệp đều như vậy, tôi và ông ta không có gì đáng nói.”
“Charlie…” Thanh âm nhu uyển của đối phương truyền tới: “Con đừng quậy nữa… Ông ấy là cha con, con đừng đối đầu với…”
“Diệp Đình, tôi tên Diệp Đình!” Giọng anh đột nhiên lạnh tới cực điểm: “Còn có chuyện khác không?”
“…”
“Tút ——” Anh cúp điện thoại.
Lăng Vi thầm nghĩ: “Người này rốt cuộc có mấy tên? … Simon, Charlie, lại Diệp Đình… còn có lão cửu…”
“Life, it seems will fade away…” Tiếng chuông vang lên lần nữa.
Anh nhấn nút tắt máy.
Lăng Vi vùi mặt vào trong âu phục, làm bộ không nghe gì.
Bỗng nhiên nghe anh kêu: “Lăng Vi.”
“Hử?” Cô ngẩng đầu, kéo âu phục anh xuống, lộ ra đôi mắt, thấy gương mặt tuấn tú của anh hơi tức giận.
“Cô có bạn trai chưa?” Thanh âm anh trong trẻo lạnh lùng.
Lăng Vi sửng sốt, lắc đầu.
“Độc thân?”
“Ừ…” Lăng Vi gật đầu.
Anh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Nhìn hồi lâu, mới nói: “Muốn chồng không? Loại đặc biệt đẹp trai.”
“Phốc —— khụ…” Lôi Tuấn ở trước thiếu chút nữa bị nước miếng sặc ૮ɦếƭ.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Đình trừng tới, đưa tay ấn nút màn chắn, ngăn hai người ở trước.
Lăng Vi kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh chòng chọc.
Như nhìn quỷ vậy.
Đây là tiết mục gì?
Người này muốn tìm một người kết hôn cho hả giận sao?
Nhưng mà cũng quá tùy tiện rồi? Cô cũng không phải người tùy tiện như vậy…
“Kết hôn với tôi, cô không lỗ.”
Khóe miệng Lăng Vi co rút: “Anh có bệnh?”
“Không có.”
Mẹ nó…
Cô lại không có lời đáp trả.
Diệp Đình đột nhiên hỏi ngược lại: “Cô có bệnh?”
“…” Lăng Vi thưởng anh ánh mắt xem thường.
Diệp Đình bĩu môi, liếc cô, nói: “Tôi thấy có bệnh, người tốt như tôi tặng không, cô còn không muốn. Có phải cô bị mù không?”
Cô phản bác: “Ai biết anh có phải là tên lường gạt hay không.”
Anh nhìn cô như nhìn kẻ ngu: “Cô nhìn xe tôi đi, nhìn quần áo tôi này. Cô nhìn đồng hồ tôi này!”
“Ai biết có phải đồ mượn hay không…”
“…” Diệp Đình lại tức giận cười lên: “Cô không phải ngốc mà là kém thông minh.”
“…”
Anh nghiêm túc nói: “Kết hôn hai tháng, tham gia một buổi tiệc cùng tôi, sau đó cô có thể yêu cầu ly dị bất cứ lúc nào. Thù lao tùy cô chọn.”
“…” Lăng Vi cảm thấy ngủ tốt hơn…
Anh còn nói: “Cô kết hôn với tôi, lại ly dị với tôi, cô sẽ trở thành nhà giàu. Không cần lo áo cơm mấy đời.”
“…” Lăng Vi kéo âu phục anh đắp qua đầu, giọng buồn buồn: “Tôi cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn, là không muốn ở bên ai vì tiền, cũng không muốn rời khỏi ai vì tiền.”

Diệp Đình chấn động, chợt kéo âu phục trên đầu cô ra.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của cô lộ ra.
Liền ngước đôi mắt xinh đẹp, nhìn thẳng anh: “Làm gì? Hóng gió à?”
Anh nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen như mực lóe lên tia sáng.
Ánh mắt anh rất sáng, tựa như hàm chế sức mạnh có thể xuyên thấu người khác.
Lăng Vi Cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt anh xuyên thấu.
“Nhìn gì vậy? Mở to mắt như thế?” Lăng Vi không cam lòng yếu thế ngồi thẳng, nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt trong suốt đầy quật cường. Cô ghét nhất là ánh mắt dò xét đó của anh.
Diệp Đình khí thế mười phần, hai người nhìn nhau, như muốn nhóm lửa hoa.
Ánh mắt giống như lửa cháy, lấp lánh tỏa sáng.
Mà lửa trong mắt anh ngày càng mạnh hơn, giống như muốn thiêu cháy cô!
Lúc này, Lôi Tuấn rảnh rỗi, mở radio trên xe.
“Vì cách mạng bảo vệ thị lực, phòng ngừa cận thị, bây giờ bắt đầu bảo vệ mắt. Đầu tiên, xoa huyệt thiên ứng*, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn…”
Lăng Vi 囧 rồi lại 囧 … Cô thầm nghĩ, ngay cả radio cũng biết cô và Diệp Đình đang “luyện đối mắt” sao?
Lúc này, sắc mặt Diệp Đình phong vân biến ảo, không được tốt lắm!
Lôi Đình cũng quen rồi, Lôi Tuấn có biệt hiệu là “Kho tiểu khúc Trung Hoa”, đặc điểm lớn nhất của anh ta là thích nghe ca hát, yêu ca hát. Nơi nào có anh ta, thì nơi đó có âm nhạc!
“Tắt!” Diệp Đình đã nhịn đến ranh giới, Lôi Tuấn vội tắt radio.
Thật lâu, Lăng Vi đoạt lại áo khoác âu phục từ trong tay Diệp Đình, đắp qua đầu.
Hai người không nói gì nữa.
Mặc dù cách một lớp áo khoác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đối phương ghim vào trong thân thể mình.
Không lâu sau, Lôi Tuấn lái xe vào tiểu khu của Lăng Vi ở.
Lôi Đình đột nhiên nói: “Sao mặt đất lộn xộn như vậy?... Ai ném nhiều đồ ra ngoài thế?”
Đi tới căn hộ của Lăng Vi ở tầng 15, phát hiện chung quanh đầy người xem náo nhiệt vây quanh.
Lôi Đình chỉ quần áo lộn xộn dưới đất, nói: “Ai có bệnh như vậy, ném quần áo khắp nơi?”
Đang nói, một quyển sách lại bị ném xuống, bìa là hình vẽ động cơ. Lôi Đình ngẩng đầu nhìn lên, có người ném đồ từ trên tầng 15 xuống!
Cái gương nhỏ bị ném nát bấy.
Lăng Vi chấn động, cô vén âu phục lên, mở to hai mắt. Mở cửa nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Đúng là Hi*p người quá đáng! Cửa sổ đó là nhà cô! Là ai ném đồ của cô?
Lăng Vi nổi giận!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc