Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 05

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cảnh sát tới!
Sau đó, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống.
Lăng Vi muốn lớn tiếng kêu! Nhưng lầu đối diện có bóng người mặc đồ đen lướt qua, làm cho cổ họng cô nghẹn lại.
Tim cô nhảy cỡn lên.
Dưới lời, bảo vệ xui xẻo lại bị tra hỏi.
Cảnh sát cho anh ta xem một ít hình, Bảo vệ đột nhiên giơ tay, xoay một vòng lớn trên lầu. Lăng Vi vội lui về sau.
Cô nhìn xuống qua khe hở, thấy ba bốn người mặc đồ đen lóe lên trong bóng đêm.
Cảnh sát lập tức lên xe, nhanh chóng đuổi theo người đồ đen!
Cảnh sát đi rồi?
Hiển nhiên là đi bắt người phụ nữ diêm dúa đó!
Lăng Vi đi vào phòng tắm, người đàn ông này… và cảnh sát là một phe?
Lăng Vi ôm иgự¢, đè lại trái tim muốn nhảy ra ngoài… Đây đúng là chuyện làm người ta sợ hết hồn hết vía vào ban đêm.
Sau đó, không có ai tới nữa, Diệp Đình vô cùng tự tại ở chỗ cô dưỡng thương.
Cô mua rất nhiều thuốc, giấu trong cặp, mua thức ăn cũng không dám mua thêm, vẫn như bình thường, chẳng qua mua thêm mấy ly mì ăn liền.
Vốn muốn mua chút thuốc tiêu chảy, thật, cô thật sự muốn mua. Sau đó thay đổi ý nghĩ, lỡ như anh uống, anh còn phải ở lại nhà cô thêm mấy ngày, phòng tắm hôi thúi, cô còn phải chịu tội, hơn nữa, người nọ ngã bệnh, cô còn phải hầu đại gia… Hay là thôi đi.
Nhưng, số nợ này, cô phải nhớ…
Ngoài ra, mua cho anh ba áo thu trắng và quần ngắn, quần áo của anh đã rách, cũng không thể để cho người này suốt ngày khoe mấy khối cơ иgự¢, cơ bụng, tuyến nhân ngư.
Nếu mỗi ngày để anh lõa thể trước mặt cô, nói không chừng cô thật sự nảy sinh ý niệm tà ác… Dù sao gương mặt người đàn ông này rất có sức quyến rũ.
Có điều, cô tính sai, quần áo mua sai nhỏ rồi…
Quần áo, ách… hơi chật…
Toàn bộ bắp thịt иgự¢ và ௱ôЛƓ anh đều bại lộ dưới mắt cô, cô không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy đường ranh bắp thịt của anh.
Nhất là quần… Ôm chặt ௱ôЛƓ anh, làm cho cái ௱ôЛƓ đặc biệt… ách…
Lăng Vi giảo hoạt cười một tiếng, nên chụp hình anh! Sau này anh còn dám chọc cô, cô có điểm yếu trong tay. Dám vô lễ với cô, dám cười nhạo cô là heo, dám uy Hi*p khi dễ cô, dù sao cũng phải cho anh trả giá! Đúng! Nghĩ vậy, Lăng Vi lấy máy chụp hình chụp anh một tấm. Hừ hừ… Đây cao cấp hơn thuốc tiêu chảy 100 lần!
Diệp Đình nhẫn nhịn. Nhìn kệ sách nhà cô.
Lăng Vi thật lòng bội phục anh.
Sức đề kháng của người đàn ông này vô cùng mạnh, năng lực tự khỏi bệnh không có lời gì để nói. Vết thương đạn bắn, tự xử lý, tự khâu lại… Ý chí bền bỉ, nội tâm lớn mạnh đến mức vượt quá tưởng tượng của người khác!
Lăng Vi nhìn vết khâu của anh, cả người nổi da gà.
Bả vai cô không ngừng run rẩy, không có thuốc tê, từng kim một đi qua người mình, thật sự không phải người thường có thể chịu được…
Chạng vạng tối, Lăng Vi đặt đống mì ăn liền trước mặt anh.
Diệp Đình ăn mì, chê bai: “Tôi dù gì cũng là bệnh nhân, cô chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Bây giờ tôi cần dinh dưỡng, mì ăn liền có thể ૮ɦếƭ người có được không?”
Lăng Vi giương mắt liếc anh: “Sao anh nhiều chuyện như vậy? Có ăn là tốt rồi, còn chọn cái gì? Ấm ức thì tự đi ra ngoài mua đi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Tổ yến, bào ngư, hải sâm, vi cá, tôi không mong chờ mấy cái đó… Ít nhất phải có một nồi cháo gà với nhân sâm, nấm phục linh, chi hoàng kỳ, quế đơn rồi chứ?”
“…”
Hơ! Giọng điệu này…
Lăng Vi nhướng mày: “Anh cho là mấy dược liệu nhân sâm, phục linh này không cần tiền sao?”
Anh không nhịn được: “Cô mượn trước, nồi cháo 50 ngàn, được chưa?”
“Tiền đâu? Tiền đâu?” Lăng Vi hùng hổ dọa người.
“…” Diệp Đình nghẹn họng, khinh thường nói: “50 ngàn cũng gạt cô sao?”
“Ha! Đàn ông đáng tin, heo nái sẽ lên cây! Có tiền thì có thịt ăn, không có tiền thì ăn mì ăn liền đi!”
Diệp Đình khinh bỉ nhìn cô: “Khó trách gầy như cây cọc, ăn bữa thịt cũng làm khó cô đến vậy…”
Lăng Vi hung hăng lườm anh: “Có thể nói tiếng người không? Không nói được thì ngậm miệng lại!”
Biểu cảm của Lăng Vi cực kỳ ác liệt.
Anh lại hừ một tiếng: “Một thân tật xấu thiếu gia, ai khiến anh thành như vậy thế?”
Diệp Đình: “...”
Hai người trầm mặc một lát, không khí cực kỳ xấu hổ, Lăng Vi lấy chén tới phòng khách rót nước. Đi vào phòng khách, phát hiện rèm cửa nhà cô đã được sửa lại… Vốn là cái khung rèm kia bị gãy một bên, rèm cửa rũ xuống, cô lại vẫn chưa sửa lại.
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy tấm rèm màu vàng nhạt bay bay, cô đột nhiên kinh ngạc.
“Giả vờ thiếu gia à?” Lăng Vi chỉ cảm thấy kinh sợ! Người nọ sẽ tốt bụng vậy cơ à? Nhìn anh kiểu gì cũng không giống người sẽ sửa được khung rèm cửa! Hơn nữa còn đang bị thương...
Lăng Vi cầm chén nước quay về phòng ngủ, nhìn thấy Diệp Đình đang cầm bông sát trùng chỗ bị thương.
Lăng Vi nhìn anh, nâng cằm chỉ ra phòng khách: “Rèm là anh sửa?”
Diệp Đình ngay cả mắt cũng không nâng lên, hừ một tiếng: “Không phải tôi, chẳng lẽ là ma?”
“Xì, tôi thà tin là ma làm.” Lăng Vi ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, thấy thế nào anh cũng không giống người tốt như vậy.
Quả nhiên, Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô: “Đừng hiểu lầm, không phải sửa giúp cô đâu. Tôi muốn ra phòng khách, không có rèm hành động không tiện.”
Ha ha! Người này... “Sửa thì sửa đi, làm chuyện tốt còn không chịu nhận, anh tưởng mình là Lôi Phong à.”
Lăng Vi liếc mắt nhìn anh, người này không mở miệng ra thì cũng không đến nỗi nào.
Thái độ của cô mềm mỏng hơn một chút, thoáng lãnh đạm nói: “Anh muốn canh gà, cái này rất khó làm. Tôi là người theo chủ nghĩa ăn chay, đột nhiên mua gà nấu canh, người khác sẽ nghi ngờ.”
Anh khẽ nâng mắt, nhìn thẳng vào cô. Hừ một tiếng: “Những người đó cũng không phải cha ruột mẹ ruột của cô, ai thèm quan tâm bình thường cô ăn chay hay ăn thịt!”
“Anh không nói chuyện dễ nghe được chút à?”
Tầm mắt hai người ᴆụng vào nhau.
Ánh mắt lợi hại, áp chế. Lăng Vi cũng không yếu thế, sắc bén trừng mắt nhìn lại.
Hơn nửa ngày, tầm mắt anh nhìn về phía ba lô của cô. Lùi một bước, nói: “Nửa con gà, giấu trong balo, hẳn là không ai sẽ chú ý.”
Lăng Vi không thèm nói lại, coi như cam chịu.
Ngày hôm sau, chạng vạng... Diệp Đình cuối cùng cũng có được nửa con gà. Tuy không có gia vị, gà cũng là loại đông lạnh trong siêu thị, nhưng... Tốt xấu gì cũng coi như được ăn thịt...
Buổi tối, cô ngồi vẽ trên máy tính.
Diệp Đình thay thuốc xong, giương mắt nhìn cô. Hình như cô đang vẽ ô tô.
Sách của cô, tất cả đều là về chế tạo động cơ ô tô...
“Cô nghiên cứu về động cơ?” Hay thật, một cô gái lại thích nghiên cứu động cơ?
Lăng Vi gật đầu: “Chuyên ngành của tôi là chế tạo động cơ, nhưng tôi cũng thích tạo hình thiết kế. Còn nửa tháng nữa trường tôi sẽ có hội thảo tuyển dụng, Laroe sẽ thông báo tuyển dụng một nhà thiết kế tạo hình ô tô ở trường tôi, tôi phải tranh thủ cơ hội lần này. Trước mắt trên toàn thế giới, nắm bắt trào lưu nhanh nhất chính là Laroe, tôi muốn tới đó học tập.”
“...”
Laroe?
Laroe là tập đoàn chế tạo ô tô lớn nhất. Bao nhiêu người đánh vỡ đầu muốn chui vào đó, cô có thực lực này không?
Diệp Đình đứng lên nhìn kỹ bức vẽ của cô.
Vừa nhìn thấy, a! Ánh mắt anh lóe lên.
Vẽ rõ ràng dứt khoát, ngoại hình xe việt dã huyễn khốc thời thượng, đường cong tuyệt đẹp trôi chảy, sống động mười phần, cực kỳ khí phách! Khiến một người cực kỳ cuồng xe là anh trong lòng cũng ngứa ngáy, hận không thể lập tức đem thiết kế của chiếc xe này đi chế tạo, sau đó đi bão một phen.
“Cô nhất định có thể qua.”
“Còn chưa đủ tốt, tôi còn muốn sửa chữa.”
Diệp Đình chấn động! Tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ cô thanh lệ động lòng người, rõ ràng trẻ tuổi yếu đuối, lại luôn bày ra dáng vẻ kiên định, tự tin, mạnh mẽ, sự mạnh mẽ này phát ra từ nội tâm cô. Không biết cô từng trải qua rèn luyện như thế nào mới có thể luyện ra tính cách kiên nhẫn như bây giờ.
Lúc này, cô đang nhìn chăm chú vào bức tranh.
Thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú, giống như linh hồn đều ngưng tụ ở ngòi 乃út.
Diệp Đình nhìn chằm chằm tay cô, trăm triệu lần không nghĩ tới, một bàn tay tinh tế trắng nõn như vậy lại có thể vẽ ra thứ kinh ngạc lòng người như thế!
Anh không thể khống chế được, vươn một ngón tay khều khều tay trái cô, kéo vào lòng bàn tay, nâng đến trước mắt lật đi lật lại như muốn tìm ra bí mật giấu giữa hai bàn tày này.
Lăng Vi đang chăm chú vẽ, đột nhiên cảm giác tay trái bị một bàn tay ấm áp hữu lực cầm lấy.
Ngẩng đầu, liền thấy anh đang cầm tay cô, cẩn thận nhìn kỹ.
“Làm gì thế?” Cô rút tay về, sắc mặt không tốt, ánh mắt sáng ngời trừng anh.
Anh không đáp lời, đột nhiên lại bắt lấy tay phải của cô: “Ngón trỏ và ngón giữa đều có vết chai, cô cũng khổ công lắm nhỉ.”
Mới 22 tuổi, sự nhẫn nại này... Khó lường!
Vẽ cũng như anh luyện súng. Chỉ khi thực chiến nhiều lần mới có thể sinh ra vết chai dày như vậy.
Anh một lần nữa đánh giá cô, ánh mắt biến ảo không rõ, ý tứ chăm chú nhìn kỹ quá nặng.
Hai ngày tiếp xúc khiến anh có một nhận thức mới về cô.
Vốn tưởng là một cô gái nhu nhược, không rành thế sự, hiện giờ lại biểu hiện ra vẻ cường đại, cứng cỏi, bình tĩnh, trí tuệ!
Anh nhìn chằm chằm bức tranh của cô.
Ra vẻ khinh thường nói: “Thực lực của cô không thể nghi ngờ, nhưng... Lực hấp dẫn của tập đoàn Laroe quá lớn, có bao nhiêu thiếu gia, tiểu thư nổi danh có thế lực đều chăm chăm vào cơ hội này? Cho dù thực lực của cô mạnh mẽ, không có phương pháp... Độ khó cũng tính trước được.”
Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn vào thẳng Diệp Đình. Cô nhíu mày, từng chữ từng chữ nói: “Cố gắng, là vì không để bản thân thất vọng! Biết rõ vài chục năm sau chúng ta đều phải ૮ɦếƭ, chẳng lẽ hiện tại không thể sống cho tốt?”
Ánh mắt cô nhìn về phía bức tranh của mình, kiên định, quật cường.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lại ngẩng đầu, nhìn qua phía anh: “Kết quả nào tôi cũng có thể chấp nhận được, chỉ duy nhất một điều không thể chấp nhận là bản thân ngay cả thử cũng không dám thử!”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt săm soi nhìn kỹ gương mặt nghiêm túc của cô, sau đó thu lại.
Cô nhóc này đúng là thú vị. Có tư tưởng, có quyết đoán, xác định rõ mục tiêu, sau đó không chùn bước mà đi tới.
Là kiểu người anh thưởng thức.
Lúc này, anh đứng, cô ngồi. Cô có thể cảm giác được hơi thở xâm lược của anh bao phủ xung quanh cô. Nhiệt độ không khí lập tức tăng cao, Lăng Vi mất tự nhiên lùi về sau, Diệp Đình trào phúng cười: “Trốn có ích gì? Nếu tôi muốn động vào cô, cô còn trốn được?”
“Diệp Đình! Anh còn nói linh tinh, có tin tôi quăng anh ra ngoài không?!”
Diệp Đình “Xì” một tiếng: “Tay gầy chân yếu đẩy cái là ngã mà còn dám uy Hi*p người khác?”
Lăng Vi mặc kệ anh: “tách” một cái bật đèn.
Cô đưa tay bật đèn, vùi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Diệp Đình ngồi xuống, dựa vào đầu giường, hơi híp mắt.
Vẽ xong phần ngoài của ô tô, Lăng Vi thu tranh lại. Lấy giấy ra viết bản thảo, vẽ mấy nhân vật hoạt hình.
Cô làm họa sĩ truyện tranh cho một nhà xuất bản, vẽ tranh là kỹ năng sinh tồn của cô.
Giờ cô đang vẽ một bộ truyện mới, nam nhân vật chính vẽ thành Diệp Đình... Mắt phượng hẹp dài, đôi mắt đen sâu thẳm. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch lên, mím thành một đường cong hoàn mỹ.
Dáng người anh cao to, chân dài thẳng tắp. Diệp Đình rất cao, đại khái khoảng 1m89, khi vẽ có thể nói là tỉ lệ hoàng kim.
Cô vẽ tạo hình nhân vật mặc âu phục, lại vẽ cơ иgự¢, cơ bụng, đường cong nhân ngư. Ngay cả phần eo, ௱ôЛƓ, phía sau lưng đều được đặc tả.
Cô dám chắc chắc, Biên Biên đại nhân (chắc là cách gọi thân mật của biên tập) nhận được nhân vật của cô nhất định sẽ cực kỳ hài lòng.
Quả nhiên, cô đem hình nhân vật gửi qua, Tiểu Biên lập tức liền vỗ bàn, khen: “Đẹp! Vi Vi, không phải cậu có người yêu rồi đấy chứ? Sao đột nhiên vẽ tỉ lệ đàn ông chuẩn như vậy?”
“...” Lăng Vi bình tĩnh nói: “Gần đây hay xem phim bên đảo...” [Đoạn này nói là xem phim đảo quốc, à thì phim Nhật ấy, mà Nhật thì nổi tiếng với AV (adult video) ấy =))))]
Tiểu Biên ở đầu kia điện thoại cười như điên: “Đừng xem nhiều, dễ dàng hư thận. Mau gửi bản thảo cho chị!”
Lăng Vi lưu lại, gửi qua. Tiểu Biên xem xong mừng muốn điên rồi!
“Vi Vi, em tuyệt quá! Mở đầu rất sáng tạo! Nhân vật nam chính bị thương, xông vào nhà nữ chính. Nữ chính cơ trí giúp anh thoát ta thoát khỏi nguy hiểm. A? Sau đó... Nam chính lại ૮ɦếƭ? Sao lại ૮ɦếƭ? Nam chính ૮ɦếƭ? Móa... Nam chính ૮ɦếƭ, cậu định cho câu truyện kết thúc trong một trang ấy hả?”
Lăng Vi bình tĩnh nói: “Nhìn xuống dưới.”
Tiểu Biên hoài nghi nhìn xuống: “Ôi tim tôi... Ha ha ha ——” Cô mừng rỡ muốn động kinh, suýt nữa quăng cả điện thoại!
“Hay hay hay, nam chính không biết tại sao lại mất tích, chỉ để lại một viên viên đạn, viên đạn lại có năng lượng siêu phàm. Nữ chính bị năng lượng này hút tới không gian dị thế, cô thấy nam chính bị hãm hại, trúng đạn. Chính mình cũng bị kéo vào cuộc bắn nhau. Nữ chính có được năng lực thần kỳ của viên đạn, nó có thể cho cô một năng lực mới, ví dụ như thấu thị, thao tác đồ vật. Mà nam chính lại có thể khống chế lôi điện, hô phong hoán vũ. Mà kẻ địch cũng rất mạnh, ai cũng mang tuyệt kỹ. Vì có thể sống sót, nữ chính và nam chính trải qua các loại hỗn chiến, khôi hài cùng nhau lâm vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng... Ha ha ha ha—— Vi Vi, lần này cậu tưởng tượng xa thật. Tốt lắm tốt lắm! Mau vẽ hết phân cảnh phía dưới đi! Mau mau mau! Mình đã nhìn thấy tiền vẫy vẫy tay với mình rồi, rống rống rống!”
Lăng Vi vô cùng vui vẻ, nhiệt tình mười phần nắm tay.
Cúp máy xong, chỉ thấy Diệp Đình lạnh mắt liếc cô.
Lăng Vi mím môi, không nói chuyện.
Chợt nghe Diệp Đình ngữ khí không tốt nói: “Cô cứ như thế lấy tôi ra làm nhân vật có được sự đồng ý của tôi chưa? Cô cứ như vậy Gi*t ૮ɦếƭ tôi, có hỏi qua cảm giác của tôi không? Còn có cái gì phim đảo quốc. Nếu cô thực sự muốn xem, tôi có thể phối hợp. Không chỉ cho cô xem, còn cho cô tự thể nghiệm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc