Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 09

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Tuấn tự biết lắm miệng, không dám nhiều lời nữa, vội vàng xuống xe, đóng cửa xe.
Lôi Đình đang tức muốn ૮ɦếƭ, thấy anh trai cũng bị đuổi xuống dưới, lập tức cười nhạo một tiếng: “Đáng đời!”
Hai anh em khổ bức đành phải nướng người dưới ánh mặt trời chói chang, từng bước lấy chân đo đường cái.
Lôi Tuấn trừng cô: “Về sau nói chuyện cẩn thận một chút, cô gái này lai lịch tuyệt không đơn giản. Em không thấy Lão Đại rất để ý cô ấy sao? Cô ấy là người Lão Đại coi trọng, về sau nên nói hay không phải nghĩ cho kỹ.”
“Hừ! Thân phận không đơn giản như thế nào, có thể sánh với người đứng đầu đất nước tài sản khổng lồ sao? Không nói tài sản, chỉ cần nói đến thân phận anh Đình, toàn bộ thế giới cũng là số một số hai...”
“Câm miệng! Lão Đại không thích nghe mấy câu này, em cũng không phải không biết! Đừng tưởng trước đây chịu đánh thay Lão Đại lại nghĩ mình có công! Lão Đại đã sớm trả hết cho chúng ta rồi!”
Lôi Đình cắn môi, không hề hé răng.
Lôi Tuấn còn nói: “Về sau chú ý vào, chúng ta theo Lão Đại lâu như vậy, em có từng thấy cậu ấy để tâm đến ai chưa? Trước khi hành động, lão Đại còn cố ý dặn chúng ta, nhất định phải cam đoan Lăng Vi an toàn. Vì hành động lần này, Lão Đại cho mai phục bao nhiêu người ở ngoài, em không nhìn ra à?”
Lôi Đình khó chịu: “Cô ta không phải chỉ cứu Lão Đại thôi à! Cam đoan an toàn của cô ta là chuyện bình phải làm.”
“Shit! Em cũng từng cứu Lão Đại, Lão Đại có thèm liếc mắt nhìn em không? Cho chúng ta cổ phần công ty, cho chúng ta cơm ngon áo đẹp, để chúng ta đi theo bên cạnh cậu ấy, có thể gọi một tiếng anh đã là nể mặt lắm rồi, em còn nghĩ mình là công chúa chắc?!”
Lôi Đình không phục, hừ nói: “Anh Đình còn ném cô ta ở lại rừng cây kìa...”
“Em khờ thật hay giả ngốc thế?” Lôi Tuấn giơ ngón tay chọc chọc đầu cô: “Không thấy anh Đình để lại cho cô ấy lại một chiếc xe sao? Không thấy trước sau đều có người đang âm thầm bảo vệ sao? Lão đại là thân phận gì, anh muốn thử một người, thủ đoạn rất nhiều. Cô ấy lúc ở trong rừng cây làm mất mặt Lão Đại, Lão Đại nhẫn nhịn cũng chưa từng phát hỏa, còn cố ý muốn báo đáp nhân tình của cô ấy. Chuyện này em còn không nhìn ra, còn chưa thấy mình ngu ngốc lại đi nói cô ấy! Đuổi em xuống xe còn là nhẹ, không biết nhìn sắc mặt chút nào, bao nhiêu năm như thế em lăn lộn đúng là uổng công!”
“...”
Lôi Tuấn một câu lại một câu, đem Lôi Đình nói đến á khẩu không trả lời được.
Diệp Đình một mình ngồi trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Hơn mười phút sau, Diệp Đình nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ. Anh mở to mắt, quay đầu nhìn về phía sau... Lăng Vi lái Wrangler từng chút từng chút xuất hiện trong tầm nhìn.
“Ốc sên!” Diệp Đình mở cửa xe, xuống xe, thân hình cao ngất đứng giữa đường.
Lăng Vi lái xe đến phụ cận, hận không thể đạp chân ga một cái, xông lên đâm ૮ɦếƭ anh! Nhưng... tốc độ 10km/h, thật sự là không làm được...
Với tốc độ này, đừng nói đâm ૮ɦếƭ, ngay cả đâm cho tàn phế cũng không được... Lùi một vạn bước mà nói, lỡ đâm anh tàn phế, cô còn phải gánh tiền thuốc men, rất không có lời... 
Cô đạp phanh, dừng xe lại.
Wrangler đỗ trước mặt anh.
Cách chân anh chỉ có 2cm... Anh bình thản đứng đó, tươi cười bất động, như là trước chỉ là một cái xe đồ chơi.
Lăng Vi trong lòng tức giận, đây là chắc chắn cô không dám ᴆụng anh à!
Cô mở cửa, xuống dưới. Chống nạnh trừng anh.
“Tôi là tay mới, anh không sợ tôi đạp chân ga, đâm anh đến mức không thể tự gánh vác cuộc sống à?”
Anh nhìn cô, cười: “Tôi nghĩ cô còn mang IQ ra khỏi nhà.”
“Cút ngay —— chó khôn không cản đường!”
Lăng Vi nóng bức, cả người toát mồ hôi, nửa giờ, toàn thân cô ướt đẫm.
“Khốn kiếp!” Sợi tóc dài dính vào bên má, khó chịu muốn ૮ɦếƭ. Áo thun cũng bị thấm ướt, dán chặt vào người.
Anh nghiền ngẫm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhìn иgự¢ cô không rời.
Lăng Vi thấy rõ tia trào phúng trong mắt anh…
Cô cúi đầu nhìn иgự¢ mình, áo thun bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào người. Chỗ иgự¢ như ẩn như hiện, khó che giấu bộ иgự¢ đầy đặn, ngay cả áo иgự¢ viền hoa màu da cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Lăng Vi quẫn bách, mặt đỏ bừng.
Hai tay ôm иgự¢ ngồi vào ghế tài xế, tức giận đóng cửa xe.
Cô dùng sức trừng anh, ghét ánh mắt của anh! Ghét vẻ mặt của anh! Ghét giọng điệu nói chuyện của anh! Nhất là biểu tình trơ tráo không cười của anh!
Vào giờ phút này, cô hận không thể móc mắt anh ra, đạp nghiền nát dưới chân! Hận không thể xông lên, nạo mặt anh thành con mực! Hận không thể xé miệng anh, lấy kim vá lại!
Diệp Đình đột nhiên bật cười. Cô giận quá, иgự¢ phập phồng kịch liệt.
“Ngu ngốc!” Mắt anh sáng ngời, cảm giác giống như trở lại mới ôm cô.
Lăng Vi càng thẹn thùng quẫn bách! Cô biết, người này cố ý!
Cố ý khiến cô khó chịu! Nhìn anh cười đáng ghét như vậy, nhất định không có chuyện tốt!
Mặt Lăng Vi giận đến tối đen, tâm tình Diệp Đình rất tốt. Chọc tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén này giận đến giậm chân đúng là một chuyện đặc biệt thú vị.
Anh vững vàng đi tới xe, tiêu sái gác một tay trên mui xe, cúi đầu nhìn cô: “Có ngồi ngây trong đó làm gì? Xuống xe!”
Lăng Vi phẫn hận trợn mắt nhìn anh: “Ai muốn ngồi xe anh!”
Anh cười như không cười nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Có chí khí.”
“Lát nữa đừng đi cầu xin tôi.” Anh xoay người đi tới xe mình.
Quay đầu nhìn cô một cái.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế tài xế Rolls Royce.
Lăng Vi nhất quyết không ngồi xe anh, nổ máy xe Wrangle lần nữa, xe nhảy lên chạy tới trước một khoảng, lại ૮ɦếƭ máy, làm thế nào cũng không mở được.
Chỉ chốc lát sau, anh hạ cửa kính, nhẹ nhàng nói: “Xem ra hết xăng rồi…”
Lăng Vi nhìn bảng điều khiển…
Hiện lượng xăng… ô vuông cuối cùng… đường màu đỏ…
Trong bình xăng con, lại…không còn dầu?
Anh nở nụ cười, từ trong xe truyền ra: “Khi xe hơi chạy, hao phí một lượng xăng. Đừng thấy nó chạy chậm rãi, nhưng thật ra hao xăng nhất. Tôi đoán cô chạy không được bao xa, cố ý ở đây chờ cô, còn không mau cảm ơn tôi.”
“Tôi cảm ơn anh?”
Tôi cảm ơn cả nhà anh!
Điêu không biết xấu hổ!
“Nếu không phải tại anh, bà đây sẽ khốn khổ như vậy?”
Cô mở cừa, xuống xe, dùng sức đóng cửa xe. Đi tới bên cạnh xe anh, thấy xe có ký hiệu thiên sứ nhỏ màu vàng, hừ một tiếng: “Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, chó mang theo chuông chạy vui vẻ*.”
(*) Con người dựa vào ăn mặc mới chứng tỏ thân phận.
Ngựa dựa vào yên иgự¢ tỏ ra đẳng cấp.
Chó mang theo chuông chứng tỏ được cưng chiều yêu thương.
Ý là, một người cần phải dựa theo nhân vật của mình trong xã hội mà thiết kế hình tượng.
Thành phần trí thức cũng không mặc như ngựa.
Âu phục giày da không thích hợp với ca sĩ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Diệp Đình làm như không nghe thấy, khóe miệng co rút.
Trong miệng chậm rãi lặp đi lặp lại: “Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, chó mang theo chuông chạy vui vẻ…”
Lăng Vi mở cửa sau, làm thế nào cũng không mở ra.
Quỷ thất đức – khóa cửa lại!
“Cầu xin tôi đi…”
“Anh thật đẹp trai nha!” Cầu anh?!
Lăng Vi quật cường nhấc chân bước đi.
Tiếng mở cửa xe… Anh xuống xe, nắm cổ tay cô, kéo cô lại. Tầm mắt hai người đối diện nhau, vì trời nóng nực, mặt cô béo béo mập mập, trán còn có giọt mồ hôi, gương mặt trông sáng bóng mềm mại.
Cặp mắt đào hoa đặc biệt đẹp mắt. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tựa như cực kỳ tức giận muốn cắn người.
Diệp Đình nắm cổ tay cô, kéo ra cửa sau, đè đầu cô, nhét vào trong xe: “Tính tình vừa thúi vừa cứng, cô ở trong hầm phân quá lâu?”
Cô hất tay anh ra: “Hai ta ai ở trong hầm phân quá lâu? Anh mới vào nhà vệ sinh thắp đèn tìm phân!”
Diệp Đình: “…”
Mở cửa ra, Lăng Vi cảm thấy gió đập vào mặt…
“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ mở điều hòa!”
Cô nhấc chân lên xe.
Không gian Rolls Royce xa hoa rộng rãi, màu nâu nhạt làm chủ.
Lăng Vi tùy tiện dựa vào ghế ngồi thật dài.
“Điêu biết hưởng thụ như vậy!” Cô đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình.
Vừa rồi lúc cô lái xe không mở điều hòa, cả người ướt đẫm, lúc này bị gió lạnh trên xe thổi tới, liền hắt xì.
Diệp Đình chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, cởi ác khoác âu phục ra, đi tới cửa sau, ném lên người cô.
“Không được cảm, tránh lây cho tôi.”
Lăng Vi trừng anh: “Nếu anh không nói chuyện, tôi còn có thể cảm động.”
Anh hừ lạnh: “Tôi sợ cô cảm động, tránh cho cô dây dưa tôi. Điều này cũng không nhìn ra được? Chỉ số thông minh đâu rồi?”
Đồ xấu xa!
Lăng Vi lanh lợi đáp trả: “Yên tâm! Tim bà đây làm từ đá.”
“Ừ, quả thật…” Anh nghiêm túc gật đầu: “Đá trong cầu tiêu.”
“…” Lăng Vi thiếu chút nữa bị nghẹn ૮ɦếƭ, hung tợn nói: “Lăn!”
Lười cãi với anh.
Cô lấy áo khoác âu phục của anh, cũng không khách sáo, trực tiếp đắp lên người.
“Ha ha…” Anh đột nhiên cười rét lạnh, cố ý gác tay lên cửa xe nhìn cô.
Mặt đầy vân đạm khinh phong: “Lăn là một kỹ thuật làm việc, phân trường hợp, phân địa điểm, phân hành động. Cô muốn lăn đi đâu cùng tôi? Làm sao lăn? Tư thế gì, động tác gì? Cô thích trước hay là sau.”
Áo sơ mi trắng của anh cởi ra hai nút, Ⱡồ₦g иgự¢ quyến rũ lộ ra ngoài.
“Không biết xấu hổ!” Lăng Vi xoay mặt đi, làm bộ ngắm phong cảnh.
“Sao không biết xấu hổ? Tôi nói gì? Chính cô suy nghĩ không trong sáng mà thôi.” Diệp Đình giễu cợt cười một tiếng.
Anh dừng lại, cố ý ngắm иgự¢ cô: “Dĩ nhiên, cô có một bộ иgự¢ đẹp là đủ rồi, không cần suy nghĩ, cũng không cần chỉ số thông minh.”
Lăng Vi căm hận không thôi, cầm giày đánh miệng anh!
Anh ngồi vào vị trí tài xế, khởi động xe, cửa xe tự động khóa lại.
Xe chạy một lúc, Lăng Vi thấy ven đường có một nam một nữ đang đón lấy ánh mặt trời đi tới trước.
Mặt trời chói chan nhô lên cao, nhiệt độ mặt đất ít nhất 40 độ…
Hai người này giống như hai lò nướng, bị lửa nóng hơ lửa…
Mặc dù cách khá xa, Lăng Vi vẫn nhận ra bọn họ: “Hai người kia… không phải là người của anh sao?”
Diệp Đình không lên tiếng, nghiêm túc lái xe.
Lăng Vi quan sát anh mấy giây, lại quay đầu nhìn ra ngoài. Lăng Tuấn đang giơ áo khoác “hình cảnh” của mình, che nắng cho người phụ nữ kia.
Lôi Tuấn còn đỡ, người phụ nữ kia mang giày cao gót, đi cà nhắc cà nhắc, dáng vẻ cực kỳ buồn cười…”
“Vừa rồi là cô ta hung dữ với tôi đúng không?” Lăng Vi Ϧóþ cằm nói: “Nói chuyện nghe không tốt, đáng đời!”
Còn chưa dứt lời, Diệp Đình đột nhiên đạp thắng xe, xe vừa vặn ngừng lại bên cạnh Lôi Tuấn và Lôi Đình.
Hai người ở bên đường trố mắt nhìn nhau.
“Muốn chúng ta lên xe sao?” Lôi Đình không chắc chắn hỏi.
Lôi Tuấn nhìn cửa xe, không dám vươn tay, đau khổ nói: “Chắc không phải…”
Lôi Đình tức giận nói: “Không cho chúng ta lên xe, còn tới làm nhục chúng ta…”
Lôi Tuấn ngửa mặt lên trời không nói gì, nước mắt chảy dài, tuy không muốn thừa nhận, nhưng… đây đúng là tác phong của lão đại.
Bỏ đá xuống giếng ah… Thật thê thảm!
Lăng Vi hạ cửa xe, hơi nóng bên ngoài trong nháy mắt ập lên mặt cô.
Trời nóng bức, cô thở hổn hển cũng tốn sức.
Cô giơ tay lên, phẩy phẩy gió trước chóp mũi.
“Lăng tiểu thư.” Lôi Tuấn khách sáo chào hỏi cô.
Lôi Tuấn và Lôi Đình ở bên ngoài thấy rõ tình hình trong xe, bọn họ đi theo lão đại lâu như vậy, là lần đầu tiên thấy anh đích thân lái xe!
Đáng sợ hơn là, phía sau còn có một người… Đây rõ ràng xem lão đại là tài xế rồi!
Lá gan cô gái này cũng quá lớn rồi! Càng đáng sợ hơn là, cô gái này còn sống rất tốt, lại không bị lão đại Gi*t ૮ɦếƭ… 
Lôi Tuấn và Lôi Đình bốn mắt nhìn nhau, trong lòng khi*p sợ… Vừa rồi lão đại đuổi hai người bọn họ xuống xe, hoàn toàn là vì cô gái trước mắt này…
Trong đầu hai người tràn đầy gió bão: “Vị trí của cô gái này trong lòng lão đại không phải tầm thường!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc